Đại Đường Song Long Truyện
-
Chương 13: Nghi kỵ lẫn nhau
Hai gã đích thực bị Đỗ Phục Uy ép chạy hơn trăm dặm đường, khi trời sang thì đã đến được Tây An quận.
Quận này cũng là một trong những thành lớn bên dòng Trường Giang, bởi chưa gặp phải chiến hoả phong ba, nên cư dân đông đúc hơn những nơi khác rất nhiều, thêm vào đó là số nạn dân từ khắp nơi đổ về đây lánh nạn, nên không khí nhiệt náo vô cùng.
Đỗ Phục Uy hai tay chắp sau lưng, mặt không lộ chút biểu tình đi phía trước, không biết y cảm thấy ngại ngùng hay vinh dự về bộ mặt như ôn thần khiến người người đều phải tránh xa của mình.
Khấu Trọng đánh mắt cho Từ Tử Lăng, thị ý phải nhẫn nại, đoạn bước lên phía trước hỏi Đỗ Phục Uy:
- Cha! Người không phải về Lịch Dương làm đại vương sao? Nói không chừng có người lợi dụng lúc người vắng mặt sẽ làm phản đấy!
Đỗ Phục Uy cười nhạt nói:
- Hảo hài tử! Tốt nhất con nên nói ít đi một chút, bằng không để người khác nghe thấy, cha của con lại phải sát nhân diệt khẩu mất!
Khấu Trọng le lưỡi ra, giả bộ kinh hãi lùi lại bên cạnh Từ Tử Lăng, nhún vai thấp giọng nói:
- Lý đại ca nói rất đúng, người cha này của chúng ta quả nhiên không phải kẻ có thể đoạt được thiên hạ, hơi động một chút là đòi sát nhân, thật không biết thu phục lòng người chút nào.
Đỗ Phục Uy quay đầu lại trợn mắt nhìn gã một cái, ánh mắt sắc bén lạnh lùng tràn ngập sát cơ khiến Khấu Trọng sợ hãi không dám nói thêm gì nữa.
Thân hình Đỗ Phục Uy vốn cao còn hơn hai gã tầm hai thốn, thêm vào đầu đội mũ cao, đi giữa đám đông thật chẳng khác gì hạc giữa bầy gà, khiến người trên đường đều để ý.
Ba người bước lên một tửu lầu lớn nhất trong thành, chỉ thấy người ngồi chật kín, muốn tìm một chiếc bàn trống e rằng còn khó hơn lên trời.
Đỗ Phục Uy kéo giật một gã tiểu nhị lại, lấy ra hai xâu tiền đặt vào tay hắn.
Tên tiểu nhị liền không biết từ đâu lấy ra một chiếc bàn xếp vào cạnh cửa sổ rồi cung cung kính kính thỉnh ba “phụ tử” ngồi xuống.
Sau khi trà, bánh được đưa lên, Đỗ Phục Uy nhấp một ngụm rồi dừng lại nhìn hai gã đang ăn uống ừng ực, nhạt giọng nói:
- Kẻ nào nói ta không biết thu phục nhân tâm?
Khấu Trọng thấp giọng nói:
- Nếu cha biết thu phục nhân tâm vậy thì đâu cần phải sai người đi khắp nơi bắt phu, bắt người ta phải nhập ngũ, khiến ai ai nhìn thấy cũng phải sợ hãi?
Đỗ Phục Uy không cho là vậy nói:
- Tiểu tử ngươi thì biết gì chứ? Tục ngữ có câu: “Phát tài mới có thể lập phẩm”, giờ đây cha chỉ là một kẻ cùng đinh, không cẩn thận ngay cả tính mạng và gia nghiệp cũng mất như chơi, lấy đâu ra tiền là thu phục nhân tâm chứ?
Khấu Trọng lắc đầu nói:
- Nếu cha biết thu phục nhân tâm, thì đã tỏ vẻ anh hùng hào kiệt trước mặt hai đứa con rồi, bịa đại ra mấy câu chuyện cứu thế tế dân cái con mẹ gì đó, để hai huynh đệ chúng con cam tâm tình nguyện mà đi theo cha, trợ giúp cha giành lấy thiên hạ, chứ đâu hơi một tí là doạ nạt cưỡng bức như bây giờ, như vậy tổn thương tình cảm cha con lắm.
Từ Tử Lăng cố nhịn cười nhưng không được, chút nữa thì phun cả bánh đang ăn trong miệng ra, nhưng thoạt nhìn thấy thần sắc Đỗ Phục Uy bất thiện, vội vàng che miệng cúi thấp đầu xuống.
Khấu Trọng chẳng chút để ý đến nhãn thần lạnh lùng hung hãn của Đỗ
Phục Uy, cười hì hì nói:
- Cha! Lão nhân gia người chớ vội động khí! Trung ngôn thường hay nghịch nhĩ mà. Tên hôn quân kia bị gọi là hôn quân chính bởi vì hắn không chịu nghe những lời trung ngôn nghịch nhỉ. Nếu cha chỉ muốn làm một tên đầu lĩnh thổ phỉ thì đương nhiên không thành vấn đề, nhưng nếu muốn thống nhất thiên hạ, bước lên ngôi cửu ngũ chí tôn thì vô luận thế nào cũng phải nghe người khác phê bình, đồng thời phải chiêu hiền đãi sĩ, tạo điều kiện để mọi người được nói lên ý của mình, như vậy người ta mới không nói cha là một hôn quân thứ hai sau Dương Quảng.
Đỗ Phục Uy nghe xong thì ngẩn người ra.
Trước đây y từ một tên thảo mãng bình thường, trở thành bá chủ hắc đạo một phương, sau rồi dẫn theo thuộc hạ đến đầu nhập dưới trường Vương Bạc ở Trường Bạch Sơn, về sau lại thoát ly Vương Bạc, tự lập làm tướng quân, tung hoành khắp vùng Giang Hoài, chưa từng biết bại là gì. Giờ đây ngay cả Lịch Dương thành cũng nằm trong tay y, uy danh đã chấn động khắp thiên hạ. Trước giờ chưa từng có kẻ nào dám giáo huấn y như vậy, hơn nữa là một tên tiểu tử miệng còn hôi sữa mẹ. Có điều sau khi y nghe xong lại cảm thấy vô cùng mới mẻ, đặc biệt là Khấu Trọng câu nào cũng gọi y bằng cha, nếu vì vậy mà tức giận với gã, quả thật là hơi mất phong độ, nhất thời cũng không biết phản bác lại thế nào.
Khấu Trọng còn chưa hết ý, vừa ăn nhồm nhoàm vừa nói tiếp:
- Võ công của cha thật là lợi hạ, xem ra Vũ Văn Hóa Cập cũng không phải là đối thủ của cha. Trên giang hồ, cái gì mà Võ Tôn Tất Huyền, Tán Nhân Vũ
Đạo Kỳ, ngay cả ni cô của Từ Hàng Tịnh Trai e rằng cũng phải sợ cha nữa.
Đoạn gã đưa mắt nhìn nét mặt Đỗ Phục Uy, “ô” lên một tiếng rồi tiếp tục nói:
- Lẽ nào hài tử đã vỗ lầm mông ngựa rồi? Tại sao sắc mặt cha lại trở nên khó coi như vậy! Ôi! Dù sao thì sau khi lấy được Trường Sinh Quyết, cha cũng sẽ giết hài tử để diệt khẩu cố nhịn thêm chút nữa cũng đâu có gì phải không? Hay là cha điểm á huyệt của chúng con đi, để chúng con khỏi phải nói chuyện nữa. Hì!
Không biết cái á huyệt đó có thật hay không nhỉ?
Đỗ Phục Uy quét mắt một lượt, thấy Khấu Trọng không ngừng nâng cao âm lượng, bèn lắc đầu cười khổ nói:
- Nếu tên tiểu tử ngươi muốn dẫn dụ người đến cứu mình vậy thì đã phí tâm cơ rồi đó, e rằng chỉ có thêm mấy tên nữa xuống địa phủ kiện hai ngươi mà thôi!
Đột nhiên y vòng tay xuống bàn bóp mạnh vào đùi Từ Tử Lăng, năm ngón tay như năm gọng kềm cứng ngắt khiến gã đau đến nỗi phun cả mỹ thực đang nhai trong miệng ra ngoài.
Khấu Trọng giơ tay biểu thị ý đầu hàng nói:
- Vẫn là cha lợi hại hơn hài tử, một chiêu vây Nguỵ cứu Triệu, dương Đông kích Tây này hài nhi đây không chống đỡ nổi, mong cha hãy giơ cao đánh khẽ!
Hài nhi giờ đã hiểu cái gì gọi là cường quyền không có công lý rồi, cha giáo huấn thật là hay!
Đỗ Phục Uy đích thực có chút cảm giác hết cách đối phó với tên tiểu tử này, nhưng vấn đề lớn nhất là bây giờ vẫn chưa phải lúc sát nhân diệt khẩu, y bèn thu tay lại, nhạt giọng đe dọa:
- Từ nay không cho hai ngươi nói chuyện nữa.
Khấu Trọng cười hì hì một lúc, sau đó lại ngửa mặt cười ha ha, cười một hồi lâu rồi mới cúi đầu xuống cắm cúi ăn.
Đỗ Phục Uy tức đến suýt chút nữa thì nổ cả phổi, nhưng bởi vừa nãy y chỉ nói không cho hai gã nói, chứ không cấm hai gã cười, nên cũng không tiện trừng trị hai gã được.
Hai tên tiểu quỷ đưa mắt nhìn nhau, để lộ nụ cười thắng lợi trên môi.
Sau khi rời khỏi tửu quán, Khấu Trọng và Từ Tử Lăng miệng ngậm tăm, người đung đưa đi theo sau Đỗ Phục Uy, thỉnh thoảng lại **ng vai vào nhau đùa nghịch, tựa hồ như không hề để ý đến khốn cảnh đang đợi mình ở trước mắt.
Đỗ Phục Uy không nói tiếng nào, đi đến chợ mua hai con ngựa, để hai gã cưỡi một con rồi cảnh cáo:
- Nếu vọng tưởng dùng ngựa chạy trốn, ta sẽ móc của mỗi tên một con mắt, đã rõ chưa?
Hai gã cung kính gật đầu, dáng vẻ khiến cho người ta phải bật cười.
Đỗ Phục Uy cùng hai gã tính toán một hồi, rồi ra lệnh cho hai gã đi trước dẫn đường, còn mình đi sát theo sau, đề phòng hai gã chạy trốn.
Trong nháy mắt, họ đã ở trên con đường quan đạo bên ngoài thành, Từ Tử Lăng để ngựa thả bước chạy, chẳng mấy chốc đã khống chế hết sức tự nhiên.
Khấu Trọng thấy Đỗ Phục Uy đã bị bỏ lại đằng sau ít nhất là năm trượng, liền ghé miệng sát tai Từ Tử Lăng nói:
- Lần này thì thảm rồi, nếu để tên ác nhân này lấy được bảo khố dưới tượng Quan Đế ở Dương Châu, mẹ sẽ trách chúng ta mất!
Đồng thời lại dùng tay viết vào lưng Từ Tử Lăng:
- Vừa nãy ở tửu lầu đã có người chú ý đến chúng ta rồi, nếu lát nữa có kẻ nào chặn đường, chúng ta sẽ thừa cơ ấy mà chạy trốn.
Từ Tử Lăng cũng thở dài than:
- Y lợi hại như vậy, chúng ta đành phải ngoan ngoãn nghe lời mà thôi. Theo ta thấy y tuy hung hãn bạo ngược, nhưng kỳ thực cũng là một người tốt, ít nhất là đến giờ y còn chưa đánh đập gì chúng ta. Chi bằng cứ giao Trường Sinh Quyết cho y trước, sau đó xem y có chịu nhận mình làm con thật hay không đã. Sau này y làm hoàng đế rồi thì chúng ta không phải thành thái tử hay sao? Nghĩa phụ sẽ chắc sẽ không giết nghĩa tử đâu!
Hai gã đã có kinh nghiệm khi đi với Phó Quân Sước, tự nhiên biết khoảng cách vài trượng như vậy, tuyệt đối không thể giấu được đôi tai linh mẫn của một người có võ công cao như Đỗ Phục Uy.
Khấu Trọng nhíu mày nói:
- Ô! Ngày ấy trước khi mẹ chết có nói cách mở bảo khố, tả tam hữu lục, tiền thất hậu bát, tam chuyển lưỡng hoàn cái gì đó... ngươi còn nhớ rõ không? Hình như còn có hai câu gì nữa, nhưng lúc đó mẹ chết thảm quá, ta khóc đến hai tai ù đặc, chẳng nghe thấy gì cả? Hình như mẹ có nói nếu không biết cách mở bảo khố, cho dù là có vào trong miếu cũng không tìm được cửa vào bảo khố đúng không?
Từ Tử Lăng thẩm khen Khấu Trọng cơ trí, nói theo:
- Ta đương nhiên là nhớ rõ, có điều là trừ phi y chịu thâu nhận chúng ta làm nghĩa tử, bằng không dù sao cũng bị y giết người diệt khẩu, nói ra làm gì nữa.
Cũng may là mẹ đã dạy chúng ta pháp môn để tự đoạn tâm mạch, cùng lắm là lập tức tự tận, kết thúc cái cuộc sống khổ sở này đi là xong!
Khấu Trọng vội giả vẻ kinh hãi nói:
- Chớ nên làm vậy, ta thấy Đỗ lão quỷ này cũng là một nhân tài, chỉ cần y chưa có nhi tử thì y sẽ phải tìm một hai người thiên tài giống như là chúng ta đây làm người kế thừa, ít nhất cũng có thể làm một gián quan cho y. Nếu y mà để cho chúng ta bỏ đi thì y mới đúng là đồ đại ngốc chân chính đấy.
Đoạn gã ngừng lại giây lát để lấy hơi rồi thở dài nói tiếp:
- Ôi! Có điều ngươi nói cũng rất đúng. Nếu y lang tâm đối phó với chúng ta, chỉ cần là tát tai một cái hay làm gì khác, chúng ta cũng lập tức tự tận, để cho tên cha nuôi ác bá này chẳng những không lấy được bảo khố mà còn bị cơ quan trong Quan Đế Miếu đè chết nữa.
Từ Tử Lăng nghe gã nói càng lúc càng xa, sợ rằng bị Đỗ Phục Uy nghe ra điều gì sơ hở, vội vàng nói:
- Đừng nói nữa, cẩn thận y nghe được thì khốn!
Khấu Trọng giả vờ quay đầu lại nhìn, chỉ thấy Đỗ Phục Uy đang cúi đầu suy nghĩ, biết rằng diệu kế đã thành một nửa, vội vàng ngậm miệng lại, sự đắc ý trong lòng thật khó mà hình dung cho được.
Đến buổi hoàng hôn, ba người đến một trấn lớn tên gọi Nam Trực, Đỗ Phục Uy tìm một gian khách sạn nhỏ, thuê một một gian phòng rồi dẫn hai gã đi sang quán ăn gần đó ăn cơm tối, thần thái “từ bi” hơn rất nhiều.
Quán ăn có chừng hơn mười chiếc bàn, chỉ có chừng một nửa là có người ngồi, xem ra đều là những “phú hộ” ở vùng này.
Ba người tìm một góc tương đối sạch sẽ ngồi xuống, gọi một chút thức ăn và rượu. Đỗ Phục Uy nhẹ nhàng nói:
- Xem các ngươi ngoan ngoãn như vậy, ta cho các ngươi nói chuyện đó.
Khấu Trọng đã nhẹ vào chân Từ Tử Lăng, thở phào một hơi nói:
- Những gì cha không muốn nghe xin cứ dứt khoát nói ra hết một lượt đi, tránh để hài nhi nhỡ mồm phạm phải cấm kỵ, rồi lại bị cấm nói chuyện nữa.
Đỗ Phục Uy tuy là bậc điểu hung trong hắc đạo, sát nhân không chớp mắt nhưng đối với Khấu Trọng cũng chẳng có cách nào, đành phải cố làm ra vẻ rộng lượng, bật cười khanh khách nói:
- Chỉ cần ngươi không cố ý tự tìm lấy phiền phức, lẽ nào ta lại sợ ngươi nói mấy câu đó? Ta đây ăn muối còn nhiều hơn các ngươi ăn cơm, đi qua cầu còn nhiều hơn các ngươi đi đường đó!
Khấu Trọng làm ra vẻ miễn cưỡng cười hùa theo, nhưng không hề lên tiếng phản bác.
Từ Tử Lăng thấp giọng nói:
- Hai huynh đệ chúng tôi chịu nhận mạng rồi. Đỗ tổng quản ông sau khi lấy được Trường Sinh Quyết rồi thì cho chúng tôi một cái chết êm ái cho rồi, đừng để chúng tôi sống mà chịu khổ sở thế này nữa. Ôi! Từ khi mẹ mất đi, chúng tôi chỉ muốn cùng theo bà xuống hoàng tuyền nhưng chỉ có điều là không có dũng khí tự tận mà thôi!
Khấu Trọng chen miệng vào nói:
- Tốt nhất là sau khi chúng con chết, cha hãy sai sử thuộc hạ binh tốt đốt nhiều nhiều giấy tiền vàng bạc một chút, để cho ba mẹ con ở dưới hoàng tuyền cũng được phong quang một chút.
Đỗ Phục Uy bị hai gã làm cho dở khóc dở cười, khổ não nói:
- Ai nói là ta sẽ giết các ngươi?
Khấu Trọng nghiêm mặt nói:
- Quân vô hí ngôn, ngay cả làm bị thương chúng tôi cũng không được nhé!
Đỗ Phục Uy vốn là một lão yêu tinh gian hoạt, mỉm cười nói:
- Nếu như các ngươi không có gì giấu diếm ta, Đỗ Phục Uy này nhất ngôn cửu đỉnh, nhất định sẽ không bạc đãi các ngươi đâu.
Hai gã biết y đã trúng kế, liền đưa mắt nhìn nhau đắc ý. Khấu Trọng thở dài nói:
- Có câu nói này của cha thì tốt rồi, Tiểu Lăng nói ra đi!
Từ Tử Lăng nói:
- Lối vào của bảo khố nhất định phải dùng phương pháp đặc biệt mới mở được, nếu như cha chịu thề độc, bảo đảm sẽ không dùng bất cứ cách nào thương hại đến chúng con dù chỉ một sợi tóc, đồng thời nhận chúng con làm nghĩa tử thật sự, vậy thì hài tử sẽ đem mật quyết đó nói ra.
Đỗ Phục Uy thấy một đám nam nữ bước vào quán ăn, trong đó có một lão giả khí độ bất phàm, hiển nhiên là cao thủ, gật đầu nói:
- Chuyện này nói sau cũng được, ăn cơm đi!
Hai gã Khấu, Từ liền nhìn theo ánh mắt của y, cả bốn con mắt liền sáng rực lên.
Đám người bước vào cả già lẫn trẻ tổng cộng năm người. Trên người đều đeo đao hoặc kiếm, người khiến hai gã cùng sang mắt lên là một vị nữ lang tuổi chừng mười sáu, mười bảy, dáng vẻ xinh đẹp phi thường, tựa như một nụ hoa tràn trề sức sống vậy.
Lão giả đó thân hình vừa mập vừa thấp, thần thái uy mãnh, vừa bước vào cửa đã đưa mắt nhìn Đỗ Phục Uy.
Ba người còn lại đều là thanh niên tuổi chừng hai mươi, hai mốt, thân hình tráng kiện, một trong ba người đó dáng vẻ anh tuấn phi phàm, so với hai người còn lại thì hơn về mọi mặt. Người này cùng nữ lang sánh vai bước vào, thái độ thân thiết vô cùng.
Thiếu nữ thấy hai gã dùng ánh mắt của bọn vô lại nơi đầu đường xó chợ, hai tròng mắt đảo không ngừng, mặt hoa khẽ lộ vẻ tức giận, quay mặt đi nép sát người vào bên chàng thanh niên cao lớn tuấn tú kia, tiếp tục bước vào bàn.
Hai gã thấy mình được nàng thiếu nữ kia chú ý, trong lòng cảm thấy cao hứng phi thường, nhìn nhau cười hì hì.
Đỗ Phục Uy thấy vậy, trong lòng bất chợt trào dâng cảm giác thân thiết.
Y vốn xuất thân cùng đinh, từ nhỏ đã phải trộm cắp, cướp giật mà sống qua ngày, chính y cũng không nhớ mình đã vì trêu chọc mỹ nữ mà bị đánh đến thừa sống thiếu chết bao nhiêu bận. Về sau luyện thành võ công thì mới đến lượt y đi áp bức kẻ khác. Gần hai mươi năm nay bởi tham tập võ công thượng thừa nên đã cố kìm nén sắc tâm, không còn gian dâm phụ nữ nữa. Hôm nay y lại thấy hai gã như vậy, bất chợt nhớ lại chuyện ngày xưa, liền thấp giọng nói:
- Có muốn cha bắt tiểu cô nương kia làm vợ vài ngày không?
Hai gã giật mình đánh thót, nhất tề lắc đầu cự tuyệt.
Từ Tử Lăng trịnh trọng nói:
- Thứ cưỡng bức được thì chẳng có ý nghĩa gì nữa, chúng con chỉ thích nhìn chứ không thích động thủ.
Đỗ Phục Uy đột nhiên phát giác mình bắt đầu thích hai tên tiểu tử này, y giơ ngón tay cái lên nói:
- Hảo hài tử!
Hai gã thẩm nhủ: “ngươi chỉ muốn nịnh chúng ta, chỉ là muốn có được cái phương pháp mở bảo khố chẳng hề tồn tại kia mà thôi!”, vì vậy tự nhiên là không nhận lĩnh tình cảm này, nhưng ngoài mặt vẫn lộ vẻ cao hứng say mê vô cùng.
Khấu Trọng thấy thiếu nữ kia “danh hoa hữu chủ”, lại sợ nàng ta vì bọn chúng rồi **ng chạm với Đỗ Phục Uy mà rước hoạ vào thân, liền cố nén sự xung động nhất thời lại, quay sang Đỗ Phục Uy hiếu kỳ hỏi:
- Cha! Võ công của người so với Vũ Văn Hóa Cốt rốt cục thì ai giỏi hơn ai?
Đỗ Phục Uy lần thứ hai nghe thấy bọn chúng tự ý đổi tên Vũ Văn Hóa Cập thành Vũ Văn Hóa Cốt, mỉm cười nói:
- Ở với hai ngươi có một thời gian ngắn mà ta còn cười nhiều hơn cả mười năm cộng lại đấy. Sau này cũng không cần hỏi những câu hỏi ấu trĩ như thế nữa.
Chưa từng gặp nhau giao thủ, làm sao biết được ai cao ai thấp?
Vì bảo khố, mà y cũng phải nửa thật nữa giả dỗ dành hai gã.
Từ Tử Lăng nói:
- Vậy thì cũng phải có một chuẩn mực nào đó chứ? Giống như cái gì mà Võ Tôn Tất Huyền, Tán Nhân Vũ Đạo Kỳ vậy, có bao nhiêu người chưa từng động thủ với họ, vậy tại sao địa vị của họ trong võ lâm vẫn cao cao tại thượng như vậy?
Đỗ Phục Uy cười lạnh nói:
- Bọn họ đích thực là cao thủ xuất sắc của đời trước, nhưng giang sơn đời nào cũng có nhân tài xuất hiện, đâu đến lượt bọn họ vĩnh viễn ngồi ở vị trí ấy?
Khấu Trọng gật đầu hùa theo:
- Lời này của cha rất là có kiến thức, không biết trên giang hồ còn có những cao thủ nào nữa?
Đỗ Phục Uy thấy gã làm ra vẻ người lớn, liền bực mình nói:
- Ăn cơm đi!
Hai gã đang cao hứng nghe truyện giang hồ, bị Đỗ Phục Uy mắng như vậy đều cảm thấy cụt hứng vô cùng, tiu nghỉu cúi đầu xuống ăn cơm.
Đỗ Phục Uy ở trước mặt thủ hạ thì uy quyền cực lớn, có thể nói không ai là không vừa kính vừa sợ y, chẳng ngờ hai tên tiểu tử này lại coi y như là cha ruột vậy, làm cho y không biết phải đối phó thế nào, trong nhất thời lại mềm lòng. Chỉ nghe y nói:
- Nếu luận về nguồn gốc các lưu phái trong võ lâm, đại để có thể phân ra làm hai hệ thống lớn là Nam và Bắc, được gọi là “nam nhân ước giản, đắc kỳ tinh hoa, bắc nhân thâm vu, cùng kỳ chi diệp”. Gọi là Nam Bắc chính là chỉ Nam và Bắc của dòng Đại Giang. Võ lâm phương Nam trước giờ luôn thiên về huyền học lý nghĩa, kế thừa cái gọi là võ học trung nguyên chính thống từ đời Ngụy Tấn truyền tới nay. Phương Bắc lại tiếp thu rất nhiều ảnh hưởng của võ lâm ngoại vực, các loại võ công cũng thiên hình vạn trạng, nhiều vô cùng tận, có thể nói tương đối có khí thế và mị lực. Nhưng nếu luận về cảnh giới tối cao thì bên nào cũng có đặc sắc riêng, khó phân được cao hạ.
Nói đến đây, y chợt thấy hai tai của lão nhân ngồi ở đó cách ba bàn khẽ động, hiển nhiên là đang lắng nghe ba “phụ tử” y nói chuyện, trong lòng liền thầm cảnh giác. Nên biết rằng y đã sử dụng nội công ngưng tụ thanh âm lại không cho tán ra ngoài, nếu đối phương vẫn còn nghe được, vậy thì người này cũng có thể liệt vào hạng cao thủ nhất lưu trên giang hồ rồi.
Nếu đổi lại lúc bình thường, nói không chừng y sẽ xuất thủ thăm dò, nhưng lúc này y đang có yếu sự bên mình, đâu còn hứng thú quan tâm đến những chuyện khác nữa, nên liền ngưng lại không nói tiếp nữa, đợi hai gã “con nuôi” ăn xong rồi thanh toán tiền, rời khỏi quán ăn.
Khấu Trọng và Từ Tử Lăng vỗ vỗ bụng, đứng dậy đi theo y.
Khi hai gã đi qua bàn của thiếu nữ kia, nàng ta liền đột nhiên thò chân ra, ngáng vào giữa hai chân Từ Tử Lăng, động tác chuẩn xác vô cùng, sau đó vận lực hất nhẹ.
Từ Tử Lăng kêu lên một tiếng kinh hãi, cả người ngã bổ về phía trước, lao thẳng vào lưng Khấu Trọng làm cả hai ngã lăn lông lốc dưới đất.
Cả hai bên đều không ai ngờ tới chuyện này xảy ra, lão giả vội quát lớn:
- Vô Song!
Đỗ Phục Uy cả đời hoành hoàng bá ngược, y không **ng đến người nào thì đã là phúc trạch mấy đời của kẻ đó rồi, giờ đây không ngờ lại có người trước mặt y dám làm nhục người mà y đang bảo hộ, chuyện này y làm sao mà nhịn cho nổi.
Chỉ thấy y bất chợt xoay người lại, hai mắt sáng rực hàn quang, sát cơ trùng trùng.
Thiếu nữ tên gọi Vô Song bị Đỗ Phục Uy nhìn cũng hơi sợ hãi, nhưng hiển nhiên là thường ngày được nuông chiều nên đã kiêu ngạo thành tính, ra vẻ chẳng để ý gì đến họ Đỗ nói:
- Ai bảo bọn chúng dùng cặp mắt chó nhìn người ta?
Khấu Trọng và Từ Tử Lăng lồm cồm bò dậy, kinh hãi chạy tới kéo tay Đỗ
Phục Uy ra khỏi tiệm ăn.
Nào ngờ Đỗ Phục Uy chẳng hề di chuyển, chỉ lạnh lùng nhìn chằm chằm vào thiếu nữ kia.
Khấu Trọng biết y sắp xuất thủ, vội van cầu nói:
- Cha! Chúng ta đi thôi! Đích thực là bọn hài tử không đúng mà!
Lão giả kia cũng vội đứng dậy ôm quyền nói:
- Chuyện này là do điệt nữ của lão không đúng, mong hai vị tiểu huynh đệ bỏ quá, nếu có thương tổn gì, chúng tôi xin được bồi thường tiền thang thuốc.
Đỗ Phục Uy lạnh lùng nói:
- Báo ra môn phái lai lịch đi, để xem bản nhân có **ng tới các ngươi được hay không?
Ba gã thanh niên liền đứng bật dậy, tay đặt lên cán binh khí, làm cho những thực khách khác đều sợ hãi chạy nép hết vào một góc nhà.
Gã thanh niên dung mạo tuấn tú cất giọng kiêu ngạo nói:
- Gia phụ Sóc Phương Lương Sư Đô, vãn bối Lương Vũ Minh, còn việc có chọc đến được hay không, chuyện này phải do các hạ tự quyết định lấy thôi!
Hai gã thanh niên còn lại và thiếu nữ kia liền lộ vẻ đắc ý cùng một nụ cười giễu cợt trên môi, hiển nhiên là rất tự hào về danh tiếng của Lương Sư Đô.
Đỗ Phục Uy thần tình vẫn như cũ, như chẳng hề để ý đến Lương Sư Đô là ai vậy:
- Thì ra là ái tử của Ưng Dương Lang Tướng, Ưng Dương phái trước giờ đều cam nguyện làm con chó cho triều đình, gần đây mới thấy gió đổi chiều, liền quay sang dựa vào lũ Đột Quyết, Ưng Dương Song Hùng Lương Sư Đô và Lưu Võ Chu lại biến thành Đột Quyết Song Cẩu, các người dựa vào cái gì mà dám chọc đến bọn ta chứ?
Khấu Trọng và Từ Tử Lăng cũng từng nghe qua danh tiếng của Ưng Dương Phái, biết được đây là một đại môn phái rất có danh tiếng ở Phương Bắc, đều thầm đoán Lương Vũ Minh chắc cũng có chút bản lãnh, nói không chừng có thể tạo cơ hội cho bọn gã thừa cơ chạy trốn, nên cũng không ngăn cản Đỗ Phục Uy nữa mà lùi dần ra cửa.
Lão giả đưa tay ngăn bọn Lương Vũ Minh lại không cho rút binh khí ra, trầm giọng nói:
- Bằng hữu kiến đa thức quảng, hiển nhiên không phải hạng tầm thường, dám hỏi tôn tính đại danh của để còn tiện xưng hô?
Đỗ Phục Uy nhạt nhẽo nói:
- Tên tiểu tử này là nhi tử của Lương Sư Đô, các hạ hẳn phải là người có quan hệ với huynh đệ kết bái Lư Lăng Trầm Thiên Quần của y, dựa theo niên kỷ mà đoán, có lẽ các hạ là huynh trưởng của Trầm Thiên Quần, Trầm Nãi Đường, không biết bản nhân có nhìn lầm hay không?
Lão giả đột nhiên đứng thẳng người dậy, râu tóc dựng ngược, thần thái uy mãnh vô song. Chỉ nghe lão cười lên ha hả nói:
- Bằng hữu biết chuyện giang hồ rõ như lòng bàn tay vậy, tất cũng chẳng phải nhân vật vô danh tiểu tốt, hà cớ gì mà không báo danh ra? Nói không chừng chúng ta lại có chút quan hệ thì sao?
“Có chút quan hệ” là tiếng lóng trên giang hồ, có thể chỉ địch nhân mà cũng có thể chỉ bằng hữu.
Đỗ Phục Uy ngửa mặt cười dài, rồi đột nhiên ngưng bặt, hai mắt bắn ra những tia nhìn lạnh lẽo tràn đầy sát cơ, lạnh lùng nói:
- Hi vọng Lương Sư Đô không chỉ có mình hắn là nhi tử, bằng không e rằng sẽ phải đoạn tử tuyệt tôn mất!
Trầm Nãi Đường biến sắc, ngay cả hai tay đại cao thủ danh chấn võ lâm là Lương Sư Đô với Trầm Thiên Quần cũng không làm cho kẻ đứng trước mặt y tơ hào rung động, vậy lai lịch của y nhất định là rất lớn. Lão chẳng kịp suy tính nhiều, vội thoái lui một bộ, bạt xuất đại đao, cao giọng quát:
- Được lắm! Để Trầm Nãi Đường ta lãnh giáo bản lĩnh chân chính của bằng hữu!
Lương Vũ Minh cậy vào một chút võ học gia truyền, trước giờ luôn cao ngạo tự thị, không coi ai vào đâu, lại thêm có tiểu tình nhân bên cạnh, y làm sao mà nhịn nổi thái độ cao ngạo của Đỗ Phục Uy. Chỉ thấy y bổ người lên phía trước Trầm Nãi Đường, sử ra kiếm pháp trứ danh của Ưng Dương Phái, Phiên Ưng Kiếm Pháp, kiếm ảnh trùng trùng điệp điệp nhằm ngực Đỗ Phục Uy mà công tới, đích thực không phải hạng tầm thường.
Trầm Nãi Đường cũng có lòng tin với y, nên liền dịch người sang một bên, giúp y trợ trận.
Đỗ Phục Uy không ngờ lại quay đầu lại phía hai gã Khấu, Từ cười cười rồi nói:
- Ưng Dương Phái ở phía Bắc, vì vậy chịu ảnh hưởng rất nhiều từ võ thuật Đột Quyết, lấy lang độc làm chủ, trọng công không trọng thủ, vì thế chỉ cần không đánh ngã được địch nhân, bản thân nhất định sẽ phải thiệt thòi.
Lúc này kiếm của Lương Vũ Minh chỉ còn cách ngực Đỗ Phục Uy chưa đầy ba thốn, đột nhiên biến chiêu, hóa hư thành thực, mũi kiếm chếch lên cổ họng họ Đỗ, quả nhiên chiêu thức độc ác phi thường.
Khấu Trọng và Từ Tử Lăng trợn mắt ra nhìn, vừa muốn Lương Vũ Minh một kiếm giết chết Đỗ Phục Uy cho xong, nhưng lại vừa không muốn y chết ở đây, trong lòng mâu thuẫn vô cùng.
Đỗ Phục Uy lúc này mới có phản ứng, chỉ thấy y khẽ lùi lại một chút, hai ống tay áo phất lên.
“Đinh!”.
Một tiếng như kim loại va chạm nhau vang lên.
Chúng nhân đang cảm thấy kỳ lạ thì toàn thân Lương Vũ Minh đột nhiên run rẩy không ngừng, trường kiếm thì đã oằn lại từ lúc nào không hay, không môn để trống hoàn toàn.
Đỗ Phục Uy dấn người lên trước một bước, tung cước đá bay Lương Vũ Minh lên không, rồi rơi bịch xuống đất, quả nhiên là muốn y phải đoạn tử tuyệt tôn.
Trầm Nãi Đường thấy sự tình xảy ra, liền đoán ngay ra được đối phương chính là hắc đạo bá chủ danh chấn võ lâm, Tụ Lý Càn Khôn Đỗ Phục Uy.
Nguyên lai Đỗ Phục Uy thường đeo một đôi bảo hộ cánh tay, giấu trong tay áo, vừa có thể đả thương người, đồng thời thu thập binh khí cũng rất có hiệu quả.
Y vừa ra tay đã dụng đến binh khí thành danh, hiển nhiên là đã có ý định giết người diệt khẩu từ trước.
Trầm Nãi Đường biết được đối thủ là Đỗ Phục Uy, nào dám khinh xuất, vội hét lớn một tiếng, đại đao vung lên, cùng lúc thân người cũng lao tới, đao hoành ngang chém vào vai trái Đỗ Phục Uy.
Đỗ Phục Uy chỉ hừ lạnh một tiếng, miếng hộ giáp từ trong ống tay áo bắn vọt ra, đập trúng vào lưỡi đao của Trầm Nãi Đường, cước thế vẫn không hề thay đổi.
Lương Vũ Minh biết chuyện chẳng lành, vội giở hết bản lĩnh, tả chưởng đánh mạnh xuống đỡ cước, đồng thời lùi nhanh về phía sau.
“Bình!”.
Lương Vũ Minh hự lên một tiếng, tuy y đã ngăn được một cước của Đỗ Phục Uy, nhưng lại không ngăn được luồng khí kình khủng khiếp truyền sang người, miệng thổ ra một búng máu tươi, cả người bay ngược về phía sau.
Trầm Nãi Đường sau khi quá chiêu với Đỗ Phục Uy cũng bị thoái lui nửa bước, chỉ nghe lão quát lớn:
- Các người mau đưa Lương công tử chạy đi!
Nào ngờ Vô Song và huynh đệ Mạnh Xương, Mạnh Nhiên ba người, thấy Lương Vũ Minh bị đánh bay ngược về sau, liền không hẹn mà cùng đưa tay ra đỡ lấy, cả ba chỉ thấy Lương Vũ Minh nặng tựa ngàn cân, tuy đã đỡ được y, nhưng luồn lực đạo khủng khiếp kia vẫn đẩy cả bốn ngã nhào, làm chiếc bàn phía sau vỡ ra làm bốn năm mảnh, người và thức ăn thức uống trên bàn đổ ụp vào nhau, trông thật nhếch nhác vô cùng.
Đỗ Phục Uy cười gằn một tiếng, hai ống tay áo phất lên, tấm hộ vệ bên trong thoắt ẩn thoắt hiện, đánh cho Trầm Nãi Đường không còn đủ khí lực đểp hản công.
Cũng may là Trầm Nãi Đường công lực thâm hậu, võ công cũng chẳng phải hạng thường, nên vẫn chi trì được một khoảng thời gian.
Lúc này Khấu Trọng và Từ Tử Lăng đã lùi ra đến cửa tiệm, hai gã đưa mắt nhìn nhau, cùng lúc quay người bỏ chạy.
Đỗ Phục Uy đâu thể ngờ hai gã nhi tử ngoan ngoãn vừa gọi y là cha này lại thừa cơ chạy trốn, vừa tức giận vừa nóng ruột sợ hai gã chạy mất, công thế nhất thời cũng giảm đi đáng kể, khiến cho Trầm Nãi Đường tranh lại được không ít tiên cơ.
Y thấy Trầm Nãi Đường công lực trầm ổn, ít nhất cũng phải mười chiêu nữa mới giết được đối phương, lại cân nhắc thiệt hơn, dự định bắt hai gã tiểu tử về trước rồi mới quay lại sát nhân diệt khẩu. Nghĩ đoạn liền hét lớn một tiếng, gia tăng công thế đẩy Trầm Nãi Đường thoái lui hai bước, tung mình bay ra ngoài cửa.
Lúc này bọn Trầm Vô Song đã đỡ Lương Vũ Minh đứng dậy, còn tưởng rằng Trầm Nãi Đường vừa đại triển thần uy đẩy lui địch nhân, nào ngờ Trầm Nãi Đường vừa ổn định thân hình thì lại lảo đảo thoái lui thêm ba bộ nữa, miệng thổ ra một búng máu tươi lớn.
Trầm Vô Song vội để Lương Vũ Minh cho hai gã sư huynh dìu đỡ, bổ người lao đến nắm lấy cánh tay Trầm Nãi Đường kinh hãi nói:
- Đại bá, người sao rồi?
Trầm Nãi Đường hít sâu một hơi thanh khí, dùng tay áo lau máu dính trên khóe miệng, trầm giọng nói:
- Người này chính là Tụ Lý Càn Khôn Đỗ Phục Uy, cho dù là cha con có đến đây, e rằng cũng không phải đối thủ của y đâu, chúng ta mau chạy thôi.
Quận này cũng là một trong những thành lớn bên dòng Trường Giang, bởi chưa gặp phải chiến hoả phong ba, nên cư dân đông đúc hơn những nơi khác rất nhiều, thêm vào đó là số nạn dân từ khắp nơi đổ về đây lánh nạn, nên không khí nhiệt náo vô cùng.
Đỗ Phục Uy hai tay chắp sau lưng, mặt không lộ chút biểu tình đi phía trước, không biết y cảm thấy ngại ngùng hay vinh dự về bộ mặt như ôn thần khiến người người đều phải tránh xa của mình.
Khấu Trọng đánh mắt cho Từ Tử Lăng, thị ý phải nhẫn nại, đoạn bước lên phía trước hỏi Đỗ Phục Uy:
- Cha! Người không phải về Lịch Dương làm đại vương sao? Nói không chừng có người lợi dụng lúc người vắng mặt sẽ làm phản đấy!
Đỗ Phục Uy cười nhạt nói:
- Hảo hài tử! Tốt nhất con nên nói ít đi một chút, bằng không để người khác nghe thấy, cha của con lại phải sát nhân diệt khẩu mất!
Khấu Trọng le lưỡi ra, giả bộ kinh hãi lùi lại bên cạnh Từ Tử Lăng, nhún vai thấp giọng nói:
- Lý đại ca nói rất đúng, người cha này của chúng ta quả nhiên không phải kẻ có thể đoạt được thiên hạ, hơi động một chút là đòi sát nhân, thật không biết thu phục lòng người chút nào.
Đỗ Phục Uy quay đầu lại trợn mắt nhìn gã một cái, ánh mắt sắc bén lạnh lùng tràn ngập sát cơ khiến Khấu Trọng sợ hãi không dám nói thêm gì nữa.
Thân hình Đỗ Phục Uy vốn cao còn hơn hai gã tầm hai thốn, thêm vào đầu đội mũ cao, đi giữa đám đông thật chẳng khác gì hạc giữa bầy gà, khiến người trên đường đều để ý.
Ba người bước lên một tửu lầu lớn nhất trong thành, chỉ thấy người ngồi chật kín, muốn tìm một chiếc bàn trống e rằng còn khó hơn lên trời.
Đỗ Phục Uy kéo giật một gã tiểu nhị lại, lấy ra hai xâu tiền đặt vào tay hắn.
Tên tiểu nhị liền không biết từ đâu lấy ra một chiếc bàn xếp vào cạnh cửa sổ rồi cung cung kính kính thỉnh ba “phụ tử” ngồi xuống.
Sau khi trà, bánh được đưa lên, Đỗ Phục Uy nhấp một ngụm rồi dừng lại nhìn hai gã đang ăn uống ừng ực, nhạt giọng nói:
- Kẻ nào nói ta không biết thu phục nhân tâm?
Khấu Trọng thấp giọng nói:
- Nếu cha biết thu phục nhân tâm vậy thì đâu cần phải sai người đi khắp nơi bắt phu, bắt người ta phải nhập ngũ, khiến ai ai nhìn thấy cũng phải sợ hãi?
Đỗ Phục Uy không cho là vậy nói:
- Tiểu tử ngươi thì biết gì chứ? Tục ngữ có câu: “Phát tài mới có thể lập phẩm”, giờ đây cha chỉ là một kẻ cùng đinh, không cẩn thận ngay cả tính mạng và gia nghiệp cũng mất như chơi, lấy đâu ra tiền là thu phục nhân tâm chứ?
Khấu Trọng lắc đầu nói:
- Nếu cha biết thu phục nhân tâm, thì đã tỏ vẻ anh hùng hào kiệt trước mặt hai đứa con rồi, bịa đại ra mấy câu chuyện cứu thế tế dân cái con mẹ gì đó, để hai huynh đệ chúng con cam tâm tình nguyện mà đi theo cha, trợ giúp cha giành lấy thiên hạ, chứ đâu hơi một tí là doạ nạt cưỡng bức như bây giờ, như vậy tổn thương tình cảm cha con lắm.
Từ Tử Lăng cố nhịn cười nhưng không được, chút nữa thì phun cả bánh đang ăn trong miệng ra, nhưng thoạt nhìn thấy thần sắc Đỗ Phục Uy bất thiện, vội vàng che miệng cúi thấp đầu xuống.
Khấu Trọng chẳng chút để ý đến nhãn thần lạnh lùng hung hãn của Đỗ
Phục Uy, cười hì hì nói:
- Cha! Lão nhân gia người chớ vội động khí! Trung ngôn thường hay nghịch nhĩ mà. Tên hôn quân kia bị gọi là hôn quân chính bởi vì hắn không chịu nghe những lời trung ngôn nghịch nhỉ. Nếu cha chỉ muốn làm một tên đầu lĩnh thổ phỉ thì đương nhiên không thành vấn đề, nhưng nếu muốn thống nhất thiên hạ, bước lên ngôi cửu ngũ chí tôn thì vô luận thế nào cũng phải nghe người khác phê bình, đồng thời phải chiêu hiền đãi sĩ, tạo điều kiện để mọi người được nói lên ý của mình, như vậy người ta mới không nói cha là một hôn quân thứ hai sau Dương Quảng.
Đỗ Phục Uy nghe xong thì ngẩn người ra.
Trước đây y từ một tên thảo mãng bình thường, trở thành bá chủ hắc đạo một phương, sau rồi dẫn theo thuộc hạ đến đầu nhập dưới trường Vương Bạc ở Trường Bạch Sơn, về sau lại thoát ly Vương Bạc, tự lập làm tướng quân, tung hoành khắp vùng Giang Hoài, chưa từng biết bại là gì. Giờ đây ngay cả Lịch Dương thành cũng nằm trong tay y, uy danh đã chấn động khắp thiên hạ. Trước giờ chưa từng có kẻ nào dám giáo huấn y như vậy, hơn nữa là một tên tiểu tử miệng còn hôi sữa mẹ. Có điều sau khi y nghe xong lại cảm thấy vô cùng mới mẻ, đặc biệt là Khấu Trọng câu nào cũng gọi y bằng cha, nếu vì vậy mà tức giận với gã, quả thật là hơi mất phong độ, nhất thời cũng không biết phản bác lại thế nào.
Khấu Trọng còn chưa hết ý, vừa ăn nhồm nhoàm vừa nói tiếp:
- Võ công của cha thật là lợi hạ, xem ra Vũ Văn Hóa Cập cũng không phải là đối thủ của cha. Trên giang hồ, cái gì mà Võ Tôn Tất Huyền, Tán Nhân Vũ
Đạo Kỳ, ngay cả ni cô của Từ Hàng Tịnh Trai e rằng cũng phải sợ cha nữa.
Đoạn gã đưa mắt nhìn nét mặt Đỗ Phục Uy, “ô” lên một tiếng rồi tiếp tục nói:
- Lẽ nào hài tử đã vỗ lầm mông ngựa rồi? Tại sao sắc mặt cha lại trở nên khó coi như vậy! Ôi! Dù sao thì sau khi lấy được Trường Sinh Quyết, cha cũng sẽ giết hài tử để diệt khẩu cố nhịn thêm chút nữa cũng đâu có gì phải không? Hay là cha điểm á huyệt của chúng con đi, để chúng con khỏi phải nói chuyện nữa. Hì!
Không biết cái á huyệt đó có thật hay không nhỉ?
Đỗ Phục Uy quét mắt một lượt, thấy Khấu Trọng không ngừng nâng cao âm lượng, bèn lắc đầu cười khổ nói:
- Nếu tên tiểu tử ngươi muốn dẫn dụ người đến cứu mình vậy thì đã phí tâm cơ rồi đó, e rằng chỉ có thêm mấy tên nữa xuống địa phủ kiện hai ngươi mà thôi!
Đột nhiên y vòng tay xuống bàn bóp mạnh vào đùi Từ Tử Lăng, năm ngón tay như năm gọng kềm cứng ngắt khiến gã đau đến nỗi phun cả mỹ thực đang nhai trong miệng ra ngoài.
Khấu Trọng giơ tay biểu thị ý đầu hàng nói:
- Vẫn là cha lợi hại hơn hài tử, một chiêu vây Nguỵ cứu Triệu, dương Đông kích Tây này hài nhi đây không chống đỡ nổi, mong cha hãy giơ cao đánh khẽ!
Hài nhi giờ đã hiểu cái gì gọi là cường quyền không có công lý rồi, cha giáo huấn thật là hay!
Đỗ Phục Uy đích thực có chút cảm giác hết cách đối phó với tên tiểu tử này, nhưng vấn đề lớn nhất là bây giờ vẫn chưa phải lúc sát nhân diệt khẩu, y bèn thu tay lại, nhạt giọng đe dọa:
- Từ nay không cho hai ngươi nói chuyện nữa.
Khấu Trọng cười hì hì một lúc, sau đó lại ngửa mặt cười ha ha, cười một hồi lâu rồi mới cúi đầu xuống cắm cúi ăn.
Đỗ Phục Uy tức đến suýt chút nữa thì nổ cả phổi, nhưng bởi vừa nãy y chỉ nói không cho hai gã nói, chứ không cấm hai gã cười, nên cũng không tiện trừng trị hai gã được.
Hai tên tiểu quỷ đưa mắt nhìn nhau, để lộ nụ cười thắng lợi trên môi.
Sau khi rời khỏi tửu quán, Khấu Trọng và Từ Tử Lăng miệng ngậm tăm, người đung đưa đi theo sau Đỗ Phục Uy, thỉnh thoảng lại **ng vai vào nhau đùa nghịch, tựa hồ như không hề để ý đến khốn cảnh đang đợi mình ở trước mắt.
Đỗ Phục Uy không nói tiếng nào, đi đến chợ mua hai con ngựa, để hai gã cưỡi một con rồi cảnh cáo:
- Nếu vọng tưởng dùng ngựa chạy trốn, ta sẽ móc của mỗi tên một con mắt, đã rõ chưa?
Hai gã cung kính gật đầu, dáng vẻ khiến cho người ta phải bật cười.
Đỗ Phục Uy cùng hai gã tính toán một hồi, rồi ra lệnh cho hai gã đi trước dẫn đường, còn mình đi sát theo sau, đề phòng hai gã chạy trốn.
Trong nháy mắt, họ đã ở trên con đường quan đạo bên ngoài thành, Từ Tử Lăng để ngựa thả bước chạy, chẳng mấy chốc đã khống chế hết sức tự nhiên.
Khấu Trọng thấy Đỗ Phục Uy đã bị bỏ lại đằng sau ít nhất là năm trượng, liền ghé miệng sát tai Từ Tử Lăng nói:
- Lần này thì thảm rồi, nếu để tên ác nhân này lấy được bảo khố dưới tượng Quan Đế ở Dương Châu, mẹ sẽ trách chúng ta mất!
Đồng thời lại dùng tay viết vào lưng Từ Tử Lăng:
- Vừa nãy ở tửu lầu đã có người chú ý đến chúng ta rồi, nếu lát nữa có kẻ nào chặn đường, chúng ta sẽ thừa cơ ấy mà chạy trốn.
Từ Tử Lăng cũng thở dài than:
- Y lợi hại như vậy, chúng ta đành phải ngoan ngoãn nghe lời mà thôi. Theo ta thấy y tuy hung hãn bạo ngược, nhưng kỳ thực cũng là một người tốt, ít nhất là đến giờ y còn chưa đánh đập gì chúng ta. Chi bằng cứ giao Trường Sinh Quyết cho y trước, sau đó xem y có chịu nhận mình làm con thật hay không đã. Sau này y làm hoàng đế rồi thì chúng ta không phải thành thái tử hay sao? Nghĩa phụ sẽ chắc sẽ không giết nghĩa tử đâu!
Hai gã đã có kinh nghiệm khi đi với Phó Quân Sước, tự nhiên biết khoảng cách vài trượng như vậy, tuyệt đối không thể giấu được đôi tai linh mẫn của một người có võ công cao như Đỗ Phục Uy.
Khấu Trọng nhíu mày nói:
- Ô! Ngày ấy trước khi mẹ chết có nói cách mở bảo khố, tả tam hữu lục, tiền thất hậu bát, tam chuyển lưỡng hoàn cái gì đó... ngươi còn nhớ rõ không? Hình như còn có hai câu gì nữa, nhưng lúc đó mẹ chết thảm quá, ta khóc đến hai tai ù đặc, chẳng nghe thấy gì cả? Hình như mẹ có nói nếu không biết cách mở bảo khố, cho dù là có vào trong miếu cũng không tìm được cửa vào bảo khố đúng không?
Từ Tử Lăng thẩm khen Khấu Trọng cơ trí, nói theo:
- Ta đương nhiên là nhớ rõ, có điều là trừ phi y chịu thâu nhận chúng ta làm nghĩa tử, bằng không dù sao cũng bị y giết người diệt khẩu, nói ra làm gì nữa.
Cũng may là mẹ đã dạy chúng ta pháp môn để tự đoạn tâm mạch, cùng lắm là lập tức tự tận, kết thúc cái cuộc sống khổ sở này đi là xong!
Khấu Trọng vội giả vẻ kinh hãi nói:
- Chớ nên làm vậy, ta thấy Đỗ lão quỷ này cũng là một nhân tài, chỉ cần y chưa có nhi tử thì y sẽ phải tìm một hai người thiên tài giống như là chúng ta đây làm người kế thừa, ít nhất cũng có thể làm một gián quan cho y. Nếu y mà để cho chúng ta bỏ đi thì y mới đúng là đồ đại ngốc chân chính đấy.
Đoạn gã ngừng lại giây lát để lấy hơi rồi thở dài nói tiếp:
- Ôi! Có điều ngươi nói cũng rất đúng. Nếu y lang tâm đối phó với chúng ta, chỉ cần là tát tai một cái hay làm gì khác, chúng ta cũng lập tức tự tận, để cho tên cha nuôi ác bá này chẳng những không lấy được bảo khố mà còn bị cơ quan trong Quan Đế Miếu đè chết nữa.
Từ Tử Lăng nghe gã nói càng lúc càng xa, sợ rằng bị Đỗ Phục Uy nghe ra điều gì sơ hở, vội vàng nói:
- Đừng nói nữa, cẩn thận y nghe được thì khốn!
Khấu Trọng giả vờ quay đầu lại nhìn, chỉ thấy Đỗ Phục Uy đang cúi đầu suy nghĩ, biết rằng diệu kế đã thành một nửa, vội vàng ngậm miệng lại, sự đắc ý trong lòng thật khó mà hình dung cho được.
Đến buổi hoàng hôn, ba người đến một trấn lớn tên gọi Nam Trực, Đỗ Phục Uy tìm một gian khách sạn nhỏ, thuê một một gian phòng rồi dẫn hai gã đi sang quán ăn gần đó ăn cơm tối, thần thái “từ bi” hơn rất nhiều.
Quán ăn có chừng hơn mười chiếc bàn, chỉ có chừng một nửa là có người ngồi, xem ra đều là những “phú hộ” ở vùng này.
Ba người tìm một góc tương đối sạch sẽ ngồi xuống, gọi một chút thức ăn và rượu. Đỗ Phục Uy nhẹ nhàng nói:
- Xem các ngươi ngoan ngoãn như vậy, ta cho các ngươi nói chuyện đó.
Khấu Trọng đã nhẹ vào chân Từ Tử Lăng, thở phào một hơi nói:
- Những gì cha không muốn nghe xin cứ dứt khoát nói ra hết một lượt đi, tránh để hài nhi nhỡ mồm phạm phải cấm kỵ, rồi lại bị cấm nói chuyện nữa.
Đỗ Phục Uy tuy là bậc điểu hung trong hắc đạo, sát nhân không chớp mắt nhưng đối với Khấu Trọng cũng chẳng có cách nào, đành phải cố làm ra vẻ rộng lượng, bật cười khanh khách nói:
- Chỉ cần ngươi không cố ý tự tìm lấy phiền phức, lẽ nào ta lại sợ ngươi nói mấy câu đó? Ta đây ăn muối còn nhiều hơn các ngươi ăn cơm, đi qua cầu còn nhiều hơn các ngươi đi đường đó!
Khấu Trọng làm ra vẻ miễn cưỡng cười hùa theo, nhưng không hề lên tiếng phản bác.
Từ Tử Lăng thấp giọng nói:
- Hai huynh đệ chúng tôi chịu nhận mạng rồi. Đỗ tổng quản ông sau khi lấy được Trường Sinh Quyết rồi thì cho chúng tôi một cái chết êm ái cho rồi, đừng để chúng tôi sống mà chịu khổ sở thế này nữa. Ôi! Từ khi mẹ mất đi, chúng tôi chỉ muốn cùng theo bà xuống hoàng tuyền nhưng chỉ có điều là không có dũng khí tự tận mà thôi!
Khấu Trọng chen miệng vào nói:
- Tốt nhất là sau khi chúng con chết, cha hãy sai sử thuộc hạ binh tốt đốt nhiều nhiều giấy tiền vàng bạc một chút, để cho ba mẹ con ở dưới hoàng tuyền cũng được phong quang một chút.
Đỗ Phục Uy bị hai gã làm cho dở khóc dở cười, khổ não nói:
- Ai nói là ta sẽ giết các ngươi?
Khấu Trọng nghiêm mặt nói:
- Quân vô hí ngôn, ngay cả làm bị thương chúng tôi cũng không được nhé!
Đỗ Phục Uy vốn là một lão yêu tinh gian hoạt, mỉm cười nói:
- Nếu như các ngươi không có gì giấu diếm ta, Đỗ Phục Uy này nhất ngôn cửu đỉnh, nhất định sẽ không bạc đãi các ngươi đâu.
Hai gã biết y đã trúng kế, liền đưa mắt nhìn nhau đắc ý. Khấu Trọng thở dài nói:
- Có câu nói này của cha thì tốt rồi, Tiểu Lăng nói ra đi!
Từ Tử Lăng nói:
- Lối vào của bảo khố nhất định phải dùng phương pháp đặc biệt mới mở được, nếu như cha chịu thề độc, bảo đảm sẽ không dùng bất cứ cách nào thương hại đến chúng con dù chỉ một sợi tóc, đồng thời nhận chúng con làm nghĩa tử thật sự, vậy thì hài tử sẽ đem mật quyết đó nói ra.
Đỗ Phục Uy thấy một đám nam nữ bước vào quán ăn, trong đó có một lão giả khí độ bất phàm, hiển nhiên là cao thủ, gật đầu nói:
- Chuyện này nói sau cũng được, ăn cơm đi!
Hai gã Khấu, Từ liền nhìn theo ánh mắt của y, cả bốn con mắt liền sáng rực lên.
Đám người bước vào cả già lẫn trẻ tổng cộng năm người. Trên người đều đeo đao hoặc kiếm, người khiến hai gã cùng sang mắt lên là một vị nữ lang tuổi chừng mười sáu, mười bảy, dáng vẻ xinh đẹp phi thường, tựa như một nụ hoa tràn trề sức sống vậy.
Lão giả đó thân hình vừa mập vừa thấp, thần thái uy mãnh, vừa bước vào cửa đã đưa mắt nhìn Đỗ Phục Uy.
Ba người còn lại đều là thanh niên tuổi chừng hai mươi, hai mốt, thân hình tráng kiện, một trong ba người đó dáng vẻ anh tuấn phi phàm, so với hai người còn lại thì hơn về mọi mặt. Người này cùng nữ lang sánh vai bước vào, thái độ thân thiết vô cùng.
Thiếu nữ thấy hai gã dùng ánh mắt của bọn vô lại nơi đầu đường xó chợ, hai tròng mắt đảo không ngừng, mặt hoa khẽ lộ vẻ tức giận, quay mặt đi nép sát người vào bên chàng thanh niên cao lớn tuấn tú kia, tiếp tục bước vào bàn.
Hai gã thấy mình được nàng thiếu nữ kia chú ý, trong lòng cảm thấy cao hứng phi thường, nhìn nhau cười hì hì.
Đỗ Phục Uy thấy vậy, trong lòng bất chợt trào dâng cảm giác thân thiết.
Y vốn xuất thân cùng đinh, từ nhỏ đã phải trộm cắp, cướp giật mà sống qua ngày, chính y cũng không nhớ mình đã vì trêu chọc mỹ nữ mà bị đánh đến thừa sống thiếu chết bao nhiêu bận. Về sau luyện thành võ công thì mới đến lượt y đi áp bức kẻ khác. Gần hai mươi năm nay bởi tham tập võ công thượng thừa nên đã cố kìm nén sắc tâm, không còn gian dâm phụ nữ nữa. Hôm nay y lại thấy hai gã như vậy, bất chợt nhớ lại chuyện ngày xưa, liền thấp giọng nói:
- Có muốn cha bắt tiểu cô nương kia làm vợ vài ngày không?
Hai gã giật mình đánh thót, nhất tề lắc đầu cự tuyệt.
Từ Tử Lăng trịnh trọng nói:
- Thứ cưỡng bức được thì chẳng có ý nghĩa gì nữa, chúng con chỉ thích nhìn chứ không thích động thủ.
Đỗ Phục Uy đột nhiên phát giác mình bắt đầu thích hai tên tiểu tử này, y giơ ngón tay cái lên nói:
- Hảo hài tử!
Hai gã thẩm nhủ: “ngươi chỉ muốn nịnh chúng ta, chỉ là muốn có được cái phương pháp mở bảo khố chẳng hề tồn tại kia mà thôi!”, vì vậy tự nhiên là không nhận lĩnh tình cảm này, nhưng ngoài mặt vẫn lộ vẻ cao hứng say mê vô cùng.
Khấu Trọng thấy thiếu nữ kia “danh hoa hữu chủ”, lại sợ nàng ta vì bọn chúng rồi **ng chạm với Đỗ Phục Uy mà rước hoạ vào thân, liền cố nén sự xung động nhất thời lại, quay sang Đỗ Phục Uy hiếu kỳ hỏi:
- Cha! Võ công của người so với Vũ Văn Hóa Cốt rốt cục thì ai giỏi hơn ai?
Đỗ Phục Uy lần thứ hai nghe thấy bọn chúng tự ý đổi tên Vũ Văn Hóa Cập thành Vũ Văn Hóa Cốt, mỉm cười nói:
- Ở với hai ngươi có một thời gian ngắn mà ta còn cười nhiều hơn cả mười năm cộng lại đấy. Sau này cũng không cần hỏi những câu hỏi ấu trĩ như thế nữa.
Chưa từng gặp nhau giao thủ, làm sao biết được ai cao ai thấp?
Vì bảo khố, mà y cũng phải nửa thật nữa giả dỗ dành hai gã.
Từ Tử Lăng nói:
- Vậy thì cũng phải có một chuẩn mực nào đó chứ? Giống như cái gì mà Võ Tôn Tất Huyền, Tán Nhân Vũ Đạo Kỳ vậy, có bao nhiêu người chưa từng động thủ với họ, vậy tại sao địa vị của họ trong võ lâm vẫn cao cao tại thượng như vậy?
Đỗ Phục Uy cười lạnh nói:
- Bọn họ đích thực là cao thủ xuất sắc của đời trước, nhưng giang sơn đời nào cũng có nhân tài xuất hiện, đâu đến lượt bọn họ vĩnh viễn ngồi ở vị trí ấy?
Khấu Trọng gật đầu hùa theo:
- Lời này của cha rất là có kiến thức, không biết trên giang hồ còn có những cao thủ nào nữa?
Đỗ Phục Uy thấy gã làm ra vẻ người lớn, liền bực mình nói:
- Ăn cơm đi!
Hai gã đang cao hứng nghe truyện giang hồ, bị Đỗ Phục Uy mắng như vậy đều cảm thấy cụt hứng vô cùng, tiu nghỉu cúi đầu xuống ăn cơm.
Đỗ Phục Uy ở trước mặt thủ hạ thì uy quyền cực lớn, có thể nói không ai là không vừa kính vừa sợ y, chẳng ngờ hai tên tiểu tử này lại coi y như là cha ruột vậy, làm cho y không biết phải đối phó thế nào, trong nhất thời lại mềm lòng. Chỉ nghe y nói:
- Nếu luận về nguồn gốc các lưu phái trong võ lâm, đại để có thể phân ra làm hai hệ thống lớn là Nam và Bắc, được gọi là “nam nhân ước giản, đắc kỳ tinh hoa, bắc nhân thâm vu, cùng kỳ chi diệp”. Gọi là Nam Bắc chính là chỉ Nam và Bắc của dòng Đại Giang. Võ lâm phương Nam trước giờ luôn thiên về huyền học lý nghĩa, kế thừa cái gọi là võ học trung nguyên chính thống từ đời Ngụy Tấn truyền tới nay. Phương Bắc lại tiếp thu rất nhiều ảnh hưởng của võ lâm ngoại vực, các loại võ công cũng thiên hình vạn trạng, nhiều vô cùng tận, có thể nói tương đối có khí thế và mị lực. Nhưng nếu luận về cảnh giới tối cao thì bên nào cũng có đặc sắc riêng, khó phân được cao hạ.
Nói đến đây, y chợt thấy hai tai của lão nhân ngồi ở đó cách ba bàn khẽ động, hiển nhiên là đang lắng nghe ba “phụ tử” y nói chuyện, trong lòng liền thầm cảnh giác. Nên biết rằng y đã sử dụng nội công ngưng tụ thanh âm lại không cho tán ra ngoài, nếu đối phương vẫn còn nghe được, vậy thì người này cũng có thể liệt vào hạng cao thủ nhất lưu trên giang hồ rồi.
Nếu đổi lại lúc bình thường, nói không chừng y sẽ xuất thủ thăm dò, nhưng lúc này y đang có yếu sự bên mình, đâu còn hứng thú quan tâm đến những chuyện khác nữa, nên liền ngưng lại không nói tiếp nữa, đợi hai gã “con nuôi” ăn xong rồi thanh toán tiền, rời khỏi quán ăn.
Khấu Trọng và Từ Tử Lăng vỗ vỗ bụng, đứng dậy đi theo y.
Khi hai gã đi qua bàn của thiếu nữ kia, nàng ta liền đột nhiên thò chân ra, ngáng vào giữa hai chân Từ Tử Lăng, động tác chuẩn xác vô cùng, sau đó vận lực hất nhẹ.
Từ Tử Lăng kêu lên một tiếng kinh hãi, cả người ngã bổ về phía trước, lao thẳng vào lưng Khấu Trọng làm cả hai ngã lăn lông lốc dưới đất.
Cả hai bên đều không ai ngờ tới chuyện này xảy ra, lão giả vội quát lớn:
- Vô Song!
Đỗ Phục Uy cả đời hoành hoàng bá ngược, y không **ng đến người nào thì đã là phúc trạch mấy đời của kẻ đó rồi, giờ đây không ngờ lại có người trước mặt y dám làm nhục người mà y đang bảo hộ, chuyện này y làm sao mà nhịn cho nổi.
Chỉ thấy y bất chợt xoay người lại, hai mắt sáng rực hàn quang, sát cơ trùng trùng.
Thiếu nữ tên gọi Vô Song bị Đỗ Phục Uy nhìn cũng hơi sợ hãi, nhưng hiển nhiên là thường ngày được nuông chiều nên đã kiêu ngạo thành tính, ra vẻ chẳng để ý gì đến họ Đỗ nói:
- Ai bảo bọn chúng dùng cặp mắt chó nhìn người ta?
Khấu Trọng và Từ Tử Lăng lồm cồm bò dậy, kinh hãi chạy tới kéo tay Đỗ
Phục Uy ra khỏi tiệm ăn.
Nào ngờ Đỗ Phục Uy chẳng hề di chuyển, chỉ lạnh lùng nhìn chằm chằm vào thiếu nữ kia.
Khấu Trọng biết y sắp xuất thủ, vội van cầu nói:
- Cha! Chúng ta đi thôi! Đích thực là bọn hài tử không đúng mà!
Lão giả kia cũng vội đứng dậy ôm quyền nói:
- Chuyện này là do điệt nữ của lão không đúng, mong hai vị tiểu huynh đệ bỏ quá, nếu có thương tổn gì, chúng tôi xin được bồi thường tiền thang thuốc.
Đỗ Phục Uy lạnh lùng nói:
- Báo ra môn phái lai lịch đi, để xem bản nhân có **ng tới các ngươi được hay không?
Ba gã thanh niên liền đứng bật dậy, tay đặt lên cán binh khí, làm cho những thực khách khác đều sợ hãi chạy nép hết vào một góc nhà.
Gã thanh niên dung mạo tuấn tú cất giọng kiêu ngạo nói:
- Gia phụ Sóc Phương Lương Sư Đô, vãn bối Lương Vũ Minh, còn việc có chọc đến được hay không, chuyện này phải do các hạ tự quyết định lấy thôi!
Hai gã thanh niên còn lại và thiếu nữ kia liền lộ vẻ đắc ý cùng một nụ cười giễu cợt trên môi, hiển nhiên là rất tự hào về danh tiếng của Lương Sư Đô.
Đỗ Phục Uy thần tình vẫn như cũ, như chẳng hề để ý đến Lương Sư Đô là ai vậy:
- Thì ra là ái tử của Ưng Dương Lang Tướng, Ưng Dương phái trước giờ đều cam nguyện làm con chó cho triều đình, gần đây mới thấy gió đổi chiều, liền quay sang dựa vào lũ Đột Quyết, Ưng Dương Song Hùng Lương Sư Đô và Lưu Võ Chu lại biến thành Đột Quyết Song Cẩu, các người dựa vào cái gì mà dám chọc đến bọn ta chứ?
Khấu Trọng và Từ Tử Lăng cũng từng nghe qua danh tiếng của Ưng Dương Phái, biết được đây là một đại môn phái rất có danh tiếng ở Phương Bắc, đều thầm đoán Lương Vũ Minh chắc cũng có chút bản lãnh, nói không chừng có thể tạo cơ hội cho bọn gã thừa cơ chạy trốn, nên cũng không ngăn cản Đỗ Phục Uy nữa mà lùi dần ra cửa.
Lão giả đưa tay ngăn bọn Lương Vũ Minh lại không cho rút binh khí ra, trầm giọng nói:
- Bằng hữu kiến đa thức quảng, hiển nhiên không phải hạng tầm thường, dám hỏi tôn tính đại danh của để còn tiện xưng hô?
Đỗ Phục Uy nhạt nhẽo nói:
- Tên tiểu tử này là nhi tử của Lương Sư Đô, các hạ hẳn phải là người có quan hệ với huynh đệ kết bái Lư Lăng Trầm Thiên Quần của y, dựa theo niên kỷ mà đoán, có lẽ các hạ là huynh trưởng của Trầm Thiên Quần, Trầm Nãi Đường, không biết bản nhân có nhìn lầm hay không?
Lão giả đột nhiên đứng thẳng người dậy, râu tóc dựng ngược, thần thái uy mãnh vô song. Chỉ nghe lão cười lên ha hả nói:
- Bằng hữu biết chuyện giang hồ rõ như lòng bàn tay vậy, tất cũng chẳng phải nhân vật vô danh tiểu tốt, hà cớ gì mà không báo danh ra? Nói không chừng chúng ta lại có chút quan hệ thì sao?
“Có chút quan hệ” là tiếng lóng trên giang hồ, có thể chỉ địch nhân mà cũng có thể chỉ bằng hữu.
Đỗ Phục Uy ngửa mặt cười dài, rồi đột nhiên ngưng bặt, hai mắt bắn ra những tia nhìn lạnh lẽo tràn đầy sát cơ, lạnh lùng nói:
- Hi vọng Lương Sư Đô không chỉ có mình hắn là nhi tử, bằng không e rằng sẽ phải đoạn tử tuyệt tôn mất!
Trầm Nãi Đường biến sắc, ngay cả hai tay đại cao thủ danh chấn võ lâm là Lương Sư Đô với Trầm Thiên Quần cũng không làm cho kẻ đứng trước mặt y tơ hào rung động, vậy lai lịch của y nhất định là rất lớn. Lão chẳng kịp suy tính nhiều, vội thoái lui một bộ, bạt xuất đại đao, cao giọng quát:
- Được lắm! Để Trầm Nãi Đường ta lãnh giáo bản lĩnh chân chính của bằng hữu!
Lương Vũ Minh cậy vào một chút võ học gia truyền, trước giờ luôn cao ngạo tự thị, không coi ai vào đâu, lại thêm có tiểu tình nhân bên cạnh, y làm sao mà nhịn nổi thái độ cao ngạo của Đỗ Phục Uy. Chỉ thấy y bổ người lên phía trước Trầm Nãi Đường, sử ra kiếm pháp trứ danh của Ưng Dương Phái, Phiên Ưng Kiếm Pháp, kiếm ảnh trùng trùng điệp điệp nhằm ngực Đỗ Phục Uy mà công tới, đích thực không phải hạng tầm thường.
Trầm Nãi Đường cũng có lòng tin với y, nên liền dịch người sang một bên, giúp y trợ trận.
Đỗ Phục Uy không ngờ lại quay đầu lại phía hai gã Khấu, Từ cười cười rồi nói:
- Ưng Dương Phái ở phía Bắc, vì vậy chịu ảnh hưởng rất nhiều từ võ thuật Đột Quyết, lấy lang độc làm chủ, trọng công không trọng thủ, vì thế chỉ cần không đánh ngã được địch nhân, bản thân nhất định sẽ phải thiệt thòi.
Lúc này kiếm của Lương Vũ Minh chỉ còn cách ngực Đỗ Phục Uy chưa đầy ba thốn, đột nhiên biến chiêu, hóa hư thành thực, mũi kiếm chếch lên cổ họng họ Đỗ, quả nhiên chiêu thức độc ác phi thường.
Khấu Trọng và Từ Tử Lăng trợn mắt ra nhìn, vừa muốn Lương Vũ Minh một kiếm giết chết Đỗ Phục Uy cho xong, nhưng lại vừa không muốn y chết ở đây, trong lòng mâu thuẫn vô cùng.
Đỗ Phục Uy lúc này mới có phản ứng, chỉ thấy y khẽ lùi lại một chút, hai ống tay áo phất lên.
“Đinh!”.
Một tiếng như kim loại va chạm nhau vang lên.
Chúng nhân đang cảm thấy kỳ lạ thì toàn thân Lương Vũ Minh đột nhiên run rẩy không ngừng, trường kiếm thì đã oằn lại từ lúc nào không hay, không môn để trống hoàn toàn.
Đỗ Phục Uy dấn người lên trước một bước, tung cước đá bay Lương Vũ Minh lên không, rồi rơi bịch xuống đất, quả nhiên là muốn y phải đoạn tử tuyệt tôn.
Trầm Nãi Đường thấy sự tình xảy ra, liền đoán ngay ra được đối phương chính là hắc đạo bá chủ danh chấn võ lâm, Tụ Lý Càn Khôn Đỗ Phục Uy.
Nguyên lai Đỗ Phục Uy thường đeo một đôi bảo hộ cánh tay, giấu trong tay áo, vừa có thể đả thương người, đồng thời thu thập binh khí cũng rất có hiệu quả.
Y vừa ra tay đã dụng đến binh khí thành danh, hiển nhiên là đã có ý định giết người diệt khẩu từ trước.
Trầm Nãi Đường biết được đối thủ là Đỗ Phục Uy, nào dám khinh xuất, vội hét lớn một tiếng, đại đao vung lên, cùng lúc thân người cũng lao tới, đao hoành ngang chém vào vai trái Đỗ Phục Uy.
Đỗ Phục Uy chỉ hừ lạnh một tiếng, miếng hộ giáp từ trong ống tay áo bắn vọt ra, đập trúng vào lưỡi đao của Trầm Nãi Đường, cước thế vẫn không hề thay đổi.
Lương Vũ Minh biết chuyện chẳng lành, vội giở hết bản lĩnh, tả chưởng đánh mạnh xuống đỡ cước, đồng thời lùi nhanh về phía sau.
“Bình!”.
Lương Vũ Minh hự lên một tiếng, tuy y đã ngăn được một cước của Đỗ Phục Uy, nhưng lại không ngăn được luồng khí kình khủng khiếp truyền sang người, miệng thổ ra một búng máu tươi, cả người bay ngược về phía sau.
Trầm Nãi Đường sau khi quá chiêu với Đỗ Phục Uy cũng bị thoái lui nửa bước, chỉ nghe lão quát lớn:
- Các người mau đưa Lương công tử chạy đi!
Nào ngờ Vô Song và huynh đệ Mạnh Xương, Mạnh Nhiên ba người, thấy Lương Vũ Minh bị đánh bay ngược về sau, liền không hẹn mà cùng đưa tay ra đỡ lấy, cả ba chỉ thấy Lương Vũ Minh nặng tựa ngàn cân, tuy đã đỡ được y, nhưng luồn lực đạo khủng khiếp kia vẫn đẩy cả bốn ngã nhào, làm chiếc bàn phía sau vỡ ra làm bốn năm mảnh, người và thức ăn thức uống trên bàn đổ ụp vào nhau, trông thật nhếch nhác vô cùng.
Đỗ Phục Uy cười gằn một tiếng, hai ống tay áo phất lên, tấm hộ vệ bên trong thoắt ẩn thoắt hiện, đánh cho Trầm Nãi Đường không còn đủ khí lực đểp hản công.
Cũng may là Trầm Nãi Đường công lực thâm hậu, võ công cũng chẳng phải hạng thường, nên vẫn chi trì được một khoảng thời gian.
Lúc này Khấu Trọng và Từ Tử Lăng đã lùi ra đến cửa tiệm, hai gã đưa mắt nhìn nhau, cùng lúc quay người bỏ chạy.
Đỗ Phục Uy đâu thể ngờ hai gã nhi tử ngoan ngoãn vừa gọi y là cha này lại thừa cơ chạy trốn, vừa tức giận vừa nóng ruột sợ hai gã chạy mất, công thế nhất thời cũng giảm đi đáng kể, khiến cho Trầm Nãi Đường tranh lại được không ít tiên cơ.
Y thấy Trầm Nãi Đường công lực trầm ổn, ít nhất cũng phải mười chiêu nữa mới giết được đối phương, lại cân nhắc thiệt hơn, dự định bắt hai gã tiểu tử về trước rồi mới quay lại sát nhân diệt khẩu. Nghĩ đoạn liền hét lớn một tiếng, gia tăng công thế đẩy Trầm Nãi Đường thoái lui hai bước, tung mình bay ra ngoài cửa.
Lúc này bọn Trầm Vô Song đã đỡ Lương Vũ Minh đứng dậy, còn tưởng rằng Trầm Nãi Đường vừa đại triển thần uy đẩy lui địch nhân, nào ngờ Trầm Nãi Đường vừa ổn định thân hình thì lại lảo đảo thoái lui thêm ba bộ nữa, miệng thổ ra một búng máu tươi lớn.
Trầm Vô Song vội để Lương Vũ Minh cho hai gã sư huynh dìu đỡ, bổ người lao đến nắm lấy cánh tay Trầm Nãi Đường kinh hãi nói:
- Đại bá, người sao rồi?
Trầm Nãi Đường hít sâu một hơi thanh khí, dùng tay áo lau máu dính trên khóe miệng, trầm giọng nói:
- Người này chính là Tụ Lý Càn Khôn Đỗ Phục Uy, cho dù là cha con có đến đây, e rằng cũng không phải đối thủ của y đâu, chúng ta mau chạy thôi.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook