Đại Kiếp Chủ (Dịch)
Chương 87: Chính Là Đang Trả Thù (2)

Bên trái mình, hơn mười vị đệ tử cùng tham dự Tiên Bia, chẳng biết lúc nào đều đã về chỗ của mình trong đám đông. Bây giờ trước bia đá chỉ có Phương Nguyên cùng Ngô Thanh đang ngồi, mà Ngô Thanh lúc này cũng ngơ ngác quay đầu lại nhìn mình, nét mặt không thể tin được, trong miệng chỉ không ngừng tự lẩm bẩm: “Không có khả năng, chuyện này sao có thể xảy ra..."

Mà Bạch chấp sự đang đứng phía trước hắn ha ha cười to, cùng vị chấp sự chân trần bên cạnh nói gì đó.

Mà đám Thanh Dương Tiểu Thất Tử đứng bên phải hắn cũng có chút kinh ngạc nhìn hắn, ánh mắt vô cùng ngạc nhiên, mà Tiểu Kiều sư muội thì thoáng mỉm cười, trong mắt có một tia khâm phục hắn, Kỳ Khiếu Phong thì hai mắt hừng hực lửa giận, nhưng nhanh chóng thu liễm lại.

Phương Nguyên dường như cũng ý thức được chuyện gì vừa xảy ra, ngẩng đầu nhìn lên.

Thình lình nhìn thấy trên mặt bia đã chậm rãi hiện lên một loạt danh tự.

Mà lúc này mấy cái tên Trần Hư, Thái Hợp Chân bởi vì đã được xác định lên Phi Vân sơn truyền đạo, danh tự cũng đồng loạt biến mất giống như Thanh Dương Tiểu Thất Tử, bây giờ trên Tử Bảng chỉ còn lại hai cái tên: Phương Nguyên, Ngô Thanh!

Chính là hai người này, thông qua được Tiên Bia Lục Vấn lần này!

Cũng khó trách chúng đệ tử tiên môn kinh ngạc trước chuyện này.

Ai có thể nghĩ tin được Tiên Bia Lục Vấn vô cùng khó khăn, thế mà một lần lại có hai người thông qua?

Càng không ai nghĩ đến, lần này thông qua Tiên Bia Lục Vấn thế mà lại có một đệ tử nhập môn mới không lâu?

Ba tháng nha!

Chỉ mới ba tháng trôi qua, học thức của hắn đã vượt qua học vấn của đệ tử tiên môn học tập trong vòng một năm rưỡi?

Mà người càng khiếp sợ chính là Ngô Thanh!

Nàng tưởng rằng mình bị hoa mắt, tên tạp dịch này cũng thông qua Tiên Bia Lục Vấn với mình sao?



Quá đáng nhất, thế mà xếp hạng của hắn trên bia còn vượt qua cả mình...

Vậy với trường hợp này, danh ngạch lên núi truyền đạo của mình chẳng lẽ là phải nhường cho hắn sao...

“Không có khả năng, ba tháng trước ngươi còn không thông qua được Tiên Bia Lục Vấn, còn có khoảng cách nhất định, sao hôm nay lại có thể trực tiếp thông qua?”

Nàng nhịn không được nhìn chòng chọc vào Phương Nguyên, nói lớn tiếng.

“Chỉ có ba tháng, đã quá đủ...”

Phương Nguyên lần này đã mở miệng, nhưng cũng chậm rãi đáp lại một câu, liền khiến Ngô Thanh nói không ra lời.

Nhìn thấy khuôn mặt Phương Nguyên thờ ơ như vậy, nàng đột nhiên nghĩ đến một chuyện, càng nghĩ càng thấy có khả năng xảy ra, nhịn không được oán hận hỏi:

“Vậy ngươi trước đó không tham gia khảo hạch, canh vào lúc ta tham gia mà xuất hiện... Chẳng lẽ ngươi muốn trả thù ta?”

Phương Nguyên nghe vậy, có chút hơi kinh ngạc quay đầu lại nhìn nàng.

Ánh mắt kia cũng làm cho Ngô Thanh hơi thất thần, cho rằng mình đoán sai, nhưng nàng không nghĩ tới Phương Nguyên rất nhanh đã mở miệng nói: “Đương nhiên!”

Hắn còn theo bản năng giải thích:

“Ta tưởng ngươi sớm đã biết rồi chứ, nhưng mà ta chỉ muốn trèo lên Tiên Bia Lục Vấn chèn ép ngươi một tí, để cho ngươi bớt làm mấy việc vô ích đi, còn không bằng tập trung mà tu hành. Nhưng mà ta cũng không ngờ lại xuất hiện việc tranh đoạt danh ngạch, nhưng cũng không quan trọng mấy, nếu ngươi xin lỗi ta có thành ý một tí, danh ngạch này ta nhường lại cho ngươi cũng không sao!”

Mặt mũi Ngô Thanh lập tức trắng bệch!

Nàng không phải không có chuẩn bị, con mọt sách này nói muốn trả thù mình với thái độ quá nghiêm túc, mình mặc dù không quan tâm nhưng cũng phải chuẩn bị, chờ đợi hắn “tức nước vỡ bờ”. Nhưng không nghĩ tới, ba tháng trôi qua mà hắn không hề có lấy một cái động tĩnh, làm cho mình tưởng hắn nói hươu nói vượn, nhưng hắn thực sự làm vậy, lại vào lúc này...

Mà phương pháp trả thù, thì lại như thế này?



Cha mẹ ơi, ai sẽ dùng phương pháp tham gia Tiên Bia Lục Vấn mà trả thù?

Hay là nói... Ai mà có thể suy nghĩ ra lối trả thù như vậy?

“Ta cần ngươi nhường ư?”

Nhất là sau khi nghe Phương Nguyên nói xong, lửa giận trong lòng Ngô Thanh đùng đùng nổi lên.

Mà vào lúc này, một đám chấp sự cũng đều thấp giọng trò chuyện với nhau, ánh mắt thỉnh thoảng lại liếc về phía Phương Nguyên và Ngô Thanh nhìn tới nhìn lui, giống như đang phân vân lựa chọn. Bọn họ vốn cho rằng lần này tối đa cũng chỉ có một người thông qua Tiên Bia Lục Vấn, không nghĩ tới lại xuất hiện một con hắc mã, nhưng càng không ngờ được là một con hắc mã này lại xếp hạng còn cao hơn Ngô Thanh, nhất thời cảm thấy khó xử!

Dù sao, bọn hắn đã an bài trước rồi, người lên núi lần này chính là Ngô Thanh!

“Mấy vị chấp sự, đệ tử có lời muốn nói!"

Nhưng cũng liền tại bọn hắn có chút xoắn xuýt lúc, Ngô Thanh bỗng nhiên đằng một tiếng đứng lên, lớn tiếng nói.

Chúng chấp sự cùng các đệ tử lập tức đều quay lại tập trung nhìn vào nàng, Bạch chấp sự cau mày nói: “Ngươi muốn nói cái gì?”

Ngô Thanh quay đầu lại nhìn Phương Nguyên một chút, vô cùng tức giận, bỗng nhiên lên giọng, nói:

“Đệ tử cũng không biết Phương sư đệ làm thế nào, mới nhập môn ba tháng mà có thể đuổi kịp học thức của chúng ta hơn một năm rưỡi qua. Nhưng đệ tử cảm thấy, bất luận thế nào hắn cũng đã thông qua Tiên Bia Lục Vấn, theo luật lệ của tiên môn đúng là có tư cách lên núi truyền đạo, thế nhưng lần này danh ngạch lại chỉ còn một cái, bất kể hai người chúng ta ai bước lên núi đều sẽ để các vị chấp sự khó xử, cho nên đệ tử đề nghị...”

Nàng giảm thanh âm trầm xuống một chút, lạnh lùng nói:

“Ta và hắn đọ pháp thuật một trận, người nào thắng thì có thể bước lên núi!”

Phương Nguyên nghe câu nói này thì sắc mặt lập tức trầm xuống: "Đã nói thế, vậy thì ta không thèm nhường cho ngươi cái danh ngạch này!"

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương