Đại Hoan Hỉ
-
Chương 12
.
.
Mục Thiên Nam ôm Mục Dã đi khỏi Luyến Luyến Tình Thâm, Đan Giai Nguyệt cũng theo ngay phía sau hai người họ.
Đêm thu, gió lạnh thổi nhè nhẹ vào mặt.
Người chú Mục Gia Hùng của Mục Thiên Nam cũng chính là cha của Mục Dã đã sớm cho tài xế lái xe tới chờ ở cửa, đón Mục Dã về.
Đan Giai Nguyệt đứng cách đó năm bước nhìn Mục Thiên Nam và tài xế hợp sức, nâng Mục Dã vào trong xe.
“Nhớ gọi bác sĩ riêng tới xem!” Mục Thiên Nam nói với tài xế.
Xong xuôi Mục Thiên Nam và Đan Giai Nguyệt đi tới chỗ chiếc xe BMV màu bạc đang đỗ đằng xa.
Gió thu quất vào mặt làm Đan Giai Nguyệt hồi phục tinh thần lại. Khảo nghiệm của anh đã tới.
Giờ phải dùng thái độ gì, giọng điệu gì để đối mặt với Mục Thiên Nam đây? Nếu như anh ấy hỏi nguyên nhân mình xuất hiện ở G bar, mình phải trả lời thế nào? Có cần chủ động chào hỏi không? Đi cùng với anh ta, có lẽ nên chào hỏi một chút đúng không?
Đan Giai Nguyệt nắm chặt tay trong túi áo khoác.
Sau mười năm, người đó lại xuất hiện ngay ở trước mặt mình. Chân thật, xa lạ, quen thuộc, kích động, bi thương, muốn nói, lại chẳng thể nói gì.
Nửa trái tim thấy vui mừng, nhưng nửa trái tim còn lại lại thấy bi ai.
Đan Giai Nguyệt đi tới cạnh Mục Thiên Nam, giống như những nhớ nhung ban nãy của anh chỉ tồn tại trong nháy mắt.
“Xin chào, đã lâu không gặp! Rất vui khi gặp lại cậu!” Đan Giai Nguyệt đi tới trước mặt Mục Thiên Nam, bình tĩnh, lịch sự, vươn tay ra muốn bắt tay với Mục Thiên Nam.
“……” Đôi ngươi đen của Mục Thiên Nam hơi hạ thấp xuống một chút, anh không đáp lại, nhưng cũng chìa tay ra.
Hai người đàn ông hai mươi sáu tuổi, sau mười năm xa cách, gặp lại nhau trong một trường hợp kỳ quái, hai người bắt tay nhau, đều tự phát ra tình hữu nghị.
Đan Giai Nguyệt không biết Mục Thiên Nam nhìn thấy mình có vui hay không, anh chỉ biết, đôi tay của anh ấy vẫn như năm đó, ấm áp, dày rộng.
Ba giây, cả hai người cùng buông tay ra.
Sau đó, không ai nói gì nữa.
Khoảng thời gian im lặng ấy, chính là lúc những hồi ức ấm áp ngày xưa hiện về. Ai nói Mục Thiên Nam không nhớ tới khoảng thời gian đó? Ai nói ở trong lòng anh, Đan Giai Nguyệt không giống như chiếc bánh bao mới ra lò, có hương vị ngọt ngào?
Mục Thiên Nam không nói, không có nghĩa là anh không nhớ. Lạnh lùng nhưng không có nghĩa là tê liệt.
“Đã lâu không gặp!” Cái bóng của Mục Thiên Nam bị đèn đường kéo ra thật dài, anh hơi cúi đầu xuống đối diện với Đan Giai Nguyệt, thốt ra một câu nói xen lẫn cả sự dịu dàng và vui sướng.
Có lẽ thời gian đã khiến Mục Thiên Nam học được cách tiếp xúc với mọi người, cũng có lẽ là anh cũng thật sự muốn gặp lại Đan Giai Nguyệt.
“Ừ!” Đan Giai Nguyệt nâng đầu lên đối diện với Mục Thiên Nam, nở nụ cười, dù trời tối, nhưng cũng không ảnh hưởng tới vầng sáng tỏa ra trong mắt anh. Ừ, đã lâu không gặp, tôi nhớ anh lắm. Thật vui vì anh đã dùng giọng điệu này nói chuyện với tôi.
Ở trong mắt Mục Thiên Nam, bọn họ không phải là tri kỷ. Họ là một kiểu nhìn thấy lẫn nhau, họ không hỏi tuổi tác thay đổi thế nào, không hỏi gia đình, không hỏi nghề nghiệp của đối phương. Nhưng, ở trên người nhau, họ nhìn thấy được những ngày trước đây, đồng thời cũng nảy sinh sự hoài niệm.
Mục Thiên Nam sẽ không thể hiện những tình cảm đó bằng ngôn ngữ hay các động tác tứ chi, bởi vì anh vốn không mấy rành về nó. Anh chỉ nói: “Tôi đưa cậu về nhà!” Vì sau khi xử lý chuyện ban nãy xong, cũng đã kéo dài lâu như vậy.
“Ừm!” Đan Giai Nguyệt ngây ra một chút, đáp lại. Từ lúc bắt đầu tới lúc chia tay chẳng qua cũng chỉ khoảng mười phút, nhưng đối thoại thật sự chỉ có năm phút với một câu ‘Xin chào, đã lâu không gặp’ và một lần bắt tay. Trong lòng Đan Giai Nguyệt cảm thấy bi thương, đồng thời cũng lại cảm thấy hạnh phúc.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook