Bầu không khí cứng ngắc, ngay từ lúc đầu Thẩm Mộng cũng không phải đang nói đùa, hắn là nói thật.

Chu Húc cũng thu lại nụ cười, đôi mắt đen nhánh rất sáng, giống như pha lê dưới ánh mặt trời, phát ra tia sáng chói mắt, rõ ràng là chuyện về tính mạng của y, y lại giống như càng hưng phấn hơn.
Cứ giằng co như vậy ước chừng mười giây, Chu Húc mới mở miệng nói ra câu đầu tiên, “Thầy Thầm thật sự muốn ra tay sao? Tôi chính là giáo viên dẫn dắt trao đổi sinh đến từ Yêu giới, đột nhiên mất tích ở chỗ này mà nói, với tư cách giáo viên chịu trách nhiệm, anh cũng là khó thoát khỏi tội.” Tay của y xỏ trong túi, khóe miệng nhếch lên, quả thật là sang sảng hào phóng, nhưng thấy thế nào đều giống như uy hiếp.
Không ngờ Thẩm Mộng cười rộ lên, hắn ha ha một tiếng, nhìn chằm chằm Chu Húc với ánh mắt sắc bén, miệng thốt ra lời ác liệt, “Không sao, nếu như không thể giết cậu, vậy liền đánh cho cậu gần chết thôi.”
Hồ Điệp am hiểu ảo cảnh, con nhện càng ưa thích dệt lưới bố trí cạm bẫy, nhưng chuyện này cũng không hề đại biểu cho việc cả hai không có đủ năng lực cận chiến, trái lại, bọn họ đều rất xuất chúng ở phương diện này.
Trong ảo cảnh, hai người lần đầu tiên giao chiến, có thể nói nhiệt độ khủng bố lại khiến cho Chu Húc không chỉ một lần hoài nghi Thẩm Mộng không phải một con bướm, mà là một ngọn lửa, đốt cả người y thành tro tàn, nhưng mà không sao, tính chịu nhiệt của tơ nhện của y chính là tương đối cao.
Sợi tơ trong suốt không một tiếng động dính vào các góc, mỗi một sợi, bao lại tất cả, gian phòng thu hẹp cực kỳ thích hợp cho Chu Húc phát huy, bỏ đi áo khoác trên người bị Thẩm Mộng bắt được, Chu Húc cười giơ tay lên, Thẩm Mộng hơi khựng lại, vô số sợi tơ rậm rạp quấn lấy tứ chi của hắn.
Từ lúc bắt đầu y liền bố trí xong tấm lưới này, chính là như vậy, sao y dám tiến vào ảo cảnh của một con bướm mà không hề có chút phòng bị nào chứ.
Chu Húc vỗ tay thành tiếng, ánh mắt nóng bỏng nói không ra lời, dường như y thấy được Thẩm Mộng duỗi ra đôi cánh của mình, sau đó bị tơ của mình xé vụn, giọng nói của y mang theo một loại ngâm nga* quỷ dị tiến lên phía trước, sờ sờ cánh tay Thẩm Mộng thưởng thức.
(*Nguyên văn 咏叹调 vịnh, thán điều hay Aria là1 hình thức}thanh nhạc vô cùng quan trọng: trong opera, là một tiết mục hoàn toàn mang tính độc lập, có kết cấu và nghệ thuật hoàn chỉnh thường dành cho các nhân vật chính đơn ca với phần đệm của dàn nhạc giao hưởng.)
“Không được lộn xộn nha, bằng không thì, giết anh.” Chu Húc ghé vào tai Thẩm Mộng lẩm bẩm, y ôm lấy eo Thẩm Mộng, bỗng ghé vào tai hắn thở ra một hơi, bởi vì Thẩm Mộng không được tự nhiên nghiêng đầu đi mà cười khanh khách không ngừng.

Thẩm Mộng thử nhúc nhích người, rồi lại chán nản không cách nào nhúc nhích, tơ nhện này vô cùng dính, càng giãy giụa càng bị thít chặt, ngón tay chuyển động lung tung một cách bất lực, trong tuyệt vọng thần thái dần mất đi trong ánh mắt, cho đến khi không giãy giụa nữa.
Thật là như vậy sao?
“Cậu cách tôi thật gần.” Thẩm Mộng căn bản không giãy giụa, hắn an tĩnh bị cố định ngay tại chỗ, lông mi dài run run, dường như là đang hấp dẫn Chu Húc.

Chu Húc dừng một chút, y híp mắt, giây tiếp theo điên cuồng lui về sau, nhưng đã không còn kịp rồi.
Lửa lớn rợp trời nổ *oành* một cái trong ảo cảnh, cho dù là tơ hay ảo cảnh đều bị đốt không còn một mảnh, Chu Húc ho khan, sắc mặt tái xanh sờ soạng tóc của mình, một nửa tóc đều bị đốt trọi, trên đầu là mùi cháy khét.
Mắt thấy Thẩm Mộng đi ra khỏi ngọn lửa, Chu Húc vội vàng vọt đi, ảo cảnh của người này thật lợi hại.
“Hy vọng lần sau cậu cũng có thể chạy nhanh như vậy.” Thẩm Mộng cười nhạo một tiếng, hoạt động cổ tay, “Khả năng khi đó sẽ không dễ dàng như vậy nữa rồi.”
Một con bướm màu đỏ xinh đẹp bay đến bả vai của Thẩm Mộng, khoe ra cái cánh xinh đẹp của mình, rực rỡ lại nguy hiểm, tràn đầy sức hấp dẫn khiến người ghé mắt.
….
Ra khỏi gian phòng kia thời gian vẫn còn sớm, đầu thu, các thiếu nữ ăn mặc váy ngắn xinh đẹp, lộ ra chân dài trắng nõn, trong tay cầm một cốc kem, đám thanh niên cũng là quần đùi, vui cười đùa giỡn ở ven đường, Thẩm Mộng đi ngang qua một cửa tiệm, cốc kem trong tay thiếu nữ kia hẳn là mua ở chỗ này.
Bé trai ngồi ở hàng rào nhìn cốc kem trong tay chảy nước miếng, nó ăn mặc rất cũ nát, đứng rất xa, nhìn qua rất nhút nhát, ngay cả đi lên phía trước một bước cũng không dám, hẳn là con cái nhà ai ở gần đây.
Vào lúc này, một người đàn ông đi ra, tuổi của y ước chừng hai mươi bảy hai mươi tám, một đầu tóc ngắn đen nhánh, áo sơ mi trắng quần đen, mang theo mùi vị của ánh mặt trời, ánh mắt ôn nhu, trong tay cầm một ly kem mỉm cười đưa cho bé trai, bé trai vui mừng nhìn y, lí nhí nói cảm ơn sau đó nhảy nhót rời đi.

“Thầy Thẩm?” Giống như là rốt cuộc phát hiện Thẩm Mộng, y vội vàng đánh tiếng với Thẩm Mộng, “Sao thầy Thẩm lại ở chỗ này.”
Người này là một trợ giảng của đại học Thiển Chu, gọi là Trần Xán Minh, cùng Thẩm Mộng miễn cưỡng tính là đồng nghiệp, Thẩm Mộng không biết nhiều lắm về người này, chỉ biết các giáo viên khác dường như thật thưởng thức anh ta, nói anh ta tính cách ôn hòa, rất dễ thân cận.
“Thầy Trần, rất vui vì gặp anh.” Thẩm Mộng nhìn chằm chằm anh ta, giống như đốt ra một cái hố ở trên người anh ta, “Thầy Trần thật sự là có tình thương*.” lòng nhân ái
(*Nguyên văn爱心 ái tâm: đại loại tình thương cao cả vs tất cả sự vật, quan tâm bảo vệ tất cả những thứ có sinh mệnh.)
“Dù sao cũng là đứa bé, chỉ mấy đồng mà thôi.” Trần Minh Xáng gật đầu cười với hắn, “Tôi sắp trễ giờ rồi, đi trước một bước.”
Nhìn anh ta dần rời khỏi tầm mắt của mình, Thẩm Mộng hơi khịt mũi, hắt xì một cái, xòe hai tay giơ lên trước mặt mình, Thẩm Mộng giống như suy tư gật gật đầu, quay người trở về.
Nói đến đi muộn, Thẩm Mộng rốt cuộc nhớ tới hôm nay mình có khóa.
Bên kia, Chu Húc đã đi bộ về trường, đội mũ che lại kiểu tóc khét lẹt của mình, xấu không nỡ nhìn thẳng, ngọn lửa kia của Thẩm Mộng không phải lửa bình thường, y căn bản không cách nào khiến tóc bị đốt trọi dài trở lại, chỉ có thể đến tiệm cắt tóc cắt đi mái tóc dài này.
Thợ cắt tóc cắt hư ba cái kéo mới cắt được mấy đoạn tóc khét lẹt kia, một bên đau thịt một bên muốn Chu Húc làm người mẫu cho anh ta tuyên truyền tay nghề nhà anh ta.

Sau khi làm xong kiểu tóc nhân mô cẩu dạng, Chu Húc nhìn qua càng thêm văn nhã bại hoại*, cười nhạt một tiếng cũng khiến người ta như tắm mình trong gió xuân, nếu như đổi một thân đen này, thành áo sơmi trắng, áo măng tô (* 长风衣.), lại tựa như bạch mã vương tử, có thể chọc đến mấy cô nương ven đường lưu luyến mỗi bước đi.
(*斯文败类 tiểu nhân ngụy quân tử, ngoài miệng đạo đức văn chương, một bụng ý nghĩ xấu.)

Bản chất của loài người chính là yêu cái đẹp.
Vừa vặn đã đến giờ tan học của học sinh, trên đường hối hả những người, chen đầy đường cái, Chu Húc theo đám người băng qua đường, vừa đi qua, liền nghe thấy tiếng thét chói tai, tiếng thét này tê tâm liệt phế, đầu óc Chu Húc *oong* một tiếng.
“Bắt ăn trộm!”
Theo tiếng thét vang lên còn có một người đàn ông giống như chạy nước rút 100m thoát ra khỏi đám người, người nọ xông về bên này, còn là hướng thẳng về phía Chu Húc.

Ánh mắt Chu Húc sáng lên, nhưng đáng tiếc không đợi y ra tay, người này đã bị một quý ông đứng bên cạnh gạt chân, ngã đến mặt mũi bầm dập.
Người đàn ông kia sau khi gạt chân kẻ trộm liền ấn người đó xuống đất, chờ người mất của tìm lại đồ báo cảnh sát, lúc này anh ta mới đứng lên, tiếp đó Chu Húc mới phát hiện người này đang nhìn mình chằm chằm, ước chừng là mấy giây đồng hồ, người đàn ông kia rốt cuộc mở miệng, anh ta nghi hoặc hỏi: “Xin chào tiên sinh, tôi thấy anh khá quen, có phải chúng ta đã gặp qua ở nơi nào?”
Bỗng dưng cảm thấy câu hỏi này quen tai, Chu Húc nghĩ một chút mới bừng tỉnh đại ngộ, ai ui, này còn không phải là lời mình nói với Thẩm Mộng khi mình và Thẩm Mộng mới vừa gặp mặt, hèn chi quen tai như vậy.
“Tôi là Trần Xán Minh, tôi thật sự không phải muốn bắt chuyện*, anh không nên hiểu lầm.” Có lẽ phát hiện lời của mình có ý nghĩa khác, người đàn ông kia lập tức bổ sung một câu như vậy, nghe vào càng giống như giấu đầu lòi đuôi.
(*搭讪 đáp san: chủ động nói chuyện với người xa lạ, hơn nữa biến đối phương thành bạn bè.)
Không đợi Chu Húc đáp lại, nữ sinh bị trộm kia liền chạy tới, nữ sinh tuổi không lớn, hẳn là một sinh viên, dung mạo xinh đẹp lại thẹn thùng, mềm mại giống như kẹo bông gòn, mặt cô đỏ bừng, nũng nịu nói lời cảm ơn với Trần Xán Minh, Chu Húc nhân cơ hội rời đi.
Y mới sẽ không có hứng thú đối với một nhân loại bình thường, có thể khiến y cảm thấy hứng thú chỉ có Hồ Điệp xinh đẹp kia.
Chu Húc sẽ tiếp thu giáo huấn? Hoàn toàn không có khả năng, vừa về trường học y liền đi tìm Thẩm Mộng, quên tóc của mình ở sau đầu, tóc tính là gì? Hồ Điệp mới là thứ y theo đuổi.
Lúc người tìm đến vừa lúc Thẩm Mộng tan lớp, hắn vẫn là không tới kịp, lúc đến nơi đám oắt con kia cũng đã chơi xong nửa tiết học, nếu như không phải uy lực còn đó bọn chúng không dám trốn học, sợ là lúc này đã sớm bỏ chạy một người cũng không còn.
Nói thật ra, Thẩm Mộng thiếu chút nữa không nhận ra Chu Húc, quả nhiên người thay đổi kiểu tóc liền giống như đổi thành một người khác, nghĩ tới bộ dạng tên này sau khi bị mình đốt, Thẩm Mộng nở nụ cười, “Ồ, thầy Chu còn rất theo trào lưu nha, vừa tới liền đổi kiểu tóc cho mình.”

“Không thể ra tay, nơi này là trường học.” Chu Húc đặt ngón tay trước môi mình, thổi một cái.
Thẩm Mộng đánh giá y từ trên xuống dưới: “Cậu là cảm thấy tôi không dám sao?”
“Nào có nào đó, không dám là tôi, sao có thể là anh chứ?” Chu Húc tiến đến trước mặt hắn, “Dù sao khoa học kỹ thuật của những người này, không xuyên qua được ảo cảnh của Hồ Điệp anh.”
Thấy tâm tình của Thẩm Mộng dường như không tệ, không đột nhiên công kích y, lúc này Chu Húc mới hỏi, “Anh thật sự không có ý định tra xét? Rất có thể nơi này sẽ dính đến một bí mật thật lớn, anh thật sự không hiếu kỳ sao?”
Thẩm Mộng làm lơ y, mặc y nói luyên thuyên, hắn cũng không có ý định tiếp tục quản chuyện này.
“Vừa rồi tôi đột nhiên nhớ tới ý nghĩa của những chữ kia.” Sau lưng Thẩm Mộng, Chu Húc nói như vậy, giọng của y rất cao, nhưng không mang theo kinh hoảng, dường như đã xác định Thẩm Mộng sẽ tiếp tục quản, lời kế tiếp càng là ổn định rất nhiều, “Họa sĩ chấp bút vẽ tranh tặng bạn, vừa lúc gặp mưa phùn, xối bức họa.

Nghe rất quen tai đúng không, đương nhiên đây chỉ là nửa phần đầu, nửa phần sau, anh liền biết đây là cái gì rồi.”
Chu Húc cong môi, tay chắp sau lưng, hài lòng nhìn Thẩm Mộng khựng lại, “Tiên nhân từng nói, có một bức họa, gặp nước không tan, gặp gió không động, đặc biệt ban cho năng lực phong ấn, hóa thành Thánh vật, bảo vệ một phương bình an.”
“Bức họa phong ấn?” Thẩm Mộng quay đầu lại, lúc này hắn thật sự kinh ngạc.
“Đúng, chính là bức họa phong ấn.” Chu Húc dựa vào bên tường, không biết nhìn về phía nào, “Nếu như Bức họa phong ấn ở chỗ này, vậy thì nói rõ, dưới Bức họa phong ấn, vẫn luôn phong ấn trấn áp thứ gì đó.”
“Anh thật sự không có hứng thú sao?”
Thẩm Mộng nhướng mày, không thể không nói, hiện tại hắn thật sự muốn tham gia náo nhiệt rồi..

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương