Đại Hoàn Dư - Cho Ta Khuynh Thất Giang San
Quyển 8 - Chương 23: Vĩ thanh

Thời gian: Cuối thu, tháng 10 năm 2010.

Lại là một trận mưa lớn trút xuống, từng hạt mưa lớn bằng hạt đậu đập rào rào vào kính xe rồi nhanh chóng bị cần gạt nước xua đi. Ánh sáng nhạt trong xe hắt lên từng đường nét trên gương mặt cương nghị của Hách Liên Túc Thiên. Nâng cổ tay liếc nhìn đồng hồ, đôi môi mỏng của hắn hơi cong lên rồi lập tức đạp mạnh chân ga khiến chiếc xe lao vút đi, bỏ lại đằng sau những vệt nước mưa không ngừng bắn tung lên.

Mấy ngày trước, Hách Liên Túc Thiên đã trải qua một sự việc kỳ lạ, hắn vô duyên vô cớ bất tỉnh, hơn nữa khi tỉnh lại thì thấy người nhà đều nhìn chằm chằm mình bằng ánh mắt như thể nhìn thấy ma quỷ. Sau đó hắn mới biết, lúc hắn tỉnh lại kia thì người nhà đang chuẩn bị tang lễ, tất cả giới truyền thông cũng đều đưa tin hắn bất ngờ bỏ mạng.

Chuyện này cũng khiến Hách Liên Túc Thiên cảm thấy cực kỳ quái dị nhưng kết quả kiểm tra sức khỏe toàn diện cho thấy tất cả đều ổn. Sau đó cũng có chuyên gia y học kết luận rằng trường hợp của hắn là một tình huống cực kỳ hiếm gặp. Con người đôi khi cũng xuất hiện trạng thái chết giả, nhưng nguyên nhân của chuyện đó thực sự thế nào thì không ai giải thích được.

Cuộc sống vốn có rất nhiều chuyện không thể giải thích một cách rõ ràng.

Chuyện đầu tiên Hách Liên Túc Thiên làm sau khi tỉnh lại là tìm kiếm mệnh phù kia. Qua nhiều năm như vậy, hắn vẫn một mực nghiên cứu lịch sử Tây Hán. Trải qua quá trình khai quật các cổ vật thời Tây Hán và cả thời kỳ Hung Nô còn chưa phân Nam - Bắc, thực tế đã chứng minh rằng có rất nhiều sự kiện lịch sử đã bị hiểu sai lệch. Cho tới giờ, hắn đều dựa theo yêu cầu của gia tộc tìm kiếm một đạo mệnh phù. Hắn từng xem xét tộc phổ, trong đó có ghi chép lại đạo mệnh phù kia có liên quan đến một câu chuyện xa xưa.

Nhưng chẳng qua đó chỉ là truyền thuyết!

Trong truyền thuyết, đạo mệnh phù kia vốn được truyền lại từ thời Ân - Thương, được tổ tiên hắn dùng làm mệnh phù lãnh binh tác chiến. Tổ tiên hắn cùng với mệnh phù đó ở nơi sa trường luôn bách chiến bách thắng nhưng về sau mệnh phù kia đã được chôn theo nữ tử mà tổ tiên hắn yêu thương. Các đời sau vẫn luôn tìm kiếm đạo mệnh phù này bởi là người của gia tộc Hách Liên, bọn họ luôn tin tưởng vào sự tồn tại của truyền thuyết này.

Ban đầu, Hách Liên Túc Thiên vốn không cùng quan điểm với người trong gia tộc, hắn cho rằng đó bất quá chỉ là truyền thuyết mà thôi. Nhưng kể từ khi nhìn thấy nữ tử nằm trong cỗ quan tài băng kia, hắn luôn cảm thấy ngọc bội đeo bên hông nàng có mấy phần tương tự. Lần nữa lật giở tộc phổ, cẩn thận xem xét việc ghi chép mô tả của tổ tiên về mệnh phù kia, hắn càng thêm khẳng định. Thứ trên người nữ tử trong cỗ quan tài băng đó đang đeo không chừng chính là mệnh phù của gia tộc Hách Liên.

Nghĩ tới đây, Hách Liên Túc Thiên lại tăng tốc xe. Nếu như mệnh phù là thật, như vậy nữ tử trong chiếc quan tài băng kia nhất định có mối liên hệ với tổ tiên gia tộc Hách Liên cho nên hắn muốn trở lại hiện trường lần nữa để tra xét.

Xe đã chạy suốt một ngày một đêm, đến khi tới được lăng mộ, bầu trời vẫn còn âm trầm một mảng. Khu ngoại vi lăng mộ có rất nhiều nhân viên khảo cổ, trong đó cũng có không ít người Hách Liên Túc Thiên quen biết.

Trong tim chợt dâng lên một nỗi sợ hãi vô cớ, hắn vội bước nhanh tới trước. Một số người nhận ra hắn cũng cực kỳ hoảng sợ, còn tưởng là gặp được ma quỷ. Mà hắn cũng không có thời gian giải thích, chỉ bước vội xuống gian phòng dưới lòng đất.

Nhiệt độ trong căn phòng dưới lòng đất vẫn hệt như mấy ngày trước nhưng khung cảnh thì đã hoàn toàn đổi khác. Chỗ vốn đặt chiếc quan tài băng kia hiện giờ đã trống không, xung quanh đó chỉ có một vài nhân viên đang chuyên tâm làm việc.

Ánh mắt Hách Liên Túc Thiên tràn ngập nỗi khiếp sợ. Rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì?

“Hách Liên tiên sinh? Là cậu sao?” Sau lưng hắn, một giọng già nua khẽ vang lên.

Hách Liên Túc Thiên quay đầu nhìn lại, “Giáo sư Phó?”

Giáo sư Phó là người của viện khảo cổ, cả đời ông đều nghiên cứu về lịch sử Hán triều, trong nước cũng hiếm có được người có hiểu biết sâu sắc về lịch sử thời Hán như ông. Bởi Hách Liên Túc Thiên đã từng tới hỏi giáo sư một số vấn đề rồi sau đó cũng thường xuyên qua lại nên giao tình giữa hai người họ rất tốt.

Giáo sư Phó bước lên, gỡ mắt kiếng lau lau, đến khi nhìn rõ ràng người đàn ông trước mặt thì mới giật mình.

“Cậu? Không phải cậu đã….”

“Giáo sư Phó, chuyện dài lắm, sau này có dịp tôi sẽ kể sau. Nhưng theo tôi biết, mấy ngày trước đây không phải nơi này còn có một cỗ quan tài băng hay sao? Sao giờ này lại không thấy nữa?” Hách Liên Túc Thiên trầm giọng hỏi dồn.

Giáo sư Phó bất đắc dĩ thở dài, khẽ lắc đầu một cái, “Có lẽ đó chính là sự nuối tiếc lớn nhất của giới khảo cổ. Tôi biết cỗ quan tài băng mà cậu nói tới. Vào ngày hôm sau khi có tin cậu xảy ra chuyện, người của viện khảo cổ cũng phát hiện ra lăng mộ này rồi lần lượt kéo tới. Bọn họ không chỉ bị cỗ quan tài băng làm cho kinh hãi mà còn bị dung mạo của nữ tử nằm trong đó làm cho động tâm. Lúc tôi nhìn thấy cỗ quan tài băng đó lần đầu tiên đã cảm thấy có gì đó không ổn nhưng bọn họ cứ kiên trì muốn mở quan ra để tiến hành nghiên cứu. Bọn họ còn cho rằng có thể bảo tồn nó giống như khi khai quật lăng Mã vương khi xưa. Ai ngờ…”

Nói tới đây, trong mắt giáo sư Phó lại dâng lên một nỗi tiếc hận, có thể khiến người đối diện tưởng tượng được chuyện xảy ra kế tiếp sẽ khiến người ta cả đời khó quên.

“Bọn họ mở nắp quan tài? Sau đó thì sao? Đã xảy ra chuyện gì?” Hách Liên Túc Thiên chỉ cảm thấy nơi ngực lại dâng lên một nỗi đau đớn quen thuộc, cảm giác hệt như lần đầu tiên thấy cỗ quan tài băng vậy.

“Khi bọn họ mở nắp quan tài băng, ánh sáng tím ở bên trong đó chỉ trong chớp mắt đã hoàn toàn tan biến. Mọi người còn chưa kịp có phản ứng thì nữ tử bên trong đã lập tức hóa thành chất lỏng, cùng cỗ quan tài băng nhanh chóng hòa vào nhau, thời gian trước sau chưa tới năm giây.” Sau lưng Hách Liên Túc Thiên, một cô gái nhẹ nhàng lên tiếng, êm ái thay giáo sư Phó kể lại câu chuyện.

Hách Liên Túc Thiên quay đầu nhìn lại thì thấy cô gái kia chỉ khoảng hai mươi tuổi, trên người khoác một chiếc áo lông trắng, mái tóc dài óng ả khẽ buông xuống bờ vai, gương mặt trái xoan với những đường nét thanh tú đẹp không lời nào tả xiết. Đôi mắt của cô gái đó trong veo như nước, giọng nói dịu dàng dễ nghe. Cô gái này…Ánh mắt Hách Liên Túc Thiên hơi ngơ ngẩn, nơi ngực lại có cảm giác giống như bị một tảng đá lớn hung hăng đè xuống. Hắn có một cảm giác rất quen thuộc, quen thuộc như thể đã từng gặp cô ấy ở nơi nào đó rồi đột nhiên mới nhớ tới chuyện không may xảy ra mấy đêm trước…

Cô gái cũng ngẩng đầu nhìn Hách Liên Túc Thiên. Dáng dấp hắn cực kỳ cao lớn, gương mặt với những đường nét anh tuấn đầy mạnh mẽ, đôi mắt màu hổ phách thâm u. Thấy hắn nhìn mình không chớp mắt, trong đôi mắt cô gái kia đầu tiên có chút sửng sốt, sau đó mới ngượng ngùng cười, “Chúng ta đã gặp nhau rồi!”

Hách Liên Túc Thiên chỉ cảm thấy tận đáy lòng trào dâng một cảm giác ấm áp, khẽ đáp lại, “Phải, chúng ta đã gặp nhau rồi!” Hắn có thể hiểu ý của cô gái, nhưng vẫn luôn cảm thấy trừ lần gặp mặt lúc trước, hắn và cô tựa hồ đã quen nhau ở nơi nào đó khác nữa.

Giáo sư Phó cười cười, lên tiếng, “Túc Thiên, đây chính là đứa học trò cưng mà tôi thường nhắc với cậu - Sở Kha.” Nói xong, giáo sư lại quay qua Sở Kha lên tiếng, “Vị này là Hách Liên Túc Thiên, con trai trưởng của gia tộc Hách Liên, năm ngoái vừa mới về nước thành lập chi nhánh. Mà cậu ấy cũng rất giống con, đối với lịch sử thời Tây Hán cảm thấy vô cùng hứng thú.”

Trên môi Sở Kha nở nụ cười tươi tắn lộ ra lúm đồng tiền, coi như thay lời chào hỏi.

“Túc Thiên, chuyện có liên quan tới cỗ quan tài băng, cậu cứ hỏi Sở Kha đi. Lúc đó con bé cũng có mặt ở đó. Tôi còn có chuyện gấp phải làm, sẽ liên lạc lại sau.” Giáo sư Phó hàn huyên thêm mấy câu rồi vội vàng rời đi.

Nhân viên làm việc trong căn phòng cũng lục tục kéo đi hết, cuối cùng chỉ còn lại Hách Liên Túc Thiên cùng Sở Kha.

Sở Kha đi tới vị trí đặt cỗ quan tài băng lúc trước, than nhẹ một tiếng, “Thật ra khi lần đầu tiên tôi nhìn thấy những thứ này liền có cảm giác trên đời còn quá nhiều chuyện thực kỳ lạ, nhiều lúc cũng chẳng thể giải thích rõ ràng được.”

Cũng như lúc Sở Kha tỉnh lại mấy ngày trước, mọi người đều nói cô đã chết khiến cho Sở Kha lâm vào tình trạng dở khóc dở cười.

“Ngoài nữ tử kia ra thì trong cỗ quan tài băng còn có vật gì khác không?” Hách Liên Túc Thiên cũng bước tới bên cạnh Sở Kha, nhẹ giọng hỏi. Không biết tại sao, hắn cùng cô gái này nói chuyện một hồi lại cảm thấy tâm tình vô cùng thoải mái. Nụ cười của cô hệt như đóa hoa lan tươi tắn khiến cho hắn cảm thấy tinh thần mình như ở trong một trạng thái kỳ lạ, giống như nụ cười này vốn thuộc về riêng hắn vậy.

Sở Kha nghe thấy câu hỏi của hắn, trên gương mặt nhanh chóng hiện lên vẻ kinh ngạc, theo bản năng hỏi lại, “Anh…anh còn thấy thứ gì sao?”

Hách Liên Túc Thiên hơi cúi xuống, nói nhỏ bên tai cô, “Một khối ngọc bội!”

Sở Kha vội đưa tay che miệng vì kinh ngạc, nhìn hắn một hồi rồi lại chạy tới cửa dẫn xuống căn phòng xem xét bốn phía với dáng vẻ vô cùng thận trọng, sau khi xác định không có ai đi xuống nơi này nữa thì mới trở lại bên cạnh Hách Liên Túc Thiên, cắn môi, muốn nói gì đó lại ngập ngừng.

“Sao vậy? Cô cũng nhìn thấy có phải không?” Hách Liên Túc Thiên chăm chú nhìn Sở Kha, nơi trái tim chợt dâng lên một cảm giác ấm áp.

Sở Kha hít sâu một hơi, nhẹ nhàng gật đầu, sau đó lấy từ trong túi xách ra một miếng ngọc bội, “Đây là khối ngọc bội mà anh nói sao?”

Hách Liên Túc Thiên vừa nhìn, hai mắt liền sáng lên. “Không sai, chính là nó!” Hắn cầm lấy ngọc bội cẩn thận quan sát tỉ mỉ, quả đúng như ghi chép lại trong tộc phổ, xem ra đây chính là mệnh phù mà tổ tiên vẫn luôn muốn tìm lại.

“Tại sao nó lại ở chỗ cô?”

Sở Kha nở nụ cười có chút lúng túng, “Tôi biết làm vậy là không đúng, nhưng lần đầu tiên nhìn thấy nó, tôi đã thích nó rồi cho nên mới nhân lúc không ai hay biết mà giấu đi. Túc Thiên, anh tuyệt đối đừng nói cho giáo sư nhé. Tôi…cùng lắm thì tôi sẽ đem nó nộp lại!” Nói xong, Sở Kha mới giật mình kinh ngạc, không biết tại sao cô lại tự nhiên gọi tên của hắn như vậy. Thật không phải phép chút nào!

Hách Liên Túc Thiên cũng không hề để bụng mà ngược lại còn bị dáng vẻ của Sở Kha chọc cười, “Nếu thích cứ giữ lấy đi, dù sao cũng coi như chiến lợi phẩm của cô. Hơn nữa, cho dù có giải thích cũng không được hay cho lắm!”

“Thật không?” Sở Kha mừng rỡ hỏi lại.

Hách Liên Túc Thiên khẽ gật đầu, chính hắn cũng không ngờ món đồ mình muốn tìm bao lâu nay lại có thể dễ dàng tặng cho người khác như vậy. Hơn nữa, còn giống như là…cam tâm tình nguyện.

Xem ra Sở Kha cực kỳ yêu thích miếng ngọc bội này. Cô lật qua lật lại nó nhìn kỹ một hồi rồi mới cất tiếng, “Chữ viết trên ngọc bội này thật kỳ lạ. Căn cứ vào kết cấu cùng hàng lối của chữ thì phải có tất cả tám chữ mới đúng. Nhưng giờ sao lại chỉ có bốn chữ? Chuyện này liệu có liên quan đến việc cỗ quan tài băng tan ra hay không?”

Bốn chữ?

Hách Liên Túc Thiên cầm lấy miếng ngọc bọi, xem rõ ràng bốn chữ khắc trên đó thì hơi cau mày lại. Lúc trước rõ ràng là có tám chữ, giờ cầm trong tay xem lại thì chỉ còn vẻn vẹn có bốn chữ.

“Thật ra thì tôi cũng có nghe nói về truyền thuyết liên quan đến chủ nhân của cỗ quan tài băng này.” Sở Kha nhìn hắn cười nhẹ, “Nhân vật trong truyền thuyết cũng có cùng họ với anh nữa!”

“Vậy sao? Nói tôi nghe chút đi!”

“Sở Kha khẽ thở dài một hơi, ánh mắt cũng trở nên nhu hòa, “Tương truyền, thái tử lúc đầu của Thiền Vu Quân Thần ở Hung Nô không phải là Vu Đan mà lịch sử đề cập đến mà là một vị Tả hiền vương Hách Liên Ngự Thuấn. Ông ấy yêu sâu đậm một nữ tử, nhưng cả đời không hề nói tiếng yêu với nàng ấy. Nghe nói nữ tử đó có thể tiên đoán được vận mệnh của mọi người, duy chỉ có vận mạng của mình cùng nam nhân mình yêu thương là không thể xem thấu. Sau đó nữ tử kia bị người ta đố kỵ mà Tả hiền vương vì bảo vệ nàng tránh khỏi tổn thương nên đã cố ý kết tội nàng sử dụng vu thuật rồi đem thiêu sống. Trên thực tế đó chỉ là mưu kế để tìm đường sống từ trong cõi chết. Nhưng về sau, nữ tử đó cũng ngộ hại qua đời khiến Tả hiền vương vô cùng đau đớn. Ông ta đem nữ tử đó tới nơi cực kỳ lạnh giá đặt vào trong cỗ quan tài băng kia, ý muốn cùng nữ tử đó đời đời kiếp kiếp ở bên nhau. Anh biết tại sao nữ tử đó lại không xem được số mạng của nam tử mình yêu thương hay không? Có lẽ chính là bởi vì nữ tử đó đã qua đời trước vị vương gia Hách Liên Ngự Thuấn kia.” Nói đến đây, thanh âm của Sở Kha có chút nghẹn ngào, ngước mắt nhìn Hách Liên Túc Thiên, “Anh nói xem, bọn họ có thể đời đời kiếp kiếp ở cùng một chỗ sao?”

Câu chuyện xưa này thực sự rất giống với câu chuyện được tổ tiên hắn ghi lại trong tộc phổ, nhưng lịch sử thì không được biết đến nó một cách chính thức.

Nghe thấy lời này của Sở Kha, một cảm giác ngọt ngào chưa từng có lại tràn ngập trái tim Hách Liên Túc Thiên. Hắn dịu dàng lên tiếng, “Có lẽ trải qua sinh ly tử biệt, bọn họ thật sự có thể đời đời kiếp kiếp ở cùng bên nhau. Cô xem miếng ngọc bội kìa…”

Hắn giơ miếng ngọc bội lên cao, dưới ánh đèn mờ ảo dưới gian phòng trong lòng đất, miếng ngọc bội càng phát ra thứ ánh sáng lấp lánh trong suốt của hàn ngọc. Hắn nhớ rất rõ ràng, trên mặt miếng ngọc bội kia vốn có khắc tám chữ, “Sinh sinh khước thác, thế thế nan tu!”

Sở Kha ngước mắt nhìn miếng ngọc bội mệnh phù, trên đó giờ chỉ còn lại bốn chữ viết bằng tiếng Hung Nô liền hỏi khẽ, “Bốn chữ kia là gì vậy?”

Hách Liên Túc Thiên thấp giọng thì thầm, “Đời đời kiếp kiếp!”

Sở Kha khẽ nở nụ cười hệt như đóa u lan rung động lòng người.

Trong khung cảnh như mộng như ảo, ánh đèn dịu nhẹ cũng đem cái bóng của hai người họ kết thành một thể.

HẾT

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương