Đại Đường Cuồng Sĩ
-
Chương 328-1: Nhường một bước (1)
Quân đội của Lý Trân đóng doanh trại tại một thị trấn nhỏ tên là Minh Bảo cách phía nam Liêu Thành hai mươi dặm. Đây cũng là đường phải qua của Doanh Châu nam hạ Du quan, nằm ở khu vực vô cùng trọng yếu.
Sau khi làm thất bại mưu đồ của người Khiết Đan, khiến người Khiết Đân không thể không cầu hòa Quân Đường, vậy thì những mâu thuẫn trong nội bộ Quân Đường cũng cần phải giải quyết. Nhưng tình hình hiện tại thì lại hoàn toàn trái ngược, chủ quản quân ngoại giao là Địch Nhân Kiệt thì tham gia chiến đấu còn chủ quản hành quân đánh giặc là Võ Du Nghi thì lại đang đàm phán với người Khiết Đan.
Đây là kết quả mà cả đôi bên đều không thể chấp nhận được, bọn họ cũng không thể báo cáo cho hoàng đế Võ Tắc Thiên được, cho nên bọn họ cần phối hợp, cùng nhau thỏa hiệp.
Chiều qua Lý Trân mới đến được Minh Bảo, hôm nay hắn định sẽ đến bái kiến Võ Du Nghi, nhưng không ngờ Võ Du Nghi lại chủ động đến tìm hắn.
- Mời đại tướng quân vào.
Lý Trân tươi cười nghênh đón Võ Du Nghi vào trong lều, rồi sai binh sĩ dâng trà lên. Võ Du Nghi có vẻ có việc gì đó khó khăn, một cốc trà nóng hổi như vậy nhưng y vẫn không có tâm trạng thưởng thức. Y ngồi ngẩn ra đó một hồi lâu, rồi mới chậm rãi nói:
- Việc Tôn Vạn Vinh phái người đến Quân Đường để giảng hòa, chắc Lý tướng quân biết rồi chứ.
- Tại hạ cũng mới nghe qua, không biết đàm phán như thế nào rồi.
Lý Trân vẫn tươi cười hỏi.
Võ Du Nghi lắc lắc đầu nói:
- Ta cũng không nói chuyện tỉ mỉ với sứ thần Khiết Đan, Lý tướng quân biết vì sao không?
- Nếu đại tướng quân muốn tại hạ biết thì tại hạ xin chăm chú lắng nghe.
- Đương nhiên là ta sẽ không giấu gì ngươi, sự thật ta đã nói cho sứ giả Khiết Đan, e rằng thỏa hiệp giữa ta và Khiết Đan không được thỏa đáng cho lắm. Ta chuẩn bị kiến nghị hắn tới Du Quan để đàm phám tỉ mỉ với Địch tướng quốc. Không biết Địch tướng quốc có đồng ý thương lượng đình chiến và hòa giải với sứ giả Khiết Đan không nữa.
Lý Trân nghe cũng hiểu được ý của Võ Du Nghi. Những câu nói của Võ Du Nghi rất hàm ý, trên thực tế y muốn giao toàn bộ quyền đàm phán với người Khiết Đan cho Địch Nhân Kiệt. Nhưng Lý Trân cũng biết rằng, Võ Du Nghi cũng không khẳng khái như vậy đâu, mặc dù y nói từ bỏ quyền đàm phán với người Khiết Đan vậy chắc chắn y có điều kiện gì đó.
Lý Trân hơi cúi người cười nói:
- Địch tướng quốc đảm nhiệm nhiệm vụ Quân dung sứ, do ông ấy và Khiết Đan đàm phán là hợp lý và thuận lợi nhất. Tại hạ tin rằng Địch tướng quốc sẽ rất hoan nghênh tiếp nhận điều kiện này, không biết tại hạ có thể giúp được gì cho đại tướng quân không?
Nếu đôi bên đã nói rõ ràng như vậy rồi, Võ Du Nghi cũng không cần phải khách khí nữa, y cũng thẳng thắn nói:
- Xảy ra cuộc chiến ở Bạch Lang cốc là do Lý Tận Trung muốn đột kích quân hậu cần của ta, nhưng điều may mắn là Lý Đa Tộ tướng quân đã phản kích khiến Lý Tận Trung bị đánh bại. Ta phải dùng Lý Tận Trung để cổ vũ tinh thần của tướng sĩ Đại Đường, hi vọng Lý tướng quân tạm thời giao Lý Tận Trung cho ta.
Đây là điều kiện mà Võ Du Nghi đưa ra. Y sẽ để cơ hội đàm phán với người Khiết Đan cho Địch Nhân Kiệt, nhưng yêu cầu giao đại tộc trưởng Khiết Đan Lý Tận Trung cho y. Như vậy thì nghiễm nhiên y trở thành người chiến thắng, cũng đồng nghĩa với việc y cũng xóa được tội liều lĩnh bắc thượng xem xét không chu đáo.
Võ Du Nghi nói xong, rất chăm chú nhìn về phía Lý Trân. Y biết rằng bản thân đang trong tình cảnh vô cùng bất lợi, nếu Địch Nhân Kiệt viết một bức cáo trạng cho thánh thượng, thì thánh thượng chắc chắn sẽ để Địch Nhân Kiệt chủ đạo việc đàm phán này, Võ Du Nghi căn bản không có tư cách để đại diện Đại Đường để đàm phán với người Khiết Đan.
Hơn nữa công lao của việc đánh bại người Khiết Đan chẳng liên quan gì tới Võ Du Nghi, chỉ cần Lý Trân cứ viết báo cáo theo thực tế, với sự khôn khéo của thánh thượng, thì chắc chắn người sẽ biết được vấn đề trong chuyện này. Cho nên Lý Trân nhất định phải có chút gì giấu diếm mới được. Đây là điều mà Võ Du Nghi muốn cầu cạnh Lý Trân.
Lý Trân trầm ngâm giây lát. Thực ra hắn cũng không hề thèm muốn gì cái công lao này, hắn không muốn vì chuyện này mà trở mặt với gia tộc Võ thị. Điều quan trọng hơn nữa là, Võ Tắc Thiên ra lệnh cho Võ Du Nghi làm đại tướng quân là muốn gia tộc Võ thị có chút địa vị gì trong quân đội, nếu chút công lao này mà cũng bị Lý Trân lấy đi mất, điều này sẽ càng khiến Võ Tắc Thiên thêm căm hận hắn thôi, đây hoàn toàn không phải là hành động sáng suốt.
Trước kia Võ Tắc Thiên phong hắn là đô đốc Bình Châu, như vậy cũng đã ám chỉ hắn, muốn hắn đừng có vượt quá giới hạn, để công lao cho Võ thị. Nên cho dù Võ Du Nghi không đến tìm hắn thì hắn cũng chủ động đến tìm Võ Du Nghi. Nhưng dường như Võ Du Nghi không ý thức được vấn đề then chốt trong chuyện này, đây rõ ràng là cơ hội để Lý Trân đòi điều kiện.
Lý Trân trầm ngâm một lát rồi nói:
- Ta có thể giao Lý Tận Trung cho Võ tướng quân, nhưng ta cũng hi vọng chuyện đàm phán giữa Địch tướng quốc và người Khiết Đan được diễn ra ở Doanh Châu. Dù gì Địch tướng quốc cũng kiêm nhiện thứ sử Doanh Châu, ông ấy có nghĩa vụ hồi phục trật tự và dân sinh ở Doanh Châu, Võ tướng quân thấy thế nào?
Điều kiện của Lý Trân không hề quá đáng. Trong lòng Võ Du Nghi thấy nhẹ nhõm, vui vẻ cười nói:
- Vậy chúng ta quyết định như vậy đi.
Lý Trân cũng mỉm cười nói:
- Được làm việc cùng Võ tướng quân, quả thực là một điều may mắn thú vị.
- Ta cũng thấy vậy.
Hai người nhìn nhau trong lòng ai nấy đều thấy vui vẻ.
Đầu thành Du Quan, Lý Trân cùng với Địch Nhân Kiệt đang chậm rãi tản bước dưới ánh trăng. Địch Nhân Kiệt khoanh tay ngẩng đầu nhìn ánh trăng sáng tỏ, không khỏi có chút xúc động. Chiến sự ở Liêu Đông cũng đã kết thúc, ông sẽ nhanh chóng trở về Lạc Dương, lại một lần nữa trở thành Tướng quốc. Thời gian cũng đã hơn một năm rồi, triều đình cũng có nhiều sự thay đổi, không biết ông còn có thể làm những việc vì nước vì dân như trước được không nữa.
Địch Nhân Kiệt không kìm nổi thở dài một tiếng. Lý Trân đứng bên cạnh khẽ hỏi:
- Không biết bá phụ đang lo lắng gì vậy?
Trong lòng Địch Nhân Kiệt có chút lo lắng nói:
- Triều đình vốn dĩ là thất tướng chế, nhưng từ sau khi thánh thượng trừ khử Lý Đức Chiêu, vô tình biến thành ngũ tướng chế. Võ Tam Tư nhập các, Tông Sở Khách kỳ thực cũng là người của tông tộc Võ thị, Tô Vị Đạo lại không có khí cốt, cũng là người dựa hơi Võ thị. Cuối cùng chỉ còn lại ta và Lâu Sư Đức, hơn nữa đều là những lão thần rồi, một khi chúng ta từ quan, đương nhiên là những người mới của phái Võ thị sẽ nhập các. Thánh thượng mưu tính sâu xa, trên thực tế là muốn Võ thị dần dần nắm tướng quyền, cộng với Võ Du Nghi lĩnh quân bắc phạt. Một khi toàn quyền quân sự của Đại Đường bị Võ thị khống chế thì không quá mười năm thì Đại Đường sẽ thay đổi mất.
Lý Trân trầm ngâm một lát nói:
- Nếu để cho Võ Tam Tư bãi tướng, bá phụ cảm thấy có thể xoay chuyển cục diện triều đình không?
- Trong lòng Võ thị một mực muốn Võ thị nắm quyền, sẽ không dễ dàng để Võ Tam Tư bãi tướng đâu, trừ phi Võ Tam Tư làm một việc đại nghịch bất đạo khiến thánh thượng quá áp lực không thể không bãi miễn Võ Tam Tư, cơ hội như vậy thì quá khó rồi.
- Có lẽ vãn bối sẽ thử một lần.
Lý Trân mỉm cười nói.
Sau khi làm thất bại mưu đồ của người Khiết Đan, khiến người Khiết Đân không thể không cầu hòa Quân Đường, vậy thì những mâu thuẫn trong nội bộ Quân Đường cũng cần phải giải quyết. Nhưng tình hình hiện tại thì lại hoàn toàn trái ngược, chủ quản quân ngoại giao là Địch Nhân Kiệt thì tham gia chiến đấu còn chủ quản hành quân đánh giặc là Võ Du Nghi thì lại đang đàm phán với người Khiết Đan.
Đây là kết quả mà cả đôi bên đều không thể chấp nhận được, bọn họ cũng không thể báo cáo cho hoàng đế Võ Tắc Thiên được, cho nên bọn họ cần phối hợp, cùng nhau thỏa hiệp.
Chiều qua Lý Trân mới đến được Minh Bảo, hôm nay hắn định sẽ đến bái kiến Võ Du Nghi, nhưng không ngờ Võ Du Nghi lại chủ động đến tìm hắn.
- Mời đại tướng quân vào.
Lý Trân tươi cười nghênh đón Võ Du Nghi vào trong lều, rồi sai binh sĩ dâng trà lên. Võ Du Nghi có vẻ có việc gì đó khó khăn, một cốc trà nóng hổi như vậy nhưng y vẫn không có tâm trạng thưởng thức. Y ngồi ngẩn ra đó một hồi lâu, rồi mới chậm rãi nói:
- Việc Tôn Vạn Vinh phái người đến Quân Đường để giảng hòa, chắc Lý tướng quân biết rồi chứ.
- Tại hạ cũng mới nghe qua, không biết đàm phán như thế nào rồi.
Lý Trân vẫn tươi cười hỏi.
Võ Du Nghi lắc lắc đầu nói:
- Ta cũng không nói chuyện tỉ mỉ với sứ thần Khiết Đan, Lý tướng quân biết vì sao không?
- Nếu đại tướng quân muốn tại hạ biết thì tại hạ xin chăm chú lắng nghe.
- Đương nhiên là ta sẽ không giấu gì ngươi, sự thật ta đã nói cho sứ giả Khiết Đan, e rằng thỏa hiệp giữa ta và Khiết Đan không được thỏa đáng cho lắm. Ta chuẩn bị kiến nghị hắn tới Du Quan để đàm phám tỉ mỉ với Địch tướng quốc. Không biết Địch tướng quốc có đồng ý thương lượng đình chiến và hòa giải với sứ giả Khiết Đan không nữa.
Lý Trân nghe cũng hiểu được ý của Võ Du Nghi. Những câu nói của Võ Du Nghi rất hàm ý, trên thực tế y muốn giao toàn bộ quyền đàm phán với người Khiết Đan cho Địch Nhân Kiệt. Nhưng Lý Trân cũng biết rằng, Võ Du Nghi cũng không khẳng khái như vậy đâu, mặc dù y nói từ bỏ quyền đàm phán với người Khiết Đan vậy chắc chắn y có điều kiện gì đó.
Lý Trân hơi cúi người cười nói:
- Địch tướng quốc đảm nhiệm nhiệm vụ Quân dung sứ, do ông ấy và Khiết Đan đàm phán là hợp lý và thuận lợi nhất. Tại hạ tin rằng Địch tướng quốc sẽ rất hoan nghênh tiếp nhận điều kiện này, không biết tại hạ có thể giúp được gì cho đại tướng quân không?
Nếu đôi bên đã nói rõ ràng như vậy rồi, Võ Du Nghi cũng không cần phải khách khí nữa, y cũng thẳng thắn nói:
- Xảy ra cuộc chiến ở Bạch Lang cốc là do Lý Tận Trung muốn đột kích quân hậu cần của ta, nhưng điều may mắn là Lý Đa Tộ tướng quân đã phản kích khiến Lý Tận Trung bị đánh bại. Ta phải dùng Lý Tận Trung để cổ vũ tinh thần của tướng sĩ Đại Đường, hi vọng Lý tướng quân tạm thời giao Lý Tận Trung cho ta.
Đây là điều kiện mà Võ Du Nghi đưa ra. Y sẽ để cơ hội đàm phán với người Khiết Đan cho Địch Nhân Kiệt, nhưng yêu cầu giao đại tộc trưởng Khiết Đan Lý Tận Trung cho y. Như vậy thì nghiễm nhiên y trở thành người chiến thắng, cũng đồng nghĩa với việc y cũng xóa được tội liều lĩnh bắc thượng xem xét không chu đáo.
Võ Du Nghi nói xong, rất chăm chú nhìn về phía Lý Trân. Y biết rằng bản thân đang trong tình cảnh vô cùng bất lợi, nếu Địch Nhân Kiệt viết một bức cáo trạng cho thánh thượng, thì thánh thượng chắc chắn sẽ để Địch Nhân Kiệt chủ đạo việc đàm phán này, Võ Du Nghi căn bản không có tư cách để đại diện Đại Đường để đàm phán với người Khiết Đan.
Hơn nữa công lao của việc đánh bại người Khiết Đan chẳng liên quan gì tới Võ Du Nghi, chỉ cần Lý Trân cứ viết báo cáo theo thực tế, với sự khôn khéo của thánh thượng, thì chắc chắn người sẽ biết được vấn đề trong chuyện này. Cho nên Lý Trân nhất định phải có chút gì giấu diếm mới được. Đây là điều mà Võ Du Nghi muốn cầu cạnh Lý Trân.
Lý Trân trầm ngâm giây lát. Thực ra hắn cũng không hề thèm muốn gì cái công lao này, hắn không muốn vì chuyện này mà trở mặt với gia tộc Võ thị. Điều quan trọng hơn nữa là, Võ Tắc Thiên ra lệnh cho Võ Du Nghi làm đại tướng quân là muốn gia tộc Võ thị có chút địa vị gì trong quân đội, nếu chút công lao này mà cũng bị Lý Trân lấy đi mất, điều này sẽ càng khiến Võ Tắc Thiên thêm căm hận hắn thôi, đây hoàn toàn không phải là hành động sáng suốt.
Trước kia Võ Tắc Thiên phong hắn là đô đốc Bình Châu, như vậy cũng đã ám chỉ hắn, muốn hắn đừng có vượt quá giới hạn, để công lao cho Võ thị. Nên cho dù Võ Du Nghi không đến tìm hắn thì hắn cũng chủ động đến tìm Võ Du Nghi. Nhưng dường như Võ Du Nghi không ý thức được vấn đề then chốt trong chuyện này, đây rõ ràng là cơ hội để Lý Trân đòi điều kiện.
Lý Trân trầm ngâm một lát rồi nói:
- Ta có thể giao Lý Tận Trung cho Võ tướng quân, nhưng ta cũng hi vọng chuyện đàm phán giữa Địch tướng quốc và người Khiết Đan được diễn ra ở Doanh Châu. Dù gì Địch tướng quốc cũng kiêm nhiện thứ sử Doanh Châu, ông ấy có nghĩa vụ hồi phục trật tự và dân sinh ở Doanh Châu, Võ tướng quân thấy thế nào?
Điều kiện của Lý Trân không hề quá đáng. Trong lòng Võ Du Nghi thấy nhẹ nhõm, vui vẻ cười nói:
- Vậy chúng ta quyết định như vậy đi.
Lý Trân cũng mỉm cười nói:
- Được làm việc cùng Võ tướng quân, quả thực là một điều may mắn thú vị.
- Ta cũng thấy vậy.
Hai người nhìn nhau trong lòng ai nấy đều thấy vui vẻ.
Đầu thành Du Quan, Lý Trân cùng với Địch Nhân Kiệt đang chậm rãi tản bước dưới ánh trăng. Địch Nhân Kiệt khoanh tay ngẩng đầu nhìn ánh trăng sáng tỏ, không khỏi có chút xúc động. Chiến sự ở Liêu Đông cũng đã kết thúc, ông sẽ nhanh chóng trở về Lạc Dương, lại một lần nữa trở thành Tướng quốc. Thời gian cũng đã hơn một năm rồi, triều đình cũng có nhiều sự thay đổi, không biết ông còn có thể làm những việc vì nước vì dân như trước được không nữa.
Địch Nhân Kiệt không kìm nổi thở dài một tiếng. Lý Trân đứng bên cạnh khẽ hỏi:
- Không biết bá phụ đang lo lắng gì vậy?
Trong lòng Địch Nhân Kiệt có chút lo lắng nói:
- Triều đình vốn dĩ là thất tướng chế, nhưng từ sau khi thánh thượng trừ khử Lý Đức Chiêu, vô tình biến thành ngũ tướng chế. Võ Tam Tư nhập các, Tông Sở Khách kỳ thực cũng là người của tông tộc Võ thị, Tô Vị Đạo lại không có khí cốt, cũng là người dựa hơi Võ thị. Cuối cùng chỉ còn lại ta và Lâu Sư Đức, hơn nữa đều là những lão thần rồi, một khi chúng ta từ quan, đương nhiên là những người mới của phái Võ thị sẽ nhập các. Thánh thượng mưu tính sâu xa, trên thực tế là muốn Võ thị dần dần nắm tướng quyền, cộng với Võ Du Nghi lĩnh quân bắc phạt. Một khi toàn quyền quân sự của Đại Đường bị Võ thị khống chế thì không quá mười năm thì Đại Đường sẽ thay đổi mất.
Lý Trân trầm ngâm một lát nói:
- Nếu để cho Võ Tam Tư bãi tướng, bá phụ cảm thấy có thể xoay chuyển cục diện triều đình không?
- Trong lòng Võ thị một mực muốn Võ thị nắm quyền, sẽ không dễ dàng để Võ Tam Tư bãi tướng đâu, trừ phi Võ Tam Tư làm một việc đại nghịch bất đạo khiến thánh thượng quá áp lực không thể không bãi miễn Võ Tam Tư, cơ hội như vậy thì quá khó rồi.
- Có lẽ vãn bối sẽ thử một lần.
Lý Trân mỉm cười nói.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook