Đại Lão Cố Chấp Cứ Ép Hôn
-
C8: Gặp mặt tình địch
Vân Thuyền là một họa sĩ điềm tĩnh, có thể tổ chức triển lãm, trong giới có chút danh tiếng, ở ngoài giới thì ít người nhắc đến.
Lần cuối Yến Thời Miên gặp anh ta là nửa tháng trước, Vân Thuyền đi đến thành phố Lâm tổ chức triển lãm, bây giờ vừa mới về.
Đây là nhân vật 2D thứ 2 Yến Thời Miên công lược trong trò chơi, thành thật mà nói lần đầu tiên cậu nhìn thấy Vân Thuyền ở ngoài hiện thực, trái tim cậu đã bị hẫng một nhịp.
Lần đầu tiên hai người gặp nhau chính là ở một quán cà phê lấy hoa làm chủ đề chính, giữa muôn sắc rực rỡ, Vân Thuyền mặc một chiếc áo sơ mi màu trắng ngồi bên cửa sổ đọc sách.
Anh có chút khác so với trong game, trong game nhìn anh lạnh lùng, nhưng ở ngoài đời Vân Thuyền trông có vẻ dịu dàng hơn, vừa nhìn một cái, anh hệt như cành liễu trong gió xuân.
Hút mắt, rạng rỡ, dịu dàng.
Tính tình Vân Thuyền hào phóng, dịu dàng hiểu lễ nghĩa, đối xử với Yến Thời Miên rất tốt, có thể khoan dung một số tính xấu của cậu.
Dựa theo nội dung cốt truyện, Yến Thời Miên là một fan nhỏ của Vân Thuyền, ủng hộ Vân Thuyền từ lúc chưa có tên tuổi đến khi anh vươn tới đỉnh cao, mỗi khi Vân Thuyền bị người khác ác ý nhục mạ bôi xấu, Yến Thời Miên sẽ luôn xông lên trước bảo vệ phản bác lại giúp anh.
Hai người thường xuyên trò chuyện cứ thế trở thành bạn bè trên mạng, không gì là không thể nói với nhau.
Hai người thành công gặp mặt nhau vào lần đầu tiên Vân Thuyền tổ chức triển lãm, từ đó về sau mối quan hệ càng trở nên thân thiết.
Những chuyện đó đều là nội dung vở kịch, lúc Thịnh Tùy phái Dương Đào điều tra bối cảnh của Vân Thuyền thì không tra được gì, chỉ có Yến Thời Miên tự mình nói với hắn.
Thịnh Tùy chỉ biết người này đã từng gặp mặt với Yến Thời Miên chừng vài lần, hình như là một người có thể uy hiếp đến vị trí của hắn.
Bởi vậy lúc Thịnh Tùy lái xe, sắc mặt không tốt cho lắm.
“Anh bày cái vẻ mặt gì thế?” Từ lúc trở về đã được hai ngày, dấu vết dị ứng trên người Yến Thời Miên đã gần như biến mất hết, chỉ có dưới khoé mắt phải, lúc ấy cậu gãi quá mạnh nên bây giờ vẫn còn hơi hồng hồng.
Thịnh Tùy mím môi thành đường thẳng: “Không bày vẻ mặt gì cả.”
Không có bày vẻ mặt gì hết, đây là ghen.
“Cũng có nhờ anh đưa đâu, là tự anh đòi đó chớ.” Yến Thời Miên nhìn thông báo hệ thống dẫn đường.
Chỉ cần qua một cái đèn đỏ nữa, còn cách chỗ hẹn không tới một trăm mét thì ở đây bỗng dưng kẹt xe.
“Thôi để em đi qua đó.” Cậu muốn xuống xe, Thịnh Tùy chợt giữ chặt cậu lại, “Anh đưa em qua đó.”
Lúc hắn nói mấy lời này rất dữ, mỗi một chữ đều nghiến răng nói, cơ thể Yến Thời Miên liền cứng đờ.
Từ buổi tối hôm đó Thịnh Tùy đã trở nên không đúng, hắn trông có vẻ rất lo âu, rất dễ bực bội.
Yến Thời Miên ngồi trở lại, bàn tay định gỡ dây an toàn buông ra, bỗng nhiên nghiêm túc nói: “Thịnh Tùy, hai ngày này anh làm sao thế, anh không vui sao?”
Thịnh Tùy cắn răng, nếu là lúc trước hắn sẽ không để lộ cảm xúc tiêu cực này ra cho Yến Thời Miên thấy.
Loại cảm xúc tiêu cực này của hắn xuất hiện vốn có liên quan tới Yến Thời Miên, dù sao cũng chỉ vì một chữ tình, nếu muốn bày nó ra trước mặt Yến Thời Miên, để cậu có thể phát hiện được chút gì đó.
Thịnh Tùy nghĩ, Yến Thời Miên có thể sẽ bị hắn dọa chạy mất.
Nhưng hôm nay hắn đột nhiên không muốn tự mình giải quyết nữa, nói thẳng: “Đúng vậy, anh đang rất không vui! Miên Miên, nếu vậy thì em định làm thế nào?”
Hắn khựng lại một lát, mở miệng nhưng lại không nói thành lời.
Đừng đi tìm người khác, hôm nay dỗ dành anh đi.
Yến Thời Miên rối rắm nhìn hắn, chậc lưỡi nói: “Có phải công việc của anh nhiều quá không? Chạy qua chạy lại nhất định rất mệt, anh cũng không cần đến đưa em đi đâu, mấy chuyện này em tự mình xử lý được mà.”
Thịnh Tùy: “……….”
Thịnh Tùy muốn có một câu an ủi từ Yến Thời Miên đúng là còn khó hơn cả lên trời.
Còn vài giây nữa là đèn xanh, Thịnh Tùy dựa vào tay lái, dùng ngón tay xoa trán.
Mệt lòng.
Nhất thời trong xe không còn ai lên tiếng nữa, Yến Thời Miên cúi đầu gửi tin nhắn cho Vân Thuyền.
Bởi vì kẹt xe hai người lại đợi thêm một lượt đèn đỏ nữa mới tới nơi.
Yến Thời Miên vội vã xuống xe, Thịnh Tùy nhìn theo, thấy Vân Thuyền vươn tay muốn ôm cậu.
“Miên Miên!” Ngay khi Yến Thời Miên chuẩn bị bổ nhào về phía trước, Thịnh Tùy bỗng nói: “Bốn giờ anh đến đó em.”
Yến Thời Miên đang định từ chối, lâu rồi cậu không gặp Vân Thuyền nên muốn chơi lâu hơn một chút.
Nhưng Thịnh Tùy lại bình tĩnh bổ sung: “Ngay tại đây luôn, nếu bốn giờ anh không thấy em, lúc trở về anh sẽ phạt em.”
Yến Thời Miên lập tức xụ mặt, phạt cái gì mà phạt chứ, Thịnh Tùy thật đáng ghét, trước mặt người ngoài mà cũng không cho cậu chút mặt mũi gì cả.
Cậu đi qua, đóng cửa xe thật mạnh, ngăn cách ánh mắt khiêu khích của hắn vẫn đang dừng trên người Vân Thuyền.
Cửa xe bị đóng lại nhưng Thịnh Tùy không vội đi, tiếp tục nhìn Vân Thuyền qua cửa kính xe.
Vân Thuyền không nhìn hắn, anh cúi đầu đứng ở bên cạnh Yến Thời Miên.
Có lẽ Yến Thời Miên đang giận hắn, cậu khoanh tay không muốn nói chuyện, không biết Vân Thuyền nói gì đó rồi dùng ngón tay khều khều lông mi của cậu, làm cậu cười rộ lên để lộ hai cái lúm đồng tiền thật sâu.
Vân Thuyền cũng mỉm cười theo, ánh mắt không rời khỏi người Yến Thời Miên một giây, thấy Yến Thời Miên mỉm cười, sự dịu dàng trong mắt anh càng thêm sâu nhưng sự dịu dàng đó lại ẩn chứa một loại ánh mắt khác ở phía sau.
Thịnh Tùy rất quen thuộc ánh mắt này, bởi vì đó chính là ánh mắt hắn nhìn Yến Thời Miên.
Ánh mắt đó có yêu, có chiếm hữu, còn có cả ham muốn nuốt Yến Thời Miên vào bụng.
Thịnh Tùy cố kìm nén cảm giác muốn mang Yến Thời Miên rời đi ngay, hắn biết nếu làm vậy Yến Thời Miên sẽ không thích.
Hắn chỉ nên lén làm những chuyện đó, không nên làm ở trước mặt Yến Thời Miên, như vậy là không tốt, bởi vì Yến Thời Miên sẽ ghét hắn.
Những chuyện mà khiến Yến Thời Miên chán ghét hắn, hắn không bao giờ làm công khai.
Muốn Vân Thuyền rời xa Yến Thời Miên, Thịnh Tùy có rất nhiều thủ đoạn để người khác không biết.
Nghe thấy tiếng xe dừng ven đường lái đi, Vân Thuyền mới ngẩng đầu dậy, anh thuận miệng hỏi: “Miên Miên, ban nãy là anh trai của em sao?”
“Không phải.” Yến Thời Miên nói, “Anh trai em đâu có nói chuyện với em kiểu đấy.”
Vân Thuyền hiểu ngay: “Là Thịnh Tùy à?”
Mỗi khi Yến Thời Miên ở cùng anh, cậu thường hay treo cái tên Thịnh Tùy này bên miệng, tuy rằng đều là mắng hắn nhưng có lẽ đến cả bản thân Yến Thời Miên cũng không nhận ra tần suất mình nhắc đến cái tên này lại rất cao.
Vân Thuyền cảm nhận được chuyện này rất rõ, vì thế anh sẽ luôn nhân lúc trước khi Yến Thời Miên nhận ra, kéo tất cả lực chú ý của cậu về trên người mình.
“Cậu ta nhìn dữ quá nhỉ.” Vân Thuyền nói.
Yến Thời Miên gật đầu: “Đúng vậy, dữ lắm.”
Cậu thật sự không muốn nhắc tới Thịnh Tùy nữa nên nói sang chuyện khác.
Lần này Vân Thuyền dẫn Yến Thời Miên đến tham gia một bữa tiệc nướng của bạn anh tổ chức.
Yến Thời Miên tính cách nhiệt tình, không lâu sau đã làm quen với những người đó, có thể thành thạo nói chuyện với mấy người khác nhau trước mặt.
Đồ ăn đều là Vân Thuyền nướng xong đưa vào tay cậu, cậu không hề tới gần bếp nướng một tí nào.
Khi trong tay lại bị nhét thêm một xiên thịt nướng, Yến Thời Miên rõ ràng có hơi do dự, Vân Thuyền kéo cậu ngồi xuống: “Làm sao thế, no rồi à?”
Yến Thời Miên lắc đầu, dạ dày cậu không tốt lắm, không nên ăn nhiều đồ chua cay nướng than gì đó, chiều nay cậu vừa nói chuyện với người khác vừa được Vân Thuyền nhét đồ ăn, bất tri bất giác ăn quá trời.
Nhưng đây là Vân Thuyền thấy cậu thích ăn nên mới cố ý nướng cho cậu, cậu lại không muốn phụ tấm lòng của Vân Thuyền…..
“Không sao ạ.” Cậu mỉm cười trả lời, tiếp tục ăn thịt Vân Thuyền nướng.
Vân Thuyền thấy cậu ăn uống vui vẻ, lại nướng thêm cho cậu một chút.
Yến Thời Miên đều ăn hết, đến cuối cùng ăn không nổi nữa mới từ chối ý tốt muốn nướng thêm thịt cho cậu ăn của Vân Thuyền.
Sau khi ăn xong cậu rõ ràng không còn hăng hái như trước nữa, vì mất hứng thú nên cậu đứng ở một nơi cách xa mọi người.
Ăn không tiêu, dạ dày lại có chút không thoải mái, cậu không muốn tham gia vào, mất công lại phá tâm trạng đang vui vẻ của người khác.
Cậu nhìn đồng hồ thấy đã gần ba giờ rưỡi, Thịnh Tùy nói bốn giờ sẽ đến đón cậu……
Ngày hôm nay cũng không nhận được tin nhắn của Thịnh Tùy.
Thật sự tức giận rồi à? Giận chuyện gì nhỉ?
“Miên Miên, sao không có ai ở cạnh em vậy?” Vân Thuyền đi tới, bàn tay to lớn đặt trên đỉnh đầu cậu, cắt ngang dòng suy nghĩ lung tung của cậu.
Yến Thời Miên tắt điện thoại: “Không có gì ạ.”
Vân Thuyền nói: “Lát nữa bọn họ muốn đi chèo thuyền, em muốn đi chung không?”
Yến Thời Miên nhìn mặt hồ cách đó không xa, hồ có diện tích rất lớn, màu xanh ngọc dập dờn, gió nhẹ nhàng lướt qua.
Nhưng bây giờ đã gần ba giờ rưỡi.
Từ chỗ này đi ra bên ngoài đường lớn cũng phải hai mươi mấy phút, phía này xe không tiện đi vào, mọi người đều đậu xe ở đường lớn rồi đi bộ vào.
Yến Thời Miên còn đang rối rắm, điện thoại bỗng rung lên một cái, màn hình trực tiếp sáng lên, Thịnh Tùy gửi đến một tin nhắn bằng giọng nói.
Vân Thuyền nhìn thoáng qua rồi xoay người sang chỗ khác nói chuyện với bạn, Yến Thời Miên liền mở khóa bấm nghe voice chat.
“Miên Miên, ba giờ rưỡi rồi, anh đi đón em, bây giờ em đi ra là vừa rồi đấy.”
Điện thoại lại rung lên một cái, một giọng nói khác lại vang lên.
“Hôm nay ở bên ngoài em đã ăn thứ gì?”
Trước khi đến đây Thịnh Tùy đã ép hỏi ra bọn họ tới tiệc nướng, hết lần này đến lần khác dặn dò Yến Thời Miên không được ăn nhiều, có thể ăn nhiều trái cây hơn, uống nhiều nước, buổi tối về Thịnh Tùy sẽ nấu cơm cho cậu.
Yến Thời Miên nhìn thoáng qua que xiên thịt vẫn chưa kịp dọn dẹp nằm trên bàn, trả lời lại: “Chỉ ăn chút trái cây à.”
Lần này bên kia gửi lại tin nhắn thường: “Ừm, em đi ra đi, anh sắp đến rồi, Miên Miên.”
Trên mặt hồ có gió thổi qua, Yến Thời Miên đứng lên, Vân Thuyền cũng đi tới: “Phải về rồi à?”
Yến Thời Miên gật đầu, cảm thấy có chút không ổn, cảm giác bụng không thoải mái càng lúc càng rõ ràng hơn.
Trên mặt Vân Thuyền có chút mất mác, Yến Thời Miên nói: “Thịnh Tùy dữ lắm, anh ấy nói bốn giờ đến đón em, nếu em mà không ra đúng giờ là anh ấy sẽ thật sự xử lý em đó.”
Vân Thuyền nghe Yến Thời Miên nói cái tên này vô số lần, mang máng nhận ra cậu có hơi sợ Thịnh Tùy.
Về phần xử lý mà cậu nói, Vân Thuyền biết Thịnh Tùy có lẽ chỉ nói để dọa Yến Thời Miên mà thôi.
Nhưng Yến Thời Miên thế này, hiển nhiên là không muốn chơi tiếp nữa, trong lòng cậu đã có ý định khác.
“Anh đưa em ra ngoài.” Vân Thuyền không giữ cậu lại nữa, anh thu dọn đồ đạc cho cậu xong, chào hỏi với những người khác một tiếng rồi cùng cậu ra ngoài.
Yến Thời Miên vốn không định để anh tiễn mình, Vân Thuyền cứ nhất quyết muốn đi, cậu từ chối không được nên chỉ đành đồng ý.
Dọc đường đi hai người không trò chuyện câu nào, lúc qua một cái đèn giao thông, trong dạ dày Yến Thời Miên bỗng nhiên xuất hiện cảm giác bị đốt cháy, cậu mất tập trung nên không phát hiện đã chuyển sang đèn đỏ, cứ thế bước xuống đường định đi qua.
Tay bị một người khác kéo lại, cả người cậu rơi vào một cái ôm rộng lớn, một tay Vân Thuyền đặt lên lưng cậu, nhỏ giọng hỏi han: “Sao không nhìn đèn đỏ mà đi rồi?”
Yến Thời Miên đứng vững lại, cảm giác tay trái vẫn bị một bàn tay ấm áp cầm lấy, cậu đang muốn rút ra thì lại có người kéo cậu qua hướng khác.
Lần này không phải là bàn tay ấm áp mà là cảm giác lạnh lẽo Yến Thời Miên đã quen thuộc.
“Em không muốn sống nữa sao? Lớn thế này mà chỉ biết vùi đầu đi về trước!” Thịnh Tùy bất thình lình mắng cậu một tràng, ngón tay cái siết chặt lại, hệt như muốn bóp nát cả cậu.
Yến Thời Miên bĩu môi nói: “Đừng nói nữa, em biết rồi!”
Vân Thuyền nhìn Yến Thời Miên một giây trước vẫn còn trong tay mình giờ lại tựa vào người Thịnh Tùy, anh siết chặt tay giấu ở phía sau, mỉm cười nói: “Miên Miên, anh đi trước nhé, lần sau gặp lại.”
Yến Thời Miên gật đầu, cậu theo Thịnh Tùy lên xe, hạ cửa kính xuống vẫy tay chào tạm biệt Vân Thuyền đang đứng ở đối diện đường cái.
“Tạm biệt anh Vân Thuyền, cảm ơn anh hôm nay đã chăm sóc ạ.”
Vân Thuyền mỉm cười gật đầu, vẫy tay chào cậu.
Chiếc xe đen trước mặt không cho bọn họ cơ hội nói chuyện phiếm nữa, hắn giẫm chân ga lái xe đi.
Lúc này Yến Thời Miên ngồi trên xe, bị sự lạnh lùng của Thịnh Tùy dọa sợ, nửa ngày không dám nói một câu nào.
Công ty của hắn rốt cuộc là đã gặp chuyện gì nhỉ, cả một ngày mà sắc mặt vẫn không tốt hơn.
Thịnh Tùy lái xe rất nhanh, gần như là vượt tốc, Yến Thời Miên nghe thấy tiếng gió thổi vù vù bên tai, bất giác nuốt nước bọt.
“Anh ơi, chạy chậm chút nha, như vậy không tốt đâu, sẽ bị cảnh sát giao thông bắt đó.”
Yến Thời Miên duỗi tay đặt lên đùi Thịnh Tùy, bị Thịnh Tùy dùng một tay đẩy ra: “Bẩn chết mất, đừng chạm vào anh.”
Bẩn?
Yến Thời Miên nâng tay nhìn thoáng qua, không dính gì mà.
Xấu tính nên đi kiếm chuyện đúng không?
Yến Thời Miên hừ một tiếng, nghiêng đầu nhìn khung cảnh bên ngoài cửa sổ, cậu thề đêm nay sẽ không thèm nói chuyện với hắn, tiếng gió bên tay thổi vù vù dần dần nhỏ đi.
Lúc Vân Thuyền trở về mọi người đã chuẩn bị lên thuyền, thấy anh về thì liền trêu ghẹo anh: “Về nhanh vậy, không chở hoàng tử nhỏ ấy về nhà à?”
Vân Thuyền thương Yến Thời Miên vô cùng, cẩn thận che chở dỗ dành, hơn nữa khí chất của Yến Thời Miên khá tốt, trông có vẻ mỏng manh yếu ớt, hệt như một đóa hoa trắng non mềm nên tất cả mọi người đề trêu ghẹo gọi cậu là hoàng tử nhỏ.
“Không có.” Vân Thuyền có chút mất mác, “Bạn em ấy đến đón rồi.”
Nói bạn là có ý riêng.
Anh biết bản thân thua kém Thịnh Tùy, hơn nữa sự chênh lệch này là không phải là thứ anh có thể đuổi theo được.
Nhưng Yến Thời Miên và Thịnh Tùy cũng chỉ dừng lại ở mức bạn bè mà thôi, chút chênh lệch ấy cũng không ngăn cản được gì.
Chữ “bạn” này là sự an ủi Vân Thuyền tự tìm cho chính mình.
₍⑅ᐢ..ᐢ₎ ₍⑅ᐢ..ᐢ₎ ₍⑅ᐢ..ᐢ₎
Thịnh Tùy: Eo của Miên Miên là thứ mà ngươi có thể ôm được à? (╬◣ω◢)( chỉ chỉ trỏ trỏ)
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook