Đại Mộng Chủ
Chương 1070: 1070: Đánh Lén


Thẩm Lạc đi ra hẻm núi, địa thế phía trước bỗng nhiên sáng sủa, xuất hiện một mảnh bình nguyên to lớn, trên đường chân trời mọc lên từng lùm thấp bé, nhìn như từng đống đất nhỏ nhô cao.

Hắn vừa đi, vừa lấy ra một viên đan dược, nhét vào trong miệng.

Trận chiến lúc trước, mặc dù tiêu hao không lớn, nhưng Thẩm Lạc vẫn quyết định bổ sung, tận lực bảo trì trạng thái tốt nhất.

Thẩm Lạc đi dọc theo bình nguyên, trong lòng cũng không định đi tìm Triệu Thông, chỉ nhìn khắp nơi một chút, xem có phát hiện cơ duyên bảo vật gì không.

Xuân Thu quan xây lại không bao lâu, dùng tiền quả nhiên như là nước chảy, Thẩm Lạc mặc dù ném vị trí quan chủ cho Tần Minh, nhưng chính mình há lại không làm gì mặc kệ cho chưởng quỹ vung tay?
Nên tích lũy vốn liếng vẫn phải tích lũy, tiền kiếm vẫn phải kiếm.

Nếu không phải lúc trước gặp phải Tiên tộc kia khí tức không yếu, chí ít tu vi Đại Thừa trung kỳ, Thẩm Lạc nhất định phải lột nhẫn trữ vật của Ma tộc độc giác kia mới chịu đi.

"Ai, không quản lý việc nhà không biết củi gạo quý! " Thẩm Lạc thở dài một tiếng, hai tay ôm ở sau đầu, chậm rãi đi tới.

Phía trước không biết cách bao xa, bỗng nhiên truyền đến một tiếng oanh minh, khiến mặt đất dưới chân Thẩm Lạc chấn động theo.

Thanh thế không nhỏ, hẳn là có người đang chém giết lẫn nhau?
Thẩm Lạc đang cân nhắc, bỗng thấy phía trước có một đạo quang trụ màu vàng đột nhiên dâng lên, xông thẳng lên trời.

Kèm theo là một cỗ sóng linh khí cường đại phát tán ra bốn phương tám hướng.

"Có bảo bối!" Đôi mắt Thẩm Lạc lập tức sáng lên.


Không chút do dự, thân hình của hắn lướt thẳng lên, hóa thành một đạo độn quang, thẳng đến kim quang kia.

Cùng lúc đó, trên cánh đồng bát ngát xung quanh cũng có từng đạo thân ảnh hoá hồng bay nhanh đến bên kia, trong đó có hai đạo ánh sáng cầu vồng phi độn với tốc độ không chậm hơn so với Thẩm Lạc.

Bất quá Thẩm Lạc ở tương đối gần, vẫn như cũ đến trước nhất.

Sau khi rơi xuống đất, kim quang phóng lên tận trời kia đã biến mất, trên mặt đất cách đó không xa lộ ra một cái hố hình tròn bị phá toái, bên trong ẩn ẩn có thể thấy được thủy quang dập dờn.

Hắn bước nhanh lên phía trước, liền thấy trong cái hố tích tụ một bãi thuỷ dịch rộng ba thước, bên trong linh khí mờ mịt, trên mặt nước trồi lên một tầng sương mù nhàn nhạt.

"Đây là! Một dòng linh tuyền?" Thẩm Lạc có chút ngạc nhiên.

Trong bí cảnh này thiên địa linh khí cấm tiệt, cơ hồ là một vùng đất vô pháp, tại sao có linh khí tích tụ thành nước suối?
"Mặc kệ, trước thu lại đã.

"
Thẩm Lạc lắc đầu, không suy nghĩ nhiều, đưa tay lấy ra bảy tám cái bình, bắt đầu dùng khống thủy thuật khống chế linh dịch, hóa thành từng dòng nhỏ bay ra khỏi hố, chảy xuôi vào trong bình.

Diện tích linh tuyền không lớn, bên trong tích tụ linh dịch có hạn, rất nhanh bị Thẩm Lạc rút ra sạch sẽ.

Hắn đang muốn rời đi, sau lưng bỗng vang lên tiếng xé gió, một mũi tên quang mang tím đen xé rách hư không, trong nháy mắt đến sau lưng của hắn, tốc độ nhanh chóng làm hắn căn bản không kịp né tránh.

Trong lúc ngàn cân treo sợi tóc, sau lưng Thẩm Lạc đột nhiên sáng lên kim quang, một tiếng long ngâm vang lên, Long Giác Chùy lập tức hiển hiện sau lưng, vừa vặn ngăn trở mũi tên.

"Ầm" một tiếng vang thật lớn.


Mũi tên đen tím bắn trúng Long Giác Chùy, đánh cho trên chùy vừa mới hiện ra long ảnh màu vàng trong nháy mắt tán loạn.

Long Giác Chùy cũng đập ầm ầm lên lưng Thẩm Lạc, đánh cho hắn bay nhào ra sau mấy chục trượng, thật vất vả mới đứng vững thân hình.

Thẩm Lạc xoay người, mắt chứa lửa giận nhìn lên trên không phía sau.

Quần áo sau lưng của hắn trong nháy mắt kết băng, truyền đến trận trận khí tức cực hàn, Hoàng Đình Kinh lập tức vận chuyển, một cỗ khí tức ấm áp thuận theo sống lưng lan tràn ra, từ từ luyện hoá hàn ý kia.

Ở giữa không trung là một tên nam tử tuấn lãng thân mang giáp nhẹ, đang đứng lơ lửng giữa trời.

Bên cạnh gã còn đi theo một nữ tử đuôi dài mặt có lông tơ, chính là cường giả Yêu tộc Thất Sát cùng Ly Hoa Miêu Yêu Hoa Ly.

Lúc Thẩm Lạc nhìn Thất Sát, Thất Sát cũng đang đánh giá hắn, lông mày của gã cau lại, tựa hồ có chút nghi hoặc.

"Hắn vậy mà ngăn trở được Long Minh Hàn Thủy Cung của Thất Sát đại nhân, vừa rồi một kích kia đại nhân đã mang ý định tất sát.

" Hoa Ly cũng không nhịn được che miệng thở nhẹ nói.

Thất Sát không để ý đến nàng, tay kéo động một thanh cung cong màu bạc tím, một mũi tên tím đen do hư quang pháp lực ngưng tụ thành hiển hiện trên đó, mũi tên trực chỉ mi tâm Thẩm Lạc, đầu mũi tên ngưng tụ lưu quang, dần dần thành khí hình xoắn ốc.

Một tiễn này khoảng cách càng gần, vận dụng pháp lực càng nhiều, súc thế càng trọn vẹn.

"Quả nhiên là Đại Thừa hậu kỳ! "

Trong nháy mắt, Thẩm Lạc cảm nhận được một thân khí cơ mình tựa hồ liên kết cùng mũi tên kia, không khỏi nhíu chặt lông mày.

Hắn thậm chí có loại cảm giác, một tiễn này chỉ cần bắn ra, hắn tuyệt đối không thể né tránh.

Thẩm Lạc hừ lạnh một tiếng, hai tay khép lại trước người, trên Long Giác Chuỳ đại phóng kim quang, một đầu long ảnh từ trên dùi nhọn nhô ra, quấn quanh ở trên thân chùy, phảng phất đang tụ lực, chờ đợi một kích bộc phát kia.

"Vù.

"
Một đạo tật phong vang lên.

Thẩm Lạc và Thất Sát không hẹn mà cùng trong nháy mắt phóng thích sát chiêu.

Tốc độ mũi tên tím đen nhanh hơn một bậc, trong nháy mắt đi tới trước người Thẩm Lạc.

Trên Long Giác Chuỳ cũng vang lên tiếng long ngâm rung trời, sừng rồng hiển lộ ra hoa văn, không giữ lại chút nào đụng vào mũi tên.

"Ầm" một tiếng vang thật lớn.

Mũi tên tím đen và kim quang Long Giác chuỳ đồng thời nổ tung, như một đoàn pháo hoa chói lọi nở rộ ra.

"Vân Long tụ hàn thủy, giang hải cũng thành băng.

" Tựa như một lời tiên tri, từ trong miệng Thất Sát ngâm khẽ.

Trong quang mang mũi tên tím đen bắn nổ, nhô ra một hư ảnh Vân Long to lớn, phun ra cuồn cuộn hàn khí, trong nháy mắt đông kết Long Giác Chùy cùng kim quang trên đó nổ bể ra.

Băng hàn lực lan tràn hư không, phương viên trăm trượng mặt đất trong nháy mắt bị băng sương bao trùm, toàn thân Thẩm Lạc cứng ngắc đứng tại chỗ, góc cạnh quần áo cùng chỏm tóc đuôi lông mày đều nhiễm lên sương bạch.


"Tốt! " Hoa Ly thấy thế, lập tức vỗ tay khen hay.

Mà giờ khắc này, trên quảng trường Chu Tước ngoài bí cảnh, ở trung tâm mấy khối Huyền Thiên Kính đang chiếu ra hình ảnh Thẩm Lạc và Thất Sát giao thủ.

Bốn phía người ta tấp nập, tiếng khen vang động trời, từng bàn cược cũng tranh thủ thời cơ, ra tỷ lệ đặt cược.

Thẩm Lạc đấu với Thất Sát, tỉ lệ đặt cược 1:121, sinh tử tỉ lệ đặt cược 1:33, ngang tay tỉ lệ đặt cược 1:150.

Dự đoán của những người này xem ra, hai người muốn phân thắng bại rất dễ dàng, phân sinh tử xác suất không lớn, mà khả năng ngang tay càng cực kỳ bé nhỏ.

Bạch Tiêu Thiên lúc trước còn cười đùa với Lục Hóa Minh, giờ phút này không khỏi khẩn trương lên.

Trước đó trên Huyền Thiên Kính đã chiếu mấy trận chém giết nhau, trong đó có hai trận liên quan tới Thất Sát, giao thủ với gã lúc trước là một tu sĩ Ma tộc cùng hai tu sĩ Tiên tộc, tất cả đều đã đầu một nơi thân một nẻo.

Y cũng giống những người đặt cược điên cuồng kia, cảm thấy Thẩm Lạc không có bao nhiêu phần thắng.

Trên đài cao, Trình Giảo Kim thấy cảnh này, lông mày cũng không nhịn được nhíu chặt.

Đối với lần Tam Giới võ hội này, gã cũng không muốn tham gia, chỉ là tam tộc khác đều mãnh liệt thôi động việc này, thêm nữa quốc sư Viên Thiên Cương cũng đồng ý, cuối cùng gã cũng chỉ có thể thỏa hiệp.

Chỉ là gã không ngờ, Thẩm Lạc lại tham dự vào trong đó, trong lòng chỉ có thể thầm than một tiếng.

Dưới đài diễn võ, Trần Sư Nguyên và Vu Hải ở trong đám người, ánh mắt nhìn chằm chằm Huyền Thiên Kính, trong lòng chửi mắng không thôi.

Chỉ hận Thẩm Lạc còn chưa tìm tới Triệu Thông, sẽ chết ở trong tay Thất Sát.

.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương