Dài Lâu
-
Quyển 1 - Chương 25
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Bạch Cẩn Nhất bị đánh một quyền kia cũng không hề nhẹ, mặc dù có miếng bảo vệ, răng cấm bên trong không có vấn đề gì, nhưng trong và ngoài môi thì dập nát cả rồi, nhìn vết rách trông có hơi đáng sợ, sưng to cực kỳ luôn.
Nhà họ Bạch không chỉ sắp xếp phiên dịch viên cho Bạch Cẩn Nhất mà còn chuẩn bị cả một bác sĩ tư nhân đi theo bên người, xử lý thương tổn ngoài da cũng không có gì phiền phức hết, bác sĩ bỏ lại một túi chườm đá, ý bảo Bạch Cẩn Nhất đắp tiêu sưng.
“Để tớ.” Giang Thâm khẽ nâng khăn mặt lên, nhẹ nhàng nhấn lên vết thương của Bạch Cẩn Nhất.
Lại Tùng chờ bác sĩ đi rồi mới đứng một bên hỏi: “Thằng kia nó chơi bẩn như thế chú có biết không?”
Bạch Cẩn Nhất ngẩng đầu, quét mắt liếc anh một cái: “Bây giờ có mấy ai đánh quyền mà không chơi bẩn đâu.”
Lại Tùng thở hồng hộc: “Anh đây chơi sạch nhé!”
Bạch Cẩn Nhất: “Vì thế anh mới không giành được giải quán quân đấy.”
Sắc mặt Lại Tùng không khá hơn chút nào, Giang Thâm nhìn anh rồi lại nhìn Bạch Cẩn Nhất, nét mặt cẩn thận hỏi: “Có chuyện gì sao?”
“Giải đấu hạng nặng thiếu niên toàn quốc, Lại Tùng giành quán quân ba năm liên tiếp, quyền Anh được xếp hạng theo mô hình Kim Tự Tháp nên đối phương vừa gửi thư khiêu chiến cái là Lại Tùng tiếp luôn.” Ngữ điệu của Bạch Cẩn Nhất rất hờ hững, nghe không ra tâm tình căm phẫn gì nhiều, “Tổng cộng mười hai hiệp, điểm số của Lại Tùng vốn rất cao rồi, nhưng lúc đếm ngược hiệp hai, đối thủ thừa lúc anh ấy không đề phòng mà đập một cú vào gáy.”
Mô hình Kim Tự Tháp
Lại Tùng bất đắc dĩ nói: “Được rồi, đừng nói nữa, qua cả rồi.”
“Qua cái gì chứ!” Bạch Cẩn Nhất cười lạnh, “Hạng nặng đấy, còn đánh vào gáy, tên đó ra tay tàn nhẫn thêm chút nữa thì mạng anh cũng chẳng còn đâu.”
Giang Thâm mở to mắt, lần đầu tiên cậu nghe thấy câu “mạng cũng chẳng còn”, không thể tưởng nổi mà nói: “Chuyện này, cái chuyện phạm quy này, không báo cảnh sát ạ?!”
Lại Tùng bị thiên nga nhỏ chọc cười: “Em đừng có nghe Bạch nhị đại nói, oắt con này thích cường điệu hóa vấn đề lắm, đâu có ai dễ chết vậy được.”
Bạch Cẩn Nhất trào phúng “hừ” một tiếng, hắn giương cằm lên liếc anh.
Lại Tùng không để ý đến hắn: “Anh cũng đã giành được kha khá giải thưởng rồi, kỳ thi Đại học sẽ được cộng thêm điểm năng khiếu thể dục, không tồi lắm nhỉ.” Anh trầm mặc một lúc, lẩm bẩm nói, “Cũng đâu thể đấm bốc cả đời được.”
Trong phòng nghỉ chỉ còn mỗi hai người Bạch Cẩn Nhất và Giang Thâm, Lại Tùng đã đi nhận huy chương thay Bạch Cẩn Nhất rồi, theo lời anh nói thì là để nhân tiện cảnh cáo mấy đứa ma cà bông hạng nhẹ một chút.
Bạch Cẩn Nhất thuận theo ý anh, từ từ nhắm hai mắt lại để Giang Thâm chườm đá lạnh cho mình.
Chườm trong thời gian dài dĩ nhiên đá lạnh sẽ bị tan chảy, có giọt nước xuôi theo khóe môi Bạch Cẩn Nhất lăn dài xuống cổ, Giang Thâm dùng khăn mặt lau sạch sẽ.
Da của Bạch Cẩn Nhất rất trắng, lúc nhắm mắt lại càng lộ rõ rèm mi vừa dài vừa dày, nhìn nom tựa lông quạ đen như mực, những khi hắn an tĩnh như thế này mới giống mấy đứa đứa trẻ cùng lứa khác, nói hắn nhu thuận thanh tú cũng chẳng ngoa.
“Cậu đang nhìn gì vậy?” Bạch Cẩn Nhất không hề mở mắt, thốt nhiên hỏi.
Giang Thâm thì rất thành thật: “Nhìn cậu.”
Bạch Cẩn Nhất ti hí một mắt ra nói: “Thấy đẹp không?”
Giang Thâm nhẹ gật đầu: “Rất đẹp.”
Bạch Cẩn Nhất vốn định nhịn cười, kết quả vẫn nín không nổi, cong khóe miệng một cái khiến vết thương trên môi nhói lên, hắn cả cười cả đau “shh” một tiếng.
Giang Thâm: “Ơ kìa, đừng cử động.”
Bạch Cẩn Nhất đành phải tiếp tục ngẩng đầu lên, lát sau lại hỏi: “Cậu muốn đi đâu chơi?”
Giang Thâm: “Tớ sao biết được, lần đầu đến đây, Thượng Hải thật là lớn.”
Bạch Cẩn Nhất: “Cậu muốn đến xem thử phòng làm việc của Thẩm Quân Nghi không?”
Giang Thâm cũng hơi muốn, cơ mà không thể không biết xấu hổ như vậy được: “Thầy Thẩm cũng đâu có gọi tớ đến.”
Bạch Cẩn Nhất giữ túi chườm đá lại, hắn dùng ngón tay cái sờ sờ lên miệng vết thương, thấy không sưng như ban nãy nữa thì bảo, “Ổng cũng đến tận nhà tìm cậu rồi, thế vì sao cậu lại không thể đi tìm ổng?”
“…” Giang Thâm phát hiện hoàn toàn không thể nói “đạo lý” với người như Bạch Cẩn Nhất được.
Lại Tùng cầm giải thưởng của Bạch Cẩn Nhất tới, là một cái đai lưng mạ vàng hạng nhẹ, Bạch Cẩn Nhất không quan tâm lắm chứ Giang Thâm thì cứ coi như bảo bối không bằng.
Đai lưng quyền Anh
“Tặng cậu đấy.” Bạch Cẩn Nhất đeo túi lên vai, đi về phía trước.
Giang Thâm thật sự rất vui, “Về nhà tớ sẽ treo nó trên tường.”
Bạch Cẩn Nhất: “Ba cái thứ này thì có gì đáng để treo chứ, chờ tôi lấy được đai vàng của liên đoàn Mỹ rồi cậu hẵng treo.”
Giang Thâm bật cười, “Treo hết chứ, chắc tới lúc đó đã treo đầy nhà luôn rồi!”
Lại Tùng đi bên cạnh có chút không chịu nổi: “Đai lưng của Bạch nhị đại mắc mớ gì đến em, anh giành được nhiều như thế cũng đâu có ai treo đâu!”
“Có mà.” Giang Thâm như sợ anh không biết, “Quyền Anh quán ở cung văn hóa treo toàn đai lưng của anh còn gì.”
Lại Tùng: “…”
Tuy nói lúc đánh quyền hay nhảy múa các thiếu niên dường như đều biến thành người khác, nhưng khi chơi đùa với nhau thì vẫn là dáng vẻ của tụi con nít.
Lại Tùng luôn một lòng một dạ với KFC, ngày nào cũng muốn ăn gà rán và Cocacola, đến Thượng Hải rồi mà vẫn chẳng thay đổi gì, Bạch Cẩn Nhất không muốn phí tiền cho anh, Lại Tùng đau lòng suốt dọc đường đi.
Lớn thế rồi nhưng đừng nói ăn ở nhà hàng có hầu bàn là người nước ngoài phục vụ từ đầu đến cuối, ngay cả thấy Giang Thâm cũng chưa từng thấy luôn, nhất là chén đĩa bê lên rất lớn mà thịt thì chỉ có tí xíu, Giang Thâm sợ lãng phí, nên ăn sạch luôn cả đồ ăn trang trí và nước sốt bên cạnh.
Bạch Cẩn Nhất nhìn cậu mấy lần: “Cậu ăn chưa đủ no à?”
Giang Thâm vội vàng đáp: “No rồi no rồi đã no lắm rồi.”
Bạch Cẩn Nhất không nói gì, chỉ gọi thêm một phần bít tết.
Lại Tùng mừng rỡ hỏi: “Oà, sao chú biết anh ăn chưa no?”
Bạch Cẩn Nhất liếc anh một cái: “Em đâu có biết, em gọi cho thiên nga nhỏ mà.”
Giang Thâm: “…”
Khó có ngày không cần phải tập múa như bình thường, Giang Thâm chợt có chút không quen, cậu sẽ ở lại Thượng Hải hai ngày với Bạch Cẩn Nhất, nhưng vẫn không quên cầm theo giày múa, lúc lên xe còn bị Lại Tùng trêu ghẹo, nói cậu không có nổi một ngày rảnh rỗi.
Nhà họ Bạch mua một căn biệt thự riêng có sân trước ở Thượng Hải, nhân lúc Bạch Cẩn Nhất đang tắm thì Giang Thâm nhịn không được nữa, thay giày múa vào tập luyện trong sân.
Bạch Cẩn Nhất phủ khăn trên đầu đi ra khỏi phòng tắm, đúng lúc thấy Giang Thâm đang tạo dáng hình chữ mã (马 – uốn người ra sau).
Tứ chi cậu mềm dẻo lại rắn rỏi, đường cong cơ bắp trên bả vai cực kỳ đẹp đẽ, Giang Thâm đứng thẳng người lên, chậm rãi mở rộng cánh tay ra, cậu ngẩng đầu, độ cong của cổ lúc nâng lên hệt như một cánh hoa đang nở rộ.
Giang Thâm thấy Bạch Cẩn Nhất thì mỉm cười: “Cậu tắm xong rồi hả?”
Bạch Cẩn Nhất dời mắt đi chỗ khác, như che giấu điều gì đó mà lau lau mái tóc, đoạn quay đầu lại hỏi: “Cậu không mệt sao?”
Giang Thâm: “Tớ quen rồi… sáng tinh mơ hôm nay phải lên tàu sớm nên không kịp tập luyện, tối mà không tập nữa chắc tớ ngủ không được mất.”
Bạch Cẩn Nhất: “Sao không tập trong nhà.”
Giang Thâm: “Thảm dày quá, giẫm lên cứ thấy sao sao ấy.”
Bạch Cẩn Nhất lẩm bẩm câu gì đó mà Giang Thâm nghe không rõ, cậu đứng lên đi vào phòng khách, ý bảo Bạch Cẩn Nhất ngồi xuống: “Tớ bôi thuốc cho cậu nhé.”
Bạch Cẩn Nhất thấy cậu đi giày múa mình tặng thì có chút vui vui, hắn ngẩng mặt lên, khóe miệng đối diện với Giang Thâm.
“Còn đau nữa không?” Ngón tay dính thuốc của Giang Thâm nhẹ nhàng xoa xoa trên vết thương, không biết có phải vì mới tắm xong hay không mà trên môi Bạch Cẩn Nhất còn đọng lại vài giọt nước, Giang Thâm tự nhiên mà dùng ngón tay lau khô cho hắn.
Bạch Cẩn Nhất: “…”
Giang Thâm: “Cậu đánh răng chưa vậy?”
Bạch Cẩn Nhất: “Đánh rồi.”
Giang Thâm lại bật cười: “Hèn gì tớ ngửi thấy mùi dâu tây.”
Bôi thuốc xong, Giang Thâm muốn nó khô nhanh hơn nên kề sát vào nhẹ nhàng thổi thổi.
Bạch Cẩn Nhất “shh” một tiếng.
Giang Thâm không dám cử động, cẩn thận từng li từng tí hỏi hắn: “Cậu còn đau sao?”
Bạch Cẩn Nhất mím môi, ậm ờ nói: “Cậu thổi thêm vài cái nữa đi…”
“Ừa.” Giang Thâm thành thật cúi xuống thổi thêm vài cái.
Vừa lúc Lại Tùng từ trên lầu đi xuống chuẩn bị tắm thì thấy cảnh đó, giật hết cả mình: “Hai đứa đang làm gì vậy?”
Giang Thâm đứng thẳng người lên: “Em bôi thuốc cho cậu ấy.”
Lại Tùng lại gần: “Bôi xong chưa?”
Giang Thâm gật đầu: “Vừa bôi xong.”
Lại Tùng vươn tay ra, nâng khuôn mặt Bạch Cẩn Nhất lên: “Đúng lúc, để anh giai thổi giúp chú một miếng nhen.”
Bạch Cẩn Nhất: “…”
Bạch Cẩn Nhất bị đánh một quyền kia cũng không hề nhẹ, mặc dù có miếng bảo vệ, răng cấm bên trong không có vấn đề gì, nhưng trong và ngoài môi thì dập nát cả rồi, nhìn vết rách trông có hơi đáng sợ, sưng to cực kỳ luôn.
Nhà họ Bạch không chỉ sắp xếp phiên dịch viên cho Bạch Cẩn Nhất mà còn chuẩn bị cả một bác sĩ tư nhân đi theo bên người, xử lý thương tổn ngoài da cũng không có gì phiền phức hết, bác sĩ bỏ lại một túi chườm đá, ý bảo Bạch Cẩn Nhất đắp tiêu sưng.
“Để tớ.” Giang Thâm khẽ nâng khăn mặt lên, nhẹ nhàng nhấn lên vết thương của Bạch Cẩn Nhất.
Lại Tùng chờ bác sĩ đi rồi mới đứng một bên hỏi: “Thằng kia nó chơi bẩn như thế chú có biết không?”
Bạch Cẩn Nhất ngẩng đầu, quét mắt liếc anh một cái: “Bây giờ có mấy ai đánh quyền mà không chơi bẩn đâu.”
Lại Tùng thở hồng hộc: “Anh đây chơi sạch nhé!”
Bạch Cẩn Nhất: “Vì thế anh mới không giành được giải quán quân đấy.”
Sắc mặt Lại Tùng không khá hơn chút nào, Giang Thâm nhìn anh rồi lại nhìn Bạch Cẩn Nhất, nét mặt cẩn thận hỏi: “Có chuyện gì sao?”
“Giải đấu hạng nặng thiếu niên toàn quốc, Lại Tùng giành quán quân ba năm liên tiếp, quyền Anh được xếp hạng theo mô hình Kim Tự Tháp nên đối phương vừa gửi thư khiêu chiến cái là Lại Tùng tiếp luôn.” Ngữ điệu của Bạch Cẩn Nhất rất hờ hững, nghe không ra tâm tình căm phẫn gì nhiều, “Tổng cộng mười hai hiệp, điểm số của Lại Tùng vốn rất cao rồi, nhưng lúc đếm ngược hiệp hai, đối thủ thừa lúc anh ấy không đề phòng mà đập một cú vào gáy.”
Mô hình Kim Tự Tháp
Lại Tùng bất đắc dĩ nói: “Được rồi, đừng nói nữa, qua cả rồi.”
“Qua cái gì chứ!” Bạch Cẩn Nhất cười lạnh, “Hạng nặng đấy, còn đánh vào gáy, tên đó ra tay tàn nhẫn thêm chút nữa thì mạng anh cũng chẳng còn đâu.”
Giang Thâm mở to mắt, lần đầu tiên cậu nghe thấy câu “mạng cũng chẳng còn”, không thể tưởng nổi mà nói: “Chuyện này, cái chuyện phạm quy này, không báo cảnh sát ạ?!”
Lại Tùng bị thiên nga nhỏ chọc cười: “Em đừng có nghe Bạch nhị đại nói, oắt con này thích cường điệu hóa vấn đề lắm, đâu có ai dễ chết vậy được.”
Bạch Cẩn Nhất trào phúng “hừ” một tiếng, hắn giương cằm lên liếc anh.
Lại Tùng không để ý đến hắn: “Anh cũng đã giành được kha khá giải thưởng rồi, kỳ thi Đại học sẽ được cộng thêm điểm năng khiếu thể dục, không tồi lắm nhỉ.” Anh trầm mặc một lúc, lẩm bẩm nói, “Cũng đâu thể đấm bốc cả đời được.”
Trong phòng nghỉ chỉ còn mỗi hai người Bạch Cẩn Nhất và Giang Thâm, Lại Tùng đã đi nhận huy chương thay Bạch Cẩn Nhất rồi, theo lời anh nói thì là để nhân tiện cảnh cáo mấy đứa ma cà bông hạng nhẹ một chút.
Bạch Cẩn Nhất thuận theo ý anh, từ từ nhắm hai mắt lại để Giang Thâm chườm đá lạnh cho mình.
Chườm trong thời gian dài dĩ nhiên đá lạnh sẽ bị tan chảy, có giọt nước xuôi theo khóe môi Bạch Cẩn Nhất lăn dài xuống cổ, Giang Thâm dùng khăn mặt lau sạch sẽ.
Da của Bạch Cẩn Nhất rất trắng, lúc nhắm mắt lại càng lộ rõ rèm mi vừa dài vừa dày, nhìn nom tựa lông quạ đen như mực, những khi hắn an tĩnh như thế này mới giống mấy đứa đứa trẻ cùng lứa khác, nói hắn nhu thuận thanh tú cũng chẳng ngoa.
“Cậu đang nhìn gì vậy?” Bạch Cẩn Nhất không hề mở mắt, thốt nhiên hỏi.
Giang Thâm thì rất thành thật: “Nhìn cậu.”
Bạch Cẩn Nhất ti hí một mắt ra nói: “Thấy đẹp không?”
Giang Thâm nhẹ gật đầu: “Rất đẹp.”
Bạch Cẩn Nhất vốn định nhịn cười, kết quả vẫn nín không nổi, cong khóe miệng một cái khiến vết thương trên môi nhói lên, hắn cả cười cả đau “shh” một tiếng.
Giang Thâm: “Ơ kìa, đừng cử động.”
Bạch Cẩn Nhất đành phải tiếp tục ngẩng đầu lên, lát sau lại hỏi: “Cậu muốn đi đâu chơi?”
Giang Thâm: “Tớ sao biết được, lần đầu đến đây, Thượng Hải thật là lớn.”
Bạch Cẩn Nhất: “Cậu muốn đến xem thử phòng làm việc của Thẩm Quân Nghi không?”
Giang Thâm cũng hơi muốn, cơ mà không thể không biết xấu hổ như vậy được: “Thầy Thẩm cũng đâu có gọi tớ đến.”
Bạch Cẩn Nhất giữ túi chườm đá lại, hắn dùng ngón tay cái sờ sờ lên miệng vết thương, thấy không sưng như ban nãy nữa thì bảo, “Ổng cũng đến tận nhà tìm cậu rồi, thế vì sao cậu lại không thể đi tìm ổng?”
“…” Giang Thâm phát hiện hoàn toàn không thể nói “đạo lý” với người như Bạch Cẩn Nhất được.
Lại Tùng cầm giải thưởng của Bạch Cẩn Nhất tới, là một cái đai lưng mạ vàng hạng nhẹ, Bạch Cẩn Nhất không quan tâm lắm chứ Giang Thâm thì cứ coi như bảo bối không bằng.
Đai lưng quyền Anh
“Tặng cậu đấy.” Bạch Cẩn Nhất đeo túi lên vai, đi về phía trước.
Giang Thâm thật sự rất vui, “Về nhà tớ sẽ treo nó trên tường.”
Bạch Cẩn Nhất: “Ba cái thứ này thì có gì đáng để treo chứ, chờ tôi lấy được đai vàng của liên đoàn Mỹ rồi cậu hẵng treo.”
Giang Thâm bật cười, “Treo hết chứ, chắc tới lúc đó đã treo đầy nhà luôn rồi!”
Lại Tùng đi bên cạnh có chút không chịu nổi: “Đai lưng của Bạch nhị đại mắc mớ gì đến em, anh giành được nhiều như thế cũng đâu có ai treo đâu!”
“Có mà.” Giang Thâm như sợ anh không biết, “Quyền Anh quán ở cung văn hóa treo toàn đai lưng của anh còn gì.”
Lại Tùng: “…”
Tuy nói lúc đánh quyền hay nhảy múa các thiếu niên dường như đều biến thành người khác, nhưng khi chơi đùa với nhau thì vẫn là dáng vẻ của tụi con nít.
Lại Tùng luôn một lòng một dạ với KFC, ngày nào cũng muốn ăn gà rán và Cocacola, đến Thượng Hải rồi mà vẫn chẳng thay đổi gì, Bạch Cẩn Nhất không muốn phí tiền cho anh, Lại Tùng đau lòng suốt dọc đường đi.
Lớn thế rồi nhưng đừng nói ăn ở nhà hàng có hầu bàn là người nước ngoài phục vụ từ đầu đến cuối, ngay cả thấy Giang Thâm cũng chưa từng thấy luôn, nhất là chén đĩa bê lên rất lớn mà thịt thì chỉ có tí xíu, Giang Thâm sợ lãng phí, nên ăn sạch luôn cả đồ ăn trang trí và nước sốt bên cạnh.
Bạch Cẩn Nhất nhìn cậu mấy lần: “Cậu ăn chưa đủ no à?”
Giang Thâm vội vàng đáp: “No rồi no rồi đã no lắm rồi.”
Bạch Cẩn Nhất không nói gì, chỉ gọi thêm một phần bít tết.
Lại Tùng mừng rỡ hỏi: “Oà, sao chú biết anh ăn chưa no?”
Bạch Cẩn Nhất liếc anh một cái: “Em đâu có biết, em gọi cho thiên nga nhỏ mà.”
Giang Thâm: “…”
Khó có ngày không cần phải tập múa như bình thường, Giang Thâm chợt có chút không quen, cậu sẽ ở lại Thượng Hải hai ngày với Bạch Cẩn Nhất, nhưng vẫn không quên cầm theo giày múa, lúc lên xe còn bị Lại Tùng trêu ghẹo, nói cậu không có nổi một ngày rảnh rỗi.
Nhà họ Bạch mua một căn biệt thự riêng có sân trước ở Thượng Hải, nhân lúc Bạch Cẩn Nhất đang tắm thì Giang Thâm nhịn không được nữa, thay giày múa vào tập luyện trong sân.
Bạch Cẩn Nhất phủ khăn trên đầu đi ra khỏi phòng tắm, đúng lúc thấy Giang Thâm đang tạo dáng hình chữ mã (马 – uốn người ra sau).
Tứ chi cậu mềm dẻo lại rắn rỏi, đường cong cơ bắp trên bả vai cực kỳ đẹp đẽ, Giang Thâm đứng thẳng người lên, chậm rãi mở rộng cánh tay ra, cậu ngẩng đầu, độ cong của cổ lúc nâng lên hệt như một cánh hoa đang nở rộ.
Giang Thâm thấy Bạch Cẩn Nhất thì mỉm cười: “Cậu tắm xong rồi hả?”
Bạch Cẩn Nhất dời mắt đi chỗ khác, như che giấu điều gì đó mà lau lau mái tóc, đoạn quay đầu lại hỏi: “Cậu không mệt sao?”
Giang Thâm: “Tớ quen rồi… sáng tinh mơ hôm nay phải lên tàu sớm nên không kịp tập luyện, tối mà không tập nữa chắc tớ ngủ không được mất.”
Bạch Cẩn Nhất: “Sao không tập trong nhà.”
Giang Thâm: “Thảm dày quá, giẫm lên cứ thấy sao sao ấy.”
Bạch Cẩn Nhất lẩm bẩm câu gì đó mà Giang Thâm nghe không rõ, cậu đứng lên đi vào phòng khách, ý bảo Bạch Cẩn Nhất ngồi xuống: “Tớ bôi thuốc cho cậu nhé.”
Bạch Cẩn Nhất thấy cậu đi giày múa mình tặng thì có chút vui vui, hắn ngẩng mặt lên, khóe miệng đối diện với Giang Thâm.
“Còn đau nữa không?” Ngón tay dính thuốc của Giang Thâm nhẹ nhàng xoa xoa trên vết thương, không biết có phải vì mới tắm xong hay không mà trên môi Bạch Cẩn Nhất còn đọng lại vài giọt nước, Giang Thâm tự nhiên mà dùng ngón tay lau khô cho hắn.
Bạch Cẩn Nhất: “…”
Giang Thâm: “Cậu đánh răng chưa vậy?”
Bạch Cẩn Nhất: “Đánh rồi.”
Giang Thâm lại bật cười: “Hèn gì tớ ngửi thấy mùi dâu tây.”
Bôi thuốc xong, Giang Thâm muốn nó khô nhanh hơn nên kề sát vào nhẹ nhàng thổi thổi.
Bạch Cẩn Nhất “shh” một tiếng.
Giang Thâm không dám cử động, cẩn thận từng li từng tí hỏi hắn: “Cậu còn đau sao?”
Bạch Cẩn Nhất mím môi, ậm ờ nói: “Cậu thổi thêm vài cái nữa đi…”
“Ừa.” Giang Thâm thành thật cúi xuống thổi thêm vài cái.
Vừa lúc Lại Tùng từ trên lầu đi xuống chuẩn bị tắm thì thấy cảnh đó, giật hết cả mình: “Hai đứa đang làm gì vậy?”
Giang Thâm đứng thẳng người lên: “Em bôi thuốc cho cậu ấy.”
Lại Tùng lại gần: “Bôi xong chưa?”
Giang Thâm gật đầu: “Vừa bôi xong.”
Lại Tùng vươn tay ra, nâng khuôn mặt Bạch Cẩn Nhất lên: “Đúng lúc, để anh giai thổi giúp chú một miếng nhen.”
Bạch Cẩn Nhất: “…”
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook