Đại Dương Xanh Thẳm
-
Chương 5: Trái tim thổn thức
Lại một ngày nữa sắp trôi qua. Khi Tùng Quân chuẩn bị ra biển như thường nhật, chiếc điện thoại cầm tay bỗng reo lên inh ỏi.
"Alô" Anh trả lời.
Bên kia đầu dây là giọng Đình Bách:
"Hôm nay anh mời em đến nhà ăn tối nhé. Khoảng sáu giờ rưỡi được không?"
Nghĩ tới nơi đó là nơi Sa đang sinh sống, Tùng Quân nửa muốn đi, nửa lại không. Ngập ngừng trong giây lát, cuối cùng anh cũng gật đầu đồng ý:
"Dạ, em sẽ tới."
Từ nhà Tùng Quân đến nhà Đình Bách mất khoảng nửa tiếng đi bộ. Anh xuất phát vào lúc sáu giờ. Trời cũng vừa lúc chập choạng tối. Hôm nay biển âm u đến đáng sợ. Không còn thấy được sắc đỏ của trời, mà thay vào đó là một màu xám xịt của mây đen. Cả tuần nay trời không mưa. Vậy mà mây đen lại chọn đúng cái ngày này mà kéo tới, báo hiệu cho một cơn bão không tên sắp ập xuống cuộc đời anh.
Chân bước càng lúc càng nhanh, trong lòng anh cuồn cuộn sóng ngầm. Chẳng rõKiểu bước chân nhanh vì sợ mưa bất ngờ ập tới, hay nhanh vì muốn gặp Sa.
Tùng Quân nghĩ mình điên rồi. Tại sao anh lại muốn gặp Sa đến nhường này, muốn được đối mặt với cậu, muốn được nhìn vào mắt cậu và trò chuyện cùng cậu. Dù câu chuyện chẳng đầu chẳng đuôi, dù nó sẽ bắt đầu bằng ánh mắt thờ ơ, lạnh nhạt, rồi kết thúc bằng nỗi buồn vời vợi, anh vẫn nhất mực khao khát. Ước muốn mãnh liệt không rõ nguyên do ấy cứ chiếm lấy tâm trí anh suốt đoạn đường đến nhà Sa.
Tùng Quân dừng chân trước cửa, chưa kịp bấm chuông thì đã nhận ra Sa đang đứng ở trước mặt. Lại thái độ lạnh nhạt thường trực, cậu nói cộc lốc, cứ như thể anh là kẻ lang thang cơ nhỡ, tự nhiên sộc vào nhà, quấy rầy cuộc sống yên bình của cậu:
"Vào đi!"
Tùng Quân nhẹ nhàng bỏ dép ra và bước vào nhà. Ngôi nhà không lớn lắm nhưng mang đến một cảm giác rất ấm cúng. Đình Bách bước ra từ nhà bếp, đeo một chiếc tạp giề màu sắc sặc sỡ, tươi cười niềm nở:
"Em tới rồi đấy à? Mau ngồi đi."
Tùng Quân mỉm cười, nhìn quanh một lượt phòng bếp, rồi ánh mắt dừng lại ở chiếc bàn ăn. Ngạc nhiên khi thấy có tới bốn cái chén, anh quay sang hỏi Sa:
"Bộ còn ai nữa hả?"
Sa láp cụt ngủn:
"Ừ."
Anh đoán cậu đang không vui, bèn lân la đến gần Đình Bách, ý định giúp một tay. Đình Bách vội ngăn lại:
"Em là khách, cứ ngồi chơi đi."
"Không sao đâu ạ. Để em phụ anh."
Đình Bách cười:
"Vậy em đem nồi cơm lên giúp anh nhé."
Tò mò về người thứ tư chưa biết mặt, anh hỏi Đình Bách:
"Ai sẽ cùng ăn tối nữa vậy ạ?"
Lúc này, Đình Bách mới ngớ người ra và cười phá lên:
"Ấy chết, anh quên nói với em. Đó là người yêu anh."
Nói tới đây, gương mặt Đình Bách trở nên đỏ như gấc, ẩn sau đó là niềm hạnh phúc vô biên.
Có tiếng gõ cửa. Đình Bách luống cuống tháo tạp giề vừa chạy ra cửa vừa nói vọng vào:
"Chắc là cô ấy. Em giúp anh đem nốt những thứ còn lại lên nhé!"
Tùng Quân cười và mang thức ăn đã được Đình Bách bày biện sẵn đến bàn ăn. Anh bỗng phát hiện từ nãy tới giờ, Sa chỉ ngồi bất động trên ghế sofa, không hề động tay động chân giúp đỡ anh mình. Nhưng anh không dám hỏi, vì sợ làm cậu nổi giận, không chừng giận rồi đuổi anh về luôn cũng nên.
Một lúc sau, người yêu của Đình Bách bước vào. Đó là một người con gái rất xinh đẹp và có nụ cười hiền lành. Tên chị là Ngân, lớn hơn Tùng Quân ba tuổi.
Anh gật đầu chào chị, thoáng thấy trong mắt hai con người đang yêu nhau một niềm hạnh phúc dạt dào. Đình Bách nói sẽ kết hôn vào tháng sau. Anh tươi cười chúc mừng, thỉnh thoảng lại liếc nhìn Sa, nhưng cậu vẫn giữ nguyên nét mặt lạnh như tiền.
"Thôi chúng ta vào bàn ăn đi" Đình Bách chợt lên tiếng, rồi anh quay sang gọi Sa: "Sa à, sao còn ngồi lì ra đóvào bàn ăn nhanh lên!"
Sa không buồn quay lại, uể oải trả lời:
"Em không đói."
"Sao lại không đói, cả ngày nay em có ăn gì đâu?"
Chị Ngân từ tốn lại gần Sa, mỉm cười:
"Em mau vào ăn cùng mọi người đi."
Ngay lúc tay Ngân sắp chạm vào Sa, cậu bất ngờ vùng đứng dậy, hất mạnh tay chị sang một bên:
"Đã bảo là không cần mà!"
Trước con mắt ngỡ ngàng của mọi người, Sa vùng bỏ chạy ra khỏi nhà. Bữa ăn còn dang dở, chưa ai đụng tới một cái chén hay một chiếc đũa nào.
Tùng Quân cảm thấy bất ngờ, dù cậu nhóc này có vẻ khó chịu, nhưng anh không tưởng tượng được cậu lại có phản ứng mạnh như vậy. Anh liếc nhìn Đình Bách với vẻ mặt buồn rầu, rồi nói:
"Để em đi gọi cậu ấy lại."
Nói rồi, anh vụt chạy theo Sa mà không cần chờ Đình Bách trả lời.
Tùng Quân vừa chạy vừa gọi tên Sa. Mưa bắt đầu rơi, quất vào mặt, vào da thịt. Từng giọt mưa là một mũi kim, anh đang bị hàng ngàn mũi kim xuyên vào cơ thể, đau buốt.
Trời lúc này tối đen như mực. Khung cảnh xung quanh thật đáng sợ. Anh chạy, chạy mãi. Sóng biển đập không ngừng vào vách đá, tất cả gào thét thứ âm thanh dữ dội, giống như tiếng của một con quái vật khổng lồ rên la lồng lộn trong đêm tối vô chừng.
Chợt phát hiện Sa ở ngay trước mặt, anh với tay níu lấy, nhưng cậu chạy nhanh hơn anh tưởng. Cứ thế, cậu lao về phía dòng nước đen ngòm đang cuộn trào sóng dữ.
Mặc kệ mưa to, gió lớn, quên mất mình không hề biết bơi, Tùng quân lại dùng hết sức lực đuổi theo Sa. Chân anh chạm vào nước, lạnh buốt. Sóng đập vào mặt đau nhức. Anh hít một hơi thật sâu, đưa tay vuốt những giọt nước biển mặn chát, cố mở to mắt tìm Sa. Nhưng tất cả những gì anh thấy chỉ là một dòng nước đen ngòm vô cảm.
Anh bắt đầu lo sợ. Cho dù Sa có bơi giỏi đến đâu, nhưng lúc trời mưa và sóng to thế này, cậu cũng không tránh khỏi bị nước cuốn đi.
Sóng biển tiếp tục đập vào mặt Tùng Quân, mưa tiếp tục châm những mũi nhọn đau buốt xuống đỉnh đầu. Thỉnh thoảng có cảm giác chân mình không chạm đáy, anh cố gắng không làm cho mình bị biển nhấn chìm.
Ngay lúc tuyệt vọng nhất, Tùng Quân lại nhìn thấy Sa. Cậu đang ở trước mặt, nhìn anh bằng đôi mắt xanh lạnh giá, đau đớn và buồn bã như ngày đầu tiên anh gặp cậu.
Tùng Quân bất ngờ ôm chầm lấy Sa. Cánh tay, toàn thân run anh lên cầm cập. Anh nhận ra Sa cũng vậy.. Mưa gió thi nhau thét gào, nước biển mặn chát bổ nhào lên mình hai người.
Cả hai không nói với nhau một lời nào, lẳng lặng dìu nhau vào bờ. Có những lúc tưởng chừng như bị sóng quật ngã, nhưng hai người đều đứng dậy và bước tiếp. Tùng Quân không hiểu tại sao Sa quay lại. Nếu lúc đó cậu không quay lại, thì có lẽ hai người đã trở thành hai cái xác lạnh cứng giữa biển đêm rồi.
Mưa vẫn rơi không ngừng. Lê được vào đến bờ, Tùng Quân và Sa kiệt sức nằm dài dưới cát, chấp nhận để mưa trút xối xả vào mặt. Anh quay sang nhìn Sa, và cũng phát hiện cậu nhìn mình. Mặc dù trời tối như mực, lại thêm cơn mưa như trút nước, vậy mà anh vẫn nhìn thấy sắc xanh rạng ngời trong mắt Sa. Bỗng dưng cậu lên tiếng, xóa tan không khí im lặng bao trùm:
"Đồ ngốc!" Sa thều thào, giọng run lên vì lạnh và kiệt sức.
Anh cười:
"Ừ, tôi ngốc vậy đó! Nếu tôi không ngốc thì giờ cậu đã trở thành mồi cho cá mập rồi"
"Biển này không có cá mập" Sa lạnh lùng đáp: "Anh nên để tôi chết thì hơn. Lẽ ra tôi đã chết chính năm trước rồi. Còn sống đến giờ này là do tôi cố chống lại số mệnh thôi."
Sa vừa dứt lời, Tùng Quân tức giận ngồi bật dậy:
"Lần nào cũng chết, chết, chết! Tôi ghét nghe đến cái chết lắm rồi! Cậu còn sống đến giờ này, đó mới là số mệnh của cậu!"
Lúc này Sa cũng lồm cồm bò dậy, vừa ho sặc sụa vừa cười nụ cười chua chát:
"Anh chả biết gì cả.."
"Phải rồi! Tôi không biết gì hết!" Anh túm lấy cổ áo Sa: "Tôi chỉ biết có một thằng điên là cậu thôi. Cậu không chết là số mệnh của cậu. Và cậu gặp tôi cũng chính là số mệnh! Đừng bao giờ chối bỏ bản thân của mình nữa! Nếu còn như vậy tôi sẽ nện cho cậu một trận!"
Nụ cười tắt ngúm trên môi Sa, lại ánh mắt xa xăm. Anh vừa sợ ánh mắt đó vừa muốn nó không bao giờ rời xa mình.
"Tại sao lại muốn chết? Vì anh của cậu ư? Cậu.. yêu anh ấy à?"
Tùng Quân không hiểu sao mình lại hỏi một câu hỏi ngu ngốc đến vậy.
Trong mắt Sa ánh lên cái nhìn ngạc nhiên, dường như tâm can của cậu đã bị anh nhìn thấu. Anh vừa thích thú vì đã khám phá ra một phần bí mật sau cánh cửa mà Sa đang cố giấu kín, vừa thấy tim đau nhói giống như một gã bị thất tình.
Sa cúi gằm mặt không nói gì. Anh cũng im lặng nhìn xa xăm về phía biển. Mưa lúc này đã dịu hẳn. Thay vào đó, trời càng lúc càng lạnh hơn.
"Tôi không biết gọi đó là gì. Nhưng tôi cảm thấy ganh tỵ với chị ta, thậm chí căm ghét chị ta. Không những chị ta mà tất cả những ai đến gần anh ấy đều khiến tôi căm ghét đến độ muốn họ biến đi cho rồi. Tôi không muốn ai cướp mất anh ấy từ tay mình."
Sa vừa dứt lời, Tùng Quân giật mình khi thấy trước mặt là Đình Bách, cũng như hai người, ướt nhẹp từ đầu đến chân. Đình Bách thở hổn hển nói:
"Anh tìm hai đứa khắp nơi. May là không ai bị gì."
Nói rồi Đình Bách tiến lại gần Sa, đưa tay đỡ lấy cậu. Nhưng Sa bất ngờ né sang một bên.
Tùng Quân đứng lên, hết nhìn Đình Bách, rồi nhìn Sa:
"Anh đưa cậu ấy về nhà đi.."
"Không!" Đột nhiên Sa lên tiếng: "Tôi sẽ về nhà anh."
Sa bước về phía Tùng Quân, loạng choạng ngã xuống. Anh vội vàng đỡ lấy cậu. Đình Bách mỉm cười buồn bã nhìn anh rồi nói:
"Vậy, cứ để nó ở nhà em cho đến khi bình tâm lại."
Tùng Quân tạm biệt Đình Bách rồi cõng Sa về nhà trọ. Người cậu lạnh ngắt và nhẹ tênh, không ngừng run rẩy. Dù toàn thân mệt nhoài, nhưng anh vẫn cố vững vàng hai chân, để không đánh rơi cậu thiếu niên đang nằm trên lưng mình. Tùng Quân nghe tim đập loạn. Đâu đó trong anh, một cảm giác lạ lùng đang dần nhen nhóm.
"Alô" Anh trả lời.
Bên kia đầu dây là giọng Đình Bách:
"Hôm nay anh mời em đến nhà ăn tối nhé. Khoảng sáu giờ rưỡi được không?"
Nghĩ tới nơi đó là nơi Sa đang sinh sống, Tùng Quân nửa muốn đi, nửa lại không. Ngập ngừng trong giây lát, cuối cùng anh cũng gật đầu đồng ý:
"Dạ, em sẽ tới."
Từ nhà Tùng Quân đến nhà Đình Bách mất khoảng nửa tiếng đi bộ. Anh xuất phát vào lúc sáu giờ. Trời cũng vừa lúc chập choạng tối. Hôm nay biển âm u đến đáng sợ. Không còn thấy được sắc đỏ của trời, mà thay vào đó là một màu xám xịt của mây đen. Cả tuần nay trời không mưa. Vậy mà mây đen lại chọn đúng cái ngày này mà kéo tới, báo hiệu cho một cơn bão không tên sắp ập xuống cuộc đời anh.
Chân bước càng lúc càng nhanh, trong lòng anh cuồn cuộn sóng ngầm. Chẳng rõKiểu bước chân nhanh vì sợ mưa bất ngờ ập tới, hay nhanh vì muốn gặp Sa.
Tùng Quân nghĩ mình điên rồi. Tại sao anh lại muốn gặp Sa đến nhường này, muốn được đối mặt với cậu, muốn được nhìn vào mắt cậu và trò chuyện cùng cậu. Dù câu chuyện chẳng đầu chẳng đuôi, dù nó sẽ bắt đầu bằng ánh mắt thờ ơ, lạnh nhạt, rồi kết thúc bằng nỗi buồn vời vợi, anh vẫn nhất mực khao khát. Ước muốn mãnh liệt không rõ nguyên do ấy cứ chiếm lấy tâm trí anh suốt đoạn đường đến nhà Sa.
Tùng Quân dừng chân trước cửa, chưa kịp bấm chuông thì đã nhận ra Sa đang đứng ở trước mặt. Lại thái độ lạnh nhạt thường trực, cậu nói cộc lốc, cứ như thể anh là kẻ lang thang cơ nhỡ, tự nhiên sộc vào nhà, quấy rầy cuộc sống yên bình của cậu:
"Vào đi!"
Tùng Quân nhẹ nhàng bỏ dép ra và bước vào nhà. Ngôi nhà không lớn lắm nhưng mang đến một cảm giác rất ấm cúng. Đình Bách bước ra từ nhà bếp, đeo một chiếc tạp giề màu sắc sặc sỡ, tươi cười niềm nở:
"Em tới rồi đấy à? Mau ngồi đi."
Tùng Quân mỉm cười, nhìn quanh một lượt phòng bếp, rồi ánh mắt dừng lại ở chiếc bàn ăn. Ngạc nhiên khi thấy có tới bốn cái chén, anh quay sang hỏi Sa:
"Bộ còn ai nữa hả?"
Sa láp cụt ngủn:
"Ừ."
Anh đoán cậu đang không vui, bèn lân la đến gần Đình Bách, ý định giúp một tay. Đình Bách vội ngăn lại:
"Em là khách, cứ ngồi chơi đi."
"Không sao đâu ạ. Để em phụ anh."
Đình Bách cười:
"Vậy em đem nồi cơm lên giúp anh nhé."
Tò mò về người thứ tư chưa biết mặt, anh hỏi Đình Bách:
"Ai sẽ cùng ăn tối nữa vậy ạ?"
Lúc này, Đình Bách mới ngớ người ra và cười phá lên:
"Ấy chết, anh quên nói với em. Đó là người yêu anh."
Nói tới đây, gương mặt Đình Bách trở nên đỏ như gấc, ẩn sau đó là niềm hạnh phúc vô biên.
Có tiếng gõ cửa. Đình Bách luống cuống tháo tạp giề vừa chạy ra cửa vừa nói vọng vào:
"Chắc là cô ấy. Em giúp anh đem nốt những thứ còn lại lên nhé!"
Tùng Quân cười và mang thức ăn đã được Đình Bách bày biện sẵn đến bàn ăn. Anh bỗng phát hiện từ nãy tới giờ, Sa chỉ ngồi bất động trên ghế sofa, không hề động tay động chân giúp đỡ anh mình. Nhưng anh không dám hỏi, vì sợ làm cậu nổi giận, không chừng giận rồi đuổi anh về luôn cũng nên.
Một lúc sau, người yêu của Đình Bách bước vào. Đó là một người con gái rất xinh đẹp và có nụ cười hiền lành. Tên chị là Ngân, lớn hơn Tùng Quân ba tuổi.
Anh gật đầu chào chị, thoáng thấy trong mắt hai con người đang yêu nhau một niềm hạnh phúc dạt dào. Đình Bách nói sẽ kết hôn vào tháng sau. Anh tươi cười chúc mừng, thỉnh thoảng lại liếc nhìn Sa, nhưng cậu vẫn giữ nguyên nét mặt lạnh như tiền.
"Thôi chúng ta vào bàn ăn đi" Đình Bách chợt lên tiếng, rồi anh quay sang gọi Sa: "Sa à, sao còn ngồi lì ra đóvào bàn ăn nhanh lên!"
Sa không buồn quay lại, uể oải trả lời:
"Em không đói."
"Sao lại không đói, cả ngày nay em có ăn gì đâu?"
Chị Ngân từ tốn lại gần Sa, mỉm cười:
"Em mau vào ăn cùng mọi người đi."
Ngay lúc tay Ngân sắp chạm vào Sa, cậu bất ngờ vùng đứng dậy, hất mạnh tay chị sang một bên:
"Đã bảo là không cần mà!"
Trước con mắt ngỡ ngàng của mọi người, Sa vùng bỏ chạy ra khỏi nhà. Bữa ăn còn dang dở, chưa ai đụng tới một cái chén hay một chiếc đũa nào.
Tùng Quân cảm thấy bất ngờ, dù cậu nhóc này có vẻ khó chịu, nhưng anh không tưởng tượng được cậu lại có phản ứng mạnh như vậy. Anh liếc nhìn Đình Bách với vẻ mặt buồn rầu, rồi nói:
"Để em đi gọi cậu ấy lại."
Nói rồi, anh vụt chạy theo Sa mà không cần chờ Đình Bách trả lời.
Tùng Quân vừa chạy vừa gọi tên Sa. Mưa bắt đầu rơi, quất vào mặt, vào da thịt. Từng giọt mưa là một mũi kim, anh đang bị hàng ngàn mũi kim xuyên vào cơ thể, đau buốt.
Trời lúc này tối đen như mực. Khung cảnh xung quanh thật đáng sợ. Anh chạy, chạy mãi. Sóng biển đập không ngừng vào vách đá, tất cả gào thét thứ âm thanh dữ dội, giống như tiếng của một con quái vật khổng lồ rên la lồng lộn trong đêm tối vô chừng.
Chợt phát hiện Sa ở ngay trước mặt, anh với tay níu lấy, nhưng cậu chạy nhanh hơn anh tưởng. Cứ thế, cậu lao về phía dòng nước đen ngòm đang cuộn trào sóng dữ.
Mặc kệ mưa to, gió lớn, quên mất mình không hề biết bơi, Tùng quân lại dùng hết sức lực đuổi theo Sa. Chân anh chạm vào nước, lạnh buốt. Sóng đập vào mặt đau nhức. Anh hít một hơi thật sâu, đưa tay vuốt những giọt nước biển mặn chát, cố mở to mắt tìm Sa. Nhưng tất cả những gì anh thấy chỉ là một dòng nước đen ngòm vô cảm.
Anh bắt đầu lo sợ. Cho dù Sa có bơi giỏi đến đâu, nhưng lúc trời mưa và sóng to thế này, cậu cũng không tránh khỏi bị nước cuốn đi.
Sóng biển tiếp tục đập vào mặt Tùng Quân, mưa tiếp tục châm những mũi nhọn đau buốt xuống đỉnh đầu. Thỉnh thoảng có cảm giác chân mình không chạm đáy, anh cố gắng không làm cho mình bị biển nhấn chìm.
Ngay lúc tuyệt vọng nhất, Tùng Quân lại nhìn thấy Sa. Cậu đang ở trước mặt, nhìn anh bằng đôi mắt xanh lạnh giá, đau đớn và buồn bã như ngày đầu tiên anh gặp cậu.
Tùng Quân bất ngờ ôm chầm lấy Sa. Cánh tay, toàn thân run anh lên cầm cập. Anh nhận ra Sa cũng vậy.. Mưa gió thi nhau thét gào, nước biển mặn chát bổ nhào lên mình hai người.
Cả hai không nói với nhau một lời nào, lẳng lặng dìu nhau vào bờ. Có những lúc tưởng chừng như bị sóng quật ngã, nhưng hai người đều đứng dậy và bước tiếp. Tùng Quân không hiểu tại sao Sa quay lại. Nếu lúc đó cậu không quay lại, thì có lẽ hai người đã trở thành hai cái xác lạnh cứng giữa biển đêm rồi.
Mưa vẫn rơi không ngừng. Lê được vào đến bờ, Tùng Quân và Sa kiệt sức nằm dài dưới cát, chấp nhận để mưa trút xối xả vào mặt. Anh quay sang nhìn Sa, và cũng phát hiện cậu nhìn mình. Mặc dù trời tối như mực, lại thêm cơn mưa như trút nước, vậy mà anh vẫn nhìn thấy sắc xanh rạng ngời trong mắt Sa. Bỗng dưng cậu lên tiếng, xóa tan không khí im lặng bao trùm:
"Đồ ngốc!" Sa thều thào, giọng run lên vì lạnh và kiệt sức.
Anh cười:
"Ừ, tôi ngốc vậy đó! Nếu tôi không ngốc thì giờ cậu đã trở thành mồi cho cá mập rồi"
"Biển này không có cá mập" Sa lạnh lùng đáp: "Anh nên để tôi chết thì hơn. Lẽ ra tôi đã chết chính năm trước rồi. Còn sống đến giờ này là do tôi cố chống lại số mệnh thôi."
Sa vừa dứt lời, Tùng Quân tức giận ngồi bật dậy:
"Lần nào cũng chết, chết, chết! Tôi ghét nghe đến cái chết lắm rồi! Cậu còn sống đến giờ này, đó mới là số mệnh của cậu!"
Lúc này Sa cũng lồm cồm bò dậy, vừa ho sặc sụa vừa cười nụ cười chua chát:
"Anh chả biết gì cả.."
"Phải rồi! Tôi không biết gì hết!" Anh túm lấy cổ áo Sa: "Tôi chỉ biết có một thằng điên là cậu thôi. Cậu không chết là số mệnh của cậu. Và cậu gặp tôi cũng chính là số mệnh! Đừng bao giờ chối bỏ bản thân của mình nữa! Nếu còn như vậy tôi sẽ nện cho cậu một trận!"
Nụ cười tắt ngúm trên môi Sa, lại ánh mắt xa xăm. Anh vừa sợ ánh mắt đó vừa muốn nó không bao giờ rời xa mình.
"Tại sao lại muốn chết? Vì anh của cậu ư? Cậu.. yêu anh ấy à?"
Tùng Quân không hiểu sao mình lại hỏi một câu hỏi ngu ngốc đến vậy.
Trong mắt Sa ánh lên cái nhìn ngạc nhiên, dường như tâm can của cậu đã bị anh nhìn thấu. Anh vừa thích thú vì đã khám phá ra một phần bí mật sau cánh cửa mà Sa đang cố giấu kín, vừa thấy tim đau nhói giống như một gã bị thất tình.
Sa cúi gằm mặt không nói gì. Anh cũng im lặng nhìn xa xăm về phía biển. Mưa lúc này đã dịu hẳn. Thay vào đó, trời càng lúc càng lạnh hơn.
"Tôi không biết gọi đó là gì. Nhưng tôi cảm thấy ganh tỵ với chị ta, thậm chí căm ghét chị ta. Không những chị ta mà tất cả những ai đến gần anh ấy đều khiến tôi căm ghét đến độ muốn họ biến đi cho rồi. Tôi không muốn ai cướp mất anh ấy từ tay mình."
Sa vừa dứt lời, Tùng Quân giật mình khi thấy trước mặt là Đình Bách, cũng như hai người, ướt nhẹp từ đầu đến chân. Đình Bách thở hổn hển nói:
"Anh tìm hai đứa khắp nơi. May là không ai bị gì."
Nói rồi Đình Bách tiến lại gần Sa, đưa tay đỡ lấy cậu. Nhưng Sa bất ngờ né sang một bên.
Tùng Quân đứng lên, hết nhìn Đình Bách, rồi nhìn Sa:
"Anh đưa cậu ấy về nhà đi.."
"Không!" Đột nhiên Sa lên tiếng: "Tôi sẽ về nhà anh."
Sa bước về phía Tùng Quân, loạng choạng ngã xuống. Anh vội vàng đỡ lấy cậu. Đình Bách mỉm cười buồn bã nhìn anh rồi nói:
"Vậy, cứ để nó ở nhà em cho đến khi bình tâm lại."
Tùng Quân tạm biệt Đình Bách rồi cõng Sa về nhà trọ. Người cậu lạnh ngắt và nhẹ tênh, không ngừng run rẩy. Dù toàn thân mệt nhoài, nhưng anh vẫn cố vững vàng hai chân, để không đánh rơi cậu thiếu niên đang nằm trên lưng mình. Tùng Quân nghe tim đập loạn. Đâu đó trong anh, một cảm giác lạ lùng đang dần nhen nhóm.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook