Đại Kiếp Chủ (Dịch)
-
Chương 104: Thiên Kiêu Trở Về (1)
Người dịch: Sơn Tùng
Biên:Xiaooo
“Ha ha, những cái khác thì ta không biết nhưng riêng về khoản khoác lác thì ta thấy ngươi rất có tài đấy!”
Sau khi nghe câu trả lời của Phương Nguyên, các đệ tử tiên môn đều hơi giật mình rồi cười ầm lên.
Trong số đó, dĩ nhiên Ngô Thanh là người cười đắc ý nhất.
Hai năm trước, trước sự chứng kiến của mọi người, nàng đấu pháp với Phương Nguyên bị thua nên trong lòng cực kì căm hận hắn. Nhưng lúc đó Phương Nguyên được tiên môn coi trọng nên nàng không dám trực tiếp gây sự.
Bây giờ đã trôi qua hai năm, nàng đã khác xưa nhiều lắm. Được truyền thụ Tiểu Thanh Mộng Thuật trong Thanh Dương Tứ Pháp khiến thực lực của nàng tăng mạnh. Còn Phương Nguyên thì nổi danh là “người rảnh rỗi”, không tu luyện thành công. Bây giờ thực lực của hai người đã là một trời một vực, dù nàng xem thường Phương Nguyên nhưng khát vọng trả thù cũng nhạt dần, chỉ vẫn luôn tìm cơ hội chế nhạo hắn vài câu mà thôi.
Vừa rồi nàng vốn định mượn câu trả lời của Phương Nguyên để làm hắn xấu hổ. Ai ngờ tên này nói khoác không biết ngượng mồm, khiến nàng không tìm ra chỗ để chế nhạo, bao nhiêu ức chế không biết xả đi đâu.
Mà các đệ tử tiên môn khác cũng cười theo.
Thực ra mọi người đều là đồng môn, dù không quen biết nhau những cũng biết được vài điều cơ bản của người khác. Huống gì Phương Nguyên là một người nổi tiếng, ai cũng biết hắn chưa luyện thành huyền công, đã biến từ một kỳ tài được tiên môn coi trọng hai năm trước trở thành một miếng gân gà làm tiên môn không biết giải quyết như thế nào.
Thậm chí trước đó không lâu, các đệ tử tiên môn không nhận được truyền thừa mà phải xuống núi cũng nên bao gồm Phương Nguyên. Chẳng qua các trưởng lão muốn giữ hắn lại để theo dõi một thời gian nên mới không trục xuất hắn khỏi tiên môn.
Lần này hắn đi cùng làm nhiệm vụ chắc cũng chỉ để hưởng sái thành quả của mọi người, không ai trông chờ gì vào Phương Nguyên cả.
“Đúng rồi, Kỳ sư huynh, dù sao chúng ta cũng đang ra ngoài hàng yêu, cũng nên làm theo quy củ. Theo như lời dặn dò của trưởng lão khi trước thì kể cả lúc ở trong pháp chu cũng phải cảnh giác, cần phân công một người phòng thủ ở ngoài mới đúng. Huynh xem có nên…”
Ngô Thanh cười tủm tỉm, chợt nảy ra một ý nên nói với Kỳ Khiếu Phong.
Kỳ Khiếu Phong hơi nhíu mày, do dự một lúc lâu rồi nhìn về hướng Phương Nguyên.
Ở bên cạnh hắn, tên mập Hồng Đào cũng cười nói:
“Lời ấy đúng lắm. Phương sư đệ cũng phải đóng góp chút gì đó chứ!”
“Không sai, lúc hàng yêu trừ ma chắc chắn không trông cậy được gì ở ngươi. Bây giờ ra ngoài khoang thuyền phòng thủ cũng được coi là góp công!”
Nghe thấy bốn người của Thanh Phong thi xã nói thế thì Tiểu Kiều sư muội hơi nhíu mày, dường như có vẻ không vừa lòng. Nhưng nàng chưa kịp mở miệng thì Phương Nguyên đã đứng lên, cười nhạt:
“Lời này các ngươi nói cũng đúng!”
Khi hắn vừa bước ra ngoài khoang thuyền, chợt quay đầu về hướng Kỳ Khiếu Phong cười nói:
“Kỳ sư huynh, hình như đây là lần thứ hai ngươi bắt ta ra ngoài khoang thuyền thì phải?”
Kỳ Khiếu Phong nghe thế thì giật mình nhưng Phương Nguyên không để tâm đến hắn, nói xong thì đi ra ngoài.
Kỳ Khiếu Phong nhớ lại về hành động của mình vào lần đầu tiên rời thành Thái Nhạc tiến đến Thanh Dương tông. Lúc đó, theo sự chỉ đạo của mình, Chu Thanh Việt đã đuổi Phương Nguyên ra ngoài khoang thuyền. Không ngờ rằng lần này lại xảy ra một sự việc giống thế. Tuy nhiên nếu như lần trước lúc đuổi Phương Nguyên ra ngoài thì hắn cảm thấy trong lòng có chút thoải mái nhưng tại sao lần này lại cảm thấy khó chịu như nuốt phải con ruồi?
Ý nghĩ này cứ lởn vởn trong đầu hắn không xua đi được. Kỳ Khiếu Phong nhịn không được, thầm nghĩ:
“Lần trước lúc lên tiên môn, chúng ta là đệ tử tiên môn, hắn chỉ là tạp dịch, đuổi hắn ra khoang ngoài thì có sao đâu. Mà lần này, ta có tương lai sáng lạn còn hắn lại không khác gì phế nhân, dù có đuổi hắn ra ngoài thì ta cũng không cần sợ hắn!”
Vừa nghĩ thế thì sự khó chịu trong lòng dần dần nhạt bớt.
Lúc này, phủ thành chủ của thành Thái Nhạc đã giăng đèn kết hoa, bày biện Tiên Đài, hương án để nghênh đón một đám tiểu tiên nhân đến hàng yêu.
Thành chủ, tướng quân và các quý tộc trong thành đều đứng cung kính chờ đợi tại Tiên Đài. Khuôn mặt bọn họ tươi cười, nói chuyện ầm ĩ.
“Thành Thái Nhạc được Thanh Dương tông chiếu cố, cử tiên nhân đến hàng yêu, giúp dân chúng thoát khỏi đại nạn, chúng ta cảm động đến rơi nước mắt…”
Khi nhìn thấy cửa pháp chu mở ra, thân ảnh của mấy tiểu tiên nhân xuất hiện thì Lữ thành chủ cao giọng hô.
“Tông chủ có lệnh, hàng yêu phục ma là bổn phận của chúng ta, thành chủ đại nhân không cần đa lễ.”
Kỳ Khiếu Phong thay mặt các tiểu tiên nhân, mỉm cười hành lễ với thành chủ.
Bây giờ hắn đang đại diện cho Thanh Dương tông đáp lễ thành chủ, khuôn mặt mỉm cười khách khí, chân đạp trên từng cơn gió, chậm rãi hạ xuống, vạt áo tung bay, khí độ phi phàm, mang phong phạm của một công tử văn nhã không nhiễm bụi trần. Kỳ tướng quân đứng ở sau lưng thành chủ thấy con mình bay từ trên trời xuống thì vỗ bụng, mắt cười híp lại thành đường chỉ.
“Các vị tiểu tiên nhân, xin mời! Lữ mỗ đã chuẩn bị rượu thịt để khoản đãi các vị.”
Vào tiên môn giống như lên trời! Lữ thành chủ dù là đại nhân vật ở trong thế tục nhưng khi đối xử với mấy hậu bối mới vào tiên môn được hai năm lại vô cùng khách sáo, giống như đang tiếp đãi một nhân vật lớn nào đó. Tuy vậy, những đệ tử này cũng hiểu rằng Lữ thành chủ làm thế là thể hiện sự tôn kính với Thanh Dương tông đằng sau lưng bọn họ, cho nên không ai dám kênh kiệu, mọi người đều khách khí hành lễ và bày tỏ sự cảm ơn tới Lữ thành chủ.
Biên:Xiaooo
“Ha ha, những cái khác thì ta không biết nhưng riêng về khoản khoác lác thì ta thấy ngươi rất có tài đấy!”
Sau khi nghe câu trả lời của Phương Nguyên, các đệ tử tiên môn đều hơi giật mình rồi cười ầm lên.
Trong số đó, dĩ nhiên Ngô Thanh là người cười đắc ý nhất.
Hai năm trước, trước sự chứng kiến của mọi người, nàng đấu pháp với Phương Nguyên bị thua nên trong lòng cực kì căm hận hắn. Nhưng lúc đó Phương Nguyên được tiên môn coi trọng nên nàng không dám trực tiếp gây sự.
Bây giờ đã trôi qua hai năm, nàng đã khác xưa nhiều lắm. Được truyền thụ Tiểu Thanh Mộng Thuật trong Thanh Dương Tứ Pháp khiến thực lực của nàng tăng mạnh. Còn Phương Nguyên thì nổi danh là “người rảnh rỗi”, không tu luyện thành công. Bây giờ thực lực của hai người đã là một trời một vực, dù nàng xem thường Phương Nguyên nhưng khát vọng trả thù cũng nhạt dần, chỉ vẫn luôn tìm cơ hội chế nhạo hắn vài câu mà thôi.
Vừa rồi nàng vốn định mượn câu trả lời của Phương Nguyên để làm hắn xấu hổ. Ai ngờ tên này nói khoác không biết ngượng mồm, khiến nàng không tìm ra chỗ để chế nhạo, bao nhiêu ức chế không biết xả đi đâu.
Mà các đệ tử tiên môn khác cũng cười theo.
Thực ra mọi người đều là đồng môn, dù không quen biết nhau những cũng biết được vài điều cơ bản của người khác. Huống gì Phương Nguyên là một người nổi tiếng, ai cũng biết hắn chưa luyện thành huyền công, đã biến từ một kỳ tài được tiên môn coi trọng hai năm trước trở thành một miếng gân gà làm tiên môn không biết giải quyết như thế nào.
Thậm chí trước đó không lâu, các đệ tử tiên môn không nhận được truyền thừa mà phải xuống núi cũng nên bao gồm Phương Nguyên. Chẳng qua các trưởng lão muốn giữ hắn lại để theo dõi một thời gian nên mới không trục xuất hắn khỏi tiên môn.
Lần này hắn đi cùng làm nhiệm vụ chắc cũng chỉ để hưởng sái thành quả của mọi người, không ai trông chờ gì vào Phương Nguyên cả.
“Đúng rồi, Kỳ sư huynh, dù sao chúng ta cũng đang ra ngoài hàng yêu, cũng nên làm theo quy củ. Theo như lời dặn dò của trưởng lão khi trước thì kể cả lúc ở trong pháp chu cũng phải cảnh giác, cần phân công một người phòng thủ ở ngoài mới đúng. Huynh xem có nên…”
Ngô Thanh cười tủm tỉm, chợt nảy ra một ý nên nói với Kỳ Khiếu Phong.
Kỳ Khiếu Phong hơi nhíu mày, do dự một lúc lâu rồi nhìn về hướng Phương Nguyên.
Ở bên cạnh hắn, tên mập Hồng Đào cũng cười nói:
“Lời ấy đúng lắm. Phương sư đệ cũng phải đóng góp chút gì đó chứ!”
“Không sai, lúc hàng yêu trừ ma chắc chắn không trông cậy được gì ở ngươi. Bây giờ ra ngoài khoang thuyền phòng thủ cũng được coi là góp công!”
Nghe thấy bốn người của Thanh Phong thi xã nói thế thì Tiểu Kiều sư muội hơi nhíu mày, dường như có vẻ không vừa lòng. Nhưng nàng chưa kịp mở miệng thì Phương Nguyên đã đứng lên, cười nhạt:
“Lời này các ngươi nói cũng đúng!”
Khi hắn vừa bước ra ngoài khoang thuyền, chợt quay đầu về hướng Kỳ Khiếu Phong cười nói:
“Kỳ sư huynh, hình như đây là lần thứ hai ngươi bắt ta ra ngoài khoang thuyền thì phải?”
Kỳ Khiếu Phong nghe thế thì giật mình nhưng Phương Nguyên không để tâm đến hắn, nói xong thì đi ra ngoài.
Kỳ Khiếu Phong nhớ lại về hành động của mình vào lần đầu tiên rời thành Thái Nhạc tiến đến Thanh Dương tông. Lúc đó, theo sự chỉ đạo của mình, Chu Thanh Việt đã đuổi Phương Nguyên ra ngoài khoang thuyền. Không ngờ rằng lần này lại xảy ra một sự việc giống thế. Tuy nhiên nếu như lần trước lúc đuổi Phương Nguyên ra ngoài thì hắn cảm thấy trong lòng có chút thoải mái nhưng tại sao lần này lại cảm thấy khó chịu như nuốt phải con ruồi?
Ý nghĩ này cứ lởn vởn trong đầu hắn không xua đi được. Kỳ Khiếu Phong nhịn không được, thầm nghĩ:
“Lần trước lúc lên tiên môn, chúng ta là đệ tử tiên môn, hắn chỉ là tạp dịch, đuổi hắn ra khoang ngoài thì có sao đâu. Mà lần này, ta có tương lai sáng lạn còn hắn lại không khác gì phế nhân, dù có đuổi hắn ra ngoài thì ta cũng không cần sợ hắn!”
Vừa nghĩ thế thì sự khó chịu trong lòng dần dần nhạt bớt.
Lúc này, phủ thành chủ của thành Thái Nhạc đã giăng đèn kết hoa, bày biện Tiên Đài, hương án để nghênh đón một đám tiểu tiên nhân đến hàng yêu.
Thành chủ, tướng quân và các quý tộc trong thành đều đứng cung kính chờ đợi tại Tiên Đài. Khuôn mặt bọn họ tươi cười, nói chuyện ầm ĩ.
“Thành Thái Nhạc được Thanh Dương tông chiếu cố, cử tiên nhân đến hàng yêu, giúp dân chúng thoát khỏi đại nạn, chúng ta cảm động đến rơi nước mắt…”
Khi nhìn thấy cửa pháp chu mở ra, thân ảnh của mấy tiểu tiên nhân xuất hiện thì Lữ thành chủ cao giọng hô.
“Tông chủ có lệnh, hàng yêu phục ma là bổn phận của chúng ta, thành chủ đại nhân không cần đa lễ.”
Kỳ Khiếu Phong thay mặt các tiểu tiên nhân, mỉm cười hành lễ với thành chủ.
Bây giờ hắn đang đại diện cho Thanh Dương tông đáp lễ thành chủ, khuôn mặt mỉm cười khách khí, chân đạp trên từng cơn gió, chậm rãi hạ xuống, vạt áo tung bay, khí độ phi phàm, mang phong phạm của một công tử văn nhã không nhiễm bụi trần. Kỳ tướng quân đứng ở sau lưng thành chủ thấy con mình bay từ trên trời xuống thì vỗ bụng, mắt cười híp lại thành đường chỉ.
“Các vị tiểu tiên nhân, xin mời! Lữ mỗ đã chuẩn bị rượu thịt để khoản đãi các vị.”
Vào tiên môn giống như lên trời! Lữ thành chủ dù là đại nhân vật ở trong thế tục nhưng khi đối xử với mấy hậu bối mới vào tiên môn được hai năm lại vô cùng khách sáo, giống như đang tiếp đãi một nhân vật lớn nào đó. Tuy vậy, những đệ tử này cũng hiểu rằng Lữ thành chủ làm thế là thể hiện sự tôn kính với Thanh Dương tông đằng sau lưng bọn họ, cho nên không ai dám kênh kiệu, mọi người đều khách khí hành lễ và bày tỏ sự cảm ơn tới Lữ thành chủ.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook