Đỗ Đỗ Điểu đứng ở đám cỏ dại bên mép nước dõi mắt quan sát khắp nơi, nhà ở hai bên bờ sông được phân chia ra làm hai, vùng hoang vu dã ngoại không thể so với trong thành, thỉnh thoảng mới có vài đốm lửa nhỏ cũng không biết là phát ra ở đâu, nhìn khắp nơi thấy mờ mờ, chú tâm lắm mới thấy có một vài đường nét. Cậu ta cũng không quan tâm nơi này như nào, liền ngồi chồm hỗm xuống giữa đám cỏ dại, đá giày đi, ôm chân xoa xoa. Một lúc lâu sau, bị muỗi đốt nhiều quá không chịu nổi nhưng vẫn không dám trái lời căn dặn của Đào Hoa Thiếu. Trong lòng oán giận…đêm hôm khuya khoắt, bảo cậu ta đến nơi khỉ ho cò gáy này chỉ để chờ một con thuyền. Chờ tới giờ cũng không thấy một ma nào đến.

Chờ người có lẽ là trường hợp khó khăn nhất, lại hơn nửa canh giờ nữa, Đỗ Đỗ Điểu thực sự không nhẫn nại được nữa, đi giày vào để đi về, mới đi được vài bước bỗng nhiên dừng lại, vểnh tai lên lắng nghe.

Trên mặt nước trống trải truyền đến một tiếng động nhỏ, nghe mơ hồ như là tiếng mái chèo thuyền.

Đỗ Đỗ Điểu vội vãn cúi người xuống, vén đám cỏ dại tươi tốt ra để ngó xa xa, chỉ thấy trên mặt nước có gợn nước trắng xóa, càng gần hơn thì thấy một cái bóng hiện ra, trông xa xa rất mờ mờ không rõ ràng, nhưng theo tiếng động vang đến gần thì đó là một con thuyền đang tới.

Cậu ta vừa nhìn thấy, miệng há hốc.

Chiếc thuyền đó thậm chí không thể gọi là thuyền, mà giống như một chiếc bè rất lớn, bốn tấm vách dựng đứng xung quanh, ở giữa chỉ đơn giản là một khoang thuyền, trên thuyền có mười sáu người, trái phải mỗi bên tám người, đều trần trụi nửa người, vóc dáng cường tráng, khỏe mạnh.

Đứng ở đầu thuyền là một bạch y thiếu niên, mặt trái xoan. Mắt sáng, quả nhiên là tuấn tú. Phía sau hắn có bốn gã hắc y nhân, mặt lạnh lùng nghiêm nghị, ánh mắt như loài lang sói, vừa nhìn là biết giết người vô số.

Chiếc thuyền từ ngoài thành đến rất nhanh không gì sánh được nhưng lại phát ra âm thanh rất nhỏ, thoáng cái đã đi khá xa rồi, Đỗ Đỗ Điểu không dám chần chờ vội vã khom lưng chạy ven theo bờ đi theo chiếc thuyền đó.

Càng gần nội thành vực nước càng eo hẹp, chỉ chốc lát chiếc thuyền đã cập bờ, bạch y thiếu niên đứng yên bất động, nghiêng đầu hướng sang bên nói gì đó với người bên canh, mấy người nói chuyện với nhau một hồi, hai người ở lại trông coi thuyền, những người còn lại rời thuyền đi về vùng hoang vu phía đông nam.

Đỗ Đỗ Điểu nổi lòng hiếu kỳ, chăm chú bám theo, thi triển khinh công hết mức. Nhưng người trên đường thì đông, mục tiêu lại nhiều, cậu ta cố gắng lắm mới theo được. Chỉ chốc lát sau, đoàn người đi tới một chiếc miếu đổ nát hoang vu.

Bạch y thiếu niên nhướng mắt lên nhìn một lúc rồi mới mở miệng nói: “Chính xác là đây phải không?”

Hắn vừa mở miệng, Đỗ Đỗ Điểu nghe lập tức hiểu ra, trợn mắt quan sát hắn một lần nữa rồi tự âm thầm nói: thì ra là một cô nương, ta đã nói rồi trên đời này người khiến cho Nam Cung Tuấn Khanh yêu được là rất ít.

‘Toàn bộ lộ tuyến đều theo ký hiệu dẫn tới đây, hoàn cảnh bốn phía miễn cưỡng có thể phù hợp, chắc là không sai được.”

“Sao lại hẹn ở một nơi như này được? Thật là quá tùy tiện.” Nữ tử có vẻ như không tin được.

Hắc y nam tử cười nói: ‘Những nơi càng không nghĩ đến thì càng an toàn nhất, huống hồ lúc đó khá gấp gáp, tùy tiện chọn một chỗ để giấu cũng là điều có khả năng thôi. Có người nói rằng năm xưa những người xây dựng ngôi miếu này là người trong nội cung, đương nhiên thời điểm đó đèn nhang cực thịnh, sau này thành tổ hoàng đế…” Hắn nói rất nhỏ như là đột nhiên y thức được gì đó.

Bạch y nữ tử chỉ cười nói: “Điều đó cũng khá hợp lý. Mọi người đi vào nhớ cẩn thận một chút.”

Mọi người lên tiếng trả lời rồi nối đuôi nhau đi vào, bạch y nữ tử chỉ đứng yên bất động, một lát sau mới chậm rãi đi vòng quanh ngôi miếu đổ nát, tỉ mỉ quan sát xung quanh.

Đỗ Đỗ Điểu giấu mình trong đám cỏ dại, thở cũng không dám thở mạnh, chỉ nương theo ánh trăng mà nghển cổ nhìn về phía căn miếu đổ nát, thấy trong miếu tượng phật rách nát từ lâu, trên người phật loang lổ, theo kinh nghiệm hay ngủ đêm tại miếu đổ nát của cậu ta mà phán đoán thì đại khái toàn là phân và nước tiểu của các loài chim. Bức tường bị đổ nát không ít, mạng nhện chăng đầy…Không biết bên trong có bảo bối gì có giá trị để phải điều động nhiều người đến…

Thời gian trôi qua trong vắng vẻ hoang dã, mặt trăng dần dần ngả dần phía tây, những ngôi sao ngủ gật dần mất hẳn độ sáng, nhạt dần và xa vời.

Cuối cùng, trong ngôi miếu đổ nát có tiếng động. Đầu tiên là hai người khiêng ra một hòm sắt, sau đó liên tiếp khiêng ra hơn mười chiếc rương Trên nét mặt mỗi người đều lộ ra những tia hưng phấn cực độ, mắt sáng lấp lánh. Trong đám người đó có một người xoay người lại định động vào chiếc khóa, tay vừa chạm vào, một tiếng kêu thảm thiết vang lên.

Bạch y nữ tử tra kiếm vào vỏ. Ánh mắt sắc bén đảo khắp lượt, lạnh lùng nói: “Đây là lễ vật hiến cho thái tử điện hạ, ai dám có ý nghĩ muốn động vào, cẩn thận móng vuốt của các ngươi.” Dừng một chút, lại nói: “Các ngươi nếu vì điện hạ làm tốt chuyện này, đương nhiên là tiền đồ vô lượng, chỉ sợ vinh hoa phú quý hưởng không hết.”

Lúc này, tên kia xoa mười ngón tay vào nhau, vội vã xin xỏ: “Thuộc hạ chỉ là muốn xác nhận một chút có đúng là đồ vật đó không chứ tuyệt đối không dám…”

Nữ tử cắt ngang lời hắn, cười lạnh nói: “Đừng có già mồm nữa, ngươi hãy nhìn lại xem, thiên hạ có ai dám động tới chiếc rương này không. Hừ, hôm nay nếu là do ngươi mở chiếc rương này, ta làm sao ăn nói với điện hạ đây? Tự ngươi đã không muốn sống, đừng làm liên lụy tới các huynh đệ nữa.”

Người kia mặt xám ngoét, ngây người ra một chút, bỗng nhiên rút trong người ra một chủy thủ đâm mạnh vào bụng, thổ huyết mà chết. Mọi người như bừng tỉnh, một lần nữa lại khôi phục thần sắc lạnh lùng như trước.

Bạch y nữ tử mặt không đổi sắc, không hề liếc mắt tới thi thể đó, chỉ phân phó thuộc hạ: “Được rồi, mọi người khiêng rương lên thuyền, chúng ta đi thẳng vào kinh.”

Mọi người theo phân phó của nàng đem rương quay trở lại đường cũ.

Đỗ Đỗ Điểu thấy cô ta xử lý như vậy liền rùng mình một cái. Lúc này thấy bọn họ đã đem đồ vật quay trở lại, nhưng Đào Hoa Thiếu lại không nói là có được tiếp tục theo dõi hay không nên chần chừ do dự. Cạu ta vô cùng tò mò muốn biết trong chiếc rương có giấu vật gì có giá trị mà phải cần đến đám người có võ nghệ cao cường, thủ đoạn tàn nhẫn như vậy…Đang do dự, chợt thấy cổ mát lạnh, một thanh kiếm lạnh lẽo kề vào.

Một giọng nói thanh thoát những lãnh khốc vang lên lạnh lùng: “Ngươi là ai? Muốn làm gì?”

Đỗ Đỗ Điểu đã thấy qua thủ đoạn của cô ta, sợ đến mức run lẩy bẩy. Tát vào mồm cũng không nói lưu loát được.

Đúng lúc, một người bỗng kêu “a” một tiếng, nói : ‘Tiểu tử này là người của Sở Thiên Dao.”

“Hả?” Ngữ khí nữ tử có vẻ hơi ngạc nhiên. Trầm ngâm một chút nói: “Đưa hắn lên thuyền trước, sau đó giao cho lão Hình thẩm vấn cho rõ ràng.”

Nói xong, dùng tay điểm mấy huyệt trên người cậu ta, còn hai gã bên trái phải thì xốc nách cậu ta lên rồi chạy như bay.

Đỗ Đỗ Điểu bị ném lên thuyền, cả người tuy không thể cử động nhưng thần trí vẫn chưa hết sợ, trong lòng bất an lo lắng, nóng như lửa đốt. Ở trên thuyền được khoảng một nén hương lại bị đổi sang xe ngựa, cậu ta bị nhét vào một chiếc thùng xe ngựa đen kịt, xóc nảy lửa một trận nhừ tử. Cuối cùng xe ngựa dừng lại, một người nhét cậu ta vào một chiếc túi lớn xách cậu ta vào trong nhà rồi vứt vào mọt góc không ai để ý tới. Cậu ta ở trong túi không thể động đậy được, cố vận công để giải huyệt nhưng bất luận thế nào cũng không giải được, lúc này mới hối hận trước đây mình không chuyên tâm học võ.

Đỗ Đỗ Điểu mắt không thể nhìn thấy nhưng tai thì có thể nghe được, cậu ta nghe thấy bên ngoài có tiếng ầm ĩ, nhớ lại cô ta nói đi một mạch vào kinh, đại khái là đang chuẩn bị….vậy hơn hai mươi mấy rương gì đó, e rằng xe ngựa tốt đến mấy cũng không chịu được. Nếu đưa cậu ta đi theo vào kinh, vậy thì thực sự là sống không bằng chết, phản tặc là người của Sở Thiên Dao, làm sao có thể để yên được chứ? Thực sự là càng nghĩ càng sợ, giống như là hồi quang phản chiếu, nhớ tới những ngày tháng tươi đẹp xưa khoát hoạt ăn ngủ vô lo nghĩ, miếng ngon đến miệng, …Trong lòng chỉ nhớ dưới ánh trăng đó, trong lòng chỉ nhớ đến ánh trăng …

Cậu ta ảm đạm miên man suy nghĩ, có rất nhiều điểm lộn xộn, đột nhiên mũi ngửi thấy một mùi hương nhẹ thơm ngát, sau đó chợt nghe thấy bên ngoài có tiếng cười nói: “Chúc mừng Phong cô nương.”

Cậu ta nghe giọng nói đó liền giật mình, cả người tỉnh táo lại.

Phong Tịnh Ly nói: “Ta còn phải đa tạ Lâm tiểu thư, nếu không có bản đồ của ngươi thì làm sao tìm thấy bảo tàng chứ? Chuyện này ta sẽ bẩm báo lại thái tử điện hạ, đến lúc đó Ngự trì sơn trang…”

“Lòng tốt của Phong cô nương ta xin nhận.” Lâm Vãn Từ ngắt lời cô ta: “Đệ tử bản trang trong giang hồ luôn luôn thích tự do, không thích bị ràng buộc. Chuyện này trước mặt điện hạ không nhắc tới là tốt nhất.”

Phong Tịnh Ly cười nói: “Vậy chẳng lẽ lại nói bảo tàng kia từ trên trời rơi xuống?”

Lâm Vãn Từ cũng cười:”Phong cô nương đã quên rồi sao, không phải còn có một Dung Sơ Cuồng ư?”

“Dung Sơ Cuồng là phu nhân của Sở Thiên Dao, cô ta làm sao mà tặng bảo tàng cho ta được chứ?”

“Đương nhiên là ngươi giết cô ta, đoạt được bản đồ bảo tàng, sau đó may mắn mà tìm được.”

Yên lặng trong chốc lát, hai người cùng nở nụ cười cùng hiểu ý nhau.

Đỗ Đỗ Điểu giật mình, đầu óc bắt đầu phản ứng.

Phong Tịnh Ly bỗng nhiên nói: “Lâm tiểu thư, có một việc ta rất hiếu kỳ, nếu không nói ra, chỉ e cuộc sống hàng ngày không yên…”

Lâm Vãn Từ cười nói: “Có phải Phong cô nương muốn hỏi ta, vì sao nhất định phải đẩy Dung Sơ Cuồng vào chỗ chết?”

“Lâm tiểu thư chấp nhất chuyện này, chắc chắn phải có lý do?”

Lâm Vãn Từ đầu tiên im lặng, sau đó cười khổ một tiếng, nói: “Đây là di mệnh của gia mẫu, trong đó nguyên nhân cụ thể thế nào ta cũng không biết.”

Phong Tịnh Ly không nói gì.

Bên trong lại yên tĩnh.

Một lát sau, có người đến báo, tất cả đã chuẩn bị xong chỉ chở lệnh xuất phát.

Phong Tịnh Ly nói: ‘Để tránh đêm dài lắm mộng, ta muốn xuất phát đi cả đêm, không tiễn Lâm tiểu thư.”

Lâm Vãn Từ mỉm cười nói: “Phong cô nương đi đường cẩn thận.”

Lâm Vãn Từ từ bên trong đi ra thấy ở cổng lớn đã chuẩn bị sẵn kiệu. Cô ta ngồi vào trong kiệu, nhắm đôi mắt mỹ lệ lại, im lặng một lúc lâu, khóe môi khẽ nở nụ cười.

Kiệu phu đi vào trong hẻm nhỏ, quanh co lòng vòng một lúc rồi đi vào hậu viện của một tòa nhà. Lâm Vãn Từ từ trong kiệu bước ra, lập tức có người ra đón dìu đưa vào trong phòng, đám tỳ nữ mang tới chậu nước nóng, bên trong chậu nước ngâm một loại bột màu trắng, sau đó đặt chiếc chậu gỗ dưới chân cô ta, rồi nhất nhất khom người lui ra ngoài.

Cô ta chậm rãi cởi giầy ra, đặt chân lên rồi tháo miếng vải trắng quấn chân ra, để lộ ra một đôi chân trắng nõn quái dị. Thật không thể tin đây là một đôi chân, càng không thể tin là cô ta có thể bước đi bằng đôi chân đấy.

Cô ta ngâm chân vào chậu nước nóng, đôi chân quái dị không thể diễn tả thành lời, dường như đó là một loài quái vật không có tên gọi trong biển.

Lâm Vãn Từ nhìn chân của mình, rất chậm rãi, khuôn mặt mỹ lệ đột nhiên co quắp, toàn thân trở nên run rẩy. Giọng nói của cô ta không còn ôn nhu như trước mà trở nên the thé chói tai: “Sở tiên sinh mà cũng giở trò xem trộm ư?”

“Xin lỗi Lâm tiểu thư, tại hạ tới mà không đưa thiếp.” Đào Hoa Thiếu quay mặt về phía tấm rèm hướng lưng lại về phía cô ta, anh đứng trước ánh trăng sáng tỏ, mái tóc trắng tỏa sáng rực rỡ, giọng nói trong trẻo nhưng vô cùng lạnh lùng.

“Lâm tiểu thư, ta rất thưởng thức tài trí thông minh của ngươi, nhưng ngươi hết lần này đến lần khác lừa dối ta.”

“Sở tiên sinh nói gì vậy?”

“Một lượng lớn bảo tàng hiện đang ở đâu?”

Lâm Vãn Từ cười: “Ta còn tưởng Sở tiên sinh hỏi Dung Sơ Cuồng hiện đang ở đâu chứ?”

Đào Hoa Thiếu cười lạnh nhạt, nói: “Lâm tiểu thư, ta không phải là người thương hoa tiếc ngọc, cũng không còn là thiếu niên đa tình, càng không có tính kiên nhẫn.”

Lâm Vãn Từ cười lạnh nói: “Ta biết Sở tiên sinh võ công cái thế, nhưng nếu ta dám làm như vậy, tự nhiên cũng đã dự liệu có thể phá hỏng toàn bộ.”

Đào Hoa Thiếu quay người lại, ánh mắt lạnh lùng nhìn cô ta: “Lâm tiểu thư hao tổn tâm cơ dùng mọi thủ đoạn để giết Sơ Cuồng, ta không thể hiểu, lẽ nào bởi vì Sơ Cuồng có một đôi chân khỏe mạnh phải không?”

Lâm Vãn Từ khẽ bật cười, không đáp, cúi xuống xoa xoa đôi chân, dùng tấm vải khéo léo quấn lại, vô cùng tỉ mỉ chăm chú, giống như đang làm một chuyện cực kỳ thần thánh.

Đào Hoa Thiếu nhìn cô ta, trong lòng nảy sinh cảm giác thương hại.

Hai chân này đối với một người như Lâm Vãn Từ mà nói, thật sự là một điều tiếc nuối.

Cuối cùng, Lâm Vãn Từ đi giày vào, đứng lên rũ xiêm y xuống, dùng một giọng nói hài hước lẫn đắc ý: “Đêm nay ngươi là người thứ hai hỏi ta vấn đề này. Đáp án của vấn đề này là một điều bí mật, bí mật này sẽ làm tổn hại đến danh dự của Lâm gia, cũng tổn hại đến danh dự của Ngự trì sơn trang. Không phải ai cũng có thể biết, nhưng, đối với Sở tiên sinh, ta không hề giữ lại bí mật này.”

Cô ta dừng lại, mỉm cười nhìn Đào Hoa Thiếu, ánh trăng chiếu vào khuôn mặt cô ta, thánh thiện không thể tiếp cận. Đào Hoa Thiếu đứng trong bóng tối, không nhìn rõ thái độ trên mặt, chỉ hơi nghiêng đầu, dường như không dám nhìn thẳng vào ánh mắt cô ta.

Giọng nói của cô ta êm nhẹ như nước: “Sở dĩ ta giết Dung Sơ Cuồng, là bởi vì di mệnh của gia mẫu.”

“Lâm lão phu nhân vì sao muốn làm vậy?”

“Bởi vì bản đồ bảo tàng.”

Đào Hoa Thiếu nhíu chặt mày, ánh mắt sắc bén.

Lâm Vãn Từ đi tới cạnh bàn, cho thêm một chút hương trầm được đặt trong một chiếc đĩa bạc mỏng cho vào lư hương: “Bản đồ bảo tàng vốn thuộc về Dung Sơ Cuồng, năm xưa gia mẫu thu dưỡng cô ta được một thời gian, trên người cô ta có tấm bản đồ bảo tàng đó, vì thế bọn họ cố tình mời Vuư ở Miêu Cương đến để tẩy náo cô ta…”

Cô ta nói rất qua loa, nhẹ bẫng, dường như đó chỉ là một chuyện vô cùng bình thường, Đào Hoa Thiếu nghe mà không hiểu.

‘Gia mẫu là người của Bạch liên giáo, chuyện này Sở tiên sinh cũng đã biết…Còn Dung Sơ Cuồng, trên người cô ta có giấu bản đồ bảo tàng mà Bạch liên giáo trăm phương ngàn kế muốn có. Khi đó gia mẫu tuy đang mang thai nhưng vẫn không tiếc ngàn dặm xa xôi tới tận Miêu Cương…”

Cô ta không nói tiếp mà dừng lại nhìn Đào Hoa Thiếu, cười nửa miệng nói: “Giờ thì ngươi đã hiểu vì sao ta lại muốn giết cô ta rồi đúng không?”

“Cô ta là một tai họa ngầm cho Lâm gia, trong di ngôn gia mẫu đã nói: một ngày nào đó phát hiện ra Dung Sơ Cuồng có bất cứ biểu hiện gì khác thường, phải lập tức giết cô ta ngay, cũng vì nguyên nhân này, cô ta tuyệt không thể gả cho Thiếu Từ.”

Cô ta cầm lấy đũa hương nhẹ nhàng khảy tàn hương vừa rơi vào lư hương, biểu hiện như là làm cái gì cũng vô cùng quan trọng.

Bỗng nhiên, Đào Hoa Thiếu phát hiện ra Lâm Vãn Từ có một đặc điểm, là bất kể cô ta làm chuyện gì cùng đều hết sức chuyên chú, cực kỳ chăm chú.

Đào Hoa hơi trầm ngâm, hỏi: “Vì sao bản đồ bảo tàng lại ở trên người Sơ Cuồng?”

Lâm Vãn Từ đặt đũa hương xuống, thản nhiên nói: “Cái này trong di ngôn của gia mẫu không đề cập tới, ta cũng không biết được, có thể cô ta có quan hệ gì đó với hoàng thất cũng không biết.”

Đào hoa Thiếu mặt lạnh te, nói: “Đã như vậy, sao còn muốn thu dưỡng nàng?”

“Gia mẫu vì bản đồ bảo tàng mà chết, đương nhiên là để trả thù.” Giọng nói của cô ta cực kỳ trong trẻo nhưng lạnh lùng: “Cô ta có một tính tình đặc biệt là vô cùng nghe lời, liền lệnh cho cô ta quên đi quá khứ. Một lần nữa giáo dưỡng, đưa cô ta lên làm trang chủ ngự trì sơn trang, lại từng bước dẫn dắt cô ta chính tay lật ngược vấn đề để độc chiếm thiên hạ.”

Cô ta dừng lại, cười cười, lại nhẹ nhàng thở dài một tiếng: “Gia phụ từ đầu đến cuối đều muốn hoàn thành nguyện vọng cho gia mẫu…Chỉ tiếc, hôm nay thời đại đã thay đổi, mọi việc thuận theo dòng chảy, Bạch liên giáo khởi nghĩa thất bại, hầu như đã bị nhổ tận gốc. Trong vòng trăm năm cũng khó mà thành công, danh tiếng ngự trì sơn trang một lần nữa lại bị coi l giao du với kẻ xấu, cũng tuyệt đối không thể giành lại được, chỉ có thể nhanh chóng phân rõ giới hạn với Bach liên giáo.”

Đào Hoa Thiếu nghĩ thầm: thảo nào Nam Cung Tuấn Khanh nói cô ta muốn thoát khỏi sự khống chế của Bạch liên giáo, thì ra là bo bo giữ mình, cô ta quả nhiên là một người lợi hại.

Bóng đêm dần xuống, giọng nói của Lâm Vãn Từ lành lạnh: “Nửa năm nay sự việc xảy ra liên tiếp đã chứng minh được điểm này. Phụ thân không nghe khuyên can, cho đến lúc thất bại thảm hại ở Thái Nguyên mới nản lòng thoái chí. Trầm Túy Thiên mưu đồ thâm sâu, tính thế nào đây? Cũng giống nhau mà đứt cánh quay về. Thế cục ngay từ lúc ban đầu đã khẳng định dường như vô cùng có lợi, Hán vương mưu phản, ngoại tộc xâm lấn, nhưng mà thế cục lại thiên biến vạn hóa, mỗi thời khắc đều có thể thay đổi…Mưu sự tại nhân, thành sự tại thiên, mặc dù vạn sự đã sẵn sàng, còn phải chờ ba phần vào vận khí do ông trời ban cho.”

Đào Hoa Thiếu nghe đến đó, trong lòng nảy sinh cảm giác khen ngợi: “Lâm tiểu thư kinh thế tài hoa, nếu là nam tử, là may mắn cho Đại Minh. Sinh tại giang hồ, đó là may mắn của Ngự trì sơn trang.”

Lâm Vãn Từ lãnh đạm cười, không nói gì.

Trong lư hương toát ra làn khó nhẹ, mùi hương tỏa ra hòa với màn sương nhẹ ánh trăng lượn lờ tràn ngập, mùi hương vô cùng dễ chịu, quanh quẩn không ngừng, rất lâu mà chưa tiêu tan.

Đào Hoa Thiếu bỗng chuyển câu chuyện, nói: “Chỉ là, nếu ngươi đã biết đó không phải là Dung Sơ Cuồng ngày trước, vì sao vẫn không buông tha nàng?”

Lâm Vãn Từ mặt không đổi sắc, đôi môi mọng đỏ khẽ mở ra: “Có thể là bởi vì nguyên do từ Sở tiên sinh, ta bỗng nhiên muốn biết, dưới sự bảo vệ của Sở tiên sinh, rốt cuộc ta có khả năng giết cô ta hay không?”

Đào Hoa Thiếu không khỏi mỉm cười: “Nói như vậy, là do ta hại Sơ Cuồng, Lâm tiểu thư thật là người tài giỏi …”

Giọng nói của Lâm Vãn Từ đột nhiên trở nên lạnh băng: “Sở tiên sinh, điểm trí mạng của ngươi chính là tự phụ, ngươi dựa vào đâu mà cho rằng ta không dám giết cô ta?”

Đào Hoa Thiếu chỉ cười không nói.

Lâm Vãn Từ đột nhiên hất tay áo qua bàn, chỉ nghe “lạch cạch” một tiếng, một chiếc hộp rơi xuống đất, bên trong rơi ra một lọn tóc đen nhánh.

Sắc mặt Đào Hoa Thiếu vẫn thản nhiên: “Đó chỉ là một lọn tóc mà thôi.”

Lâm Vãn Từ cười nhạt: “Tóc là thân thể do cha mẹ ban cho.”

Đào Hoa Thiếu lẳng lặng nhìn cô ta, một lát sau khẽ thở dài: “Tự phụ, chẳng phải đó cũng là điểm trí mạng của Lâm tiểu thư hay sao?”

Lâm Vãn Từ khẽ nghiêng ánh mắt.

Đào Hoa Thiếu chậm rãi nói: “Tại Thái Nguyên ngươi dựa vào bản đồ bảo tàng mà lừa dối Trầm Túy Thiên. Lại còn dựng chuyện làm cho Quỷ cốc Minh và Bạch liên giáo tổn thất nặng nề, thậm chí còn ly gián ta và Hán vương, đều có thể nói là rất thành công, hơn nữa cực kỳ thành công…Cũng bởi vì vậy…ngươi có chút tự đắc…Nhưng, ngươi quên một điều, Phong Tịnh Ly là một nữ nhân, đặc điểm nổi bật nhất của nữ nhân chính là hay thay đổi, các nàng tính tình thay đổi thất thường, không chắc chắn…”

Sắc mặt Lâm Vãn Từ chậm rãi biến đổi, đôi mắt sáng ánh lên tia giận giữ.

“Lâm tiểu thư, ngươi không thể chỉ dựa vào một tấm bản đồ bảo tàng mà…hơn ba lần lừa gạt người khác, nếu như ngươi đã đem bản đồ bảo tàng đưa cho Sở Thiên Dao ta, thì không nên đem nó cho người khác, cho dù người này tương lai sẽ là thiên tử.”

Lâm Vãn Từ lặng im trong chốc lát, sắc mặt càng tái nhợt, rốt cục chậm rãi gật đầu nói: “Ngươi đã sớm biết lai lịch nhưng sát thủ này, nói như vậy…”

“Không sai, ta đã sớm biết những sát thủ này là người của cẩm y vệ. Lúc đầu ta cho rằng chúng vì Hán Vương mà nhắm vào ta, sau đó ta mới biết đó là vì Sơ Cuồng…bọn chúng nhắm vào Sơ Cuồng, nhưng lại tuyệt muốn đẩy nàng vào chỗ chết, khẳng định là còn có nguyên nhân khác…”

Lâm Vãn Từ nở nụ cười, nói: “Ngươi đã sớm biết người đứng sau Phong Tịnh Ly là ta, cho nên, các ngươi cùng nhau diễn trò, lợi dụng ta…”

Đào Hoa Thiếu cười: “Lâm tiểu thư thông minh tuyệt đỉnh nhưng vẫn lộ một điểm. Cùng ngươi nói chuyện thật sự là sảng khoái. Không sai, chúng ta chỉ mượn ưu thế đệ tử đông đảo của Ngự trì sơn trang một chút, còn chưa nói tới từ lợi dụng.”

Lâm Vãn Từ cười giận giữ: “Ta lệnh cho người của Ngự trì sơn trang đi tỉm hiểu cái chết của Dung Sơ Cuồng, thì ra là chính cô ta truyền ra tin tức đó…Chỉ là, vì sao? Vì sao phải để cho Dung Sơ Cuồng giả chết?”

‘Để thoát khỏi một người.”

“Ai?”

“Hoàng thái tử, tức là thiên tử tương lai sắp tới.”

Lâm Vãn Từ ánh mắt căng thẳng, hỏi: “Lẽ nào thân thế của cô ta quả thực có liên quan tới hoàng thất?”

Đào Hoa Thiếu nghe vậy, im lặng, trong lòng có một cảm giác khó nói thành lời…hoàng thái tử muốn gặp Sơ Cuồng, đương nhiên là vì lời tiên đoán của nàng thành sự thật, cho nên khiến hắn chấn động…còn Lâm Vãn Từ bởi vì có liên quan đến bản đồ bảo tàng, hoài nghi thân phận của nàng, ha hả…

Đào Hoa Thiếu cười nói: “Mặc kệ nguyên nhân gì, chúng ta cũng không muốn có liên quan gì đến hoàng thất, cho nên phải dùng hạ sách đó. Ta biết chuyện này chỉ có thể giấu Lâm tiểu thư một thời gian ngắn, tất nhiên sau đó ngươi sẽ hiểu ra ngay, cho nên ta không định giấu diếm. Đúng như lời ngươi nói, đối với người thông minh như Lâm tiểu thư đây, không có gì gọi là bí mật cả. Ta chỉ muốn Lâm tiểu thư hiểu một điều, Dung Sơ Cuồng không phải là kẻ địch của Ngự trì sơn trang.”

Lâm Vãn Từ không nói gì, sắc mặt trắng bệch.

Cô ta là một người kiêu ngạo nên không thể tiếp nhận được sự thất bại, biểu hiện vô cùng phẫn nộ lẫn thất vọng: “Phong Tịnh Ly dùng lọn tóc này để gạt ta ư? Còn ta cứ thế mà tin ư?”

“Lọn tóc này quả thực là của Sơ Cuồng, cô ta không gạt ngươi.” Đào Hoa Thiếu khẽ cười một tiếng, nói: “Còn Lâm tiểu thư, ngươi tự cho mình là có sở trường tùy cơ ứng biến, thế nhân thành sự, bao nhiêu sóng to gió lớn đều qua được, đương nhiên sẽ không coi Phong Tịnh Ly vào mắt…Ha hả, Lâm tiểu thư có thể đùa bỡn nam nhân, cũng có thể đùa bỡn nữ nhân, nhưng ngươi không thể cùng một lúc đùa bỡn nam nhân và nữ nhân cùng nhau, nhất là nam nhân như ta và nữ nhân như Phong Tịnh Ly.”

Lâm Vãn Từ trái lại bình tĩnh trở lại, trầm mặc một lú lâu, bỗng nhiên phá lên cười. Ngữ khí có chút châm chọc nói: “Dung Sơ Cuồng rốt cuộc là người dùng thủ đoạn thế nào khiến cho Sở tiên sinh hết lòng hết sức lo lắng vì cô ta như vậy?”

Đào Hoa Thiếu không hề nổi giận, lạnh lùng trả lời cô ta: “Luận về thủ đoạn, nàng không thể bằng Lâm tiểu thư, nhưng nàng lại hơn ngươi ở chỗ, đó là sự chân thành.”

“Ngươi hỏi ta, Dung Sơ Cuồng rốt cuộc có điểm gì khác biệt ư? Vấn đề này ta chưa từng hỏi bản thân mình, hiện giờ ngẫm lại…” Anh hơi ngẩng đầu lên nhìn ra ngoài cửa sổ. Trong giọng nói toát lên sự mênh mang: “Ta yêu nàng không lý do, nhưng ta rất thích nàng, nàng lạc quan rộng rãi, yêu hận phân minh. Có nhiều lúc nàng hồ đồ ngốc nghếch, lúc thì vụng về, ta cũng thấy rất vui, cảm thấy nàng rất đáng yêu, có đôi khi nàng mang họa tới cho ta, ta lại đi giải quyết thay nàng …ngươi nhất định sẽ nói, người như nàng trên đời này có rất nhiều, không sai, ta cũng tin như vậy, và ta không có gì để nói…”

Anh dừng lại, nhẹ nhàng thở dài một tiếng: “Thế nhân coi Sở Thiên Dao ta võ công cao cường không ai bì nổi, kỳ thực ta cũng chỉ là một người bình thường. Trên đời có một thứ mà ta vĩnh viễn không thể đánh bại được, đó chính là thời gian, nó là vũ khí có lực sát thương mạnh nhất, lạnh lùng nhất, nó khiến ta kích động tiến lên, có lúc lại làm ta chán nản, có lúc khiến ta tịch mịch cô đơn. Nhưng chỉ có Sơ Cuồng, nàng khiến ta cảm thấy vui sướng, trên người nàng, ta nhìn thấy màu sắc ánh sáng đời người vô tận…những âm mưu, quyền mưu, tính toán, giết chóc …trên đời ta rất am hiểu nhưng những thứ đó cũng khiến ta cảm thấy vô cùng chán ghét…”

Lúc này, bầu trời bên ngoài sáng tỏ, bầu trời trong xanh êm dịu, ánh trăng cong mờ nhạt cao vời vợi. Trời đã sáng rồi, trên bầu trời đã xuất hiện những đám mây như hạc vũ nhẹ phiêu lãng, gió mát từ đường chân trời xa xôi thổi tới, lướt qua sợi tóc trắng bên thái dương của Đào Hoa Thiếu, làm lay động y phục màu trắng trên người anh, giọng nói khàn khàn đặc biệt của anh thốt ra chợt trở nên đặc biệt dịu dàng như làn nước…

“Thật vậy sao? Huynh thật sự nói như thế sao?” Tôi kéo tay áo anh liên tục truy hỏi.

Đào Hoa Thiếu cười khổ, trừng mắt với tôi, vẫn không nói gì. Có người đã không chịu nổi trước la lên: “Dung cô nương, ngươi đã hỏi nhiều lắm rồi, ngươi không cảm thấy buồn nôn à?”

Tôi buông tha Đào Hoa Thiếu, quay người sang hung hăng gõ vào đầu cậu ta, quát lên: “Người lớn nói chuyện, trẻ con đừng xen vào.”

Cậu ta ôm đầu, nói: “Tự mình cắt tóc của mình mà còn nói những…lời khiến người khác nổi da gà đây này.”

Tôi trợn mắt lên: “Câm miệng!”

Cậu ta vội chạy đi, miệng vẫn lầm bầm: “Cắt tóc như thế chẳng ra bộ dạng gì cả. Đúng là chẳng khác gì một ni cô…”

Tôi nghe được, lập tức gào lên: “Tiểu tử thối, cậu chán sống rồi phải không?”

Hừ, Đào Hoa Thiếu đối với kiểu tóc mới của tôi đã tỏ ra bất mãn lắm rồi, giờ tên tiểu tử này còn đổ thêm dầu vào lửa.

“Được rồi, đừng loạn nữa.” Đào Hoa Thiếu kéo tay tôi.

Tôi bắt gặp sau nụ cười của anh, trong ánh mắt vẫn có chút chế nhạo, tôi cảm giác hai gò má nóng bừng, không dám truy hỏi nữa.

Anh nắm lấy tay tôi đến đình nghỉ chân ngồi xuống, cười hỏi tôi: “Lai lịch của Dung Sơ Cuồng không tầm thường, có muốn tra hỏi đến cùng không?”

Tôi vội lắc đầu: “Ngàn vạn lần không muốn, Dung Sơ Cuồng đã chết rồi. Chuyện trước đây của cô ấy muội không muốn hỏi đến. Cho dù cô ấy có thân phận cao quý cũng không liên quan gì đến chúng ta.”

Đào Hoa Thiếu phá lên cười, cố ý nói: “Này, ta thì ngược lại rất muốn làm phò mã gia đấy.”

Tôi không tiếp tục tra hỏi anh nữa, chỉ nhìn anh cười, trong lòng cảm thấy vô cùng thoải mái dễ chịu chưa từng có. Càng cười càng thấy vui sướng, lại càng cười nhiều hơn. Rốt cuộc, Đào Hoa Thiếu không chịu nổi nữa, nét mặt toát lên vẻ bó tay, lấy tay đấm vào ngực, thở dài quay đầu đi: “Ông trời ơi, ta vốn không cảm thấy những lời này buồn nôn, ngược lại thấy muội như vậy buồn nôn quá đi…”

Tôi bật cười ha hả.

Hai người im lặng không nói gì nữa, một lát sau, tôi thở dài nói: “Lâm lão phu nhân thật sự là người lợi hại, người thì đã chết rồi mà vẫn còn mưu tính hại người khác, ngay cả hạnh phúc của con trai mình cũng…”

Nói đến đây, bỗng nhiên tôi nhớ tới buổi nói chuyện hôm chia tay với Lâm Thiếu Từ, bất giác dừng lại. Lúc đầu chưa hiểu gì, giờ thì như sấm sét cuộn cuộn nảy lên trong đầu. Theo như lời của Đào Hoa Thiếu nói, Lâm Thiên Dịch và Lâm Vãn Từ hợp nhau mưu hại Dung Sơ Cuồng là người yêu nhất của anh ta. Hai người kia, một người là cha anh ta, một người là em gái anh ta, chuyện này còn liên lụy tới chuyện xấu của Lâm gia là cướp đoạt bản đồ bảo tàng. Anh ta không thể giết họ để báo thù cho Dung Sơ Cuồng, chỉ có thể đem sự bi ai này giấu kín trong lòng, một mình chịu đựng.

Đào Hoa Thiếu hiếm khi thấy tôi trầm ngâm như vậy, hơi nhíu mày: “Sao vậy?”

Tôi thành thật nói: “Muội đang nghĩ đến Lâm Thiếu từ. Muội vẫn không hiểu rốt cuộc anh ta là loại người gì. Thường thường anh ta ngụy trang là một người lạnh lùng, lúc anh ta dỡ mặt nạ xuống lại trở thành một người khác.”

Đào Hoa Thiếu không nói gì, một lát khẽ thở dài : “Lâm Thiếu Từ là một người rất thông minh, nếu hắn không phải là Thiếu trang chủ của ngự trì sơn trang thì sẽ là một du hiệp phong trần giang hồ, hoặc là một ẩn sĩ cao sơn. Tính tình của hắn không cầu mong danh lợi. Trái lại thân phận này của hắn là một sự ràng buộc, trong Truy phong kiếm pháp của hắn có một phần của niêm công, là muốn áp sát đối phương. Đó là sự dây dưa mà đáng nhẽ phải một kiếm dứt khoát. Cho nên hắn mới có những chuyện tình cảm rắc rối, tình thân tình yêu đều không thể dứt bỏ, rồi lại không thể tránh được, không thể làm gì khác hơn là sống mơ mơ màng màng…”

Tôi ngạc nhiên: “Nghe vậy, có vẻ huynh rất hiểu anh ta?”

Đào Hoa Thiếu cười: “Bởi vì ta cũng là một nam nhân.”

Tôi bật cười: “Câu trả lời cao thâm quá.”

Anh không nói gì, theo thói quen lấy tay xoa đầu tôi, tay đang giơ lên liền rụt trở lại, cắn răng nói: “Vậy rốt cuộc là tên khốn kiếp nào làm như vậy? Lát nữa ta nhất định phải xử lý tên đó mới được.”

Tôi lần đầu nghe anh mắng chửi, trong lòng thầm buồn cười, nhưng lại không dám cười: ‘Muội làm sao mà biết? Lúc đó đánh nhau kịch liệt, thanh kiếm sát gần ngay mặt của muội. Nếu muội không thông minh nhanh nhẹn tránh được, đầu đã không còn rồi, giờ chỉ là có ít tóc mà thôi…Thật ra tóc quá dài cũng không đẹp lắm, ngày nào cũng mất nhiều thời gian chải vuốt, gội đầu cũng rất phiền phức, cắt tóc đi rồi cảm giác cả người thấy nhẹ nhõm…”

Còn chưa nói xong trên đầu đã bị gõ một cái, tôi không thể làm gì khác hơn là câm miệng lại.

Lúc này đã là ba giờ chiều, thời tiết rất đẹp, ánh nắng tươi sáng, bầu trời mây trắng nhẹ bay, mầu xanh da trời làm bầu trời càng thêm trong xanh, thanh khiết, không chút tạp chất. Đỗ Đỗ Điểu đứng trong đám cây rau cải dầu vàng rực rỡ bắt sâu, thái độ hăng hái bừng bừng, rốt cuộc cậu ta chỉ là một cậu bé. Tối hôm qua sợ đến xanh cả mặt, xém chút nước tiểu chảy cả ra quần, vậy mà giờ đã quên hết tất cả.

Tôi lấy trong hành lý ra túi nước đưa cho Đào Hoa Thiếu, anh khẽ lắc đầu ý bảo không kht.

Cuối cùng, ở phía đầu bụi bay mù mịt, có tiếng vó ngựa vang đến, khoảnh khắc, một con tuấn mã đang tung vó chạy đến. Trên lưng là một bạch y thiếu niên, mặc dù trong bụi cuốn mù mịt nhưng vẫn dáng người vẫn hiên ngang thẳng tắp không hề nhiễm một hạt bụi.

Tôi hoảng hốt nhớ lại vào ngày đó lần đầu tiên nhìn thấy Phong Đình Tạ. Cũng là một bạch y thiếu niên tuấn tú, phong trần tuấn lãng, ánh mắt đen sâu toát lên tia ôn hòa, thỉnh thoảng lại cười ngượng ngùng…Nhưng, một Tiểu Tạ như vậy, vĩnh viễn đã không trở về, lúc này đứng trước mặt chúng tôi, là muội muội của anh ta, Phong Tịnh Ly.

Thái độ biểu hiện trên mặt cô ta dường như không coi chúng tôi vào mắt, nói thẳng luôn: “Sở tiên sinh, ta mạo hiểm khi quân buông tha cho Dung Sơ Cuồng, giờ đến lượt ngươi thực hiện lời hứa, vậy bảo tàng rốt cuộc là ở đâu?”

Đào Hoa Thiếu đứng thẳng người, mỉm cười nói: “E rằng còn phải chờ thêm vài ngày nữa.”

Phong Tịnh Ly biến sắc: “Có ý gì?”

Đào Hoa Thiếu nói: “Phong cô nương mang theo đoàn xe của cô nương đi theo, đến lúc đó, chúng ta gặp nhau ở TếNam, nếu như không có gì bất ngờ xảy ra, bảo tàng chắc đã đến TếNamrồi.’

Hai mắt Phong Tịnh Ly lóe sáng, cất cao giọng: “Sở tiên sinh lại đùa giỡn ta phải không? Các ngươi tiến vào Nam Kinh vẫn chưa quá ba ngày, sao bảo tàng bỗng nhiên ở TếNamđược chứ?”

Đào Hoa Thiếu mỉm cười: “Phong cô nương không nên vội vàng tức giận, người đũa giỡn với ngươi chính là Lâm Vãn Từ. Cô ta giả bộ hiến tặng bảo tàng cho thái tử, khiêu khích ngươi phái người tới giết Sơ Cuồng. Trên thực tế, cô ta đã bảo Lam Giả Hối lén đem bảo tàng đi…”

Ngữ khí Phong Tịnh Ly nửa tin nửa ngờ: “Thật không?”

Đào Hoa Thiếu nói: “Phong cô nương, chúng ta đặt ra giả thiết. Nếu ngươi và ta có ước định, lúc này, hẳn ngươi đang tham gia vận chuyển bảo tàng trên đường đi đến kinh thành, còn ta đang ở Nam Kinh, sẽ phát hiện bảo tàng không cánh mà bay, Lâm Vãn Từ tất nhiên sẽ thoái thác hoàn toàn, cô ta đã dám làm như thế, tất nhiên cũng có kế hoạch phá hỏng toàn bộ…Còn Phong cô nương thì sao? Ngươi đem hơn mười rương đá hiến cho thái tử, ngươi đoán xem hắn sẽ có thái độ gì…”

Phong Tịnh Ly nét mặt không lộ thái độ gì nhưng trong ánh mắt lại toát lên sự kinh hãi.

Đào Hoa Thiếu cười cười, rồi nói tiếp: “Thật ra, tối hôm qua Phong cô nương ngăn cản thuộc hạ mở chiếc rương ra, đã biểu hiện cô nương tin tưởng chúng ta, hiện giờ Phong cô nương chỉ cần tiếp tục tin tưởng ta, yên tâm tới TếNam, tất sẽ không phải thất vọng…”

‘Tối qua là tối qua.” Phong Tịnh Ly rốt cuộc mở miệng nói: “Tối hôm qua Sở tiên sinh cần sự giúp đỡ của ta để che mắt Lâm Vãn Từ, giờ Sở tiên sinh cần ta làm gì? Ta dựa vào đâu để có thể tin tưởng ngươi?”

“Phong cô nương nói như thế!” Đào Hoa Thiếu thay đổi: “Ngươi lúc này đã không còn lựa chọn, giờ bảo tàng đã không còn nằm trong tay ta nữa, ngươi chỉ phải đến TếNamđể chờ. Ta đã lệnh cho Phượng Minh đi xử lý rồi, nếu không có gì bất ngờ xảy ra, bọn họ chắc đã đến TếNamrồi…”

“Hả?” Tôi khẽ kêu lên một tiếng, nghĩ thầm:Không phải Phượng Minh mang thư tới cho Lôi Du Nhạc hay sao?

Đào Hoa Thiếu biết trong lòng tôi đang nghĩ gì, nghiêng đầu cười với tôi, giải thích: “Vì bảo tàng đó, Ngự trì sơn trang đã phái ra nhiều cao thủ. Chỉ dựa vào Phượng Minh và Hoằng Ngọc không thể đối phó được họ, cũng không thể mang đồ vật đi được, cho nên, cần phải có sự hỗ trợ của Lôi Du Nhạc…Hai mươi năm rồi, võ công của nàng ta cũng đã có nhiều tiến bộ, không đến mức làm ta thất vọng, huống chi nàng ta lớn lên trong tiêu cục, vậy bảo tàng đó giao cho nàng ta là quá hợp lý…”

Tôi hiểu ra: “Huynh thực sự là hồ ly ngàn năm, không đúng, hồ ly ngàn năm cũng không lợi hại bằng huynh, lúc đó huynh đã biết rồi nhưng vẫn giấu muội…”

Đào Hoa Thiếu ngắt lời tôi: “Sai, khi đó ta cũng không rõ lắm. Ta chỉ có một loại dự cảm mơ hồ, tiếc nuối nhất là, dự cảm của ta lại trở thành sự thật.”

Anh khẽ bật cười khổ.

Phong Tịnh Ly im lặng một lúc, cuối cùng gật đầu nói: “Được, chúng ta gặp nhau tại TếNam.”

Cô ta nói xong xoay người lên ngựa, phóng đi.

Một cơn gió mạnh thổi qua mang theo một làn hương trong veo. Đào Hoa Thiếu nhìn hoa cải dầu vàng rực rỡ trên cánh đồng ruộng xa xa, bỗng nhiên nảy sinh cảm thán: “Sơ Cuồng, ta già rồi.”

Tôi giật mình nhìn anh: “Làm sao vậy?”

Anh không trả lời, mắt vẫn nhìn cánh đồng ruộng, một lát sau mới nói: “Kiêu ngạo cùng với tự ti là hai mặt tương đồng. Ta già rồi, Sơ Cuồng. Già làm ta tự ti, muội có hiểu không?”

Tôi kinh hãi không nói được lời nào, kinh ngạc ngó anh, trong lòng đầy chua xót lẫn yêu thương.

“Mỗi một người đều sẽ già đi, thời gian ngay trước mặt, tất cả mọi người đều bình đẳng.”

“Ta sinh quân vị lão, quân sinh ta dĩ lão.”

Đào Hoa Thiếu chậm rãi ngâm, cúi đầu thấp xuống đưa tay vuốt ve mặt tôi, tôi không khống chế được nước mắt tuôn trào ra như mưa.

“Các ngươi làm sao vậy?” Đỗ Đỗ Điểu chẳng biết trở về từ bao giờ, tay ôm một bó hoa cải dầu, nhìn tôi, rồi lại ngó sang Đào Hoa Thiếu, vẻ mặt hiếu kỳ hỏi: “Sở tiên sinh, Dung cô nương sao lại khóc vậy?”

“Người lớn nói chuyện, trẻ con đừng xen vào.” Cả hai chúng tôi không hẹn mà cùng quát lên.

***

Lúc đến TếNamthì đã là đêm khuya, Phượng Minh vẻ mặt phơi phới tới đón chúng tôi, nửa tháng không gặp, anh ta càng lúc càng cởi mở dễ hòa nhập, bây giờ và trước đó khác biệt nhau hoàn toàn.

Thì ra ngày ấy Phượng Minh và Hoằng Ngọc rời khỏi chúng tôi là anh ta đi thăm dò hành tung đoàn xe ngựa và đám người của Lam Giả Hối. Hoằng Ngọc thì mang thư của Đào Hoa Thiếu lên núi Nga mi gặp Lôi Du Nhạc. Lôi Du Nhạc xem thư xong thì hạ sơn, đến tiêu cục chọn hơn mười vị tiêu sư đến tụ họp với Phượng Minh. Đôi bên nhân mã cùng nhau giao đấu một trận ác chiến, Lôi Du Nhạc cướp được bảo tàng, giao cho Phượng Minh đi đường thủy lén vận chuyển tới Tế Nam, còn cô ấy lại cùng với mấy vị tiêu sư tự mình áp mấy xe đá đi đường bộ lên Nga Mi, lôi kéo tầm mắt của đối phương.

Đỗ Đỗ Điểu nghe nói Hoằng Ngọc và Lôi Du Nhạc cùng nhau lên núi Nga Mi thì mừng rỡ khôn xiết, cuối cùng đã không còn ai quản thúc cậu ta nữa.

Ban đêm, tôi hỏi Đào Hoa Thiếu: “Huynh đã quyết định đem bảo tàng giao cho Phong Tịnh Ly à?”

Đào Hoa Thiếu không đáp, hỏi ngược lại tôi: “Muội có cách gì hay hơn không?”

Hai tay tôi xỏe ra, bĩu môi nói: “Huynh biết là muội là đầu gỗ mà, làm gì có cách gì chứ.”

Đào Hoa Thiếu tỏ vẻ khổ não, nhíu chặt mày: “Vậy làm sao bây giờ? Nếu không thì lại thất tín với Hán Vương, hoặc không thì lại thất tín với Phong Tịnh Ly…”

Tôi vỗ tay vào nhau, la lên: “Vậy thì chia bảo tàng ra làm hai phần, một phần giao cho Hán Vương, phần còn lại giao cho Phong Tịnh Ly, như vậy sẽ không thất tín với cả hai.”

Đào Hoa Thiếu trầm tư một lúc, vẻ mặt giãn ra, cười nói: ‘Vậy cứ theo ý của muội mà làm.”

Tôi lập tức có cảm giác bị lừa, tức giận nói: “Tự huynh không nghĩ đi, còn hỏi muội làm gì?”

Anh cười rất lâu, trên chọc nói: “Loại biện pháp nông cạn dễ dàng này chính là sở trường đặc biệt của muội, không hỏi muội thì hỏi ai?”

Tôi nhấc chân đá anh dưới bàn: “Huynh cứ nói thẳng ra là muội ngốc đi, cần gì cứ phải vòng vo.”

Chân của anh linh hoạt lạ thường, tôi không những đá trúng mục tiêu, ngược lại còn bị mục tiêu chặn lại. Một đường vuốt ve bò dần lên trên, đang trong thời khắc quan trọng thì Phong Tịnh Ly tới, thật sự là làm hỏng cảnh đẹp mà.

Phượng Minh từ lúc được Đào Hoa Thiếu phân phó, đem bảo tàng chia làm hai phần, một phần mang đến phủ Hán Vương, một phần khác chờ cô ta đến lấy. Cũng may số lượng bảo tàng đó cũng khá lớn, Phong Tịnh Ly không hề nghi ngờ gì, đợi đến khi đuổi được cô ta đi rồi thì trời cũng đã sáng.

Đại khái là vì đang mùa hè, buổi tối quá ngắn, ngày quá dài mà tôi luôn thấy buồn ngủ, vừa lên xe ngựa đã ngủ, đến lúc nghỉ trọ vào buổi trưa mới biết xe ngựa chạy theo hướng lên núi Nga Mi ở Tứ Xuyên.

Đỗ Đỗ Điểu dọc đường mặt buồn thiu thỉu không muốn quay về, Phượng Minh thì lại rất hoan hỉ vui sướng, hai người hình thành hai thái cực khác nhau. Tôi không khỏi thấy kỳ lạ, liền hỏi: ‘Phượng Minh, huynh vui gì vậy?”

“Đẹp mà.” Anh ta khí khái đáp.

“Cái gì đẹp?” Chẳng lẽ anh ta đã nhìn trúng Hoằng Ngọc rồi.

“Núi Nga Mi đó, nghe nói đẹp lắm.”

Tôi cứng họng, Đào Hoa Thiếu phá lên cười.

Tôi nói: “Huynh thật không biết xấu hổ còn cười à, nhìn huynh là biết đã ngược đãi anh ta thành bộ dạng gì rồi. Thật sự là một anh chàng đáng thương.”

Tôi quay sang Phượng Minh, dịu dàng an ủi: “Đừng lo lắng, chúng ta sẽ ở lại Nga Mi mấy ngày để huynh tha hồ thưởng ngoạn, tội nghiệp huynh quá.”

Phượng Minh không để ý tới tôi chỉ cúi đầu ăn.

Đào Hoa Thiếu cười nửa miệng nhìn tôi, cầm chén trà lên thưởng thức.

Tôi không chịu được, gõ gõ bàn nói: ‘Huynh nói gì đi chứ.”

Phượng Minh đang cắm đầu vào bát ngẩng lên, nhưng mắt lại buông xuống ngay, nói một hơi: “Phu nhân, ta không nói chuyện với ngươi là vì giữ sức khỏe của ngươi, bằng không chỉ sợ đêm nay muốn nói mà không nói được nhiều.”

Đào Hoa Thiếu nghe vậy suýt chút nữa thì phun trà ra, cười to không ngừng.

Tôi nhất thời không có phản ứng, sau đó hiểu được, xấu hổ đến mức hận không tìm được lỗ nẻ nào mà chui vào. Trong nháy mắt, tôi vô cùng nhớ đến bộ dạng ít nói ngày trước của anh ta.

Lần này xuất hành thật sự là không còn lo lắng gì nữa, toàn thân tinh thần được thả lỏng, nguyên nhân vì thời tiết quá nóng, vì vậy mà dọc đường đi có chút chậm chập, đi được hơn mười ngày, ngay cả hoàng thái tử cũng đã đăng cơ, Ngự trì sơn trang tuyển chọn được tân trang chủ, chúng tôi cũng không tiến vào khu vực Tứ Xuyên.

Có người nói tân trang chủ của Ngự trì sơn trang là Yến Phù Phong, tôi đối với ấn tượng về anh ta không sai chút nào, toàn bộ Ngự trì sơn trang chỉ có anh ta gần như là người quang minh lỗi lạc nhất. Tôi vốn lo lắng Lâm Vãn Từ bị mất bảo tàng sẽ không từ bỏ ý đồ, nhưng Đào Hoa Thiếu tự tin tràn đầy nói rằng sẽ không có phiền phức gì, bởi vì Lâm Vãn Từ là một người thông minh.

Haizz, những người thông minh mà nói chuyện thì tôi chẳng hiểu gì hết, cũng lười để hiểu, tôi chỉ quan tâm đến việc mình nằm trong thùng xe rộng rãi dễ chịu, ăn hoa quả.

Như vậy lại qua một ngày, buổi tối tôi có chút khó chịu, buồn nôn. Đào Hoa Thiếu cười nửa miệng nói không phải là đau dạ dày chứ? Tôi còn đang ngơ ngác thì đã bị anh đưa ra y quán để bắt bệnh. Cuối cùng xác định đúng là mang thai, anh vui sướng như một đứa trẻ, hận không thể khiến cho bảo bối của tôi lớn thật nhanh. Cả đêm chỉ vuốt ve bụng tôi, tôi bị anh làm cho không ngủ được, lại còn đem chuyện ngày đó trên khoang thuyền nhắc lại một lần nữa. Còn nói rất nhiều lời buồn nôn khác, ở đây không tiện nói ra cho các vị biết.

Buổi tối hôm nào đó, tôi bị bắt ép lên giường nằm từ rất sớm, nhưng đợi nửa ngày cũng không thấy anh có động tĩnh gì, tôi đứng lên ra xem, thấy anh đang cầm một quyển sách lật dưới đèn xem.

Tôi ngạc nhiên nói: “Xem sách gì mà say mê thế?”

Đào Hoa Thiếu cũng không ngẩng đầu lên, nói: ‘Sách y.”

Tôi cười: “Sách y có gì hay chứ, muội còn tưởng huynh đang xem bí kíp võ công gì?”

“Đây là cuốn ‘Kim quỹ yếu lược’”

“Nói về cái gì?”

“Về nữ nhân mang thai…”

“Trời ơi…” Tôi than thở.

Lôi Du Nhạc ngồi ở trong sân, cúi xuống xem tờ giấy, biểu hiện của nàng vô cùng chăm chú kèm phiền muộn. Trên đỉnh Nga mi gió thét gào thổi qua khu rừng, hàng ngàn chiếc lá rơi rụng xuống cuồn cuộn tạo thành một âm thanh rất lớn từ sau núi rất xa truyền tới, từng trận lại từng trận, âm thanh này bình thường nghe rất mạnh mẽ, nhưng lúc này tâm trạng của nàng ngẩn ngơ, lại nghe âm thanh đó chợt xa chợt gần, hình như là tiếng ca của Lương Băng ngày xưa.

Nhưng trong lòng nàng biết rõ ràng, đó không phải là tiếng ca của Lương Băng. Lương Băng đã qua đời nhiều năm rồi, muội ấy là một người luôn u buồn, thân thể lại yếu nhược, lại không quen với khí hậu trên núi Nga mi, nàng đã từng yêu cầu muội ấy xuống ở dưới chân núi, nhưng nói thế nào muội ấy cũng không đồng ý. Muội ấy nói trên núi thanh tĩnh, muội ấy thích sống ở trên núi, thực ra, là muội ấy chán ghét trần thế. Cứ như vậy một thời gian, hồi ức ở trong muội ấy chỉ có sự thống khổ kèm với sự lăng nhục. Trên thế gian tất cả những vui sướng không bao giờ trường cửu, chỉ có hồi ức đau khổ day dứt mới có thể khiến người ta nhiều lần nhắc tới, không thể nào quên được.

Lương Băng không thể quên, cho nên, muội ấy chưa bao giờ vui vẻ.

Vậy còn Lôi Du Nhạc thì sao?

Nàng đứng lên, hướng về đám mây mù vấn vít trên ngọn núi, tờ giấy trong tay vang lên tiếng phần phật, nàng giơ tay muốn buông tờ giấy ra, nhưng tay giơ lên giữa không trung lại dừng lại, rốt cuộc không thể. Trên đời này có rất nhiều việc không thể buông tay.

Lôi Du Nhạc chậm rãi buông cánh tay xuống, trên cánh tay truyền đến một cơn đau nhức nhối.

Trên cánh tay nàng có rất nhiều vết thương nhưng không nghiêm trọng lắm. Đến lúc người đó nếu lên núi Nga Mi, khẳng định sẽ không nhìn thấy cánh tay nàng quấn miếng vải trắng. Nàng cũng không muốn cho người đó thấy, hai mươi năm rồi, nàng đã tạo thành thói quen cho mình.

Nàng nghe người ta nói, con người tuổi càng nhiều thì ký ức càng mơ hồ.

Nhưng, nàng lại không phải như thế, nàng đã ba mươi tám tuổi rồi, không biết vì sao, ký ức của nàng trái lại càng ngày càng rõ nét, Chuyện của hai mươi năm trước cảm thấy giống như mới xảy ra ngày hôm qua, rõ nét đến mức làm nàng hoảng sợ.

Mãi cho tới ngày hôm nay, nàng vẫn nhớ rõ ngày nào đó, gió trên núi Nga Mi ôn hòa và dữ dằn. Chúng từ xa thổi tới, phần phật qua khu rừng dày đặc lướt qua núi Nga mi, mang đến sự tươi mát của lá cây cùng với mùi vị thối rữa của lá rụng, mây mù dày đặc bao vây dãy núi ở giữa, biến đổi kỳ ảo thành những hình thủ kỳ lạ. Lúc đầu nhìn như rồng, sau nữa lại như hổ, nhìn kỹ lại rất giống nhiều rồng hổ, mơ hồ còn có tiếng kêu của loài thú, nhưng, lúc nàng chăm chú nhìn thật kỹ thì nó lại không có hình dạng gì cả, căn bản như nó không hề có sự biến đổi nào…

Sau đó, nàng nhìn thấy một luồng ánh sáng mỹ lệ từ giữa núi non phá mây mù ra ngoài, hai màu xanh đỏ dưới sự phụ trợ của đám mây mù trắng trông như tiên nhân đang bay lượn. Trong lúc ấy, nàng thật sự tưởng lòng thành của mình đã cảm động đến trời xanh, nhưng ngày lập tức nàng biết là không phải. Nàng nghe có tiếng kiếm khí ngân vang, nàng nhìn thấy chưởng môn phái Nga Mi trong áo đạo sĩ ẩn hiện giữa đám sương mù trắng, đạo bào đen trắng xen lẫn nhau tung bay trong gió núi, linh hoạt như bươm bướm, lại giãy dụa như bướm.

Mây trắng dập dềnh trôi giạt, núi rừng chập chờn, mọi cảnh vật thiên nhiên như đang nhỏ bé đi, lại càng làm nổi bật lên một sự yên tĩnh, sự yên tĩnh đến vô cùng.

Một phi y thiếu niên đứng trong sự tĩnh lặng đó, xoay người lại, mỉm cười, nụ cười đó rạng rỡ như nắng hè.

Dáng vẻ tươi cười này ghi dấu trong cuộc đời nàng, cùng nàng đi qua một đoạn thời gian năm tháng. Sau này nàng lại biết, người đó cũng không phải là một nam tử hay cười. Vì vậy, dáng vẻ tươi cười này đối với nàng càng trở nên trân quý. Võ công của nàng cũng được người đó truyền thụ mới có thể báo thù rửa hận, nàng đã từng hơn một lần cho rằng thứ tình cảm kỳ lạ này là vì do ân tình mà có, càng như vậy, lại càng có lý do để khắc cốt ghi tâm.

Nếu như nói rằng, có rất nhiều thứ đã qua rồi thì hãy quên đi, nhưng trong mắt nàng luôn có bóng dáng mờ ảo của năm mười tám tuổi đó.

Lôi Du Nhạc là như vậy đó, ký ức của nàng vẫn dừng lại ở năm mười tám tuổi.

Nhưng, giờ đã khác biệt rồi. Lá thư này đã kéo nàng trở về hiện thực.

Người đó, huynh ấy đã quay lại.

Nếu nói rằng đến giờ nàng vẫn không biết tên của người đó, nhất định sẽ không ai tin.

Mỗi ngày họ ở cùng nhau không nhiều, ngoại trừ những lúc truyền thụ võ công ra, huynh ấy nói chuyện rất ít. Phần nhiều thời gian người đó chỉ ngẩng đầu ngắm trăng sáng hoặc chăm chú nhìn mặt nước, dá

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương