Đại Đường Tửu Đồ
Quyển 6 - Chương 336: Tiêu Duệ tân chính (1)‎

*******



Tiêu Duệ im lặng do dự không quyết, khiến cho một đám người trong hoàng thất rất là hoảng sợ, trong ‎đó khó chịu và xấu hổ nhất không cần suy nghĩ cũng biết chính là Lý Kỳ và Võ Huệ Phi, đương nhiên còn ‎có cả Lý Nghi. Cho dù Tiêu Duệ mạnh mẽ cướp đoạt giang sơn Lý Đường thì Lý Nghi cũng không thể ‎nói gì, nhưng một bên là nhà mẹ đẻ của bản thân, một bên là trượng phu của bản thân, đau khổ trong ‎lòng Lý Nghi không nghĩ cũng biết được.



Lý Kỳ chậm rãi đi lại trong phòng khách Tiêu gia, trong đại sảnh còn có Võ Huệ Phi và Lý Nghi. Sắc mặt ‎Lý Kỳ dần dần trở bên đỏ bừng, hắn đột nhiên quay đầu lại, ánh mắt trợn trừng nhìn chằm chằm vào Lý ‎Nghi, trầm thấp nói:



‎-Tỷ, tỷ phu ở đâu? Vì sao huynh ấy không chịu ra gặp đệ?



Lý Nghi thở dài:



‎- Tử Trường đóng cửa đã lâu, cả ngày ở trong thư phòng yên lặng suy nghĩ, cho dù là bốn người tỷ ‎muội chúng ta hắn cũng không chịu gặp. Kỳ đệ, đệ chờ thêm một chút nữa xem sao…



Lý Kỳ cắn môi,



‎- Triều đình đã quyết định ba ngày sau sẽ cử hành đại điển đăng cơ, nhưng… Tỷ, tỷ thay đệ đến hỏi tỷ ‎phu xem, nếu… nếu như huynh ấy… Đệ có thể không làm hoàng đế này!



Hàng lông mày Lý Nghi dần giật, im lặng không nói.



Võ Huệ Phi chậm rãi đứng dậy, thấp giọng quát mắng:



‎- Kỳ nhi, bình tĩnh một chút chớ nôn nóng!



‎- Con làm sao có thể bình tĩnh được?



Lý Kỳ tâm tình phức tạp ngồi trở lại, thở dài một hơi.



‎- Hiện tại sợ rằng người trong thiên hạ đều đang dự đoán, tỷ phu là có lòng soán vị. Là thái tử… đệ ‎không làm hoàng đế cũng không sao hết! Chỉ là, tỷ, người phải khuyên nhủ tỷ phu, phải bảo toàn hoàng ‎thất Lý Đường chúng ta…



Ngoài cửa, Tiêu Duệ im lặng đứng trong khúc cua hành lang, đối thoại giữa ba người Lý Kỳ hắn cũng ‎nghe được một hồi.



Im lặng thật lâu, hắn không còn do dự điều gì nữa, cất bước đi vào.



Mấy ngày nay, vô luận là đối với tiền đồ vận mệnh của Đại Đường hay là của cá nhân hắn và Tiêu gia, ‎hắn đều đã suy nghĩ rất rất nhiều. Làm hoàng đế hay không làm hoàng đế, chỉ được phép chọn lựa một, ‎rốt cuộc hắn quyết định quay trở lại làm chính mình.



Cái gì cũng không quan trọng chỉ có bản thân mình là quan trọng nhất. Mặc dù hắn rất muốn thể nghiệm ‎kiếp sống của một hoàng đế cao cao tại thượng, nhưng là một kẻ xuyên việt đến từ thế giới hiện đại hắn ‎rất rõ ràng, một khi hắn làm hoàng đế hắn sẽ bị đồng hóa trong dòng chảy dài của lịch sử, nhiều lắm ‎cũng chỉ lưu lại dấu ấn của một hoàng đế hư vô mờ mịt cho hậu thế mà thôi.



Cùng với hoàng đế có triển vọng hoặc ngu dốt của các đời, các triều đại, về bản chất mà nói cũng ‎không có gì khác biệt. Mà con cháu đời sau của hắn, tương lai khẳng định cũng sẽ phải đối mặt với ‎hoàn cảnh bị kẻ khác xua đuổi và cướp đoạt. Cũng giống như Lý Đường đã cướp đoạt giang sơn Tùy ‎triều vậy.



Nếu đã có năng lực lưu lại cho người của thời đại này hay nói là cấp cho quốc gia này một chút gì đó, ‎vậy thì thay đổi hoặc là thử thay đổi một chút đi. Nhưng điều kiện đầu tiên là phải tự bảo vệ được bản ‎thân. Đây là mục tiêu cao nhất cũng là lớn nhất của cuộc đời hắn sau khi xuyên việt đến thời đại này. ‎Nếu như không thể đem bản thân và những người thân yêu của mình thoát khỏi hoàn cảnh nguy hiểm, ‎hắn thà rằng lựa chọn hi sinh bản thân soán vị làm hoàng đế.



Không làm hoàng đế lại muốn bảo vệ chu toàn, đơn giản chính là hạn chế quyền lực độc tài của hoàng ‎đế. Cho nên hắn nhớ tới thể chế xã hội quân chủ lập hiến của phương Tây đời sau. Tại Đại Đường thi ‎hành quân chủ lập hiến, hắn biết cái ý tưởng này của bản thân dường như rất không hiện thực, thậm chí ‎có thể nói là vô cùng điên cuồng. Nhưng sau khi trải qua suy nghĩ kỹ lưỡng hắn cho rằng Đại Đường là ‎thời đại cởi mở nhất trong suốt chiều dài lịch sử Trung Quốc, là một triều đại nhiều phe phái nhất, năng ‎lực tiếp thu chấp nhận những sự việc mới và những việc từ bên ngoài của quốc dân vượt xa xa Tống ‎Minh thời đại về sau với những lễ giáo sâm nghiêm. Võ Tắc Thiên có thể làm nữ hoàng, bao gồm cả ‎việc Lý Long Cơ có thể nạp con dâu mình làm quý phi, tất cả đều là minh chứng cho hiện tượng này.



Năm đó thời Thanh mạt đám người Lương Siêu, Khang Hữu Vi thi hành duy tân biến pháp sở dĩ thất bại, ‎nguyên nhân là bởi vì uy vọng và quyền lực trong tay Quang Tự hoàng đế đương thời, không thể nào ‎thuận lợi thi hành tân chính vào thời kỳ đó. Mà hiện tại, Tiêu Duệ bằng vào sự khống chế của bản thân ‎đối với Đại Đường triều chính, thi hành tân chính có lẽ cũng không phải là không có khả năng.



Còn về phần tình hình trong nước, Tiêu Duệ cảm thấy điều này hoàn toàn là một cái vấn đề trói buộc về ‎quan niệm. Từ lúc Âu châu bước vào thời kỳ văn hóa phục hưng, các quốc gia phương tây và phương ‎đông đều giống nhau, bị thống trị bởi bóng tối của phong kiến thần học. Hơn nữa nền văn minh lúc đó ‎cũng giống nhau đều lấy nền văn minh nông nghiệp làm chính, dân cư làm nông nghiệp vào lúc này đều ‎chiếm tuyệt đại đa số. Nhưng người ta đã tìm ra thể chế dân chủ cộng hòa đơn giản, người ngoại quốc ‎làm được vì sao dân mình lại không làm được?



Tiêu Duệ cảm thấy có thể thử một chút. Đương nhiên, dù sao hắn cũng không phải là chính trị cuồng ‎nhân, hắn cũng hiểu được áp dụng rập khuôn và máy móc sẽ hại chết người. Hắn muốn thi hành chỉ là ‎kiểu chính trị mới mà không phải là "quân chủ lập hiến", chỉ tham khảo mượn dùng một số lý luận tư duy ‎của nền quân chủ lập hiến mà thôi.



Trải qua vài ngày suy nghĩ và điều chinh, kế hoạch cải cách tân chính trong lòng hắn về cơ bản đã có ‎hình thức ban đầu: Nói đơn giản đó chính là sửa chữa lại bộ luật Đại Đường, vẫn như cũ tiếp tục tôn ‎trọng hoàng quyền, nhưng thông qua thủ đoạn mạnh mẽ tiến hành cải biến thể chế chính trị, tăng cường ‎củng cố quyền lực hành chính chấp hành và quyền lực tư pháp, từng bước hữu hạn hóa hoàng quyền ‎trong vô hình.



Trong đó có hai vị trí quan trọng nhất: Thứ nhất là giữ lại và phân chia đặc quyền của hoàng tộc và quý ‎tộc, nếu không lực cản của tân chính sẽ gặp khó khăn rất lớn; Thứ hai là trong phạm vi có thể gia cho ‎dân chúng bình thường càng nhiều quyền lợi càng tốt, ví dụ như quyền về ruộng đất.



Bởi vậy tâm trạng của Tiêu Duệ mới dần dần trở nên sáng sủa bình tĩnh. Các triều đại, các đời đều có ‎tiền lệ thi hành tân chính, chẳng qua kế hoạch tân chính mà hắn muốn thúc đẩy có chút to lớn mà thôi.



Là một loại thăm dò, nếu thành công Tiêu Duệ cảm thấy thực rất ứng với một câu nói ở đời sau: Công ‎tại đương đại, lợi tại thiên thu vạn tại. (Sự nghiệp đời này, lợi ích cho muôn đời sau.)



Đương nhiên, làm cải cách vừa có hi vọng thành công lại có khả năng thất bại. Kết quả xấu nhất chính là ‎tân chính thất bại, tất cả đều trở lại như trước kia. Nhưng nếu như thật sự rơi vào hoàn cảnh đó, Tiêu ‎Duệ sẽ không chùn bước lên ngôi hoàng đế, không thể trách hắn, vì để tự bảo vệ mình.



Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương