Đại Luật Sư Và Thực Tập Sinh
-
Chương 22: Lần hẹn hò đầu tiên
Lần này Alan đi Mĩ là vừa làm việc vừa nghỉ ngơi. Đầu tiên anh đến nhà cậu hai ở San Francisco. Tất cả 6 người cậu của anh thì đã 4 người ngọ ngọe di cư sang Mĩ sinh sống, phần lớn là ở California. Vì anh đến Mĩ nên cậu hai quyết định tổ chức sinh nhật sớm 2 tuần, mời anh chị em về tụ họp với nhau, cha mẹ Alan và họ hàng họp mặt lại, rất vui vẻ. Alan định ở nhà cậu ở vài ngày, sẵn tiện tề tụ cả gia đình với nhau.
Khi cha mẹ ly hôn là lúc anh 3 tuổi, anh hình như không được gặp cha, mãi cho đến 9 tuổi, hai người đó tái hôn mới đưa 3 chị em anh đến Mĩ sống. Khi đi học ở Mĩ, anh cũng toàn ở lại kí túc xá của trường, không thân thiết mấy với cha. Mấy năm trước, Sandy Vân - người bạn tri kỷ của anh với Cathy Lý - con của bác hai trải qua một cuộc hôn nhân không kết quả, anh đã giúp Sandy không bị gia đình bên vợ cướp tài sản, vì chuyện này mà Alan cãi nhau với cha anh rất nhiều lần. Cha anh tức giận anh vì người ngoài không bênh vực người trong nhà, khiến ông bị anh chị em chỉ trích nói xéo, nhất quyết cắt đứt với con trai. Mẹ anh dù không yêu mến gì Cathy Lý nhưng cũng bất mãn anh vì người ngoài gây hấn với người thân. Nhưng bên họ ngoại vốn từ nhỏ đã yêu thương Alan và không thích mấy người kia nên càng che chở anh, lần này gặp mặt, anh trò chuyện với một cô họ rằng anh phải đi Boston gặp Sandy Vân rồi mới về California tiếp thân chủ, bị cha anh nghe được, hai người lại cãi nhau lần nữa. Vì không để mẹ khó xử, Alan ngăn cản cậu ra mặt, cuối tuần anh không vui đi khỏi nhà cậu hai đến Boston.
Alan không đem những mâu thuẫn này nói cho Lý Duy nghe, mất công cậu lại lo lắng, chỉ nói anh và Sandy Vân bên quỹ ngân sách có chuyện cần phải làm, cho nên sửa lại lịch làm việc. Sau khi Lý Duy biết Alan có nửa phần trong quỹ ngân sách liền líu lưỡi, hau đùa đùa nói: "Thì ra người của em giàu như thế."
Alan đắc ý cười cười: "Nếu như vậy thì em càng không nỡ đá anh."
***
Sau khi xửa lý hết mọi chuyện ở Boston, Alan quay lại California tiếp vài thân chủ. Denny gọi cho Alan thông báo cho anh biết Shirley đồng ý đơn tự đề cử của anh, bảo Alan chừa thời gian đến New York gặp Shirley bàn bạc. Tối thứ năm anh bay đến New York gặp Shirley nói chuyện, không ngờ Denny cũng đến. Ba người cùng nhau thảo luận chuyện đề cử, Shirley nói Denny ngày mai phải dẫn Alan đến trụ sở New York nói chuyện với các quản lý cao cấp khác. Dù Shirley ủng hộ Alan nhưng cô cũng không thể công khai trước mặt tất cả mọi người.
Khuya, Denny theo Alan về khách sạn muốn ngủ cùng phòng với anh. Alan cứ ngỡ Shirley gọi Denny tới, bây giờ mới biết thì ra Denny chạy tới đây, thậm chí cả khách sạn cũng không thèm thuê. Alan phải gặng hỏi mãi Denny mới chịu khai là hôm qua Ngụy Thiên mượn cớ công tác đến Bắc Kinh, mặt dày không chút xấu hổ bám theo Denny nói thư ký không tận tình hỗ trợ y, muốn tới nhà Denny ở tạm một đêm.
"Cậu không đồng ý?" Alan cười với vẻ mặt tốt không chút ít.
"Sao tôi có thể đồng ý được? Tôi dễ dãi vậy à? Tôi bảo thư ký đặt vé máy bay đến New York cho tôi ngay buổi chiều hôm đó luôn đấy."
"Cậu đúng là rất dễ dãi chứ gì nữa." Alan không khách khí nói thẳng: "Lần đầu cậu lên giường với Ngụy Thiên không phải là dễ dãi rồi sao? Chẳng qua cậu không thèm làm lần hai thôi."
***
Ngày hôm sau Denny dẫn Alan đến gặp mặt vài quản lý cao cấp, mặc dù bây giờ còn sớm so với thời hạn bỏ phiếu cuối năm, nhưng mở rộng quan hệ với họ càng sớm càng tốt.
Thứ bảy, cả hai cùng về lại Bắc Kinh, lúc đầu Lý Duy đồng ý ra sân bay đón anh, nhưng nghe tin Denny cũng về cùng thì cậu nhất quyết không chịu đi nữa. Alan cũng không ép cậu, chỉ dặn Lý Duy đến nhà anh vào 3 giờ chiều chủ nhật, tối hai người cùng nhau ăn cơm.
Alan hiển nhiên quên mất chuyện muốn vào khu nhà của anh thì phải cà thẻ, Lý Duy đến sớm phải ngồi trước cổng đợi anh về nên vẫn không tránh khỏi mà đụng mặt Denny, cậu không biết phải nói gì cho tốt nữa. Anh chàng mặt đơ Denny cũng nhếch nhếch khóe miệng tỏ thiện ý với bạn trai của thằng bạn tốt, chỉ tiếc là hiệu quả quá thấp. Alan cười bảo cậu lên xe, lái xe chở ba người họ vào khu nhà.
Đến khi cả hai vẫy ta bye bye Denny, Alan lấy vali dẫn theo Lý Duy vào phòng trọ. Trong thang máy có người khác nên hai người chỉ nói chuyện đơn giản, hỏi anh ngồi máy bay lâu có mệt không, anh trả lời không sao, sau đó không nói gì nữa, chỉ thỉnh thoảng liếc mắt nhìn nhau.
Vào nhà, Alan kiềm chế không được nữa dang tay ôm chầm Lý Duy, cúi đầu hôn lên môi cậu. Lý Duy không ngờ Alan sẽ hôn đột ngột như vậy, ngơ ngác tùy ý Alan ngậm mút môi cậu, toàn thân như bị điện giật cho tê dại, chỉ chốc lát sau thì lưỡi của Alan đã len vào trong miệng cậu, nhanh nhẹn lướt qua khắp nơi. Sau một nụ hôn dài, hai người đều thở hồng hộc. Lý Duy nhũn người ngã vào ngực Alan không ngóc đầu nữa. Được rồi, thật sự là tại cậu vừa vui vừa ngại nên cố ý chui vào lòng Alan không chịu ngẩng dậy.
Alan nâng gương mặt đỏ lừ kia lên hôn hôn thêm mấy cái nữa mới vừa lòng tha cho Lý Duy, vui vẻ mở vali, lấy ra một cái hộp nhỏ tinh xảo đưa cho cậu: "Quà của em, mở ra xem đi."
Lý Duy mở hộp, thì ra là một cái móc khóa hình con thỏ làm bằng thủy tinh. Alan cười hì hì nói: "Mua lúc đi dạo với em họ, thấy cái này là anh nghĩ ngay tới em."
Lý Duy dở khóc dở cười: "Chỉ có con gái mới xài cái này."
Alan giả vờ thất vọng nói: "Em không thích sao?"
Lý Duy nhìn anh một hồi, chấp nhận thua cuộc, ngoan ngoãn lấy chùm chìa khóa từ trong túi quần ra. Alan cầm chùm chìa khóa, giúp cậu treo cái móc khóa kia lên, ngồi trước mặt cậu cười đến run rẩy, Lý Duy thấy thế nói thầm trong bụng, 'lớn như vậy rồi còn ngây thơ như đứa con nít'.
Alan nói ngồi máy bay lâu nên người hơn bẩn, muốn đi tắm thay quần áo. Lý Duy ngồi trên salon vừa xem tivi vừa ăn chocolate Alan mang về, xem ra không phải là chocolate đen. Sau khi Alan tắm xong, hai người hỏi nhau nên ăn gì, ăn xong thì đi đâu chơi. Lý Duy nói: "Bây giờ còn chưa 5 giờ, vẫn còn sớm, nếu anh không phiền thì chúng ta đi xem phim rồi ăn cơm nhé?"
Từ khi xuống máy bay đến giờ Alan vẫn rất thoải mái, trả lời không sao, cùng đi xem phim với cậu.
Cả hai cùng tới rạp chiếu phim gần nhà, mua vé suất 6 giờ. Vì mua trễ nên chỗ ngồi cũng không tốt, ghế cạnh cửa ra vào. Hai người cũng không quan tâm mấy, đi mua thêm bắp rang và nước uống, quay lại chỗ ngồi chờ một lát phim mới bắt đầu.
Alan để Lý Duy ngồi ghế phía trong, còn mình ngồi bên ngoài. Đèn tắt, anh nắm chặt tay Lý Duy kéo sang để lên đùi mình. Lý Duy đỏ mặt, đã rất lâu không có ai thân mật với cậu như thế, cậu khịt khịt mũi, cậu cảm giác được mình thật sự đang rất hạnh phúc.
Alan nắm tay Lý Duy, không nói gì mà xoa xoa lên đó, lâu lâu lại gãi gãi lòng bàn tay cậu. Lý Duy ngứa ngáy rút tay về, sao lúc nào cũng tận dụng hết vậy, đành phải đá Alan một cái tỏ ý không chịu. Alan cười khẽ, ngồi im được một lát rồi lại tiếp tục diễn trò cũ, mãi đến khi Lý Duy thấp giọng nói: "Anh ngồi yên để em xem phim đi."
Phim cả hai đang xem là phim hành động Mĩ, rất nhanh Lý Duy đã bị sự kịch tính của bộ phim hấp dẫn, xem phim rất nhập tâm. Qua một hồi, Alan nhích lại gần, dựa sát vào vai Lý Duy, hơi thở ấm áp nhẹ nhàng phả vào cổ cậu, ngay lập tức cả người Lý Duy cứng ngắc. Cậu tưởng Alan lại giở trò kiếm chuyện, sợ Alan thừa dịp trong bóng tối làm gì đó. Lý Duy nhanh mắt quan sát xung quanh, may mắn không có ai đang nhìn về phía hai người. Lý Duy tiếp tục đơ người, không biết nên mặc kệ Alan hay nên đẩy anh ra, mặt ngày càng nóng.
Cả buổi vẫn không thấy Alan làm gì, Lý Duy bèn quay đầu nhìn lại, Alan đang dựa vào vai cậu ngủ. Cậu vì suy nghĩ bậy bạ khi nãy của mình mà thấy ngượng ngùng. Đèn từ trên màn hình rọi vào mặt Alan, khóe miệng đang nhếch khó giấu vẻ mệt mỏi, Lý Duy nhìn một chút lại thấy đau lòng, khẽ hôn trộm lên khóe miệng Alan, rồi quay đầu tiếp tục xem phim, cố ngồi yên để Alan dựa vào vai cậu.
Mãi đến khi hết phim Alan mới tỉnh lại, bả vai Lý Duy cũng tê rần. Alan giúp cậu xoa bóp, luôn miệng nói xin lỗi cậu. Lý Duy nhẹ nói không sao. Sau khi xem phim xong, hai người lại tìm chỗ ăn cơm. Lúc ăn cơm, Lý Duy kể chuyện bộ phim với Alan, lúc nói đến đoạn đặc sắc thì mặt mày hớn hở chọc Alan cười không ngừng.
Ăn cơm xong, Alan muốn đưa cậu về trường nhưng bị cậu từ chối. Cậu bảo Alan về nghỉ ngơi sớm một chút. Alan nói không sao, Lý Duy chọc anh: "Còn nói không sao, lúc xem phim toàn ngủ khò."
Alan nói dối: "Thật ra không phải, tại âm thanh của bộ phim có sức thôi miên quá."
Lý Duy cười cười: "Được rồi, anh vẫn nên về nghỉ sớm, đi công tác một tuần cũng đủ mệt rồi, mai còn phải đi làm nữa."
Dưới sự kiên trì của Lý Duy, Alan đành phải nghe lời, nhưng anh bảo cậu phải để anh gọi lái xe đưa cậu về, Lý Duy cũng không cãi, lập tức đồng ý. Hai người trốn trong gốc tối ôm ôm - hôn hôn một hồi Alan mới chịu gọi lái xe đưa cậu về. Dù Lý Duy đã luôn miệng dăn dò anh phải ngủ ngay, nhưng Alan vẫn cố gọi điện thoại xác nhận Lý Duy đã về tới kí túc xá mới chịu đi ngủ.
Khi cha mẹ ly hôn là lúc anh 3 tuổi, anh hình như không được gặp cha, mãi cho đến 9 tuổi, hai người đó tái hôn mới đưa 3 chị em anh đến Mĩ sống. Khi đi học ở Mĩ, anh cũng toàn ở lại kí túc xá của trường, không thân thiết mấy với cha. Mấy năm trước, Sandy Vân - người bạn tri kỷ của anh với Cathy Lý - con của bác hai trải qua một cuộc hôn nhân không kết quả, anh đã giúp Sandy không bị gia đình bên vợ cướp tài sản, vì chuyện này mà Alan cãi nhau với cha anh rất nhiều lần. Cha anh tức giận anh vì người ngoài không bênh vực người trong nhà, khiến ông bị anh chị em chỉ trích nói xéo, nhất quyết cắt đứt với con trai. Mẹ anh dù không yêu mến gì Cathy Lý nhưng cũng bất mãn anh vì người ngoài gây hấn với người thân. Nhưng bên họ ngoại vốn từ nhỏ đã yêu thương Alan và không thích mấy người kia nên càng che chở anh, lần này gặp mặt, anh trò chuyện với một cô họ rằng anh phải đi Boston gặp Sandy Vân rồi mới về California tiếp thân chủ, bị cha anh nghe được, hai người lại cãi nhau lần nữa. Vì không để mẹ khó xử, Alan ngăn cản cậu ra mặt, cuối tuần anh không vui đi khỏi nhà cậu hai đến Boston.
Alan không đem những mâu thuẫn này nói cho Lý Duy nghe, mất công cậu lại lo lắng, chỉ nói anh và Sandy Vân bên quỹ ngân sách có chuyện cần phải làm, cho nên sửa lại lịch làm việc. Sau khi Lý Duy biết Alan có nửa phần trong quỹ ngân sách liền líu lưỡi, hau đùa đùa nói: "Thì ra người của em giàu như thế."
Alan đắc ý cười cười: "Nếu như vậy thì em càng không nỡ đá anh."
***
Sau khi xửa lý hết mọi chuyện ở Boston, Alan quay lại California tiếp vài thân chủ. Denny gọi cho Alan thông báo cho anh biết Shirley đồng ý đơn tự đề cử của anh, bảo Alan chừa thời gian đến New York gặp Shirley bàn bạc. Tối thứ năm anh bay đến New York gặp Shirley nói chuyện, không ngờ Denny cũng đến. Ba người cùng nhau thảo luận chuyện đề cử, Shirley nói Denny ngày mai phải dẫn Alan đến trụ sở New York nói chuyện với các quản lý cao cấp khác. Dù Shirley ủng hộ Alan nhưng cô cũng không thể công khai trước mặt tất cả mọi người.
Khuya, Denny theo Alan về khách sạn muốn ngủ cùng phòng với anh. Alan cứ ngỡ Shirley gọi Denny tới, bây giờ mới biết thì ra Denny chạy tới đây, thậm chí cả khách sạn cũng không thèm thuê. Alan phải gặng hỏi mãi Denny mới chịu khai là hôm qua Ngụy Thiên mượn cớ công tác đến Bắc Kinh, mặt dày không chút xấu hổ bám theo Denny nói thư ký không tận tình hỗ trợ y, muốn tới nhà Denny ở tạm một đêm.
"Cậu không đồng ý?" Alan cười với vẻ mặt tốt không chút ít.
"Sao tôi có thể đồng ý được? Tôi dễ dãi vậy à? Tôi bảo thư ký đặt vé máy bay đến New York cho tôi ngay buổi chiều hôm đó luôn đấy."
"Cậu đúng là rất dễ dãi chứ gì nữa." Alan không khách khí nói thẳng: "Lần đầu cậu lên giường với Ngụy Thiên không phải là dễ dãi rồi sao? Chẳng qua cậu không thèm làm lần hai thôi."
***
Ngày hôm sau Denny dẫn Alan đến gặp mặt vài quản lý cao cấp, mặc dù bây giờ còn sớm so với thời hạn bỏ phiếu cuối năm, nhưng mở rộng quan hệ với họ càng sớm càng tốt.
Thứ bảy, cả hai cùng về lại Bắc Kinh, lúc đầu Lý Duy đồng ý ra sân bay đón anh, nhưng nghe tin Denny cũng về cùng thì cậu nhất quyết không chịu đi nữa. Alan cũng không ép cậu, chỉ dặn Lý Duy đến nhà anh vào 3 giờ chiều chủ nhật, tối hai người cùng nhau ăn cơm.
Alan hiển nhiên quên mất chuyện muốn vào khu nhà của anh thì phải cà thẻ, Lý Duy đến sớm phải ngồi trước cổng đợi anh về nên vẫn không tránh khỏi mà đụng mặt Denny, cậu không biết phải nói gì cho tốt nữa. Anh chàng mặt đơ Denny cũng nhếch nhếch khóe miệng tỏ thiện ý với bạn trai của thằng bạn tốt, chỉ tiếc là hiệu quả quá thấp. Alan cười bảo cậu lên xe, lái xe chở ba người họ vào khu nhà.
Đến khi cả hai vẫy ta bye bye Denny, Alan lấy vali dẫn theo Lý Duy vào phòng trọ. Trong thang máy có người khác nên hai người chỉ nói chuyện đơn giản, hỏi anh ngồi máy bay lâu có mệt không, anh trả lời không sao, sau đó không nói gì nữa, chỉ thỉnh thoảng liếc mắt nhìn nhau.
Vào nhà, Alan kiềm chế không được nữa dang tay ôm chầm Lý Duy, cúi đầu hôn lên môi cậu. Lý Duy không ngờ Alan sẽ hôn đột ngột như vậy, ngơ ngác tùy ý Alan ngậm mút môi cậu, toàn thân như bị điện giật cho tê dại, chỉ chốc lát sau thì lưỡi của Alan đã len vào trong miệng cậu, nhanh nhẹn lướt qua khắp nơi. Sau một nụ hôn dài, hai người đều thở hồng hộc. Lý Duy nhũn người ngã vào ngực Alan không ngóc đầu nữa. Được rồi, thật sự là tại cậu vừa vui vừa ngại nên cố ý chui vào lòng Alan không chịu ngẩng dậy.
Alan nâng gương mặt đỏ lừ kia lên hôn hôn thêm mấy cái nữa mới vừa lòng tha cho Lý Duy, vui vẻ mở vali, lấy ra một cái hộp nhỏ tinh xảo đưa cho cậu: "Quà của em, mở ra xem đi."
Lý Duy mở hộp, thì ra là một cái móc khóa hình con thỏ làm bằng thủy tinh. Alan cười hì hì nói: "Mua lúc đi dạo với em họ, thấy cái này là anh nghĩ ngay tới em."
Lý Duy dở khóc dở cười: "Chỉ có con gái mới xài cái này."
Alan giả vờ thất vọng nói: "Em không thích sao?"
Lý Duy nhìn anh một hồi, chấp nhận thua cuộc, ngoan ngoãn lấy chùm chìa khóa từ trong túi quần ra. Alan cầm chùm chìa khóa, giúp cậu treo cái móc khóa kia lên, ngồi trước mặt cậu cười đến run rẩy, Lý Duy thấy thế nói thầm trong bụng, 'lớn như vậy rồi còn ngây thơ như đứa con nít'.
Alan nói ngồi máy bay lâu nên người hơn bẩn, muốn đi tắm thay quần áo. Lý Duy ngồi trên salon vừa xem tivi vừa ăn chocolate Alan mang về, xem ra không phải là chocolate đen. Sau khi Alan tắm xong, hai người hỏi nhau nên ăn gì, ăn xong thì đi đâu chơi. Lý Duy nói: "Bây giờ còn chưa 5 giờ, vẫn còn sớm, nếu anh không phiền thì chúng ta đi xem phim rồi ăn cơm nhé?"
Từ khi xuống máy bay đến giờ Alan vẫn rất thoải mái, trả lời không sao, cùng đi xem phim với cậu.
Cả hai cùng tới rạp chiếu phim gần nhà, mua vé suất 6 giờ. Vì mua trễ nên chỗ ngồi cũng không tốt, ghế cạnh cửa ra vào. Hai người cũng không quan tâm mấy, đi mua thêm bắp rang và nước uống, quay lại chỗ ngồi chờ một lát phim mới bắt đầu.
Alan để Lý Duy ngồi ghế phía trong, còn mình ngồi bên ngoài. Đèn tắt, anh nắm chặt tay Lý Duy kéo sang để lên đùi mình. Lý Duy đỏ mặt, đã rất lâu không có ai thân mật với cậu như thế, cậu khịt khịt mũi, cậu cảm giác được mình thật sự đang rất hạnh phúc.
Alan nắm tay Lý Duy, không nói gì mà xoa xoa lên đó, lâu lâu lại gãi gãi lòng bàn tay cậu. Lý Duy ngứa ngáy rút tay về, sao lúc nào cũng tận dụng hết vậy, đành phải đá Alan một cái tỏ ý không chịu. Alan cười khẽ, ngồi im được một lát rồi lại tiếp tục diễn trò cũ, mãi đến khi Lý Duy thấp giọng nói: "Anh ngồi yên để em xem phim đi."
Phim cả hai đang xem là phim hành động Mĩ, rất nhanh Lý Duy đã bị sự kịch tính của bộ phim hấp dẫn, xem phim rất nhập tâm. Qua một hồi, Alan nhích lại gần, dựa sát vào vai Lý Duy, hơi thở ấm áp nhẹ nhàng phả vào cổ cậu, ngay lập tức cả người Lý Duy cứng ngắc. Cậu tưởng Alan lại giở trò kiếm chuyện, sợ Alan thừa dịp trong bóng tối làm gì đó. Lý Duy nhanh mắt quan sát xung quanh, may mắn không có ai đang nhìn về phía hai người. Lý Duy tiếp tục đơ người, không biết nên mặc kệ Alan hay nên đẩy anh ra, mặt ngày càng nóng.
Cả buổi vẫn không thấy Alan làm gì, Lý Duy bèn quay đầu nhìn lại, Alan đang dựa vào vai cậu ngủ. Cậu vì suy nghĩ bậy bạ khi nãy của mình mà thấy ngượng ngùng. Đèn từ trên màn hình rọi vào mặt Alan, khóe miệng đang nhếch khó giấu vẻ mệt mỏi, Lý Duy nhìn một chút lại thấy đau lòng, khẽ hôn trộm lên khóe miệng Alan, rồi quay đầu tiếp tục xem phim, cố ngồi yên để Alan dựa vào vai cậu.
Mãi đến khi hết phim Alan mới tỉnh lại, bả vai Lý Duy cũng tê rần. Alan giúp cậu xoa bóp, luôn miệng nói xin lỗi cậu. Lý Duy nhẹ nói không sao. Sau khi xem phim xong, hai người lại tìm chỗ ăn cơm. Lúc ăn cơm, Lý Duy kể chuyện bộ phim với Alan, lúc nói đến đoạn đặc sắc thì mặt mày hớn hở chọc Alan cười không ngừng.
Ăn cơm xong, Alan muốn đưa cậu về trường nhưng bị cậu từ chối. Cậu bảo Alan về nghỉ ngơi sớm một chút. Alan nói không sao, Lý Duy chọc anh: "Còn nói không sao, lúc xem phim toàn ngủ khò."
Alan nói dối: "Thật ra không phải, tại âm thanh của bộ phim có sức thôi miên quá."
Lý Duy cười cười: "Được rồi, anh vẫn nên về nghỉ sớm, đi công tác một tuần cũng đủ mệt rồi, mai còn phải đi làm nữa."
Dưới sự kiên trì của Lý Duy, Alan đành phải nghe lời, nhưng anh bảo cậu phải để anh gọi lái xe đưa cậu về, Lý Duy cũng không cãi, lập tức đồng ý. Hai người trốn trong gốc tối ôm ôm - hôn hôn một hồi Alan mới chịu gọi lái xe đưa cậu về. Dù Lý Duy đã luôn miệng dăn dò anh phải ngủ ngay, nhưng Alan vẫn cố gọi điện thoại xác nhận Lý Duy đã về tới kí túc xá mới chịu đi ngủ.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook