Đại Đường Cuồng Sĩ
-
Chương 380: Liên tục tạo áp lực
Trong ngự thư phòng, Võ Tắc Thiên giận dữ. Ngự Sử Trung Thừa Cát Húc phụ trách điều tra vụ án bị Trương Cảnh Hùng sát hại mang báo cáo điều tra tới, trong báo cáo có một tin làm người ta chấn động, Trương Cảnh Hùng lúc sắp chết dường như muốn viết ra tên hung thủ, 'Kẻ giết người, Lư… ", người bình thường đều sẽ nghĩ tới Lư Lăng Vương, bao gồm Võ Tắc Thiên cũng sẽ nghĩ tới hướng này.
Đứng bên cạnh là Thượng Quan Uyển Nhi và Võ Tam Tư. Nét mặt của Thượng Quan Uyển Nhi ngưng trọng, trong ánh mắt tràn đầy lo lắng, nàng biết rằng tình thế này bất lợi đối với Lý Hiển, bất kể là không phải Lý Hiển gây nên, nhưng chỉ cần mấy chữ bằng máu này, khả năng là cuối cùng cũng làm cho Lý Hiển chịu tội.
Trái ngược với Thượng Quan Uyển Nhi, mấy chữ bằng máu kia khiến Võ Tam Tư trở lên cuồng loạn nói:
- Bệ hạ, nhân chi tướng tử, Trương Cảnh Hùng trước khi chết lưu lại chỉ chứng nhận tất nhiên là thật, việc này không phải Lư Lăng Vương gây nên, nhưng tất nhiên có liên quan đến Lư Lăng Vương, mời bệ hạ hạ chỉ điều tra phủ Lư Lăng Vương, xem tài sản bị cướp đi có ở trong vương phủ hay không.
Võ Tam Tư thấy mình được lợi trong chuyện này, Trương Cảnh Hùng bị giết, huynh đệ Trương thị sao có thể từ bỏ ý đồ, y nhất định phải lợi dụng cơ hội này hoàn toàn diệt trừ Lư Lăng Vương Lý Hiển, con đường đi đến ngôi vị Thái tử của y đã ít chướng ngại hơn rất nhiều.
Thượng Quan Uyển Nhi không thể nhịn được nữa, bác bỏ lời của Võ Tam Tư nói:
- Lương Vương điện hạ liên tưởng thật sự là phong phú, viết là Lư, nhất định là Lư Lăng Vương gây nên, nếu viết là chữ Lương, vậy là Lương Vương gây nên hay sao?
- Ngươi. Ngươi quả thực chính là nói bậy bạ rồi.
Võ Tam Tư chỉ vào Thượng Quan Uyển Nhi tức giận nói.
Thượng Quan Uyển Nhi không quan tâm lời nói của Võ Tam Tư, bẩm với Võ Tắc Thiên:
- Bệ hạ, một chữ Lư cũng không thể nói lên vấn đề gì, cũng không thể nói đó chính là Lư Lăng Vương. Cho dù Lư Lăng Vương có ý đồ như vậy, làm sao chứng minh mấy chữ đó chính là Trương Cảnh Hùng viết. Bệ hạ, Lư Lăng Vương mấy năm này sức khỏe không tốt, mọi người đều biết, ông ta sao có tâm đi giết Trương Cảnh Hùng?
Võ Tam Tư lạnh hừ lạnh một tiếng:
- Hắn có ý đó, không có nghĩa là bên cạnh hắn không có người có ý đó.
- Đủ rồi!
Võ Tắc Thiên tức giận quát một tiếng, hai người đã ngừng cãi vã. Hai năm qua bà cảm thấy đã già đi rất nhiều, sức khỏe cũng không tốt như trước, tinh thần không tốt, Võ Tam Tư và Thượng Quan Uyển Nhi cãi vã, khiến bà rất dau đầu, bà mất hứng hỏi:
- Hai vị Trương tướng quân sao vẫn chưa tới?
- Bệ hạ, chúng thần tới rồi!
Huynh đệ Trương thị bước nhanh đi vào thư phòng, cùng nhau quỳ xuống
- Thần tham kiến bệ hạ!
- Đứng lên đi!
Võ Tắc Thiên khoát tay:
- Trẫm đã nói bao nhiêu lần, không cần quỳ nữa, các khanh đều không nghe.
- Quỳ trước bệ hạ, huynh đệ chúng thần cam tâm tình nguyện.
Trong lòng Võ Tắc Thiên lập tức vui vẻ trở lại, lại thấy hai người mắt sáng răng trắng tinh, ngôi ngô khác thường, trong lòng lại trìu mến không ngừng, vẫy tay nói:
- Các khanh đứng phía sau trẫm.
Nhị Trương tức khắc đứng phía sau Võ Tắc Thiên, thuận tay đấm vai giúp bà. Trong lòng Võ Tắc Thiên cực kỳ vui mừng, giữ chặt tay hai người nói:
- Trẫm biết trong lòng các ngươi đau đớn, các ngươi yên tâm, trẫm nhất định sẽ đòi lại công bằng cho các ngươi.
Thượng Quan Uyển Nhi thấy Thánh Thượng như gà mẹ che chở hai con gà con, thở dài trong lòng một tiếng, 'Thánh Thượng đã hoàn toàn bị hai người kia mê hoặc rồi.'
Lúc này, Võ Tam Tư a dua nói:
- Hai vị Đại tướng quân, Ngự Sử Đài đã điều tra được một chút manh mối, Cảnh Hùng tướng quân trước khi chết, viết, 'Kẻ giết người, Lư của Lư Sơn.
Nói xong, Võ Tam Tư nhìn huynh đệ Trương thị chờ đợi. Võ Tắc Thiên lại dịu dàng hỏi bọn họ nói:
- Các khanh nghĩ thế nào?
Ý này, chỉ cho hai người rằng là Lư Lăng Vương gây nên. Võ Tắc Thiên vừa muốn nói, Thượng Quan Uyển Nhi lập tức khẩn trương, nàng muốn nói vài lời, lại cũng không biết nói từ đâu.
Trương Xương Tông và Trương Dịch Chi nhìn nhau. Trương Xương Tông lẩm bẩm nói:
- Thật ra..thật ra Trương Cảnh Hùng không biết chữ.
Những lời này thực ngoài dự đoán của mọi người, tất cả mọi người ngây ra, nếu Trương Cảnh Hùng không biết chữ, mấy chữ bằng máu kia hiển nhiên có ai đó vu oan rồi.
Võ Tam Tư không để ý đến thay đổi thái độ của Huynh đệ Trương thị. Y vẫn như cũ đắm chìm trong suy nghĩ lật đổ Lý Hiển. Võ Tam Tư lập tức vội la lên:
- Ta cùng Cảnh Hùng tướng quân từng có tiếp xúc qua, hắn tuy rằng không biết nhiều chữ lắm, nhưng hắn vẫn biết viết một ít chữ, mấy chữ này rất đơn giản, hắn sẽ biết viết.
Thượng Quan Uyển Nhi lại nhẹ nhàng thở dài, xem ra huynh đệ Trương thị không hề muốn theo đuổi việc này đến cùng, tuy rằng làm cho nàng cảm thấy kinh ngạc, nhưng ít ra Lư Lăng Vương tạm thời an toàn, nàng biết điều lùi lại một bước, không nhiều chuyện nữa.
Võ Tắc Thiên cũng rất kinh ngạc, đây cũng không phải là tính cách ân oán rõ ràng của nhị Trương. Bà suy nghĩ một chút, liền hiểu được, đây là họ sợ bà khó xử, dù sao Lý Hiển là con của bà, trong lòng Võ Tắc Thiên càng thêm trấn an, hai vị lang quân thật sự có tình người, Võ Tắc Thiên càng muốn thay bọn họ lấy lại công bằng.
Võ Tắc Thiên trầm ngâm một chút, nói với Ngự Sử Trung Thừa Cát Húc đứng ở cửa:
- Cát Trung Thừa, ngươi điều tra lại việc này đi, trẫm cho ngươi thời gian ba ngày, cần phải cho trẫm một câu trả lời.
- Vi thần tuân chỉ!
Võ Tam Tư từ hoàng cung đi ra, vội vàng đi về phủ của y. Mặc dù y khá ngu dốt, nhưng y vẫn thấy có chút không ổn, trước mắt là lúc y đăng cơ lên làm Thái Tử, xảy ra chuyện này, vậy chuyện này và chuyện y đăng cơ phải chăng có liên quan?
Xe ngựa chạy nhanh trên đường cái, Võ Tam Tư tọa trong xe ngựa nghĩ ngợi lung tung. Lúc này, y bỗng nhiên nghe thấy vài câu ca, 'Võ Tam Tư, hồ Câu Khế, thu nhận ngọc, hại trung lương, nếu làm đế, thiên hạ sụp đổ, Võ thị diệt vong.'
Võ Tam Tư kinh ngạc, gấp giọng lệnh:
- Dừng xe!
Xe ngựa két một tiếng rồi dừng lại, Võ Tam Tư kéo rèm cửa xe, chỉ vài đứa trẻ con cách đó không xa, nói:
- Bắt mấy nhóc con tới đây cho ta!
Vài tên thị vệ giục ngựa chạy đi, mấy đứa trẻ sợ quá chạy trốn tứ phương. Thị vệ bắt được một đứa trong số đó, không để ý nó khóc lóc kêu gào, ném nó đến trước xe ngựa. Võ Tam Tư giận dữ hỏi :
- Là ai dạy các ngươi hát như thế này, nói!
Đứa bé sợ tới mức cả người run lên, thút tha thút thít nói:
- Đại gia, ở đây đều hát như thế!
Lúc này, càng ngày càng nhiều dân chúng kéo tới. Võ Tam Tư tức giận, y không muốn bị vây xem, ra lệnh:
- Đánh xe ngựa đi!
Xe ngựa chậm rãi khởi hành, bỏ đứa trẻ lại đi hướng nam, mẹ đứa trẻ tiến lên ôm lấy đứa con vội vàng lui về phía sau, bốn phía hơn một ngàn dân chỉ trỏ, bình luận.
Trong lòng Võ Tam Tư cực kỳ tức giận, bài hát thiếu nhi này không giống lời đồn bình thường, cái này gọi là lời tiên tri, là một phương thức hãm hại rất lợi hại, triều đình nhất định sẽ điều tra ra ngọn nguồn, tra được người nào thì đều là tử tội.
Nhưng về phương diện khác, chỉ cần lời tiên đoán này tồn tại, kẻ bị tạo lời đồn nhất định sẽ chịu ảnh hưởng, tại vì đây là thời điểm y sắp sửa được phong làm Thái Tử, kinh thành xuất hiện lời tiên đoán, cho dù Thánh Thượng tâm ý không đổi, nhưng nhất định sẽ lùi lại việc sắc phong Thái Tử.
Hơn nữa trong khúc hát vừa rồi hát câu hồ Câu Khế, nhận băng ngọc, khiến y nghĩ tới năm đó Ất Vũ Oan đưa khối băng ngọc hiếm có tới, chỉ có rất ít người biết khối băng ngọc kia, không ngờ bây giờ truyền tới đây rồi, cũng chứng tỏ lời tiên đoán là thật, nếu bị Thánh Thượng biết
Võ Tam Tư chợt lạnh cả người, lệnh xe ngựa về phủ. Xảy ra nhiều chuyện như vậy, y muốn tìm Minh tiên sinh thương lượng thật kỹ lưỡng đối sách một chút.
Xe ngựa của Võ Thừa Tự mới đến trước cửa phủ, quản gia liền từ trên bậc thang chạy gấp tới, hoảng sợ hô:
- Vương gia! Minh tiên sinh. .. Minh tiên sinh đã xảy ra chuyện rồi.
- Sao lại thế này, xảy ra chuyện gì?
Trong lòng Võ Thừa Tự cảm thấy lo lắng, vội hỏi.
- Nửa canh giờ trước, tiên sinh bỗng nhiên ngã sấp xuống, đau đớn lăn lộn, khi y sư được mời đến, tiên sinh đã không được….
- Hắn hiện tại thế nào rồi?
Võ Thừa Tự nắm vạt áo quản gia, hô to.
Quản gia cúi đầu:
- Minh tiên sinh đã đi rồi.
Võ Thừa Tự cảm thấy trước mắt tối sầm, suýt nữa ngã xuống đất.
Màn đêm vừa buông xuống, người đi đường đều về nhà, cho dù không thể về nhà, cũng sẽ tìm một tửu quán ngồi xuống, uống một chén rượu ngon xóa tan đi một ngày mỏi mệt.
Ở trong phường Phúc Lộc bờ nam Lạc Thủy, một chiếc xe ngựa rất bình thường lái vào cửa phường, chiếc xe ngựa này và những chiếc xe ngựa trên đường khác hoàn toàn giống nhau, thậm chí còn hơi cũ, thế cho nên không có ai để mắt đến.
Xe ngựa dừng lại trước một ngõ nhỏ, một người đàn ông trung niên từ trong xe ngựa đi ra, cười hỏi:
- Chính là chỗ này sao?
- Hồi bẩm lão gia, chính là chỗ này.
Tùy tùng vội vàng đi trước tiến vào ngõ nhỏ gõ cửa, người đàn ông trung niên cũng đi vào trong ngõ nhỏ sâu hơn mười bước này.
Ở cuối ngõ nhỏ là một tòa không lớn, ước khoảng hai ba mẫu, trong viện có một cây đại thụ cao vút như che, tùy tùng tiến lên gõ cửa:
- Ai da!
Một nữ nhân trẻ tuổi kêu lên một tiếng, lập tức cửa mở một đường nhỏ.
Là một thiếu phụ bộ dạng thanh tú, nàng nhìn một chút, chần chừ hỏi:
- Các ngươi tìm ai?
Người đàn ông trung niên đi lên trước cười nói:
- Ta tìm tướng quân Tô Hồng Huy, đây là nhà hắn sao?
- Trượng phu của ta ở nhà, nhưng nơi này không có người nào là Tô tướng quân.
Thiếu phụ lạnh lùng nói.
Người đàn ông trung niên mỉm cười:
- Vậy thì đi tìm trượng phu ngươi đi!
Người đàn ông trung niên tay lấy ra tấm thẻ bài, đưa cho thiếu phụ. Thiếu phụ không biết chữ, nàng do dự một chút nói:
- Xin chờ một chút!
Nàng đóng cửa lại, bước nhanh trở về phòng. Tùy tùng giận dữ, muốn phá cửa, người đàn ông trung niên ngăn cản gã:
- Không nên tính toán với một nữ nhân.
Chỉ trong chốc lát, nghe thấy tiếng bước chân dồn dập, giọng một nam tử giận dữ mắng mỏ:
- Sao nàng dám vô lễ như vậy!
Cửa mở, Tô Hồng Huy mặt râu rậm xuất hiện ở cửa, gã quỳ xuống:
- Ty chức tham kiến Tương Vương điện hạ!
Người đàn ông trung niên này dĩ nhiên là Tương Vương Lý Đán, tìm đến Tô Hồng Huy đó là sách lược thứ hai của Lý Trân, chính diện giao phong, Lý Trân hy vọng Lý Đán tự mình xuất mã. Tuy rằng Thái Bình công chúa muốn thay hoàng huynh tìm đến Tô Hồng Huy, nhưng Lý Đán lại không bằng lòng, nhất định phải tự mình đến, cuối cùng Thái Bình công chúa đành phải nhượng bộ.
Lý Đán khẽ cười nói:
- Nơi này không phải là nơi để nói chuyện, chúng ta có thể đi vào trong không?
Tô Hồng Huy cuống quít đứng dậy:
- Điện hạ, mời vào!
Gã dẫn Lý Đán và vài tên tùy tùng vào trong, lại lệnh nữ nhân đi pha trà tiếp đãi. Bởi vì Vương Hiếu Kiệt chết trận nên Tô Hồng Huy bị truy trách nhiệm, tuy rằng Binh bộ yêu cầu xử trảm gã, nhưng Lâu Sư Đức nói đỡ cho gã, nói gã có lập công chuộc tội, cuối cùng Võ Tắc Thiên cách chức gã giáng làm thường dân.
Trong lòng Tô Hồng Huy tràn đầy thiệt thòi uất ức, gã hàng năm đều theo gia hương chạy tới kinh thành trình bày chi tiết, nhưng hàng năm đều không có bất kỳ kết quả gì, khiến gã hơi nản chí.
Phủ của Tô Hồng Huy ở kinh thành đã bị Binh bộ lấy đi, gã chỉ có thể ở kinh thành thuê một nhà nhỏ, do tiểu thiếp gã quản lý. Tô Hồng Huy tuyệt đối không ngờ, Tương Vương Lý Đán lại tìm gã, trong lòng gã lập tức sinh ra một tia hy vọng.
Đứng bên cạnh là Thượng Quan Uyển Nhi và Võ Tam Tư. Nét mặt của Thượng Quan Uyển Nhi ngưng trọng, trong ánh mắt tràn đầy lo lắng, nàng biết rằng tình thế này bất lợi đối với Lý Hiển, bất kể là không phải Lý Hiển gây nên, nhưng chỉ cần mấy chữ bằng máu này, khả năng là cuối cùng cũng làm cho Lý Hiển chịu tội.
Trái ngược với Thượng Quan Uyển Nhi, mấy chữ bằng máu kia khiến Võ Tam Tư trở lên cuồng loạn nói:
- Bệ hạ, nhân chi tướng tử, Trương Cảnh Hùng trước khi chết lưu lại chỉ chứng nhận tất nhiên là thật, việc này không phải Lư Lăng Vương gây nên, nhưng tất nhiên có liên quan đến Lư Lăng Vương, mời bệ hạ hạ chỉ điều tra phủ Lư Lăng Vương, xem tài sản bị cướp đi có ở trong vương phủ hay không.
Võ Tam Tư thấy mình được lợi trong chuyện này, Trương Cảnh Hùng bị giết, huynh đệ Trương thị sao có thể từ bỏ ý đồ, y nhất định phải lợi dụng cơ hội này hoàn toàn diệt trừ Lư Lăng Vương Lý Hiển, con đường đi đến ngôi vị Thái tử của y đã ít chướng ngại hơn rất nhiều.
Thượng Quan Uyển Nhi không thể nhịn được nữa, bác bỏ lời của Võ Tam Tư nói:
- Lương Vương điện hạ liên tưởng thật sự là phong phú, viết là Lư, nhất định là Lư Lăng Vương gây nên, nếu viết là chữ Lương, vậy là Lương Vương gây nên hay sao?
- Ngươi. Ngươi quả thực chính là nói bậy bạ rồi.
Võ Tam Tư chỉ vào Thượng Quan Uyển Nhi tức giận nói.
Thượng Quan Uyển Nhi không quan tâm lời nói của Võ Tam Tư, bẩm với Võ Tắc Thiên:
- Bệ hạ, một chữ Lư cũng không thể nói lên vấn đề gì, cũng không thể nói đó chính là Lư Lăng Vương. Cho dù Lư Lăng Vương có ý đồ như vậy, làm sao chứng minh mấy chữ đó chính là Trương Cảnh Hùng viết. Bệ hạ, Lư Lăng Vương mấy năm này sức khỏe không tốt, mọi người đều biết, ông ta sao có tâm đi giết Trương Cảnh Hùng?
Võ Tam Tư lạnh hừ lạnh một tiếng:
- Hắn có ý đó, không có nghĩa là bên cạnh hắn không có người có ý đó.
- Đủ rồi!
Võ Tắc Thiên tức giận quát một tiếng, hai người đã ngừng cãi vã. Hai năm qua bà cảm thấy đã già đi rất nhiều, sức khỏe cũng không tốt như trước, tinh thần không tốt, Võ Tam Tư và Thượng Quan Uyển Nhi cãi vã, khiến bà rất dau đầu, bà mất hứng hỏi:
- Hai vị Trương tướng quân sao vẫn chưa tới?
- Bệ hạ, chúng thần tới rồi!
Huynh đệ Trương thị bước nhanh đi vào thư phòng, cùng nhau quỳ xuống
- Thần tham kiến bệ hạ!
- Đứng lên đi!
Võ Tắc Thiên khoát tay:
- Trẫm đã nói bao nhiêu lần, không cần quỳ nữa, các khanh đều không nghe.
- Quỳ trước bệ hạ, huynh đệ chúng thần cam tâm tình nguyện.
Trong lòng Võ Tắc Thiên lập tức vui vẻ trở lại, lại thấy hai người mắt sáng răng trắng tinh, ngôi ngô khác thường, trong lòng lại trìu mến không ngừng, vẫy tay nói:
- Các khanh đứng phía sau trẫm.
Nhị Trương tức khắc đứng phía sau Võ Tắc Thiên, thuận tay đấm vai giúp bà. Trong lòng Võ Tắc Thiên cực kỳ vui mừng, giữ chặt tay hai người nói:
- Trẫm biết trong lòng các ngươi đau đớn, các ngươi yên tâm, trẫm nhất định sẽ đòi lại công bằng cho các ngươi.
Thượng Quan Uyển Nhi thấy Thánh Thượng như gà mẹ che chở hai con gà con, thở dài trong lòng một tiếng, 'Thánh Thượng đã hoàn toàn bị hai người kia mê hoặc rồi.'
Lúc này, Võ Tam Tư a dua nói:
- Hai vị Đại tướng quân, Ngự Sử Đài đã điều tra được một chút manh mối, Cảnh Hùng tướng quân trước khi chết, viết, 'Kẻ giết người, Lư của Lư Sơn.
Nói xong, Võ Tam Tư nhìn huynh đệ Trương thị chờ đợi. Võ Tắc Thiên lại dịu dàng hỏi bọn họ nói:
- Các khanh nghĩ thế nào?
Ý này, chỉ cho hai người rằng là Lư Lăng Vương gây nên. Võ Tắc Thiên vừa muốn nói, Thượng Quan Uyển Nhi lập tức khẩn trương, nàng muốn nói vài lời, lại cũng không biết nói từ đâu.
Trương Xương Tông và Trương Dịch Chi nhìn nhau. Trương Xương Tông lẩm bẩm nói:
- Thật ra..thật ra Trương Cảnh Hùng không biết chữ.
Những lời này thực ngoài dự đoán của mọi người, tất cả mọi người ngây ra, nếu Trương Cảnh Hùng không biết chữ, mấy chữ bằng máu kia hiển nhiên có ai đó vu oan rồi.
Võ Tam Tư không để ý đến thay đổi thái độ của Huynh đệ Trương thị. Y vẫn như cũ đắm chìm trong suy nghĩ lật đổ Lý Hiển. Võ Tam Tư lập tức vội la lên:
- Ta cùng Cảnh Hùng tướng quân từng có tiếp xúc qua, hắn tuy rằng không biết nhiều chữ lắm, nhưng hắn vẫn biết viết một ít chữ, mấy chữ này rất đơn giản, hắn sẽ biết viết.
Thượng Quan Uyển Nhi lại nhẹ nhàng thở dài, xem ra huynh đệ Trương thị không hề muốn theo đuổi việc này đến cùng, tuy rằng làm cho nàng cảm thấy kinh ngạc, nhưng ít ra Lư Lăng Vương tạm thời an toàn, nàng biết điều lùi lại một bước, không nhiều chuyện nữa.
Võ Tắc Thiên cũng rất kinh ngạc, đây cũng không phải là tính cách ân oán rõ ràng của nhị Trương. Bà suy nghĩ một chút, liền hiểu được, đây là họ sợ bà khó xử, dù sao Lý Hiển là con của bà, trong lòng Võ Tắc Thiên càng thêm trấn an, hai vị lang quân thật sự có tình người, Võ Tắc Thiên càng muốn thay bọn họ lấy lại công bằng.
Võ Tắc Thiên trầm ngâm một chút, nói với Ngự Sử Trung Thừa Cát Húc đứng ở cửa:
- Cát Trung Thừa, ngươi điều tra lại việc này đi, trẫm cho ngươi thời gian ba ngày, cần phải cho trẫm một câu trả lời.
- Vi thần tuân chỉ!
Võ Tam Tư từ hoàng cung đi ra, vội vàng đi về phủ của y. Mặc dù y khá ngu dốt, nhưng y vẫn thấy có chút không ổn, trước mắt là lúc y đăng cơ lên làm Thái Tử, xảy ra chuyện này, vậy chuyện này và chuyện y đăng cơ phải chăng có liên quan?
Xe ngựa chạy nhanh trên đường cái, Võ Tam Tư tọa trong xe ngựa nghĩ ngợi lung tung. Lúc này, y bỗng nhiên nghe thấy vài câu ca, 'Võ Tam Tư, hồ Câu Khế, thu nhận ngọc, hại trung lương, nếu làm đế, thiên hạ sụp đổ, Võ thị diệt vong.'
Võ Tam Tư kinh ngạc, gấp giọng lệnh:
- Dừng xe!
Xe ngựa két một tiếng rồi dừng lại, Võ Tam Tư kéo rèm cửa xe, chỉ vài đứa trẻ con cách đó không xa, nói:
- Bắt mấy nhóc con tới đây cho ta!
Vài tên thị vệ giục ngựa chạy đi, mấy đứa trẻ sợ quá chạy trốn tứ phương. Thị vệ bắt được một đứa trong số đó, không để ý nó khóc lóc kêu gào, ném nó đến trước xe ngựa. Võ Tam Tư giận dữ hỏi :
- Là ai dạy các ngươi hát như thế này, nói!
Đứa bé sợ tới mức cả người run lên, thút tha thút thít nói:
- Đại gia, ở đây đều hát như thế!
Lúc này, càng ngày càng nhiều dân chúng kéo tới. Võ Tam Tư tức giận, y không muốn bị vây xem, ra lệnh:
- Đánh xe ngựa đi!
Xe ngựa chậm rãi khởi hành, bỏ đứa trẻ lại đi hướng nam, mẹ đứa trẻ tiến lên ôm lấy đứa con vội vàng lui về phía sau, bốn phía hơn một ngàn dân chỉ trỏ, bình luận.
Trong lòng Võ Tam Tư cực kỳ tức giận, bài hát thiếu nhi này không giống lời đồn bình thường, cái này gọi là lời tiên tri, là một phương thức hãm hại rất lợi hại, triều đình nhất định sẽ điều tra ra ngọn nguồn, tra được người nào thì đều là tử tội.
Nhưng về phương diện khác, chỉ cần lời tiên đoán này tồn tại, kẻ bị tạo lời đồn nhất định sẽ chịu ảnh hưởng, tại vì đây là thời điểm y sắp sửa được phong làm Thái Tử, kinh thành xuất hiện lời tiên đoán, cho dù Thánh Thượng tâm ý không đổi, nhưng nhất định sẽ lùi lại việc sắc phong Thái Tử.
Hơn nữa trong khúc hát vừa rồi hát câu hồ Câu Khế, nhận băng ngọc, khiến y nghĩ tới năm đó Ất Vũ Oan đưa khối băng ngọc hiếm có tới, chỉ có rất ít người biết khối băng ngọc kia, không ngờ bây giờ truyền tới đây rồi, cũng chứng tỏ lời tiên đoán là thật, nếu bị Thánh Thượng biết
Võ Tam Tư chợt lạnh cả người, lệnh xe ngựa về phủ. Xảy ra nhiều chuyện như vậy, y muốn tìm Minh tiên sinh thương lượng thật kỹ lưỡng đối sách một chút.
Xe ngựa của Võ Thừa Tự mới đến trước cửa phủ, quản gia liền từ trên bậc thang chạy gấp tới, hoảng sợ hô:
- Vương gia! Minh tiên sinh. .. Minh tiên sinh đã xảy ra chuyện rồi.
- Sao lại thế này, xảy ra chuyện gì?
Trong lòng Võ Thừa Tự cảm thấy lo lắng, vội hỏi.
- Nửa canh giờ trước, tiên sinh bỗng nhiên ngã sấp xuống, đau đớn lăn lộn, khi y sư được mời đến, tiên sinh đã không được….
- Hắn hiện tại thế nào rồi?
Võ Thừa Tự nắm vạt áo quản gia, hô to.
Quản gia cúi đầu:
- Minh tiên sinh đã đi rồi.
Võ Thừa Tự cảm thấy trước mắt tối sầm, suýt nữa ngã xuống đất.
Màn đêm vừa buông xuống, người đi đường đều về nhà, cho dù không thể về nhà, cũng sẽ tìm một tửu quán ngồi xuống, uống một chén rượu ngon xóa tan đi một ngày mỏi mệt.
Ở trong phường Phúc Lộc bờ nam Lạc Thủy, một chiếc xe ngựa rất bình thường lái vào cửa phường, chiếc xe ngựa này và những chiếc xe ngựa trên đường khác hoàn toàn giống nhau, thậm chí còn hơi cũ, thế cho nên không có ai để mắt đến.
Xe ngựa dừng lại trước một ngõ nhỏ, một người đàn ông trung niên từ trong xe ngựa đi ra, cười hỏi:
- Chính là chỗ này sao?
- Hồi bẩm lão gia, chính là chỗ này.
Tùy tùng vội vàng đi trước tiến vào ngõ nhỏ gõ cửa, người đàn ông trung niên cũng đi vào trong ngõ nhỏ sâu hơn mười bước này.
Ở cuối ngõ nhỏ là một tòa không lớn, ước khoảng hai ba mẫu, trong viện có một cây đại thụ cao vút như che, tùy tùng tiến lên gõ cửa:
- Ai da!
Một nữ nhân trẻ tuổi kêu lên một tiếng, lập tức cửa mở một đường nhỏ.
Là một thiếu phụ bộ dạng thanh tú, nàng nhìn một chút, chần chừ hỏi:
- Các ngươi tìm ai?
Người đàn ông trung niên đi lên trước cười nói:
- Ta tìm tướng quân Tô Hồng Huy, đây là nhà hắn sao?
- Trượng phu của ta ở nhà, nhưng nơi này không có người nào là Tô tướng quân.
Thiếu phụ lạnh lùng nói.
Người đàn ông trung niên mỉm cười:
- Vậy thì đi tìm trượng phu ngươi đi!
Người đàn ông trung niên tay lấy ra tấm thẻ bài, đưa cho thiếu phụ. Thiếu phụ không biết chữ, nàng do dự một chút nói:
- Xin chờ một chút!
Nàng đóng cửa lại, bước nhanh trở về phòng. Tùy tùng giận dữ, muốn phá cửa, người đàn ông trung niên ngăn cản gã:
- Không nên tính toán với một nữ nhân.
Chỉ trong chốc lát, nghe thấy tiếng bước chân dồn dập, giọng một nam tử giận dữ mắng mỏ:
- Sao nàng dám vô lễ như vậy!
Cửa mở, Tô Hồng Huy mặt râu rậm xuất hiện ở cửa, gã quỳ xuống:
- Ty chức tham kiến Tương Vương điện hạ!
Người đàn ông trung niên này dĩ nhiên là Tương Vương Lý Đán, tìm đến Tô Hồng Huy đó là sách lược thứ hai của Lý Trân, chính diện giao phong, Lý Trân hy vọng Lý Đán tự mình xuất mã. Tuy rằng Thái Bình công chúa muốn thay hoàng huynh tìm đến Tô Hồng Huy, nhưng Lý Đán lại không bằng lòng, nhất định phải tự mình đến, cuối cùng Thái Bình công chúa đành phải nhượng bộ.
Lý Đán khẽ cười nói:
- Nơi này không phải là nơi để nói chuyện, chúng ta có thể đi vào trong không?
Tô Hồng Huy cuống quít đứng dậy:
- Điện hạ, mời vào!
Gã dẫn Lý Đán và vài tên tùy tùng vào trong, lại lệnh nữ nhân đi pha trà tiếp đãi. Bởi vì Vương Hiếu Kiệt chết trận nên Tô Hồng Huy bị truy trách nhiệm, tuy rằng Binh bộ yêu cầu xử trảm gã, nhưng Lâu Sư Đức nói đỡ cho gã, nói gã có lập công chuộc tội, cuối cùng Võ Tắc Thiên cách chức gã giáng làm thường dân.
Trong lòng Tô Hồng Huy tràn đầy thiệt thòi uất ức, gã hàng năm đều theo gia hương chạy tới kinh thành trình bày chi tiết, nhưng hàng năm đều không có bất kỳ kết quả gì, khiến gã hơi nản chí.
Phủ của Tô Hồng Huy ở kinh thành đã bị Binh bộ lấy đi, gã chỉ có thể ở kinh thành thuê một nhà nhỏ, do tiểu thiếp gã quản lý. Tô Hồng Huy tuyệt đối không ngờ, Tương Vương Lý Đán lại tìm gã, trong lòng gã lập tức sinh ra một tia hy vọng.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook