Đại Hiệp Rất Nghèo
Chương 17: Tây Vực độc hành hiệp

Hai tháng sau, Tây Vực bỗng nhiên xuất hiện một vị độc hành hiệp, vị độc hành hiệp này hạ chiến thiếp cho các môn phái, từ yếu đến mạnh, không cần biết bạch đạo hay hắc đạo, tất cả đều khiêu chiến.

Những chưởng môn mà môn phái bị hắn hạ chiến thiếp qua đều bị đả bại mà không có ngoại lệ, cho dù là đấu pháp xấu xa của hắc đạo, hắn cũng có thể toàn thân trở ra.

Kiếm pháp của hắn biến hóa quỷ dị, lúc thì yêu mị tuyệt mỹ, lúc thì cương nghị dũng cảm, không rõ lộ tuyến chiêu thức của hắn, dù là hai loại phong cách bất đồng nhưng lại đều một kích trí mạng dồn địch nhân vào chỗ chết một cách tàn nhẫn quyết tuyệt.

Một ngày này, gió rất lớn, cát vàng làm mọi thứ đều mơ hồ, nhưng mọi người của Nhiễm gia bảo lại gắt gao nhìn chằm chằm vào đám cát vàng, tựa hồ như đang tìm cái gì.

Bọn họ mới nhận được chiến thiếp của vị độc hành hiệp kia.

“Sở bảo chủ.” Bảo chủ Nhiễm gia bảo khẩn trương hướng về phía một người trung niên cường tráng ôm quyền hành lễ: “Thật sự là làm phiền ngài, người của Nhiễm gia bảo chúng ta đều phải dựa vào ngài .”

“Nhất định!” người trung niên cười lãnh khốc: “Ta cũng muốn nhìn người nào dám ở Tây Vực của ta náo thành động tĩnh lớn như vậy!”

Người trung niên tên là Sở Lăng, là chủ nhân của thế lực đứng đầu Tây Vực – Dạ Ngưng Bảo.

Sở Lăng chính trực công minh, nghiêm túc tuân thủ nguyên tắc của võ lâm chính đạo, ở một mức độ nhất định duy trì hòa bình của võ lâm ở Tây Vực.

Nhưng mà giống như diện mạo của hắn, Sở Lăng có tính cách tục tằn dũng cảm, giao du rộng rãi với hào kiệt trong thiên hạ, hắn từng có hai huynh đệ kết nghĩa, nhưng đều mất tích không thấy bóng dáng, mấy năm nay hắn luôn kiên trì không ngừng tìm kiếm .

Kết giao bằng hữu phải như Sở Lăng.

Võ lâm Tây Vực cho hắn đánh giá cực cao.

Trong khi cát vàng bay đầy trời, đột nhiên xuất hiện bóng dáng của hai người, gió lớn cuốn vạt áo của bọn họ lên, có một cảm giác thần bí không sao hiểu được.

Người tới dùng vải bố che mặt, hiển nhiên là dùng để chống đỡ bão cát.

Lai giả bất thiện.( người tới không tốt lành gì )

Nhưng câu nói đầu tiên của người vừa tới lại khiến cho mọi người dở khóc dở cười.

“Thực xin lỗi, gió lớn quá, xém chút thì không tìm được nơi này, chắc là không đến trễ ?”

Đại ca, chúng ta tình nguyện ngươi không tìm thấy!

Bảo chủ Nhiễm gia bảo vẻ mặt cầu xin.

“Tỷ phu, bọn họ cảm thấy huynh đến trễ thậm chí không đến mới tốt!”

“Làm người phải giữ đúng lời đã nói ra .” người cầm đầu lại gần lộ ra ánh mắt lườm người bên cạnh một cái, nói ra lời nói như một lão phu tử.

“Tiểu tử, tính cách của ngươi cũng khá tốt đó!” Sở Lăng cười ha ha, người này nhìn qua rất thú vị.

“Ngài là bảo chủ Nhiễm gia bảo?” Cặp mi xinh đẹp hơi hếch lên, nếu hắn là bảo chủ Nhiễm gia bảo mà nói, như vậy có chút phiền toái .

“Không phải.” Sở Lăng lắc đầu.

“Vậy vị kia là bảo chủ Nhiễm gia bảo?”

“Tại hạ bảo chủ Nhiễm gia bảo.” bảo chủ Nhiễm gia bảo ôm quyền, cho dù sợ hãi cũng không thể mất đi khí độ.

Người tới hướng bảo chủ Nhiễm gia bảo cúi đầu thật sâu: “Tại hạ là Lệ Thú, hi vọng được khiêu chiến với ngài.”

Bảo chủ Nhiễm gia bảo hít sâu một hơi, hắn đã nhận chiến thiếp thì nhất định phải nghênh chiến, cho dù là Sở Lăng cũng không có quyền ngăn cản trận chiến này.

” Bảo chủ Nhiễm gia bảo, Nhiễm Thường.”

“Như vậy, hiện tại bắt đầu?” Lệ Thú đứng thẳng dậy, trong ánh mắt xinh đẹp bình tĩnh tựa như biết trước cái cục diện đáng buồn.

“Mời.” bảo chủ Nhiễm gia bảo cầm trường đao trong tay tôi tớ.

“Mời.” Nhuyễn kiếm rút ra.

Sau khi di chuyển, Nhiễm Thường lại kinh ngạc phát hiện đối thủ của hắn không thấy đâu.

Sở Lăng đang xem cuộc chiến ở một bên cũng mở to mắt, cái tiểu tử kia thế mà ở dưới mắt hắn có thể biến mất!

“Cẩn thận!”

Nghe thấy âm thanh trên đỉnh đầu truyền xuống, Nhiễm Thường ngẩng đầu mạnh mẽ, lại thấy Lệ Thú từ không trung hạ xuống nhẹ bỗng, không một chút nặng nào, giống như một cái lông chim màu đen.

Công kích thong thả như vậy mà không có lực đạo.

Nhưng ngay sau khi âm thanh truyền đến, thế công của Lệ Thú lại đột nhiên thay đổi, tốc độ bỗng nhanh hơn, mà kiếm phong sắc bén từ trên chém xuống, trên má Nhiễm Thường lưu lại một vết thương đầy máu.

“Gì?” trong phút chốc mi mắt Sở Lăng mở to, kinh ngạc, kinh ngạc, hưng phấn bỗng chốc đều xuất hiện trên mặt hắn: “Là hắn sao? Nhưng mà kiếm pháp không đúng vậy! Nhưng cái loại phong cách nham hiểm nham hiểm này tuyệt đối là hắn a!”

Lệ Thú dừng công kích lại, nhìn Nhiễm Thường: “Ngươi không phải đối thủ của ta, nhận thua đi!”

Nhiễm Thường sắc mặt cũng thay đổi, cho dù là ai bị đối thủ yêu cầu nhận thua đều sẽ không có sắc mặt tốt.

Nhưng là đối với người chưa hiểu thế sự như Lệ Thú mà nói lại là bình thường. Trong chốn võ lâm mặt mũi đối với hắn mà nói không phải quan trọng nhất, nếu không phải muốn đưa Tiểu Tiểu trở lại, cái loại danh khí này cũng chỉ là việc râu ria mà thôi.

“Nhiễm Thường.” Sở Lăng đột nhiên lên tiếng:”Để cho ta tới thử xem!” thanh âm Sở Lăng lộ ra vài phần hưng phấn.

Nhiễm Thường nhìn Sở Lăng, lại nhìn Lệ Thú, gật gật đầu.

“Ngươi muốn cái gì? Vì sao muốn tìm các môn phái khiêu chiến?” Sở Lăng lấy trường thương của bản thân ra.

“Danh.” Lệ Thú không chút khó xử nói ra mục đích của chính mình.

Sở Lăng sửng sốt, thật ít có người có thể trần trụi nói ra mục đích của chính mình như vậy: “Ngươi thế nhưng thật là sảng khoái. Đến đây đi! Nếu ngươi đánh bại ta mà nói, ta sẽ giúp ngươi nổi danh!”

Lệ Thú hít sâu một hơi, nhìn Sở Lăng từ trên xuống dưới, từ trong khăn che mặt truyền ra âm thanh mơ hồ:”Ta không nhất định có thể đánh bại ngươi.”

“Sao?” Sở Lăng nhíu mày.

“Nhưng mà ta sẽ dùng hết toàn lực !”

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương