Dài Lâu
-
Quyển 1 - Chương 23
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Sau khi hội diễn kết thúc, Bạch Cẩn Nhất vừa chấm dứt mấy ngày nghỉ lại phải tiếp tục khóa huấn luyện quyền Anh, hắn chụp mấy tấm ảnh của Bạch Nhị gửi cho Giang Thâm xem, Giang Thâm nghĩ ngợi hồi lâu, chụp ảnh Tony gửi lại cho hắn.
Cẩu Mao và Thẩm Thụ Bảo ngồi trên bờ ruộng câu cá chạch, hai người cởi giày, ngâm chân trong rạch nước.
“Mày không định thi lên cấp hai à?” Trần Mao Tú cầm cần câu, anh và Thẩm Thụ Bảo một trái một phải ngồi cạnh Giang Thâm.
Giang Thâm gật đầu, “Tìm được giáo viên vũ đạo chuyên nghiệp chịu dạy em thì em sẽ không lên cấp nữa, toàn tâm toàn ý học múa.”
Cẩu Mao thở dài: “Sướng ghê, anh cũng chẳng muốn đến trường.”
Thẩm Thụ Bảo xùy một tiếng: “Mày không học thì có thể làm gì? Xuống ruộng cày cấy à?”
“Nói như thể cuộc đời này sẽ tuân theo ý mày ấy.” Trần Mao Tú huơ huơ gậy tre đánh Thẩm Thụ Bảo, “Vậy mày còn đi học làm gì?”
Thẩm Thụ Bảo lướt qua Giang Thâm đạp Cẩu Mao xuống bờ ruộng: “Người bình thường sẽ đi học, thi đại học, đi làm, hiểu không? Ngay cả bước đầu tiên mày cũng làm không được, sao nào, không muốn làm người bình thường à? Nghĩ mình là con giời ư?”
Cẩu Mao: “…”
Giang Thâm bất đắc dĩ nhìn hai người anh lăn lộn đánh nhau, rượt đuổi từ đầu ruộng đến cuối ruộng, cố gắng đá nước trong kênh lên mặt đối phương… Cậu thở dài, cởi giày lội xuống ruộng.
“Đừng đánh nữa mà!” Giang Thâm khép hai tay lại bên miệng hô to, “Bị người lớn thấy sẽ la cả đám bây giờ!”
Thẩm Thụ Bảo và Trần Mao Tú không ai thèm để ý đến cậu.
Giang Thâm đành phải chống nạnh nhìn họ chơi.
Ở thôn quê, mặt trời mùa hè rất nóng nực, cả người Giang Thâm bị nắng chiếu cho thấm đẫm mồ hôi, dù có ngồi dưới bóng cây cũng không mát hơn bao nhiêu, cậu dùng nước trong mương để tăng độ ẩm cho chân, chà chà xát xát bắp chân một chốc, lúc ngẩng đầu thì thấy một người lạ mặt đứng đầu ruộng đang nhìn cậu.
Người nọ không phải người trong thôn hay người trên trấn, một thân áo sơ mi trắng và quần âu đen được làm từ tơ lụa đắt đỏ, chỉ có đôi giày vải trên chân là bình thường.
“Giang Thâm?” Đối phương đột nhiên gọi tên cậu.
Giang Thâm cúi thấp đầu như để chào hỏi, cẩn thận nói, “Ngài là?”
Ánh mắt người nọ dừng lại trên chân cậu, cau chặt mày, dằn giọng lạnh lùng hỏi, “Cô giáo của em không dạy cho em rằng đôi chân là sinh mệnh của vũ công sao sao?”
Giang Thâm: “…”
Thẩm Quân Nghi như tiên phong đạo cốt ngồi trong phòng khách nhà họ Giang.
Khác với Chu Lạc Tường, vóc dáng của Thẩm Quân Nghi cao nhỉnh hơn, nhìn y không giống đàn ông sắp bốn mươi tuổi chút nào, tóc cắt rất ngắn, mũi cao thẳng, đôi mắt xếch vừa mảnh vừa dài.
Đàm Linh Linh rót cho y một cốc nước thôi cũng cẩn thận từng li từng tí, hai vợ chồng đứng nép ở một bên, không dám ngồi cùng bàn.
Giang Thâm câu nệ đứng trước mặt y.
Thẩm Quân Nghi đặt tay lên bàn, y rất ít khi cười, nhìn thế nào cũng thấy rất nghiêm khắc: “Cởi giày ra.”
“…” Giang Thâm không biết y muốn làm gì, nhưng vẫn nghe lời cởi đôi giày múa vừa đi vào ra.
Thẩm Quân Nghi vẫy vẫy tay, “Tới đây nào.”
Giang Thâm bước đến gần.
Thẩm Quân Nghi nắm lấy bả vai cậu, quay người cậu lại, bàn tay cẩn thận xuôi từ phần lưng qua eo, ánh mắt nhìn xuống đùi Giang Thâm.
“Demi plie.” Thẩm Quân Nghi ra lệnh.
Demi plie
Giang Thâm phản xạ có điều kiện, làm ra tư thế nửa ngồi.
Thẩm Quân Nghi: “Grand plie.”
Grand plie
Giang Thâm cũng làm theo.
Thẩm Quân Nghi trầm mặc một hồi mới bảo: “Đứng lên đi.”
Giang Thâm thẳng người lên, cậu ngây thơ nhìn Thẩm Quân Nghi, rồi lại nhìn Đàm Linh Linh và Giang Lạc Sơn.
Thẩm Quân Nghi tựa hồ cân nhắc trong một chốc, y quay qua nói với cha mẹ Giang Thâm: “Tôi muốn trò chuyện với cậu nhà một chút.”
Tới Thượng Hải học vũ đạo chuyên nghiệp, nơi ở và các giờ học văn hóa Thẩm Quân Nghi sẽ giải quyết cho Giang Thâm, nhưng làm học trò của y, học phí một năm không hề rẻ, hơn nữa mọi chuyện đều phải nghe theo sắp đặt của y, vừa vất vả lại vừa nhàm chán.
Thẩm Quân Nghi nói xong điều kiện của mình thì hỏi lại Giang Thâm: “Em có yêu cầu gì cứ nói.”
Giang Thâm ngẫm một lát mới nói: “Chu Lạc Tường, thầy Chu cũng đã tìm em.”
Thẩm Quân Nghi hơi dừng lại, đôi mắt hẹp dài nhìn thẳng bé trai, không có cảm xúc gì, “Em là hạt giống tốt, hắn tìm em cũng không có gì lạ, về phần tôi với hắn…” Ngắt lời ở đấy, khóe môi Thẩm Quân Nghi nhếch lên, nở một nụ cười khinh thường, “Hắn không xứng được đặt lên chung một bàn cân với tôi.”
Đàm Linh Linh và Giang Lạc Sơn tiễn Thẩm Quân Nghi ra sân nhỏ, Giang Thâm lủi thủi theo phía sau, trước khi Thẩm Quân Nghi đi đột nhiên hỏi cậu: “Gà nhà em nuôi bao lâu rồi?”
Tuy Giang Thâm không hiểu sao y lại hỏi thế, nhưng vẫn thành thật đáp: “Hơn hai năm rồi ạ.”
Thẩm Quân Nghi khẽ gật đầu, y nhìn Giang Thâm nói: “Suy nghĩ thật kỹ, tôi chờ điện thoại của em.”
Mặc dù là cha mẹ, nhưng Đàm Linh Linh và Giang Lạc Sơn thật sự gấp đến mấy cũng không giúp được cho cậu về phương diện vũ đạo chuyên nghiệp, người mẹ như bà càng ưu sầu biết mấy.
“Con nói xem thầy Chu kia.” Đàm Linh Linh vừa dỡ rào chắn chuồng gà ra, vừa càu nhàu hỏi, “Điều kiện thế nào? Cũng bao ăn bao ở sao? Học phí một năm bao nhiêu?”
Giang Thâm lắc đầu, “Lúc đó thầy ấy không nói rõ với con lắm.”
Đàm Linh Linh thở dài, “Cắn răng mà nói thì không phải không gom được học phí…”
Giang Thâm lẩm bẩm: “Mắc quá…”
Giang Lạc Sơn nhíu mày khuyên bảo cậu: “Tiếc cái gì nữa, chuyện này con không cần quan tâm, mà hãy nghĩ xem nên theo thầy giáo nào.”
Đàm Linh Linh lo lắng, “Em thấy cái thầy Thẩm đấy nghiêm khắc gì đâu, sẽ không đánh học trò chứ?”
“Thầy dạy hát hí khúc ngày xưa cũng đánh học trò đấy thôi, không đánh không nên người.” Giang Lạc Sơn có cái nhìn rất thấu đáo.
Đàm Linh Linh trừng mắt với ông: “Nói vớ vẩn cái gì vậy, thời đài nào rồi, đứa trẻ nhà ai mà không phải bảo bối chứ.” Bà suy nghĩ một lát, hỏi lại con trai, “Con thấy thầy Chu kia là người thế nào? Tính có được không?”
Giang Thâm suy nghĩ một chút: “Dễ tính hơn thầy Thẩm xíu…”
Đàm Linh Linh lại rối bời, thở dài một hơi, “Hầy!”
Giang Thâm kể với Bạch Cẩn Nhất chuyện chọn giáo viên qua điện thoại, nam sinh với nhau sẽ thẳng thắn hơn.
“Tôi không thích Chu Lạc Tường kia.”
Giang Thâm hiếu kì hỏi, “Sao vậy?”
Bạch Cẩn Nhất: “Hôm xem cậu diễn, hắn ngồi phía trước tôi, tô son trát phấn như trai bao, cả buổi còn dùng khăn tay che mũi hệt tên ẻo lả.”
Giang Thâm chột dạ nói, “… Tớ còn mặc váy múa nữa, không phải càng ẻo lả hơn sao…”
“Cậu không giống vậy.” Mắt nhìn của Bạch Cẩn Nhất đúng là tiêu chuẩn kép, “Cậu là thiên nga nhỏ, thiên nga nhỏ đương nhiên có thể mặc váy.”
Giang Thâm bị hắn chọc cho bật cười.
“Hơn nữa, nếu cậu theo Thẩm Quân Nghi thì sẽ có thể đến Thượng Hải.” Giọng điệu Bạch Cẩn Nhất hơi ích kỉ, “Tôi cũng ở Thượng Hải.”
Giang Thâm nhịn không được hỏi hắn, “Vậy ngày nào cậu cũng vất vả cực khổ à?”
Bạch Cẩn Nhất bảo, “Đánh quyền mà không cực khổ sao được?” Dừng một lát, hắn nói tiếp, “Cơ mà chắc là cậu sẽ vất vả hơn đấy.”
Giang Thâm ngẫm một hồi, chân thành nói: “Sao có thể, tớ cũng đâu có bị đánh mỗi ngày chứ, chắc chắn là cậu vất vả hơn rồi.”
Bạch Cẩn Nhất: “…”
Hai người trò chuyện chốc lát, Bạch Cẩn Nhất đột nhiên nghĩ đến một việc, “Chủ nhật cuối tuần này cậu muốn qua đây không?”
Giang Thâm: “Làm gì?”
Bạch Cẩn Nhất: “Quyền Anh quán của bọn tôi sẽ thi đấu hữu nghị, tôi tham gia giải thiếu niên hạng nhẹ, cậu có thể đi tới với Lại Tùng.”
“Thật á?!” Hai mắt Giang Thâm sáng bừng, phấn khở nói, “Cậu sẽ lên đài sao?”
Bạch Cẩn Nhất hừ một tiếng, “Tôi tham gia thì đương nhiên phải lên đài rồi.” Hắn còn nói, “Cậu tới xem tôi đánh quyền xong, tiện thể ở lại Thượng Hải chơi hai hôm đi.”
Hiển nhiên Giang Thâm lại bị chữ “chơi” hấp dẫn, ước ao hỏi, “Thượng Hải có vui không?”
Bạch Cẩn Nhất khẽ cười một tiếng, thản nhiên đáp, “Có tôi ở đây, đương nhiên vui rồi.”
Vé tàu đi Thượng Hải chỉ có thể mua ở thành phố, trước đó một ngày Giang Thâm có nhờ Lại Tùng mua vé cho mình, đi xem thi đấu mà còn căng thẳng hơn cả lúc ở hội diễn.
“Em có nên làm banner cho cậu ấy không?” Giang Thâm ngồi trên tàu lửa hỏi.
Lại Tùng chẳng hiểu gì sất, “Banner gì cơ?”
Giang Thâm khoa tay múa chân hình dung, nghiêm túc nói, “Làm banner cổ vũ như trên đại hội thể thao ấy, mua thêm mấy cái kèn nữa, chừng Bạch Cẩn Nhất lên đài thì mình cùng thổi.”
Lại Tùng ôm bụng cười suýt ngất, “Một cuộc thi đấu hữu nghị nội bộ quyền Anh quán thôi, chẳng đáng là bao mà em đã nghĩ ra ý này rồi, chờ nó tham gia trận đấu thiếu niên cả nước chắc em thuê luôn bảng quảng cáo neon ở mấy tòa nhà để cổ vũ nó cũng nên nhỉ?!”
Giang Thâm sợ hết hồn, vội vàng khoát tay, nói thật lòng, “Không được đâu,… em nghèo lắm, cái đó em thuê không nổi á.”
“…” Lại Tùng nói, “Anh chỉ đang nói đùa thôi mà, em đừng có không cho anh mặt mũi chứ.”
Giang Thâm: “…”
Quyền Anh quán Bạch Cẩn Nhất huấn luyện nằm ở khu Sùng Minh, chỗ ấy có giải đua xe đạp Sùng Minh vô cùng nổi tiếng, đương nhiên, cái đó là Lại Tùng tra Baidu nói cho Giang Thâm nghe đấy.
Hai người ngồi xe lửa đến nơi thì được tài xế nhà họ Bạch đón tới quyền Anh quán, so với Giang Thâm câu nệ cẩn thận thì Lại Tùng cả đường thoải mái vô cùng, không hề ngại ngùng chút nào.
Chưa gặp được Bạch Cẩn Nhất mà đã có không ít người chủ động tới chào hỏi anh rồi.
“Năm ngoái anh là á quân hạng nặng thiếu niên cấp quốc gia ấy mà.” Lại Tùng nhìn Giang Thâm đầy đắc ý, “Đa số người ở đây đều biết anh.”
Lần đầu tiên Giang Thâm nhìn anh bằng ánh mắt tôn sùng.
Lại Tùng rất kiêu ngạo, tự chỉ vào mình, “Đàn anh, hiểu không, đàn anh đấy.”
Giang Thâm: “Thế quán quân hôm nay có đến không?”
Lại Tùng sửng sốt, thu lại nụ cười, có chút xem thường khẽ hừ một tiếng, “Biết anh đến thì thằng đó không tới đâu.”
Giang Thâm: “?”
Lại Tùng ngồi ghế ngoài, vỗ vỗ chỗ bên cạnh ý bảo Giang Thâm ngồi xuống.
“Quyền anh không giống lúc em nhảy múa đâu.” Lúc Lại Tùng nghiêm túc rất khác với Bạch Cẩn Nhất, trông anh hệt như một người lớn, vẻ mặt thiếu niên như thể đã kinh qua nhiều sóng gió.
“Cú đấm của bọn anh.” Anh cười, phất phất tay, “Còn bẩn hơn cả giày múa của em.”
Sau khi hội diễn kết thúc, Bạch Cẩn Nhất vừa chấm dứt mấy ngày nghỉ lại phải tiếp tục khóa huấn luyện quyền Anh, hắn chụp mấy tấm ảnh của Bạch Nhị gửi cho Giang Thâm xem, Giang Thâm nghĩ ngợi hồi lâu, chụp ảnh Tony gửi lại cho hắn.
Cẩu Mao và Thẩm Thụ Bảo ngồi trên bờ ruộng câu cá chạch, hai người cởi giày, ngâm chân trong rạch nước.
“Mày không định thi lên cấp hai à?” Trần Mao Tú cầm cần câu, anh và Thẩm Thụ Bảo một trái một phải ngồi cạnh Giang Thâm.
Giang Thâm gật đầu, “Tìm được giáo viên vũ đạo chuyên nghiệp chịu dạy em thì em sẽ không lên cấp nữa, toàn tâm toàn ý học múa.”
Cẩu Mao thở dài: “Sướng ghê, anh cũng chẳng muốn đến trường.”
Thẩm Thụ Bảo xùy một tiếng: “Mày không học thì có thể làm gì? Xuống ruộng cày cấy à?”
“Nói như thể cuộc đời này sẽ tuân theo ý mày ấy.” Trần Mao Tú huơ huơ gậy tre đánh Thẩm Thụ Bảo, “Vậy mày còn đi học làm gì?”
Thẩm Thụ Bảo lướt qua Giang Thâm đạp Cẩu Mao xuống bờ ruộng: “Người bình thường sẽ đi học, thi đại học, đi làm, hiểu không? Ngay cả bước đầu tiên mày cũng làm không được, sao nào, không muốn làm người bình thường à? Nghĩ mình là con giời ư?”
Cẩu Mao: “…”
Giang Thâm bất đắc dĩ nhìn hai người anh lăn lộn đánh nhau, rượt đuổi từ đầu ruộng đến cuối ruộng, cố gắng đá nước trong kênh lên mặt đối phương… Cậu thở dài, cởi giày lội xuống ruộng.
“Đừng đánh nữa mà!” Giang Thâm khép hai tay lại bên miệng hô to, “Bị người lớn thấy sẽ la cả đám bây giờ!”
Thẩm Thụ Bảo và Trần Mao Tú không ai thèm để ý đến cậu.
Giang Thâm đành phải chống nạnh nhìn họ chơi.
Ở thôn quê, mặt trời mùa hè rất nóng nực, cả người Giang Thâm bị nắng chiếu cho thấm đẫm mồ hôi, dù có ngồi dưới bóng cây cũng không mát hơn bao nhiêu, cậu dùng nước trong mương để tăng độ ẩm cho chân, chà chà xát xát bắp chân một chốc, lúc ngẩng đầu thì thấy một người lạ mặt đứng đầu ruộng đang nhìn cậu.
Người nọ không phải người trong thôn hay người trên trấn, một thân áo sơ mi trắng và quần âu đen được làm từ tơ lụa đắt đỏ, chỉ có đôi giày vải trên chân là bình thường.
“Giang Thâm?” Đối phương đột nhiên gọi tên cậu.
Giang Thâm cúi thấp đầu như để chào hỏi, cẩn thận nói, “Ngài là?”
Ánh mắt người nọ dừng lại trên chân cậu, cau chặt mày, dằn giọng lạnh lùng hỏi, “Cô giáo của em không dạy cho em rằng đôi chân là sinh mệnh của vũ công sao sao?”
Giang Thâm: “…”
Thẩm Quân Nghi như tiên phong đạo cốt ngồi trong phòng khách nhà họ Giang.
Khác với Chu Lạc Tường, vóc dáng của Thẩm Quân Nghi cao nhỉnh hơn, nhìn y không giống đàn ông sắp bốn mươi tuổi chút nào, tóc cắt rất ngắn, mũi cao thẳng, đôi mắt xếch vừa mảnh vừa dài.
Đàm Linh Linh rót cho y một cốc nước thôi cũng cẩn thận từng li từng tí, hai vợ chồng đứng nép ở một bên, không dám ngồi cùng bàn.
Giang Thâm câu nệ đứng trước mặt y.
Thẩm Quân Nghi đặt tay lên bàn, y rất ít khi cười, nhìn thế nào cũng thấy rất nghiêm khắc: “Cởi giày ra.”
“…” Giang Thâm không biết y muốn làm gì, nhưng vẫn nghe lời cởi đôi giày múa vừa đi vào ra.
Thẩm Quân Nghi vẫy vẫy tay, “Tới đây nào.”
Giang Thâm bước đến gần.
Thẩm Quân Nghi nắm lấy bả vai cậu, quay người cậu lại, bàn tay cẩn thận xuôi từ phần lưng qua eo, ánh mắt nhìn xuống đùi Giang Thâm.
“Demi plie.” Thẩm Quân Nghi ra lệnh.
Demi plie
Giang Thâm phản xạ có điều kiện, làm ra tư thế nửa ngồi.
Thẩm Quân Nghi: “Grand plie.”
Grand plie
Giang Thâm cũng làm theo.
Thẩm Quân Nghi trầm mặc một hồi mới bảo: “Đứng lên đi.”
Giang Thâm thẳng người lên, cậu ngây thơ nhìn Thẩm Quân Nghi, rồi lại nhìn Đàm Linh Linh và Giang Lạc Sơn.
Thẩm Quân Nghi tựa hồ cân nhắc trong một chốc, y quay qua nói với cha mẹ Giang Thâm: “Tôi muốn trò chuyện với cậu nhà một chút.”
Tới Thượng Hải học vũ đạo chuyên nghiệp, nơi ở và các giờ học văn hóa Thẩm Quân Nghi sẽ giải quyết cho Giang Thâm, nhưng làm học trò của y, học phí một năm không hề rẻ, hơn nữa mọi chuyện đều phải nghe theo sắp đặt của y, vừa vất vả lại vừa nhàm chán.
Thẩm Quân Nghi nói xong điều kiện của mình thì hỏi lại Giang Thâm: “Em có yêu cầu gì cứ nói.”
Giang Thâm ngẫm một lát mới nói: “Chu Lạc Tường, thầy Chu cũng đã tìm em.”
Thẩm Quân Nghi hơi dừng lại, đôi mắt hẹp dài nhìn thẳng bé trai, không có cảm xúc gì, “Em là hạt giống tốt, hắn tìm em cũng không có gì lạ, về phần tôi với hắn…” Ngắt lời ở đấy, khóe môi Thẩm Quân Nghi nhếch lên, nở một nụ cười khinh thường, “Hắn không xứng được đặt lên chung một bàn cân với tôi.”
Đàm Linh Linh và Giang Lạc Sơn tiễn Thẩm Quân Nghi ra sân nhỏ, Giang Thâm lủi thủi theo phía sau, trước khi Thẩm Quân Nghi đi đột nhiên hỏi cậu: “Gà nhà em nuôi bao lâu rồi?”
Tuy Giang Thâm không hiểu sao y lại hỏi thế, nhưng vẫn thành thật đáp: “Hơn hai năm rồi ạ.”
Thẩm Quân Nghi khẽ gật đầu, y nhìn Giang Thâm nói: “Suy nghĩ thật kỹ, tôi chờ điện thoại của em.”
Mặc dù là cha mẹ, nhưng Đàm Linh Linh và Giang Lạc Sơn thật sự gấp đến mấy cũng không giúp được cho cậu về phương diện vũ đạo chuyên nghiệp, người mẹ như bà càng ưu sầu biết mấy.
“Con nói xem thầy Chu kia.” Đàm Linh Linh vừa dỡ rào chắn chuồng gà ra, vừa càu nhàu hỏi, “Điều kiện thế nào? Cũng bao ăn bao ở sao? Học phí một năm bao nhiêu?”
Giang Thâm lắc đầu, “Lúc đó thầy ấy không nói rõ với con lắm.”
Đàm Linh Linh thở dài, “Cắn răng mà nói thì không phải không gom được học phí…”
Giang Thâm lẩm bẩm: “Mắc quá…”
Giang Lạc Sơn nhíu mày khuyên bảo cậu: “Tiếc cái gì nữa, chuyện này con không cần quan tâm, mà hãy nghĩ xem nên theo thầy giáo nào.”
Đàm Linh Linh lo lắng, “Em thấy cái thầy Thẩm đấy nghiêm khắc gì đâu, sẽ không đánh học trò chứ?”
“Thầy dạy hát hí khúc ngày xưa cũng đánh học trò đấy thôi, không đánh không nên người.” Giang Lạc Sơn có cái nhìn rất thấu đáo.
Đàm Linh Linh trừng mắt với ông: “Nói vớ vẩn cái gì vậy, thời đài nào rồi, đứa trẻ nhà ai mà không phải bảo bối chứ.” Bà suy nghĩ một lát, hỏi lại con trai, “Con thấy thầy Chu kia là người thế nào? Tính có được không?”
Giang Thâm suy nghĩ một chút: “Dễ tính hơn thầy Thẩm xíu…”
Đàm Linh Linh lại rối bời, thở dài một hơi, “Hầy!”
Giang Thâm kể với Bạch Cẩn Nhất chuyện chọn giáo viên qua điện thoại, nam sinh với nhau sẽ thẳng thắn hơn.
“Tôi không thích Chu Lạc Tường kia.”
Giang Thâm hiếu kì hỏi, “Sao vậy?”
Bạch Cẩn Nhất: “Hôm xem cậu diễn, hắn ngồi phía trước tôi, tô son trát phấn như trai bao, cả buổi còn dùng khăn tay che mũi hệt tên ẻo lả.”
Giang Thâm chột dạ nói, “… Tớ còn mặc váy múa nữa, không phải càng ẻo lả hơn sao…”
“Cậu không giống vậy.” Mắt nhìn của Bạch Cẩn Nhất đúng là tiêu chuẩn kép, “Cậu là thiên nga nhỏ, thiên nga nhỏ đương nhiên có thể mặc váy.”
Giang Thâm bị hắn chọc cho bật cười.
“Hơn nữa, nếu cậu theo Thẩm Quân Nghi thì sẽ có thể đến Thượng Hải.” Giọng điệu Bạch Cẩn Nhất hơi ích kỉ, “Tôi cũng ở Thượng Hải.”
Giang Thâm nhịn không được hỏi hắn, “Vậy ngày nào cậu cũng vất vả cực khổ à?”
Bạch Cẩn Nhất bảo, “Đánh quyền mà không cực khổ sao được?” Dừng một lát, hắn nói tiếp, “Cơ mà chắc là cậu sẽ vất vả hơn đấy.”
Giang Thâm ngẫm một hồi, chân thành nói: “Sao có thể, tớ cũng đâu có bị đánh mỗi ngày chứ, chắc chắn là cậu vất vả hơn rồi.”
Bạch Cẩn Nhất: “…”
Hai người trò chuyện chốc lát, Bạch Cẩn Nhất đột nhiên nghĩ đến một việc, “Chủ nhật cuối tuần này cậu muốn qua đây không?”
Giang Thâm: “Làm gì?”
Bạch Cẩn Nhất: “Quyền Anh quán của bọn tôi sẽ thi đấu hữu nghị, tôi tham gia giải thiếu niên hạng nhẹ, cậu có thể đi tới với Lại Tùng.”
“Thật á?!” Hai mắt Giang Thâm sáng bừng, phấn khở nói, “Cậu sẽ lên đài sao?”
Bạch Cẩn Nhất hừ một tiếng, “Tôi tham gia thì đương nhiên phải lên đài rồi.” Hắn còn nói, “Cậu tới xem tôi đánh quyền xong, tiện thể ở lại Thượng Hải chơi hai hôm đi.”
Hiển nhiên Giang Thâm lại bị chữ “chơi” hấp dẫn, ước ao hỏi, “Thượng Hải có vui không?”
Bạch Cẩn Nhất khẽ cười một tiếng, thản nhiên đáp, “Có tôi ở đây, đương nhiên vui rồi.”
Vé tàu đi Thượng Hải chỉ có thể mua ở thành phố, trước đó một ngày Giang Thâm có nhờ Lại Tùng mua vé cho mình, đi xem thi đấu mà còn căng thẳng hơn cả lúc ở hội diễn.
“Em có nên làm banner cho cậu ấy không?” Giang Thâm ngồi trên tàu lửa hỏi.
Lại Tùng chẳng hiểu gì sất, “Banner gì cơ?”
Giang Thâm khoa tay múa chân hình dung, nghiêm túc nói, “Làm banner cổ vũ như trên đại hội thể thao ấy, mua thêm mấy cái kèn nữa, chừng Bạch Cẩn Nhất lên đài thì mình cùng thổi.”
Lại Tùng ôm bụng cười suýt ngất, “Một cuộc thi đấu hữu nghị nội bộ quyền Anh quán thôi, chẳng đáng là bao mà em đã nghĩ ra ý này rồi, chờ nó tham gia trận đấu thiếu niên cả nước chắc em thuê luôn bảng quảng cáo neon ở mấy tòa nhà để cổ vũ nó cũng nên nhỉ?!”
Giang Thâm sợ hết hồn, vội vàng khoát tay, nói thật lòng, “Không được đâu,… em nghèo lắm, cái đó em thuê không nổi á.”
“…” Lại Tùng nói, “Anh chỉ đang nói đùa thôi mà, em đừng có không cho anh mặt mũi chứ.”
Giang Thâm: “…”
Quyền Anh quán Bạch Cẩn Nhất huấn luyện nằm ở khu Sùng Minh, chỗ ấy có giải đua xe đạp Sùng Minh vô cùng nổi tiếng, đương nhiên, cái đó là Lại Tùng tra Baidu nói cho Giang Thâm nghe đấy.
Hai người ngồi xe lửa đến nơi thì được tài xế nhà họ Bạch đón tới quyền Anh quán, so với Giang Thâm câu nệ cẩn thận thì Lại Tùng cả đường thoải mái vô cùng, không hề ngại ngùng chút nào.
Chưa gặp được Bạch Cẩn Nhất mà đã có không ít người chủ động tới chào hỏi anh rồi.
“Năm ngoái anh là á quân hạng nặng thiếu niên cấp quốc gia ấy mà.” Lại Tùng nhìn Giang Thâm đầy đắc ý, “Đa số người ở đây đều biết anh.”
Lần đầu tiên Giang Thâm nhìn anh bằng ánh mắt tôn sùng.
Lại Tùng rất kiêu ngạo, tự chỉ vào mình, “Đàn anh, hiểu không, đàn anh đấy.”
Giang Thâm: “Thế quán quân hôm nay có đến không?”
Lại Tùng sửng sốt, thu lại nụ cười, có chút xem thường khẽ hừ một tiếng, “Biết anh đến thì thằng đó không tới đâu.”
Giang Thâm: “?”
Lại Tùng ngồi ghế ngoài, vỗ vỗ chỗ bên cạnh ý bảo Giang Thâm ngồi xuống.
“Quyền anh không giống lúc em nhảy múa đâu.” Lúc Lại Tùng nghiêm túc rất khác với Bạch Cẩn Nhất, trông anh hệt như một người lớn, vẻ mặt thiếu niên như thể đã kinh qua nhiều sóng gió.
“Cú đấm của bọn anh.” Anh cười, phất phất tay, “Còn bẩn hơn cả giày múa của em.”
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook