Chưa đầy một tháng sau khi trở về từ Bắc Kinh, Kiều Lâm đã sinh một cô con gái.

Dù sớm hơn dự sinh hơn một tháng nhưng em bé vẫn khỏe mạnh.

Cô gửi qua một số bức ảnh, đứa bé còn nhỏ xíu.

Thẩm Hạo Minh nhìn qua nói: “Con bé có chút giống em.”
Hứa Nghiên trong tháng đó rất bận rộn.

Đài đang chuẩn bị phát sóng một chương trình mới trong dịp Tết Nguyên Đán.

Ghi hình hơn mười giờ mỗi ngày, lặp đi lặp lại một đoạn văn.

Trong khoảng thời gian này, cô đã đến nhà Thẩm Hạo Minh một lần, nhưng Thẩm Kim Thông lại không có ở đó.

Chỉ có Vu Lan và một vài người bạn của bà ấy đang chơi mạt chược.
Hứa Nghiên tiếp vài lượt và thua 6.000 nhân dân tệ.

Trước khi rời đi, Vu Lan nói: “Qua năm mới lại chơi tiếp”.

Hứa Nghiên cho rằng đây là một cách để Vu Lan vui vẻ nên đã thuyết phục Thẩm Hạo Minh không đến Koh Samui vào dịp năm mới mà hãy ở với bố mẹ anh (Koh Samui là một đảo thuộc tỉnh Surat Thani, Thái Lan).

Vậy có lẽ có thể gặp chú Cao trong bữa tiệc gia đình.
Hứa Nghiên nhận được thoại thì trời đã tối.

Còn ba ngày nữa là đến Tết Nguyên Đán, buổi chiều cô và Thẩm Hạo Minh đi mua một bó pháo hoa.

Trên đường về trời có chút mưa, nghe nói nửa đêm sau sẽ biến thành tuyết, nhiệt độ sẽ giảm mười độ.

Mấy ngày trước Bắc Kinh rất ấm áp, khiến người ta có cảm giác mùa xuân đã đến.
Điện thoại reo lên với số lạ.

Khi đó cô đang đứng trong nhà kính của nhà Thẩm Hạo Minh, dặn dò bảo mẫu chuyển hoa lan vào nhà.

Thẩm Hạo Thần cũng được gọi tới hỗ trợ.

Hứa Nghiên cảm thấy để thằng bé làm một ít công việc thể chất sẽ có ích lợi, ít nhất nó sẽ không có nhiều thời gian suy nghĩ như vậy.
Thằng bé bĩu môi nói rằng những bông hoa này thật sự rất xấu.

Cô chống nạnh và nhìn nó: “Theo em loài hoa nào đẹp?”
“ Hoa giả” thằng bé trả lời.
Cô nhờ Thẩm Hạo Thần chuyển chiếc chậu trước mặt vào phòng khách, sau đó nghe điện thoại.
Đó là mẹ cô ấy.

Đầu dây bên kia bà ấy đang khóc rất to, nói với cô ấy rằng Kiều Lâm đã tự tử, cô ấy ra ngoài một mình vào ban đêm và nhảy xuống con sông ở rìa thành phố.
“Vẫn đang tìm kiếm à? Họ vẫn đang tìm kiếm à? “Cô hỏi liên tiếp nhiều lần.
Mẹ cô ấy nói chuyện đó xảy ra ngày hôm qua, người đã không còn nữa.

Hứa Nghiên cúp điện thoại.
Xung quanh im lặng.

Cô phủi bùn trên tay, cầm chậu lan bước ra ngoài.
Thời tiết ẩm ướt, như thể tuyết đã rơi vậy.

Thứ gì đó lạnh buốt dường như có móng vuốt, bám chặt vào da đầu cô.

Cô đưa tay ra, cố gắng chạm vào những bông tuyết trong không khí.

Rầm một tiếng, lọ hoa rơi xuống đất.

Những mảnh sứ quay tròn trên mặt đất phát ra âm thanh vang vọng.
Thẩm Hạo Thần đi tới, nhìn chậu hoa dưới chân cô.
“Ha ha” Thằng bé có chút đắc ý nói: “Hoa giả sẽ không rơi thành mảnh vụn”.
“ Đi ra chỗ khác”, cô hét vào mặt nó, ngồi xổm xuống nhặt bông lan từ những mảnh sứ vỡ.

Thẩm Hạo Thần bị doạ sợ, đứng đó không nhúc nhích.

Vu Lan thu thập hoa lan và ném chúng xuống đất, sau đó mang chúng đi.
Cô đặt bó hoa lên ghế bên cạnh rồi lái xe ra khỏi cổng khu biệt thự.


Ngoài cửa sổ có tiếng gió hú, những bông tuyết đập vào kính chắn gió như những con bướm đêm kiên quyết.

Cô nắm chặt vô lăng, toàn thân run rẩy.

Nước mắt lưng tròng, cô cau mày nhìn chằm chằm vào con đường phía trước.

Vì sao Kiều Lâm lại làm như vậy? Cô cảm thấy rất tức giận.

Vào đêm cuối cùng ở Bắc Kinh, cô đã hứa sẽ quay lại chờ tin tức của mình.

Tại sao cô không thể đợi thêm một lát nữa?
Chiếc ô tô lao xuống đường cao tốc, vượt qua một chiếc xe tải, liều lĩnh rẽ nhiều góc rồi dừng lại ở một bãi đậu xe trống.

Cô đập mạnh tay lái, bấm còi inh ỏi.

“Không phải cô ấy nói sẽ tìm ra cách sao? Tại sao cô ấy không tin mình?” Cô dựa lưng vào ghế và khóc lớn.
Điện thoại reo mấy lần ở ghế cạnh cô.

Đó là Thẩm Hạo Minh.

Cô ngồi trong bóng tối, và khi màn hình tối dần, cô thì thầm: “Chị gái tôi đã chết rồi”.
Cô ấy đã không trở lại dự lễ tưởng niệm.
Tuyết rơi nhẹ vào đêm giao thừa.

Cô đứng ở cửa sân nhìn Thẩm Hạo Minh đốt pháo hoa.

Cô ngẩng đầu lên và nhìn ngọn lửa bùng lên rồi tàn xuống.

Bầu trời lại trở nên tối tăm.

Một vài bông tuyết rơi trên mặt cô.
Cô gọi điện về nhà.

Mẹ cô vừa khóc vừa hỏi: “Tại sao Kiều Lâm lại nhẫn tâm bỏ lại mọi người?”
Đầu dây bên kia truyền lại tiếng trẻ con khóc, bố chửi bới, nồi, bát rơi xuống đất phát ra tiếng kêu leng keng.
Mẹ cô hỏi: “Khi nào con về?”
Đây dường như là lần đầu tiên cô bày tỏ sự cần thiết của mình đối với Hứa Nghiên.
“Vài ngày nữa,” cô trả lời.
"Đừng bao giờ quay lại nữa!" Cha cô hét lên và cúp điện thoại.
Hứa Nghiên vẫn luôn không trở lại Thái An.

Trong lòng cô có một cơn thịnh nộ không thể dập tắt được.

Cô cảm thấy Kiều Lâm không hiểu cô, không tin cô, thậm chí không muốn cô sống tốt.

Cô làm vậy để khiến cô cảm thấy tội lỗi mãi mãi.

Trong một thời gian dài, cơn tức giận này đã trấn áp nỗi buồn một cách hiệu quả và giúp cô ngủ bình thường.
Một ngày tháng Tư, cô đến nhà Thẩm Hạo Minh để ăn tối.

Ngày hôm đó, chỉ có thành viên trong gia đình họ mới ăn hàu và tôm hùm New Zealand mang về từ Paris.

Vu Lan phàn nàn rằng hàu không còn tươi như lần trước.
“Bà không phải đi Paris vào tháng tới à?”
Thẩm Kim Thông lấy điều khiển từ xa để chuyển kênh, trên màn hình xuất hiện một nữ người dẫn chương trình mặc bộ đồ trắng.

Cô liếc nhìn bản thảo trên tay rồi ngẩng đầu lên:
“Năm 1988, tại một bệnh viện ở Thái An, Vương Á Trân, người mắc bệnh tim, đã sinh con gái thứ hai.

Cô không có niềm vui làm mẹ mà chỉ rất hoảng sợ.

Bên cạnh cô là bé gái Chỉ nặng 150 gam, cô mở mắt ra và tò mò nhìn thế giới vào lúc đó, cô có biết rằng thứ đang chờ đợi cô trên thế giới không phải là những lời chúc phúc ấm áp mà là sự trừng phạt tàn nhẫn ở bên ngoài phòng phẫu thuật, Kiều Kiến Bân đang ngồi trên một chiếc ghế dài, đã không ngủ cả đêm sau nhiều tháng trằn trọc giữa Ủy ban Kế hoạch hóa Gia đình và bệnh viện, anh ấy đã kiệt sức.

Tuy nhiên, bất hạnh của gia đình họ mới chỉ bắt đầu…”
Hứa Nghiên nhìn chằm chằm màn hình, một tay ôm cổ áo len, cảm giác như sắp ngạt thở.
Thẩm Kim Thông nói: “Chương trình Tiêu Điểm này, đôi khi xem cũng được”.
Vu Lan nói: “Có gì đáng xem chứ, không phải cưỡng hiếp thì là sinh đẻ vỡ kế hoạch”.
“Mẹ, mẹ” Thẩm Hạo Thần hỏi: Mẹ có được coi là vỡ kế hoạch không?”
Vu Lan nói: “Bảo bối, sinh được con chính phủ Canada còn thưởng cho ta nữa đó”

"…Phóng viên đến nhà Kiều Kiến Bân.

Sau khi Kiều Kiến Bân bị sa thải, cả gia đình đều dựa vào phòng khám này để kiếm sống.

Hiện tấm biển "Phòng khám Hòa Bình" vẫn treo trước cửa, nhưng đã mấy năm nay không có bệnh nhân nào đến Giường chẩn đoán.

Ở tầng một chất đầy các loại thuốc chăm sóc sức khỏe.

Một số đã hết hạn sử dụng từ lâu nên Vương Á Trân để lại cho gia đình cô lấy một lọ thuốc đưa cho phóng viên.

Đây là thuốc àn thần, con gái lớn của tôi không ngủ được nên tôi để nó uống...!Trong 20 năm qua, Kiều Kiến Bân và Vương Á Trân đã tìm kiếm sự giúp đỡ qua nhiều kênh khác nhau, mong rằng đơn vị có thể khôi phục lại công việc cho Kiều Kiến Bân..

."
Máy quay quét qua nhà của họ.

Mạng nhện giăng đầy trong góc, khăn trải bàn dính đầy dầu mỡ trên bàn, bồn cầu ố vàng, cuối cùng dừng lại ở bức ảnh trên tường.

Đó là bức ảnh của cả gia đình họ, và có thể là bức ảnh duy nhất.

Lúc đó Hứa Nghiên khoảng bốn, năm tuổi, đứng ở ngoài cùng bên phải, tay Kiều Lâm đặt trên vai cô.
Hứa Nghiên cảm giác như ánh mắt của mọi người đều đang đổ dồn về phía mình.

Cô gần như có thể dậy khỏi chỗ ngồi và lao ra khỏi phòng.
Sau đó, người dẫn chương trình kể về cuộc sống của gia đình Kiều Kiến Bân trong những năm qua, đồng thời kể về cô con gái nhỏ ngoài giá thú, bị vô sinh do sinh non và dùng thuốc.

Nhưng nơi ở của cô không được đề cập.

Con gái của Kiều Lâm cũng không được nhắc đến, nhưng người ta nói rằng Kiều Lâm đã bị vấn đề này vây lấy trong nhiều năm, dẫn đến mối quan hệ của cô tan vỡ và mất việc.

Cách đây hơn hai tháng, có một đêm, chị dỗ con ngủ như thường lệ rồi bỏ nhà đi bộ ra sông rồi nhảy xuống.
Màn hình quay lại trường quay.

Nữ MC cho biết, chỉ một ngày trước khi tự sát, Kiều Lâm đã gửi tin nhắn cho đạo diễn chương trình này.

Trong tin nhắn, cô viết: "Thầy Trần, em xin thầy làm một chương trình cho chúng em.

Đây không chỉ là vấn đề của riêng gia đình chúng em.

Rất nhiều gia đình cũng gặp phải trường hợp tương tự.

Em tin rằng sau khi chương trình được phát sóng, nhất định sẽ gây ra phản hồi tốt.

Nếu thầy cần bất kỳ tài liệu nào khác, vui lòng liên hệ với em.

Chúc một năm mới vui vẻ'” Người dẫn chương trình cụp mắt xuống và dừng lại vài giây: “Chúng tôi dành tặng chương trình muộn màng này cho Kiều Lâm, mong cô ấy có thể yên nghỉ, đồng thời, chúng tôi cũng mong những người bạn luật sư nhiệt tình có thể liên hệ với gia đình Kiều Kiến Bân và giúp họ thoát khỏi tình trạng khó khăn.

Cảm ơn các bạn đã theo dõi và hẹn gặp lại các bạn lần sau..."
Thẩm Hạo Minh tức giận nói: “Chuyện này đáng thất vọng”.
Vu Lan liếc hắn một cái, "Con muốn làm gì? Loại án này không phải việc con nên quản đâu."
Thẩm Hạo Minh nói: “Con có thể hỏi các bạn cùng lớp, có lẽ sẽ có người chịu nhận”.
Thẩm Kim Thông nói: “Không cần phải khởi kiện.

loại việc này chỉ cần tìm đúng người, thỉ chỉ là vấn đề lời nói”.
Vu Lan nói: “Có số điện thoại quyên góp không? Chỉ cần gọi trực tiếp cho họ và quên góp tiền là được”
Giúp việc đưa trái cây lên.

Trên TV đã chiếu một bộ phim truyền hình, nhưng Hứa Nghiên lại không dám nhìn vào màn hình, như thể cảnh trước đó một giây sau sẽ lại hiện ra.

Cô khom vai, nhìn chằm chằm vào đĩa thức ăn trước mặt, cho đến khi nghe thấy Thẩm Hạo Minh nói: “Đi thôi.” Cô đứng dậy và theo anh ra cửa.
Cô ngồi trong xe ôm túi xách, toàn thân run rẩy.
“Áo khoác của em đâu?” Thẩm Hạo Minh hỏi.
Cô nhận ra mình đã quên cầm nó.

“Đừng quay lại lấy nữa”, cô nói với giọng gần như cầu xin.
Xe dừng lại, cô bước ra ngoài và thấy mình đang ở một khoảng sân trống, xung quanh là tường gạch đỏ sậm.


Cô rùng mình và hỏi: “Đây là đâu?”
Thẩm Hạo Minh nói: “Tô Hàn tổ chức sinh nhật, anh không phải đã nói với em rồi sao?”
Căn phòng rất ồn ào và mọi người đang ngồi ở hai bên chiếc bàn dài.

Cô không biết ai ngoại trừ Tô Hàn.

Thẩm Hạo Minh giới thiệu từng người một, cô liên tục gật đầu, nhưng lại không nhớ được cái tên nào.
“Đây là Phương Lôi” Thẩm Hạo Minh chỉ vào cô gái bên phải và nói: “Cô ấy học cùng trường với anh ở Anh và cũng học luật.

Xem như là hậu bối của anh”.
Cô gái mỉm cười: “Cậu đã chuyển đi chỉ sau vài ngày học tập.

Còn dám xưng mình là tiền bối?”
Thẩm Hạo Minh nói: “Này, tôi có tên trong danh sách cựu sinh viên của trường”
Cô gái nhún vai: “Đó còn không phải là để khiến cậu quyên góp tiền sao”
Thẩm Hạo Minh bật cười.

Hứa Nghiên cũng mỉm cười.

Nụ cười dần dần biến mất trên khuôn mặt cô, và nước mắt chợt trào ra.
Kiều Lâm nắm tay cô đi lên núi.

Hứa Nghiên nói: “Trời sắp mưa rồi, chúng ta về thôi.”
Kiều Lâm nói: “Em sắp đến Bắc Kinh, chị phải xin một lá bùa cho em”.
Hứa Nghiên đáp: “Nhưng tất cả những người bán hàng đều đi mà”.

Kiều Lâm nói: “ Buổi tối chúng ta đi lên xem một chút”
Trời mưa rất to và họ chạy vào một ngôi chùa.

Hai người rũ đi nước mưa trên người, những giọt nước trên mái tóc dài của Kiều Lâm bắn vào mặt Hứa Nghiên, cô cười khúc khích.

Hứa Nghiên nói: “Nghiêm túc một chút, Phật sẽ tức giận”
Kiều Lâm ngừng cười, nhìn quanh đại điện, thấp giọng hỏi: “Ngôi chùa này để cầu gì nhỉ?”

Hứa Nghiên chống khuỷu tay lên, ôm lấy cằm, lặng lẽ lau nước mắt.

Thẩm Hạo Minh đang hỏi cô gái tên Phương Lỗi: “Cậu chuyển về từ khi nào vậy?”
Phương Lỗi nhún nhún vai: “Làm sao cậu biết tôi chuyển về? Trông tôi không giống như đang đi nghỉ à?”
Thẩm Hạo Minh lắc đầu: “Tôi không tin cậu có thể ở lại nước Anh”

Họ đứng cạnh nhau ở giữa chính điện.

Cổ của Bồ Tát bị kéo dài vào trong bóng tối và không thể nhìn thấy khuôn mặt của người, nhưng Hứa Nghiên có thể cảm nhận được một cụm ánh sáng trắng từ trên cao chiếu xuống.
Kiều Lâm thấp giọng hỏi: “Em nói xem, có rất nhiều người đến cầu xin ngài, ngài có thể giúp được hết sao?”
Hứa Nghiên nói: “Chỉ giúp đỡ những người ngài ấy thích vậy”
Kiều Lâm mỉm cười và nói: “Ngài ấy chắc chắn thích chị.

Lúc đó, chij rất mong chờ ngày mẹ sinh em.

Và chị cũng nói rằng chị muốn có một em gái.

Nhìn đó, Bồ Tát đã trao em cho chị”.
Hứa Nghiên nói: “Lúc đó chị mới hai tuổi, đã biết hỏi Bồ Tát sao?”
Kiều Lâm đáp: “Ta không thể nói ra, nhưng Bồ Tát nhất định phải biết trong lòng ta nghĩ gì”
Hứa Nghiên nói: “Nếu biết sau này xảy ra chuyện gì, lúc đầu cũng sẽ không hy vọng nhiều như vậy”.
Kiều Lâm trả lời: “Chị vẫn hy vọng như vậy.

Chị chưa bao giờ cảm thấy mình không nên có em, thực sự, không một giây phút nào, chị chỉ thường nghĩ trong lòng, nếu chúng ta có thể trở thành một thì thật tuyệt”
Cô nắm tay Hứa Nghiên.

Lòng bàn tay cô rất nóng, như có hơi nóng toả ra.

“Bạn có thể chụp ảnh chúng tôi được không?”
Hứa Nghiên nghe thấy có người gọi mình.

Là Tô Hàn, cô ấy đứng sau Phương Lỗi và Thẩm Hạo Minh.

Hứa Nghiên nhận lấy điện thoại.

Tô Hàn cười hỏi Thẩm Hạo Minh: "Còn nhớ không? Lần đó ba người chúng ta mỗi cuối tuần đều lái xe ra ngoại ô ăn BBQ."
“Sau này, sau kỳ nghỉ hè, khi trở về mọi người trở nên rất bận rộn nên chúng ta không gặp nhau nữa.

Có lẽ hai người đã gặp nhau và không gọi cho tôi.”
Phương Lỗi liếc nhìn: “Cậu nói đúng, chúng ta hẹn hò mà không nói cho em biết”
Thẩm Hạo Minh gật đầu: “Sau đó, cô ấy đá tôi.

Tôi rất đau lòng và trở về Trung Quốc”
Tô Hàn cười lớn: “Cẩn thận bạn gái cậu tưởng thật, trở về lại cãi nhau đó”.
Thẩm Hạo Minh đáp: “Cô ấy còn lâu mới như vậy”.


Vài cơn gió mát thổi qua đại sảnh, mưa dường như đã tạnh.

Một người đàn ông dựa vào cửa và nhìn họ.

Người đàn ông mặc một chiếc áo khoác rách rưới và không thể nhìn thấy bàn chân của anh ta trong ánh sáng ngược.

Tưởng như đang ngồi, nhưng sau đó mới phát hiện chân đã bị áo khoác che kín.

Ông ta là một người lùn.

Ông ấy đã rất già, khuôn mặt nhăn nheo trông giống như một tờ báo nhàu nát.
Khi họ bước ra ngoài, anh ấy nói: "Bạn có muốn biết số phận của mình không?" Họ nhìn nhau, không nghe thấy và bước đi.
Ông ấy nói: “Tôi không tính phí cho hai người, tôi chỉ coi đó là một cách để giải trí cho bản thân”.
Ông ấy bước đến gần họ, ngước nhìn Kiều Lâm và nói: "Vận số không thuận, gặp một số thất bại, nhưng mọi thứ sẽ tốt hơn sau khi các bước sang tuổi 30." Kiều Lâm hỏi: “Làm sao sẽ tốt?”
Ông đáp: “Con đàn cháu đống, có người tiễn đưa “
Kiều Lâm cười nói: “Có người tiễn ngươi xuống mồ xem là tốt sao?”
Người đó không trả lời mà quay đầu về phía Hứa Nghiên, “Còn cháu, muốn gì thì phải tranh đấu với người khác.”
Hứa Nghiên hỏi: "Vậy cuối cùng có thể thắng không?"
Ông ấy lắc đầu và nói: "Tôi không biết."
Hứa Nghiên hỏi: "Có cái gì ông không biết?"
Anh gật đầu: “Có một chút.”
Tô Hàn dùng ngón tay chọc Thẩm Hạo Minh: “Phải thuyết phục Phương Lỗi.

Cô ấy bây giờ là một cô gái cáu kỉnh không hiểu gì, suốt ngày chỉ trích xã hội”
Thẩm Hạo Minh nói: “Đây gọi là hội chứng trở về nhà, một thời gian nữa sẽ khỏi”
Phương Lỗi hỏi: “Là giống cậu ấy hả, công khai là con trai cả nhà họ Thẩm phải không?”
Thẩm Hạo Minh có chút kích động nói: “Cậu đừng nghĩ tôi vô cảm như vậy được không? Tôi vẫn luôn muốn làm nên chút chuyện chứ”
Hứa Nghiên rời khỏi chỗ ngồi, đi vào WC, khóa cửa lại.
Không phải Kiều Lâm không tin cô, mà là cô không có hy vọng gì với thế giới.

Hứa Nghiên nhớ rằng lần cuối cùng Kiều Lâm gọi cho cô là vào một buổi sáng sớm.

Cô ấy nói: “Hôm nay chị đã sinh”.
Hứa Nghiên hỏi: “Chị có đủ sữa không? Bạn có thể ngủ được không?”
Kiều Lâm không trả lời, chỉ nói: “Mọi chuyện vẫn ổn, chị chỉ muốn nói với em một tiếng, em hãy đi làm việc đi”.
Giọng cô nhẹ nhàng, không vui cũng không buồn, chỉ là cảm giác nhẹ nhõm.

Có vẻ như cô ấy đã chờ đợi ngày này.

Chờ đứa con chào đời, chờ ngày đầy tháng…
Cô nóng lòng muốn giải quyết chuyện của cha mẹ, không phải vì một cuộc sống mới mà là một kết quả sẽ khiến cô an tâm hơn.

Nếu không, cô không thể chờ đợi được nữa.

Cô đã buông tay từ lâu rồi.
Bên ngoài có người đang sốt ruột gõ cửa.

Hứa Nghiên mở vòi và úp mặt xuống nước.
Âm thanh bên ngoài biến mất.

Cô như chìm xuống sông, chỉ còn tiếng nước róc rách bên tai.

“Chị chỉ muốn gặp em”, Kiều Lâm quay lại và nói với một nụ cười.

Đôi mắt hơi đỏ nhìn cô từ đáy nước tối tăm.

Sau đó biến mất.
Hứa Nghiên trở lại chỗ ngồi và nói với Thẩm Hạo Minh rằng cô ấy hình như đã bị cảm lạnh và muốn quay về trước.
Thẩm Hạo Minh nói: “Chúng ta cùng đi đi”.
Trên xe, anh ấy nói: “Phương Lỗi đã rất tức giận khi anh kể lại sự việc trên bản tin.

Cô ấy nói rằng cô ấy có một số người bạn luật sư từ nước ngoài trở về và có lẽ không ai trong số họ sẵn lòng tiếp nhận.”
“ Lát nữa anh sẽ gọi cho chú Cao và nhờ chú ấy nói chuyện với người dân ở Thái An.

Chuyện này đã gây ra hậu quả lớn, nếu không giải quyết thì họ sẽ khó giải thích.


Hứa Nghiên ngơ ngác nhìn anh.

Cô nghĩ đây chính là cái giá mà Kiều Lâm đã phải trả giá bằng mạng sống của mình và nước mắt rơi xuống.

Thẩm Hạo Minh kinh ngạc: “Đã xảy ra chuyện gì?”
Anh nắm lấy tay Hứa Nghiên, "Em không phải là nghiêm túc đấy chứ?”
“Em nghĩ anh và Phương Lỗi từng yêu nhau sao? Bọn anh chỉ đùa thôi”.
Hứa Nghiên lắc đầu: “Không, không có, em chỉ hơi cảm động thôi, anh thực sự rất tốt bụng”.
Cô nhìn Thẩm Hạo Minh, đưa tay chạm vào má anh.

Anh đưa cằm xoa xoa lòng bàn tay cô, cười nói: “Anh quên cạo râu rồi”.


Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương