Đại Lão Thành Con Trai Ba Tuổi Của Tôi
7: Sau Này Sẽ Không Dây Dưa Với Anh Nữa


Khí trời nóng bức nên Từ Mật giả bộ không nghe thấy, bước nhanh tới ngôi nhà phía bên kia, không muốn tiếp xúc với ánh nắng bên ngoài.

Đường Tô nhanh chóng đóng cửa lại, đuổi theo Từ Mật.
“Ơ, Tô Tô, cậu đang ăn cơm sao?”
Đường Tô thấy Nghiêm Cảnh Dương không còn ở phòng ăn, cô mới thở phào nhẹ nhõm.
“Có khách tới chơi à?” Từ Mật kinh ngạc nhìn bàn ăn, bên trên bày ra hai cái bát và hai cái đũa.
“Ừ.” Đường Tô thản nhiên đáp: “Vừa mới rời đi.”
Ánh mắt của Từ Mật đảo qua bát canh, cô ta quay đầu cẩn thận đánh giá Đường Tô, nói: “Tô Tô ơi, tớ khát nước, cậu rót cho tớ được không?”
“Uống xong nước rồi thì cậu đi về đi, tôi không tham gia tiệc sinh nhật đâu.” Đường Tô đi vào phòng bếp, rót ly nước cho cô ta.
“Lý Dương rất mong cậu có thể đến đó.” Đôi môi đỏ chót của Từ Mật khẽ nhếch lên, dường như cô ta nhớ ra điều gì: “Lần trước tớ có để quên một thỏi son ở trong phòng cậu, để tớ vào lấy nhé.” Nói xong đã tự mình đi vào trong.
Đường Tô sửng sốt một chút sau đó đặt cái ly trong tay xuống, nhanh chóng đi theo: “Tôi lấy giúp cậu, cậu…”
Cô nhìn thấy Từ Mật mở cửa, đi vào bên trong phòng, bắt đầu tìm kiếm: “Tớ đã quên mất là để nó ở đâu rồi?” Từ Mật nhìn dưới bàn, sau đó đi vào phòng để quần áo, sắc bén quan sát, thậm chí mở tủ quần áo ra.
Trái tim Đường Tô bỗng dưng treo lên, cô cau mày, đi tới chắn trước mặt Từ Mật: “Son môi của cậu sẽ không để trong tủ quần áo của tôi đâu.”
“Có lẽ lần trước khi mặc quần áo của cậu tớ đã bỏ son môi vào túi cũng nên.” Từ Mật nhìn kỹ Đường Tô, không nhịn được nheo mắt.

Cô ta vẫn luôn biết khi Đường Tô không trang điểm rất đẹp, là loại đẹp đẽ mỹ lệ có từ trong xương cốt.


Lần đầu tiên cô ta thấy Đường Tô trong lòng cũng không khỏi kinh ngạc, cô xinh đẹp tuyệt trần như vậy làm cho người khác cảm thấy tự ti, đặc biệt là đôi mắt.

Dường như trong đôi mắt đó ẩn chứa cảnh sắc của mùa xuân, mưa bụi liêu xiêu, khung cảnh mơ hồ ướŧ áŧ làm cho người nhìn vào cũng muốn mềm ra.
May mắn trời cao công bằng, ban cho cô gia thế và vẻ đẹp mỹ miều nhưng lại không ban cho cô một đầu óc thông minh.
Cô ta nói với Đường Tô rằng đàn ông đều thích phụ nữ xinh đẹp, quyến rũ, đặc biệt là loại người lạnh lùng như Nghiêm Cảnh Dương, nhất định là càng thích kiểu đó.

Hơn nữa, cô ta cũng thường xuyên trang điểm đậm, vô tình Đường Tô cũng bị ảnh hưởng.

Cô cũng bắt đầu trang điểm đậm rồi xuất hiện trước mặt Nghiêm Cảnh Dương.
Nhưng giờ đây, vẻ kinh diễm trước đây của Đường Tô lại quay về.
Từ Mật âm thầm nghiến răng, bàn tay nắm chặt, đẩy Đường Tô ra, kéo mấy bộ đồ trong tủ qua vài lần nhưng cũng không phát hiện ra cái gì.
“Xem ra là tớ nhớ nhầm, không có trong tủ quần áo.” Cô ta ngượng ngùng cười.
Đường Tô cố gắng đứng vững, đôi lông mày xinh đẹp khẽ nhíu lại: “Cậu chắc chắn là muốn tìm son môi?” Cô không vui nhìn Từ Mật.
“Chắc chắn.”
Từ Mật vội vàng gật đầu nhưng ánh mắt vẫn lén lút nhìn khắp phòng, dừng lại tại đôi chân nhỏ bé dưới đống chăn trên giường rồi lập tức rời đi: “Giờ tớ nhớ ra rồi, có thể là tớ đã để ở nhà.”

Đường Tô không thích người khuê mật này của nguyên chủ một chút nào, từ ngôn ngữ đến hành động đều toát ra sự khinh miệt rõ ràng, đặc biệt là hành vi tự tiện xông vào phòng khi chưa được cho phép, đây chính là không tôn trọng chủ nhân của nó, cũng không để cô vào mắt.
“Giờ cậu về đi.” Đường Tô nói.
“Đừng, Tô Tô, cậu thật sự không đến tiệc sinh nhật của Lý Dương sao?” Không biết vì sao Từ Mật cảm thấy Đường Tô đang thoát khỏi sự khống chế của mình: “Không phải trước đây cậu cũng thích anh ta sao? Bây giờ anh ta đáp lại cậu, cậu nên thấy vui chứ!”
“Cậu hiểu lầm rồi, tôi không thích Lý Dương.” Đường Tô vô tình nhìn trên giường.

Tiếp theo, đôi đồng tử lập tức co lại.

Cô làm ra vẻ không để ý lùi về sau vài bước che tầm nhìn của Từ Mật ở cuối giường.
“Tớ biết, cậu thích Nghiêm Cảnh Dương.”
Từ Mật hận rèn sắt không thành thép mà nhìn cô: “Trước đây khi cậu theo đuổi hắn ta, chẳng phải là vì kíƈɦ ŧɦíƈɦ, muốn chinh phục con người lạnh lùng vô tình như hắn hay sao? Cậu biết bản thân không thể trèo cao cho nên chỉ chơi đùa mà thôi.

Giờ đây người đã mất, cậu đổi mục tiêu là được.

Tớ thấy Lý Dương cũng có vài nét giống Nghiêm Cảnh Dương, đúng không?”
Nghe xong những lời đó, chân Đường Tô gần như mềm nhũn ra.
Trong chăn, Nghiêm Cảnh Dương nằm sát vào mép giường, giường của Đường Tô mềm mại đến mức làm hắn giật mình.


Hắn cố gắng cuộn tròn cơ thể thành một cục nhỏ, một mùi hương ngọt ngào quấn xung quanh mũi hắn, giống như hương sữa bò lại giống như hương hoa lan được ngâm trong tuyết, rất dễ ngửi.
Theo bản năng hắn nghĩ tới đây là mùi hương trên người của Đường Tô.
Nhíu mày lại, hắn cố gắng ngừng thở.
Không lâu sau hắn nghe được tiếng hai người nói chuyện.
Nghe miệng Từ Mật nói "chơi đùa vui”, gương mặt của Nghiêm Cảnh Dương không có gì thay đổi nhưng ánh mắt lại lạnh xuống vài phần.
Trong phòng yên lặng, dường như Đường Tô có thể nghe thấy tiếng tim đập của mình.

Cô nhịn xuống ý nghĩ muốn nhìn về phía giường, nghĩ đến Nghiêm Cảnh Dương đang ở trong cơ thể của đứa trẻ giờ đang nằm trong chăn nghe rõ ràng từng câu mà Từ Mật nói.
Hai má cô nóng lên, rất nhanh giải thích: “Có khi nào tớ chơi đùa với Nghiêm Cảnh Dương chứ? Tớ đối với anh ấy là chết đi sống lại đấy cậu biết chưa?” Tình yêu của nguyên chủ dành cho Nghiêm Cảnh Dương rất sâu, nếu không thì cũng sẽ không quấn lấy Nghiêm Cảnh Dương, cuối cùng vì cầu mà không có được nên sinh ra hận thù.
“Nhưng trước đây cậu có nói, sau khi theo đuổi được Nghiêm Cảnh Dương thì sẽ chơi đùa hắn rồi vứt bỏ…”
Đường Tô thiếu chút nữa phun một búng máu!
Đầu ngón tay của cô run lên, hít sâu một hơi, cố gắng bỏ qua áp suất không khí đang giảm sau lưng mình: “Đó là vì mới đầu tôi không có hiểu biết gì về Nghiêm Cảnh Dương, chỉ bị vẻ bề ngoài đẹp trai của hắn mê hoặc.

Sau này khi hiểu sâu hơn về hắn rồi, biết được con người bên trong gương mặt điển trai đó đã bị khí chất bất phàm và năng lực xuất chúng đó chinh phục.

Cậu cũng không cần nói nữa, tôi sẽ không đi gặp cái tên Lý Dương gì đó đâu, cho dù tên đó có chút giống Nghiêm Cảnh Dương thì cũng không thể thay thế được vị trí của Nghiêm Cảnh Dương trong lòng tôi.”
Lo lắng Từ Mật sẽ nói thêm điều gì đó, Đường Tô lại kéo tay của Từ Mật kéo ra bên ngoài: “Tôi thấy không được khỏe, cần nghỉ ngơi, cậu về đi.” Nói xong, đem người ra khỏi cửa nhân tiện đóng cửa lại.
Đuổi được người đi, Đường Tô liền thở phào nhẹ nhõm.

Giây tiếp theo, cửa phòng ngủ mở ra, chân ngắn nhỏ nhắn của Nghiêm Cảnh Dương bước ra.
“Ồ, anh trốn trong phòng tôi à?” Đường Tô khẽ mở miệng tỏ vẻ kinh ngạc.
“Theo đuổi vì bị kíƈɦ ŧɦíƈɦ?”
“Cô muốn chơi đùa với tôi?”
“Sau khi chơi đùa xong thì vứt bỏ?”
Nghiêm Cảnh Dương dựa vào bức tường trắng cạnh cửa, hai tay mập mạp nhỏ nhắn khoanh tay ôm lấy ngực, đầu nhỏ ngẩng lên, hai hàng lông mày nhíu lại nghiêm túc không hợp với độ tuổi, cái miệng nhếch lên nụ cười chế giễu, âm thanh trẻ con vang lên hỏi từng vấn đề.
Người phụ này đúng là đồ điên! Vậy mà cũng dám nghĩ đến.
Mặt Đường Tô đỏ lên, mặc dù biết những lời đó không phải do mình nói nhưng vẫn cảm thấy hổ thẹn vô cùng.
Cô hơi cúi người xuống.
Nghiêm Cảnh Dương trước mặt tuy vẫn đang giả bộ trưởng thành nhưng là đang ở trong cơ thể trẻ con.

Cho dù là trừng mắt nhìn cô chằm chằm thì cũng chỉ làm tăng thêm vẻ đáng yêu đến mức trái tim Đường Tô run lên.
“Trước kia là tôi không hiểu chuyện.”
Đôi mắt ngập nước của Đường Tô khẽ chớp chớp, nghiêm túc nhìn hắn, cũng không biết có phải mới chui từ trong chăn ra hay không mà tóc của đứa bé vẫn đang bù xù, trên đỉnh đầu có chỏm tóc dựng lên, nhìn rất ngốc nghếch.
Cô nhéo đầu ngón tay nhưng không nhịn được, đưa tay ra vuốt chỏm tóc kia xuống: “Anh yên tâm, chờ anh khôi phục về như cũ thì tôi sẽ không bao giờ dây dưa với anh nữa.”
Chóp mũi của hắn lại ngửi được mùi hương sữa giống với mùi hương trên giường, rất thơm.
Nghiêm Cảnh Dương mất tự nhiên quay đầu, khó chịu khịt mũi: “Tốt nhất cô nên giữ lời hứa.”

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương