Đại Gia Tôi Bao Hai Em Chân Dài
-
Chương 18
Đêm ấy, tôi thật sự bị giã đến mức kiệt quệ, phải mất gần một tuần mới dần hồi sức, nhưng trên cơ thể vẫn còn dấu vết hai em để lại.
Nếu cứ tiếp tục như vậy, cơ thể tôi chắc chắn sẽ bị vắt kiệt mất. Vì thế, trong những lần thăm đoàn làm phim tiếp theo, tôi không làm tình với bất kỳ ai trong hai em, mà ngày đó hai em chắc hẳn cũng được “ăn no” rồi nên ngoại trừ ngoan ngoãn hôn tôi thì chẳng làm thêm điều gì khác.
Khi phim sắp đóng máy, những bộ phim truyền hình Cao Lãng từng đóng cũng bắt đầu chiếu trên các nền tảng lớn, nhờ ngoại hình nổi bật và diễn xuất tài tình, em nhanh chóng chiếm lĩnh vị trí đầu bảng tìm kiếm tin nóng.
Cao Lãng hoàn toàn nổi tiếng rồi.
Không cần đến tôi tìm đủ loại tài nguyên cho em nữa, lời mời đóng phim và hợp đồng quảng cáo tự động tới tấp tìm em chẳng ngừng. Em nắm bắt cơ hội, nhanh chóng vươn lên, dần dần sánh ngang với Giang Giai. Đồng thời thời gian em dành cho tôi cũng ngày càng ít đi, bởi lẽ em quá bận rộn.
Tôi cũng không quá để tâm, tôi biết chắc em sẽ nổi tiếng, chỉ là chuyện đó đến sớm hay muộn mà thôi.
Dù đôi lúc hơi nhớ em nhưng tôi vẫn thả em tự do trải nghiệm thế giới bên ngoài. Mỗi lần em có thời gian rảnh, chúng tôi lại về nhà em, quấn lấy nhau điên cuồng làm tình, tôi đặt những nụ hôn vụn vặt lên khắp gương mặt em, chỉ nhìn gương mặt ấy cũng đủ để khiến tôi mỉm cười hạnh phúc: Em được nhiều người yêu thương đến thế, nhưng giây phút này em chỉ thuộc về mình tôi.
Cảm giác độc chiếm này khiến tâm trạng tôi vô cùng phấn khích, vì vậy trên giường tôi cũng chiều chuộng em bằng mọi giá, nếu em lỡ dập hăng quá, chỉ cần em dịu giọng nũng nịu đôi câu là tôi lại tha thứ ngay.
Tôi tận hưởng từng khoảnh khắc chúng tôi ở bên nhau và trân trọng từng giây phút chúng tôi có cùng nhau. Tôi biết mối quan hệ giữa chúng tôi không phải loại có thể lâu bền: Em đã công thành danh toại, em không còn cần đến sự giúp đỡ của tôi nữa, em đã nắm chìa khoá thành công trong tay, giờ là lúc tôi phải rời sân khấu.
Ở bên tôi, em đã phải giả bộ làm chó nhà quá lâu rồi, bản chất em là một con sói cơ mà, một con sói sao có thể để người khác xích cổ rồi thuần hóa thành bé ngoan được?
Mỗi lần chúng tôi nằm trên giường sau cuộc ân ái, tôi luôn dùng ánh mắt khắc hoạ từng đường nét trên khuôn mặt em, hết lần này đến lần khác.
Dù có nhìn bao nhiêu lần đi chăng nữa, cảm giác choáng ngợp trước gương mặt xinh đẹp của em trong lần đầu gặp gỡ vẫn chẳng hề phai nhạt, trái tim tôi vẫn cứ rung động vì em, một nụ cười của em vẫn sẽ khiến tôi nhớ nhung đêm ngày.
Thực ra, phần ích kỉ trong tôi muốn giấu em đi, tôi không muốn để ai biết đến em, tôi chỉ muốn một mình tôi được ngắm nhìn sự xuất sắc ấy mà thôi.
Nhưng em không phải là ngôi sao của riêng tôi, em là ánh trăng của mọi người, em soi sáng sự sống cho rất nhiều người.
Tôi từng ngồi cùng em đọc vô vàn tin nhắn người hâm mộ gửi cho em qua hộp thư Weibo; tôi xem những lời thành kính của họ, xem họ dè dặt nghiêm túc kể về việc Cao Lãng đã thúc đẩy họ trở thành phiên bản tốt hơn như thế nào, đã cho họ hi vọng để tiếp tục sống ra sao…
Những tin nhắn ấy của người hâm mộ đều xuất phát từ tận đáy lòng, tôi cũng như Cao Lãng, đọc đến đôi mắt đỏ hoe.
Nên ấy mà, Cao Lãng tuyệt vời như thế không nên chỉ thuộc về tôi, em ấy nên thuộc về tất cả mọi người, tôi phải biết thoả mãn với việc len lén có được em ở một góc tối, không thể tham lam quá nhiều được.
Rõ ràng đã đến lúc nói lời chia tay, tôi lại chẳng nỡ, vì thế tôi định bụng đợi em chủ động nói rồi mới đưa ra lựa chọn, trước khi em nói ra, tôi sẽ tận hưởng quãng thời gian cuối cùng này thật trọn vẹn.
Đối với Cao Lãng, tôi không nỡ, đối với Giang Giai, cảm xúc của tôi vô cùng phức tạp.
Khi biết rằng tập đoàn Giang Thị đã có người cầm quyền mới và người ấy tên là Giang Giai, tôi hoàn toàn ngỡ ngàng. Đến khi tham gia tiệc rượu do nhà họ Giang tổ chức, chứng kiến Giang Giai bị vây quanh bởi đám đông, sắc mặt tôi lập tức lạnh ngắt. Tôi tiện tay trả ly rượu chưa kịp nhấp môi cho nhân viên đi ngang qua rồi vội vã rời khỏi buổi tiệc.
Đến giờ tôi còn chưa nhận ra Giang Giai trêu đùa với mình thì tôi đúng là một thằng ngốc.
Sao em ấy dám?
Sao em ấy có thể?
Tôi nhớ có lần chúng tôi nằm đối diện trên giường sau khi ân ái, ánh trăng chiếu lên khuôn mặt em, bao lấy em bằng một lớp ánh sáng mềm mại, tôi mải ngắm nhìn em, em cũng chậm rãi mở mắt, đôi mắt dịu dàng ấy khiến trái tim tôi thổn thức. Tôi nín thở trước em như thể phàm nhân xấu xí e sợ mình doạ vị thần vô tình lạc xuống nhân gian chạy mất, em dần xích lại gần, đặt một nụ hôn lên môi tôi rồi khép mắt nghỉ ngơi.
Tôi cũng chẳng biết mình đã nhìn em bao lâu, chỉ biết trong lòng như nhét đầy vải bông căng phồng, phần tình cảm chưa từng tan biến hoà lẫn với phần bất chợt dâng trào thôi thúc tôi lên tiếng, tôi thì thầm cực khẽ bằng giọng hơi: “Tôi thích em.”
Nói ra được câu ấy, trái tim bay bổng của tôi bỗng trở nên thật yên bình, như thể điều tôi muốn chỉ là giãi bày tình cảm của mình, còn liệu có nhận được hồi đáp hay không thì tôi không quá để tâm.
Chỉ là tôi muốn bày tỏ cảm xúc bản thân, dẫu cho tôi chẳng có can đảm để nói trực tiếp với em.
Chỉ cần được nói ra là đủ rồi, chỉ cần nói thành tiếng là đủ rồi.
Tôi mãn nguyện nhắm mắt lại, định theo em chìm vào mộng đẹp, bên tai bất chợt vang lên giọng nói khẽ khàng: “Em cũng thích anh.”
Tôi mở choàng mắt, thấy Giang Giai đang cười nhìn tôi, tôi chưa từng thấy em cười thích ý đến thế, không phải nụ cười nhẹ nhàng lịch thiệp như mọi khi, mà em cười như thể một đứa trẻ được cho kẹo vậy.
Lúc ấy hạnh phúc bao nhiêu, hiện tại thất vọng bấy nhiêu.
Em cứ để mặc tôi bị anh trai em công kích khắp chốn, để mặc tôi vất vả ngày đêm như thế, hoá ra là vì tôi chỉ là một quân cờ trong trò chơi mà em sắp đặt.
Những lời yêu thương từng nói có lẽ đều là giả dối, tôi đoán trong mắt em tôi hẳn là một kẻ trơ trẽn, hình ảnh tôi tỏ tình trong mắt em chắc chắn rất nực cười.
Ai đã cho tôi cái dũng khí để tỏ tình với em vậy chứ? Mà có khi còn chẳng được coi tình là tỏ tình nữa.
Dù ấy thật sự là lần đầu tiên tôi mở lòng với người khác.
Nếu ngay từ đầu đã chẳng định dành tình cảm cho tôi vậy tại sao cứ luôn bộc lộ yêu thương giả dối ấy với tôi?
Hay tất cả là lỗi của tôi? Lỗi tôi không kiềm chế được bản thân, lỗi tôi tham lam sự dịu dàng, rõ ràng sợ hãi đến thế vẫn cứ không thể ngừng tiến gần?
Nếu chỉ muốn ** tôi thì cứ nói thẳng ra, có cần thiết phải lòng và lòng vòng vậy không?
Em ấy không chê tôi bẩn à?
Chắc hẳn chơi tôi cùng với người khác khiến em cảm thấy ghê tởm lắm, trong lòng em có phải tôi cũng chỉ là một kẻ lẳng lơ mở mồm ra là rên rỉ không?
Rốt cuộc em ấy đã nghĩ cái quái gì vậy?
Nếu cứ tiếp tục như vậy, cơ thể tôi chắc chắn sẽ bị vắt kiệt mất. Vì thế, trong những lần thăm đoàn làm phim tiếp theo, tôi không làm tình với bất kỳ ai trong hai em, mà ngày đó hai em chắc hẳn cũng được “ăn no” rồi nên ngoại trừ ngoan ngoãn hôn tôi thì chẳng làm thêm điều gì khác.
Khi phim sắp đóng máy, những bộ phim truyền hình Cao Lãng từng đóng cũng bắt đầu chiếu trên các nền tảng lớn, nhờ ngoại hình nổi bật và diễn xuất tài tình, em nhanh chóng chiếm lĩnh vị trí đầu bảng tìm kiếm tin nóng.
Cao Lãng hoàn toàn nổi tiếng rồi.
Không cần đến tôi tìm đủ loại tài nguyên cho em nữa, lời mời đóng phim và hợp đồng quảng cáo tự động tới tấp tìm em chẳng ngừng. Em nắm bắt cơ hội, nhanh chóng vươn lên, dần dần sánh ngang với Giang Giai. Đồng thời thời gian em dành cho tôi cũng ngày càng ít đi, bởi lẽ em quá bận rộn.
Tôi cũng không quá để tâm, tôi biết chắc em sẽ nổi tiếng, chỉ là chuyện đó đến sớm hay muộn mà thôi.
Dù đôi lúc hơi nhớ em nhưng tôi vẫn thả em tự do trải nghiệm thế giới bên ngoài. Mỗi lần em có thời gian rảnh, chúng tôi lại về nhà em, quấn lấy nhau điên cuồng làm tình, tôi đặt những nụ hôn vụn vặt lên khắp gương mặt em, chỉ nhìn gương mặt ấy cũng đủ để khiến tôi mỉm cười hạnh phúc: Em được nhiều người yêu thương đến thế, nhưng giây phút này em chỉ thuộc về mình tôi.
Cảm giác độc chiếm này khiến tâm trạng tôi vô cùng phấn khích, vì vậy trên giường tôi cũng chiều chuộng em bằng mọi giá, nếu em lỡ dập hăng quá, chỉ cần em dịu giọng nũng nịu đôi câu là tôi lại tha thứ ngay.
Tôi tận hưởng từng khoảnh khắc chúng tôi ở bên nhau và trân trọng từng giây phút chúng tôi có cùng nhau. Tôi biết mối quan hệ giữa chúng tôi không phải loại có thể lâu bền: Em đã công thành danh toại, em không còn cần đến sự giúp đỡ của tôi nữa, em đã nắm chìa khoá thành công trong tay, giờ là lúc tôi phải rời sân khấu.
Ở bên tôi, em đã phải giả bộ làm chó nhà quá lâu rồi, bản chất em là một con sói cơ mà, một con sói sao có thể để người khác xích cổ rồi thuần hóa thành bé ngoan được?
Mỗi lần chúng tôi nằm trên giường sau cuộc ân ái, tôi luôn dùng ánh mắt khắc hoạ từng đường nét trên khuôn mặt em, hết lần này đến lần khác.
Dù có nhìn bao nhiêu lần đi chăng nữa, cảm giác choáng ngợp trước gương mặt xinh đẹp của em trong lần đầu gặp gỡ vẫn chẳng hề phai nhạt, trái tim tôi vẫn cứ rung động vì em, một nụ cười của em vẫn sẽ khiến tôi nhớ nhung đêm ngày.
Thực ra, phần ích kỉ trong tôi muốn giấu em đi, tôi không muốn để ai biết đến em, tôi chỉ muốn một mình tôi được ngắm nhìn sự xuất sắc ấy mà thôi.
Nhưng em không phải là ngôi sao của riêng tôi, em là ánh trăng của mọi người, em soi sáng sự sống cho rất nhiều người.
Tôi từng ngồi cùng em đọc vô vàn tin nhắn người hâm mộ gửi cho em qua hộp thư Weibo; tôi xem những lời thành kính của họ, xem họ dè dặt nghiêm túc kể về việc Cao Lãng đã thúc đẩy họ trở thành phiên bản tốt hơn như thế nào, đã cho họ hi vọng để tiếp tục sống ra sao…
Những tin nhắn ấy của người hâm mộ đều xuất phát từ tận đáy lòng, tôi cũng như Cao Lãng, đọc đến đôi mắt đỏ hoe.
Nên ấy mà, Cao Lãng tuyệt vời như thế không nên chỉ thuộc về tôi, em ấy nên thuộc về tất cả mọi người, tôi phải biết thoả mãn với việc len lén có được em ở một góc tối, không thể tham lam quá nhiều được.
Rõ ràng đã đến lúc nói lời chia tay, tôi lại chẳng nỡ, vì thế tôi định bụng đợi em chủ động nói rồi mới đưa ra lựa chọn, trước khi em nói ra, tôi sẽ tận hưởng quãng thời gian cuối cùng này thật trọn vẹn.
Đối với Cao Lãng, tôi không nỡ, đối với Giang Giai, cảm xúc của tôi vô cùng phức tạp.
Khi biết rằng tập đoàn Giang Thị đã có người cầm quyền mới và người ấy tên là Giang Giai, tôi hoàn toàn ngỡ ngàng. Đến khi tham gia tiệc rượu do nhà họ Giang tổ chức, chứng kiến Giang Giai bị vây quanh bởi đám đông, sắc mặt tôi lập tức lạnh ngắt. Tôi tiện tay trả ly rượu chưa kịp nhấp môi cho nhân viên đi ngang qua rồi vội vã rời khỏi buổi tiệc.
Đến giờ tôi còn chưa nhận ra Giang Giai trêu đùa với mình thì tôi đúng là một thằng ngốc.
Sao em ấy dám?
Sao em ấy có thể?
Tôi nhớ có lần chúng tôi nằm đối diện trên giường sau khi ân ái, ánh trăng chiếu lên khuôn mặt em, bao lấy em bằng một lớp ánh sáng mềm mại, tôi mải ngắm nhìn em, em cũng chậm rãi mở mắt, đôi mắt dịu dàng ấy khiến trái tim tôi thổn thức. Tôi nín thở trước em như thể phàm nhân xấu xí e sợ mình doạ vị thần vô tình lạc xuống nhân gian chạy mất, em dần xích lại gần, đặt một nụ hôn lên môi tôi rồi khép mắt nghỉ ngơi.
Tôi cũng chẳng biết mình đã nhìn em bao lâu, chỉ biết trong lòng như nhét đầy vải bông căng phồng, phần tình cảm chưa từng tan biến hoà lẫn với phần bất chợt dâng trào thôi thúc tôi lên tiếng, tôi thì thầm cực khẽ bằng giọng hơi: “Tôi thích em.”
Nói ra được câu ấy, trái tim bay bổng của tôi bỗng trở nên thật yên bình, như thể điều tôi muốn chỉ là giãi bày tình cảm của mình, còn liệu có nhận được hồi đáp hay không thì tôi không quá để tâm.
Chỉ là tôi muốn bày tỏ cảm xúc bản thân, dẫu cho tôi chẳng có can đảm để nói trực tiếp với em.
Chỉ cần được nói ra là đủ rồi, chỉ cần nói thành tiếng là đủ rồi.
Tôi mãn nguyện nhắm mắt lại, định theo em chìm vào mộng đẹp, bên tai bất chợt vang lên giọng nói khẽ khàng: “Em cũng thích anh.”
Tôi mở choàng mắt, thấy Giang Giai đang cười nhìn tôi, tôi chưa từng thấy em cười thích ý đến thế, không phải nụ cười nhẹ nhàng lịch thiệp như mọi khi, mà em cười như thể một đứa trẻ được cho kẹo vậy.
Lúc ấy hạnh phúc bao nhiêu, hiện tại thất vọng bấy nhiêu.
Em cứ để mặc tôi bị anh trai em công kích khắp chốn, để mặc tôi vất vả ngày đêm như thế, hoá ra là vì tôi chỉ là một quân cờ trong trò chơi mà em sắp đặt.
Những lời yêu thương từng nói có lẽ đều là giả dối, tôi đoán trong mắt em tôi hẳn là một kẻ trơ trẽn, hình ảnh tôi tỏ tình trong mắt em chắc chắn rất nực cười.
Ai đã cho tôi cái dũng khí để tỏ tình với em vậy chứ? Mà có khi còn chẳng được coi tình là tỏ tình nữa.
Dù ấy thật sự là lần đầu tiên tôi mở lòng với người khác.
Nếu ngay từ đầu đã chẳng định dành tình cảm cho tôi vậy tại sao cứ luôn bộc lộ yêu thương giả dối ấy với tôi?
Hay tất cả là lỗi của tôi? Lỗi tôi không kiềm chế được bản thân, lỗi tôi tham lam sự dịu dàng, rõ ràng sợ hãi đến thế vẫn cứ không thể ngừng tiến gần?
Nếu chỉ muốn ** tôi thì cứ nói thẳng ra, có cần thiết phải lòng và lòng vòng vậy không?
Em ấy không chê tôi bẩn à?
Chắc hẳn chơi tôi cùng với người khác khiến em cảm thấy ghê tởm lắm, trong lòng em có phải tôi cũng chỉ là một kẻ lẳng lơ mở mồm ra là rên rỉ không?
Rốt cuộc em ấy đã nghĩ cái quái gì vậy?
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook