Đại Đường Tửu Đồ
Quyển 6 - Chương 346: Lý Long Cơ và Dương Ngọc Hoàn gặp mặt (4)‎

‎‎‎Tiếng nhạc ai oán bi thương càng lúc càng thêm nồng đậm, vang vọng trong đại điện trống trải.



Tiếp theo đó, tiếng nhạc chuyển sang hùng hồn sôi dục, ngay khi tiết tấu vừa chuyển, một ca vũ chậm ‎rãi đi ra giữa sân, buông giọng ngâm xướng lên.



Lậu thất không đường,

Đương niên hốt mãn sàng;

Suy thảo khô dương,

Tằng vi ca vũ trường;

Chu ty nhi kết mãn điêu lương,

Lục sa kim hựu tại bồng song thượng.

Thuyết thậm ma chỉ chính nùng,

Phấn chính hương,

Như hà lưỡng mấn hựu thành sương?

Tạc nhật hoàng thổ lũng đầu mai bạch cốt,

Kim tiêu hồng tiêu trướng để ngoạ uyên ương.

Kim mãn tương,

Ngân mãn tương,

Chuyển nhãn khất cái nhân giai báng;

Chính thán tha nhân mệnh bất trường,

Na tri tự kỷ quy lai táng?

Huấn hữu phương,

Bảo bất định nhật hậu tác cường lương.

Trạch cao lương,

Thuỳ thừa vọng lưu lạc tại yên hoa hạng!

Nhân hiềm sa mạo tiểu,

Trí sử toả gia cang;

Tạc liên phá áo hàn,

Kim hiềm tử mãng trường:

Loạn hồng hồng nhĩ phương xướng bãi ngã đăng trường,

Phản nhận tha hương thị cố hương;

Thậm hoang đường,

Đáo đầu lai đô thị vi tha nhân tác giá y thường.

‎(Hảo liễu ca chú - Tào Tuyết Cần)



Chú giải bài hát "Hảo liễu" (Người dịch: nhóm Vũ Bội Hoàng)

Nguồn: thivien.net

Giờ đây lều cỏ vắng tanh,

Trước kia trâm hốt sắp quanh đầy giường!

Giờ đây cây cỏ ngổn ngang,

Trước kia vũ tạ ca trường là đây,

Xà chạm kia nhện giăng đầy.

Màn the nay rũ cạnh ngay cửa bồng.

Xưa sao phấn đượm hương nồng.

Mà nay sương nhuộm như bông trên đầu ?

Bãi tha ma có xa đâu,

Là nơi màn thắm là lầu uyên ương.

Hôm kia đầy những bạc vàng.

Phút đâu hành khất bên đường là ai ?

Những tham số phận của người,

Biết đâu mình đã sa nơi vũng lầy ?

Trai thời dạy những điều hay,

Ngờ đâu trộm cướp sau này xấu xa.

Gái thời kén cửa chọn nhà,

Ngờ đâu nhắm chỗ yên hoa rơi vào!

Mũ the chê nhỏ hay sao,

Để gông cùm phải vương vào đáng lo.

Trước manh áo rách co ro,

Mảnh bào giờ khoác lại cho là dài.

Ầm ầm trên chốn vũ đài,

Người kia vừa xuống thì người này lên.

Thực là dại dại điên điên,

Quê ai mà nhận là miền làng ta.

Quay đầu giờ mới tỉnh ra,

May quần áo cưới đều là vì ai!



Lý Long Cơ tức giận tím mặt, đột nhiên vỗ mạnh lên bàn, hét lớn:

‎- Cút ra ngoài! Tiêu Duệ, ngươi làm càn, hôm nay là tiệc mừng, ngươi lại dám như vậy…



Tiếng nhạc dừng lại, nhạc công và ca nữ hoảng hốt quỳ rạp xuống mặt đất, không dám ngẩng đầu, ‎không dám thở mạnh.



Tiêu Duệ cười thản nhiên, đứng dậy chậm rãi đi ra giữa sân, cất cao giọng nói:

‎- Thái thượng hoàng cần gì phải tức giận như vậy? Trong thế gian này, đang giàu sang đột nhiên trở nên ‎nghèo hèn, từ nghèo hèn lại đột nhiên già cả, còn sống đột nhiên chết đi… Đời người vô thường, tất cả ‎đều là hư ảo. Có người muốn dậy dỗ con cái quang tông diệu tổ, nhưng đứa con lại cố ý đi làm cường ‎đạo; có kẻ muốn gả con gái vào nhà quyền quý làm phu nhân, nhưng lại sa vào thanh lâu làm kỹ nữ; lại ‎có kẻ muốn chức quan càng lúc càng cao, nhưng lại rơi vào kết cục tù đày… Chẳng phải như sân khấu ‎ồn ào kia sao…



Tiêu Duệ xoay người chậm rãi ngồi xuống, nụ cười nơi khóe miệng càng trở nên âm trầm:

‎- Công danh phú quý quyền lực tất cả đều là phù vân. Thần làm khúc ca này chỉ mong thái thượng hoàng ‎có thể ngộ ra đạo lý trong đó, ở trong cung an hưởng tuổi già.. . Nếu được như vậy, đó là hạnh phúc ‎của vạn người trong thiên hạ.



Người hoàng tộc đều im lặng cúi đầu, vốn tưởng là một bữa yến tiệc bình thường, nhưng xem ra, bên ‎trong còn ám tàng sát cơ.



Lý Long Cơ toàn thân phát run, dưới sự nâng đỡ của Cao Lực Sĩ phẫn nộ đứng dậy, chỉ tay vào Tiêu ‎Duệ cả giận nói:

‎- Tiêu Duệ, ngươi cho rằng trẫm thật sự không làm gì được nhà ngươi sao? Thiên hạ Đại Đường thủy ‎chung vẫn là thiên hạ của trẫm, ngươi tính là cái thá gì? Không có trẫm dẫn dắt ngươi không có gì. ‎Ngươi dám ở trước mặt trẫm nói lời đại nghịch bất đạo …



‎- Thiện hạ là của người trong thiên hạ, không phải là thiên hạ của một mình thái thượng hoàng, thần vốn ‎áo vải, vốn vô tình với công danh, nhưng thần đã làm đến chức vị này thì không thể buông tay bỏ mặc ‎không quản! Thần nguyện ý đem hết toàn bộ sức lực vì Đại Đường rộng lớn tái tạo một thời kỳ huy ‎hoàng thịnh thế, cung cúc tận tụy cho đến chết!



Tiêu Duệ đột nhiên đứng dậy hiên ngang nói.



‎- Ngươi … Tốt, rất tốt!

Lý Long Cơ giận quá mà cười, ngón tay chỉ vào Tiêu Duệ rít lên:

‎- Ngươi đã quyết tâm đoạt giang sơn của trẫm vậy đừng trách trẫm hạ thủ vô tình. Người đâu. Ảnh Tử!



Theo tiếng rống giận của Lý Long Cơ, từ sau bức màn rộng đột nhiên xuất hiện hơn mười bóng đen. Tên ‎hắc y gầy ốm đầu tiên tay cầm một thanh trường kiếm lấp lóe hàn quang, trong nháy mắt chỉ về phía ‎ngực Tiêu Duệ. Mà hơn mười sát thủ Ảnh Tử còn lại cũng cước bộ phiêu hốt vây quanh Tiêu Duệ và ‎đám thê tử.



Không khí trong đại điện ngay lập tức trở nên đằng đằng sát khí. Đám hoàng tộc bên cạnh trợn mắt há ‎mồm mà nhìn. Ngoại trừ Lý Hanh và Lý Kỳ ra những kẻ khác nhất thời không kịp phản ứng lại.



Tiêu Duệ thần sắc bình tĩnh không để ý đến hàn khí kiếm phong đang chỉ về phía ngực mình. Ánh mắt ‎nghiêm nghị nhìn về phía thân ảnh gầy yếu kia, khóe miệng hiện ra một tia tươi cười.



Dương Ngọc Hoàn, Lý Đằng Không, và Chương Cừu Liên Nhi hoa dung thất sắc, nắm tay nhau đứng ở ‎sau lưng Tiêu Duệ, thần sắc lo lắng vô cùng.



Lý Nghi thân người run rẩy, ánh mắt khiếp sợ đảo qua sát thủ Ảnh Tử, cuối cùng dừng tại thân người già ‎yếu của Lý Long Cơ, run giọng nói:

‎- Phụ hoàng, người đây là muốn cùng nữ nhi…



Lý Long Cơ hừ lạnh một tiếng.



‎- Tiêu Duệ, ngươi đại nghịch bất đạo, khi quân phạm thượng, phạm vào mười tội ác không thể tha thứ. ‎Cao Lực Sĩ, tuyên đọc chiếu thư của trẫm!

Lý Long Cơ đắc ý ha ha cười lớn:

‎- Tuyên!



Thân hình Cao Lực Sĩ thoáng run rẩy, bàn tay run run từ trong ngực lấy ra chiếu thư mà Lý Long Cơ đã ‎soạn sẵn, giọng khàn khàn đọc lên. Chiếu thư rất dài, văn từ cũng rất có khí thế, bởi thế có thể thấy ‎được sự thống hận của Lý Long Cơ đối với Tiêu Duệ. Cao Lực Sĩ chậm rãi đọc, khoảng thời gian uống ‎hết một chén trà mới đọc xong chiếu thư. Sau khi đọc xong, lão cúi đầu đi trở lại phía sau Lý Long Cơ.



Đơn giản dẫn ra mười tội lớn của Tiêu Duệ, cuối cùng tuyên bố, lập tức bãi bỏ tân chính đang thi hành ‎của Tiêu Duệ, bãi miễn tất cả quan chức và tước vị của Tiêu Duệ, niêm phong tất cả sản nghiệp cửa ‎hàng của Tiêu gia, tất cả người của Tiêu gia bắt vào ngục chờ xử lý.



‎…



‎…



Trong điện bầu không khí nặng nề, áp bức, chỉ có thể nghe được tiếng hít thở dồn dập của mọi người.



Lý Long Cơ tức giận quát:

‎- Ảnh Tử, còn không động thủ!



Lý Nghi tứ nữ nghe xong, thiếu chút nữa ngất xỉu ngay tại chỗ. Nhất là Lý Nghi, trước mắt tối sầm, nếu ‎không có Cao Đô công chúa bên cạnh đỡ nàng, nàng đã sớm ngã ra đất.



Tiêu Duệ đột nhiên cười ha hả.



Ảnh Tử phát ra tiếng thở dài khe khẽ, chẫm rãi thu hồi lại bảo kiếm trong tay, thấp giọng nói:

‎- Tiêu Duệ, ngươi nếu nuốt lời, cho dù liều cái mạng này ta cũng sẽ không bỏ qua cho ngươi!



Tiêu Duệ nhếch mép, bước về phía trước một bước, không ngờ nhẹ nhàng vỗ bả vai Ảnh Tử.



Ảnh Tử đột nhiên quay phắt người lại, đối mặt với khuôn mặt dữ tợn của Lý Long Cơ, buồn bã thở dài, ‎đưa tay bỏ cái khăn che mặt xuống.



Trong điện phát ra từng tiếng kêu sợ hãi.



Người hoàng tộc vạn vạn không ngờ được, thủ lĩnh của tổ chức sát thủ bí mật Ảnh Tử trong tay hoàng ‎đế không ngờ lại là con gái của Lý Long Cơ, Thái Hoa công chúa, người có tính cách cổ quái nọ.



Lý Long Cơ toàn thân rét lạnh, ngón tay chỉ về phía Thái Hoa gần như nói không ra lời:

‎- Tốt, tốt, không ngờ ngay cả ngươi cũng phản bội trẫm…



Thái Hoa sắc mặt không đổi, có thể bởi nàng thiên tính lạnh lùng, cho dù tâm tình kích động nhưng sắc ‎mặt nàng vẫn vô cùng trầm tĩnh, nàng dứt khoát bái lạy:

‎- Phụ hoàng, bát nước đã đổ đi không thể thu lại. Tiêu Duệ không thể hoàng thượng không thể, ta cũng ‎không thể, phụ hoàng người cũng không thể! Từ hôm nay trở đi không còn Ảnh Tử, nữ nhi làm Ảnh Tử ‎bao năm cho phụ hoàng cũng đã mệt mỏi, nữ nhi phải đi, phụ hoàng bảo trọng!



Nói xong Thái Hoa không để ý đến sự giận dữ của Lý Long Cơ và thần sắc cổ quái của mọi người, xoay ‎người rời đi. Nhưng khi nàng vừa mới xoay người lại đã bị Tiêu Duệ nắm lấy bàn tay nhỏ lạnh lẽo của cô.



Thái Hoa thoảng sửng sốt, trên khuôn mặt băng lãnh gần như lạnh lùng thế nhưng lại hiện lên một mạt ‎đỏ ửng, cúi đầu nói:

‎- Tiêu Duệ, ngươi muốn làm gì?



‎- Thái Hoa, chuyện ta đã đáp ứng nàng nhất định sẽ làm, chỉ là việc nàng đáp ứng ta đến khi nào mới ‎thực hiện lời hứa hẹn?

Tiêu Duệ tự như chỗ không người, ánh mắt chăm chú nhìn khuôn mặt xinh đẹp tinh xảo của Thái Hoa.



Thái Hoa hừ lạnh một tiếng:

‎- Ngươi không tin ta? Buông ta ra!



Tiêu Duệ mỉm cười không hề buông ta ra, thế nhưng lại càng nắm chặt hơn, nhỏ giọng thì thầm vào tai ‎nàng, khiến cho nàng tức thì mặt mày đỏ bừng.



‎…



‎…



Thái Hoa là một người trời sinh tính tình lãnh đạm trong số rất nhiều con cái của Lý Long Cơ. Nếu không ‎bởi vì tính cách này, nàng cũng sẽ không bị Lý Long Cơ và Dương Lăng nhìn trúng, được Dương Lăng ‎âm thầm dậy võ công bí pháp, mười mấy tuổi đã trở thành thủ lĩnh tổ chức Ảnh Tử trong tay Lý Long Cơ.



Nhưng Thái Hoa mặc dù lãnh mạc, là 'người tàng hình' thời gian dài né tránh không lộ ra ngoài ánh sáng, ‎nhưng cũng không hề mất đi nhân tính, dù sao nàng cũng là một nữ tử bằng máu thịt, khuôn mặt lạnh ‎lùng rất nhiều lúc chỉ là một loại mặt nạ ngụy trang.



Tại kinh thành, tài tử Tiêu Duệ như vì sao sáng chói mắt xuất hiện trên bầu trời, tạo nên những cơn sóng ‎tình đầu dồn dập mạnh mẽ trong lòng cô gái mới lớn. Nam Chiếu hành, một đường âm thầm bảo vệ bên ‎người Tiêu Duệ, mà một đêm mờ ám nọ đã trở thành đoạn ký ức khắc sâu trong lòng cô gái.



Tiếp xúc càng nhiều với Tiêu Duệ, trong lòng nàng càng lúc càng không thể nào thay thế. Nếu không, ‎bằng vào thân thủ và tính cách của nàng, có lẽ Tiêu Duệ đã trở thành vong hồn dưới kiếm của nàng từ ‎lâu rồi. Trước đó vài ngày, Lý Long Cơ phái nàng nhiều lần lẻn vào Tiêu gia ám sát Tiêu Duệ, nhưng ‎nàng thủy chung không thể hạ thủ được. Mỗi một lần nhìn thấy khuôn mặt anh tuấn tiêu sái của Tiêu Duệ, ‎sát khí mà nàng khó khăn lắm mới bức ra được ngay lập tức tiêu tán.



Mà lần này, sau khi nhận được lời hứa hẹn của Tiêu Duệ đối với hoàng thất Đại Đường, nàng dứt khoát ‎lựa chọn buông tha. Một là vì bản thân mình, hai là vì hoàng thất Lý Đường. Là kẻ ngoài cuộc chỉ đứng ‎xem, nàng rõ ràng thế cục Đại Đường hiện nay hơn so với bất kỳ kẻ nào, hiểu biết tính cách Tiêu Duệ ‎hơn so với bất kỳ ai khác. Không chỉ bản thân không giết được Tiêu Duệ, cho dù giết được hắn rồi cũng ‎không thể nào nghịch chuyển được hướng đi hiện tại của Đại Đường.



‎.. .



‎…



Tiêu Duệ nắm chặt bàn tay nhỏ bé của Thái Hoa, thản nhiên liếc nhìn Lý Long Cơ một cái, cười dài nói:

‎- Thời gian cũng không còn sớm nữa, thái thượng hoàng, hoàng thượng, thần xin cáo từ.



‎- Buông ta ra.

Thái Hoa lại điềm đạm trách mắng. Kỳ thật, lấy thân thủ của nàng Tiêu Duệ sao có thể nắm tay nàng ‎được, chỉ là bàn tay bị Tiêu Duệ nắm lấy, Thái Hoa cảm thấy có chút ngọt ngào, có chút mờ mịt không ‎biết phải làm thế nào.



‎- Thái Hoa, đi thôi, trong cung nhiều phiền muộn, cùng tỷ tỷ xuất cung thôi…

Lý Nghi tuy rằng không biết từ khi nào trượng phu mình và Thái Hoa trở nên thân mật như vậy, cũng ‎không biết vì sao hắn lôi kéo được Thái Hoa để nàng không ra tay, nhưng nàng biết cử động lần này của ‎Tiêu Duệ nhất định có dụng ý của hắn. Cho nên, Lý Nghi tiến lên kéo bàn tay bé nhỏ của Thái Hoa, cùng ‎nhau bước ra khỏi cung điện.



Tiêu Duệ xem như chưa từng có việc gì xảy ra, thoải mái theo ngũ nữ rời đi. Mưu tính một hồi Hồng Môn ‎yến đã rất lâu, đột nhiên hí kịch biến thành một trò khôi hài, Lý Long Cơ thần sắc đỏ bừng, đầu vai run ‎rẩy kịch liệt vì kích động.



Lý Kỳ như trút được gánh nặng thở dài, đứng dậy, cũng không thèm nhìn Lý Long Cơ lấy một cái, chỉ ‎liếc nhìn Cao Lực Sĩ, trầm giọng nói:

‎- Cao Lực Sĩ, chiếu cố tốt thái thượng hoàng. Người đâu, bãi giá hồi cung!‎

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương