Tháng chín năm nay Út cưng vừa nhập học, mới làm học sinh tiểu học được hai tháng nên bé chưa thể hiểu được một cách rõ ràng rằng, tiểu học và nhà trẻ có gì khác nhau. Mà đúng là không có gì khác nhau thật, giáo viên nhà trẻ có ý muốn bớt việc, thế là bình thường luôn để đám nhóc tì cầm vở mà chép chữ, chép cả một ngày. Như vậy thì đám nhóc con không làm ầm ĩ, vài cô giáo ở tuổi trung niên còn có thể ngồi một bên nhàn rỗi mà nói chuyện nhà người khác.

Mễ Hi Huy là luật sư công ty nên chỉ có thể phục vụ cho pháp luật hành chính của công ty, không nhận các vụ án khác. Thời gian rất co giãn. Khi không cuống cuồng định ra hợp đồng hoặc cùng công ty khác lên toàn án, thi thoảng cậu sẽ đến trường tiểu học thăm Út cưng, lặng lẽ đứng nơi cửa sau phòng học nhìn về phía tấm kính thủy tinh, dõi theo dáng vẻ Út cưng ngồi ngay ngắn trước chiếc bàn nhỏ nghe giảng. Sau khi ông bác giữ cửa nhận hai hộp Hồng Tháp Sơn[1] của Mễ Hi Huy thì quan hệ hai người khá tốt, nếu không, dựa theo quy định trường học thì không thể tùy tiện để người lạ vào sân. Bác ấy cười trêu ghẹo nói, “Con cháu mới vừa đi học à Vẫn chưa quen sao Đều như vậy cả. Bác đây giữ cửa trường tiểu học nhiều năm như vậy rồi, đều là mấy đứa lớp một thì cha mẹ chưa quen, mỗi ngày đến đón đưa. Chờ lên đến lớp bốn lớp năm, ngoại trừ cha mẹ, thì còn bóng dáng đứa trẻ nào nữa đâu chứ.”

Mễ Hi Huy gật đầu, cũng không nói tiếp. Quan hệ xã hội của Mễ Hi Huy cũng không hạn hẹp, cậu quen biết hiệu trưởng của trường. Trước khi Út cưng khai giảng, Mễ Hi Huy đã biết chủ nhiệm lớp và các giáo viên dạy môn chính khóa của Út cưng, hơn nữa đều giao thiệp một lần. Nếu là Hình Long Nhược có thể sẽ không nghĩ tới việc giải quyết như vậy, Mễ Hi Huy thì khác. Làm luật sư, cậu đã quen với đạo lí đối nhân xử thế. Chủ nhiệm lớp Út cưng là một người phụ nữ đã luống tuổi, dạy ngữ văn, vô cùng dong dài, đầu gối trái tựa hồ có chút vấn đề. Dạy toán là cô giáo trẻ vừa mới tốt nghiệp, trên mặt là những nốt tàn nhang, hễ gặp Mễ Hi Huy liền đỏ mặt. Giáo viên tiếng Anh trước mắt là do giáo viên dạy toán kiêm luôn phần giảng dạy. Tiểu học chỉ có ba môn chính, vậy mà cặp sách Út cưng đã nặng đến bốn ký, Mễ Hi Huy mang còn thấy nặng.

Ngàn dặm trường chinh mới bắt đầu. Mễ Hi Huy đứng sau cánh cửa nhìn, khe khẽ thở dài. Cô giáo dạy toán trong lúc vô tình thấy Mễ Hi Huy ngoài cửa, động tác ngôn ngữ nhất thời trở nên tình cảm, thanh âm ngọt như đường phèn. Vài phút sau nhìn lại, Mễ Hi Huy đã sớm rời đi.

Buổi chiều phát hiện để quên văn kiện trong nhà, Mễ Hi Huy chào mọi người trong công ty về nhà lấy tài liệu, và rồi phát hiện trước cửa nhà một người cao to râu ria xồm xoàm, toàn thân đầy rơm rạ, hệt người bảo vệ đề phòng trộm cắp đang ngủ say nơi cửa.

Mễ Hi Huy đút tay vào túi áo khoác ngoài, yên lặng nhìn người kia. Nhìn chăm chú mãi đến khi đối phương rốt cuộc chịu không nổi, như đầu hàng mở mắt ra, “Được rồi, là anh vờ ngủ.”

Mễ Hi Huy nghiêm mặt, “Em cũng nghĩ vậy.”

Người nọ bỏ cuộc, Mễ Hi Huy mở cửa ra, người nọ mệt mỏi nói, “Anh đã một tuần chưa được ngủ trên giường đó!”

Mễ Hi Huy lấy tay giữ người nọ ngay tại cửa, tiện tay lấy ra đôi vớ của Út cưng còn chưa giặt đặt trên kệ để giày, phủi hết rơm rạ trên người kẻ kia, sau đó mới để cho kẻ ấy vào nhà, chỉ vào huyền quan[2]mà nói, “Cởi áo khoác để đây, tự tắm đi.”

Hình Long Nhược ai thán một tiếng, cởi áo ra, cầm gáo nhựa đi buồng vệ sinh tắm rửa. Mễ Hi Huy cúi đầu nhìn bộ quần áo đã một tuần liền chưa hề giặt qua, chán ghét nhíu mày.

Hình Long Nhược tắm rửa xong, cạo râu, cả người sáng bừng hẳn lên. Hệt như cái vỏ ngoài mờ mịt trước đó thoáng cái đã bị xé toạc.

Anh tuyệt đối là loại đàn ông quỷ thần chẳng dám gần, hơi thở tàn ác vô cùng lớn. Cảnh sát vốn là nghề nghiệp mang sát khí, cũng có người nói huy hiệu cảnh sát có thể tránh ma quỷ. Nhưng Hình Long Nhược vừa thấy chính là kẻ trời sinh ngay cả bát tự[3] đều là hung, giữa trưa hè nóng nực mà bị anh nhìn một cái thì cũng đủ để cảm thấy giảm xuống mấy độ. Người mang sát khí mạnh đến mức cả quỷ cũng sợ, Hình Long Nhược ở cục cảnh sát được đặt cho biệt danh ‘Thần ghét quỷ khí’.

“Diệt sạch rồi”

“Diệt sạch rồi.”

Hình Long Nhược đáp xong, ôm lấy bát mì lớn Mễ Hi Huy mới vừa làm mà uống đến không rời miệng. Đó thật sự là uống, chẳng thèm nhai. Nhìn dáng vẻ thì phải là đói bụng đến cực kỳ.

Chắc hẳn là đi nằm vùng, sau đó tiêu diệt hang ổ đạo tặc. Lý tưởng làm cảnh sát võ trang thời niên thiếu không thành, Hình Long Nhược lùi nguyện vọng xuống một nấc, làm cảnh sát hình sự. Lúc đảm nhận nhiệm vụ đầu tiên, lãnh đạo chưa nói, nhưng trong đội ai cũng hiểu được sợ có đi mà chẳng có về. Mỗi người ai cũng viết di thư, Hình Long Nhược không dám hù dọa cha mẹ, viết một phong thư cho Mễ Hi Huy. Sau khi nhận được phong thư ấy Mễ Hi Huy chẳng nói chẳng rằng, giấu trong ngực cả một tháng. Mỗi ngày Mễ Hi Huy đều lấy ra xem, xem đến sợ hãi. Một tháng sau đội hình cảnh đại thắng trở về, Mễ Hi Huy tự mình ra ban công, lấy bật lửa đốt di thư đi. Cậu im lặng nhìn những trang giấy bốc cháy, bay bay, cháy đen, cuối cùng hóa thành tro bụi.

Thật ra Hình Long Nhược cũng đã quên chuyện di thư, Mễ Hi Huy cũng không nói. Hình Long Nhược kết hôn, sau đó sinh con. Tôn Mẫn sinh non, nên Út cưng sinh ra vô cùng suy nhược. Xóm giềng bên cạnh nói có khi nhận ba mẹ nuôi không chừng sẽ tốt hơn, vậy là Mễ Hi Huy coi như ba nuôi của bé.

Năm đó khi Mễ Hi Huy vừa sinh ra, thiếu chút nữa đã sống không được, hơn nữa bệnh lớn bệnh nhỏ kéo tới không ngừng, nhiều lần nhận được giấy báo bệnh tình nguy kịch. Hai vợ chồng ông bà Hình chạy loạn khắp nơi tìm cách chữa trị, lúc ấy tìm được một thầy bói nổi danh. Thầy hỏi ông Hình họ gì, ông Hình bảo họ Hình (刑),  thầy bèn viết chữ Hình (邢) lên giấy. Ông Hình nói không đúng, là ‘Hình’[4]. Thầy im lặng nửa ngày, nói đây thật sự là lần đầu gặp người có họ với tự sát như vậy. Dựa vào mệnh của người trong nhà mà tính, kết quả cho ra dĩ nhiên là Hình Long Nhược mệnh rất sát, Hình Hi Huy không thể ở gần anh trai. Ví dụ anh khắc em là vô cùng hiếm gặp, nhà họ Hình ngược lại gặp phải. Mệnh mang sát họ mang sát, Hình Long Nhược chính là người khí hung đầy mình. Vì thế thầy bói đưa ra một gợi ý, để Hình Hi Huy sửa thành họ Mễ, hy vọng ổn thỏa.

Chuyện này Mễ Hi Huy không rõ ràng lắm, cũng chẳng hứng thú gì, nhưng Hình Long Nhược rất rõ. Rất nhiều lần khi Mễ Hi Huy còn nhỏ phát bệnh, Hình Long Nhược đi theo xem cùng người lớn, thấy ba mẹ khóc đến chết đi sống lại, Mễ Hi Huy gần như chết đi. Thế nên Hình Long Nhược luôn có cảm giác áy náy một cách đặc biệt đối với Mễ Hi Huy, chỉ có thể đối xử tốt hơn gấp đôi với em trai, để bồi thường cho cậu em nhỏ. Thật ra Mễ Hi Huy cho rằng những lời đó đều là lời vô căn cứ, nên chưa từng hỏi qua. Vậy là tình cảm anh em nhà họ Hình rất rất tốt, thân thiết hơn anh em các gia đình bình thường khác. Khi Ninh Ninh, Út cưng được sinh ra thì tình huống giống hệt Mễ Hi Huy năm đó, vô cùng suy nhược. Hình Long Nhược quyết định sửa họ cho con trai, để bé cùng họ với Mễ Hi Huy, vì chuyện này mà Tôn Mẫn luôn tranh cãi cùng anh. Cô cũng không thích Mễ Hi Huy, cảm giác chỉ cần thấy cậu là bực tức. Chuyện ấy hai anh em Hình gia kỳ thật đều giống nhau. Tình cảm giữa anh em một nhà, có lẽ những người khác mãi mãi sẽ chẳng thể nào hiểu được.

“Anh ngủ một lúc. Buổi tối phải thẩm vấn gấp nghi phạm mới vừa bắt được.” Hình Long Nhược dùng cả hai ngón trỏ chà xát vài cái nơi vùng gần mũi, mắt díu lại gần như mở không ra, “Mọi người trong đội đều mệt đến điên rồi.”

Mễ Hi Huy dọn chén bát vào phòng bếp, “Út cưng sắp tan học, em đón bé về, anh nhìn bé một cái rồi hẵng đi.”

Hình Long Nhược đột nhiên cười, “Con anh chắc có lẽ đã quên ba nó là thế nào.”

Mễ Hi Huy bình tĩnh nhìn anh trai, “Khi phá án phải cẩn thận. Dù sao anh bây giờ còn có con trai.”

Hình Long Nhược nhìn Mễ Hi Huy, trong ý cười chậm rãi phủ lên vẻ đau khổ, “Bằng không, hãy để Út cưng làm con thừa tự của chú”

Mễ Hi Huy nhíu mày, trên mặt vẫn không lộ vẻ gì, nhưng Hình Long Nhược nhìn ra em trai anh đang tức giận, “Trong ‘Luật nhận con nuôi’ của nước ta quy định, người nhận nuôi ít nhất phải từ ba mươi tuổi trở lên. Em còn kém bốn năm nữa. Bốn năm sau em sẽ để Út cưng gọi em là ba. Anh cứ lo làm sao nghỉ ngơi đi.”

Hình Long Nhược cười to, sau đó nghiêm mặt, “Anh biết, anh và chị dâu chú, là chị dâu cũ đều thiếu nợ chú. Đời này không dễ sống, chú thấy đó, anh thế này…”

Mễ Hi Huy giận dữ bảo, “Anh hãy lo mà sống sót cho tốt. Chỉ cần còn sống là mọi chuyện sẽ ổn thôi.”

Hình Long Nhược hiểu, thật ra Mễ Hi Huy đang lo lắng cho anh. Đang muốn nói gì, di động bất chợt vang lên. Hình Long Nhược lắc đầu, nghe máy. Điện thoại trong đội gọi đến, nói là có tình huống mới. Hình Long Nhược nhướn mày, bình tĩnh nói, “Chú… Dẫn anh đi xem phòng Út cưng đi.”

Phòng Út cưng được Mễ Hi Huy bài trí thật sự ấm áp, rất tạo hứng thú cho trẻ em. Trên bàn là bức tranh Út cưng dùng bút chì màu vẽ ra, gồm ba người, trong đó có hai người lớn, chính giữa là một đứa bé. Nét vẽ non nớt, là cách vẽ dùng những hình tròn để thay thế cho đầu, tay hoặc chân của một người. Bên cạnh là nét chữ xiêu xiêu vẹo vẹo: Ba, chú và Ninh Ninh.

Hình Long Nhược nhìn chăm chú vào bức tranh, trong mắt là dịu dàng ít khi gặp phải. Mễ Hi Huy đứng một bên yên lặng chờ, tiếng đồng hồ để bàn nơi phòng khách tích tắc truyền tới, rất đỗi muộn phiền, sau một tiếng tích dài còn kéo theo một tiếng tắc. Hình Long Nhược gấp tờ giấy lại, cất vào trong ngực. Mễ Hi Huy cũng không lên tiếng, đưa anh trai ra cửa. Trước khi đi Hình Long Nhược vỗ vai Mễ Hi Huy, có giảm nhẹ lực. Mễ Hi Huy vẫn nhìn Hình Long Nhược rời đi, bình tĩnh như nước.

~*~

Hai ngày nay tâm tình bác sĩ Mạch không được tốt lắm. Rất chi là buồn bực. Bên ngoài vẫn là dáng vẻ kiểu mẫu của chuyên gia nổi danh. Đeo kiếng, khoác áo blouse trắng, kẹp thêm cây bút máy màu đen. Các y tá trẻ trong bệnh viện đền rất thích gã, cảm thấy sao mà gã trưởng thành, tao nhã, dịu dàng và nhã nhặn thế. Việc thay đổi nét mặt với bác sĩ Mạch mà nói hệt chiếc áo khoác khi ra cửa thì mặc vào, khi tới nhà liền cởi ra. Gã chỉ có thể sắm vai một bác sĩ vĩ đại trong nửa ngày. Nửa ngày còn lại, bác sĩ Mạch là Mạch Uy.

Chính là loại sự tình liên tiếp bị người vạch áo xem lưng khiến bác sĩ Mạch rất không thích. Hai ngày này cũng chẳng có tâm tình lên mạng lừa gạt người. Gã cứ luôn có cảm giác là lạ, tựa như có chuyện gì đó sắp tới. Gã không thể nói rõ là tốt hay xấu, chẳng qua chỉ là cảm giác mà thôi. Như thể cuộc sống sau này của gã sẽ phải thay đổi, thay đổi rất lớn. Bác sĩ Mạch là người tự do quen rồi, thế là hơn ba mươi cũng chẳng bàn đến chuyện hôn nhân. Gã luôn cho rằng ai cũng không giam giữ gã được, nói đến cho tường cho tận thì, gã là người tự kỷ. Thế nên cảm giác này rất nhanh bị gã vứt đi.

Gã lắc lắc đầu, tiếp tục sắp xếp lại bệnh án.

__________________

[1] Nhãn hiệu thuốc lá nổi tiếng ở Trung Quốc.

[2] Huyền quan, vốn chỉ cánh cửa nhập đạo trong phật giáo. Trong kết cấu của ngôi nhà, Huyền quan được dùng để chỉ lối đi mà khách bước vào từ cửa ngoài đến cửa phòng khách buộc phải đi qua, đây là khu đệm của phòng khách. Nó khiến khách lấy lại bình tĩnh, đồng thời là nơi dẫn khí vào nhà tất phải đi qua. Huyền quan của phòng khách ngoài tác dụng phong thủy ra, còn có tác dụng làm đẹp cho ngôi nhà. Có thể nói Huyền quan là vị trí xung yếu nhất, nó tạo cho những người bước vào trong căn nhà cảm giác giống như ấn tượng cảm mến đầu tiên giữa hai con người khi mới gặp nhau.

[3] Bát tự, tám chữ (giờ ngày tháng năm sinh viết theo Thiên can và Địa chi), là một cách xem số mệnh của Trung Quốc. Người mê tín cho rằng giờ, ngày, tháng, năm con người được sinh ra đều bị Thiên can Địa chi chi phối. Mỗi giờ, ngày, tháng, năm sinh ấy được thay bằng hai chữ, tổng cộng là tám. Dựa vào tám chữ ấy, ta có thể suy đoán ra vận mệnh của một con người. Theo phong tục cũ, từ khi đính hôn, hai bên nhà trai và nhà gái phải trao đổi ‘Bát tự thiếp’ cho nhau, còn gọi là ‘canh thiếp’ hay ‘bát tự’. (Theo QT)

[4] Chữ Hình trong tên nhà họ Hình có nghĩa là trừng phạt.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương