Đại Kiếp Chủ (Dịch)
Chương 59: Thiên Tài Kiếm Đạo (2)

Cả đám đệ tử xung quanh nhìn đều cảm thấy choáng váng.

Nếu bọn hắn không phải tận mắt nhìn Phương Nguyên xuất ra mấy chiêu đó, ai mà dám tin tưởng những kiếm chiêu đó sẽ có uy lực bậc này!

"Đồng Tường Kiếm Bích!"

Có bốn năm người tí hon màu vàng bay nhảy giữa không trung, cầm trong tay các loại binh khí lao đến, Phương Nguyên càng tỏ ra điềm tĩnh, sông càng sâu càng tĩnh, lui về phía sau một bước, giơ kiếm trước ngực, sử dụng thân pháp mượn lực để thúc dục kiếm pháp. Lúc này hắn như vực sâu, như núi cao sừng sững, khí thế giống như một tòa núi lớn, trước mặt hắn giống như ẩn ẩn hiện hiện những cái khóa sắt thật lớn vắt ngang sông, khóa sông buộc biển.

Cho dù xuất ra những kiếm chiêu phổ thông, nhưng trong lòng Phương Nguyên lại nghĩ đến những kiếm ý bên trong Vô Khuyết Kiếm Kinh.

Thu như khóa Hoành Giang, ngàn buồm không vượt nổi.

"Ba ba ba ba đùng đùng..."

Sau khi hắn thủ thế chuẩn bị xuất ra một kiếm này, những người tí hon màu vàng kia thế mà đều bị kiếm thế của hắn chặn ở bên ngoài, chưa tiến đến gần hắn một trượng đã đụng phải bình chướng vô hình từ kiếm thế dựng lên của hắn, từng tiếng kêu vang lên, một số người tí hon màu vàng rơi xuống hóa thành hạt đậu vàng.

Nhưng cùng lúc đó, lại có vô số tên khác nhân cơ hội nhảy từ phía sau lưng đánh tới, thậm chí từ giữa không trung cũng xuất hiện không ít. Trong vài giây ngắn ngủi này, cho người ta một cảm giác giống như là bốn phương tám hướng đều lóa sáng kim quang, tránh cũng tránh không khỏi, thế mà vào lúc này Phương Nguyên hơi nghiêng thân mình về phía bên trái một tí, sau đó đột nhiên nhảy về phía bên phải, thân hình vặn chuyển, vô cùng mơ hồ, cả người giống như biến mất.

Thân pháp hắn thi triển đúng là một chiêu Quả Phụ Leo Tường, nhưng bên trong lại ẩn ẩn Vô Khuyết Kiếm Kinh.

"Cướp như quỷ thần, dưới ánh nến vô ảnh!"

Một chiêu này chủ yếu là cách thi triển thân pháp ngoài ra cũng không có gì đặc biệt, nhưng ngoài dự đoán của mọi người, nó lại đạt tới một trình độ khác.

Dựa theo thân pháp từ Vô Khuyết Kiếm Kinh, lúc này ngay cả bóng của hắn trên mặt đất cũng mất dạng!

Không chỉ luyện đến trình độ lừa được địch nhân, thậm chí ngay cả ánh nến cũng phải lừa được!

Phương Nguyên tất nhiên còn chưa đạt tới trình độ lừa được ánh nến, nhưng những người tí hon màu vàng này linh tính cũng không cao, tất cả đều bị hắn lừa, phần phật đụng vào nhau, rơi xuống đất hóa thành hạt đậu tròn vo. Lúc này Phương Nguyên cũng thoát ra từ trong vòng vây!



"Hảo thân pháp!"

Trong số đệ tử tiên môn, có người không nhịn được tán thưởng.

“Thân pháp này, ta cũng không biết đã luyện qua bao nhiêu lần, hôm nay mới biết được nó còn có thể dùng được như thế...”

“Đúng vậy, kiếm chiêu hắn xuất ra, ta đều có thể thấy rõ ràng. Nếu là ta cũng có thể đánh ra được, nhưng nếu để cho ta đứng trước pháp bảo của Trần chấp sự, nhất định không có khả năng ứng phó khéo léo như vậy. Gia hỏa này làm sao có thể luyện kiếm pháp đến loại trình độ này?”

Không biết có bao nhiêu người đều thấp giọng nghị luận.

"Mỗi một kiếm, mỗi một chiêu đều vô cùng đơn giản nhưng mà hiệu quả..."

Ngay cả con mắt vị chấp sự béo sử dụng Tát Đậu Thành Binh cũng híp lại: "Luyện tập những chiêu thức đơn giản mà đạt được trình độ này, hiệu quả giống như hóa mục nát thành thần kỳ vậy. Kẻ này hoặc là một vị đại tu hành giả dạng dưới bộ dáng thiếu niên chui vào Thanh Dương tông mưu đồ làm loạn, còn không là một kỳ tài hiếm gặp có ngộ tính kiếm đạo cực cao... Thôi, thử ngươi lần cuối cùng vậy...”

Trong lòng hắn còn có chút lo lắng, trong tay áo vuốt một cái pháp quyết liền bỗng nhiên biến đổi!

Đùng cạch cạch cạch...

Trên không trung, tất cả người tí hon màu vàng bỗng nhiên đều biến trở về đậu vàng, lăn xuống mặt đất.

Chỉ có một tên gần Phương Nguyên nhất, chợt vào lúc này biến thành màu tím, giống như là người sống, hít sâu một hơi, bụng lập tức phồng lên, chốc lát ở giữa miệng dần phát động lửa tím sáng loáng, hiển nhiên muốn phun ra!

“Hả...”

Chúng đệ tử tiên môn đều bị biến hóa này làm cho giật nảy mình, liền thấp giọng theo bản năng hô ra.

Trong lòng Phương Nguyên lúc này càng kinh hãi kêu lớn lên:



"Pháp thuật?"

Lần này lại từ một hạt đậu vàng biến ra người tí hon màu tím thi triển pháp thuật?

Mẹ nó chứ, còn muốn để cho ta sống hay không, ta từ lúc cha sinh mẹ đẻ đến giờ còn chưa học qua pháp thuật mà...

Đối mặt với pháp thuật có uy lực đáng sợ, hắn thậm chí trong lúc nhất thời luống cuống tay chân, đạo tâm suýt nữa bị dao động!

Nhưng hoảng loạn cũng chỉ trong chớp mắt, còn chưa dâng lên đã bị hắn cưỡng chế lại, hai tròng mắt co rụt lại, trong nội tâm nhớ lên câu nói mà quả ớt nhỏ đã nói cho hắn nghe... “Võ pháp tu luyện đến cực hạn, chuyên khắc chế pháp thuật” !

"Mặc dù kiếm pháp của ta còn xa mới đạt tới cực hạn, nhưng pháp thuật này cũng không phải do người sống thi triển ra. Ta khó khăn lắm sắp xông qua cửa thứ hai, làm sao cam lòng ngỏm tại đây?" Nghĩ như vậy, một luồng ý chí không cam lòng bỗng nhiên bay lên.

Hiển nhiên tử diễm sắp phun ra ngoài, tuyệt đối không phải một tên có tu vi Luyện Khí tầng ba như mình có thể ngăn cản, thậm chí không kịp tránh né, hắn không chút nghĩ ngợi, đột nhiên liền móc ra một khối đen sì từ trong ngực, nhét thật nhanh vào trong miệng người tí hon kia...

"Cách cách" một tiếng, người tí hon màu tím đột nhiên trở nên yên lặng không một tiếng động, đinh đương một tiếng liền ngã xuống mặt đất.

Chấp sự béo kinh hãi: “Chuyện gì thế này?”

Đám đệ tử cũng đều kinh hãi, nhao nhao hỏi: “Đây là pháp bảo gì?”

Bị một đám người vây xem, sắc mặt Phương Nguyên bỗng nhiên có chút đỏ, hắn dường như cũng không nghĩ tới một chiêu này lại có thể có hiệu quả.

Hắn ngượng ngùng đem miếng vải rách trên mặt đất nhặt lên, có người liền thấy được nó, đó là một khối vải dày rắn chắc, phía trên hình như còn có chút nước, nghĩ lại cũng thấy bình thường, nếu không có nước cũng phá không được pháp thuật của người tí hon màu tím, chỉ là..

... Miếng vải kia vì sao nhìn quen mắt như thế?

Một hồi lâu, bỗng nhiên có một đệ tử bừng tỉnh ngộ, kêu lớn lên:

“Đây là một cái khăn lau mà...”

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương