Đại Đường Cuồng Sĩ
Chương 398: Song miễn kim bài

Không bao lâu sau, Vi Bá vội vàng tới. Từ ba năm trước, sau khi y ngầm giúp đỡ Cát Húc tiêu diệt cái đinh trong mắt là Lý Trọng Nhuận, y nắm giữ quyền quản lý tiền tài trong Lư Lăng Vương phủ, tiền tài dùng như thế nào là do Vi vương phi quyết định, nhưng dù nhiều dù ít, quyền lực vẫn là của y.

Bởi vì đã không còn Lý Trọng Nhuận giám sát, mấy năm nay cuộc sống của y ở Lạc Dương đã không còn nghèo khổ cơ cực như trước, y đã mua vài chục tòa nhà có diện tích gần mười mẫu trở lên ở cả Trường An và Lạc Dương, nhưng ở trước mặt Vi vương phi, y liền biến thành một bộ dáng khác hẳn, quần áo mộc mạc, lễ độ cung kính, so với con chó còn nghe lời hơn rất nhiều.

Vi vương phi đương nhiên biết Vi Bá sẽ kiếm chác chút ít, nhưng chỉ cần Vi Bá chịu làm việc, nàng cũng không để ý đến chút nước luộc ấy. Chỉ có điều nàng nằm mơ cũng không nghĩ ra được đến cùng Vi Bá đã kiếm chác được bao nhiêu?

- Chất nhi tham kiến cô mẫu!

Vi Bá cung kính quỳ xuống dập đầu, bộ dáng y so với ba năm trước còn béo hơn cả heo, huống chi người y vốn to cao cường tráng, càng lộ ra thể tích khổng lồ của y, khiến Vi vương phi dáng người nhỏ xinh cực kì bất mãn.

- Ngươi hình như lại mập hơn rồi!

Vi vương phi chán ghét liếc mắt đánh giá y một cái, lạnh lùng hỏi:
- Ta đã bảo ngươi ăn vừa thôi, ngươi không làm được à?

Vi Bá nuốt một ngụm nước miếng, vẻ mặt đưa đám nói:
- Hồi bẩm cô mẫu, chất nhi một ngày chỉ ăn hai bữa cơm, uống nước cũng nhiều hơn ăn thịt.

- Ta mặc kệ ngươi một ngày ăn mấy bữa, ta chỉ cảnh cáo ngươi, nếu lần sau gặp ta thấy ngươi béo hơn, cũng không cần làm việc cho ta nữa, giao tất cả mọi việc cho Trọng Tuấn, nghe chưa?

Vi Bá lau mồ hôi trên trán:
- Chất nhi nhớ kĩ.

Vi vương phi cũng không nói nhiều về chuyện này, nàng lấy ra hai phần báo cáo hỏi:
- Hai ngày trước hai huynh đệ ngươi giao báo cáo, nói đã huấn luyện sáu ngàn võ sĩ, nhưng hai tháng trước đã báo cáo là huấn luyện tám ngàn võ sĩ, sao lại thiếu mất hai ngàn người, ngươi giải thích thế nào với ta?

Thịt trên mặt Vi Bá run rẩy, sau một lúc lâu nói:
- Hẳn là huấn luyện tân võ sĩ, theo chất nhi biết, có một đám võ sĩ đã không cần huấn luyện, đại khái khoảng hai ngàn người.

- Các ngươi tốt nhất là thành thật một chút cho ta, không cần dùng mánh khóe báo cáo nhân số, ta chuẩn bị cho người đến các trang viên thị sát vài ngày, đến lúc đó ta sẽ cho ngươi một phần lịch trình kế hoạch thị sát.

Sắc mặt Vi Bá lập tức trở nên trắng bệch, cúi đầu không dám nói lời nào. Cũng may Vi vương phi đang suy nghĩ chuyện trọng yếu hơn, không cẩn thận hỏi kĩ về chuyện này, cũng không thấy sự dị thường của Vi Bá, nàng lại nói:
- Hôm nay bảo ngươi đến, là có chuyện trọng yếu muốn ngươi đi làm. Ta nghe nói Diêu tướng quốc có đứa con trai đang đọc sách ở quê nhà huyện Thiểm, ngươi mang một nhóm người đến huyện Thiểm đem con của ông ta đến Lạc Dương. Phải cẩn thận một chút, không thể để bị bất kì ai phát hiện, cũng ngàn vạn lần không được gây thương tổn đến con ông ta, đã nghe chưa?

- Chất nhi hiểu được, chất nhi sẽ trở về an bài một chút, sáng mai liền xuất phát.

Vi Bá rời khỏi Lư Lăng vương phủ, ngồi lên xe ngựa, ra lệnh:
- Quay về phường Nhân Chính!

Vi Bá ở Lạc Dương có ít nhất tám tòa nhà, bất quá y ở phường Nhân Chính, một tòa nhà rộng mười mẫu đất, bên trong xe ngựa, trên mặt Vi Bá âm trầm như nước, đầu óc y còn đang nghĩ làm sao đối phó việc cô mẫu thị sát các trang viên.

Bọn họ đã từng có một lần kinh nghiệm. Ba năm trước đây cô mẫu đã từng đi thị sát từng trang viên, kết quả sự kiện Lý Trọng Nhuận bùng nổ, cô mẫu liền hủy bỏ thị sát, như vậy lúc này bọn họ cũng chọn dùng loại thủ đoạn này, Vi Bá nghĩ tới Lý Trọng Tuấn, có lẽ có thể lợi dụng gã để ngăn cản kế hoạch thị sát của cô mẫu.

Xe ngựa đi vào phường Nhân Chính, chậm rãi dừng lại trước một tòa cổng lớn, vài tên thủ hạ đến đỡ thân thể mập mạp của Vi Bá xuống xe ngựa.

Vi Bá trở lại gian phòng của mình, lại phát hiện không thấy thị nữ của y cũng, y không khỏi giận dữ:
- Đi ra hết cho ta! Nếu không ra xem ta thu thập các ngươi thế nào, đem các ngươi bán hết vào kỹ viện.

Lúc này, sau tấm bình phong bỗng truyền đến một thanh âm nữ nhân lạnh lùng:
- Đường đường là con cháu danh môn Vi thị, lại có thế nói ra những lời thô tục như vậy…, thật làm cho người ta không thể tưởng được!

- Là ai?
Vi Bá sợ tới mức dựng cả tóc gáy lên.

Chỉ thấy sau tấm bình phong đi ra một vị quý phu nhân. Rất nhanh, mấy gian phòng ốc bên cạnh cũng trào ra rất nhiều võ sĩ áo đen, bao vây y. Quý phu nhân đi lên trước, lạnh lùng nhìn chăm chú vào y:
- Vi Bá, ngươi biết ta chứ?

- Ngài là…ngài là Thái Bình công chúa!

Vi Bá nhận ra người phụ nữ này, sợ tới mức quỳ bụp xuống:
- Tiểu nhân bái kiến công chúa điện hạ!
Y cuống quít dập đầu.

Thái Bình công chúa thản nhiên cười:
- Vi Bá, không ngờ ngươi mua đến mười bảy tòa nhà, đều là những tòa nhà có diện tích mười mẫu trở lên, thật là có tiền! Ta rất muốn biết, tiền của ngươi là từ đâu mà đến? Có thể nói với ta một câu không?

Vi Bá không nghĩ tới gia sản của mình đều bị Thái Bình công chúa điều tra nắm giữ, sắc mặt trắng bệch, mau một lúc lâu nói:
- Ngài muốn làm gì?

- Không có gì, ta chỉ muốn hỏi ngươi một việc.
Thái Bình công chúa ngồi đối diện với y, ung dung nói.

- Chuyên…Chuyện gì?

- Ta muốn biết, Võ Du Ninh có phải ngươi sai người đi ám sát không?

- Không có!
Vi Bá vội vàng lắc đầu:
- Tiểu nhân không hề làm chuyện này.

- Xem ra ngươi không chịu nói thật.

Thái Bình công chúa ra lệnh:
- Trước hết cắt mười cân thịt của y!

- Ta nói!

Vi Bá sợ tới mức hét ầm lên:
- Tiểu nhân nói! Tiểu nhân nói!

- Vậy là được rồi, thành thật một chút, làm ta không vui, ta sẽ đem ngươi băm thành thịt vụn cho chó ăn!

Vi Bá sợ hãi, y nào biết việc Võ Du Ninh, mở miệng nói bậy:
- Tiểu nhân không làm, nhưng tiểu nhân biết ai làm, là Lý Trọng Tuấn, là y dẫn người đi ám sát Võ Du Ninh.

Thái Bình công chúa biến sắc, rút ra một con dao găm dí vào cổ y:
- Ngươi nói thật không?

Vi Bá vốn chỉ đặt điều nói hươu nói vượn, nhưng y bỗng nhiên kịp phản ứng, có thể lợi dụng Thái Bình công chúa thay mình giải quyết Lý Trọng Tuấn, như vậy cô mẫu liền sẽ hủy bỏ kế hoạch, đây không phải là một công đôi việc sao?

Y vốn là người cực kỳ độc ác, lúc này y quyết định chắc chắn nói:
- Tiểu nhân nghe chính miệng cô mẫu nói, nàng nói tiểu nhân làm việc không tốt, ám sát Võ Du Ninh cũng không cho tiểu nhân làm, giao cho Lý Trọng Tuấn làm, lúc ấy tiểu nhân còn rất ghen tị với Lý Trọng Tuấn.

- Chuyện xảy ra khi nào?
Thái Bình công chúa lại hỏi.

- Đại khái là trước khi Võ Du Ninh bị ám sát mấy ngày! Sau đó tiểu nhân lại nghe nói Võ Du Ninh chỉ bị trọng thương, tiểu nhân còn cười nhạo Lý Trọng Tuấn làm việc bất lực.

Dù là người khôn khéo như Thái Bình công chúa, nàng vẫn bị tên nam nhân giống như heo này lừa gạt. Nàng tin lời Vi Bá nói, nàng nghiến răng nghiến lợi một trận:
- Tiện nhân chết tiệt, khoản nợ này ta nhất định sẽ thanh toán tốt cho ngươi.

Vi Bá thấy nàng tin tưởng, trong lòng mừng thầm, lại nói:
- Chuyện này kỳ thật là ý của Lý Trọng Tuấn, chính y đề nghị và đưa ra phương án, cô mẫu tiểu nhân để y chấp hành, đầu sỏ gây nên chính là Lý Trọng Tuấn.

- Ta tự có chừng mực, tuy nhiên ngươi hình như không còn giá trị gì để lợi dụng rồi.

Vi Bá sợ tới mức hồn bay phách lạc, cuống quít dập đầu năn nỉ nói:
- Tiểu nhân còn biết nhiều chuyện, xin công chúa tha cho tiểu nhân một mạng, tiểu nhân nguyện nói cho công chúa tất cả mọi chuyện.

Thái Bình công chúa ngẩn ra, không nghĩ tới Vi Bá vô dụng như vậy, tùy tiện nói một câu đã dọa sợ y đến mức đó, nàng trào phúng cười lạnh nói:
- Có đứa cháu trai như ngươi, thật sự là phần mộ tổ tiên của Vi Liên bốc khói xanh.

Nàng lại ngồi xuống:
- Nói đi! Đem những gì ngươi biết đều nói cho ta, ta sẽ chăm chú lắng nghe, tuy nhiên nếu ngươi dám nói dối một câu, xem ta thu thập ngươi thế nào.

- Tiểu nhân nói! Tiểu nhân nói! Cô mẫu vừa ra một mệnh lệnh cho tiểu nhân, bảo tiểu nhân đi huyện Thiểm bắt cóc con của Diêu Sùng.

Trong màn đêm, Lý Trân mang theo vài tên tùy tùng đến lầu Tửu Tuyền của đại tỷ mở. Ở Lạc Dương Lý Tuyền mở ba quán rượu lớn, phân biệt là lầu Tửu Tuyền, lầu Đôn Hoàng và lầu Trương Dịch, trong đó lầu Tửu Tuyền đã là một trong ba quán rượu lớn nhất Lạc Dương, mỗi ngày đều chật ních khách, kinh doanh vô cùng thịnh vượng.

Lý Tuyền cũng không ở Lạc Dương, mà ở tại Trường An. Cửa hàng Trường An Tuyền thị là tổng bộ buôn bán của nàng trong đế quốc, nàng mang theo dưỡng nữ của mình ở Trường An nhiều năm. Dưỡng nữ của Lý Tuyền chính là cô nhi mà Lý Trân bế năm đó, đã được mười hai tuổi, càng lớn lên càng xinh đẹp, tên chính thức là Lý Chiêu, đây là tên do cữu cữu Lý Trân đặt cho cô bé, tất cả mọi người đều gọi cô bé là Chiêu Nương.

Lầu Tửu Tuyền được một đại chưởng quỹ họ Hồ phụ trách, là một người đàn ông vẻ mặt hòa khí, ông ta nhận ra Lý Trân, thấy Lý Trân tiến vào, ông ta vội vàng chạy ra chào đón:
- Đại tướng quân sao lại có thời gian rảnh tới đây, đúng là khách quý đến.

- Hồ chưởng quỹ, chắc là có người đang chờ ta!

Hồ chưởng quỹ nhìn hai bên:
- Xin mời tướng quân theo ta.

Từ một cửa nhỏ trong lầu đi ra, bọn họ đi vào sân sau quán rượu. Lầu Tửu Tuyền không chỉ có một tòa lầu chính cao bốn tầng, còn có hơn mười tiểu viện tử, bình thường đều được quyền quý phú hào bao hết, bọn họ đi vào trước một gian tiểu viện, trước cửa có một gã đại hán, gã nhận ra Lý Trân, vội vàng thi lễ:
- Chủ nhân nhà ta đang ở trong phòng đợi tướng quân.

Lý Trân đi vào trong viện tử, trong đó lại có bốn gã thanh niên trai tráng. Lúc này, Lý Thành Khí bước nhanh tới, cười thi lễ nói:
- Tướng quân đến vô cùng đúng giờ, xin mời! Phụ thân đang chờ trong phòng.

Lý Trân gật gật đầu, trực tiếp đi vào trong phòng, trong phòng đèn đuốc sáng trưng, sau một chiếc bàn nhỏ, Lý Đán mặc áo xanh đội mũ quả dưa, vẻ mặt tươi cười nhìn Lý Trân. Lý Trân vội vàng quỳ một gối thi lễ:
- Ty chức tham kiến Tương Vương điện hạ!

- Lý tướng quân mau mau đứng lên!

Lý Đán nhanh chóng đi đến, đỡ Lý Trân dậy, vừa cười vừa nói:
- Hôm nay là cuộc gặp mặt riêng, không cần câu nệ lễ tiết, mời ngồi!

Lý Trân cũng chỉ có thể ngồi xuống, Lý Thành Khí đứng ở một bên. Lúc này, Lý Trân thấy Lý Long Cơ đứng ở trong góc, không khỏi cười nói:
- Điện hạ, chúng ta đã nhiều năm không gặp!

Lý Long Cơ vội vàng tiến lên thi lễ:
- Ơn đại tướng quân truyền dạy kỹ thuật cưỡi ngựa bắn cung, ta vẫn ghi nhớ trong lòng.

Năm đó, Lý Long Cơ đã bái Lý Trân làm sư phụ, tuy đã cách đây nhiều năm, quan hệ thầy trò hữu danh vô thực này đã sớm phai nhạt, nói gì đến câu một ngày là thầy, cả đời là cha.

Lý Trân cười nói:
- Ta chỉ là dạy ngươi cách nhập môn, mấu chốt là phải tự mình khổ luyện, tuy nhiên có thể gặp lại ngươi, ta quả thật cao hứng.

Tuy là nói như vậy, trong lòng Lý Trân lại có một chút kinh ngạc, một nhà ba cha con đều tới gặp mình, cấp bậc lễ nghĩa này thực sự rất lớn.

Lúc này, vài tên tửu bảo đem rượu và thức ăn tiến vào. Lý Đán rót một ly rượu đầy cho Lý Trân, thành khẩn nói:
- Ít nhiều là nhờ đại tướng quân khuyên bảo, Diêu tướng quốc mới ủng hộ ta, lòng cảm kích của ta khó có thê nói hết, mời đại tướng quân uống chén này.

- Điện hạ khách khí rồi, Lý Trân chỉ làm bổn phận của thần tử thôi.

Hắn nâng chén rượu lên uống một hơi cạn sạch. Lý Đán mỉm cười:
- Được! Đại tướng quân quả nhiên là người hào sảng.

Lý Trân đoạt lấy bầu rượu, rót đầy rượu vào chén Lý Đán, hắn có chút tiếc nuối nói:
- Không thể thuyết phục được Trương Giản Chi hồi tâm chuyển ý, thật sự có chút hổ thẹn.

- Đại tướng quân không cần áy náy, tin rằng thời gian sẽ làm ý kiến của Trương tướng quốc thay đổi, chúng ta còn nhiều thời gian.

Lúc này, Lý Thành Khí liếc mắt với phụ thân ra ý một cái, y lấy từ trong lòng ra một tấm kim bài, đặt lên bàn giao cho Lý Trân:
- Đây là một chút tâm ý của ta, thật sự khó có thể biểu đạt sự cảm kích trong lòng ta đối với Lý đại tướng quân, đàng dùng tấm kim bài này thay thế.

Lý Trân nao nao, hắn không biết Lý Đán đưa cho mình tấm kim bài này làm gì? Hắn nhấc kim bài lên, chỉ thấy trên mặt có khắc hai chữ “song miễn”, hắn không hiểu nhìn về phía Lý Đán.

Lý Đán cười nói:
- Tuy rằng vua mạnh nhờ thần, nhưng thần tử cũng không thể không phạm sai lầm nào, đây là kim bài riêng của ta, tương lại nếu tướng quân không may phạm phải sai lầm, bất kể là tội gì, kim bài này cũng có thể giúp đại tướng quân miễn hai lần.

Lý Trân lập tức hiểu được, tuy rằng Lý Đán không nói rõ, nhưng tấm kim bài này trên thực tế là miễn tử kim bài, hơn nữa có thể miễn hai lần tử tội cho mình, cái này tương đương với hai tờ đan thư khiết khoán.

Trong lòng hắn thầm bội phục ý nghĩ của Lý Đán, dùng tấm kim bài này buộc chặt lợi ích của mình và ông ta lại với nhau, cho không mình một bức tranh vẽ một cái bánh mì lớn, nếu muốn ăn miếng bánh này chỉ có thể giúp ông ta đăng cơ.

Lý Trân yên lặng gật đầu, đem kim bài thu vào trong ngực:
- Đa tạ ý tốt của điện hạ!

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương