Đại Đường Tửu Đồ
-
Quyển 6 - Chương 343: Lý Long Cơ và Dương Ngọc Hoàn gặp mặt (1)
Tiêu Duệ mỉm cười:
- Không nhi, không sao cả, nếu thái thượng hoàng đã mời chúng ta sao có thể từ chối được? Ngọc Hoàn à, nàng còn chưa bái kiến thái thượng hoàng nữa, hôm nay ta mang nàng vào cung nhìn xem…
Khuôn mặt kiều mỹ của Dương Ngọc Hoàn hơi ửng đỏ, không nói gì. Kỳ thật mấy năm nay trong lòng nàng nhiều ít có chút buồn bực, nàng không hiểu Tiêu lang của mình vì sao ở mỗi thời mỗi khắc luôn duy trì cảnh giác cao với hoàng đế, luôn luôn ẩn dấu nàng, từ trước đến nay chưa bao giờ để cho nàng có cơ hội nhìn thấy thái thượng hoàng.
Nên biết rằng, Lý Long Cơ và Võ Huệ Phi không ít lần tới Tiêu gia.
Trên mặt Tiêu Duệ lộ ra nụ cười nhàn nhạt, nhìn dung nhan tuyệt mỹ khuynh thành khuynh quốc của Dương Ngọc Hoàn, trong lòng càng thêm bình tĩnh. Là lúc này, cũng nên để lão già nhìn thấy Ngọc Hoàn.
... Hán hoàng trọng sắc tư khuynh quốc, ngự vũ đã niên cầu bất đắc.
Dương gia hữu nữ sơ trưởng thành, dưỡng tại thâm khuê nhân vị thức.
Thiên sinh lệ chất nan tự khí, nhất triêu tuyển quân vương trắc.
Hồi mâu nhất tiếu sanh, lục cung phấn đại vô nhân sắc. (mời các bạn xem lại chương 5)
...
Tiêu Duệ đột nhiên thấp giọng ngâm, thanh âm rất nhỏ cũng chỉ có Dương Ngọc Hoàn mới có thể nghe được. Dương Ngọc Hoàn sắc mặt đỏ bừng, đột nhiên nhớ lại ở bên ngoài tửu quán tại Lạc Dương năm đó, tình cảnh nàng và Tiêu Duệ lần đầu tiên gặp mặt, trong lòng kích động, ừm một tiếng lao vào vòng tay Tiêu Duệ.
Tiêu Duệ ôm chặt lấy Dương Ngọc Hoàn, thở dài một hơi:
- Ngọc Hoàn, khổ cho nàng rồi.
Bản thân nhiều năm khẩn trương, cẩn thận mọi đường, lo sợ lịch sử tái diễn, kiên quyết ngăn chặn mọi cơ hội để Lý Long Cơ và Dương Ngọc Hoàn 'gặp mặt'. Mà trên thực tế mấy năm nay, dưới sự an bài của Tiêu Duệ, Dương Ngọc Hoàn làm việc vô cùng kín đáo khiêm tốn, so với Lý Nghi, Lý Đằng Không và Chương Cừu Liên Nhi thì nàng rất ít công khai lộ diện. Thậm chí rất nhiều quý tộc ở Trường An gần như đã quên đi, ở Tiêu gia còn có một phu nhân họ Dương dung mạo tuyệt luân.
Sắc đẹp của Dương Ngọc Hoàn và Dương Lan mỗi người mỗi vẻ song nàng thắng ở khí chất quyến rũ và phong vận thành thục, so với Dương Ngọc Hoàn thì Dương Lan còn quá gầy và đơn thuần. Tại thời Đại Đường lấy đầy đặn làm tiêu chuẩn cái đẹp này, nếu Dương Ngọc Hoàn đi trên đường tuyệt đối sẽ hấp dẫn nhiều người chú ý hơn so với Dương Lan.
Mà Lý Nghi tam nữ mặc dù đều là mỹ nữ xuất chúng song so với Dương Ngọc Hoàn và Dương Lan thì tam nữ còn kém hơn một chút. Chỉ là trong số ba nữ nhân này Lý Nghi đoan trang dịu dàng, khí chất cao quý; Lý Đằng Không hồn nhiên dám làm dám chịu mà Chương Cừu Liên Nhi tài nữ là thiên tài quản lý việc buôn bán, những tính cách này đủ để bù đắp cho sự khuyết thiếu về dung nhan của các nàng.
Rốt cuộc đã không cần phải lo lắng sợ hãi điều gì nữa. Tiêu Duệ nhịn không được cười lên ha hả, phất tay:
- Người đâu, chuẩn bị xe ngựa vào cung!
.......................
Bắc phong hô khiếu tây lương lộ,
Mang mang qua bích phiếm hoàng trần.
(Dịch nghĩa:
Đường Tây Lương gió bắc thét gào
Sa mạc mênh mông bụi vàng khắp nơi)
Đám người Dương Lan bảo vệ Ngọc Chân vừa mới chạy đến Ngọc Môn Quan, trên trời bỗng nhiên đổ tuyết lớn. Mấy năm nay rất khó nhìn thấy trận tuyết nào rơi liên tiếp vài ngày, cho nên con đường phía trước và sau quan đều bị tuyết bao phủ dày đặc.
Mặc dù mặt trời lên cao nhưng vẫn còn những bông tuyết rơi xuống. Ngọc Chân mặc áo khoác lông cừu thật dày, cùng với Dương Lan cũng bao bọc trong lớp áo ấm dầy cộm, sóng vai đứng trong tuyết, mắt nhìn theo con đường phía đông.
- Điện hạ, Hà Tây khó rơi tuyết, tuyết lại rơi trước tết Nguyên Tiêu lại càng khó gặp.
Bông tuyết bay bay, Dương Lan lúc này mới chân chính thả lỏng tâm tình, khôi phục lại vài phần tinh nghịch của cô gái tuổi thanh xuân, đưa tay bắt lấy bông tuyết trong suốt, hi ha cười nói.
Khuôn mặt xinh đẹp của Ngọc Chân đã đỏ bừng rát buốt vì gió tây bắc. Nàng dịu dàng nhìn Dương Lan lại nhìn về phía Trường An trong lòng muôn vàn cảm xúc đau khổ biệt ly bắt đầu nổi sóng.
Hương sơn sơ hàn lâm ẩn diễm, cố thành sương nhiễm.
Quan húc nhật đông thăng, hoa quang nghê hiến.
Mạn thiên tân phân, uy tuyết diên.
Phi hoa lạc xử, kính tùng chi trầm, tương khỏa thanh ti dữ quân miên.
Niệm tích sầu, kim tích cố kim tích, minh tích hà an?
Hựu thị nhất niên hảo đông, khước bi tư thường khiếp lộ phiên phiên.
Ức hoa hạ thiếu niên, phong xuy tả kiên.
Túy tửu hồng chúc, mật ngữ ngôn liên.
Phán tử chi mâu, khiên chi tử nhu, du du tảo xuân nhật dục hoàn.
Việt minh niên, chích hữu tùng y nhiên, phục tuyết tầm nan.
(Xin nhờ các bạn hữu có lòng dịch giúp bài thơ này!)
…
Ngọc Chân buồn bã ngâm, Dương Lan vỗ tay cười nói:
- Điện hạ quả nhiên là tài hoa hơn người, Lan nhi thấy, bài thơ này của người so với quận vương, đại tài tử danh chấn thiên hạ, cũng không hề thua kém.
Ngọc Chân thu tay vào trong tay áo, buồn bã thở dài:
- Lan nhi, đừng điện hạ này điện hạ nọ nữa, hiện giờ ta chẳng qua chỉ là một kẻ bị người vứt bỏ, đến Tây Vực ăn nhờ ở đậu, không biết có được người ta chào đón hay không.
- Điện hạ sao lại nói như vậy, Quận vương đã nói, điện hạ và…
Dương Lan đột nhiên hiện ra nụ cười giảo hoạt, ghé sát tai Ngọc Chân thì thầm vài câu.
Thân người Ngọc Chân khẽ run rẩy, hai gò má ửng hồng, trong lòng giống như lửa đốt đứng ở đó mặc cho gió thổi tuyết rơi, ngây ngốc đứng đó.
Hạnh phúc không đến quá sớm, cũng không đến quán muộn, mà đến quá đột ngột.
…
Mặt trời trên cao, lười nhác tỏa ánh sáng ấm áp xuống mặt đất.
Đại Đường thâm cung nguy nga sừng sững, được dát một lớp bạc óng ánh. Người trên đường như nêm, xe ngựa của Tiêu gia chậm rãi tiến về phía trước, người đi đường không những không né tránh mà ngược lại còn cười nói nghiêng người nhìn vào xe ngựa.
Tiêu Duệ tay nắm trọng quyền nhưng hắn không giống với đám quyền quý Đại Đường, khi ra ngoài khua chiêng gióng trống ồn ào, mặc dù xuất phát từ sự lo lắng về mặt an toàn cũng dẫn theo không ít hộ vệ, nhưng chỉ đám hộ vệ chỉ yên lặng bảo vệ trước và sau xe ngựa, cũng không có hành động quấy nhiễu người dân.
Gặp phải dòng người cản trở, hắn còn dừng xe lại chờ đợi, thậm chí còn trực tiếp nhảy xuống xe tùy ý tán gẫu với dân chúng ở bên cạnh mấy câu việc nhà. Thời gian lâu dài, dân chúng Trường An đã quen với hành động này của Tiêu Duệ.
- Quận vương…
- Tiêu quận vương…
Người hai bên đường tuyền ra tiếng bàn tán xì xào, Tiêu Duệ từ trong xe ngựa nhô đầu ra mỉm cười vẫy tay chào những người bán hàng bên đường, xem như là một cách chào hỏi.
Một đường đi rồi ngừng, ngừng rồi lại đi tiếp, mất nửa canh giờ mới vào đến hoàng thành, đi đến bên ngoài hoàng cung. Cánh cửa cung đỏ đậm chậm rãi mở ra, Lý Tự Nghiệp dẫn theo hơn một trăm danh Thiết Vệ quân từ An Tây xung làm Vũ Lâm quân, sớm đã xếp thành hàng chờ ở cửa.
- Quận vương…
Lý Tự Nghiệp một thân giáp trụ, uy phong lẫm liệt, ôm quyền nói:
- Mạt tướng giáp trụ trên người không thể toàn lễ, mong quận vương thứ tội!
Tiêu Duệ mỉm cười khoát tay nói:
- Tự Nghiệp, không cần phải nhiều lễ như vậy…
Tự Nghiệp bỗng nhiên bước nhanh tới gần xe ngựa, ghé tai Tiêu Duệ lo lắng nói nhỏ:
- Lần này xin để các huynh đệ vào cung bảo vệ quận vương, mạt tướng lo lắng…
Tiêu Duệ nhếch mép:
- Không cần phải vậy. Chẳng qua, Tự Nghiệp, ngươi dẫn quân tùy thời đợi lệnh, nếu như bổn vương thật sự bị thái thượng hoàng lưu lại trong cung, vậy phiền toái các huynh đệ tiến cung đón ta ra… A a, không cần khẩn trương quá, bổn vương chỉ mang theo Nghi nhi bọn họ tiến cung cùng thái thượng hoàng, hoàng thượng ăn một bữa cơm mà thôi, đâu cần hưng sư động chúng như vậy.
Trong mắt Lý Tự Nghiệp chợt lóe lên một tia dữ tợn, không nói gì nữa, chỉ im lặng lùi sang một bên, lại ôm quyền cao giọng nói:
- Mạt tướng tuân lệnh, thủ vệ hoàng thành, bảo vệ thái thượng hoàng, hoàng thượng và quận vương chính là chức trách của mạt tướng, tuyệt không dám chậm trễ!
Tiêu Duệ thản nhiên cười, buông rèm xe xuống.
Trong xe rộng rãi thoải mái, bốn người Lý Nghi thần sắc khác nhau. Dương Ngọc Hoàn và Chương Cừu Liên Nhi bởi vì là lần đầu tiên vào cung, nhiều ít có chút tò mò, đang tụ tập ở đằng sau một cái cửa xe khác, nhìn qua rèm che đánh giá phong cảnh hoàng cung, thỉnh thoảng còn phát ra tiếng trầm trồ tán thưởng; mà Lý Đằng Không đi vào hoàng cung giống như nhà mình, tự nhiên là không có bao nhiêu hứng thú.
Lý Nghi lại có chút lo lắng nhìn Tiêu Duệ, trong lòng có rất nhiều lời muốn nói nhưng một câu cũng không thể nói ra khỏi miệng.
Thông minh như Lý Nghi, đối với vị công chúa sinh sống trong cung từ nhỏ như nàng mà nói, nàng đã mơ hồ dự cảm được sắp xảy ra chuyện gì đó. Nhưng nàng lại không thể nói, cũng không có cách nào để nói. Nàng cũng không thể nói với trượng phu của mình rằng, người nhà mình sắp giết chàng, chàng đừng vào cung nữa.
Nghiêm khắc mà nói, nàng thật sự lo lắng không phải là an toàn của Tiêu Duệ và những người này, mà là lo lắng thay cho đám người Lý Long Cơ và Lý Kỳ. Lấy sự hiểu biết của nàng về Tiêu Duệ, hắn tuyệt sẽ không, 'biết trên núi có hổ còn đi vào trong núi', ngu xuẩn đưa mình vào hiểm cảnh, nhất là vào loại cục diện căng thẳng giương cung bạt kiếm như hiện nay.
Nhìn thần sắc bình tĩnh của hắn, tất nhiên đã sớm có sự chuẩn bị.
Mới vừa rồi, nội dung 'sâu xa' của đoạn đối thoại ngắn giữa Tiêu Duệ và Lý Tự Nghiệp rơi vào tai Lý Nghi, làm cho tâm tình của nàng càng thêm phức tạp.
- Tử Trường…
Lý Nghi do dự thật lâu, vẫn nhịn không được khẽ gọi một tiếng.
Tiêu Duệ cười dài, thần sắc tươi sáng, nắm lấy bàn tay nhỏ bé lạnh lẽo của Lý Nghi, dịu dàng nói:
- Nghi nhi, nàng yên tâm đi… Tất cả rồi sẽ trở nên tốt đẹp.
Lý Nghi thở dài, nhẹ nhàng rút bàn tay mình về, trong mắt lộ ra muôn vàn loại cảm xúc rối rắm:
- Tử Trường, đáp ứng ta, đừng để ta không còn mặt mũi gặp người trong thiên hạ… Nếu như thật sự là như vậy, Nghi nhi chỉ có thể…
Lý Nghi nức nở muốn khóc.
Lý Đằng Không hiểu được tâm trạng lúc này của Lý Nghi, cũng buồn bã ôm lấy bả vai nàng, nhịn không được mở miệng trấn an nói:
- Nghi nhi tỷ tỷ, tỷ không nên như vậy…
Tiêu Duệ thở dài:
- Nghi nhi, ta cũng không muốn như vậy, chuyện này sớm hay muộn cũng phải có một cái kết cục, nàng yên tâm đi, ta tự có chừng mực.
Nói xong, Tiêu Duệ không nói thêm gì nữa, quay đầu nhìn ra bên ngoài cửa sổ.
Xe ngựa dừng lại.
Tiêu Duệ dẫn đầu bước xuống xe, sau đó Lý Nghi các nàng cũng lần lượt bước xuống. Cứ như vậy, dưới sự bảo vệ của mười mấy thị vệ, Tiêu Duệ mang theo bốn vị mỹ nữ tuyệt sắc dọc theo con đường nhỏ yên tĩnh trong cung, chậm rãi đi về phía cung thất của Lý Long Cơ.
Tiểu thái giám Mạnh Quang vội vàng chạy tới, hổn hển hô lên:
- Quận vương, quận vương!
Tiêu Duệ dừng bước, chậm rãi quay người lại, lẳng lặng đứng đó.
Mạnh Quang cúi người hành lễ:
- Quận vương, hoàng thượng phái nô tài đến mời quận vương đến ngự thư phòng một lát.
Tiêu Duệ ồ một tiếng:
- Hoàng thượng không ở trong tẩm cung của thái thượng hoàng sao?
- Không nhi, không sao cả, nếu thái thượng hoàng đã mời chúng ta sao có thể từ chối được? Ngọc Hoàn à, nàng còn chưa bái kiến thái thượng hoàng nữa, hôm nay ta mang nàng vào cung nhìn xem…
Khuôn mặt kiều mỹ của Dương Ngọc Hoàn hơi ửng đỏ, không nói gì. Kỳ thật mấy năm nay trong lòng nàng nhiều ít có chút buồn bực, nàng không hiểu Tiêu lang của mình vì sao ở mỗi thời mỗi khắc luôn duy trì cảnh giác cao với hoàng đế, luôn luôn ẩn dấu nàng, từ trước đến nay chưa bao giờ để cho nàng có cơ hội nhìn thấy thái thượng hoàng.
Nên biết rằng, Lý Long Cơ và Võ Huệ Phi không ít lần tới Tiêu gia.
Trên mặt Tiêu Duệ lộ ra nụ cười nhàn nhạt, nhìn dung nhan tuyệt mỹ khuynh thành khuynh quốc của Dương Ngọc Hoàn, trong lòng càng thêm bình tĩnh. Là lúc này, cũng nên để lão già nhìn thấy Ngọc Hoàn.
... Hán hoàng trọng sắc tư khuynh quốc, ngự vũ đã niên cầu bất đắc.
Dương gia hữu nữ sơ trưởng thành, dưỡng tại thâm khuê nhân vị thức.
Thiên sinh lệ chất nan tự khí, nhất triêu tuyển quân vương trắc.
Hồi mâu nhất tiếu sanh, lục cung phấn đại vô nhân sắc. (mời các bạn xem lại chương 5)
...
Tiêu Duệ đột nhiên thấp giọng ngâm, thanh âm rất nhỏ cũng chỉ có Dương Ngọc Hoàn mới có thể nghe được. Dương Ngọc Hoàn sắc mặt đỏ bừng, đột nhiên nhớ lại ở bên ngoài tửu quán tại Lạc Dương năm đó, tình cảnh nàng và Tiêu Duệ lần đầu tiên gặp mặt, trong lòng kích động, ừm một tiếng lao vào vòng tay Tiêu Duệ.
Tiêu Duệ ôm chặt lấy Dương Ngọc Hoàn, thở dài một hơi:
- Ngọc Hoàn, khổ cho nàng rồi.
Bản thân nhiều năm khẩn trương, cẩn thận mọi đường, lo sợ lịch sử tái diễn, kiên quyết ngăn chặn mọi cơ hội để Lý Long Cơ và Dương Ngọc Hoàn 'gặp mặt'. Mà trên thực tế mấy năm nay, dưới sự an bài của Tiêu Duệ, Dương Ngọc Hoàn làm việc vô cùng kín đáo khiêm tốn, so với Lý Nghi, Lý Đằng Không và Chương Cừu Liên Nhi thì nàng rất ít công khai lộ diện. Thậm chí rất nhiều quý tộc ở Trường An gần như đã quên đi, ở Tiêu gia còn có một phu nhân họ Dương dung mạo tuyệt luân.
Sắc đẹp của Dương Ngọc Hoàn và Dương Lan mỗi người mỗi vẻ song nàng thắng ở khí chất quyến rũ và phong vận thành thục, so với Dương Ngọc Hoàn thì Dương Lan còn quá gầy và đơn thuần. Tại thời Đại Đường lấy đầy đặn làm tiêu chuẩn cái đẹp này, nếu Dương Ngọc Hoàn đi trên đường tuyệt đối sẽ hấp dẫn nhiều người chú ý hơn so với Dương Lan.
Mà Lý Nghi tam nữ mặc dù đều là mỹ nữ xuất chúng song so với Dương Ngọc Hoàn và Dương Lan thì tam nữ còn kém hơn một chút. Chỉ là trong số ba nữ nhân này Lý Nghi đoan trang dịu dàng, khí chất cao quý; Lý Đằng Không hồn nhiên dám làm dám chịu mà Chương Cừu Liên Nhi tài nữ là thiên tài quản lý việc buôn bán, những tính cách này đủ để bù đắp cho sự khuyết thiếu về dung nhan của các nàng.
Rốt cuộc đã không cần phải lo lắng sợ hãi điều gì nữa. Tiêu Duệ nhịn không được cười lên ha hả, phất tay:
- Người đâu, chuẩn bị xe ngựa vào cung!
.......................
Bắc phong hô khiếu tây lương lộ,
Mang mang qua bích phiếm hoàng trần.
(Dịch nghĩa:
Đường Tây Lương gió bắc thét gào
Sa mạc mênh mông bụi vàng khắp nơi)
Đám người Dương Lan bảo vệ Ngọc Chân vừa mới chạy đến Ngọc Môn Quan, trên trời bỗng nhiên đổ tuyết lớn. Mấy năm nay rất khó nhìn thấy trận tuyết nào rơi liên tiếp vài ngày, cho nên con đường phía trước và sau quan đều bị tuyết bao phủ dày đặc.
Mặc dù mặt trời lên cao nhưng vẫn còn những bông tuyết rơi xuống. Ngọc Chân mặc áo khoác lông cừu thật dày, cùng với Dương Lan cũng bao bọc trong lớp áo ấm dầy cộm, sóng vai đứng trong tuyết, mắt nhìn theo con đường phía đông.
- Điện hạ, Hà Tây khó rơi tuyết, tuyết lại rơi trước tết Nguyên Tiêu lại càng khó gặp.
Bông tuyết bay bay, Dương Lan lúc này mới chân chính thả lỏng tâm tình, khôi phục lại vài phần tinh nghịch của cô gái tuổi thanh xuân, đưa tay bắt lấy bông tuyết trong suốt, hi ha cười nói.
Khuôn mặt xinh đẹp của Ngọc Chân đã đỏ bừng rát buốt vì gió tây bắc. Nàng dịu dàng nhìn Dương Lan lại nhìn về phía Trường An trong lòng muôn vàn cảm xúc đau khổ biệt ly bắt đầu nổi sóng.
Hương sơn sơ hàn lâm ẩn diễm, cố thành sương nhiễm.
Quan húc nhật đông thăng, hoa quang nghê hiến.
Mạn thiên tân phân, uy tuyết diên.
Phi hoa lạc xử, kính tùng chi trầm, tương khỏa thanh ti dữ quân miên.
Niệm tích sầu, kim tích cố kim tích, minh tích hà an?
Hựu thị nhất niên hảo đông, khước bi tư thường khiếp lộ phiên phiên.
Ức hoa hạ thiếu niên, phong xuy tả kiên.
Túy tửu hồng chúc, mật ngữ ngôn liên.
Phán tử chi mâu, khiên chi tử nhu, du du tảo xuân nhật dục hoàn.
Việt minh niên, chích hữu tùng y nhiên, phục tuyết tầm nan.
(Xin nhờ các bạn hữu có lòng dịch giúp bài thơ này!)
…
Ngọc Chân buồn bã ngâm, Dương Lan vỗ tay cười nói:
- Điện hạ quả nhiên là tài hoa hơn người, Lan nhi thấy, bài thơ này của người so với quận vương, đại tài tử danh chấn thiên hạ, cũng không hề thua kém.
Ngọc Chân thu tay vào trong tay áo, buồn bã thở dài:
- Lan nhi, đừng điện hạ này điện hạ nọ nữa, hiện giờ ta chẳng qua chỉ là một kẻ bị người vứt bỏ, đến Tây Vực ăn nhờ ở đậu, không biết có được người ta chào đón hay không.
- Điện hạ sao lại nói như vậy, Quận vương đã nói, điện hạ và…
Dương Lan đột nhiên hiện ra nụ cười giảo hoạt, ghé sát tai Ngọc Chân thì thầm vài câu.
Thân người Ngọc Chân khẽ run rẩy, hai gò má ửng hồng, trong lòng giống như lửa đốt đứng ở đó mặc cho gió thổi tuyết rơi, ngây ngốc đứng đó.
Hạnh phúc không đến quá sớm, cũng không đến quán muộn, mà đến quá đột ngột.
…
Mặt trời trên cao, lười nhác tỏa ánh sáng ấm áp xuống mặt đất.
Đại Đường thâm cung nguy nga sừng sững, được dát một lớp bạc óng ánh. Người trên đường như nêm, xe ngựa của Tiêu gia chậm rãi tiến về phía trước, người đi đường không những không né tránh mà ngược lại còn cười nói nghiêng người nhìn vào xe ngựa.
Tiêu Duệ tay nắm trọng quyền nhưng hắn không giống với đám quyền quý Đại Đường, khi ra ngoài khua chiêng gióng trống ồn ào, mặc dù xuất phát từ sự lo lắng về mặt an toàn cũng dẫn theo không ít hộ vệ, nhưng chỉ đám hộ vệ chỉ yên lặng bảo vệ trước và sau xe ngựa, cũng không có hành động quấy nhiễu người dân.
Gặp phải dòng người cản trở, hắn còn dừng xe lại chờ đợi, thậm chí còn trực tiếp nhảy xuống xe tùy ý tán gẫu với dân chúng ở bên cạnh mấy câu việc nhà. Thời gian lâu dài, dân chúng Trường An đã quen với hành động này của Tiêu Duệ.
- Quận vương…
- Tiêu quận vương…
Người hai bên đường tuyền ra tiếng bàn tán xì xào, Tiêu Duệ từ trong xe ngựa nhô đầu ra mỉm cười vẫy tay chào những người bán hàng bên đường, xem như là một cách chào hỏi.
Một đường đi rồi ngừng, ngừng rồi lại đi tiếp, mất nửa canh giờ mới vào đến hoàng thành, đi đến bên ngoài hoàng cung. Cánh cửa cung đỏ đậm chậm rãi mở ra, Lý Tự Nghiệp dẫn theo hơn một trăm danh Thiết Vệ quân từ An Tây xung làm Vũ Lâm quân, sớm đã xếp thành hàng chờ ở cửa.
- Quận vương…
Lý Tự Nghiệp một thân giáp trụ, uy phong lẫm liệt, ôm quyền nói:
- Mạt tướng giáp trụ trên người không thể toàn lễ, mong quận vương thứ tội!
Tiêu Duệ mỉm cười khoát tay nói:
- Tự Nghiệp, không cần phải nhiều lễ như vậy…
Tự Nghiệp bỗng nhiên bước nhanh tới gần xe ngựa, ghé tai Tiêu Duệ lo lắng nói nhỏ:
- Lần này xin để các huynh đệ vào cung bảo vệ quận vương, mạt tướng lo lắng…
Tiêu Duệ nhếch mép:
- Không cần phải vậy. Chẳng qua, Tự Nghiệp, ngươi dẫn quân tùy thời đợi lệnh, nếu như bổn vương thật sự bị thái thượng hoàng lưu lại trong cung, vậy phiền toái các huynh đệ tiến cung đón ta ra… A a, không cần khẩn trương quá, bổn vương chỉ mang theo Nghi nhi bọn họ tiến cung cùng thái thượng hoàng, hoàng thượng ăn một bữa cơm mà thôi, đâu cần hưng sư động chúng như vậy.
Trong mắt Lý Tự Nghiệp chợt lóe lên một tia dữ tợn, không nói gì nữa, chỉ im lặng lùi sang một bên, lại ôm quyền cao giọng nói:
- Mạt tướng tuân lệnh, thủ vệ hoàng thành, bảo vệ thái thượng hoàng, hoàng thượng và quận vương chính là chức trách của mạt tướng, tuyệt không dám chậm trễ!
Tiêu Duệ thản nhiên cười, buông rèm xe xuống.
Trong xe rộng rãi thoải mái, bốn người Lý Nghi thần sắc khác nhau. Dương Ngọc Hoàn và Chương Cừu Liên Nhi bởi vì là lần đầu tiên vào cung, nhiều ít có chút tò mò, đang tụ tập ở đằng sau một cái cửa xe khác, nhìn qua rèm che đánh giá phong cảnh hoàng cung, thỉnh thoảng còn phát ra tiếng trầm trồ tán thưởng; mà Lý Đằng Không đi vào hoàng cung giống như nhà mình, tự nhiên là không có bao nhiêu hứng thú.
Lý Nghi lại có chút lo lắng nhìn Tiêu Duệ, trong lòng có rất nhiều lời muốn nói nhưng một câu cũng không thể nói ra khỏi miệng.
Thông minh như Lý Nghi, đối với vị công chúa sinh sống trong cung từ nhỏ như nàng mà nói, nàng đã mơ hồ dự cảm được sắp xảy ra chuyện gì đó. Nhưng nàng lại không thể nói, cũng không có cách nào để nói. Nàng cũng không thể nói với trượng phu của mình rằng, người nhà mình sắp giết chàng, chàng đừng vào cung nữa.
Nghiêm khắc mà nói, nàng thật sự lo lắng không phải là an toàn của Tiêu Duệ và những người này, mà là lo lắng thay cho đám người Lý Long Cơ và Lý Kỳ. Lấy sự hiểu biết của nàng về Tiêu Duệ, hắn tuyệt sẽ không, 'biết trên núi có hổ còn đi vào trong núi', ngu xuẩn đưa mình vào hiểm cảnh, nhất là vào loại cục diện căng thẳng giương cung bạt kiếm như hiện nay.
Nhìn thần sắc bình tĩnh của hắn, tất nhiên đã sớm có sự chuẩn bị.
Mới vừa rồi, nội dung 'sâu xa' của đoạn đối thoại ngắn giữa Tiêu Duệ và Lý Tự Nghiệp rơi vào tai Lý Nghi, làm cho tâm tình của nàng càng thêm phức tạp.
- Tử Trường…
Lý Nghi do dự thật lâu, vẫn nhịn không được khẽ gọi một tiếng.
Tiêu Duệ cười dài, thần sắc tươi sáng, nắm lấy bàn tay nhỏ bé lạnh lẽo của Lý Nghi, dịu dàng nói:
- Nghi nhi, nàng yên tâm đi… Tất cả rồi sẽ trở nên tốt đẹp.
Lý Nghi thở dài, nhẹ nhàng rút bàn tay mình về, trong mắt lộ ra muôn vàn loại cảm xúc rối rắm:
- Tử Trường, đáp ứng ta, đừng để ta không còn mặt mũi gặp người trong thiên hạ… Nếu như thật sự là như vậy, Nghi nhi chỉ có thể…
Lý Nghi nức nở muốn khóc.
Lý Đằng Không hiểu được tâm trạng lúc này của Lý Nghi, cũng buồn bã ôm lấy bả vai nàng, nhịn không được mở miệng trấn an nói:
- Nghi nhi tỷ tỷ, tỷ không nên như vậy…
Tiêu Duệ thở dài:
- Nghi nhi, ta cũng không muốn như vậy, chuyện này sớm hay muộn cũng phải có một cái kết cục, nàng yên tâm đi, ta tự có chừng mực.
Nói xong, Tiêu Duệ không nói thêm gì nữa, quay đầu nhìn ra bên ngoài cửa sổ.
Xe ngựa dừng lại.
Tiêu Duệ dẫn đầu bước xuống xe, sau đó Lý Nghi các nàng cũng lần lượt bước xuống. Cứ như vậy, dưới sự bảo vệ của mười mấy thị vệ, Tiêu Duệ mang theo bốn vị mỹ nữ tuyệt sắc dọc theo con đường nhỏ yên tĩnh trong cung, chậm rãi đi về phía cung thất của Lý Long Cơ.
Tiểu thái giám Mạnh Quang vội vàng chạy tới, hổn hển hô lên:
- Quận vương, quận vương!
Tiêu Duệ dừng bước, chậm rãi quay người lại, lẳng lặng đứng đó.
Mạnh Quang cúi người hành lễ:
- Quận vương, hoàng thượng phái nô tài đến mời quận vương đến ngự thư phòng một lát.
Tiêu Duệ ồ một tiếng:
- Hoàng thượng không ở trong tẩm cung của thái thượng hoàng sao?
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook