Đại Lão Yêu Tộc Ở Hiện Đại FULL
-
Chương 13
Trong khoảng thời gian cảnh sát điều tra này, hiệu trưởng nhìn Thẩm Mộng cùng Chu Húc vô cùng nghiêm, thậm chí có mấy lần ám chỉ nhắc nhở Thẩm Mộng chỉ là nhân loại bình thường, tuyệt đối không nên tiếp xúc mấy chuyện nguy hiểm, nhìn như là đang quan tâm Thẩm Mộng, thực tế chính là cảnh cáo.
Cái này khiến cho hai người vô cùng tin tưởng, nhất định hiệu trưởng biết rõ gì đó, chỉ là không muốn nói cho người khác biết.
Bị ghét bỏ ngoài sáng trong tối như vậy, cho dù Thẩm Mộng không thèm để ý những thứ này cũng cảm thấy có chút bực bội, trước giờ hắn cũng sẽ không để ý người khác nói gì, con nhện Chu Húc này hắn còn chưa giết chết chấm dứt hậu hoạn, điều kiện tiên quyết là y không cần quá phận, ghê tởm hắn hết lần này đến lần khác.
Mắt thấy Thẩm Mộng muốn nổi đóa rồi, Chu Húc vội vàng một tay ấn Thẩm Mộng vào ngực mình, trước khi Thẩm Mộng mở miệng mắng liền giành nói trước: “Hiệu trưởng Vương sao có thể nói như vậy? Thầy Thẩm vẫn luôn là giáo viên ưu tú của quý giáo*, ở các phương diện khác cũng đầy đủ ưu tú, sao sẽ là người thường ở trong miệng ngài chứ?”
(*贵校 Xưng hô trường học kiểu quý trọng.
)
Hiệu trưởng Vương sửng sốt một chút, một lúc sau ông mới nói: “Tôi không nói thầy Thẩm không ưu tú, chỉ là nói nơi am hiểu của mỗi người là không giống nhau.
”
“Nếu như thầy Vương cũng nói thầy Thẩm rất ưu tú, vậy cũng không cần lúc nào cũng nói mấy lời không dễ nghe.
” Chu Húc hơi cong môi, “Dù sao thầy Thẩm cũng không phải là giáo viên bình thường, đúng không?”
Trầm mặc đối mặt với Chu Húc, cuối cùng hiệu trưởng Vương vẫn là thở dài, trên mặt mang theo nét mệt mỏi, “Thầy Thẩm rất ưu tú, tôi rất rõ, nhưng đừng trách tôi nói như vậy, rất nhiều bí mật, không phải là thứ các cậu có thể tìm tòi nghiên cứu, đó là luật thép trong lịch sử được lưu truyền từ xưa đến nay.
”
Dây dưa lâu như vậy, hiệu trưởng Vương rốt cuộc nói ra một câu có chút tác dụng.
Khách khách khí khí tiễn hiệu trưởng Vương đi, Chu Húc vội vàng chạy đến bên cạnh Thẩm Mộng, lúc này Thẩm Mộng có vẻ vô cùng không kiên nhẫn, toàn bộ tức giận đều viết ở trên mặt, Chu Húc đối diện với hắn, mặt mang cười, “Hiệu trưởng không muốn chúng ta tra tiếp, còn nói là nguyên nhân lịch sử, anh thì sao? Muốn tiếp tục không?”
Thẩm Mộng dựa vào ghế, ngoài cửa sổ truyền tới tiếng chim hót, gia hỏa Chu Húc sợ chuyện ầm ĩ chưa đủ lớn này vẫn còn đang không ngừng châm ngòi hắn, ám chỉ hắn chuyện lần này vô cùng thú vị.
Chẳng lẽ Thẩm Mộng không biết tầm quan trọng của chuyện này sao?
Bức họa phong ấn là Thánh vật của Yêu giới, số lượng của loại đồ vật được gọi là Thánh vật này ở toàn bộ Yêu giới còn chưa đủ năm ngón tay, rất có thể thứ bị phong ấn cũng là một đoạn lịch sử không người biết.
Nói thật, Thẩm Mộng vẫn luôn sinh hoạt tại Yêu giới, xem như một yêu quái chính cống, nhưng trên thực tế hắn cũng không có bao nhiêu hảo cảm đối với Yêu giới, đương nhiên khi so sánh thì hắn càng chán ghét nhân loại hơn, nguyên nhân khiến cho hắn chán ghét Yêu giới chính là cái gọi là đại chiến Nhân Yêu của vạn năm trước.
Đánh vào thổ địa giàu tài nguyên của Nhân giới, đám yêu quái giơ cờ hiệu muốn cho Yêu giới một cuộc sống tốt đẹp hơn đã phát động chiến tranh, cho dù là Thẩm Mộng hay các tầng lớp yêu quái khác đều cảm thấy vô cùng buồn cười, nhưng chính là lý do buồn cười này, khiến hai giới người và yêu lưỡng bại câu thương, nghỉ ngơi lấy lại sức mấy ngàn năm.
“Thật sự không đi sao?” Chu Húc nâng mặt nhìn hắn, không ngừng lặp lại câu hỏi, “Đi thôi, tôi thật sự rất tò mò, Bức họa phong ấn chính là đồ vật của Yêu giới.
”
Thẩm Mộng bắt chéo chân, biểu tình có chút một lời khó nói hết, hắn híp mắt nhìn chằm chằm Chu Húc, mấy giây sau mới mở miệng nói: “Muốn tôi đi cùng với cậu, cầu tôi đi.
”
“Đương nhiên.
” Chu Húc lộ ra nụ cười vui sướng, y hiểu rất rõ ý tứ của một câu này, “Cầu anh.
”
…
Từ lần trước bị kêu lên văn phòng của hiệu trưởng, tin tức Chu Húc và Thẩm Mộng là một đôi còn đi mướn phòng đã bị toàn trường biết, mỗi lần đi ra ngoài đều sẽ có ánh mắt quỷ dị nhìn bọn họ, một vẻ mặt ăn phải ruồi, hầu hết ánh mắt của mọi người đều mang theo chán ghét.
Không phải là vì giới tính của bọn họ, mà là đối lập giữa người và yêu.
Thẩm Mộng biết mình có chút không khống chế nổi tính tình của mình, dứt khoát không ra cửa, so với Thẩm Mộng, Chu Húc người này cũng không biết là da mặt dày hay là không để người vào mắt, y vẫn ra ngoài đi dạo giống như lúc trước, những người kia đối với Chu Húc mới là chán ghét thật sự, bởi vì Chu Húc mới là yêu quái hợp pháp tới từ Yêu giới.
Làm giáo viên dẫn dắt đám yêu quái, Chu Húc vẫn là cần thỉnh thoảng kiểm tra tiến độ của nhóm tiểu yêu quái một chút, trao đổi học tập giữa người và yêu lần này khó khăn hơn quá khứ rất nhiều, quan hệ vốn dĩ đã gần như thân thiện trải qua hai lần án mạng lại rơi xuống hầm băng, nhóm tiểu yêu quái cũng không phải những đứa trẻ đơn thuần, nên hiểu cũng đã sớm hiểu.
Trong sự run run rẩy rẩy của nhóm tiểu yêu quái, Chu Húc cùng bọn chúng trò chuyện về tiến độ học tập gần đây, hơn nữa cho bọn chúng một hướng dẫn tâm lý kinh hoàng, đồng thời nói cho bọn chúng biết, chính mình sẽ làm một chuyện vô cùng thú vị, không có việc gì cũng đừng tới tìm y.
Có lòng tốt rời đi trước khi bọn chúng sắp khóc ra, Chu Húc cảm thấy mình thật sự quá lương thiện rồi.
Một bên đi vào màn đêm, một bên suy nghĩ còn phải dùng thủ đoạn gì để dụ dỗ Thẩm Mộng, đột nhiên, Chu Húc dừng bước, y hơi nghiêng đầu, nhìn về khu y học bỏ hoang cách đó không xa, trong khu lầu có một căn phòng sáng đèn, ở trong đêm đen đặc biệt chói sáng.
Chu Húc vươn tay, ngón cái cùng ngón trỏ của hai bàn tay tạo thành một hình chữ nhật, đóng khung gian phòng kia vào trong hình chữ nhật mình tạo thành, y cười ra tiếng.
“Rắc rắc.
” Chính mình tự lồng tiếng cho mình, Chu Húc chơi đến vui vẻ, *phụt*, ngọn đèn tắt, khu lầu bỏ hoang khôi phục lại bộ dạng cũ, Chu Húc thở dài tiếc nuối, quay người bỏ đi.
Sau lưng, khu lầu bỏ hoang, một bóng người đứng trên lầu, lạnh lùng nhìn chăm chú vào Chu Húc đang đi thong thả từng bước trên đường, huyết sắc lan đến toàn bộ con ngươi, giống như lệ quỷ bước ra từ địa ngục.
Dường như nhận ra cái gì, Chu Húc chợt quay đầu, sau lưng không có gì, lầu hoang trống rỗng dưới ánh đèn đường giống như một khu nhà quỷ.
“Quạ, quạ.
” Có quạ bay ngang qua, đậu lại nóc nhà khu lầu hoang, loài chim màu đen được gọi là người phát ngôn của cái chết này rỉa lông của mình một cách không coi ai ra gì*, đôi mắt vô hồn luôn khiến người cảm thấy không thoải mái.
(*Nguyên văn 旁若无人 bằng nhược vô nhân: Không coi ai ra gì: giải thích: hình dung thái độ ngạo mạn, không đem người khác để vào mắt.
)
Như có điều suy tư nhìn về phía ánh trăng, Chu Húc khẽ nhíu mày, một lúc sau lại giãn ra, giống như một người bị bệnh thần kinh vừa khóc vừa cười, chỉ là tiếng khóc kia, thấy thế nào đều giống như nước mắt cá sấu, một bên nói yêu bạn, một bên kéo bạn xuống địa ngục.
…
Lâu như vậy không tiếp tục hành động cũng không phải bị hiệu trưởng dọa sợ, mà là Thẩm Mộng cần tra đặc tính của Bức họa phong ấn một chút, nếu lại giống như lần trước bị phong ấn vào trong không ra được, vậy xem như mất nhiều hơn được, ai biết khe nứt kia có thể bị lấp lại hay không.
Mắt thấy Thẩm Mộng biến thành một nhà khảo cổ học, chuyên lật tung đống sách lịch sử, Chu Húc thở dài đầy phiền muộn, thầm nghĩ với tính cách này của Thẩm Mộng chẳng phải là sẽ vọt thẳng qua sao? Sao hiện tại lại có loại ý tưởng này?
Chờ Thẩm Mộng rốt cuộc sẵn sàng, hiệu trưởng Vương cũng không nhìn chằm chằm bọn họ nữa, rời trường vào cuối tuần là một chuyện vô cùng đơn giản, nhưng bọn họ gặp phải một người, là Trần Xán Minh đã từng gặp qua một lần.
“Thầy Thẩm thầy Chu?” Trần Xán Minh kinh ngạc nhìn bọn họ, “Không nghĩ tới gặp các anh ở đây, các anh đây là muốn đi… làm gì?”
“Mướn phòng.
” Lời Chu Húc vừa mới phun ra miệng đã bị một cùi chỏ của Thẩm Mộng thụi vào ngực, ngồi xổm xuống đất ho khan.
Biểu hiện của Thẩm Mộng tương đối thờ ơ, “Chủ nhật Thầy Trần cũng tới trường sao? Thật là chuyên nghiệp.
”
“Thứ hai tôi có khóa, hôm nay vừa vặn không có việc gì, cho nên mới đến chuẩn bị giáo án một chút.
” Trần Xán Minh cho Thẩm Mộng một nụ cười lịch sự, “Dù sao cũng là giáo viên, làm công tác dạy học và giáo dục, vẫn là phải chăm chỉ một chút.
”
Thẩm Mộng gật đầu, cười có chút giả tạo, “Thầy Trần nói rất đúng, tôi thật đúng là phải học tập thầy Trần.
”
Trần Xán Minh dùng lý do mình phải chuẩn bị khóa rời đi, Thẩm Mộng đợi đến khi anh ta đi rồi mới đá đá Chu Húc còn ngồi chồm hổm dưới đất, “Này, người kia không thích hợp.
”
Người ngồi chồm hổm dưới đất không nói lời nào, ngược lại là đang đùa nghịch điện thoại, Thẩm Mộng lại đá y một cái, “Cậu làm gì vậy?”
“Mướn phòng.
” Chu Húc giơ màn hình di động cho Thẩm Mộng xem, vẻ mặt nghiêm túc, trán Thẩm Mộng nổi gân xanh, thiếu chút nữa liền giơ chân đá bay người đang cầm điện thoại.
“Mọi việc phải chuẩn bị kỹ lưỡng, ít nhất cái này vẫn tính là một lý do không phải sao.
” Chu Húc cất di động, dựa vào bên cạnh Thẩm Mộng, “Về phần người này, anh ta với tôi mà nói chính là một người qua đường, tôi căn bản sẽ không chú ý tới anh ta.
”
Thẩm Mộng cười nhạo một tiếng, người này quả thật có thể làm ra chuyện như vậy, xem toàn bộ người không để vào mắt trở thành người qua đường, chỉ để ý thứ mình muốn để ý.
Nói thật, Trần Xán Minh vô cùng hữu nghị đối với hắn, ngay cả mấy lời nói đều rất lịch sự, nhưng vào lúc này, loại lịch sự này lại càng lộ ra vẻ kỳ quái.
Ở nơi bọn họ không biết, Trần Xán Minh tháo xuống vẻ mặt ngụy trang ôn hòa, gã run rẩy đứng trong công viên, mắt trừng rất lớn, không ngừng gặm móng tay của mình, *rặc rặc rặc rặc*, giống như một con chuột trộm lương thực vào ban đêm.
“Dựa vào cái gì… không đúng, vì cái gì bọn họ có thể không coi ai ra gì đi ra ngoài, không hề để trong lòng.
” Gã một bên gặm móng tay một bên lẩm bẩm, “Tất cả mọi người nói cái này là không đúng, cho nên, bọn họ sai rồi.
”
“Vì cái gì mẹ của bọn họ không dạy cho bọn họ, không được đến trường học quậy phá?” Gã nghi hoặc lệch đầu, một lúc sau mới tiếp tục gặm móng tay của mình.
Một cơn gió thổi qua, lá cây bay xào xạc, gió thổi xa tiếng gã, gã lẩm bẩm: “Tôi thật ghen tị, thật ghen tị.
”
Tơ máu đỏ tươi lan khắp đôi mắt gã, gã một bên lẩm bẩm một bên tiến vào văn phòng, trong văn phòng tiền bối ôn hòa đang sửa luận văn, nhìn thấy gã lập tức ôn hòa chào hỏi.
“Tiểu Trần? Lại tới nữa, cậu thật đúng là chăm chỉ, hả? Sao mắt cậu lại nhiều tơ máu như vậy? Tối hôm qua không ngủ ngon giấc?”
Trần Xán Minh theo bản năng nở nụ cười, ngượng ngùng lại điềm đạm, “Có chút mất ngủ, nhưng không sao, ngày mai tôi có khoá, phải chuẩn bị từ sớm.
”
“Vậy sao, tiểu Trần cậu thật sự là một giáo viên tốt.
” Tiền bối phát ra một lời khen ngợi từ nội tâm.
Trần Xán Minh có chút e lệ cúi đầu, ở nơi mọi người không nhìn thấy, trong mắt tràn đầy lạnh lẽo thấu xương.
.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook