Dài Lâu
-
Quyển 2 - Chương 53
Chuyện Giang Thâm ngủ trên ghế sofa ngay từ đầu đã không còn nằm trong phạm vi cân nhắc của Bạch Cẩn Nhất nữa.
Căn nhà hơn một trăm mét vuông, tuy rằng không lớn nhưng cũng có tới ba gian phòng, một phòng để quần áo, một phòng để nghỉ ngơi, còn một phòng dùng để tập thể hình, Bạch Cẩn Nhất và Giang Thâm đều là vận động viên, sắp xếp như này phù hợp với cả hai người, nhưng không biết tại sao, từ ngày đầu tiên Giang Thâm lệch múi giờ ngủ quên trên ghế soà tới bây giờ thì chưa từng chủ động có ý muốn dọn vào phòng Bạch Cẩn Nhất.
“Sao cậu lại không lên giường ngủ?” Bạch Cẩn Nhất đã từng đề cập với cậu một lần.
Giang Thâm trả lời ấp a ấp úng: “Sáng sớm tớ phải dậy tập múa… sợ làm ồn cậu.”
Bạch Cẩn Nhất đang nhai miếng thịt bò, nhai nuốt xong xuôi mới chậm rãi nói: “Tôi sẽ không chê cậu làm ồn tôi đâu.”
Nói thì nói thế, nhưng cùng ngày hôm ấy Giang Thâm vẫn không vào phòng, Bạch Cẩn Nhất nằm trên giường chờ đến nửa đêm, nhìn chằm chằm cánh cửa hồi lâu, cuối cùng mới tức giận nhắm mắt lại.
Bình thường bảo mẫu nấu cơm xong sẽ về luôn. Từ khi Giang Thâm bắt đầu giảm cân, mấy thứ đồ ăn như kẹo bánh của người Mỹ ở trong tủ lạnh cũng không còn nữa, Giang Thâm đứng xé thịt gà bên bàn ăn, thấy Bạch Cẩn Nhất ở ngoài huyền quan thì bèn nở nụ cười: “Cậu về rồi.”
Bạch Cẩn Nhất gật đầu, ánh mắt hắn rơi lên chân Giang Thâm, đối phương vẫn đang đi giày múa, kiễng một chân, lúc lên lúc xuống có quy luật, lát sau lại đổi qua chân khác, tiếp tục động tác ấy.
“Cậu muốn ăn thịt bò hay thịt gà?” Giang Thâm hỏi.
Bạch Cẩn Nhất tiến đến đằng sau cậu, đặt một tay lên vai đối phương, Giang Thâm hơi run lên nhưng không tránh, chỉ là phần gáy bỗng dưng hơi ửng hồng.
Bạch Cẩn Nhất thu hết vào đáy mắt, lặng lẽ nói: “Thịt gà.”
Giang Thâm “Ừm” một câu, cậu nhanh tay xé thịt gà ra, không tập kiễng chân nữa, thành thật đứng thẳng lên.
Bạch Cẩn Nhất nhìn cậu xé một chốc, chợt hỏi: “Hôm nay cậu đã làm gì?”
Giang Thâm: “Chọn nhạc dự thi, rồi biên đạo bài múa, tớ vẫn chưa nghĩ ra.”
Bạch Cẩn Nhất nhíu mày, thầm nói: “Nhiều việc thật ha.”
Giang Thâm nở nụ cười: “Vậy tối nay cậu nghỉ ngơi trước đi, không cần chờ tớ.”
Bạch Cẩn Nhất nhìn cậu không đáp, trên ghế salon trong phòng khách vẫn còn chiếc chăn lông Giang Thâm gấp gọn, hiện rõ dấu vết có người từng ngủ ở đây.
“Cậu muốn uống chút nước không?” Giang Thâm thấy hắn nhìn chằm chằm ghế sofa thì hơi lúng túng, lảng sang chuyện khác: “Hôm nay tớ mới mua nước ép dâu tây đấy.”
Bạch Cẩn Nhất nhếch môi, hắn buông Giang Thâm ra, quay đầu đi mở tủ lạnh, quả nhiên thấy hai chai nước ép dâu tây, hắn cầm một chai đi ra, vừa bước vừa vặn nắp.
Giang Thâm thầm thở phào một hơi, nhẹ nhàng trộn thịt gà xé với rau xà lách, lúc ngẩng đầu thì nhìn thấy Bạch Cẩn Nhất đang đứng trước ghế sofa, đung đưa cái chai trong tay.
Giang Thâm: “?”
Động tác của Bạch Cẩn Nhất rất nhẹ, cổ tay nâng lên từ từ như bị tua chậm thời gian, ngay cả tốc độ nước ép đổ xuống cũng slow motion, chất lỏng màu đỏ nở rộ như hoa, lan ra một mảng lớn trên ghế và chăn.
“Ồ, bẩn rồi.” Bạch Cẩn Nhất mặt không cảm xúc đặt miệng chai lên môi, ngẩng đầu uống một hơi chỉ còn lại nửa chai, hời hợt mà nói, “Để đấy mai bảo mẫu lau chùi cho, đêm nay cậu vào phòng tôi ngủ.
Giang Thâm: “…”
Bị dính nước dâu đỏ thẫm thế rồi đương nhiên không dễ giặt sạch, Giang Thâm chỉ có thể xếp chăn và nệm sofa sang một bên, bầu không khí toàn là mùi nước dâu tây, ngay cả lúc ăn thịt gà không dầu không muối cũng như có vị ngọt.
Cậu không dám nhìn mặt Bạch Cẩn Nhất ở đối diện bàn ăn, nhưng cậu rõ ràng có thể nhận ra tâm trạng của đối phương đang rất tốt, khó có khi nào vừa ăn cơm vừa lướt weibo.
“Cái đó mai giặt sạch… là được đúng không?” Giang Thâm ăn thêm mấy miếng thịt nữa mới tích đủ dũng khí để hỏi câu này, “Tớ muốn ngủ ở đó.”
Bạch Cẩn Nhất nhếch mắt lên nhìn cậu, có chút không vui: “Còn muốn ngủ? Cái ghế sofa này quá lớn, chiếm hết diện tích trong nhà, ngày mai tôi sẽ đổi cái khác.”
Lúc này, từ cổ đến mặt Giang Thâm chỉ còn lại một màu đỏ ửng, lẩm bẩm nói: “Ngủ cùng cậu tớ sợ không ngủ được…”
Bạch Cẩn Nhất giả vờ như không nghe thấy, hắn xoay di động lại, chỉ vào một video: “Cậu lên weibo vào siêu chủ đề của cậu xem đi.”
“?” Giang Thâm không biết ý hắn là gì, chỉ mở weibo ra, nhấp vào siêu chủ đề.
Sốt dẻo nhất hôm nay là một video múa của cậu ở phòng vũ đạo, một trong hai nhân vật chính là Chile.
Bạch Cẩn Nhất hình như xem xong rồi, hắn chống má, phóng to video lên phát lại lần nữa.
“Cậu diễn vai người yêu cậu ta?” Hắn vừa nhìn vừa hỏi.
Giang Thâm cũng đang xem nên không để trong lòng: “Luyện tập thôi mà, chứ tớ sao mà diễn vai này được, cậu xem này cái đoạn nâng người lên ấy, có phải siêu giỏi không?”
Bạch Cẩn Nhất: “Nâng cậu lên cao sao?”
Giang Thâm gật đầu: “Đúng vậy.”
Bạch Cẩn Nhất lặng lẽ nhìn cậu trong chốc lát, một hồi sau mới thản nhiên nói: “Tôi cũng có thể nâng cậu lên.”
Vẻ mặt Giang Thâm đầy khó hiểu: “Hả?”
“Nâng cậu lên như trong này.” Bạch Cẩn Nhất vươn tay làm theo động tác trong video, chậm rãi giơ cánh tay lên, “Tôi cũng có thể, cậu muốn thử một lần không?”
Thật ra Giang Thâm không biết vì sao chuyện lại trở thành như bây giờ.
Cơm nước xong xuôi rửa sạch chén đĩa, cả hai từng người một đi tắm, sau khi vào phòng ngủ Bạch Cẩn Nhất vẫn chưa quên chuyện nâng lên cao, hắn đứng bên giường, dáng vẻ vô cùng cố chấp: “Cậu mau chạy về hướng tôi đi.”
Giang Thâm dở khóc dở cười, dỗ dành khuyên nhủ: “Cậu chưa từng tập luyện, không thể làm bậy bạ được đâu.”
Bạch Cẩn Nhất chẳng nói chẳng rằng, chỉ vươn tay chờ cậu.
Giang Thâm cũng hết cách, cậu mặc áo phông và quần đùi, làm bộ chạy vài bước đến trước mặt Bạch Cẩn Nhất, đối phương không chút do dự ôm lấy eo cậu nhấc lên.
“!” Giang Thâm chỉ cảm thấy nửa người dưới nhẹ bẫng hẳn, tầm mắt thoáng chốc đã ở trên cao, Bạch Cẩn Nhất không hề mất sức nhấc cậu qua đỉnh đầu, vì để duy trì cân bằng, cậu phải giữ chặt lấy vai của đối phương.
Bạch Cẩn Nhất ngước mặt nhìn cậu.
Giang Thâm nuốt ực một cái, “Ừm… đi một vòng đi?”
Bạch Cẩn Nhất nâng cậu trên cao chậm rãi đi một vòng quanh phòng.
Giang Thâm nở nụ cười.
Bạch Cẩn Nhất nhịn không được hỏi: “Cậu cười cái gì?”
“Không có gì.” Giang Thâm ho nhẹ một cái, cậu chậm rãi buông bàn tay đang túm lấy vai Bạch Cẩn Nhất ra, ưỡn ngực, giang rộng hai tay, thẳng băng hai chân, giao toàn bộ sức nặng của mình cho đối phương.
Bạch Cẩn Nhất vẫn giữ tư thế nâng lên cao ấy, từ góc độ của hắn có thể quan sát được rõ ràng thân hình của Giang Thâm, đường cong từ cổ kéo tới vai và cánh tay, lồng ngực, phần bụng và tuyến nhân ngư quyến rũ, Giang Thâm tựa như một chú thiên nga duyên dáng, cần cổ nghểnh lên đầy cao quý.
Cậu ra hiệu cho Bạch Cẩn Nhất chậm rãi buông mình xuống, sau đó duỗi hai tay ra, mềm mại vòng quanh cổ đối phương, khuôn mặt cậu kề sát mái đầu Bạch Cẩn Nhất, thân thể nửa treo trên người hắn.
Rèm mi của Giang Thâm cụp xuống, ánh mắt nhìn qua nhìn lại trên môi Bạch Cẩn Nhất, sau đó chậm rãi cúi đầu xuống, đặt môi mình lên nhẹ nhàng cọ xát.
Bạch Cẩn Nhất không mở miệng, chờ cậu cọ thêm chốc nữa mới chậm rãi hỏi: “Cậu nhảy múa với người khác cũng ở khoảng cách gần như vậy à?”
Giang Thâm nhịn cười: “Sao có thể chứ… Hôm nay tớ tập giúp một bữa thôi.”
Bạch Cẩn Nhất hừ một tiếng, đè đầu Giang Thâm lại, hung hăng gặm nhấm cánh môi đối phương, sau đó vươn đầu lưỡi vào thăm dò.
[Đã giản lược]
Giang Thâm bị hành động đó làm cho giật mình, cậu “shh” một tiếng hơi cau mày lại, có phần oán trách trừng mắt với Bạch Cẩn Nhất.
Người nọ dường như chẳng thèm để ý, cuốn lấy đầu lưỡi của cậu rồi khẽ hỏi: “Sao lại không ngủ cùng anh?”
Giang Thâm không muốn đáp, hôn lên môi Bạch Cẩn Nhất nghĩ xem nên cho qua vấn đề này thế nào.
Bạch Cẩn Nhất dĩ nhiên sẽ không cho cậu được như ý nguyện, xoay người trực tiếp đè cậu lên giường.
Cái tư thế kề cận thân mật này khiến cho hai người nhìn không sót chút nào phản ứng của đối phương.
“…” Giang Thâm không biết là lúng túng hay thẹn quá hóa giận, đưa tay đẩy ngực hắn, “Anh mau đứng lên đi.”
Bạch Cẩn Nhất đương nhiên đã nhìn ra được cậu nghĩ gì rồi, mặc kệ cậu đang giãy giụa, lập tức áp đùi mình vào giữa hai chân Giang Thâm.
Giang Thâm: “…”
Bạch Cẩn Nhất không ngờ rằng Giang Thâm cứng nhanh như thế, có hơi ngoài ý muốn, thì thầm hỏi, “Em mẫn cảm thế sao?”
Giang Thâm dứt khoát nhắm tịt hai mắt, bởi vì hai má nóng bừng nên khóe mắt cậu cũng như được điểm tô thêm phấn, có lẽ thấy mắc cỡ quá nên ngón chân của Giang Thâm đều cuộn tròn lại như tôm luộc.
Thật ra cậu không có cách nào giải thích được phản ứng dữ dội này của mình, tuy bảo chỗ tư mật của vũ công nam múa ba-lê sẽ mẫn cảm hơn người thường, nhưng cậu chỉ cần nhìn thấy Bạch Cẩn Nhất thôi là đã không khống chế nổi bản thân rồi.
Đây cũng là nguyên nhân cậu không muốn ngủ chung một giường với Bạch Cẩn Nhất, từ sau khi qua Mỹ xem trận đấu của Bạch Cẩn Nhất, Giang Thâm cảm thấy tất thảy đều đã thay đổi.
Bạch Cẩn Nhất đã là một người đàn ông chân chính rồi, da thịt, cơ bắp, ngũ quan, giọng nói của hắn, ánh mắt khi hắn nhìn mình cũng khiến cho Giang Thâm thỉnh thoảng nóng máu cao trào run rẩy cả trong mơ.
Cậu đã dậy thì rồi, nhưng đối tượng mộng tinh lại là đối tượng cùng giường chung gối chưa từng làm gì với cậu, điều này quá kích thích cậu mà.
Bạch Cẩn Nhất cảm thấy dáng vẻ thẹn thùng của cậu thật sự vô cùng đáng yêu, vừa liếm láp nửa thân dưới của cậu vừa nói, “Em xấu hổ cái gì? Anh cũng cứng mà.”
Giang Thâm cuối cùng cũng chịu mở mắt ra, nhẹ thở gấp hỏi, “Vậy, vậy làm sao bây giờ?”
Bạch Cẩn Nhất cau mày không mấy vui vẻ, bực bội nói: “Ngày mai em còn phải đi múa.”
Giang Thâm tròn mắt nhìn hắn.
“Không thể xin nghỉ phép sao?” Bạch Cẩn Nhất lại hỏi.
Giang Thâm vội tới nói lắp: “Ông tổ… sẽ mắng em mất…” Dừng một chút, cậu nịnh nọt bảo, “Em sẽ… dùng miệng… giúp anh nhé?”
Bạch Cẩn Nhất không hề cảm kích, trừng mắt nói: “Em còn biết khẩu giao? Học được ở đâu hả?”
Giang Thâm rầm rì chả chịu đáp.
Bạch Cẩn Nhất lật người cậu lại, cởi quần ra, vỗ mấy cái lên mông cậu: “Dám học ba cái xấu hả.”
Đầu Giang Thâm chôn trong gối, hai tai lộ ra đều đỏ bừng, ư ư a a cũng không biết là đau hay thoải mái, không ngừng xin tha: “Không phải, không phải học cái xấu đâu, em tự mình tìm hiểu mà…”
Bạch Cẩn Nhất cuối cùng cũng không điều tra vấn đề cậu học được từ đâu nữa, hắn lật người Giang Thâm lại, hai người dính lấy nhau liếm láp từ trên xuống dưới, Bạch Cẩn Nhất vươn tay nắm lấy tính khí cương cứng của mình và Giang Thâm chà xát vào nhau, chưa được bao lâu, Giang Thâm đã bắn ra.
Tinh dịch của cậu dính dáp trên cơ bụng của Bạch Cẩn Nhất, người nọ không hề chê bẩn, chỉ lau sạch đề phòng chảy xuống giường, sau đó tự mình cũng bắn lên đùi Giang Thâm.
Căn nhà hơn một trăm mét vuông, tuy rằng không lớn nhưng cũng có tới ba gian phòng, một phòng để quần áo, một phòng để nghỉ ngơi, còn một phòng dùng để tập thể hình, Bạch Cẩn Nhất và Giang Thâm đều là vận động viên, sắp xếp như này phù hợp với cả hai người, nhưng không biết tại sao, từ ngày đầu tiên Giang Thâm lệch múi giờ ngủ quên trên ghế soà tới bây giờ thì chưa từng chủ động có ý muốn dọn vào phòng Bạch Cẩn Nhất.
“Sao cậu lại không lên giường ngủ?” Bạch Cẩn Nhất đã từng đề cập với cậu một lần.
Giang Thâm trả lời ấp a ấp úng: “Sáng sớm tớ phải dậy tập múa… sợ làm ồn cậu.”
Bạch Cẩn Nhất đang nhai miếng thịt bò, nhai nuốt xong xuôi mới chậm rãi nói: “Tôi sẽ không chê cậu làm ồn tôi đâu.”
Nói thì nói thế, nhưng cùng ngày hôm ấy Giang Thâm vẫn không vào phòng, Bạch Cẩn Nhất nằm trên giường chờ đến nửa đêm, nhìn chằm chằm cánh cửa hồi lâu, cuối cùng mới tức giận nhắm mắt lại.
Bình thường bảo mẫu nấu cơm xong sẽ về luôn. Từ khi Giang Thâm bắt đầu giảm cân, mấy thứ đồ ăn như kẹo bánh của người Mỹ ở trong tủ lạnh cũng không còn nữa, Giang Thâm đứng xé thịt gà bên bàn ăn, thấy Bạch Cẩn Nhất ở ngoài huyền quan thì bèn nở nụ cười: “Cậu về rồi.”
Bạch Cẩn Nhất gật đầu, ánh mắt hắn rơi lên chân Giang Thâm, đối phương vẫn đang đi giày múa, kiễng một chân, lúc lên lúc xuống có quy luật, lát sau lại đổi qua chân khác, tiếp tục động tác ấy.
“Cậu muốn ăn thịt bò hay thịt gà?” Giang Thâm hỏi.
Bạch Cẩn Nhất tiến đến đằng sau cậu, đặt một tay lên vai đối phương, Giang Thâm hơi run lên nhưng không tránh, chỉ là phần gáy bỗng dưng hơi ửng hồng.
Bạch Cẩn Nhất thu hết vào đáy mắt, lặng lẽ nói: “Thịt gà.”
Giang Thâm “Ừm” một câu, cậu nhanh tay xé thịt gà ra, không tập kiễng chân nữa, thành thật đứng thẳng lên.
Bạch Cẩn Nhất nhìn cậu xé một chốc, chợt hỏi: “Hôm nay cậu đã làm gì?”
Giang Thâm: “Chọn nhạc dự thi, rồi biên đạo bài múa, tớ vẫn chưa nghĩ ra.”
Bạch Cẩn Nhất nhíu mày, thầm nói: “Nhiều việc thật ha.”
Giang Thâm nở nụ cười: “Vậy tối nay cậu nghỉ ngơi trước đi, không cần chờ tớ.”
Bạch Cẩn Nhất nhìn cậu không đáp, trên ghế salon trong phòng khách vẫn còn chiếc chăn lông Giang Thâm gấp gọn, hiện rõ dấu vết có người từng ngủ ở đây.
“Cậu muốn uống chút nước không?” Giang Thâm thấy hắn nhìn chằm chằm ghế sofa thì hơi lúng túng, lảng sang chuyện khác: “Hôm nay tớ mới mua nước ép dâu tây đấy.”
Bạch Cẩn Nhất nhếch môi, hắn buông Giang Thâm ra, quay đầu đi mở tủ lạnh, quả nhiên thấy hai chai nước ép dâu tây, hắn cầm một chai đi ra, vừa bước vừa vặn nắp.
Giang Thâm thầm thở phào một hơi, nhẹ nhàng trộn thịt gà xé với rau xà lách, lúc ngẩng đầu thì nhìn thấy Bạch Cẩn Nhất đang đứng trước ghế sofa, đung đưa cái chai trong tay.
Giang Thâm: “?”
Động tác của Bạch Cẩn Nhất rất nhẹ, cổ tay nâng lên từ từ như bị tua chậm thời gian, ngay cả tốc độ nước ép đổ xuống cũng slow motion, chất lỏng màu đỏ nở rộ như hoa, lan ra một mảng lớn trên ghế và chăn.
“Ồ, bẩn rồi.” Bạch Cẩn Nhất mặt không cảm xúc đặt miệng chai lên môi, ngẩng đầu uống một hơi chỉ còn lại nửa chai, hời hợt mà nói, “Để đấy mai bảo mẫu lau chùi cho, đêm nay cậu vào phòng tôi ngủ.
Giang Thâm: “…”
Bị dính nước dâu đỏ thẫm thế rồi đương nhiên không dễ giặt sạch, Giang Thâm chỉ có thể xếp chăn và nệm sofa sang một bên, bầu không khí toàn là mùi nước dâu tây, ngay cả lúc ăn thịt gà không dầu không muối cũng như có vị ngọt.
Cậu không dám nhìn mặt Bạch Cẩn Nhất ở đối diện bàn ăn, nhưng cậu rõ ràng có thể nhận ra tâm trạng của đối phương đang rất tốt, khó có khi nào vừa ăn cơm vừa lướt weibo.
“Cái đó mai giặt sạch… là được đúng không?” Giang Thâm ăn thêm mấy miếng thịt nữa mới tích đủ dũng khí để hỏi câu này, “Tớ muốn ngủ ở đó.”
Bạch Cẩn Nhất nhếch mắt lên nhìn cậu, có chút không vui: “Còn muốn ngủ? Cái ghế sofa này quá lớn, chiếm hết diện tích trong nhà, ngày mai tôi sẽ đổi cái khác.”
Lúc này, từ cổ đến mặt Giang Thâm chỉ còn lại một màu đỏ ửng, lẩm bẩm nói: “Ngủ cùng cậu tớ sợ không ngủ được…”
Bạch Cẩn Nhất giả vờ như không nghe thấy, hắn xoay di động lại, chỉ vào một video: “Cậu lên weibo vào siêu chủ đề của cậu xem đi.”
“?” Giang Thâm không biết ý hắn là gì, chỉ mở weibo ra, nhấp vào siêu chủ đề.
Sốt dẻo nhất hôm nay là một video múa của cậu ở phòng vũ đạo, một trong hai nhân vật chính là Chile.
Bạch Cẩn Nhất hình như xem xong rồi, hắn chống má, phóng to video lên phát lại lần nữa.
“Cậu diễn vai người yêu cậu ta?” Hắn vừa nhìn vừa hỏi.
Giang Thâm cũng đang xem nên không để trong lòng: “Luyện tập thôi mà, chứ tớ sao mà diễn vai này được, cậu xem này cái đoạn nâng người lên ấy, có phải siêu giỏi không?”
Bạch Cẩn Nhất: “Nâng cậu lên cao sao?”
Giang Thâm gật đầu: “Đúng vậy.”
Bạch Cẩn Nhất lặng lẽ nhìn cậu trong chốc lát, một hồi sau mới thản nhiên nói: “Tôi cũng có thể nâng cậu lên.”
Vẻ mặt Giang Thâm đầy khó hiểu: “Hả?”
“Nâng cậu lên như trong này.” Bạch Cẩn Nhất vươn tay làm theo động tác trong video, chậm rãi giơ cánh tay lên, “Tôi cũng có thể, cậu muốn thử một lần không?”
Thật ra Giang Thâm không biết vì sao chuyện lại trở thành như bây giờ.
Cơm nước xong xuôi rửa sạch chén đĩa, cả hai từng người một đi tắm, sau khi vào phòng ngủ Bạch Cẩn Nhất vẫn chưa quên chuyện nâng lên cao, hắn đứng bên giường, dáng vẻ vô cùng cố chấp: “Cậu mau chạy về hướng tôi đi.”
Giang Thâm dở khóc dở cười, dỗ dành khuyên nhủ: “Cậu chưa từng tập luyện, không thể làm bậy bạ được đâu.”
Bạch Cẩn Nhất chẳng nói chẳng rằng, chỉ vươn tay chờ cậu.
Giang Thâm cũng hết cách, cậu mặc áo phông và quần đùi, làm bộ chạy vài bước đến trước mặt Bạch Cẩn Nhất, đối phương không chút do dự ôm lấy eo cậu nhấc lên.
“!” Giang Thâm chỉ cảm thấy nửa người dưới nhẹ bẫng hẳn, tầm mắt thoáng chốc đã ở trên cao, Bạch Cẩn Nhất không hề mất sức nhấc cậu qua đỉnh đầu, vì để duy trì cân bằng, cậu phải giữ chặt lấy vai của đối phương.
Bạch Cẩn Nhất ngước mặt nhìn cậu.
Giang Thâm nuốt ực một cái, “Ừm… đi một vòng đi?”
Bạch Cẩn Nhất nâng cậu trên cao chậm rãi đi một vòng quanh phòng.
Giang Thâm nở nụ cười.
Bạch Cẩn Nhất nhịn không được hỏi: “Cậu cười cái gì?”
“Không có gì.” Giang Thâm ho nhẹ một cái, cậu chậm rãi buông bàn tay đang túm lấy vai Bạch Cẩn Nhất ra, ưỡn ngực, giang rộng hai tay, thẳng băng hai chân, giao toàn bộ sức nặng của mình cho đối phương.
Bạch Cẩn Nhất vẫn giữ tư thế nâng lên cao ấy, từ góc độ của hắn có thể quan sát được rõ ràng thân hình của Giang Thâm, đường cong từ cổ kéo tới vai và cánh tay, lồng ngực, phần bụng và tuyến nhân ngư quyến rũ, Giang Thâm tựa như một chú thiên nga duyên dáng, cần cổ nghểnh lên đầy cao quý.
Cậu ra hiệu cho Bạch Cẩn Nhất chậm rãi buông mình xuống, sau đó duỗi hai tay ra, mềm mại vòng quanh cổ đối phương, khuôn mặt cậu kề sát mái đầu Bạch Cẩn Nhất, thân thể nửa treo trên người hắn.
Rèm mi của Giang Thâm cụp xuống, ánh mắt nhìn qua nhìn lại trên môi Bạch Cẩn Nhất, sau đó chậm rãi cúi đầu xuống, đặt môi mình lên nhẹ nhàng cọ xát.
Bạch Cẩn Nhất không mở miệng, chờ cậu cọ thêm chốc nữa mới chậm rãi hỏi: “Cậu nhảy múa với người khác cũng ở khoảng cách gần như vậy à?”
Giang Thâm nhịn cười: “Sao có thể chứ… Hôm nay tớ tập giúp một bữa thôi.”
Bạch Cẩn Nhất hừ một tiếng, đè đầu Giang Thâm lại, hung hăng gặm nhấm cánh môi đối phương, sau đó vươn đầu lưỡi vào thăm dò.
[Đã giản lược]
Giang Thâm bị hành động đó làm cho giật mình, cậu “shh” một tiếng hơi cau mày lại, có phần oán trách trừng mắt với Bạch Cẩn Nhất.
Người nọ dường như chẳng thèm để ý, cuốn lấy đầu lưỡi của cậu rồi khẽ hỏi: “Sao lại không ngủ cùng anh?”
Giang Thâm không muốn đáp, hôn lên môi Bạch Cẩn Nhất nghĩ xem nên cho qua vấn đề này thế nào.
Bạch Cẩn Nhất dĩ nhiên sẽ không cho cậu được như ý nguyện, xoay người trực tiếp đè cậu lên giường.
Cái tư thế kề cận thân mật này khiến cho hai người nhìn không sót chút nào phản ứng của đối phương.
“…” Giang Thâm không biết là lúng túng hay thẹn quá hóa giận, đưa tay đẩy ngực hắn, “Anh mau đứng lên đi.”
Bạch Cẩn Nhất đương nhiên đã nhìn ra được cậu nghĩ gì rồi, mặc kệ cậu đang giãy giụa, lập tức áp đùi mình vào giữa hai chân Giang Thâm.
Giang Thâm: “…”
Bạch Cẩn Nhất không ngờ rằng Giang Thâm cứng nhanh như thế, có hơi ngoài ý muốn, thì thầm hỏi, “Em mẫn cảm thế sao?”
Giang Thâm dứt khoát nhắm tịt hai mắt, bởi vì hai má nóng bừng nên khóe mắt cậu cũng như được điểm tô thêm phấn, có lẽ thấy mắc cỡ quá nên ngón chân của Giang Thâm đều cuộn tròn lại như tôm luộc.
Thật ra cậu không có cách nào giải thích được phản ứng dữ dội này của mình, tuy bảo chỗ tư mật của vũ công nam múa ba-lê sẽ mẫn cảm hơn người thường, nhưng cậu chỉ cần nhìn thấy Bạch Cẩn Nhất thôi là đã không khống chế nổi bản thân rồi.
Đây cũng là nguyên nhân cậu không muốn ngủ chung một giường với Bạch Cẩn Nhất, từ sau khi qua Mỹ xem trận đấu của Bạch Cẩn Nhất, Giang Thâm cảm thấy tất thảy đều đã thay đổi.
Bạch Cẩn Nhất đã là một người đàn ông chân chính rồi, da thịt, cơ bắp, ngũ quan, giọng nói của hắn, ánh mắt khi hắn nhìn mình cũng khiến cho Giang Thâm thỉnh thoảng nóng máu cao trào run rẩy cả trong mơ.
Cậu đã dậy thì rồi, nhưng đối tượng mộng tinh lại là đối tượng cùng giường chung gối chưa từng làm gì với cậu, điều này quá kích thích cậu mà.
Bạch Cẩn Nhất cảm thấy dáng vẻ thẹn thùng của cậu thật sự vô cùng đáng yêu, vừa liếm láp nửa thân dưới của cậu vừa nói, “Em xấu hổ cái gì? Anh cũng cứng mà.”
Giang Thâm cuối cùng cũng chịu mở mắt ra, nhẹ thở gấp hỏi, “Vậy, vậy làm sao bây giờ?”
Bạch Cẩn Nhất cau mày không mấy vui vẻ, bực bội nói: “Ngày mai em còn phải đi múa.”
Giang Thâm tròn mắt nhìn hắn.
“Không thể xin nghỉ phép sao?” Bạch Cẩn Nhất lại hỏi.
Giang Thâm vội tới nói lắp: “Ông tổ… sẽ mắng em mất…” Dừng một chút, cậu nịnh nọt bảo, “Em sẽ… dùng miệng… giúp anh nhé?”
Bạch Cẩn Nhất không hề cảm kích, trừng mắt nói: “Em còn biết khẩu giao? Học được ở đâu hả?”
Giang Thâm rầm rì chả chịu đáp.
Bạch Cẩn Nhất lật người cậu lại, cởi quần ra, vỗ mấy cái lên mông cậu: “Dám học ba cái xấu hả.”
Đầu Giang Thâm chôn trong gối, hai tai lộ ra đều đỏ bừng, ư ư a a cũng không biết là đau hay thoải mái, không ngừng xin tha: “Không phải, không phải học cái xấu đâu, em tự mình tìm hiểu mà…”
Bạch Cẩn Nhất cuối cùng cũng không điều tra vấn đề cậu học được từ đâu nữa, hắn lật người Giang Thâm lại, hai người dính lấy nhau liếm láp từ trên xuống dưới, Bạch Cẩn Nhất vươn tay nắm lấy tính khí cương cứng của mình và Giang Thâm chà xát vào nhau, chưa được bao lâu, Giang Thâm đã bắn ra.
Tinh dịch của cậu dính dáp trên cơ bụng của Bạch Cẩn Nhất, người nọ không hề chê bẩn, chỉ lau sạch đề phòng chảy xuống giường, sau đó tự mình cũng bắn lên đùi Giang Thâm.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook