Đại Hiệp, Đừng Sợ!
-
Chương 42: Ta thích
Nàng đứng ở trước cửa khách điếm, chỉ cách hắn chừng mười bước, hắn lại đột nhiên không dám tiến lên. Thịnh Bảo Hoa bình tĩnh nhìn hắn, tầm mắt quét qua búi tóc hơi buông lỏng của hắn, cây trâm ngọc bích gài trên tóc quả thực vô cùng bắt mắt.
Sau đó, nàng tươi cười bổ nhào lại, giữ chặt ống tay áo của hắn, “Đại hiệp đại hiệp, cuối cùng ta cũng tìm được huynh.” Hắn ngây người cúi đầu nhìn nàng, nhất thời không kịp phản ứng, “Nàng…” Nàng lại có thể… còn sống. Nàng còn sống… Trái tim vốn u ám tịch mịch đột nhiên bừng sáng, nóng bỏng, mọi thứ đều như hóa thành hư vô, trước mắt chỉ có nụ cười nhẹ nhàng của thiếu nữ, cảm giác mãnh liệt khiến hắn mừng như điên. Nàng còn sống… nàng còn sống… nàng còn sống… Hắn ngơ ngẩn nhìn nàng, đưa tay chạm nhẹ lên gương mặt của nàng, xúc cảm chân thật mà ấm áp, hắn chợt nhớ tới dáng vẻ nàng toàn thân lạnh lẽo ngày đó, tay run lên, vội rụt trở về. Nàng không cho hắn cơ hội lùi bước, cười hì hì kéo tay hắn lại, “Đại hiệp, sao ngày đó huynh đi mà không từ biệt?” “Đi không từ biệt?” Hắn vẫn nhìn nàng, từ giây phút gặp lại nàng, năng lực suy nghĩ của hắn đã tụt xuống số không. “Ừm, đại khái là do bị phát bệnh, có một thời gian trí nhớ hơi mơ hồ, sau đó, chờ tới lúc ta quay lại Bạch Hồ sơn trang tìm huynh, Minh chủ gia gia nói huynh đã trở về thành Quy Hưu…” Nàng chu miệng, vẻ mặt ủy khuất, “Huynh luôn bỏ lại Bảo Bảo một mình, luôn luôn là như vậy.” Không cố gắng tìm hiểu đoạn trí nhớ mơ hồ nàng đã mất, cũng không dám hỏi thêm, hắn khẽ cười một chút, đưa tay xoa xoa đầu nàng, “Ta hứa, lần sau tuyệt đối sẽ không bỏ lại nàng một mình nữa.” “Ừm!” Nàng cười kéo kéo cánh tay hắn, con mắt lóe sáng lòe lòe nhìn hắn, thiên chân khả ái, trong lòng lại âm thầm làm một cái mặt quỷ, ta mà còn tiếp tục tin tưởng ngươi thì đúng là đồ con heo, một con heo lớn, để cho Tiến Bảo chặt hầm canh uống. Mấp máy môi, hắn giải thích, “Bởi vì đại ca đột nhiên mất, cho nên ta mới vội vàng trở về gấp.” “Đừng quá đau lòng.” Nàng chạm khẽ lên ngực hắn, “Đại ca huynh tên là gì?” Ánh mắt hắn lóe lên một cái, “Mộ Dung Nguyệt Dao.” Mộ Dung… Nguyệt Dao… Thịnh Bảo Hoa hơi cúi đầu, quả nhiên… “Nàng… tới thành Quy Hưu chỉ để tìm ta?” Bên tai, hắn nhẹ giọng hỏi. “Ừm.” Nàng gật gật đầu, sau đó ai oán nhìn hắn, “Đại hiệp, tiền ta mang theo đã dùng gần hết, Duyệt Lai khách sạn quá tối, tiền thuê lại đắt dọa người, chất lượng lại kém…” Nàng liều mạng hạ thấp Duyệt Lai khách sạn, khiến Tài Như Mệnh tránh ở một bên hận nghiến răng nghiến lợi. “Nếu đã đến thành Quy Hưu, vậy về phủ cùng ta đi.” “Thật sao?” Nghe hắn nói vậy, nàng vô cùng kinh ngạc, không phải hắn vẫn không thích nàng quấn quýt lấy hắn sao? Không phải hắn vẫn luôn bảo nàng quay về Bảo Vân sơn đi sao? Sao tự nhiên lại dễ nói chuyện vậy, đơn giản như vậy đã cho nàng tới Mộ Dung phủ ở? “Sao lại kinh ngạc như vậy?” Thấy nàng kinh ngạc nhìn mình, trong lòng Mộ Dung Vân Thiên có chút khó hiểu, chẳng lẽ nàng nghĩ hắn sẽ bỏ mặc nàng một mình ở khách điếm sao? “Ừm, Bảo Bảo nghĩ rằng… đại hiệp không thích Bảo Bảo quấn quít lấy huynh…” Thịnh Bảo Hoa xị mặt, nói vô cùng ủy khuất. Lúc này, tâm lý Thịnh Bảo Hoa cô nương hoạt động như sau: Đơn giản như thế đã đồng ý cho nàng vào Mộ Dung phủ ở? Nàng vốn đã chuẩn bị khổ nhục kế đấy, không sử dụng đến thật đáng tiếc~ “Ta thích.” “A?” Thịnh Bảo Hoa mở trừng hai mắt, cảm thấy hẳn là mình nghe nhầm. “Ta thích nàng quấn quít lấy ta.” Mộ Dung Vân Thiên hơi hạ mi mắt, lông mi thật dài che đi vẻ ngượng ngùng chợt lóe, dù sao với một người từ nhỏ đã lớn lên ở một nơi ngươi lừa ta, ta gạt ngươi như Mộ Dung Tam công tử mà nói thì đây chính là lần đầu tiên giữa ban ngày ban mặt mà thể hiện tình cảm của mình. Khi hắn nghĩ rằng nàng đã chết, hắn chưa bao giờ nghĩ xem nếu như nàng không chết, hắn sẽ đối xử với nàng như thế nào, bởi vì chỉ cần vừa nghĩ như thế, hắn liền cảm thấy ngay cả hô hấp cũng khó khăn. Nhưng hiện tại, nàng lại đang đứng trước mặt hắn, nàng còn có thể cười với hắn… Hắn liền xác định một điều, hắn muốn nàng vui vẻ, muốn cưng chiều, che chở, dung túng mọi chuyện cho nàng, muốn nàng mỗi ngày đều có thể cười với hắn như vậy… Chính bởi vì hắn hạ mi mắt, mới không có nhìn thấy vẻ mặt trào phúng của Thịnh Bảo Hoa lúc này. Nếu trước đây hắn sớm nói những lời này với nàng, nàng tuyệt đối sẽ không hết hy vọng với hắn, nhưng mà… Thịnh Bảo Hoa nhớ tới cái đêm kia, một mình nàng trôi trong nước, lại bị đẩy xuống thác, thiếu chút nữa chết không toàn thây một cách thê lương. Quả nhiên, là bởi vì hắn áy náy đi. Thịnh Bảo Hoa nhếch môi, còn biết áy náy, hắn cũng chưa tới mức hết thuốc chữa. “Thịnh cô nương…” Một giọng nói u ám từ phía sau đột nhiên vang lên. Thịnh Bảo Hoa cô nương bị dọa hoảng sợ, quay đầu lại liền thấy Tài Như Mệnh bày ra bộ dạng chết không nhắm mắt nhìn nàng, “A Mệnh, ông tránh phía sau cửa làm gì!” “Tiền thuê nhà…” Y chìa tay. Nhớ tới những lời hạ thấp Duyệt Lai khách sạn ban nãy, khóe miệng Thịnh Bảo Hoa cô nương liên tục run rẩy, tiền thuê nhà nàng đã thanh toán rồi cơ mà! Mất một viên dạ minh châu a a a! Tên chết tiệt này đúng là lòng tham không đáy! “Không trả tiền thuê nhà, Thịnh cô nương không thể đi được…” Y giống như u hồn bám riết không tha, muốn Thịnh Bảo Hoa cô nương phải trả giá vì những gì nàng vừa nói, hừ, cũng không nhìn xem y là ai, y là đại chưởng quỹ của Duyệt Lai khách sạn có chi nhánh khắp cả nước, cho tới bây giờ, còn chưa có kẻ nào chiếm được một chút tiện nghi của y đâu! Đang nghĩ, lòng bàn tay Tài Như Mệnh đột nhiên trầm xuống, cúi đầu nhìn lại, thì ra là một khối vàng ròng. Cặp mắt y lập tức phát sáng, vui mừng đưa lên miệng cắn thử, là vàng thật. “Đủ chưa?” Mộ Dung Vân Thiên thản nhiên hỏi. “Còn thiếu chút nữa.” Tài Như Mệnh lập tức thu hồi vẻ thèm thuồng, bày ra vẻ không bị vàng bạc cám dỗ. Thịnh Bảo Hoa nhìn Mộ Dung Vân Thiên coi tiền như rác, lại yên lặng nhìn về phía Tài Như Mệnh, này này, đừng có quá đáng, trong lòng Mộ Dung Vân Thiên, nàng đáng giá một khối vàng như thế đã khiến nàng kinh ngạc lắm rồi, đừng có hại nàng không bước được vào cửa Mộ Dung phủ! Tài Như Mệnh nháy mắt vài cái nhìn nàng, có tiện nghi mà không chiếm là đồ đần, có người coi tiền như rác tự dẫn xác tới cửa mà không chém cắt cổ thì càng không phù hợp với thói quen, thái độ làm người và nguyên tắc xử sự của y. Thịnh Bảo Hoa híp mắt, mài mài răng nhỏ, dám chọc ta, coi chừng ta phát hỏa cắn ông. Cô tới mà cắn, tới mà cắn này ~ Tài Như Mệnh không biết sợ, người chết vì lợi, chim chết vì mồi, cô tới mà cắn này ~ Nhìn thấy hai người mắt đi mày lại ngay trước mặt mình, Mộ Dung Vân Thiên bước lên ngăn trước mặt Thịnh Bảo Hoa, ném cả túi tiền vào tay Tài Như Mệnh, sau đó kéo Thịnh Bảo Hoa đi. Tài Như Mệnh ước lượng trọng lượng túi tiền, lại nhìn Mộ Dung Vân Thiên cùng Thịnh Bảo Hoa dần dần mất bóng, yên lặng xoay người đi tới chuồng ngựa, cầm cà rốt nhét cho Tia Chớp, “Tia Chớp a, chủ nhân nhà ngươi không nhớ tới ngươi nữa rồi, không cần phải để ý tới nàng nữa, đại chưởng quỹ ta nuôi ngươi, cứ cố hết sức mà ăn, đừng khách khí.”
Sau đó, nàng tươi cười bổ nhào lại, giữ chặt ống tay áo của hắn, “Đại hiệp đại hiệp, cuối cùng ta cũng tìm được huynh.” Hắn ngây người cúi đầu nhìn nàng, nhất thời không kịp phản ứng, “Nàng…” Nàng lại có thể… còn sống. Nàng còn sống… Trái tim vốn u ám tịch mịch đột nhiên bừng sáng, nóng bỏng, mọi thứ đều như hóa thành hư vô, trước mắt chỉ có nụ cười nhẹ nhàng của thiếu nữ, cảm giác mãnh liệt khiến hắn mừng như điên. Nàng còn sống… nàng còn sống… nàng còn sống… Hắn ngơ ngẩn nhìn nàng, đưa tay chạm nhẹ lên gương mặt của nàng, xúc cảm chân thật mà ấm áp, hắn chợt nhớ tới dáng vẻ nàng toàn thân lạnh lẽo ngày đó, tay run lên, vội rụt trở về. Nàng không cho hắn cơ hội lùi bước, cười hì hì kéo tay hắn lại, “Đại hiệp, sao ngày đó huynh đi mà không từ biệt?” “Đi không từ biệt?” Hắn vẫn nhìn nàng, từ giây phút gặp lại nàng, năng lực suy nghĩ của hắn đã tụt xuống số không. “Ừm, đại khái là do bị phát bệnh, có một thời gian trí nhớ hơi mơ hồ, sau đó, chờ tới lúc ta quay lại Bạch Hồ sơn trang tìm huynh, Minh chủ gia gia nói huynh đã trở về thành Quy Hưu…” Nàng chu miệng, vẻ mặt ủy khuất, “Huynh luôn bỏ lại Bảo Bảo một mình, luôn luôn là như vậy.” Không cố gắng tìm hiểu đoạn trí nhớ mơ hồ nàng đã mất, cũng không dám hỏi thêm, hắn khẽ cười một chút, đưa tay xoa xoa đầu nàng, “Ta hứa, lần sau tuyệt đối sẽ không bỏ lại nàng một mình nữa.” “Ừm!” Nàng cười kéo kéo cánh tay hắn, con mắt lóe sáng lòe lòe nhìn hắn, thiên chân khả ái, trong lòng lại âm thầm làm một cái mặt quỷ, ta mà còn tiếp tục tin tưởng ngươi thì đúng là đồ con heo, một con heo lớn, để cho Tiến Bảo chặt hầm canh uống. Mấp máy môi, hắn giải thích, “Bởi vì đại ca đột nhiên mất, cho nên ta mới vội vàng trở về gấp.” “Đừng quá đau lòng.” Nàng chạm khẽ lên ngực hắn, “Đại ca huynh tên là gì?” Ánh mắt hắn lóe lên một cái, “Mộ Dung Nguyệt Dao.” Mộ Dung… Nguyệt Dao… Thịnh Bảo Hoa hơi cúi đầu, quả nhiên… “Nàng… tới thành Quy Hưu chỉ để tìm ta?” Bên tai, hắn nhẹ giọng hỏi. “Ừm.” Nàng gật gật đầu, sau đó ai oán nhìn hắn, “Đại hiệp, tiền ta mang theo đã dùng gần hết, Duyệt Lai khách sạn quá tối, tiền thuê lại đắt dọa người, chất lượng lại kém…” Nàng liều mạng hạ thấp Duyệt Lai khách sạn, khiến Tài Như Mệnh tránh ở một bên hận nghiến răng nghiến lợi. “Nếu đã đến thành Quy Hưu, vậy về phủ cùng ta đi.” “Thật sao?” Nghe hắn nói vậy, nàng vô cùng kinh ngạc, không phải hắn vẫn không thích nàng quấn quýt lấy hắn sao? Không phải hắn vẫn luôn bảo nàng quay về Bảo Vân sơn đi sao? Sao tự nhiên lại dễ nói chuyện vậy, đơn giản như vậy đã cho nàng tới Mộ Dung phủ ở? “Sao lại kinh ngạc như vậy?” Thấy nàng kinh ngạc nhìn mình, trong lòng Mộ Dung Vân Thiên có chút khó hiểu, chẳng lẽ nàng nghĩ hắn sẽ bỏ mặc nàng một mình ở khách điếm sao? “Ừm, Bảo Bảo nghĩ rằng… đại hiệp không thích Bảo Bảo quấn quít lấy huynh…” Thịnh Bảo Hoa xị mặt, nói vô cùng ủy khuất. Lúc này, tâm lý Thịnh Bảo Hoa cô nương hoạt động như sau: Đơn giản như thế đã đồng ý cho nàng vào Mộ Dung phủ ở? Nàng vốn đã chuẩn bị khổ nhục kế đấy, không sử dụng đến thật đáng tiếc~ “Ta thích.” “A?” Thịnh Bảo Hoa mở trừng hai mắt, cảm thấy hẳn là mình nghe nhầm. “Ta thích nàng quấn quít lấy ta.” Mộ Dung Vân Thiên hơi hạ mi mắt, lông mi thật dài che đi vẻ ngượng ngùng chợt lóe, dù sao với một người từ nhỏ đã lớn lên ở một nơi ngươi lừa ta, ta gạt ngươi như Mộ Dung Tam công tử mà nói thì đây chính là lần đầu tiên giữa ban ngày ban mặt mà thể hiện tình cảm của mình. Khi hắn nghĩ rằng nàng đã chết, hắn chưa bao giờ nghĩ xem nếu như nàng không chết, hắn sẽ đối xử với nàng như thế nào, bởi vì chỉ cần vừa nghĩ như thế, hắn liền cảm thấy ngay cả hô hấp cũng khó khăn. Nhưng hiện tại, nàng lại đang đứng trước mặt hắn, nàng còn có thể cười với hắn… Hắn liền xác định một điều, hắn muốn nàng vui vẻ, muốn cưng chiều, che chở, dung túng mọi chuyện cho nàng, muốn nàng mỗi ngày đều có thể cười với hắn như vậy… Chính bởi vì hắn hạ mi mắt, mới không có nhìn thấy vẻ mặt trào phúng của Thịnh Bảo Hoa lúc này. Nếu trước đây hắn sớm nói những lời này với nàng, nàng tuyệt đối sẽ không hết hy vọng với hắn, nhưng mà… Thịnh Bảo Hoa nhớ tới cái đêm kia, một mình nàng trôi trong nước, lại bị đẩy xuống thác, thiếu chút nữa chết không toàn thây một cách thê lương. Quả nhiên, là bởi vì hắn áy náy đi. Thịnh Bảo Hoa nhếch môi, còn biết áy náy, hắn cũng chưa tới mức hết thuốc chữa. “Thịnh cô nương…” Một giọng nói u ám từ phía sau đột nhiên vang lên. Thịnh Bảo Hoa cô nương bị dọa hoảng sợ, quay đầu lại liền thấy Tài Như Mệnh bày ra bộ dạng chết không nhắm mắt nhìn nàng, “A Mệnh, ông tránh phía sau cửa làm gì!” “Tiền thuê nhà…” Y chìa tay. Nhớ tới những lời hạ thấp Duyệt Lai khách sạn ban nãy, khóe miệng Thịnh Bảo Hoa cô nương liên tục run rẩy, tiền thuê nhà nàng đã thanh toán rồi cơ mà! Mất một viên dạ minh châu a a a! Tên chết tiệt này đúng là lòng tham không đáy! “Không trả tiền thuê nhà, Thịnh cô nương không thể đi được…” Y giống như u hồn bám riết không tha, muốn Thịnh Bảo Hoa cô nương phải trả giá vì những gì nàng vừa nói, hừ, cũng không nhìn xem y là ai, y là đại chưởng quỹ của Duyệt Lai khách sạn có chi nhánh khắp cả nước, cho tới bây giờ, còn chưa có kẻ nào chiếm được một chút tiện nghi của y đâu! Đang nghĩ, lòng bàn tay Tài Như Mệnh đột nhiên trầm xuống, cúi đầu nhìn lại, thì ra là một khối vàng ròng. Cặp mắt y lập tức phát sáng, vui mừng đưa lên miệng cắn thử, là vàng thật. “Đủ chưa?” Mộ Dung Vân Thiên thản nhiên hỏi. “Còn thiếu chút nữa.” Tài Như Mệnh lập tức thu hồi vẻ thèm thuồng, bày ra vẻ không bị vàng bạc cám dỗ. Thịnh Bảo Hoa nhìn Mộ Dung Vân Thiên coi tiền như rác, lại yên lặng nhìn về phía Tài Như Mệnh, này này, đừng có quá đáng, trong lòng Mộ Dung Vân Thiên, nàng đáng giá một khối vàng như thế đã khiến nàng kinh ngạc lắm rồi, đừng có hại nàng không bước được vào cửa Mộ Dung phủ! Tài Như Mệnh nháy mắt vài cái nhìn nàng, có tiện nghi mà không chiếm là đồ đần, có người coi tiền như rác tự dẫn xác tới cửa mà không chém cắt cổ thì càng không phù hợp với thói quen, thái độ làm người và nguyên tắc xử sự của y. Thịnh Bảo Hoa híp mắt, mài mài răng nhỏ, dám chọc ta, coi chừng ta phát hỏa cắn ông. Cô tới mà cắn, tới mà cắn này ~ Tài Như Mệnh không biết sợ, người chết vì lợi, chim chết vì mồi, cô tới mà cắn này ~ Nhìn thấy hai người mắt đi mày lại ngay trước mặt mình, Mộ Dung Vân Thiên bước lên ngăn trước mặt Thịnh Bảo Hoa, ném cả túi tiền vào tay Tài Như Mệnh, sau đó kéo Thịnh Bảo Hoa đi. Tài Như Mệnh ước lượng trọng lượng túi tiền, lại nhìn Mộ Dung Vân Thiên cùng Thịnh Bảo Hoa dần dần mất bóng, yên lặng xoay người đi tới chuồng ngựa, cầm cà rốt nhét cho Tia Chớp, “Tia Chớp a, chủ nhân nhà ngươi không nhớ tới ngươi nữa rồi, không cần phải để ý tới nàng nữa, đại chưởng quỹ ta nuôi ngươi, cứ cố hết sức mà ăn, đừng khách khí.”
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook