Đại Luật Sư Và Thực Tập Sinh
-
Chương 8: Xung đột trong nhà vệ sinh
Từ sáng đến trưa, hễ Lý Duy thấy Alan bước chân ra khỏi phòng làm việc liền sẽ như chim sợ ná, rút cả người vào trong ghế với ý định lấy máy tính che bản thân mình lại. Alan thấy cậu nhóc này không được tự nhiên, trong lòng đột nhiên vui vẻ đến khó tả, cố ý cầm điện thoại đi tới đi lui trước bàn làm việc của Lý Duy to tiếng nói chuyện điện thoại, thích thú dáng vẻ như đứng đống lửa - như ngồi đống than của con thỏ trắng kia.
Buổi chiều, luật sư Thôi gọi Lý Duy đến phòng họp để tham gia một cuộc họp qua điện thoại, cầm theo giấy tờ cậu đi rất vui vẻ. Cuối cùng cũng tránh xa được địa bàn của Alan rồi, không cần phải nghĩ nhiều đến cái chuyện mất mặt ấy nữa.
Không nghĩ cuộc họp này một khi đã bắt đầu sẽ không hồi kết, Lý Duy không may cảm thấy mắc tiểu, ngồi trên ghế cứ uốn uốn éo éo muốn mòn luôn cả hai bắp chân, lại không thể bỏ đi giữa chừng, càng nhịn càng khó chịu, đành miễn cưỡng tập trung tinh thần nghe mọi người đàm phán, cố gắng ghi chép thật tốt.
Thật đau khổ như chịu nhục hình mới vượt qua được cuộc họp dài hơn 3 tiếng, Lý Duy kẹp chân xiêu xiêu vẹo vẹo vọt thật nhanh tới WC. Đẩy cửa WC bước vào hai bước, chưa kịp đến chỗ bồn tiểu cậu đã nhìn thấy người mình không muốn gặp nhất đứng ở đó.
Lý Duy vô cùng xấu hổ, tiến cũng không được mà lùi cũng chẳng xong, ngơ ngơ ngác ngác đứng yên tại chỗ không nhúc nhích, không khống chế được bản thân mà nhìn người kia. Oh! ghê thật, kích thước cũng đủ làm cho người ta giật mình.
Alan xả xong, liếc cậu một cái kéo phẹc-mơ-tuya, thoải mái hỏi: "Cậu đặc biệt đến đây để xem tôi xả sao?"
Lý Duy thoáng đỏ mặt, thẹn thùng dời mắt, lắc đầu thật mạnh.
"Vậy cậu đứng ngây ra làm gì? Còn chưa nhìn đủ sao?"
"Tôi không thấy gì hết..." Lý Duy chột dạ nhỏ giọng lầm bầm. Cậu định đợi sau khi Alan ra ngoài rồi mới giải quyết vấn đề của mình, cũng không thể làm chuyện mất tự nhiên như vậy được, thế là ráng nhịn đến chịu không nổi, cố hết sức bước từng bước thật nhỏ đến bồn tiểu bên cạnh, kéo khóa kéo xuống vừa phiền muộn nghĩ tại sao người kia tại sao còn chưa chịu ra ngoài - vừa chậm rãi lấy thằng nhỏ của mình ra, trong đầu đột nhiên hiện lên hình ảnh khi nãy của người nào đó, khiến mặt đỏ tới tận mang tai.
Không ngờ Alan rửa tay xong cũng chưa chịu đi, ngược lại còn cầm giấy vệ sinh đến bên cạnh cậu, vừa chầm chậm lau tay - vừa xấu xa nghiêng đầu nhìn Lý Duy. Lý Duy càng thêm hoảng sợ, lắp bắp nói: "Anh..anh..anh nhìn cái gì mà..mà nhìn?"
Alan bày ra vẻ mặt đương nhiên mà trả lời: "Khi nãy cậu nhìn của tôi thì giờ tôi cũng phải nhìn lại của cậu, vậy mới công bằng chứ." Vừa nói, anh không ngại ngùng chút nào mà cúi thấp đầu nhìn kĩ. 'Ừm! thằng nhỏ này thật giống chủ nhân của nó, trắng trắng mập mập, rất đáng yêu.' Alan thích thú nghĩ.
Lý Duy bị nhìn đến nổi cáu, lúng túng đến mức không 'đi ra' được, nghẹn đỏ mặt, toàn thân cảm thấy cực kì khó chịu.
Alan khẽ cười hỏi: "Sao cậu không xả đi?"
Lý Duy hổn hển: "Anh nhìn làm tôi không ra được!"
"Á! bàng quang của cậu bị bệnh ngượng à?"
'Bàng quang của anh mới bị ngượng!!!' Lý Duy tức giận chửi bới trong lòng, bàn tay cầm thằng nhỏ bắt đầu run lên. Thằng nhỏ đó lại bị người ta nhìn nên xấu hổ, nũng nịu không thèm ra, cuối cùng bàng quang không chịu nổi áp lực lớn bắt đầu tí tách chảy.
Alan cười xấu xa: "Nước tiểu sao không thông thuận vậy? Bị bệnh thận à?"
Lý Duy giận dữ phủ nhận: "Không phải! Alan, anh không biết rằng hành động nhìn chằm chằm lúc người ta đang giải quyết vấn đề rất biến thái sao?"
Alan cợt nhả nói: "Vậy sao lúc cậu nhìn tôi không cảm thấy mình biến thái?"
Lý Duy đỏ mặt gỡ rối cho bản thân: "Tôi không thấy cái gì hết." Tôi chẳng qua chỉ nhìn lướt qua thôi, dáng vẻ biến thái của anh nhìn chòng chọc vào người ta mới có vấn đề!
Khuôn mặt bánh bao vừa thẹn vừa vội, đỏ bừng lên khiến người ta có cảm giác muốn hành hạ nó. Alan cười trộm hai tiếng, duỗi bàn tay xấu xa ra nhéo má phải của Lý Duy, cảm thấy không tệ lắm lại nhéo thêm hai cái nữa.
Lý Duy bị anh làm thế, sợ hãi hét lên một tiếng, nghiêng người ra sau tránh né. Thằng nhóc đang xấu hổ của cậu nhắm ngay Alan mà phóng ra, không biết do bị kích thích hay thế nào mà thoải mái ra thật nhanh. Cả hai đều sợ ngây người, một người thì quên hướng về phía khác - một người thì quên tránh, cứ như vậy mà dính hết lên quần Alan!
Alan khó tin nhìn Lý Duy, lại nhìn xuống quần mình bị nước tiểu làm ướt, kinh sợ chửi một tiếng: "F*ck! Cậu làm cái khỉ gì vậy?"
Luật sư Mã bên ngoài WC đang chuẩn bị đẩy cửa vào thì nghe tiếng chửi của Alan, phản xạ có điều kiện như mọi lần chạy mất dép, còn tốt bụng thông báo với mọi người rằng: "Ông chủ Alan đang nổi điên trong nhà vệ sinh phía Đông, mọi người dù thế nào cũng phải tránh né đi, nếu mắc quá thì qua nhà vệ sinh phía Tây."
Lý Duy mặt như đưa đám, luôn miệng nói: "Xin lỗi...", luống cuống tay chân cất kĩ thằng nhỏ của mình, rút ra thật nhiều giấy vệ sinh lau quần cho Alan.
Alan trừng mắt nhìn Lý Duy, giật giấy vệ sinh trong tay cậu lau lau vài cái, bực bội nói: "Vô dụng, có lau cũng không sạch được!"
Lý Duy thấp giọng hỏi: "Vậy phải làm sao?"
Alan tức giận nói: "Cậu vào phòng làm việc của tôi, lấy quần áo trong tủ tới đây."
Lý Duy đáp một tiếng, mang theo lo lắng cùng sợ hãi chạy ra ngoài. Alan gọi cậu lại, nhíu mày quát: "Rửa tay đi!"
Lý Duy rửa tay xong, tranh thủ thời gian chạy đến phòng làm việc của Alan, mở tủ quần áo chỉ thấy mấy chiếc mắc áo trơ trọi và vài chiếc cà vạt, quần hay áo cũng không có. Đúng lúc này Lily đến hỏi: "David, cậu đang tìm gì vậy?"
Lý Duy khẩn trương hỏi: "Quần của Alan đâu?"
Lily không hiểu gì nói: "Hồi trưa tôi đem ra tiệm giặc rồi. Sao vậy?"
Lý Duy hô to: "Thôi xong!" Lily không nhịn được hỏi chuyện gì đã xảy ra. Lý Duy hàm hồ nói do quần Alan bị ướt, cần phải thay. Lily chớp chớp mắt cười trộm hỏi: "Alan tiểu trong quần à?"
Lý Duy lắc đầu, sống chết cũng không chịu nói cho rõ rốt cuộc là chuyện gì. Lily khó hiểu nhìn cậu, không hỏi nhiều nữa nói: "Để tôi xuống dưới lầu lấy về là được rồi."
Lý Duy rất không muốn gặp Alan, nhưng cũng không thể không vào WC nói cho anh ta biết tình huống hiện giờ, để cho anh ta chờ một lát. Alan vô cùng khó chịu đến chỗ vắng người viết ba chữ 'Dừng sử dụng' treo lên trước cửa WC. Anh vào một buồng vệ sinh đóng cửa lại, cởi chiếc quần dính đầy nước tiểu vứt ra ngoài, nói với Lý Duy: "Cậu vứt đi cho tôi."
Lý Duy nhặt lên nhìn nhìn 'anh hai à! vứt đi thật đáng tiếc', cậu không sợ chết nói: "Vứt thì thật phí, giặt sạch rồi mặc cũng được mà."
Alan nổi khùng hét lên: "Tôi không thèm! Dơ muốn chết!"
Lý Duy không còn cách nào khác, cuốn cái quần của Alan lại ném vào thùng rác của buồng vệ sinh đối diện. Sau đó nôn nóng chờ Lily về.
Lily ra khỏi thang máy hai tay trống trơn, tiếc nuối khoanh tay nói với Lý Duy: "Tiệm giặt ủi chiều nay mới giặt đồ của anh ta, đến mai mới có."
Lý Duy trợn tròn mắt nói: "Vậy làm sao đây? Hỏi mượn quần của luật sư khác được không?"
Cuối cùng vẫn là Lily hiểu ông chủ của mình hơn, cô từ chối: "Cậu đừng dại mà đi nói với người khác, để người khác biết anh ta 'đi' ra quần, anh ta sẽ giết tôi với cậu đấy. Cậu kêu anh ta cởi cái quần ướt đưa ra đây, tôi mang đi khách sạn giặt, hơn nửa tiếng là lấy được rồi."
Lý Duy nhanh chân chạy đến buồng vệ sinh khi nãy, lấy cái quần bị Alan chán ghét ra, bất chấp lời nói của Alan. Alan ngồi trên bồn cầu giận đến nghiến răng nghiến lợi, thật sự là không còn cách nào nữa. Bây giờ cũng sắp đến giờ cao điểm ùn tắc giao thông, từ công ty về nhà anh rồi quay lại cũng hơn 1 tiếng đồng hồ, bảo người ta đến nhà anh lấy quần còn không bằng đi khách sạn giặt cho nhanh, 7 giờ anh còn phải dự dạ tiệc, đành phải tức giận mà chấp nhận.
Lily nhận cái túi của Lý Duy, quả thật có mùi nước tiểu, hình như còn có mùi rác nữa. Lily vui vẻ đi ra, bỏ lại Lý Duy khóc không ra nước mắt, thấp thỏm lo âu.
Cuối cùng Alan cũng mặc lại chiếc quần sạch sẽ ra khỏi buồng vệ sinh. Anh nhìn vẻ mặt uể oải của Lý Duy muốn trả thù liền nắm má của cậu, hung hăng xoa nhẹ một hồi mới nguôi giận.
Lý Duy vô cùng uất ức cắn chặt môi dưới, ánh mắt không triển vọng đắp lên một tầng sương mù. Rõ ràng là do Alan lưu manh đùa giỡn trước, sao lại biến thành đều do cậu?
Alan thấy bộ dáng đáng thương của cậu nhóc, cũng biết mình quá đáng nói: "Được rồi, được rồi tôi cũng sai. Tính ra chúng ta huề nhanh. Sau này không nhắc lại nữa."
Buổi chiều, luật sư Thôi gọi Lý Duy đến phòng họp để tham gia một cuộc họp qua điện thoại, cầm theo giấy tờ cậu đi rất vui vẻ. Cuối cùng cũng tránh xa được địa bàn của Alan rồi, không cần phải nghĩ nhiều đến cái chuyện mất mặt ấy nữa.
Không nghĩ cuộc họp này một khi đã bắt đầu sẽ không hồi kết, Lý Duy không may cảm thấy mắc tiểu, ngồi trên ghế cứ uốn uốn éo éo muốn mòn luôn cả hai bắp chân, lại không thể bỏ đi giữa chừng, càng nhịn càng khó chịu, đành miễn cưỡng tập trung tinh thần nghe mọi người đàm phán, cố gắng ghi chép thật tốt.
Thật đau khổ như chịu nhục hình mới vượt qua được cuộc họp dài hơn 3 tiếng, Lý Duy kẹp chân xiêu xiêu vẹo vẹo vọt thật nhanh tới WC. Đẩy cửa WC bước vào hai bước, chưa kịp đến chỗ bồn tiểu cậu đã nhìn thấy người mình không muốn gặp nhất đứng ở đó.
Lý Duy vô cùng xấu hổ, tiến cũng không được mà lùi cũng chẳng xong, ngơ ngơ ngác ngác đứng yên tại chỗ không nhúc nhích, không khống chế được bản thân mà nhìn người kia. Oh! ghê thật, kích thước cũng đủ làm cho người ta giật mình.
Alan xả xong, liếc cậu một cái kéo phẹc-mơ-tuya, thoải mái hỏi: "Cậu đặc biệt đến đây để xem tôi xả sao?"
Lý Duy thoáng đỏ mặt, thẹn thùng dời mắt, lắc đầu thật mạnh.
"Vậy cậu đứng ngây ra làm gì? Còn chưa nhìn đủ sao?"
"Tôi không thấy gì hết..." Lý Duy chột dạ nhỏ giọng lầm bầm. Cậu định đợi sau khi Alan ra ngoài rồi mới giải quyết vấn đề của mình, cũng không thể làm chuyện mất tự nhiên như vậy được, thế là ráng nhịn đến chịu không nổi, cố hết sức bước từng bước thật nhỏ đến bồn tiểu bên cạnh, kéo khóa kéo xuống vừa phiền muộn nghĩ tại sao người kia tại sao còn chưa chịu ra ngoài - vừa chậm rãi lấy thằng nhỏ của mình ra, trong đầu đột nhiên hiện lên hình ảnh khi nãy của người nào đó, khiến mặt đỏ tới tận mang tai.
Không ngờ Alan rửa tay xong cũng chưa chịu đi, ngược lại còn cầm giấy vệ sinh đến bên cạnh cậu, vừa chầm chậm lau tay - vừa xấu xa nghiêng đầu nhìn Lý Duy. Lý Duy càng thêm hoảng sợ, lắp bắp nói: "Anh..anh..anh nhìn cái gì mà..mà nhìn?"
Alan bày ra vẻ mặt đương nhiên mà trả lời: "Khi nãy cậu nhìn của tôi thì giờ tôi cũng phải nhìn lại của cậu, vậy mới công bằng chứ." Vừa nói, anh không ngại ngùng chút nào mà cúi thấp đầu nhìn kĩ. 'Ừm! thằng nhỏ này thật giống chủ nhân của nó, trắng trắng mập mập, rất đáng yêu.' Alan thích thú nghĩ.
Lý Duy bị nhìn đến nổi cáu, lúng túng đến mức không 'đi ra' được, nghẹn đỏ mặt, toàn thân cảm thấy cực kì khó chịu.
Alan khẽ cười hỏi: "Sao cậu không xả đi?"
Lý Duy hổn hển: "Anh nhìn làm tôi không ra được!"
"Á! bàng quang của cậu bị bệnh ngượng à?"
'Bàng quang của anh mới bị ngượng!!!' Lý Duy tức giận chửi bới trong lòng, bàn tay cầm thằng nhỏ bắt đầu run lên. Thằng nhỏ đó lại bị người ta nhìn nên xấu hổ, nũng nịu không thèm ra, cuối cùng bàng quang không chịu nổi áp lực lớn bắt đầu tí tách chảy.
Alan cười xấu xa: "Nước tiểu sao không thông thuận vậy? Bị bệnh thận à?"
Lý Duy giận dữ phủ nhận: "Không phải! Alan, anh không biết rằng hành động nhìn chằm chằm lúc người ta đang giải quyết vấn đề rất biến thái sao?"
Alan cợt nhả nói: "Vậy sao lúc cậu nhìn tôi không cảm thấy mình biến thái?"
Lý Duy đỏ mặt gỡ rối cho bản thân: "Tôi không thấy cái gì hết." Tôi chẳng qua chỉ nhìn lướt qua thôi, dáng vẻ biến thái của anh nhìn chòng chọc vào người ta mới có vấn đề!
Khuôn mặt bánh bao vừa thẹn vừa vội, đỏ bừng lên khiến người ta có cảm giác muốn hành hạ nó. Alan cười trộm hai tiếng, duỗi bàn tay xấu xa ra nhéo má phải của Lý Duy, cảm thấy không tệ lắm lại nhéo thêm hai cái nữa.
Lý Duy bị anh làm thế, sợ hãi hét lên một tiếng, nghiêng người ra sau tránh né. Thằng nhóc đang xấu hổ của cậu nhắm ngay Alan mà phóng ra, không biết do bị kích thích hay thế nào mà thoải mái ra thật nhanh. Cả hai đều sợ ngây người, một người thì quên hướng về phía khác - một người thì quên tránh, cứ như vậy mà dính hết lên quần Alan!
Alan khó tin nhìn Lý Duy, lại nhìn xuống quần mình bị nước tiểu làm ướt, kinh sợ chửi một tiếng: "F*ck! Cậu làm cái khỉ gì vậy?"
Luật sư Mã bên ngoài WC đang chuẩn bị đẩy cửa vào thì nghe tiếng chửi của Alan, phản xạ có điều kiện như mọi lần chạy mất dép, còn tốt bụng thông báo với mọi người rằng: "Ông chủ Alan đang nổi điên trong nhà vệ sinh phía Đông, mọi người dù thế nào cũng phải tránh né đi, nếu mắc quá thì qua nhà vệ sinh phía Tây."
Lý Duy mặt như đưa đám, luôn miệng nói: "Xin lỗi...", luống cuống tay chân cất kĩ thằng nhỏ của mình, rút ra thật nhiều giấy vệ sinh lau quần cho Alan.
Alan trừng mắt nhìn Lý Duy, giật giấy vệ sinh trong tay cậu lau lau vài cái, bực bội nói: "Vô dụng, có lau cũng không sạch được!"
Lý Duy thấp giọng hỏi: "Vậy phải làm sao?"
Alan tức giận nói: "Cậu vào phòng làm việc của tôi, lấy quần áo trong tủ tới đây."
Lý Duy đáp một tiếng, mang theo lo lắng cùng sợ hãi chạy ra ngoài. Alan gọi cậu lại, nhíu mày quát: "Rửa tay đi!"
Lý Duy rửa tay xong, tranh thủ thời gian chạy đến phòng làm việc của Alan, mở tủ quần áo chỉ thấy mấy chiếc mắc áo trơ trọi và vài chiếc cà vạt, quần hay áo cũng không có. Đúng lúc này Lily đến hỏi: "David, cậu đang tìm gì vậy?"
Lý Duy khẩn trương hỏi: "Quần của Alan đâu?"
Lily không hiểu gì nói: "Hồi trưa tôi đem ra tiệm giặc rồi. Sao vậy?"
Lý Duy hô to: "Thôi xong!" Lily không nhịn được hỏi chuyện gì đã xảy ra. Lý Duy hàm hồ nói do quần Alan bị ướt, cần phải thay. Lily chớp chớp mắt cười trộm hỏi: "Alan tiểu trong quần à?"
Lý Duy lắc đầu, sống chết cũng không chịu nói cho rõ rốt cuộc là chuyện gì. Lily khó hiểu nhìn cậu, không hỏi nhiều nữa nói: "Để tôi xuống dưới lầu lấy về là được rồi."
Lý Duy rất không muốn gặp Alan, nhưng cũng không thể không vào WC nói cho anh ta biết tình huống hiện giờ, để cho anh ta chờ một lát. Alan vô cùng khó chịu đến chỗ vắng người viết ba chữ 'Dừng sử dụng' treo lên trước cửa WC. Anh vào một buồng vệ sinh đóng cửa lại, cởi chiếc quần dính đầy nước tiểu vứt ra ngoài, nói với Lý Duy: "Cậu vứt đi cho tôi."
Lý Duy nhặt lên nhìn nhìn 'anh hai à! vứt đi thật đáng tiếc', cậu không sợ chết nói: "Vứt thì thật phí, giặt sạch rồi mặc cũng được mà."
Alan nổi khùng hét lên: "Tôi không thèm! Dơ muốn chết!"
Lý Duy không còn cách nào khác, cuốn cái quần của Alan lại ném vào thùng rác của buồng vệ sinh đối diện. Sau đó nôn nóng chờ Lily về.
Lily ra khỏi thang máy hai tay trống trơn, tiếc nuối khoanh tay nói với Lý Duy: "Tiệm giặt ủi chiều nay mới giặt đồ của anh ta, đến mai mới có."
Lý Duy trợn tròn mắt nói: "Vậy làm sao đây? Hỏi mượn quần của luật sư khác được không?"
Cuối cùng vẫn là Lily hiểu ông chủ của mình hơn, cô từ chối: "Cậu đừng dại mà đi nói với người khác, để người khác biết anh ta 'đi' ra quần, anh ta sẽ giết tôi với cậu đấy. Cậu kêu anh ta cởi cái quần ướt đưa ra đây, tôi mang đi khách sạn giặt, hơn nửa tiếng là lấy được rồi."
Lý Duy nhanh chân chạy đến buồng vệ sinh khi nãy, lấy cái quần bị Alan chán ghét ra, bất chấp lời nói của Alan. Alan ngồi trên bồn cầu giận đến nghiến răng nghiến lợi, thật sự là không còn cách nào nữa. Bây giờ cũng sắp đến giờ cao điểm ùn tắc giao thông, từ công ty về nhà anh rồi quay lại cũng hơn 1 tiếng đồng hồ, bảo người ta đến nhà anh lấy quần còn không bằng đi khách sạn giặt cho nhanh, 7 giờ anh còn phải dự dạ tiệc, đành phải tức giận mà chấp nhận.
Lily nhận cái túi của Lý Duy, quả thật có mùi nước tiểu, hình như còn có mùi rác nữa. Lily vui vẻ đi ra, bỏ lại Lý Duy khóc không ra nước mắt, thấp thỏm lo âu.
Cuối cùng Alan cũng mặc lại chiếc quần sạch sẽ ra khỏi buồng vệ sinh. Anh nhìn vẻ mặt uể oải của Lý Duy muốn trả thù liền nắm má của cậu, hung hăng xoa nhẹ một hồi mới nguôi giận.
Lý Duy vô cùng uất ức cắn chặt môi dưới, ánh mắt không triển vọng đắp lên một tầng sương mù. Rõ ràng là do Alan lưu manh đùa giỡn trước, sao lại biến thành đều do cậu?
Alan thấy bộ dáng đáng thương của cậu nhóc, cũng biết mình quá đáng nói: "Được rồi, được rồi tôi cũng sai. Tính ra chúng ta huề nhanh. Sau này không nhắc lại nữa."
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook