Dài Lâu
Quyển 1 - Chương 17

Trước đây Bạch Cẩn Nhất chưa từng nuôi gà, hắn đã tìm kiếm trên Baidu, cảm thấy đây là việc cần có kĩ thuật và khá khó khăn.

Thức ăn là rau cải xanh và cám ngô ở trong máng ăn của gà con phải được tính toán cẩn thận, nước trong chén cũng đổi thành nước có độ ấm nhất định. Mỗi ngày ngoài đi học, hắn sẽ có thời gian cố định ba lần đi thăm gà của mình, khiến cho bảo mẫu trong nhà đều có chút kỳ lạ.

“Cậu chủ.” Dì Chu là đã là bảo mẫu ở nhà họ đã hơn mươi năm: “Cậu đã làm xong bài tập chưa vậy?”

Bạch Cẩn Nhất gật đầu: “Làm xong rồi.” Hắn ngồi xổm xuống, đạp lên huyền quan trong sân, vươn tay gọi vài tiếng.

Gà con đã có chút quen người, lông xù xù, chạy chậm vọt lại đây.

Ngón tay cái của Bạch Cẩn Nhất xoa xoa đầu gà, có vẻ tâm trạng hắn đang rất tốt, sau khi sờ soạng gà lại tận chức tận trách đi kiểm tra chậu thức ăn và ly nước.

Dì Chu bật cười: “Tôi đã kiểm tra rồi cậu chủ, không có chuyện gì đâu.”

Bạch Cẩn Nhất cảm ơn nhưng vẫn tự mình nhìn lại một lần nữa, chứng ám ảnh cưỡng chế của hắn có chút nghiêm trọng, còn cố ý cầm máng thức ăn và nước lên ước lượng.

Dì Chu: “…”

Cậu Bạch sinh ra là do chính tay bà nuôi lớn từ lúc chào đời, bà chưa bao giờ khắt khe với hắn cho nên cũng chẳng biết tại sao, sau khi trưởng thành tính cách của hắn lại như vậy.

“Cháu đi luyện quyền đây.” Bạch Cẩn Nhất đứng dậy, dạo này hắn lại cao hơn một chút rồi, hơn nữa sắp được nghỉ đông nên tóc cũng đã dài ra không ít.

Dì Chu: “Tôi đã chuẩn bị thêm một phần thịt bò hấp tái ở trong phòng bếp cho cậu đấy.”

“Vâng.” Bạch Cẩn Nhất đeo túi đồ luyện quyền lên vai, phất phất tay, “Cháu đi đây.”

Nhà họ Bạch có tài xế riêng, sau khi đưa Bạch Cẩn Nhất đến cung văn hoá thì không lái đi ngay, mà chờ đến khi hắn tan học mới đón người về.

Lại Tùng biết quy củ nhà hắn, thỉnh thoảng cũng sẽ chào hỏi với tài xế một chút.

“Chú nuôi gà thế nào rồi?” Lại Tùng hỏi.

Bạch Cẩn Nhất: “Nuôi rất tốt, cho ăn đúng giờ, cho chơi đúng chỗ.”

Lại Tùng ngây ngốc, nửa ngày mới hỏi: “Chú nuôi cẩn thận như vậy sao?”

Bạch Cẩn Nhất không thể hiểu được: “Nếu không thì sao?”

“…” Lại Tùng xem như lần đầu tiên hiểu được cái gì gọi là có “thiên phú nuôi gà”.

Hai người tới sớm, người trong quyền Anh quán còn chưa tới hết, nhưng phòng vũ đạo bên cạnh lại rất náo nhiệt, Bạch Cẩn Nhất bỏ túi xách xuống, lấy hộp thịt bò hấp tái ra.

Lại Tùng nhìn lướt qua: “Còn chưa luyện mà đã đói bụng rồi?”

Bạch Cẩn Nhất không để ý đến anh, cầm hộp cơm đến phòng cách vách.

Giang Thâm đang luyện kiến thức cơ bản, cậu đứng ở trước gương, lúc nâng tay vươn vai thì bỗng thấy Bạch Cẩn Nhất đứng phía sau cạnh cửa phòng ở trong gương.

Đây là lần đầu tiên mấy cô bé nhìn thấy Bạch nhị đại ở quyền Anh quán tự mình tới phòng vũ đạo, tất cả đều vô cùng tò mò, nhìn ra ngoài cửa, Tống Hân đứng lên, ngẩng cằm rụt rè mở miệng: “Em tìm ai?”

Bạch Cẩn Nhất vừa nhìn thấy cô chỉ liếc mắt một cái, nói: “Em tìm Giang Thâm.”

Mấy cô gái hi hi ha ha cười rộ lên, chạy lại vây quanh Giang Thâm, xô xô đẩy đẩy đưa người lại đây.

Giang Thâm có chút ngượng ngùng, hỏi hắn: “Tại sao cậu lại tới đây.”

Bạch Cẩn Nhất nhấc nhấc khuôn mày, đưa hộp cơm cho cậu: “Thịt bò hấp tái.”

Giang Thâm kinh ngạc nói: “Cho tớ?”

Bạch Cẩn Nhất gật đầu một cái: “Ăn đi.”

Giang Thâm suy nghĩ một chút: “Cậu có ăn trứng không?”

Bạch Cẩn Nhất không trả lời, Giang Thâm cũng không đợi hắn đồng ý đã lấy trứng của mình ở trong cặp ra: “Cho cậu nè.”

Bạch Cẩn Nhất do dự một chút, vẫn cầm lấy.

Thấy hắn nhận trứng, Giang Thâm trở nên vui vẻ, khi cậu cười lên đôi mắt cong cong giống như hai vầng trăng non, Bạch Cẩn Nhất phát hiện cậu bé này còn có hai cái má lúm đồng tiền.

Tống Hân bắt đầu đuổi người: “Bạch nhị đại, bọn chị phải học rồi.”

Giang Thâm có chút lưu luyến không rời, nhưng cũng chỉ có thể đi xếp hàng: “Tớ đi học múa đây.”

“Đi đi.” Bạch Cẩn Nhất nói, hắn cầm trứng, nhẹ nhàng lắc lắc, tiếp lời, “Tôi sẽ ăn.”

Sau khi Lại Tùng biết chuyện Bạch Cẩn Nhất dùng một hộp thịt bò hấp tái đổi một quả trứng thì biểu cảm của anh cũng không khoa trương lắm, anh chỉ là có chút tò mò: “Trứng của thiên nga nhỏ ăn ngon không?”

Bạch Cẩn Nhất mới vừa lột sạch sẽ vỏ trứng, nghe được lời này ngẩng đầu, không mặn không nhạt nói: “Em ăn trứng gà mái.”

Lại Tùng chưa phản ứng kịp: “?”

Bạch Cẩn Nhất mở miệng cắn một miếng: “Không phải ‘trứng’ thiên nga nhỏ.”

“…” Lại Tùng chịu không nổi xoa xoa đầu hắn, “Chú nói đùa gì vậy, mới vài tuổi thôi, thằng nhãi ranh này!”

Bạch Cẩn Nhất nhíu mày tránh sang một bên, không né được nên đành phải sửa sang lại kiểu tóc, Lại Tùng thấy hắn ăn trứng xong rồi mới thở dài, có chút khó chịu nói:

“Thiên nga nhỏ đối với với chú cũng thật tốt, hết socola lại sang trứng với gà.”

Bạch Cẩn Nhất chỉnh xong kiểu tóc, hắn vắt chân lên, có chút kiêu ngạo: “Bởi vì em đẹp.”

Lại Tùng: “…” Anh cắn răng, căm giận nói, “Nếu không phải chú quá có tiền, anh thật sự muốn tẩn chú!”

“Lên quyền đài tùy anh tẩn.” Ngay từ đầu trên tay Bạch Cẩn Nhất đã quấn băng vải, hắn hỏi, “Hôm qua anh đi hát không?”

Lại Tùng cười lộ ra hàm răng trắng bóc: “Có, hôm nay chú có tới hay không?”

Bạch Cẩn Nhất lắc đầu: “Không tới, hôm nay mẹ em về, không thấy em lại vẽ chuyện cho coi.”

Lại Tùng: “Nếu chú tới, nói không chừng có thể gặp được thiên nga nhỏ đấy.”

Động tác quấn băng vải của Bạch Cẩn Nhất dừng một chút, có chút ngoài ý muốn: “Ngày hôm qua cậu ấy cũng đi sao?”

“Em ấy không phải tới hát.” Lại Tùng đưa bao tay quyền Anh cho hắn, “Thằng bé đưa theo một cô em gái đi tìm ai đó, chính là nam sinh làm chân chạy vặt mang đồ uống tới cho chúng ta trước đây.”

Bạch Cẩn Nhất nhớ lại một lúc, dường như có chút ấn tượng như vậy.

Lại Tùng cảm khái nói: “Em gái nhỏ kia hình như người trong nhà không đồng ý cho học vẽ tranh.” Anh trầm mặc trong chốc lát, mới tiếp tục nói, “Anh của con bé muốn mua dụng cụ vẽ cho con bé nên mới đi làm chân chạy vặt cho bọn mình để kiếm tiền.”

Từ khi Trần Thanh Linh đi học tới nay đã không tiếp xúc gì với Trần Mao Tú ở trong trường học nữa, nhỏ khác với người anh trai không được may mắn của mình, học tập tốt hơn, trông xinh sắn hơn, từ trên xuống dưới đều sạch sẽ, vừa nhìn đã biết là cô gái được dạy dỗ rất gia giáo.

Trẻ con còn nhỏ đã có thể hiểu lý lẽ đã không nhiều lắm, nhưng cũng không còn đơn thuần nữa, ở trong mắt chúng nó, học sinh cấp hai, cấp ba không đi học tử tế, thường xuyên đi ra ngoài chơi thì không phải loại học sinh ngoan ngoãn gì.

Giữa trưa ăn cơm ở nhà ăn, Trần Mao Tú lại lấy xong đồ ăn đem đến bàn Giang Thâm và Trần Thanh Linh, anh cũng biết Trần Thanh Linh sợ mất mặt, ở trường học vì mặt mũi của em gái cũng hiểu rằng mình phải chú ý.

“Để con bé ăn xong đưa hộp cơm cho anh.” Trần Mao Tú dặn dò, “Anh sẽ rửa sạch cho con bé.”

Giang Thâm “hầy” một tiếng, đang chuẩn bị nhận, thì đột nhiên nghe được giọng hét từ xa, Trần Thanh Linh gọi lớn một tiếng: “Anh!”

“…” Cẩu Mao cho rằng mình nghe lầm, ngây ngốc không dám quay đầu, dùng giọng nhẹ nhàng hỏi Giang Thâm, “Gọi, gọi anh sao?”

Giang Thâm thật là dở khóc dở cười: “Gọi anh đó.”

Thanh Linh Tử đã đi tới, nhỏ nhìn thoáng qua Giang Thâm, ánh mắt dừng ở trên mặt anh trai mình, cau mày không vui vẻ lắm: “Sao lại không để ý đến em?”

Cẩu Mao chớp chớp mắt: “Không… Có đói bụng không?”

Trần Thanh Linh nhận hộp cơm: “Em ăn cùng với hai người.”

Giang Thâm: “Bạn bè của bạn đâu?”

Phía xa, mấy cô bé thường chơi với Trần Thanh Linh có chút sợ hãi nhìn về phía này, châu đầu ghé tai không biết nói cái gì đó.

Trần Thanh Linh chẳng hề để ý: “Tớ đã nói với các bạn ấy rồi, đi thôi, tớ đói bụng.”

Thanh Linh Tử không nói một lời khi ăn cơm, Thẩm Thụ Bảo và Giang Thâm nhìn nhau vài lần cũng không dám nói chuyện, Cẩu Mao lại vô cùng vui vẻ, liều mạng gắp toàn bộ thịt trong hộp cơm của mình về phía hộp cơm của em gái.

Trần Thanh Linh có chút chịu không nổi ngẩng đầu: “Anh cho heo ăn à?”

Trần Mao Tú: “Ôi chao, em cũng đâu có béo như heo.”

Trần Thanh Linh: “…”

Thẩm Thụ Bảo khụ một tiếng, chuyển đề tài: “Thanh Linh Tử, hết kỳ nghỉ đông là đến sinh nhật em, đã nghĩ ra muốn quà gì chưa?”

Trần Thanh Linh còn chưa đáp gì, Cẩu Mao đã xen mồm nói: “Mày tặng nó cái PSP đi.”

Thẩm Thụ Bảo: “… Đây là tặng mày hay là tặng em mày vậy?”

Cẩu Mao đúng lý hợp tình vỗ ngực: “Thân là anh em, của tao cũng là của nó!”

Thẩm Thụ Bảo đạp một cái lên chân anh ở dưới ghế: “Mày cút đi!”

Bốn người ăn cơm xong xuôi, Cẩu Mao đi rửa hộp cơm cho em gái, Trần Thanh Linh khó có khi không đi luôn mà ở lại, hộp cơm của Giang Thâm cũng được Thẩm Thụ Bảo thuận tay rửa sạch giúp, vì thế em trai và em gái ngồi xổm bên cạnh, vừa chờ vừa nhấm nháp sữa chua.

“Bạn ăn cơm với bọn tớ không sao chứ?” Tư thế liếm sữa của Giang Thâm không thành thục lắm, vẫn luôn chạm vào chóp mũi, cậu duỗi tay lau đi, tiếp tục liếm bên kia.

“Nếu bạn bè của bạn giận thì làm sao bây giờ?”

Trần Thanh Linh đã liếm xong rồi, cắn ống hút mơ hồ nói: “Giận thì cứ giận đi… Sao nào, tính bắt nạt tớ à?”

Giang Thâm thở dài: “Đúng là tớ sợ bạn bị bắt nạt…”

Cẩu Mao đang rửa tay dưới dòng nước róc rách, lớn giọng hỏi một câu: “Hai đứa đang thì thầm cái gì đấy, ai bắt nạt ai?”

“Không có gì hết.” Trần Thanh Linh đứng lên, “Đã rửa xong chưa?”

Thẩm Thụ Bảo đưa hộp cơm đã rửa cho Giang Thâm: “Tan học em vẫn phải tới cung văn hoá à?”

“Tới chứ.” Giang Thâm gật đầu, “Thanh Linh Tử đi cùng với em.”

Khi sắp tan trường, Trần Thanh Linh bắt đầu sửa sang lại mấy bản vẽ và giấy phác thảo, nhỏ lục lọi trong chốc lát, phát hiện thiếu mất một tấm.

“…” Nhỏ lại tìm thêm lần nữa, chân mày cau lại.

Giang Thâm đeo túi đã đợi một chốc rồi: “Sao vậy?”

Thanh Linh Tử vừa tìm vừa nói: “Thiếu một bức.”

Giang Thâm hỏi: “Bức nào?” Cậu khom lưng muốn tìm giúp.

Trần Thanh Linh: “Chính là bức vẽ…” Cô còn chưa nói dứt lời thì đã có mấy nam sinh cầm đầu trong lớp lại gần chiếc bàn.

Giang Thâm đứng thẳng dậy, phát hiện phía sau còn mấy cô bạn tốt ngày thường hay đi theo Thanh Linh Tử.

“Trần Thanh Linh.” Đi đầu chính là lớp trưởng nam, cánh tay đeo băng ba vạch, khuôn mặt nhỏ căng cứng rất nghiêm túc, “Có bạn học nói, bạn không lo học lại đi chơi với học sinh lưu manh ở trong trường, có phải hay không?”

Trần Thanh Linh không thể hiểu được: “Ai là lưu manh?”

Lớp trưởng nam nhìn phía sau, một bạn học nữ trước đây có quan hệ tốt với cô đánh bạo nói: “Chính là anh ta, Trần Mao Tú ở cấp hai, tớ đã thấy anh ta trốn học đi ra ngoài chơi vài lần, giữa trưa hôm nay bạn đã nói chuyện với bọn họ, còn ăn cơm cùng nhau nữa.”

Sắc mặt Trần Thanh Linh trở nên khó coi, ánh mắt nhỏ dạo qua một vòng, vươn tay:

“Tranh của tớ vẽ có phải mấy bạn lấy hay không?”

Nam lớp trưởng đúng lý hợp tình: “Chúng tớ đã đưa cho giáo viên, bạn dám vẽ lưu manh, có phải bạn yêu sớm hay không!”

Trần Thanh Linh trợn tròn mắt vì phẫn nộ, khuôn mặt nhanh chóng nóng đến đỏ bừng, lớn tiếng nói: “Bạn thì biết cái gì?!” Nhỏ đẩy lớp trưởng ra, cả người tức đến phát run, “Anh ấy không phải lưu manh! Mấy bạn không được nói anh ấy như vậy!”

Dường như ai cũng không đoán được Trần Thanh Linh sẽ phản ứng kịch liệt như thế, lớp trưởng sửng sốt vài giây, lớn tiếng phản bác lại: “Anh ta chính là lưu manh! Thường xuyên trốn học! Bạn đi theo anh ta sẽ học hành sa sút!”

“Bạn mới học hành sa sút!” Mắt Trần Thanh Linh ửng đỏ, ngay cả tóc cũng không biết đã xoã tung ra từ lúc nào, cô nghẹn ngào, mạnh mẽ nói từng câu từng chữ, “Trần Mao Tú không phải lưu manh, anh ấy là người tốt nhất trên đời này, anh ấy là anh trai tớ!”

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương