Đại Dựng Phu
-
Chương 54
Có Trần Giác trấn giữ, việc thử đồ ăn ở nhà hàng của Lưu Hằng rốt cục thuận lợi hơn rất nhiều. Nhưng đối với bất cứ ông chủ nào cũng vậy, việc buôn bán mở nhà hàng, cần nhất chính là cái gì?
Đương nhiên là tiền!
Lúc Lưu lão gia để Lưu Hằng tiếp quản nhà hàng chỉ cho vỏn vẹn có 50 vạn làm vốn lưu động, thời Cố Thiên quản lý chỉ có thể cân bằng thu chi cơ bản, một đồng nhàn rỗi cũng không có. Ngoại trừ một ít đưa cho Vương Ân Thành, Lưu Hằng vẫn còn, nhưng số tiền này không dính dáng gì với Lưu gia, có muốn lấy ra sử dụng hay không thật sự là vấn đề cần phải suy nghĩ kỹ.
Lão gia chỉ cho có 50 vạn, là muốn tỏ rõ mình cố ý làm khó Lưu Hằng, cho anh biết rằng, kiến càng đu cây, Lưu Hằng kỳ thật chẳng là cái thá gì cả.
Nhưng mấy ngày nay Trần Giác ở đây hỗ trợ, Lưu Hằng đột nhiên cảm thấy trên phương diện tài chính mình không có một chút áp lực nào, chẳng phải là còn có Diệp Tiếu Thiên đó sao ? !
Anh cắt đứt việc qua lại tiền bạc cùng người nhà, cũng may vừa lúc có Diệp Tiếu Thiên, chẳng những nhiều tiền lại đang đau lòng thay vợ hay sao?!
Trần Giác ở nhà hàng giúp đỡ, Lưu Hằng tận mắt thấy rất rõ ràng, ánh nhìn của Diệp Tiếu Thiên càng ngày càng không bình thường, lúc nào cũng nhìn Trần Giác chằm chằm dường như hận không thể dùng ánh mắt khoan ra một lỗ thủng, biểu cảm kia thật sự có thể nói là đam mê đắm đuối à nha.
Ngay cả Cố Thiên mà còn phải hỏi : “Lưu tổng, biểu cảm của Diệp tiên sinh trông kỳ kỳ làm sao á?!”
Nét mặt Lưu Hằng thản nhiên, cũng không nói gì, hiện tại anh xem chuẩn rồi, sau này Diệp Tiếu Thiên chắc chắn sẽ không nỡ để Trần Giác ở nhà trông con. Nguyên nhân là tay nghề Trần Giác cao lại chuyên nghiệp như vậy, đã từng lăn lộn trong giới khá lâu, cũng có danh tiếng, người ta trọng tài mời y rất nhiều, đàn ông như vậy bị cắt đi đôi cánh, quả nhiên là đáng tiếc.
Cho nên vào buổi tối, trước khi việc trang hoàng được bắt đầu, trong phòng bếp thuộc phòng ăn trên lầu hai, lúc Diệp Tiếu Thiên mặt không đổi sắc ngồi đối diện Lưu Hằng, anh cũng không giật mình một chút xíu nào.
Trong phòng ăn chẳng còn ai, Trần Giác dẫn con đi ăn cơm, phòng bếp trên lầu hai chỉ tạm thời, không có bàn ghế đàng hoàng, Diệp Tiếu Thiên mặc áo sơmi trắng quần đen, ngồi im lìm trên một băng ghế nhỏ chân dài duỗi ra, hai tay đặt trên đầu gối, Lưu Hằng nhìn thấy đã muốn cười.
Lưu Hằng thì ngược lại, mấy ngày nay bởi vì trời nóng nhà hàng lại đang sửa chữa, nên anh ăn mặc rất xuề xòa, quần lửng dép xỏ ngón áo thun.
Diệp Tiếu Thiên cùng Lưu Hằng từ nhỏ đã không ngừng so kè với nhau, mẹ của hai người đều hay nói “Con nhà người ta sao mà. . .”, dùng để so sánh nhau, từ thời còn cắp sách đến trường cho tới bây giờ đã đi làm vẫn vậy.
Mà ngay cả sinh con cũng thế, Diệp Tiếu Thiên âm thầm so sánh một phen, coi như không phân thắng bại, Lưu Tục bộ dạng xinh đẹp khiến người ta trìu mến, Diệp Phi hơi ngốc một chút, nhưng mà miệng ngọt. Còn trên phương diện cưới vợ. . . Ừm, tạm thời Diệp Tiếu Thiên còn chưa nghĩ ra lí do để so sánh.
“Có việc à?” Lưu Hằng hỏi.
Lưu Hằng đối diện với Diệp Tiếu Thiên, hai người đều có tính toán trong đầu, cũng không ai quanh co lòng vòng thăm dò đối phương.
“Tôi đầu tư 200 vạn, coi như góp cổ phần vào nhà hàng của anh.” Diệp Tiếu Thiên nói thẳng.
Lưu Hằng lại càng trực tiếp hơn, điệu bộ đắn đo đắc ý của người đàm phán , chậm rãi nói : “Chỉ có hai trăm vạn đã muốn nắm cổ phần rồi sao?”
Diệp Tiếu Thiên chậm rãi hỏi : “Vậy anh muốn bao nhiêu? !”
Lưu Hằng nhìn Diệp Tiếu Thiên, nheo mắt : “Nói chuyện làm ăn với tôi, tốt nhất đừng có lên mặt, cho dù anh không đổ tiền vào, nhà hàng vẫn có thể thuận lợi khai trương.”
Diệp Tiếu lăn lộn nhiều năm trên thương trường như vậy, cũng không phải uống nước suông: “Anh và thân tộc đã cắt đứt lui tới về kinh tế, Lưu lão gia chỉ cho có 50 vạn, nếu anh định cầm nhà cho ngân hàng để vay tiền, cũng phải ngẫm lại xem vợ con anh sau này ở chỗ nào đây ha! ?”
Lưu Hằng nhìn Diệp Tiếu Thiên, không chút để ý, gật gật đầu: “Anh nói đúng, anh muốn đầu tư, cho dù tôi tìm những người khác cũng không dễ dàng, cầm nhà của mình lại càng không an toàn. Có điều,” dừng một chút: “Cái nhà hàng này cho dù không mở được thì cũng có sao đâu? Tôi có gì đâu mà tổn thất?! Nhà hàng không phải là của tôi, vốn lưu động cũng thế, có kiếm ra tiền cũng cho con mình mà thôi .”
Diệp Tiếu Thiên : “. . .”
Hai người đối diện, trong không khí dần dần có mùi thuốc súng, đối với Lưu Hằng mà nói, tiền vốn chính là vấn đề khiến cho anh đau đầu, Diệp Tiếu Thiên nói muốn đầu tư, thực ra cực kỳ đúng lúc, giải quyết ngay được vấn đề, nếu như không có Diệp Tiếu Thiên, kỳ thực Lưu Hằng cũng sẽ tự mình tìm ra biện pháp.
Còn đối với Diệp Tiếu Thiên thì đây cũng là cơ hội vô cùng quan trọng.
Hắn và Trần Giác ở chung thời gian lâu như vậy, thật vất vả gần đây mới nhận rõ nỗ lực của vợ mình trong nhiều năm nay, hiểu được sự hy sinh của Trần Giác, muốn âm thầm chậm rãi bù đắp. Kể ra thì hắn cùng Lưu Hằng không khác nhau là mấy, rất khó thốt nên lời xin lỗi này nọ. Hắn đã nghĩ nếu Trần Giác thích công việc của mình như vậy, hắn nên dành một khoảng trời để y tự do theo đuổi thứ mà bản thân muốn. Nhưng hắn lại không thể gióng trống khua chiêng, đàn ông đều sĩ diện hảo.
Hiện tại Trần Giác đang giúp đỡ nhà hàng của Lưu Hằng, vì vậy phải biết thời biết thế mới tốt. Cho nên ở trên trận chiến đàm phán này Diệp Tiếu Thiên chẳng thể nào chiếm được lợi ích cao.
Lưu Hằng mở nhà hàng, chẳng qua là làm cho lão gia tử xem, Diệp Tiếu Thiên muốn đầu tư, lại là vì vợ mình. Đổi lại, nếu hiện tại Lưu Hằng làm vì Vương Ân Thành, đừng nói 200 vạn, 2000 vạn anh cũng bỏ vào.
Diệp Tiếu Thiên nheo mắt, nói: “Tất cả những gì cần cho nhà hàng trong giai đoạn đầu anh cứ việc lên tiếng, tôi sẽ không tham gia vào chuyện quản lý, hàng năm trả hoa hồng là được rồi.”
Lưu Hằng nhìn Diệp Tiếu Thiên, há miệng, thốt ra một chữ : “Không!”
“Nhà hàng này mỗi một đồng tiền kiếm ra được, đều là của con tôi.” Lưu Hằng nói, “Có điều, tôi sẽ trao cho Trần Giác quyền tự chủ tuyệt đối nơi phòng bếp, sau này mọi việc trong này đều do cậu ấy quản lý, miễn là từ nay về sau cậu ấy luôn sẵn lòng làm như vậy, tôi sẽ cho tất cả những gì cậu ấy xứng đáng được hưởng. Hẳn là anh cũng biết, y vẫn luôn không muốn đi làm cho những nơi khác chính là bởi vì trói buộc rất nhiều, ở chỗ của tôi, không có nhiều quy củ như vậy.”
Diệp Tiếu Thiên nhìn Lưu Hằng con ngươi đen kịt, ánh mắt lóe sáng, mặt không đổi sắc vươn tay : “Thỏa thuận xong!” Đồ cáo già! !
Lưu Hằng vươn tay : “Hợp tác vui vẻ!”
Đúng như Diệp Tiếu Thiên cùng Lưu Hằng đoán, Trần Giác rất vui vẻ sảng khoái đồng ý ở lại, nhưng vẫn có một yêu cầu, đó là muốn ngày nghỉ phải dồi dào một chút.
Lưu Hằng gật đầu đáp ứng, nói chỉ cần quản lý phòng bếp tốt là được.
Hôm Diệp Tiếu Thiên dẫn Diệp Phi quay về là Trần Giác lái xe đưa, lúc đến sân bay Trần Giác nhìn nhìn qua kính chiếu hậu, khẽ nói : “Cám ơn.”
Diệp Tiếu Thiên làm bộ như mình chẳng nghe được, nghiêng đầu nhìn ngoài cửa sổ, lại nhịn không được cong cong khóe miệng.
Có Trần Giác trấn giữ phòng bếp, lại thêm Diệp Tiếu Thiên đầu tư, Lưu Hằng lập tức hành động ngay.
Việc trang hoàng được tiến hành bằng tốc độ nhanh nhất, nhân viên cũng từ từ thông báo tuyển dụng, Cố Thiên để mắt trên mọi phương diện, Lưu Hằng suy nghĩ hai ngày, vẫn không nghĩ ra tên của nhà hàng, không ngờ một ngày cùng Vương Ân Thành nói chuyện điện thoại nhắc tới việc này, Vương Ân Thành tùy ý hỏi một câu : “Món chính trong nhà hàng gọi là gì?”
Lưu Hằng đáp : “Cam.”
Vương Ân Thành thuận miệng nói : “Vậy gọi là ‘Cam’ đi.”
Vì thế tên nhà hàng liền được xác định như vậy .
Sau này Cố Thiên hỏi Lưu Hằng : “Có phải là hơi hời hợt hay không? Sau này có vẻ bất tiện khi đăng ký thương hiệu mở chi nhánh?”
Lưu Hằng lạnh lùng liếc hắn một cái, “Có ý kiến à?”
Cố Thiên : “Không!”
Sau khi đặt được tên Lưu Hằng lại bắt đầu mời người thiết kế nhãn hiệu, nhân viên thiết kế hỏi Lưu Hằng đại khái có ý kiến gì không, Lưu Hằng nói thẳng : “Tôi cảm thấy màu cam là tốt rồi.”
Vì thế lúc nhân viên thiết kế đem bản phác thảo tới, Cố Thiên trực tiếp phụt nước ra, bảng hiệu quả nhiên là một Quả Cam lớn trên nền vàng rực rỡ, trên đỉnh Quả Cam còn thêm một chiếc lá xanh nhỏ, Trần Giác thấy được hỏi: “Cái thiết kế này lấy linh cảm từ Apple hả?!”
Cố Thiên : “. . .”
Tuy rằng Cố Thiên không mấy thích thiết kế này, nhưng Lưu Hằng lại cảm thấy rất hay, đơn giản phóng khoáng, không phức tạp, nhà hàng thì đồ ăn mới quan trọng, sau này trưng bảng hiệu lên, người ta nói đi nơi nào ăn cơm? Đến Quả Cam lớn! Chẳng phải là so với mấy cái nhãn hiệu sính ngoại dễ nhớ hơn hay sao!?
Mà Vương Ân Thành bên này, đương nhiên là vừa đi làm vừa trông con.
Lưu Kế con trai Lão Lưu cũng nghỉ, thường thì Lý Quyên không đi làm ở nhà trông con, nhưng vì có việc nên cô phải về quê, không tiện dẫn con theo, đành phải để lão Lưu trông vài ngày.
Dù sao Vương Ân Thành đi làm cũng dám dẫn con theo, hắn già đầu thế này có cái gì không dám ! Quyết đoán lúc đi làm cũng dẫn con theo.
Văn phòng nhất thời lại sôi trào một phen, tim hồng bay bay lại bắt đầu lan tỏa.
Buổi sáng Vương Ân Thành còn chưa tới, lão Lưu một tay xách cặp táp, một tay ôm thắt lưng con trai, lộp cộp tiến vào, đến cái bàn lớn ngay giữa văn phòng đặt con xuống, lớn tiếng : “Con tôi nè!”
Quản lý nhân sự quả thực nước mắt muốn lưng tròng .
Lưu Kế còn non nớt, khuôn mặt tròn trịa phúng phính, cắt tóc dưa hấu, hai mắt to lạ thường, lông mi cũng dài, điểm mấu chốt là, miệng ngọt thôi rồi.
Ngồi ở trên bàn làm việc cũng không sợ người lạ, trong ngực ôm một con gấu bông nhỏ, chớp chớp mắt, miệng thưa cô dì chú bác anh chị khắp một lượt, làm tâm mọi người đều nhũn cả ra.
Các cô gái vẫn y như cũ tim hồng bay bay, còn phái nam thì chịu không nổi, một cậu thanh niên ngồi bên cạnh Thiệu Chí Văn la lên : “Sếp định không để cho bọn tôi sống nữa phải không!? Mai này không sinh con được như vậy tôi sẽ bị vợ đánh chết mất!”
Lão Lưu đặc biệt đắc ý cười ha hả, nở mày nở mặt một phen, ai nói đàn ông thô kệch không sinh được con đáng yêu đâu?! Cứ cho rằng Vương Ân Thành đẹp trai thì sinh con xinh đẹp? Bố đây cũng có năng lực làm được đó thôi!?
Lúc Vương Ân Thành dắt Bánh Đậu đi vào liền phát hiện toàn bộ phụ nữ cùng đàn ông trong văn phòng đều không có khí lực nằm úp sấp, Thiệu Chí Văn cũng y chang, Vương Ân Thành hỏi hắn sao vậy, Thiệu Chí Văn nằm úp sấp trước máy tính mặt hất hất về phía văn phòng lão Lưu : “Nhanh đi! Dùng Bánh Đậu nhà anh giải quyết hắn! Cho hắn biết tay! Từ nãy đến giờ sếp huênh hoang đắc ý quá đáng!”
Vương Ân Thành nghi hoặc đi đến văn phòng lão Lưu, vừa đẩy cửa thì thấy, cái đầu dưa hấu của Lưu Kế nhào tới, ôm đùi Vương Ân Thành ngửa cổ gọi chú.
Vương Ân Thành sửng sốt, sao lão Lưu cũng đem con mình lại đây vầy nè!?
Lão Lưu đặc biệt đắc ý nhướng chân mày. . . Nhìn con ta đi, cũng không thua kém Bánh Đậu nhà cậu đâu nha!?
Nào biết giây tiếp theo, lực chú ý của Lưu Kế bị dời đi, quay đầu thấy được Bánh Đậu đứng ở phía sau Vương Ân Thành, mắt to chớp chớp, vô cùng hưng phấn nhào qua ôm lấy Bánh Đậu : “Bánh Đậu Bánh Đậu, anh cũng tới đây hả! ?”
Lão Lưu : “. . .”
Vương Ân Thành làm việc trong văn phòng, Bánh Đậu ngồi ở trên ghế sa lông chân đong đưa, Lưu Kế giống như dâng hiến vật quý đưa gấu bông nhỏ qua : “Bánh Đậu, cho anh nè!”
Bánh Đậu vẻ mặt chê bai nhìn nhìn, nói: “Không cần.”
Lưu Kế bò lên sô pha, ngồi kế bên Bánh Đậu, Bánh Đậu ngược lại không có né ra, thế là hai đứa ngồi sát bên nhau.
Buổi trưa đi ăn cơm Lưu Kế cũng không đi theo ba ba mình, mà ngược lại theo Bánh Đậu chạy tới chạy lui, Bánh Đậu đi theo Vương Ân Thành, Lưu Kế liền đi theo Bánh Đậu, cuối cùng biến thành Vương Ân Thành kéo hai cái đuôi nhỏ phía sau cùng đi ăn cơm.
Còn có người nói giỡn với Vương Ân Thành, biên tập Vương hai đứa đều là con của anh đấy hả?
Bên cạnh lại có người đùa, đâu nào! Phải gọi là vợ bé bỏng của Bánh Đậu chứ!
Dù sao lão Lưu cũng khá buồn bực, vốn dẫn con lại đây là để khoe khoang, kết quả cuối cùng con mình biến thành cái đuôi của Bánh Đậu, toàn bộ sụp đổ ! !
Vương Ân Thành cũng buồn cười, Bánh Đậu mặt không đổi sắc ở trong phòng làm việc đi tới đi lui định thoát khỏi cái đuôi, Lưu Kế lại sống chết không buông cũng lon ton lui tới, tay cầm gấu bông nhỏ vung vẫy loạn xạ.
Kì nghỉ hè trôi qua quá nhanh.
Lưu Hằng vẫn rất bận, không có thời gian trở về, vào tháng tám Vương Ân Thành lại dẫn Bánh Đậu đi M thị một chuyến.
Lưu Hằng đã sớm mua một cái giường lớn, quét tước căn phòng trống sạch sẽ, lúc đưa giường vào còn hùng tâm tráng chí mà nghĩ rằng lần sau nhất định phải bắt Bánh Đậu ngủ một mình.
Kết quả lần này. . . Ba người cùng ngủ giường lớn, Bánh Đậu nằm ở giữa, Vương Ân Thành và Lưu Hằng ngủ hai bên.
Vương Ân Thành không có nhiều ngày nghỉ, lần này cũng chỉ có ba bốn ngày, Lưu Hằng đem Vương Ân Thành áp lên tường trong phòng vệ sinh lúc gặm miệng cậu quả thực có vẻ như muốn tìm bất mãn dáng vẻ căm giận, hung tợn nghĩ thầm rằng — đã lớn như vậy còn muốn ngủ chung! Lên tiểu học phải bắt nó ngủ một mình ! !
Vì thế lúc Lưu Hằng đưa Vương Ân Thành cùng Bánh Đậu rời đi, đặc biệt nghiêm túc nói với con trai mình, con trai lớn rồi không thể ngủ cùng phụ huynh nữa, sẽ bị chê cười đó ! !
Bánh Đậu nói : “Đừng nói cho người khác nghe, chẳng phải là sẽ không bị chê cười hay sao! ?”
Lưu Hằng : “. . .”
Mà Trần Giác ở bên kia, bởi vì nhà hàng còn chưa chính thức khai trương, cho nên luôn có thời gian trở về. Y đột nhiên phát hiện, dường như Diệp Tiếu Thiên không giống lúc trước.
Trước kia Diệp Tiếu Thiên chẳng thèm để ý việc gì, chuyện nhà nếu không phải bảo mẫu làm thì chính là Trần Giác, kết quả lần này khi Trần Giác trở về lại phát hiện Diệp Tiếu Thiên lại làm điểm tâm cho con, biết quần áo của nhóc để nơi nào, thậm chí còn mỗi ngày đưa đón con đến Cung thiếu niên học thêm.
Trần Giác hỏi Diệp Tiếu Thiên : “Đầu anh bị lừa đá hả? Không phải là có bảo mẫu sao!?”
Diệp Tiếu Thiên nắm chặt tay nghiến răng tránh né : “Tôi thích vậy!”
Trần Giác cười bất lực, trong lòng lại cảm thấy ấm áp, y không phải là đồ ngốc, nhìn ra được Diệp Tiếu Thiên đang vì mình mà thay đổi. Vì thế trước lúc đi Trần Giác căn dặn con : “Phải nghe lời ba ba biết không? Mỗi ngày ba ba vừa làm việc lại còn phải đưa đón con đến cung thiếu niên rất vất vả.”
Vẻ mặt Diệp Phi đau khổ : “Con có thể không cần đi cung thiếu niên nha. . .” rõ ràng Bánh Đậu mỗi ngày đều ở nhà chơi chẳng học hành gì cả! Tại sao mình phải đi cung thiếu niên chứ!? Không công bằng tí nào!
Nói tóm lại cuộc sống thực bình an và tốt đẹp, thỉnh thoảng cũng sẽ có một chút không vừa ý. . . Nhưng thật ra cũng không có trở ngại. . .
Dựa theo kế hoạch của Lưu Hằng, tháng chín nhà hàng có thể khai trương tiến vào giai đoạn bán thử nghiệm, cho nên đến hết tháng tám Cố Thiên phải tuyển đủ nhân sự. Bếp phụ, thu ngân nhân viên chạy bàn, phụ bếp, tiếp phẩm thậm chí là nhân viên tài vụ đều rất dễ tuyển người, M thị đang phát triển rất nhanh nhân tài cũng nhiều, chỉ độc có nhân viên vệ sinh tạp vụ là có vẻ khó. Vốn đã tuyển một dì hơn bốn mươi, nhưng người lớn tuổi lưng hay đau chân dễ mỏi, mới thử hai ngày đã chạy mất, mặc dù Cố Thiên trả lương không thấp, hơn nữa cho dù là ai vào làm, cơm ngày ba bữa bảo hiểm đầy đủ, nhưng người ta cũng không thích làm, dù sao cũng là công việc bẩn thỉu hơn nữa rất mệt nhọc.
Cố Thiên tuyển không được người, nhưng công việc lại luôn phải có người làm, cuối cùng Trần Giác mách nước cho hắn. Rất nhiều người lớn tuổi hay đứng thành nhóm ở ven đường thật ra đều là người làm công nhật, tiền lương cực ít, anh không ngại lúc sáng sớm đi hỏi xem có ai muốn làm hay không, đừng đòi hỏi trình độ bằng cấp, cũng không nên xem thường người khác, thời buổi này kiếm tiền không dễ dàng, phải biết thông cảm.
Ngày hôm sau Cố Thiên dậy thật sớm, năm giờ chạy ra đường lớn, quả thực tại đầu đường thấy được hai người đội mũ mặc áo phản quang màu vàng đang quét đường.
Cố Thiên chạy tới, nói ra ý của mình, vừa kiếm được tiền lại không cần trình độ học vấn, chỉ cần thân thể khỏe mạnh không có bệnh truyền nhiễm là được. Rất nhanh hai công nhân đã nhận lời với Cố Thiên, bọn họ đều làm công nhật, sáng sớm quét hết con đường này là xong, thời gian sau đó đều rãnh.
Một trong hai người còn hỏi : “Chỗ các anh còn thiếu người không? Tôi có một người bà con, gần năm mươi tuổi, có thể đến làm trong cửa hàng không?”
Cố Thiên nói : “Khoảng tám giờ rưỡi sáng nhà hàng mở cửa, cùng đến đi, ba người chắc là được rồi, hai người làm ban ngày, còn người kia làm buổi tối .”
Hai người công nhân cười cười toe tóet, Cố Thiên nhìn bọn họ da tay đen nhẻm khuôn mặt đầy nếp nhăn, trong lòng rất không thoải mái, dặn vài câu rồi đi.
Trần Giác nói đúng, ai cũng không dễ dàng, cho nên có tiền cũng chớ làm ra vẻ đại gia.
Buổi sáng hai công nhân cùng tới, còn dẫn theo cả người bà con kia. Cố Thiên thấy mà ngẩn người, người đàn ông kia quả nhiên tuổi không lớn lắm, nhìn qua trên dưới năm mươi, có điều nhiều nếp nhăn, vẻ mặt mơ hồ có vài phần thù địch. Cố Thiên xem lướt qua giấy chứng minh người kia đưa, tên Phó Binh, năm nay 49 tuổi.
Cố Thiên hỏi Phó Binh vài câu, phát hiện người đàn ông này không thích nói chuyện, nhưng mà đầu óc rất linh hoạt, nhìn qua cũng thực khỏe mạnh.
Cố Thiên cho ba người một địa chỉ, kêu bọn họ đi kiểm tra sức khoẻ, hoàn toàn miễn phí, nói xong ba người cùng rời đi.
Lúc này Lưu Hằng vừa vặn từ lầu hai đi xuống, nhìn nhìn rồi gật gật đầu với Cố Thiên .
Phó Binh đã đi tới cửa, quay đầu trở lại nhìn thoáng qua, ngạc nhiên sửng sốt bước đi hơi lảo đảo, Lưu Hằng nhìn hắn một cái, đi đến nói chuyện với Cố Thiên.
Vào ngày hôm sau, Phó Binh không đi kiểm tra sức khoẻ, hai người công nhân đứng nói chuyện, một người hỏi : “Người bà con của anh sao không tới? !”
Người công nhân trông có vẻ thật thà cười gượng đáp : “Quên đi, mặc kệ hắn, hắn nói không muốn làm.” Đại khái là cảm thấy công việc kia mất thể diện chứ gì.
Giữa trưa thuộc hạ gọi điện thoại cho Bưu ca, nói : “Hồi sáng này hình như Phó Binh xuất hiện ở Quan Ninh.”
Bưu ca rút điếu thuốc cười lạnh : “Đừng để cho tao tìm thấy! Mụ nội nó! Bố mày không tin hắn có thể trốn mất tăm!!”
Phó Binh quả thật không đi kiểm tra sức khoẻ, không phải hắn ghét bỏ phần công việc kia, mà là vì Lưu Hằng. Hắn nhớ rất rõ ràng, bảy năm trước, tư liệu lúc Lưu Hằng kí hợp đồng mang thai thuê, hắn có lén xem qua, bởi vì khuôn mặt lạnh lùng không đổi sắc chính là nguyên nhân khiến hắn vĩnh viễn không bao giờ quên.
Càng khắc sâu trong lòng ánh mắt người kia lạnh nhìn mình khi thốt lên rõ ràng từng chữ một : “Nếu sau này anh còn dính dáng một chút xíu nào đến cuộc sống của tôi, tôi sẽ giết anh! !”
Phó Binh không dám, thật sự là hắn không dám, nếu không bởi vì căn bản không còn tiền, hắn vô cùng muốn rời khỏi M thị này, hắn biết Bưu ca đang tìm mình, hắn chỉ có thể trốn ở khu ổ chuột này nương nhờ người bà con duy nhất còn thật tâm để ý tới mình.
Ngoại trừ nơi này hắn còn có thể đi nơi nào? Nhà sao? Từ lâu hắn đã không có nhà. Hắn làm nhiều việc ác như vậy, vợ hắn đã sớm dẫn theo con trai bỏ hắn mà đi, ngồi tù bốn năm rưỡi, cuộc đời của hắn đã sớm. . . Không, cuộc đời hắn từ lâu đã không còn gì đáng nói tới.
Việc đến trường của Bánh Đậu Lưu Nghị đã sắp xếp ổn thỏa, dựa theo Kim Yến sai bảo, tất cả con dâu của Lưu gia đều phải được nâng niu trân trọng, cho nên Vương Ân Thành không thể chạy tới chạy lui chi cho mệt, Lưu Hằng lại bận bịu bên ngoài, mọi trách nhiệm liền ném cho Lưu Nghị.
Bánh Đậu sắp lên tiểu học, bên nhà lớn gởi đến đây một đống sách vở đồ dùng văn phòng phẩm, Kim Yến còn gọi điện thoại cho Vương Ân Thành hỏi : “Có nhận được đồ đạc chưa? Không đủ thì nói với mẹ, trong đó có một số là của ông cố Bánh Đậu gởi, còn lại đều do mẹ chọn.”
Vương Ân Thành lòng bàn tay đẫm mồ hôi, vội đáp : “Đủ rồi đủ rồi!”
Kim Yến cười : “Con thật là, đừng khách sáo với mẹ, thiếu cái gì thì nói cho mẹ biết, mẹ sẽ cho ngươi đi mua!”
Lòng bàn tay Vương Ân Thành càng ra nhiều mồ hôi hơn.
Bánh Đậu nhìn một cái thùng lớn tràn đầy sách vở và các loại văn phòng phẩm thậm chí còn có khăn quàng đỏ, chu chu miệng : “Có thể không đến trường được không? !”
Vương Ân Thành lắc đầu, “Không thể!”
Bánh Đậu có chút mất hứng, trong lòng hơi bài xích, nhóc biết lên tiểu học liền có rất nhiều bài tập phải làm, nếu là như thế, đây chẳng phải là không có thời gian ở cùng Quả Cam sao? Cũng không có thể nhìn thấy ba ba?
Hừ! Không vui tí nào!
Trước một ngày Bánh Đậu đến trường, Lưu Hằng mới trở lại, Bánh Đậu vừa cao hứng lại vừa mất hứng, ba ba trở về thật tốt nha, có điều ba ba trở về là vì ngày hôm sau đưa mình đến trường, nhóc chẳng muốn đi học chút nào! Một chút cũng không!
Cảm xúc chán ghét đi học của Bánh Đậu hai phụ huynh đều thấy rõ mồn một, Vương Ân Thành vì dỗ dành con nên buổi tối đều ngủ cùng Bánh Đậu, còn Lưu Hằng nằm một mình một giường.
Lưu Hằng vội vàng gấp gáp hơn hai tháng, trong cái nắng chói chang của mùa hè chạy khắp nơi, đen và gầy đi rõ rệt, nhìn qua càng thêm lạnh lùng cao lớn. Anh nằm trên giường nhắm mắt lại, nhớ lại sự bôn ba cùng bận rộn trong một tháng này, Vương Ân Thành dẫn Bánh Đậu đến M thị thăm mình hai lần, thêm cả việc Vương Ân Thành đẩy mình áp lên bồn rửa mặt ánh mắt nhìn hung dữ, đột nhiên trong bóng đêm nhếch miệng khẽ cười.
Bởi vì Bánh Đậu cộng thêm bận rộn, Lưu Hằng và Vương Ân Thành từ đầu đến giờ dường như chỉ mới thân thiết hai lần. Hai người trưởng thành lại vướng bận sự nghiệp của riêng mình, ở giữa còn thêm Bánh Đậu, cho nên mối quan hệ này bình lặng như nước an ổn giống với cuộc sống của các đôi vợ chồng bình thường khác.
Không có gợn sóng nào, yên ổn tốt đẹp như vậy. Có điều thỉnh thoảng nắm tay hay hôn môi, Lưu Hằng luôn cảm thấy sự bình thản này khiến cho trái tim rung động đập rộn ràng.
Đây mới là cuộc sống mà Lưu Hằng muốn có và dâng cho Vương Ân Thành cùng Bánh Đậu.
Giống như lúc trước khi Bánh Đậu còn đi nhà trẻ, Vương Ân Thành cùng Lưu Hằng dậy sớm, một nhà ba người cùng ngồi ăn điểm tâm, một người dắt con người kia xách cặp xuống lầu, Lưu Hằng lái xe, Vương Ân Thành cùng Bánh Đậu ngồi ở băng sau cùng đi đến trường.
Khác biệt chính là, hôm nay là ngày nhập học đầu tiên, Vương Ân Thành cùng Lưu Hằng ăn mặc tương đối trang trọng, mà Bánh Đậu đã thay đồng phục của trường, hơn nữa cặp sách cũng lớn, không đựng đồ chơi cùng cọ màu giấy vẽ như trước kia .
Bánh Đậu vào trường tiểu học tốt nhất mang tên Sao Kim, nó nằm trong hệ thống sơ trung cùng trung học tỉ lệ đầu vào rất cao, nhiều phụ huynh chạy chọt muốn bể đầu cũng phải đưa bằng được con mình tới trường này.
Vương Ân Thành cùng Lưu Hằng đều hiểu được một trường học có môi trường giáo dục chất lượng tốt đối với trẻ em quan trọng biết nhường nào, nhưng. . . Bánh Đậu lại không hiểu.
Lúc Bánh Đậu túm áo Quả Cam Lớn nhà nó đứng ở cổng trường tiểu học Sao kim, mặt mày nhăn nhíu, má thì phồng ra.
Lưu Hằng cúi đầu nhìn con trai : “Bánh Đậu!”
Bánh Đậu ngước cổ, vẻ mặt thống khổ.
Trần Giác cùng Diệp Tiếu Thiên cũng đưa con trai đến trường, biểu cảm của Diệp Phi so với Bánh Đậu bình tĩnh hơn nhiều, mặc đồng phục còn tự xách cặp, cũng không nắm tay phụ huynh, tự mình đi sau lưng ma ma.
Diệp Phi bình tĩnh tiêu sái đến bên cạnh Bánh Đậu : “Cậu làm sao thế?”
Bánh Đậu thành thực nói : “Tớ không muốn đi học.”
Diệp Phi không nói lời nào. Kỳ thật nhóc cũng chẳng muốn, nhưng lại không dám nói, ở cung thiếu niên nó đã bị tàn phá suốt một tháng trời, thần kinh suy sụp, ban đầu còn khóc la um sùm, nhưng vô dụng! Hiện tại Diệp Phi đã ngộ đạo, nên thành thật đi học thôi, dù sao mặc kệ mình vui hay không, vẫn phải đến trường!
Hai nhà nhất tề đi vào trường tiểu học Sao Kim, Trần Giác cùng Vương Ân Thành sóng vai nhau, Vương Ân Thành cầm đơn nhập học của Bánh Đậu trong tay, Trần Giác hỏi : “Con của cậu học lớp nào?”
Vương Ân Thành đáp: “Lớp một hai.”
Trần Giác : “Ha! Con tớ cũng lớp một hai! Thật là trùng hợp nha, về sau hai nhóc đi đánh nhau cũng có bạn rồi!!”
Lưu Hằng và Diệp Tiếu Thiên cùng quay đầu mặt không đổi sắc, tầm mắt đụng phải nhau rồi lãng đi rất nhanh.
Hồi đó Lưu Hằng và Diệp Tiếu Thiên học chung một lớp, từ tiểu học lên tới trung học, ừm, đối phương không phải là bạn bè giúp đánh nhau, ngược lại là đối thủ choảng nhau, tóm lại không phải là muốn đánh nhau, mà là bắt buộc phải xơi tái nhau mà thôi.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook