Đại Minh Trong Rương
37: Mùa Hè Đương Nhiên Phải Uống Nước Phì Trạch Khoái Lạc


Đạo quán Đạo Huyền Thiên Tôn đang xây dựng trong bầu không khí làm việc tưng bừng, khẩn trương.

Sau khi trải qua sự việc thiên tôn trêu đùa quan binh, thôn dân mới tới bị chấn động rất lớn, hầu như trong nháy mắt liền biến thành cuồng tín đồ kiên định của Đạo Huyền Thiên Tôn giáo.

Mà người là thứ, một khi trở thành cuồng tín đồ rồi, vì tín ngưỡng của mình mà làm việc, quả thật có thể dùng hai chữ liều mạng để hình dung, rõ ràng mình còn không có nhà mà ở, nhưng xây đạo quán cho thiên tôn thì xuất ra cả lực bú sữa mẹ.

Cả thôn Cao Gia đều trong cảnh tượng khí thế ngất trời.

Cảnh tượng như thế diễn ra liên tục trong sáu ngày, hôm nay đã là ngày thứ bảy rồi.

Chính ngọ.

Ánh nắng gay gắt!

Nhiệt độ không khí đã bắt đầu lên tới 40 độ C.

Lý Đạo Huyền vừa mới đưa mặt vào bầu trời cái hộp, dự định quan sát tình huống sinh hoạt của các người tí hon ngày hôm nay, liền nghe Cao Nhất Diệp ở phía dưới lớn tiếng kêu lên: "Thiên tôn, hai vị đại thúc đắp tượng muốn nói chuyện với ngài."

"Bảo họ nói đi." Lý Đạo Huyền thầm nghĩ: tới rồi! Đồ vật ta cần tới rồi.

Quả nhiên, hai thợ điêu khắc đã đi tới, trước cung kính quỳ xuống, dập đầu, sau đó mới mở miệng báo cáo: "Thiên tôn, tượng đất mà chúng tôi nặn cho ngài, còn có tượng gỗ Đấu Chiến Thắng Phật ngài muốn chúng tôi làm đều đã hoàn thành, có thể tô màu rồi."

"Rất tốt." Lý Đạo Huyền đang đợi ngày này, bên này y cũng đã chuẩn bị sẵn, đưa ra một tờ giấy thiếc nhỏ rồi bỏ vào trong hộp, đặt ở trước mặt hai thợ điêu khắc, sau đó dùng ống hút đã chuẩn bị sẵn, hút lên một chút sơn màu đỏ, lại nhỏ lên tờ giấy thiếc nhỏ.

Y nhỏ xuống nước sơn chỉ một giọt nhỏ đường kính không tới 5mm, nhưng trong mắt hai thợ điêu khắc lại là một quả cầu sơn đường kính ba tấc, rơi xuống "tấm giấy thiếc", nghe lách cách một tiếng, thanh thế rất dọa người.

Hai thợ điêu khắc dè dặt đi tới trước đống sơn, lấy gậy dính một chút nước sơn rồi ngửi: "Thì ra nước sơn thần trên trời là thế này! Tốt hơn nhiều so với nước sơn ở thế gian chúng ta."

Sơn dùng ở Minh triều gọi là sơn mài, là một loại sơn tự nhiên, dùng dịch của cây sơn pha trộn với thuốc màu các loại gia công chế thành, mặc dù đã rất tiếp cận với sơn hiện đại, nhưng nó vẫn tồn tại khuyết điểm dễ tróc và không đủ sáng, cho nên sau khi sơn xong còn phải đánh thêm một lớp dầu trẩu, để bảo vệ lớp sơn và tăng độ sáng.

Mà Lý Đạo Huyền đưa cho họ là nước sơn hiện đại, là sản phẩm chất lượng cao của thế kỷ 20 sau khi đưa vào sử dụng hợp chất cao phân tử, những lời này nghe có vẻ rất lợi hại phải không? Nhưng mà chỉ cần 15 đồng một hộp nhỏ! Không chỉ độ dính tốt, mà màu sắc lại càng rực rỡ, độ sáng cũng cao, sau khi sơn xong cũng không cần đánh thêm một lớp dầu trẩu liền sáng bóng như trán của một người trung niên béo tốt, toàn phương vị nghiền ép nước sơn Minh triều.

Hai thợ điêu khắc chỉ nhìn hai cái liền xác định đây là nước sơn thần chỉ trên trời mới có.

"Màu đỏ đã có! Kế tiếp cho các ngươi màu xanh lục, màu xanh lam..."


Mỗi một màu Lý Đạo Huyền chỉ nhỏ cho họ một giọt, như vậy coi như đủ dùng rồi.

Lúc mới đầu khi y cho các người tí hon đồ vật, vẫn chưa hiểu được nắm chặt liều lượng, xuất hiện cảnh lộn xộn như cho các người tí hon cả quả trứng gà vậy, tạo thành lãng phí tài nguyên rất nhiều, nhưng hiện tại y đã hiểu được khống chế số lượng, biết tiết kiệm tài nguyên rồi.

Hai thợ điêu khắc thấy đủ loại màu sơn kiểu nào cũng có, cũng cảm thấy phấn khởi, trước đây làm nghề này, cũng chỉ có ba năm loại màu sơn lờ mờ là có thể dùng được, làm gì có màu sắc phong phú như thế để mà lựa chọn?

Nhất là nước sơn vàng, quá mức quý giá, đều do đại lão gia phái người tới đích thân quản lý, khi nào cần dùng mới lấy ra lại còn theo dõi họ sử dụng, tuyệt đối không trực tiếp giao cho họ nhiều như vậy.

Vẫn là thiên tôn đại khí, cho chúng ta nhiều nước sơn vàng như vậy.

Lần này có thể thoả thích mà phát huy rồi.

Hai người cầm lấy bàn chải thấm nước sơn, bôi bôi vẽ vẽ lên phôi gỗ Tôn Ngộ Không bản Chí Tôn Bảo, làm rất chuyên chú.

Lý Đạo Huyền cũng không làm phiền họ, ánh mắt lại hướng về phía bên cạnh, nhìn các công nhân dưới ánh nắng gay gắt giữa trưa đang xây dựng miếu thờ.

Vừa mới chuyển ánh mắt tới, liền thấy một thôn dân đang bê đá chân lảo đảo, suýt nữa ngã sấp xuống, người bên cạnh vội vàng đỡ lấy hắn.

Thôn dân kia bỏ tảng đá xuống, lấy tay ôm trán, được bạn dìu ngồi xuống, trông rất không dược khoẻ.

"Bị say nắng rồi à?"

Lý Đạo Huyền lập tức nhận ra.

Giữa hè tháng bảy, đang hạn hán lại vào giữa trưa , nhiệt độ không khí rất cao, các thôn dân đội nắng mà làm việc, xuất hiện hiện tượng bị cảm nắng cũng không khó hiểu, phải nói, đến ba ngày mới có người bị say nắng đã là kỳ tích rồi, hai ngày trước những người này làm sao mà chịu được nhỉ?

Tam Thập Nhị cũng đi qua, vội vàng chỉ huy thôn dân đi đến hồ múc nước, mọi người thì bu quanh người tí hon bị say nắng kia.

Lý Đạo Huyền cảm thấy đau lòng cho các người tí hon của mình.

Làm sao bây giờ?

Vậy dùng nó đi!

Lý Đạo Huyền bước nhanh tới bên tủ lạnh, mở ra cửa ngăn đông và lấy một hộp đá lạnh.

Bên cạnh hộp đá lạnh có ít đá vụn nho nhỏ, lấy ngón tay nhặt lên một cục đá nhỏ, sau đó đặt xuống trước mặt thôn dân bị say nắng.


Lúc này nguyên đám người tí hon đang bu quanh người tí hon bị say nắng mà lo lắng, có người gánh một thùng nước từ trong hồ qua, lấy vải thấm nước định dùng vải ướt hạ nhiệt cho hắn, đột nhiên một cục đá lạnh từ trên trời đi tới, các thôn dân đầu tiên là sửng sốt, tiếp theo liền nhận ra: "Thiên tôn ban thưởng cho chúng ta đá lạnh này!"

Có người vội vàng đem khăn ướt đặt lên đá lạnh, đợi miếng vải lạnh rồi mới đắp lên trán thôn dân bị say nắng.

Còn có người đục xuống một miếng nhỏ trên cục đá lạnh, bỏ vào bát nước, sau đó đút cho người bị say nắng uống.

Vất vả hồi lâu cuối cùng người bị say nắng cũng cảm thấy khoẻ hơn.

Lý Đạo Huyền cũng yên lòng, nếu người bị say nắng an toàn rồi, vậy phải nghĩ tới vấn đề phòng ngừa các thôn dân bị say nắng.

Y gõ xuống một viên đá nhỏ từ cục đá lạnh, bỏ vào nắp chai nước suối, sau đó lại mở một chai Coca, đổ vào trong nắp.

Boong boong!

Bản thu nhỏ của CoCa ướp lạnh đã chế thành.

Trở lại bên hộp tạo cảnh, đem một nắp đầy CoCa ướp đá, từ từ đặt xuống phía trước các người tí hon.

Các thôn dân ngớ người nhìn một hồ lớn nước màu nâu cổ quái đang sủi bọt, bên trong còn có một cục đá lạnh cao khoảng một thân người, cả cái hồ toả ra hơi lạnh, đứng bên cạnh nó liền có thể cảm giác được hơi mát thấu tâm can.

"Đây là thứ gì?"

"Chưa thấy qua."

"Ta ngửi thấy mùi ngọt, trong này có đường."

"Có đường a!"

"Nhưng nó đang sủi bọt trông ghê quá, không có độc chứ?"

"Thiên tôn có khi nào hạ độc chúng ta chưa? Ngươi nói có độc là bất kính với lão nhân gia hắn rồi."

"Mọi người đâu, đánh chết tên này đi."


"Đừng.

.

.

ta sai rồi.

.

.

ta không phải cố ý.

.

."

Các thôn dân thoáng cái liền làm ầm lên, ngay cả huynh đệ bị say nắng cũng tạm thời bị bỏ qua.

"Đừng ồn nữa, cũng đừng đánh người." Cao Nhất Diệp lên tiếng: "Thiên tôn nói, thứ này là nước Phì Trạch Khoái Lạc*, uống có thể giải nắng."
(Phì Trạch Khoái Lạc: Một thuật ngữ trên mạng, chỉ đồ ăn đồ uống của nhóm người béo phì, ở đây là nước ngọt CoCa)

Các thôn dân mừng rỡ, vội vàng vây quanh cái hồ, lấy tay múc nước CoCa đổ vào trong miệng.

"A!"

"Khụ khụ khụ!"

"Dễ bị sặc, nhưng không biết vì sao, cảm giác rất sảng khoái."

"Cảm giác thật vui vẻ."

"Thảo nào nó gọi là nước Phì Trạch Khoái Lạc, nhưng khoái lạc thì ta hiểu, còn phì trạch thì không hiểu, hai chữ này rốt cuộc là có ý gì?"

Đám người ánh mắt mong mỏi nhìn qua Tam Thập Nhị, muốn xem vị có học vấn này sẽ nói như thế nào.

Tam Thập Nhị hừ một tiếng: "Phì tức là béo, cũng có thể giải thích là to.

Trạch là nhà, hai chữ phì trạch ghép với nhau, ý chính là người của một đại gia đình, mà nước Phì Trạch Khoái Lạc, chính là nước có thể để cho người của cả đại gia đình đều khoái lạc, mọi người hiểu chưa? Đây là huyền cơ của tiên giới."

Các thôn dân bừng tỉnh hiểu ra: "Vẫn là Tam sư gia có học vấn."


Tam Thập Nhị cười ha ha, liền cầm tới một ly trà to, múc đầy một ly trong hồ, sau đó đổ hết vào bụng, lập tức mắt hắn nheo lại, khụ khụ khụ, nôn, ợ, mùi vị này nồng thật, nhưng lại quá sảng khoái, quá khoái lạc.

Thôn dân bị say nắng nằm trên mặt đất liền phát ra tiếng kháng nghị yếu ớt: "Sao...không ai...quan tâm đến...ta rồi?"

Các thôn dân: "Ô? Nhanh cho hắn một ly."

Cao Nhất Diệp lớn tiếng nói: "Dừng tay! Thiên tôn nói, người bị say nắng không nên uống nước Phì Trạch Khoái Lạc, phải uống nước bình thường trước, đợi khoẻ rồi mới có thể hưởng dụng nước Khoái Lạc.

Thôn dân bị say nắng: "Ta.

.

.

không có tư cách.

.

.

nhận.

.

.ân huệ của Thiên tôn sao.

.

."

Ngoẻo đầu...

"Huynh đệ, đừng chết, đừng chết a!"

Mấy thôn dân vội vàng ngồi xổm xuống, phát hiện tên kia là giả chết, thế là lại phá lên cười: "Người này hình như khôi phục tinh thần rồi, còn có sức mà giả chết, xách hắn lên, đổ cho hắn một ngụm nhỏ Phì Trạch Khoái Lạc đi..."

"Ha ha ha.

.

.Ợ...hảo...khoái lạc a..."

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương