Anh lẳng lặng đứng trong gió đêm, quần áo đơn bạc, ánh trăng chiếu vào khuôn mặt tuấn tú của anh tái nhợt như tuyết.

“Sở Thiên Dao?” Lâm Thiếu Từ hơi sửng sốt lập tức quay lại.

Đào Hoa Thiếu không để ý tới Lâm Thiếu Từ, đôi mắt sâu không đáy của anh nhìn tôi, nét mặt vô cảm phun ra hai câu: “Qua đây.”

Tôi lập tức qua đó.

Lâm Thiếu Từ bỗng nhiên giận giữ kéo tôi lại, ngạo nghễ nói: “Sơ Cuồng gả cho ngươi vốn không phải là ý muốn của muội ấy, giờ ta muốn dẫn Sơ Cuồng đi.”

Ánh mắt Đào Hoa Thiếu khẽ biến đổi, đôi mắt sâu thẳm như mũi nhọn xuyên thấu qua. Tôi cảm giác hết hồn có một loại dự cảm bất thường, vội vã cười làm lành nói: “Vừa rồi chỉ là hiểu lầm, huynh ngàn vạn lần không nên tức giận.”

Bàn tay của Lâm Thiếu Từ bỗng căng cứng, ngạc nhiên nói: “Hiểu lầm?”

Tôi quay lại nhìn anh ta, nghiêm túc nói: “Đúng vậy, giữa chúng ta có sự hiểu lầm.”

Lâm Thiếu Từ kinh ngạc nhìn tôi, thất thanh: “Như vậy những lời đồn trong giang hồ là sự thật, muội yêu hắn?”

Tôi khẳng định trả lời anh ta: “Đúng vậy.”

Cả người anh ta chấn động, con mắt đen kịt long lên khiến người khác không dám tới gần.

Năm ngón tay anh ta đang siết chặt lại, tôi cố gắng rút tay mình ra. Sắc mặt anh ta trắng bệch giống như không phải tôi rút tay khỏi tay anh ta mà là rút máu của anh ta.

Lâm Thiếu Từ loạng choạng thối lui hai bước hầu như không thể đứng vững. Tôi có cảm giác không đành lòng nhưng vẫn phải lựa chọn xoay người đi.

“Sơ Cuồng?” Giọng nói của anh ta thê lương.

Cả người tôi cứng đờ, nghiêng đầu thấy tay anh ta đang giơ ra giữa không trung, năm ngón tay thon dài tái nhợt, run run như muốn giữ lấy tôi trong khoảng không mông lung.

Đào Hoa Thiếu bỗng nhiên thở dài, nhìn tôi thật sâu, nói: “Ta ở trong xe ngựa chờ muội.”

Mũi tôi cay cay, tôi hít một hơi thật sâu quay hẳn người lại đối diện với Lâm Thiếu Từ, đem chuyện lúc trước từng nói với Đào Hoa Thiếu bình tĩnh kể lại một lần nữa. Từ đầu đến cuối sắc mặt anh ta không có chút máu nào, ánh mắt mờ mịt như xuyên thấu không gian, như đang nhìn một người ở một nơi xa xôi, không biết rốt cuộc có tin không.

Tôi cầm lấy tay Lâm Thiếu Từ, nhẹ nhàng nói: “Tôi đi đây.”

Anh ta không đáp.

Tôi bất đắc dĩ xoay người đi tới hướng xe ngựa, trong cõi lòng bỗng cảm thấy từ trước tới này chưa bao giờ khó khăn đến như này.

Tôi biết những lời vừa nói rất tàn nhẫn, nhưng tôi không thể không nói. Nếu cứ để anh ta di tình biệt luyến với Dung Sơ Cuồng, không bằng nói cho anh ta biết sự thật, bởi quan trọng hơn cả là Dung Sơ Cuồng chỉ yêu một người đàn ông là Lâm Thiếu Từ, tình yêu ấy không hề thay đổi, cái khiến hai người họ xa nhau không phải là nghi kỵ hay là hiểu lầm, cũng không phải thời gian, mà là cái chết. Đây là tất cả sự việc mà bất kỳ người nào cũng không thể tránh được. Nhưng đối với hai người yêu nhau mà nói, đó lại không phải là một kết cục đẹp đẽ.

Đau đớn dài không bằng đau đớn ngắn, mộng này sớm muộn cũng phải thức tỉnh. Dung Sơ Cuồng làm anh ta tổn thương thì sẽ có người khác chữa lành cho anh ta, người đó có thể là Phong Tịnh Ly hoặc có thể là một người nào đó.

Xe ngựa cách đó một đoạn, tôi thấy anh đang đứng thê lương trên đường, ánh trăng soi vào chiếc bóng gầy gầy kéo dài cô đơn, nhìn giống như bị vết kiếm lạnh lẽo chém qua, bầu trời mênh mông.

Tôi thấy hốc mắt mình lần thứ hai nóng lên.

Đào Hoa Thiếu đang kiểm tra vết thương ở cánh tay tôi, lúc này bỗng nhiên ngẩng lên nói: “Luyến tiếc à?’

Tôi lắc đầu, nước mắt bắt đầu rơi xuống: “Thật ra Lâm Thiếu Từ mới là người hạnh phúc nhất trên đời này.”

“Hả?”

“Từ nay về sau bất luận vật đổi sao dời, thương hải tang điền, Dung Sơ Cuồng chỉ yêu một mình hắn, đất trời nhật nguyệt không thay đổi. Hắn chẳng lẽ còn không hạnh phúc ư?”

Đào Hoa Thiếu yên lặng một hồi, cầm tay tôi nói: “Nhìn ta.”

Tôi vâng lời ngẩng lên.

Anh nhìn tôi chăm chú, dịu dàng nói: “Muội có tin ta không?’

Tôi nói: “Có! Nhưng muội sợ.”

Đào Hoa Thiếu hỏi: “Sợ cái gì?”

“Thời gian tới, muội sợ thời gian tới.” Tôi nói, “Nếu như sớm chiều thay đổi, năm rộng tháng dài nhất định phải hủy diệt tình yêu, muội nguyện được chêt như Dung Sơ Cuồng.”

Đào Hoa Thiếu ngây người ra, sau đó áp đầu tôi dựa vào lồng ngực anh, dịu dàng nói: “Ngốc ạ, ta làm sao mà không sợ chứ?”

Tôi chấn động. Anh thở dài: “Sơ Cuồng, ta đã già rồi, muội thì vẫn còn một chặng đường dài phải đi, có lẽ có một ngày…”

Tôi lập tức che miệng anh lại, kêu lên: “Không! Muội không cho phép!”

Đào Hoa Thiếu nhìn tôi, mỉm cười.

Tôi một lần nữa lại ngả đầu vào ngực anh, lắng nghe tiếng trái tim anh đập, tâm trạng theo đó mà bình tĩnh trở lại.

“Được rồi, sao huynh lại tới đây?”

Đào Hoa Thiếu hừ một tiếng: “Để muội ra ngoài vài ngày mà đã không nghe lời rồi. Nếu ta không đến thì không biết muội đã xảy ra chuyện gì nữa?”

Tôi tủi thân nói: “Muội còn phải đi tìm thuốc giải…”

“A..” Tôi nhảy dựng lên, đầu va phải đỉnh xe ngựa, kêu lên: “Thuốc giải bị Thiên trì tam thánh đoạt mất rồi.”

Đào Hoa Thiếu lấy tay xoa đầu tôi, phẫn nộ quát khẽ: “Taybị thương rồi, không nên lộn xộn.”

“Nhưng thuốc giải…”

Anh thở dài: ‘Ngốc ạ, về chuyện thuốc giải ta nhất định sẽ tìm được, giờ mau ngồi xuống đi.”

Tôi thấy anh đã định liệu trước nên cũng an tâm, lúc này mới ngồi xuống nâng mặt anh lên xem xét tỉ mỉ một hồi, năm ngón tay lướt nhẹ qua khuôn mặt tuấn tú của anh, qua sống mũi thẳng rồi xuống đôi môi. Anh khẽ hôn tay tôi, bỗng nhiên nói: “Ta phải trịnh trọng trừng phạt muội.”

Tôi nhíu mày nói: “Muội phạm phải tội gì?”

Ánh mắt anh sâu thẳm khó lường: “Tam tòng tứ đức, muội đều phạm vào.”

Tôi kinh ngạc.

Đào Hoa Thiếu hừ lạnh: “Xuất giá tòng phu nhưng muội lại bỏ mặc ta là việc thứ nhất, đêm hôm khuya khoắt ôm hôn người nam nhân khác. Muội nói đi, phạt thế nào đây?”

Tôi phá lên cười: “Vâng, vậy phạt muội đời đời kiếp kiếp làm trâu làm ngựa cho huynh, sinh con đẻ cái, giặt giũ quần áo cơm nước…”

Anh cúi xuống hôn tôi đang thao thao bất tuyệt, tôi cuồng nhiệt đáp lại, đang cảm thấy khó khăn thì anh bỗng nhiên buông ra, nói: “Không được.”

“Hả?” Tôi không hiểu nhìn anh.

Đào Hoa Thiếu nghiến răng nghiến lợi nói: “Ta vẫn còn rất giận, cần phải trở lại giáo huấn tên tiểu tử Lâm Thiếu Từ này một chút.”

Tôi không nhịn được lại bật cười thành tiếng, tiếp tục hôn anh khắp mặt.

Anh để mặc tôi xâm nhập, một lúc lâu sau mới nghiêng đầu, dở khóc dở cười nói: “Có phải muội đang rửa mặt cho ta không?”

“Không làm vậy làm sao nói lên tình cảm của muội chứ.” Tôi vừa cởi y phục của anh vừa hôn lên yết hầu anh, cởi y phục được nửa chừng thì tôi bỗng nhớ tới một chuyện, ngẩng đầu lên hỏi: “Lâm Thiên Dịch nói huynh triệu tập các cao thủ tới TếNam, vì sao?”

Anh rên rỉ: ‘Ông trời ơi, muội thật là hành hạ người đó.”

Tôi truy hỏi: “Có âm mưu gì, nói mau.”

Anh hạ giọng nói: “Muội muốn đám người Tống Thanh Ca ở lại TếNamthì là có ý gì?”

Người này quả nhiên là cáo già chính cống, khứu giác sao linh mẫn thế chứ.

Tôi giả vờ giận giữ nói: “Đừng nói đến họ nữa, nhắc đến là muội tức giận muốn hộc máu ra đây này.”

Đào Hoa Thiếu nói: “Đã như vậy chúng ta đi Thái Nguyên giáo huấn mấy tên khốn kiếp đó.”

Tôi sửng sốt: “hả?”

Nét mặt anh nghiêm túc, hỏi lại: “Bọn họ có can đảm chọc giận muội, cần phải giáo huấn họ đúng không?”

Tôi bật cười lắc đầu nói: “Không! Chúng ta đi tìm thuốc giải trước.”

Đào Hoa Thiếu nắm tay tôi, cười bằng mắt: “Yên tâm, thuốc giải đã tới rồi.”

Anh vừa dứt lời liền nghe thấy bên ngoài có tiếng y phục bay phần phật, tiếng ngựa hý dừng lại, bình ổn như căn bản không hề chạy qua.

“Mạc Bắc thiên trì tam thánh bái kiến Sở tiên sinh!”

Tôi vén rèm lên, thấy trong ánh trăng sáng có ba người đàn ông trung niên tóc hoa râm đang cung kính cúi đầu, áo choàng lay động trong gió đêm rất có phong cách.

Đào Hoa Thiếu thản nhiên nói: “Khổ cưc ba vị rồi.”

Một ngườitiến lên nửa bước hai tay dâng lên một hộp gấm nhỏ màu đỏ, cũng không ngẩng đầu lên mà cung kinh nói: “May mắn không làm nhục mệnh!”

Phượng Minh nhảy xuống xe ngựa tiếp nhận hộp gấm rồi chuyển lại cho Đào Hoa Thiếu.

“Bất cứ lúc nào có yêu cầu xin cứ sai phái.”

Ba người cũng đồng thanh rồi cả người bỗng nhiên lui ra sau ba trượng, cùng khom người hành lễ sau đó phi thân bay đi.

Tôi nhìn theo trân trối, chẳng trách Thiên trì tam thánh bỗng nhiên di chuyển lung tung, đi lòng vòng đến huyện Khúc Dương, thì ra là bởi vì Đào Hoa Thiếu đến huyện Khúc Dương tìm tôi. A! Sớm biết chúng tôi trăm sông đổ về một biển, cần gì phải phí nhiều trắc trở như vậy.

Tôi quay sang trừng mắt nhìn anh.

Đào Hoa Thiếu cười mà không nói.

Tôi tức giận nói: “Còn không mau uống thuốc giải.”

Anh cười: “Không vội!”

Tôi sửng sốt: “Vì sao?’

Anh kéo tay tôi, cười hì hì nói: “Thuốc không thể uống lung tung được.”

Hả? Trong tiểu thuyết võ hiệp lẫn trong phim truyền hình đều diễn như vậy mà, nam chính sau khi lấy được thuốc giải liền ngửa đầu uống vào, sau đó tĩnh tọa điều tức, trên đầu có làn khói trắng tỏa ra hoặc là hộc ra máu đen, lập tức lại mạnh như rồng hổ xông vào chiến đấu với quần hùng…

Tôi đưa tay lấy chiếc hộp định mở ra.

Đào Hoa Thiếu giữ tay tôi lại, khẽ lắc đầu.

Tôi ngạc nhiên: “Vì sao?”

Đôi mắt anh dần dần thâm sâu, nói khẽ: “Muốn giải độc ta cần tịnh tu ba ngày, còn giờ thì chúng ta phải làm chuyện khác trước.”

Tôi cảm thấy hai má nóng lên, giả vờ e thẹn nói: “Là chuyện gì?”

Anh hôn môi tôi, trêu: “Muội nói xem?”

Tôi biết rõ nhưng cố dài giọng: “Ví dụ như…”

Anh tiếp lời: “Ví dụ như vì sao Trầm Túy Thiên và muội đi cùng nhau?”

Tôi đẩy anh ra: ‘Thì ra là việc này.”

Đào Hoa Thiếu bật cười: “Vậy muội tưởng việc gì?”

Tôi ho khan hai tiếng rồi đem ý của Trầm Túy Thiên nói cho anh nghe. Anh nhíu mày không nói gì, một lát sau lắc đầu.

Tôi cẩn trọng nói: “Thật ra yêu cầu này cũng được mà, từ xưa chuyện hoàng đế đoạt quyền…”

Đào Hoa Thiếu cắt lời tôi: “Thứ nhất, chuyện của Sở Thiên Dao ta không cần người khác hỗ trợ, thứ hai, hắn không nên uy hiếp muội, thứ ba, hắn là người lai lịch bất minh, ý đồ bất thiện.”

“Ý đồ bất thiện?”

“Người này tuổi còn trẻ nhưng tâm cơ sâu nặng, chỉ sợ Lâm Thiên Dịch còn khó đối phó được.”

“Bảy năm trước, Quỷ cốc minh quật khởi ở Trường Bạch sơn, càn quét ba tỉnh miền đông bắc, hắc bạch lưỡng đạo nghe tin đều sợ mất mật, sau đó lại oan tính Trung Nguyên, đứng mũi chịu sào là Ngự trì sơn trang. Người trong giang hồ đều biết Dung Sơ Cuồng trên danh nghĩa là trang chủ Ngự trì sơn trang nhưng quyền lực phía sau là Lâm Thiên Dịch. Hắn đánh Ngọc bích phong không thu được kết quả nên bắt đi Lâm Thiên Dịch, giờ bỗng nhiên lại thả Lâm Thiên Dịch, rồi ngược lại muốn trợ giúp Hán vương mưu phản…ha ha…

Anh cười rồi dừng lại.

Tôi nhìn anh, yên lặng.

Đào Hoa Thiếu dịu dàng xoa đầu tôi, cười nói: “Lòng tham của hắn rất lớn, chỉ e có dụng ý không phải là xưng bá giang hồ, mà là xưng bá thiên hạ!”

Tôi thất kinh: “Có khả năng không?”

Anh làm một biểu hiện từ chối cho ý kiến.

Lúc này xe ngựa bỗng dừng lại, Phượng Minh ở bên ngoài nói: “Tới rồi.”

Đào Hoa Thiếu xuống xe, bỗng quay lại bế tôi lên.

Phượng Minh biến sắc.

Tôi cười nói: “Oa! Được chiều thật là sung sướng.”

Ánh mắt anh rạng rỡ, đầu mày cuối mắt đều cười. Anh bế tôi đi xuyên qua đình viện rồi bế tôi vào phòng, đặt tôi nằm trong chiếc giường có tấm rèm xanh nhạt thuần khiết, tôi kéo nhẹ anh xuống, anh liền thuận thế ngã lên người tôi, tôi mỉm cười nhìn anh.

Đào Hoa Thiếu lấy tay vén tóc tôi, năm ngón tay mềm mại như cánh hoa mùa xuân, một đôi mắt thâm thúy lóe sáng, tia sáng kỳ lạ bức người, giọng nói của anh trở nên khàn đặc: “Cánh tay của muội còn đang bị thương.”

Tôi xoay người nằm lên người anh, cười xấu xa nói: “Cho nên, muội muốn ở bên trên.”

Ánh mắt anh nóng rực nhìn tôi, đôi môi nở nụ cười vô cùng hớn hở. Tôi cúi xuống si ngốc nhìn anh rồi nhẹ nhàng mút lấy môi anh, đầu lưỡi lướt qua yết hầu, cởi chiếc áo xám đơn bạc của anh lộ ra vòm ngực rắn chắc, tôi hôn vào đó…mất nửa buổi tôi mới ngẩng đầu lên tiếp tục thưởng thức cơ bụng phẳng gần như hoàn mỹ, tôi tấm tắc khen thầm, gần bốn mươi tuổi nhưng anh lại có thể giữ gìn được như này, thật không hổ là võ học kỳ tài!

“Ông trời ơi, là muội đang thưởng thức một bức tranh à?”

Đào Hoa Thiếu cất giọng khàn khàn kháng nghị, xoay người đặt tôi nằm dưới, lại tiếp tục nhẹ nhàng dây dưa như trước, nồng nhiệt như giông tố điên cuồng. Tôi cảm thấy chưa bao giờ hưng phấn như này, ham muốn như hải triều trào dâng trong huyết mạch cuồn cuộn bao trùm làm tôi chìm ngập trong đó, đó là ý thức cuối cùng còn sót lại của tôi.

Sau lưu luyến triền miên, tôi chìm vào giấc ngủ trong niềm hạnh phúc cực độ cùng với sự mệt mỏi rã rời.

Không biết bao lâu sau tôi chợt cảm thấy có luồng sát khí đột kích bất ngờ, theo bản năng kéo chiếc chăn mỏng ra, lập tức gương mặt mát lạnh, hai mắt tôi mở to.

Một khuôn mặt đẹp thình lình xuất hiện trên chiếc chăn bông, một đôi mắt ánh lên sự lạnh lẽo.

Tôi liếc nhìn thanh chủy thủ đang miết trên mặt mình, nhìn cô ta: “Cô muốn gì?”

Phi Phi cười nhạt không đáp, nhanh chóng điểm huyệt đạo của tôi, lưỡi dao sáng như tuyết dí sát vào mặt tôi, chậm rãi trượt xuống. Cổ họng tôi tắc nghẹn: “Rốt cuộc cô muốn gì?”

Cô ta bỗng nhiên cởi chiếc áo ngủ bằng gấm trên người tôi, cười lạnh nói: “Dung Sơ Cuồng, để ta xem rốt cuộc ngươi có chỗ nào quyến rũ người khác đến vậy?”

Nói xong cổ tay vung lên dùng lưỡi dao cắt quần áo của tôi, lưỡi dao lạnh lẽo lướt xuống xương quai xanh tìm xuống tới ngực. Toàn thân tôi run rẩy, tóc gáy dựng đứng, tôi kêu lên: “Cô điên rồi à?”

Con ngươi cô ta nheo lại, hai mắt tỉ mỉ quan sát từng tấc trên cơ thể tôi, tôi bị cô ta nhìn mà sợ nổi da gà, sự lạnh lẽo như con rắn lan từ gan bàn chân lên đến toàn thân.

Rốt cuộc cô ta đã giám định và thưởng thức xong, ánh mắt lại một lần nữa dừng ở gương mặt của tôi, nghiến răng nghiến lợi nói: “Dung Sơ Cuồng, rốt cuộc ngươi có ma lực gì có thể khiến hắn đối với ngươi như vậy?”

Tôi im lặng không nói.

Cô ta bỗng nhiên phá lên cười rồi nói rất nhẹ nhàng: “Bắt đầu từ tám tuổi ta đã theo hắn tròn mười sáu năm rồi. Ngay lần đầu tiên ta gặp hắn ở Tuyết vực thánh phong thì ta đã yêu hắn, tròn mười sáu năm rồi. Ngươi biết đó là thời gian dài bao lâu không?”

Giọng nói của cô ta êm dịu nhẹ nhàng như lông chim bay dưới mặt nước, vô cùng không bình thường.

Tôi rất muốn nói hai câu thoải mái với cô ta để giảm bớt bầu không khí nhưng không nói được thành lời.

Cô ta tiếp tục nói: “Ngươi có biết có bao nhiêu thiếu nữ mê muội vì hắn không? Nhưng hắn chưa từng để mắt tới bất kỳ người nào.”

Tôi nhếch miệng cười cười, nhưng tôi đoán nụ cười này chắc là như mếu.

Cô ta cũng cười cười.

“Ngươi có biết có bao nhiêu nam nhân mê muội vì ta không? Nhưng ta cũng không coi họ vào mắt, ta chỉ yêu một mình hắn, ta theo hắn tròn mười sáu năm. Ta hiểu tất cả những vui, buồn, yêu, giận…của hắn”

Sắc mặt cô ta càng lúc càng trở nên kỳ dị khó coi. Tôi không dám cử động, chỉ thầm cầu thẩn cô ta ngàn vạn lần đừng phát rồ. Hậu quả của sự ghen tuông có tác dụng rất mạnh mẽ.

“Nhưng còn ngươi thì biết hắn bao lâu, ba tháng? Ha hả?” Cô ta nói khẽ, “Chúng ta vốn có thể được ở bên nhau, nhưng tất cả chỉ vì ngươi!”

Cổ tay cô ta run lên, tôi cảm thấy ngực đau đớn liền bật thốt lên mắng: “Cô đúng là điên rồi…”

Cô ta giận giữ: “Ta không hiểu, vì sao người hắn yêu không phải là ta?”

Cô ta giơ chủy thủ lên nhanh chóng đâm vào mặt tôi. Tôi theo bản năng nhắm hai mắt lại, chợt lấy một luồng sáng lóe lên, nghe “đinh” một tiếng…Tiếng chủy thủ của Phi Phi vang lên và rơi xuống, cổ tay trắng muốt bị một bàn tay khác nắm chặt lấy ngay ở trên chóp mũi tôi.

Phượng Minh gằn từng câu: “Ngươi thật sự điên rồi.”

Phi Phi giãy mạnh ra, lùi ra sau hai bước, hét lên: “Ta thấy người điên chính là các ngươi. Chúng ta xuất sơn là vì mục đích gì, là vì cô ta à?”

Phượng Minh lạnh lùng nói: “Mau cút đi!”

Cô ta ngẩn ngơ, lặng im trong chốc lát bỗng nhiên cười phá lên.

“Ngươi nói chuyện với ta như vậy, thế nào? Ngươi cũng yêu cô ta rồi đúng không?”

Phượng Minh biến sắc.

Cô ta tiến lên nhìn chằm chằm vào mắt Phượng Minh: “Bị ta nói trúng rồi hả? Từ nhỏ đến lớn, hắn thích gì thì ngươi thích cái đó.”

“Bốp” một tiếng, Phượng Minh tát cho cô ta một cái, âm thanh vang lên làm tôi giật mình.

Thường ngày anh ta nhã nhặn lịch sự, tôi chưa bao giờ thấy anh ta tức giận như vậy.

Phi Phi không dám tin, đôi môi run lên rồi xoay mạnh người chạy ra ngoài.

Trong phòng yên lặng.

Tôi nhắm mắt không dám nói lời nào, chỉ chờ anh ta mau ra ngoài, giờ tôi đang trong bộ dạng này không thích hợp gặp người khác.

Một lúc lâu sau tôi chợt thấy ngực mát lạnh, tôi mở mắt ra nhìn rồi lập tức nhắm mắt lại, trời ơi, anh ta đang giúp tôi xử lý vết thương.

“Không…không cần…huynh giúp…” Tôi rất muốn bảo anh ta giải huyệt đạo giúp tôi nhưng bỗng nhiên lại cứ nói lắp bắp.

“Chủ nhân đang tịnh tu, trong vòng ba ngày không được làm phiền.” Ngữ khí của hắn bình tĩnh giải thích.

Một lát sau hắn kéo chăn lên người tôi rồi đi ra ngoài nhẹ nhàng đóng cửa lại.

Tôi không dám thở mạnh.

Một lát, bên ngoài mơ hồ có tiếng thở dốc rất nhỏ, thanh âm thả lỏng của sự căng thẳng nhưng không có tiếng bước chân, rõ ràng anh ta vẫn ở bên ngoài canh giữ.

Tôi cũng thở phào nhẽ nhõm, cảm thấy mặt nóng bừng, tôi rất muốn gọi anh ta vào giúp tôi giải huyệt đạo nhưng lại xấu hổ nên không thể làm gì hơn là tiếp tục nằm.

Cả đêm tôi không ngủ được, mắt chong chong chờ trời sáng.

Không biết Phi Phi dùng thủ pháp điểm huyệt gì mà tôi vận khí vài lần cũng không giải được, cho đến khi Phượng Minh đến gọi tôi ăn sáng.

Tôi bất đắc dĩ nói; ‘Tôi bị điểm huyệt đạo.”

Phượng Minh sửng sốt, nét mặt thanh tú đỏ bừng, sau đó đưa tay giải huyệt đạo ở ngực tôi. Cả người tôi vừa thả lỏng lập tức hộc ra một ngụm ức khí, vừa mới ngồi lên lại lập tức ngã xuống, Phượng Minh vội vàng đỡ tôi.

Tôi xấu hổ cười cười: “Cảm ơn!’

Anh ta như bị điện giật vội buông ta: “Ta đi lấy cơm đến đây.”

Tôi giữ anh ta lại: ‘Tôi không đói, Đào Hoa Thiếu ở đâu?”

“Tây sương phòng.”

Tôi yếu ớt đặt chân xuống đứng dậy rời giường: “Tôi đi thăm huynh ấy.”

Phượng Minh cản tôi, nói: “Lúc này không thích hợp, phu nhân ăn cơm trước đi.”

Tôi nói: ‘Tôi chỉ nhìn…”

Anh ta dứt khoát cắt ngang: “Sắp có một trận ác chiến rồi, phu nhân hãy giữ gìn sức khỏe.”

Tôi giật mình: ‘Xảy ra chuyện gì?”

Nét mặt anh ta vô cảm: “Lâm Thiên Dịch dẫn người đang tới đây.”

“Để giết tôi?”

“Cả chủ nhân nữa.”

“Bọn họ có gan lớn vậy sao?”

“Chuyện chủ nhân trúng độc không còn là bí mật nữa.”

Tôi thất kinh: “là ai tiết lộ tin tức ra ngoài?”

Phượng Minh thản nhiên nhìn tôi: “Giờ có khả năng nhất, chính là phu nhân.”

Tôi nghẹn họng trân trối hình anh ta: “Tôi?”

“Ta tạm thời không nghĩ ra còn ai khác.” Anh ta dừng lại một chút, rồi bổ sung: “Phu nhân có thể vô tâm nhưng người trong giang hồ hiểm ác đáng sợ.”

Lời này nói ra chẳng khác nào bảo tôi kinh nghiệm giang hồ không có, nói tôi không có đầu óc.

Tôi cũng không muốn tính toán với anh, đầu óc tập trung suy nghĩ.

“Có thể là Thiên trì tam thánh…”

“Bọn họ chỉ phụ trách phối hợp với Phi Phi đoạt lấy hộp gấm, cũng không biết trong hộp gấm có vật gì.”

Lẽ nào con cáo già Lâm Thiên Dịch giở trò mánh khóe với tôi?

“Bọn họ tới bao nhiêu người?”

“Mười bảy người. Ngoài trừ Lam Giả Hối và Lâm Thiếu Từ, toàn bộ cao thủ của Ngự trì sơn trang đều tới đây, trong đó có hai cao thủ thần bí.”

“Người của chúng ta đâu?”

“Đều ở TếNamrồi.”

“Huynh có đối sách gì không?”

“Liều mạng.”

Trong lòng tôi phát run: “Có loại độc dược hay mê hương gì không?”

Phượng Minh khẽ nhíu mày: “Những người tới đều là cao thủ từng trải, những …này đối với họ chẳng có tác dụng đâu.”

Tôi suy nghĩ một chút, nói: “Vậy ăn cơm trước đi.”

Anh ta xoay người đi ra ngoài, chỉ chốc lát sau mang bữa sáng tới, tiện tay cầm theo một thanh đao đen kịt.

“Đây là cái gì?”

“Đây là Vân đao của phu nhân.”

“Huynh tìm thấy ở đâu vậy?”

“Phu nhân làm mất ở Cô Tô, trước đó vài ngày chủ nhân đã cho người tìm về.”

Tôi cầm lấy thanh đao xem kỹ, vỏ đao làm bằng da hươu đen tuyền, chuôi đao có đường hoa văn trạm trổ rất đẹp, tôi rút nhẹ thanh đao ra, một luồng hàn khí đập vào mặt, lưỡi đao mỏng vững chắc, cong lên như nguyệt, quả nhiên là binh khí lợi hại.

Tôi gật đầu nói: “Tốt lắm! Muốn làm được việc thì trước tiên vũ khí phải lợi hại, đêm nay chúng ta sẽ đại khai sát giới.”

Phượng Minh nhìn tôi, bỗng nhiên nheo mắt cười.

Tôi buông đao xuống, suy nghĩ một chút rồi hỏi: “Phi Phi giờ đang ở đâu?”

Thần sắc của anh ta khẽ biến, nói nhanh: “Không biết!”

Tôi lặng im cúi đầu ăn nhưng chẳng thấy có vị gì.

Đào Hoa Thiếu phải ba ngày mới có thể khôi phục lại, trong lúc đó lại không được quấy rối, mà hôm nay lại là ngày đầu tiên, võ công chúng tôi có cao tới đâu cũng làm sao mà địch nổi mười bảy người? Cho dù giờ có điều người tới cũng chưa chắc đã kịp.

Hay là, có thể trước khi bọn họ đến thì tiêu diệt từng người một? Nhưng cái này tính khả thi không ổn. Hoặc, dẫn bọn họ tới một mật thất, rồi liều mạng bảo vệ ở cửa ra, cố gắng chống đỡ trong vòng ba ngày? Vấn đề là ở đây có mật thất không?

Trong mười bảy người có, Lâm Thiên Dịch, Yến Phù Phong, Tống Thanh Ca, Tiêu Thiên Vũ, Hải Vô Cực, năm người đó hiển nhiên là chủ lực của Ngự trì sơn trang. Hơn nữa, còn hai gã cao thủ thần bí, còn mười người còn lại hẳn sẽ không thua kém họ.

Tôi suy nghĩ một hồi rồi nói cho Phượng Minh ý của tôi.

Anh ta lắc đầu.

Tôi thiếu kiên nhẫn, kêu lên: “Thật sự không có cách nào à? Còn Thiên trì tam thánh đâu? Gọi họ tới trợ giúp được không?”

Anh ta bình tĩnh nói: “Thiên trì tam thánh đã bị họ giết rồi, Không Động lão quái đã giữ lại hơi thở cuối cùng để nói lại tin tức này, cuối cùng cũng đã chết.”

Đại não tôi bỗng nhiên trống rỗng, mất một lúc mới hồi phục lại tinh thần, gần như tuyệt vọng nói: “Như vậy thì chẳng có cách gì nữa đúng không?”

Phượng Minh lẳng lặng nhìn tôi, bỗng nhiên nói: “Đừng sợ! Có chủ nhân ở đây tất cả chuyện dữ sẽ hóa lành.”

Tôi gần như ngất xỉu, tôi sợ gì chứ? Tôi cái gì cũng không sợ, chỉ sợ Đào Hoa Thiếu gặp chuyện không may.

Anh chàng này chẳng lẽ coi chủ nhân anh ta như là thần rồi.

Tôi bất đắc dĩ nói: “Huynh đi bảo vệ Đào Hoa Thiếu đi. Để tôi thanh tĩnh một chút để còn nghĩ cách.”

Phượng Minh nhìn tôi một chút, cuối cùng xoay người đi ra ngoài.

Trong phòng lại yên ắng.

Từng giây từng phút trôi qua, ý nghĩ trong tôi hỗn loạn, tôi có thể cảm nhận được một luồng sát khí khổng lồ ở khắp các hướng tràn tới. Lần đầu tiên tôi cảm thấy sợ hãi, từ trước tời giờ chưa từng sợ hãi như này. Uổng cho tôi tự cho là người ở thế kỷ hai mươi mốt mà giờ đây lại vô cùng yếu đuối.

Bên ngoài ánh nắng chiếu vào nhưng tâm lý của tôi vẫn là một màu đen kịt.

Tôi ngồi trên ghế nhìn ánh nắng chiếu qua song cửa sổ nhảy nhót, một màu sáng lóa gần như chói mắt, ấm áp đến gần như là tuyệt vọng.

Lúc này ngoài cửa bỗng xuất hiện một bóng người màu đen, hắn chậm rãi bước vào.

Tôi ngẩng lên ngơ ngác nhìn anh ta, nét mặt muốn cười mà trong lòng muốn khóc.

Hắn bước tới trước mặt tôi ngồi xổm quỳ một gối xuống, nói rõ ràng và rành mạch: “Có gì để ta có thể cống hiến sức lực vì ngươi không?”

Tôi cầm tay anh ta, vui mừng: “Huynh tự nguyện giúp tôi?”

Hắn nhướng mày nói: “Chúng ta là bạn không phải kẻ địch. Bằng hữu gặp nạn thì trợ giúp đã việc đương nhiên.”

Tôi sửng sốt, chậm rãi buông tay anh ta ra, chần chừ một hồi, cuối cùng nói: “Nhưng, giao dịch vẫn chưa hoàn thành.”

Hắn không để tâm: “Nằm trong dự liệu rồi.”

“A?” Tôi la lên: “Vậy là huynh bàn chuyện giao dịch với tôi là toàn giả bộ phải không?”

Hắn nở nụ cười rất tươi, thành thật nói: “Chuyện này nếu thật sự tốt đẹp như thế thì Sở Thiên Dao cũng sẽ không còn là Sở Thiên Dao nữa.”

Tôi nghiêm túc nhìn anh ta: “Tôi thấy chuyện này vô cùng khó khăn. Huynh ấy không muốn làm việc đó, không ai có thể ép buộc được huynh ấy.”

Hắn mỉm cười nhìn tôi, bỗng nhiên cầm lấy tay tôi, ngón cái nhẹ nhàng ma sát lòng bàn tay tôi, quyến rũ nói: “Ngay cả ngươi cũng không thể ư?”

Tôi hất tay anh ta ra: “Không thể! Tôi cũng không muốn ép buộc huynh ấy làm những chuyện mà huynh ấy không muốn làm.”

Đôi mắt đen kịt của hắn lóe lên, người đứng thẳng, cười nói: “Chuyện càng khó khăn thì Trầm Túy Thiên ta càng thích. Lúc này đây coi như ta giúp ngươi một việc là được rồi.”

Tôi đứng lên nhìn anh ta: ‘Xin thứ cho tôi tâm tiểu nhân, nhưng huynh muốn gì ở tôi?”

Hắn trêu: “Thật sự là ngươi lòng tiểu nhân, lẽ nào Trầm Túy Thiên ta không có khả năng giúp đỡ bằng hữu chứ?”

Tảng đá trong lòng tôi rơi xuống, tôi thở phào, vỗ vỗ vai anh ta, nói: “Trầm Túy Thiên, nếu sau này huynh có gì sai khiến, Dung Sơ Cuồng tôi nhất định chết không từ chối.”

Hắn nao nao, rồi không nhịn được bật cười ha hả.

Tôi vội bổ sung thêm một câu: “Chỉ cần không vi phạm nguyên tắc của tôi.”

Hắn lại một lần nữa bật cười thành tiếng: “Được, ta nhớ kỹ.”

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương