Đại Đường Cuồng Sĩ
-
Chương 382: Giao phong chính diện (trung)
Chỉ thấy Võ Tam Tư vẻ mặt tươi cười đi từ đằng xa tới, chào hỏi mọi người, nụ cười trên mặt y rõ ràng hơi gượng ép, dường như đã biết mình trở thành tiêu điểm nghị luận của mọi người.
]Lời tiên tri đã truyền khắp thành Lạc Dương rồi, cách hiểu nó cũng càng ngày càng thâm sâu, càng ngày càng thấu triệt, không chỉ như thế, trong thành còn xuất hiện rất nhiều bố cáo, vạch trần tất cả những chuyện xấu trước đây y từng làm, tỷ như mười năm trước, y chiếm đoạt đất của bốn mươi gia đình ở Vĩnh Khang phường Trường An, trong đó có tám gia đình uống thuốc độc tự sát.
Việc này được kể lại rất tỉ mỉ, cũng không phải bịa đặt, đều là sự thật được y che giấu nhiều năm. Khiến Võ Tam Tư hoảng sợ chính là việc này chỉ có một số ít người trong gia tộc Võ thị biết được, làm sao lại bị người truyền ra ngoài, chẳng lẽ là....
Võ Tam Tư nghĩ tới Võ Thừa Tự, những chuyện trước đây của y chỉ có tên khốn kiếp đó biết được rõ nhất, y lại vạch trần tất cả những chuyện xấu của mình, nhất định là y. Võ Tam Tư hận đến nghiến răng nghiến lợi, cũng chỉ thiếu điều lấy một cây đao tự tay róc xương lóc thịt cái tên khốn kiếp kia thôi.
- Địch tướng quốc!
Võ Tam Tư bỗng nhiên nhìn thấy Địch Nhân Kiệt, y vội vàng đi qua.
Địch Nhân Kiệt đang nói chuyện cùng với Ngự sử đại phu Trương Giản Chi và Trung thư Thị lang Diêu Sùng, thấy Võ Tam Tư đi về phía này, Trương Giản Chi chán ghét trừng mắt nhìn y một cái, xoay người đi, Diêu Sùng cũng không muốn nói chuyện với Võ Tam Tư, cáo từ trước.
Địch Nhân Kiệt cười ha hả nói:
- Lương Vương điện hạ tìm ta có chuyện gì sao?
Võ Tam Tư giống như quơ được cây cỏ cứu mạng, vội la lên:
- Địch tướng quốc, những lời nói ác ý hãm hại ta kia, tướng quốc tuyệt đối đừng tin là thật.
Địch Nhân Kiệt cười thản nhiên:
- Thật thì không làm giả được, mà giả dối thì cũng không thể thành thật được, cây ngay không sợ chết đứng, thanh giả tự thanh, điện hạ việc gì phải để trong lòng.
Võ Tam Tư mặt nóng lên, lại vội vàng nói:
- Ta chỉ sợ ba người thành hổ, nếu hôm nay Thánh Thượng hỏi đến việc này, Địch tướng quốc nhất định phải giúp ta nói đỡ một câu.
Dừng một chút, Võ Tam Tư lại thấp giọng nói:
- Chuyện lệnh lang thăng làm Thái thú Hình Châu để cho ta.
Địch Nhân Kiệt cười cười:
- Đa tạ ý tốt của điện hạ, nhưng mà hôm nay có rất nhiều chuyện chính vụ cần phải thương lượng, Thánh Thượng chưa chắc sẽ chú ý đến chuyện này, ta cảm thấy điện hạ lo lắng nhiều quá rồi.
Võ Tam Tư dẫm phải một cái đinh mềm rồi, y vốn hi vọng Địch Nhân Kiệt có thể giúp đỡ bình ổn chuyện này, nhưng Địch Nhân Kiệt rõ ràng định đứng ngoài chuyện này, Võ Tam Tư bất đắc dĩ, chỉ đành ngượng ngùng đi khỏi.
Lý Trân một mình đứng ở góc sáng sủa, mấy năm nay tuy rằng hắn phát triển nhanh chóng, nhưng trên thực tế, hắn cũng không tạo quan hệ với triều thần, mà chỉ lăn lộn trong vòng quyền quý, trong đám triều thần hắn không có sự tích đặc sắc gì cả, tất nhiên cũng không có uy vọng gì, rất nhiều triều thần chỉ coi hắn là con rể của Địch tướng quốc.
Tuy nhiên, trên quảng trường mấy nghìn người đang bàn luận một chuyện, đúng là kiệt tác của hắn, nhưng bọn họ lại không biết. Loại cảm giác này không khỏi khiến hắn có chút đắc ý.
- A Trân.
Sau lưng có người gọi hắn, không cần phải nói, trong Hoàng thành người gọi tên mụ của hắn, trừ nhạc phụ đại nhân Địch Nhân Kiệt không còn người nào khác. Lý Trân quay đầu lại, chỉ thấy Địch Nhân Kiệt cười cười đứng phía sau hắn, đằng sau còn có một người đi theo, Lý Trân biết y, Đại tướng quân Tả Võ Lâm Lý Đa Tộ, năm đó mình ở Liêu Đông từng hợp tác với y tiêu diệt Lý Tận Trung.
Lý Trân vội vàng khom người thi lễ, Địch Nhân Kiệt khẽ cười nói:
- Ta biết con lần đầu tiên vào triều, trong này có chút quy tắc, không thể xằng bậy, nếu không sẽ bị người khác nhạo báng, cho nên ta bảo Lý tướng quân đến giúp con một chút, đến lúc đó hai người sẽ đứng cùng một chỗ, đi theo y là được.
Lý Trân không ngờ Địch Nhân Kiệt lại suy xét chu đáo như vậy, trong lòng không nhịn được có chút cảm động. Hắn vội vàng ôm quyền thi lễ với Lý Đa Tộ:
- Phiền tướng quân rồi.
Lý Đa Tộ thi lễ cười nói:
- Có thể giúp Đôn Hoàng hầu, chuyện như vậy là vinh hạnh của ta.
Lý Trân trong triều đình được mọi người gọi là Đôn Hoàng hầu bởi vì hắn xuất thân từ Đôn Hoàng, thêm nữa chức vị của hắn cũng lấy hai chữ Đôn Hoàng, cho nên tất cả mọi người đều gọi hắn là Đôn Hoàng hầu, tuy nhiên bây giờ Lý Trân được phong làm huyện công, danh hiệu Đôn Hoàng hầu này cũng không còn bao nhiêu người gọi nữa.
Lúc này xa xa truyền đến tiếng chuông du dương, đã đến giờ vào triều, các đại thần đều đi về hướng bậc thang Minh đường, rất nhanh liền xếp thành hai hàng rất dài trước bậc thang.
Ngự sử trong điện hét to một tiếng:
- Đã đến giờ, vào điện.
Trong tiếng nhạc của chuông đồng, hơn một ngàn văn võ đại thần chậm rãi đi vào trong Minh đường.
Đây đúng là lần đầu tiên Lý Trân vào triều, mặc dù từ sau khi hắn đảm nhiệm việc đóng giữ Tây Kinh, hoàn toàn có tư cách vào triều, nhưng luôn có nguyên nhân này nọ khiến hắn trễ nải việc vào triều.
Lý Trân đi theo Lý Đa Tộ đứng ở phía sau đại điện Minh đường, ánh sáng bốn phía hơi tối, bên cạnh là một cây cột trụ, giống như đang ẩn thân, người bình thường sẽ không chú ý tới sự tồn tại của hắn.
- Hôm nay không có đề tài thảo luận từ trước!
Lý Đa Tộ nhỏ giọng nói với Lý Trân:
- Hôm nay là đại triều hội, bình thường thời gian sẽ không quá dài, tuy nhiên xem ra có người muốn mang chuyện của Võ Tam Tư ra nói rồi.
- Làm sao huynh biết?
Lý Trân khó hiểu hỏi.
Lý Đa Tộ cười lạnh một tiếng nói:
- Chuyện của Võ Tam Tư đã truyền khắp thành Lạc Dương, lại còn có lời tiên tri, nếu ngôn quan không nói, đó chính là sự thất trách của bọn họ.
Lý Đa Tộ dùng cánh tay huých Lý Trân một cái, miệng khẽ đẩy về hướng đằng trước đại điện:
- Có nhìn thấy không, huynh đệ Trương thị không tới.
Lý Trân đã nhìn thấy, phía bên phải đằng trước có hai chỗ trống, không có người ngồi, hoá ra đó là chỗ ngồi của huynh đệ Trương thị. Bọn họ vì sao không đến, chẳng lẽ là lảng tránh vụ án Trương Cảnh Hùng, với trí tuệ của huynh đệ Trương thị, bọn họ tuyệt đối không nghĩ đến chuyện này, đây chắc chắn là ám hiệu của Hoàng đế Võ Tắc Thiên, xem ra, trong lòng Võ Tắc Thiên đã hiểu rõ, hôm nay sẽ xảy ra chuyện gì?
Lý Trân lại nghĩ tới Công Tôn đại nương, hắn sau này mới dần dần biết, Công Tôn đại nương vừa là người chuyên làm đẹp của Võ Tắc Thiên, còn là tai mắt của Võ Tắc Thiên, trong phố xảy ra chuyện gì, Công Tôn đại nương đều sẽ kịp thời báo cho Võ Tắc Thiên.
Lúc này, trong đại điện có tiếng hét lớn:
- Hoàng đế bệ hạ giá lâm.
Trong đại điện lập tức an tĩnh, chỉ thấy nhiều đội thị vệ tay cầm binh khí nối đuôi nhau đi vào, cuối cùng có tám cung nữ cầm quạt tròn vây quanh Hoàng đế Đại Đường Võ Tắc Thiên đi vào từ cửa hông của đại điện, Võ Tắc Thiên ngồi ngay ngắn trên long tháp, bà đánh giá một chút số đại thần đông nghìn nghịt phía dưới, gật đầu với Thôi Húc. Thôi Húc lập tức hét lớn một tiếng:
- Bắt đầu thượng triều, hành lễ.
Hơn nghìn triều thần cùng nhau khom người thi lễ:
- Tham kiến Ngô hoàng bệ hạ.
Thanh thế đồ sộ, Võ Tắc Thiên cười khoát tay:
- Các vị ái khanh bình thân.
Trong đại điện an tĩnh lại, Võ Tắc Thiên lại chậm rãi nói:
- Hôm nay là đại triều, trẫm không có chuyện quân chính gì cần bàn luận, các vị ái khanh có tấu chương gì muốn dâng lên không?
Trong đại điện nhất thời lặng ngắt như tờ, lúc này, Ngự sử Đỗ Kính Chi bước ra khỏi hàng nói:
- Bệ hạ, vi thần có chuyện muốn tấu.
Lý Đa Tộ quay đầu thấp giọng nói với Lý Trân:
- Người này là Ngự sử đài phụ trách người của tứ quỹ, đồng thời chủ quản việc lấy lòng dân, chuyện xảy ra hai ngày nay nếu như y không nói, y cũng sẽ bị buộc tội.
Trong lòng Lý Trân hiểu rõ, hắn là người đứng đằng sau làm ra tất cả mọi chuyện, làm thế nào để khiến nó phát huy hiệu quả lớn nhất, thì là chuyện của người khác rồi, tỷ như vị Ngự sử Đỗ Kính Chi này, Lý Trân tin tưởng người đứng sau lưng y là Thái Bình công chúa.
Hơn nữa hắn biết rằng, vị Đỗ Kính Chi này muốn tấu chắc chắn không phải là chuyện lời tiên tri và bố cáo, chuyện kia không cần các đại thần thượng tấu, Võ Tắc Thiên sớm đã biết.
Lý Trân nhanh chóng liếc nhìn Võ Tam Tư, phát hiện sắc mặt y tái nhợt, cả người hơi run rẩy, Lý Trân cười, hắn mỏi mắt mong chờ.
Đỗ Kính Chi giơ cao một quyển tấu chương, cao giọng nói:
- Bệ hạ, đây là cáo trạng của Tô Hoành Huy đại tướng quân Tả Vệ trước đây, tố cáo Lương Vương can thiệp quân vụ, khiến cho quân Đường đại bại trong cuộc chiến ở Liêu Đông, chủ soái Vương Hiếu Kiệt bỏ mình, chứng cớ vô cùng xác thực, mong bệ hạ xem qua.
Lời nói này của Đỗ Kính Chi khiến văn võ bá quan trong triều đình xôn xao một trận, tất cả mọi người còn tưởng rằng Đỗ Kính Chi sẽ nói việc lời tiên tri và bố cáo, không ngờ lại nhắc đến chuyện cũ, Võ Tắc Thiên có chút không vui nói:
- Đỗ Ngự sử, vụ án này không phải có kết luận rồi sao? Vì sao ngươi lại muốn đề xuất ra?
- Bệ hạ, bởi vì trước đây không có chứng cớ, mà bây giờ vi thần đã có chứng cớ xác thực, nếu vi thần biết chuyện mà không báo lên, thì phạm tội khi quân, vi thần không dám làm chuyện như vậy.
Hay cho một câu biết chuyện không báo là tội khi quân, Đỗ Kính Chi chụp mũ như vậy, ngay cả Võ Tắc Thiên cũng không có cách nào, bà lại hỏi:
- Ngươi có chứng cớ gì?
Đỗ Kính Chi lấy thư ra, hai tay dâng lên:
- Đây là thư Lương Vương tự mình viết cho Tô Hoành Huy, mong bệ hạ xem qua.
Tất cả mọi người đều ngây ngẩn cả người, ngay cả Võ Tam Tư cũng chấn động, thủ hạ của y không phải nói là thư này đã bị đốt rụi rồi sao? Sao có thể vẫn còn tồn tại.
Một thái giám đi xuống, nhận lấy thư, đưa cho Võ Tắc Thiên. Võ Tắc Thiên mở thư ra, lập tức nhận ra bút tích của Võ Tam Tư, Võ Tắc Thiên lúc này giận tím mặt, miễn cưỡng xem hết thư Võ Tam Tư viết cho Tô Hoành Huy. Võ Tắc Thiên rốt cuộc không kìm được sự tức giận, căm tức liếc mắt nhìn Võ Tam Tư một cái, đứng lên phất tay áo, giận đùng đùng đi khỏi.
Triều thần ban đầu vốn định xem một hồi tranh luận phấn khích đều ngây ngẩn cả người, không ai nghĩ tới Thánh Thượng không ngờ lại phất tay áo bỏ đi, triều hội mới bắt đầu chưa đến một khắc đã kết thúc, tất cả mọi người đều nhìn về hướng Địch Nhân Kiệt. Địch Nhân Kiệt là người đứng đầu các quan, nên khuyên Thánh Thượng quay lại hay là tất cả mọi người tan triều?
Nhân Kiệt cũng không thể không bội phục sự khôn khéo của Thánh Thượng, phỏng chừng lá thư này khiến cho triều hội không thể tiếp tục rồi, cho nên Thánh Thượng mới đi luôn, cũng tránh khỏi việc vạch trần công khai xảy ra xấu hổ lúng túng.
Địch Nhân Kiệt liền nói với mọi người:
- Mọi người giải tán đi.
Triều thần lúc này mới túm năm tụm ba rời khỏi Minh đường, đều đi về hướng phòng nghỉ. Lúc này, Địch Nhân Kiệt bước nhanh về hướng ngự thư phòng của Võ Tắc Thiên, đi đến điện Trinh Quán, ông đợi Hậu thị vệ thay ông bẩm báo.
Một lát sau, một thái giám chạy đến nói:
- Thật xin lỗi, Địch tướng quốc, Thánh Thượng thân thể có chút không khoẻ, đã về cung nghỉ ngơi rồi, Thánh Thượng nói muốn nghỉ ngơi một ngày, mong Địch tướng quốc quan tâm nhiều hơn.
Địch Nhân Kiệt biết rằng Thánh Thượng thật ra đang lảng tránh mình, hoặc là lá thư này quá xấu hổ, khiến cho bà khó có thể ăn nói với triều thần, hoặc bà cũng muốn kéo dài, khiến chuyện này biến thành chuyện nhỏ, hoặc là bà muốn suy nghĩ một chút, không mong người khác quấy rầy.
Địch Nhân Kiệt lắc lắc đầu, liền xoay người rời đi, ông cảm thấy nhất định phải nói chuyện với Lý Trân, ông biết một chút kế hoạch của Lý Trân, nhưng cụ thể thế nào, ông cũng không rõ ràng. Xem ra, nước cờ này quá độc ác, ảnh hưởng quá lớn đến Thánh Thượng.
Bọn Lý Trân rốt cuộc đã làm chuyện gì?
]Lời tiên tri đã truyền khắp thành Lạc Dương rồi, cách hiểu nó cũng càng ngày càng thâm sâu, càng ngày càng thấu triệt, không chỉ như thế, trong thành còn xuất hiện rất nhiều bố cáo, vạch trần tất cả những chuyện xấu trước đây y từng làm, tỷ như mười năm trước, y chiếm đoạt đất của bốn mươi gia đình ở Vĩnh Khang phường Trường An, trong đó có tám gia đình uống thuốc độc tự sát.
Việc này được kể lại rất tỉ mỉ, cũng không phải bịa đặt, đều là sự thật được y che giấu nhiều năm. Khiến Võ Tam Tư hoảng sợ chính là việc này chỉ có một số ít người trong gia tộc Võ thị biết được, làm sao lại bị người truyền ra ngoài, chẳng lẽ là....
Võ Tam Tư nghĩ tới Võ Thừa Tự, những chuyện trước đây của y chỉ có tên khốn kiếp đó biết được rõ nhất, y lại vạch trần tất cả những chuyện xấu của mình, nhất định là y. Võ Tam Tư hận đến nghiến răng nghiến lợi, cũng chỉ thiếu điều lấy một cây đao tự tay róc xương lóc thịt cái tên khốn kiếp kia thôi.
- Địch tướng quốc!
Võ Tam Tư bỗng nhiên nhìn thấy Địch Nhân Kiệt, y vội vàng đi qua.
Địch Nhân Kiệt đang nói chuyện cùng với Ngự sử đại phu Trương Giản Chi và Trung thư Thị lang Diêu Sùng, thấy Võ Tam Tư đi về phía này, Trương Giản Chi chán ghét trừng mắt nhìn y một cái, xoay người đi, Diêu Sùng cũng không muốn nói chuyện với Võ Tam Tư, cáo từ trước.
Địch Nhân Kiệt cười ha hả nói:
- Lương Vương điện hạ tìm ta có chuyện gì sao?
Võ Tam Tư giống như quơ được cây cỏ cứu mạng, vội la lên:
- Địch tướng quốc, những lời nói ác ý hãm hại ta kia, tướng quốc tuyệt đối đừng tin là thật.
Địch Nhân Kiệt cười thản nhiên:
- Thật thì không làm giả được, mà giả dối thì cũng không thể thành thật được, cây ngay không sợ chết đứng, thanh giả tự thanh, điện hạ việc gì phải để trong lòng.
Võ Tam Tư mặt nóng lên, lại vội vàng nói:
- Ta chỉ sợ ba người thành hổ, nếu hôm nay Thánh Thượng hỏi đến việc này, Địch tướng quốc nhất định phải giúp ta nói đỡ một câu.
Dừng một chút, Võ Tam Tư lại thấp giọng nói:
- Chuyện lệnh lang thăng làm Thái thú Hình Châu để cho ta.
Địch Nhân Kiệt cười cười:
- Đa tạ ý tốt của điện hạ, nhưng mà hôm nay có rất nhiều chuyện chính vụ cần phải thương lượng, Thánh Thượng chưa chắc sẽ chú ý đến chuyện này, ta cảm thấy điện hạ lo lắng nhiều quá rồi.
Võ Tam Tư dẫm phải một cái đinh mềm rồi, y vốn hi vọng Địch Nhân Kiệt có thể giúp đỡ bình ổn chuyện này, nhưng Địch Nhân Kiệt rõ ràng định đứng ngoài chuyện này, Võ Tam Tư bất đắc dĩ, chỉ đành ngượng ngùng đi khỏi.
Lý Trân một mình đứng ở góc sáng sủa, mấy năm nay tuy rằng hắn phát triển nhanh chóng, nhưng trên thực tế, hắn cũng không tạo quan hệ với triều thần, mà chỉ lăn lộn trong vòng quyền quý, trong đám triều thần hắn không có sự tích đặc sắc gì cả, tất nhiên cũng không có uy vọng gì, rất nhiều triều thần chỉ coi hắn là con rể của Địch tướng quốc.
Tuy nhiên, trên quảng trường mấy nghìn người đang bàn luận một chuyện, đúng là kiệt tác của hắn, nhưng bọn họ lại không biết. Loại cảm giác này không khỏi khiến hắn có chút đắc ý.
- A Trân.
Sau lưng có người gọi hắn, không cần phải nói, trong Hoàng thành người gọi tên mụ của hắn, trừ nhạc phụ đại nhân Địch Nhân Kiệt không còn người nào khác. Lý Trân quay đầu lại, chỉ thấy Địch Nhân Kiệt cười cười đứng phía sau hắn, đằng sau còn có một người đi theo, Lý Trân biết y, Đại tướng quân Tả Võ Lâm Lý Đa Tộ, năm đó mình ở Liêu Đông từng hợp tác với y tiêu diệt Lý Tận Trung.
Lý Trân vội vàng khom người thi lễ, Địch Nhân Kiệt khẽ cười nói:
- Ta biết con lần đầu tiên vào triều, trong này có chút quy tắc, không thể xằng bậy, nếu không sẽ bị người khác nhạo báng, cho nên ta bảo Lý tướng quân đến giúp con một chút, đến lúc đó hai người sẽ đứng cùng một chỗ, đi theo y là được.
Lý Trân không ngờ Địch Nhân Kiệt lại suy xét chu đáo như vậy, trong lòng không nhịn được có chút cảm động. Hắn vội vàng ôm quyền thi lễ với Lý Đa Tộ:
- Phiền tướng quân rồi.
Lý Đa Tộ thi lễ cười nói:
- Có thể giúp Đôn Hoàng hầu, chuyện như vậy là vinh hạnh của ta.
Lý Trân trong triều đình được mọi người gọi là Đôn Hoàng hầu bởi vì hắn xuất thân từ Đôn Hoàng, thêm nữa chức vị của hắn cũng lấy hai chữ Đôn Hoàng, cho nên tất cả mọi người đều gọi hắn là Đôn Hoàng hầu, tuy nhiên bây giờ Lý Trân được phong làm huyện công, danh hiệu Đôn Hoàng hầu này cũng không còn bao nhiêu người gọi nữa.
Lúc này xa xa truyền đến tiếng chuông du dương, đã đến giờ vào triều, các đại thần đều đi về hướng bậc thang Minh đường, rất nhanh liền xếp thành hai hàng rất dài trước bậc thang.
Ngự sử trong điện hét to một tiếng:
- Đã đến giờ, vào điện.
Trong tiếng nhạc của chuông đồng, hơn một ngàn văn võ đại thần chậm rãi đi vào trong Minh đường.
Đây đúng là lần đầu tiên Lý Trân vào triều, mặc dù từ sau khi hắn đảm nhiệm việc đóng giữ Tây Kinh, hoàn toàn có tư cách vào triều, nhưng luôn có nguyên nhân này nọ khiến hắn trễ nải việc vào triều.
Lý Trân đi theo Lý Đa Tộ đứng ở phía sau đại điện Minh đường, ánh sáng bốn phía hơi tối, bên cạnh là một cây cột trụ, giống như đang ẩn thân, người bình thường sẽ không chú ý tới sự tồn tại của hắn.
- Hôm nay không có đề tài thảo luận từ trước!
Lý Đa Tộ nhỏ giọng nói với Lý Trân:
- Hôm nay là đại triều hội, bình thường thời gian sẽ không quá dài, tuy nhiên xem ra có người muốn mang chuyện của Võ Tam Tư ra nói rồi.
- Làm sao huynh biết?
Lý Trân khó hiểu hỏi.
Lý Đa Tộ cười lạnh một tiếng nói:
- Chuyện của Võ Tam Tư đã truyền khắp thành Lạc Dương, lại còn có lời tiên tri, nếu ngôn quan không nói, đó chính là sự thất trách của bọn họ.
Lý Đa Tộ dùng cánh tay huých Lý Trân một cái, miệng khẽ đẩy về hướng đằng trước đại điện:
- Có nhìn thấy không, huynh đệ Trương thị không tới.
Lý Trân đã nhìn thấy, phía bên phải đằng trước có hai chỗ trống, không có người ngồi, hoá ra đó là chỗ ngồi của huynh đệ Trương thị. Bọn họ vì sao không đến, chẳng lẽ là lảng tránh vụ án Trương Cảnh Hùng, với trí tuệ của huynh đệ Trương thị, bọn họ tuyệt đối không nghĩ đến chuyện này, đây chắc chắn là ám hiệu của Hoàng đế Võ Tắc Thiên, xem ra, trong lòng Võ Tắc Thiên đã hiểu rõ, hôm nay sẽ xảy ra chuyện gì?
Lý Trân lại nghĩ tới Công Tôn đại nương, hắn sau này mới dần dần biết, Công Tôn đại nương vừa là người chuyên làm đẹp của Võ Tắc Thiên, còn là tai mắt của Võ Tắc Thiên, trong phố xảy ra chuyện gì, Công Tôn đại nương đều sẽ kịp thời báo cho Võ Tắc Thiên.
Lúc này, trong đại điện có tiếng hét lớn:
- Hoàng đế bệ hạ giá lâm.
Trong đại điện lập tức an tĩnh, chỉ thấy nhiều đội thị vệ tay cầm binh khí nối đuôi nhau đi vào, cuối cùng có tám cung nữ cầm quạt tròn vây quanh Hoàng đế Đại Đường Võ Tắc Thiên đi vào từ cửa hông của đại điện, Võ Tắc Thiên ngồi ngay ngắn trên long tháp, bà đánh giá một chút số đại thần đông nghìn nghịt phía dưới, gật đầu với Thôi Húc. Thôi Húc lập tức hét lớn một tiếng:
- Bắt đầu thượng triều, hành lễ.
Hơn nghìn triều thần cùng nhau khom người thi lễ:
- Tham kiến Ngô hoàng bệ hạ.
Thanh thế đồ sộ, Võ Tắc Thiên cười khoát tay:
- Các vị ái khanh bình thân.
Trong đại điện an tĩnh lại, Võ Tắc Thiên lại chậm rãi nói:
- Hôm nay là đại triều, trẫm không có chuyện quân chính gì cần bàn luận, các vị ái khanh có tấu chương gì muốn dâng lên không?
Trong đại điện nhất thời lặng ngắt như tờ, lúc này, Ngự sử Đỗ Kính Chi bước ra khỏi hàng nói:
- Bệ hạ, vi thần có chuyện muốn tấu.
Lý Đa Tộ quay đầu thấp giọng nói với Lý Trân:
- Người này là Ngự sử đài phụ trách người của tứ quỹ, đồng thời chủ quản việc lấy lòng dân, chuyện xảy ra hai ngày nay nếu như y không nói, y cũng sẽ bị buộc tội.
Trong lòng Lý Trân hiểu rõ, hắn là người đứng đằng sau làm ra tất cả mọi chuyện, làm thế nào để khiến nó phát huy hiệu quả lớn nhất, thì là chuyện của người khác rồi, tỷ như vị Ngự sử Đỗ Kính Chi này, Lý Trân tin tưởng người đứng sau lưng y là Thái Bình công chúa.
Hơn nữa hắn biết rằng, vị Đỗ Kính Chi này muốn tấu chắc chắn không phải là chuyện lời tiên tri và bố cáo, chuyện kia không cần các đại thần thượng tấu, Võ Tắc Thiên sớm đã biết.
Lý Trân nhanh chóng liếc nhìn Võ Tam Tư, phát hiện sắc mặt y tái nhợt, cả người hơi run rẩy, Lý Trân cười, hắn mỏi mắt mong chờ.
Đỗ Kính Chi giơ cao một quyển tấu chương, cao giọng nói:
- Bệ hạ, đây là cáo trạng của Tô Hoành Huy đại tướng quân Tả Vệ trước đây, tố cáo Lương Vương can thiệp quân vụ, khiến cho quân Đường đại bại trong cuộc chiến ở Liêu Đông, chủ soái Vương Hiếu Kiệt bỏ mình, chứng cớ vô cùng xác thực, mong bệ hạ xem qua.
Lời nói này của Đỗ Kính Chi khiến văn võ bá quan trong triều đình xôn xao một trận, tất cả mọi người còn tưởng rằng Đỗ Kính Chi sẽ nói việc lời tiên tri và bố cáo, không ngờ lại nhắc đến chuyện cũ, Võ Tắc Thiên có chút không vui nói:
- Đỗ Ngự sử, vụ án này không phải có kết luận rồi sao? Vì sao ngươi lại muốn đề xuất ra?
- Bệ hạ, bởi vì trước đây không có chứng cớ, mà bây giờ vi thần đã có chứng cớ xác thực, nếu vi thần biết chuyện mà không báo lên, thì phạm tội khi quân, vi thần không dám làm chuyện như vậy.
Hay cho một câu biết chuyện không báo là tội khi quân, Đỗ Kính Chi chụp mũ như vậy, ngay cả Võ Tắc Thiên cũng không có cách nào, bà lại hỏi:
- Ngươi có chứng cớ gì?
Đỗ Kính Chi lấy thư ra, hai tay dâng lên:
- Đây là thư Lương Vương tự mình viết cho Tô Hoành Huy, mong bệ hạ xem qua.
Tất cả mọi người đều ngây ngẩn cả người, ngay cả Võ Tam Tư cũng chấn động, thủ hạ của y không phải nói là thư này đã bị đốt rụi rồi sao? Sao có thể vẫn còn tồn tại.
Một thái giám đi xuống, nhận lấy thư, đưa cho Võ Tắc Thiên. Võ Tắc Thiên mở thư ra, lập tức nhận ra bút tích của Võ Tam Tư, Võ Tắc Thiên lúc này giận tím mặt, miễn cưỡng xem hết thư Võ Tam Tư viết cho Tô Hoành Huy. Võ Tắc Thiên rốt cuộc không kìm được sự tức giận, căm tức liếc mắt nhìn Võ Tam Tư một cái, đứng lên phất tay áo, giận đùng đùng đi khỏi.
Triều thần ban đầu vốn định xem một hồi tranh luận phấn khích đều ngây ngẩn cả người, không ai nghĩ tới Thánh Thượng không ngờ lại phất tay áo bỏ đi, triều hội mới bắt đầu chưa đến một khắc đã kết thúc, tất cả mọi người đều nhìn về hướng Địch Nhân Kiệt. Địch Nhân Kiệt là người đứng đầu các quan, nên khuyên Thánh Thượng quay lại hay là tất cả mọi người tan triều?
Nhân Kiệt cũng không thể không bội phục sự khôn khéo của Thánh Thượng, phỏng chừng lá thư này khiến cho triều hội không thể tiếp tục rồi, cho nên Thánh Thượng mới đi luôn, cũng tránh khỏi việc vạch trần công khai xảy ra xấu hổ lúng túng.
Địch Nhân Kiệt liền nói với mọi người:
- Mọi người giải tán đi.
Triều thần lúc này mới túm năm tụm ba rời khỏi Minh đường, đều đi về hướng phòng nghỉ. Lúc này, Địch Nhân Kiệt bước nhanh về hướng ngự thư phòng của Võ Tắc Thiên, đi đến điện Trinh Quán, ông đợi Hậu thị vệ thay ông bẩm báo.
Một lát sau, một thái giám chạy đến nói:
- Thật xin lỗi, Địch tướng quốc, Thánh Thượng thân thể có chút không khoẻ, đã về cung nghỉ ngơi rồi, Thánh Thượng nói muốn nghỉ ngơi một ngày, mong Địch tướng quốc quan tâm nhiều hơn.
Địch Nhân Kiệt biết rằng Thánh Thượng thật ra đang lảng tránh mình, hoặc là lá thư này quá xấu hổ, khiến cho bà khó có thể ăn nói với triều thần, hoặc bà cũng muốn kéo dài, khiến chuyện này biến thành chuyện nhỏ, hoặc là bà muốn suy nghĩ một chút, không mong người khác quấy rầy.
Địch Nhân Kiệt lắc lắc đầu, liền xoay người rời đi, ông cảm thấy nhất định phải nói chuyện với Lý Trân, ông biết một chút kế hoạch của Lý Trân, nhưng cụ thể thế nào, ông cũng không rõ ràng. Xem ra, nước cờ này quá độc ác, ảnh hưởng quá lớn đến Thánh Thượng.
Bọn Lý Trân rốt cuộc đã làm chuyện gì?
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook