Trừ bỏ buổi sáng xảy ra chút nháo sự, còn lại cả ngày Nam Cung Huyền không gặp ai làm phiền, chăm chú đi theo Long Thanh Hàn luyện tập. Lần đầu tiên cùng người khác tập đối kháng, Nam Cung Huyền khá lo lắng. Có lẽ căn cứ vào thể trạng của cô, Long Thanh Hàn chỉ cho cô tập đỡ đòn và phản đòn.

"Hôm nay chúng ta tập tới đây thôi. Ngươi nghỉ được rồi."

"Phù, may mà được nghỉ." Nam Cung Huyền thầm nghĩ nhanh chóng trốn đi để khỏi bị tính sổ, cô còn yêu đời lắm.

"Bây giờ chúng ta cũng nên giải quyết toàn bộ ân oán nhỉ ?" Đáng tiếc Long Thanh Hàn đã khiến âm mưu của cô phá sản.

"Ngươi... ngươi muốn thế nào ?"

Không thể trách cô như vậy sợ hãi, phải biết rằng Long Thanh Hàn từ trước tới nay xử lí chuyện gì cũng đều dùng phương thức triệt để nhất, không chút lưu tình. Đây là kết quả của việc trải qua khoá huấn luyện ma quỷ của Long gia từ khi còn nhỏ. Hầu như nàng sẽ không thể hiện cảm xúc trên gương mặt, dù trong hoàn cảnh nào lí trí cũng luôn cao hơn tình cảm. Theo như nguyên tác, từ đầu tới cuối truyện Long Thanh Hàn chỉ khóc qua một lần, số lần cười thì vừa đủ một bàn tay.

"Trước đó chúng ta gặp qua ba lần, lần đầu thì ngươi cướp mất nụ hôn đầu của ta, lần hai thì cho quân lính tới làm phiền và một lần giúp đỡ thoát khỏi vòng vây của U hồn."

"Đúng vậy."

Kết quả Long Thanh Hàn quyết định không có như cô tưởng tượng kinh khủng mà là kinh hỉ. Ai có thể nàng nàng ta tạm thời không tính toán chuyện nụ hôn đầu, lại có kiên quyết báo ân bằng cách dạy cô kiếm pháp của Long gia. Nam Cung Huyền biết người khác mơ còn không được, không ít kẻ còn âm mưu tìm hiểu kiếm pháp này. Nhưng nếu như luyện ở đây sẽ đưa đến không ít lời ra tiếng vào, còn kéo theo vô số phiền phức. Hẳn cũng đã nghĩ tới chuyện này, Long Thanh Hàn bảo nàng sẽ báo với Nữ vương và đưa cô đến Long gia trụ một thời gian.

Giờ cơm tối, Nam Cung Huyền cảm thấy toàn thân muốn rụng rời, tay phải không thể cầm lấy chiếc đũa, tay trái bưng chén đều run. Thải Nhi thấy cô như vậy chật vật, tăng nhanh hơn tốc độ, ăn xong thì chiếu cố cô dùng bữa. Nam Cung Huyền vui vẻ hưởng thụ, mặc kệ mấy ánh mắt như dao găm nhìn chằm chằm cô.

Long Thanh Hàn quan sát Nam Cung Huyền lúc này cùng luyện tập cho ra một kết luận: Người này đang giả ngu cùng điệu thấp, tuyệt đối không đơn giản. Kết thúc bữa tối, cả nàng và Đổng Vân Nhu được Nữ vương triệu kiến. Nàng muốn nghe báo cáo và nhận xét về Nam Cung Huyền. Long Thanh Hàn suy nghĩ một chút rồi tỉ mỉ liệt kê.

"Tuy rằng chạy mười vòng đã suyễn không ra hơi nhưng khi cầm kiếm thì như biến thành một người khác. Hơn nữa kĩ năng không tính điêu luyện, lực sát thương cùng chống chịu đảm bảo cao hơn nhiều người. Năng lực học tập cường đại, thân thủ kinh hoạt. Đặc biệt nếu cảm thấy chán sẽ bay lơ lửng."

"Không thể nào ! Pháp sư muốn bay được cũng phải tu luyện vài năm trời, và tiêu hao khá nhiều ma pháp mà."

"Đứa nhỏ này có thân phận rất bí ẩn, còn chuyện bay được dễ dàng hẳn liên quan tới nguồn Quang ma pháp thuần khiết trong người.

"Người đặc biệt như vậy phương pháp luyện tập thông thường sẽ không đạt hiệu quả như mong muốn." Đổng Vân Nhu nói ra lo lắng của nình.

"Không sao. Ngươi chỉ cần chỉ điểm một hai là được, còn lại để Nam Cung Huyền tự do phát huy."

"Vâng."

"Hai người các ngươi cần phải cẩn trọng chuyện Nam Cung Huyền sở. Nếu lộ ra ngoài rất dễ dẫn đến nhiều chuyện không hay."

"Đã rõ."

"Thưa Nữ vương, thần có chuyện muốn báo." Long Thanh Hàn lên tiếng.

Sau đó nàng nói quyết định của mình cho Nữ vương nghe, đồng thời sơ lược qua lý do tại sao. Tuy nhiên không có kể tới việc mình bị mất nụ hôn đầu, dù sao hắc lịch sử không thể để người ngoài biết. Nữ vương suy ngẫm, chuyện này chỉ lợi mà không hại nên gật đầu đồng ý. Thấy hai người họ cũng không có ý kiến nào thì phất tay cho lui xuống.

Long Thanh Hàn nghĩ nhanh chóng báo Nam Cung Huyền một tiếng để sắp xếp thời gian. Đổng Vân Nhu trở lại cũng không có việc gì làm, dứt khoát theo chân nàng ta đến gặp cô. Nàng mới không phải tò mò về Nam Cung Huyền đâu.

Lúc này Nam Cung Huyền đang úp sấp trên giường để Thải Nhi xoa bóp chỗ cơ bắp đau nhức. Tay nghề nàng tốt vô cùng, cơn đau đều nhanh chóng bay đi mất.

"Bản thân là người đầu tiên được Thánh nữ quan tâm hết mực, hảo tự hào nha."

"Em thấy thế nào rồi ?"

"Tốt hơn nhiều. A, phải rồi. Hồi chiều em hái được vài loại cây nhìn rất lạ mắt, chị xem thử đi."

Nói rồi Nam Cung Huyền nhảy xuống giường, chạy tới chỗ túi vải lôi ra một gói nhỏ, bên trong có không ít thứ kì quái. Có cây thì đầy gai nhọn nhiều màu, cây lại có trái như ngôi sao, rồi cả loại phát ra âm thanh khi có gió nữa,... Thải Nhi xem xét tất cả, trong mớ hỗn độn này có không ít thảo dược, vài loài khá hiếm gặp, một số thì chỉ là cây cỏ thông thường, bất quá hình dáng hơi khác biệt mà thôi. Nàng gọi Thảo Dương Thú ra, đem những thảo dược hiếm trồng trên bộ lông của nó. Một phần dự định đem nấu thành thuốc, số còn lại thì cho Thảo Dương Thú ăn. Bởi vì hiếm khi được ra ngoài, nó nhất quyết không trở vào quả cầu mà chạy khỏi lều, nằm ngoài cửa hấp thụ sương đêm.

Thải Nhi thấy nó không có ý định trở lại thì ban Nam Cung Huyền học một ít kiến thức của dược sư. Bởi vì không biểu hiện ra bản thân có Hoả ma pháp, Nam Cung Huyền mỗi lần luyện đan so với người khác có phần trắc trở. Bất quá thành quả thu được không tệ tuy hình dạng chẳng đẹp mấy.

Mấy ngày nay cô còn chưa gọi Khả Noãn ra được, xung quanh lúc nào cũng có người. Thời gian ở một mình lại không dài, muốn tỉ mỉ thảo luận đảm bảo là không thể. Trong truyện thời gian này xảy ra vài biến cố nhỏ, cô lại chẳng nhớ rõ. Hiện tại mọi việc tuy rằng cải biến nhiều nhưng vẫn phải phòng hờ. Âm thanh huyên náo bên ngoài lôi cô trở về với thực tại, nghi hoặc nhìn Thải Nhi, nàng ta cũng không biết gì.

Nam Cung Huyền nhấc lên màn che, chưa kịp hiểu rõ tình huống gì, một lưỡi kiếm đã phóng tới. Cô vội vàng tránh qua một bên, suýt chút nữa đã bị chém trúng. Triệu hồi ra thanh kiếm của mình, chỉ để nó ở dạng thông thường, cô chắn trước Thải Nhi. Thảo Dương Thú cũng cảnh giác lên, cả người lâm vào trạng thái chiến đấu. Quả nhiên một bóng đen triều hướng cô phóng tới, trong chớp mắt Nam Cung Huyền nhận ra đây là Đạt Ma.

Không kịp suy nghĩ, cô cùng hắn giao chiến, mỗi một lần tấn công đều là sát chiêu. Tốc độ càng lúc càng nhanh, Nam Cung Huyền chỉ có thể đỡ đòn, tránh né. Tiếng kim loại va chạm liên tiếp vang lên, xung quanh lại yên tĩnh kì lạ. Nhưng cô hiện tại không có tinh lực đi lí giải, thầm nghĩ nhanh chóng kết thúc trận chiến này. Vừa giao chiến, cô vừa phân tâm ngưng tụ hơi nước và nén chặt nó. Bởi không để hắn phát hiện, cô làm như mình suy yếu, trúng phải vài chiêu. Cảm giác đau nhức truyền tới, cô cắn răng chịu đựng, sau bị hắn bồi một cước ngã xuống đất. Bất quá, cô cũng đạt được điều mình muốn, thử nằm yên xem hắn âm mưu gì.

Đạt Ma thấy mình sắp chiến thắng, đắc ý nở nụ cười, hoàn toàn không nhận ra Nam Cung Huyền mờ ám. Hắn muốn nghe thử cô hèn mọn cầu xin, trên gương mặt đó hiện ra vẻ thống khổ. Bởi vậy Đạt Ma chậm rì rì vung kiếm, ngay lúc hắn định chém xuống, trên vai đột nhiên truyền tới cảm giác đau đớn. Kinh hãi nhìn Nam Cung Huyền, cô chưa từng nhúc nhích, nhưng lại khiến hắn chùn bước.

"Nhất định giở trò quỷ !"

Hơn nữa, đồng bọn đều đã bị Long Thanh Hàn cùng Đổng Vân Nhu đánh bất tỉnh hoặc đông đá. Hắn không muốn bị xử lí, phải tìm cho mình một con đường chạy trốn. Đạt Ma nhìn quanh, chỉ có Thánh nữ là thoạt nhìn không chút lực công kích. Hắn chạy chân chạy tới hướng đó, âm mưu bắt nàng làm con tin. Chỉ là Đạt Ma đã bỏ qua Thảo Dương Thú, bị nó húc thẳng vào bụng. Ngạnh sinh chống đỡ, hắn chộp lấy cổ tay Thải Nhi, kề kiếm lên cổ nàng.

"Lùi lại ! Tất cả lùi lại cho ta !"

"Ngươi mau buông ! Không thể tổn thương tới Thánh nữ."

"Ta mặc kệ. Các ngươi nếu dám động đậy thì đừng trách ta."

Nam Cung Huyền nhớ ra rồi, quả thật trong truyện từng đề cập qua chuyện này. Khi đó, tràng diện bị dọn dẹp nhanh chóng, hoàn toàn không có cảnh bắt con tin uy hiếp. Đạt Ma chỉ bị xử lí cảnh cáo vài hôm để răn dạy kẻ khác. Còn hiện tại, hắn bị dồn vào đường cùng, sợ hãi lấn át lý trí mà động tay với Thánh nữ. Nếu khi nãy hắn chịu ngừng lại thì tốt rồi, bây giờ không ai giúp được cho hắn nữa. Nam Cung Huyền trong ánh mắt hiện lên một tia băng lãnh, toàn thân phát ra sát khí.

Mọi người nhận ra cô bất thường, còn chưa kịp phản ứng đã nghe Đạt Ma kêu lên đau đớn. Không biết từ lúc nào, toàn bộ lưỡi kiếm của hắn đã bị bao bọc bởi nước, tay hắn lại thủng một lỗ. Long Ngạo Thiên nhận ra trước tiên, muốn tiến tới giải cứu Thánh nữ, nhưng chớp mắt người đã không thấy đâu. Ra là nàng đã được Thảo Dương Thú phí toàn bộ sức lực đem đi. Những người khác nhanh chóng trói Đạt Ma lại, còn thay hắn băng bó vết thương rồi tống vào ngục giam.

Nữ vương nghe tin, đích thân tới tra hỏi. Hoá ra chuyện cũng không có gì, Đạt Ma cùng đồng bọn doạ Nam Cung Huyền một phen nhưng bị Long Thanh Hàn cùng Đổng Vân Nhu phát hiện. Hai người đem cả đám giáo huấn, Đạt Ma chưa chịu buông tha nên xông lên giao đấu cùng Nam Cung Huyền. Tới khi hắn cho rằng cô giở trò thì sợ quá nên tìm đại một người bắt làm con tin, nào ngờ người hắn nhắm tới lại là Thánh nữ. Rồi từ đâu có một khối nước bay tới bao lấy kiếm của hắn, còn tay bị phá một lỗ nhỏ. Người kiểm tra và băng bó cho hắn nhận thấy mấy vết thương này rất kì lạ. Chúng không phải do đao kiếm tạo nên mà từ một vật hình tròn, nhưng lại không tìm được bất cứ thứ gì cùng kích thước ở chỗ đó cả.

"Ta đã nói là tên Nam Cung Huyền giở trò rồi mà. Lúc đó chỉ có mình cô ta là pháp sư thuỷ hệ mà thôi." Đạt Ma run sợ nói.

"Cho người gọi Nam Cung Huyền tới đây." Nữ vương ra lệnh.

"Thưa Nữ vương, Thánh nữ nói Nam Cung Huyền vì bị thương và kiệt sức nên đã ngủ rồi ạ."

"Vậy sao ? Thôi, ngày mai tra xét tiếp."

Quay lại phía Nam Cung Huyền, Đạt Ma vừa bị giải đi, cô đã bị Thải Nhi lôi kéo vào lều. Sau đó nàng cưỡng chế cô cởϊ qυầи áo để băng bó vết thương. Cô rất muốn nói vài lời để giảm bớt áp lực của bầu không khí nhưng nhìn tới đôi mắt phiến hồng của nàng thì thành thật ngồi yên.

"Tên Đạt Ma phiền phức, sáng đã nháo một trận, tối cũng không để yên. Lẽ ra lúc nãy mình phải nặng tay chút nữa."

Nam Cung Huyền biết bản thân không phải người hiền lành, cô chỉ lười phản ứng với mấy kẻ chọc phá mình. Nhưng đụng tới những gì cô quan tâm thì đó lại là một chuyện khác. Có một lần lâu thật lâu về trước, khi đó cô còn nhỏ, cuốn sách ưa thích bị phá hư, cô đã bất chấp trái tim mình yếu đuối, lao vào tấu kẻ phá hư nhất đốn. Sau đó cô phải nhập viện cả tháng, hù tất cả đau tim theo cô. Khi đi học lại thì chẳng còn ai dám động tới đồ của cô một lần nào nữa. Còn bị những học sinh khác gọi là Ác ma một thời gian dài.

Đợi tới khi thanh lí xong tất cả, Nam Cung Huyền đã không chịu nổi, lăn ra giường ngủ say. Thải Nhi muốn hung hăng giáo huấn cũng không có cơ hội, đành thay cô đắp hảo cái chăn. Nghe Nữ vương triệu kiến cũng đành để lính trở lại báo tin em ấy đã ngủ mất chứ không đành lòng đánh thức cô. Cẩn trọng nằm xuống bên cạnh, nàng suy nghĩ miên man một lúc mới chìm vào giấc ngủ.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương