Đại Lão Lại Muốn Tan Vỡ
Chương 168: Hôn dạ minh châu (34)

Hệ thống: [... hình như là thế.]

Nhận được đáp án của hệ thống, Nam Nhiễm vô cùng hài lòng.

"Không tồi, cho dù không phải dạ minh châu, ta cũng tiếp nhận được."

So với dạ minh châu, cơ thể này lớn hơn rất nhiều.

Nếu đặt trong nhà nhất định có thể chiếu sáng cả một vùng trời.

Tiểu Hắc Long nghe ký chủ nhà mình tưởng tượng.

Tri kỷ nhắc nhở: [ký chủ, không bằng cô giải quyết tình hình trước mặt, cứu công chúa trước đi?]

Lời này vừa dứt.

Lực chú ý của Nam Nhiễm liền chuyển lên người ác long.

Mà con ác long kia cũng dùng hai con mắt đen như mực của mình chăm chú nhìn Nam Nhiễm.

Thỉnh thoảng còn quay đầu, nhìn trái nhìn phải một lúc.

Sau đó, đưa mũi tới gần Nam Nhiễm, ngửi ngửi.

Bỗng nhiên, ác long trở nên cao hứng.

[Rống!]

[Rống!]

Nó hưng phấn rống lên hai tiếng, rồi đong đưa cánh, bước từng bước to xoay vòng vòng quanh người Nam Nhiễm.

Sàn nhà của gác mái theo động tác của ác long mà vang lên từng tiếng [kẽo kẹt] [kẽo kẹt].

Nếu không cẩn thận có khả năng sẽ bị dẫm đến sụp nát.

Nhưng ác long lại không hề để ý.

Vừa thở hổn hển, vừa giương đôi cánh lớn màu đen tới gần Nam Nhiễm.

Lại thấy Nam Nhiễm không hề phản kháng, nó lập tức thè lưỡi ra, liếm liếm người cô.

Bất quá.

Thời điểm ác long thè lưỡi ra.

Nam Nhiễm liền giơ tay.

Kéo lấy đầu lưỡi của ác long.

Đồng thời, hai hàng lông mày hơi chau lại, vẻ mặt ghét bỏ.

Liếc mắt nhìn con ác long này một cái: "Ngươi muốn làm cái gì?"

Ác long trả lời Nam Nhiễm: "Rống!"

Ác long rống liên tục mấy cái.

Lúc định rống thêm mấy cái nữa.

Thì Nam Nhiễm đã nắm chặt đầu lưỡi nó, dùng sức kéo một cái.

"Rống... ô ô ô..."

Ác long không biết làm gì, chỉ có thể gầm rú.

Nam Nhiễm xoa xoa lỗ tai của mình.

Chứng kiến cảnh này, hệ thống cứ nghĩ sắp sửa phát sinh một cuộc ác chiến.

Kết quả, không nghĩ tới.

Con ác long này hình như rất thích ký chủ.

Hệ thống nghi hoặc mở miệng: [ký chủ, có phải do cô từng uống máu rồng nên nó nghĩ cô là rồng không?]

"Ai biết." Nam Nhiễm thuận miệng đáp một câu.

Mà con ác long kia không chỉ ngoan ngoãn đứng im ở đó, cái gì cũng không làm, mà còn dán chặt mắt nhìn chằm chằm từng hành động của Nam Nhiễm.

Nhìn nước miếng dính trên tay mình.

Nam Nhiễm bình tĩnh tháo chiếc khăn đen trên tóc ra.

Lau sạch tay.

Kết quả cô vừa mới lau được một chút.

Ác long bỗng nhiên ghé đầu qua, cắn cắn chiếc khăn đen kia.

Bộ dáng trông vô cùng hưng phấn.

Vừa ngậm chiếc khăn tay đen vừa hưng phấn bắt đầu xoay vòng vòng.

Mái tóc màu rong biển của Nam Nhiễm rũ xuống, che khuất biểu tình của cô.

Giọng nói âm trầm: "Đưa lại đây."

Ác long nghe vậy, có chút do dự.

Ánh mắt rõ ràng không muốn.

Nam Nhiễm ngẩng đầu, nhìn chằm chằm con rồng ngu xuẩn kia.

"Hoặc là trả đồ lại cho ta hoặc là ta nướng ngươi lên."

Hiển nhiên con ác long này có thể nghe hiểu tiếng người.

Vì thế, Nam Nhiễm vừa dứt lời.

Ác long liền đưa đầu lại gần, lưu luyến không rời trả khăn tay cho cô.

Lúc này, bỗng nhiên trong lâu đài vang lên từng tiếng còi báo hiệu.

Tiếng còi du dương, nghe như một khúc nhạc dạo đầu.

Sau một lúc.

Tiếng còi dừng lại.

Mà sau khi ác long nghe được tiếng còi.

Nó lập tức cúi đầu, ngậm lấy chiếc khăn đen trên tay Nam Nhiễm, nhanh chóng bay từ cửa sổ ra ngoài.

Nam Nhiễm đứng ở cửa sổ gác mái.

Cúi đầu liếc mắt một cái.

Chỉ thấy ác long đang bay ở dưới thấp, chuẩn bị lên cao rời đi.

Môi đỏ khẽ cong.

Nam Nhiễm lùi về sau ba bước.

Lấy đà, trực tiếp nhảy ra khỏi cửa sổ.

Từ xa nhìn vào, chỉ thấy được một thân ảnh màu lam nhạt, động tác uyển chuyển dứt khoác rơi trên sống lưng của ác long.

Ác long đang ngậm khăn đen trong miệng.

Vốn dĩ đang vô cùng cao hứng.

Kết quả, bỗng nhiên cảm thấy trên lưng mình hơi nặng.

Sau đó, đầu của nó bị đánh một cái thật mạnh.

Mạnh đến mức khiến nó say sẩm, cả người cứ thế mất đà lao thẳng xuống đất.

...

Vậy là có người đoán trúng rồi nha.

Đó là ngày Quốc tế hạnh phúc 20/3 nè.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương