Đại Dựng Phu
-
Chương 51
Sau khi tan tầm Vương Ân Thành không về nhà ngay, Bánh Đậu cùng Lưu Hằng vắng nhà, một mình cậu trở về cũng chỉ biết viết bản thảo hoặc lên mạng. Vừa vặn mấy ngày gần đây trời nóng nực, lão Lưu rốt cục tỉnh ngộ ra rằng mình không thể béo thêm nữa, hẹn Vương Ân Thànhvà Thiệu Chí Văn, kéo nhau đến trường của Trần Lạc Phi chơi bóng rổ.
Vương Ân Thành lái xe, chở ba người đàn ông kia đến trường học. Lão Lưu ngồi ghế phó lái, Thiệu Chí Văn cùng Trần Lạc Phi hai người ngồi ở băng sau.
Vương Ân Thành nhìn vào kính chiếu hậu, nói : “Hai cậu sao vậy? Dán vào cửa làm chi?” Trần Lạc Phi cùng Thiệu Chí Văn mỗi người ngồi một bên, cả hai dán sát vào cửa xe, chừa ra một khoảng cách khá lớn, còn có thể nhét thêm một người to béo vô đó.
Lão Lưu mím môi, quay đầu nhìn hai người phía sau, nói : “Hai người các cậu bộ định kêu tôi ra băng sau ngồi hả? Đừng có dán vào cửa nữa! Lỡ đâu lăn xuống đường mất công phải dừng lại tìm người!”
Thiệu Chí Văn cùng Trần Lạc Phi không ai mở miệng.
Trần Lạc Phi đang còn học, Thiệu Chí Văn vừa mới tốt nghiệp năm nay, hai người tay chân vẫn còn thành thục, đụng tới trái bóng thì làm ngay động tác ba bước, dáng điệu uyển chuyển động tác thành thạo, lão Lưu nhìn thấy chậc chậc cảm khái : “Bà nội tụi nó ! Coi thường lão tử trên người toàn là mỡ phải không?” Dừng một chút, quay đầu về phía Vương Ân Thành nhíu mày : “Không hề gì, còn có Thành tử làm đệm lưng cho anh mà!”
Vương Ân Thành cởi bỏ nút áo cổ tay, xăn lên, ngước mắt nhìn lão Lưu, đôi mắt ngày thường thản nhiên lóe lên một vẻ rạng rỡ.
Thiệu Chí Văn ném banh cho Vương Ân Thành, Vương Ân Thành một tay bắtlấy di chuyển đến trước vạch ba mét, hai tay giơ qua đầu, cẳng và cánh tay cong thành một góc 90 độ, khuỷu tay hướng về phía rổ, đầu gối khuỵu xuống sau đó dùng sức bật nhảy lên, cùng lúc đó cánh tay dùng lực ném bóng đi, trái bóng trên không trung tạo thành một độ cong hoàn mỹ, rơi vào rỗ, không hề đụng tới khung.
Lão Lưu trợn tròn mắt, cằm muốn rớt xuống!
“Wow!” Thiệu Chí Văn giơ hai tay lên cao vỗ bộp bộp, la lớn, “Bóng đẹp!”
Trần Lạc Phi thay quần áo thể dục, giơ tay lên highfight với Vương Ân Thành, lão Lưu chỉ vào Vương Ân Thành mắng to : “Mẹ kiếp! Cậu dấu tài kĩ thế? ! Sao anh không biết cậu chơi bóng rổ tốt như vậy hả! ? Còn bày đặt?”
Vương Ân Thành cong môi nở nụ cười, sáu giờ chiều mà trời vẫn còn nắng, lão Lưu nhìn Vương Ân Thành, giật mình, gần đây càng ngày càng cảm thấy con người Vương Ân Thành sinh động hẳn lên, không hề thờ ơ lạnh nhạt giống như trước kia.
Bốn người chơi bóng rổ, Vương Ân Thành cùng Thiệu Chí Văn một tổ, lão Lưu chung tổ với Trần Lạc Phi, Vương Ân Thành chăm chú nhìn lão Lưu, Thiệu Chí Văn thì cùng Trần Lạc Phi hung hăng đối mắt, trước đó có nói qua thể thức, rằng thì là thi đấu hữu nghị vận động chủ yếu, nhưng không biết tại sao, chơi một hồi không khí giữa bốn người sặc mùi thuốc súng.
Lão Lưu là người có tính cách không chịu thua, Vương Ân Thành nhìn thì có vẻ thản nhiên , kỳ thật chuyền rê hay ném bóng đều phá lệ nghiêm túc, một chút cũng không lơ là, mà Thiệu Chí Văn cùng Trần Lạc Phi hai tên nhóc nóng tính toàn thân căng tràn nhiệt huyết, sôi trào không kiềm chế được, ánh mắt nét mặt trong lòng đều so đo thắng thua, phòng thủ tối đa, mỗi một bước chạy đều nghiêm túc hơn bình thường, nhìn qua so với NBA cũng không hơn kém là bao.
Lão Lưu to béo mau mệt thở hổn hển, nhìn Vương Ân Thành phất phất tay, Vương Ân Thành lau mồ hôi, hai người không chơi tiếp nữa, đi qua một bên nhìn hai tên nhóc nóng nảy chơi bóng.
Lão Lưu nhấp một hớp nước, nhíu mày nhìn Thiệu Chí Văn cùng Trần Lạc Phi chơi bóng đến chẳng phân biệt được bạn thù, hỏi : “Hai tên kia gần đây trong chuyên mục của cậu cũng không tồi ha! ? Giờ đang làm gì thế này ? Sao lại vậy?”
Vương Ân Thành đương nhiên cũng không hiểu nguyên do trong đó, nhìn nhìn bóng dáng hai người trên cầu trường nói : “Tuổi trẻ mà có gì là không thể đâu?”
Lão Lưu nghĩ nghĩ thấy cũng đúng, dù sao tuổi cũng còn trẻ, có khi là nhiệt huyết dâng trào, chơi một trận bóng thì có nghĩa gì đâu?
Cuối cùng khi Trần Lạc Phi nhảy lên ném bóng vào rổ, Thiệu Chí Văn bật cao vươn tay lên ngăn cản, mang mười phần lực đạo, “Ba” một cái đẩy bóng ra khỏi rổ, hai người đàn ông ngực đánh vào ngực, mắt mũi đối nhau, trong mắt cả hai đều là oán khí lửa giận, lúc tiếp đất Thiệu Chí Văn bất động thanh sắc đẩy Trần Lạc Phi một cái, hai người cùng ngã trên mặt đất.
Lão Lưu cùng Vương Ân Thành cũng không đi qua, lão Lưu hô to : “Được rồi được rồi, kết thúc thôi! Lão tử mời các cậu ăn đồ nướng!”
Nét mặt Thiệu Chí Văn đã bình tĩnh lại, đi về phía lão Lưu, lắc đầu nói : “Tối nay em có hẹn rồi.”
Lão Lưu : “Có hẹn? Đã vậy cậu còn chơi bóng? Thật là. . . Ai u má ơi, không phải cậu đi xem mắt chứ?”
Thiệu Chí Văn cũng không phủ nhận, xoay người cầm túi xách của mình lên vỗ vỗ, vẫy tay chào lão Lưu và Vương Ân Thành rồi rời đi.
Đầu kia Trần Lạc Phi từ trên mặt đất nhảy dựng lên, cầm bóng ném một phát nện mạnh vào khung giỏ bóng rỗ.
Lão Lưu đi ra ngoài mua nước, Trần Lạc Phi cùng Vương Ân Thành cùng ngồi ở trước bàn vuông trong quán thịt nướng, trên đó đã mang lên vài đĩa đồ ăn.
Trần Lạc Phi mặc đồ thể dục rộng thùng thình, sau lưng còn in logo đội bóng rổ của trường, ngồi cúi gằm mặt trước bàn, miệng ngồm ngoàm nhai thịt không có chút nghiêm túc.
Lão Lưu mua còn chưa quay lại, Trần Lạc Phi ăn vài miếng đột nhiên thở dài, nhìn Vương Ân Thành hỏi : “Đại vương, em hỏi anh chuyện này được không?”
“Cậu hỏi đi.”
“Lưu Hằng là bạn trai của anh hả?”
Vương Ân Thành nhìn Trần Lạc Phi, không ừ không hử. Trần Lạc Phi thấy Vương Ân Thành nhìn mình không lên tiếng, trong lòng đau xót, cảm thấy đáp án đã rõ ràng.
Tên nhóc tướng tá cao lớn tính tình nóng nảy cúi đầu vỗ vỗ đùi, cảm giác rất buồn bực và khó chịu, kỳ thật tình cảm của đàn ông không mềm mại ướt át như phụ nữ, nhất là một người có tính cách như Trần Lạc Phi, thích một người, cho dù là bao nhiêu năm, nếu biết người kia hoa thơm đã có chủ, hoặc là buông tay cút đi xa thật xa, hoặc là nhất quyết cướp về! Trần Lạc Phi vốn là muốn cạnh tranh cùng Lưu Hằng, nhưng hiện tại. . .
“Đại vương, em lại hỏi anh thêm một câu nữa.”
“Ừm!”
“Anh nghe nhé, nếu một người nam, tạm gọi là A, hắn đặc biệt thích một người là B, thích rất nhiều năm, vốn đang định thổ lộ, kết quả nửa đường hắn ngoài ý muốn lên giường với một người khác là C, anh nói xem A phải làm như thế nào? !”
Vương Ân Thành nghĩ nghĩ, phương diện tình cảm không phải là sở trường của cậu, chỉ hỏi lại : “B thích A sao?”
Trần Lạc Phi rất thành thật lắc đầu.
Vương Ân Thành nói : “Anh cảm thấy A và B không có hy vọng , suy nghĩ một chút đến C xem ra có khả năng hơn.”
Trần Lạc Phi đang uống bia phì cả ra ngoài.
Sau khi Lão Lưu quay lại ba người đàn ông bắt đầu ăn như gió cuốn mây tan, trò chuyện Đông Tây Nam Bắc rất rôm rả, trong quán thịt nướng có không ít sinh viên, lớn tiếng nói chuyện ăn uống ngồm ngoàm, mùi mồ hôi cùng mùi thịt nướng trộn lẫn vào nhau, khiến cho người ta có một loại cảm giác chân thật khác thường.
Vương Ân Thành lái xe nên không uống rượu, lão Lưu cùng Trần Lạc Phi đều uống không ít, hai ông lớn bè vai bá cổ lớn tiếng ca ngợi trường học của mình.
Trần Lạc Phi dang rộng tay la lên : “Thế nào? Cuộc sống trường học rất dễ chịu phải không? Come on baby! Thi nghiên cứu sinh vào trường của bọn tôi đi, lão tử sẽ giới thiệu giáo sư hướng dẫn cho! !”
Lão Lưu hô to : “Thúi lắm! Lão tử vốn đã tốt nghiệp nghiên cứu sinh! Lão tử mà muốn thi cũng là tiến sĩ! !”
Vương Ân Thành lái xe đưa lão Lưu cùng Trần Lạc Phi trở về, khi về đến nhà thì cũng đã khuya, lúc xuống xe đi lên lầu mở di động xem giờ, mới đột nhiên phát hiện ba cuộc gọi nhỡ của Lưu Hằng!
Vương Ân Thành sửng sốt, nhìn thời gian gọi tới là gần mười hai giờ, Vương Ân Thành lấy chìa khóa vừa mở cửa vừa gọi điện lại, lúc đẩy cửa ra rõ ràng nhìn thấy phòng khách sáng trưng, di động của Lưu Hằng đặt trên bàn trà đang run, trên ghế sa lông là đồ chơi bị vứt bừa bãi của Bánh Đậu.
Vương Ân Thành tắt di động đi vào đóng cửa lại, vừa lúc Lưu Hằng mới tắm rửa xong, phía dưới quấn khăn tắm, thân trên để trần đi ra, trên tóc còn đọng nước, vai rộng eo thon thân thể cường tráng, phần tam giác phía dưới eo ẩn hiện dưới khăn tắm.
Đèn trên trần nhà sáng trưng, đường cong trên thân hình Lưu Hằng Vương Ân Thành nhìn thấy không xót một chút nào.
Lưu Hằng là gay, Vương Ân Thành cũng vậy, không khí nhất thời vô cùng xấu hổ, nếu Lưu Hằng không như vậy mà đi ra thì chẳng sao, cho dù ăn mặc ít nhưng phòng khách không mở đèn sáng cũng chẳng là gì, nhưng Lưu Hằng cùng Bánh Đậu không ở nhà hai ngày nay Vương Ân Thành nhàn đến nhàm chán, lúc đọc sách ở phòng khách cảm thấy ngọn đèn không đủ sáng, bèn thay bằng bóng đèn công suất cao, có thể chiếu sángmọi ngóc ngách trong phòng khách.
Cho nên hiện tại trên người Lưu Hằng mỗi một cơ bắp mảng da thậm chí là bọt nước trên mái tóc rơi xuống ngực, được ánh đèn chiếu rọi, vô cùng rõ ràng.
Vương Ân Thành : “. . .”
Lưu Hằng : “. . .”
Vương Ân Thành : “Về rồi đấy hả?”
Lưu Hằng : “Về rồi đấy à?”
Cả hai cùng lên tiếng.
Vương Ân Thành : “Bánh Đậu ngủ rồi hả?”
Lưu Hằng : “Bánh Đậu ngủ rồi.”
Lại trăm miệng một lời.
Vương Ân Thành : “Em đi ngó xem sao.”
Lưu Hằng : “Em đi xem chừng nó đi.”
Lại nói cùng một câu.
Vương Ân Thành : “. . .”
Lưu Hằng : “. . .”
Vương Ân Thành đột nhiên có chút không biết nói gì, tại sao mình lại muốn đổi bóng đèn cơ chứ? !
Vương Ân Thành đẩy cửa phòng Bánh Đậu ra nhìn vào, nhóc đã ngủ, nhắm mắt nằm trên giường nhỏ, hơi thở đều đều , ngủ rất say.
Vương Ân Thành toàn thân nhiễm mùi thịt nướng, trên tay còn dính dầu, chỉ ngồi ở bên giường nhìn Bánh Đậu cũng không sờ mó con trai.
Đèn ngủ trong góc Phòng mờ mờ, Bánh Đậu ngủ nhưng không biết như thế nào hơi hơi hé miệng chảy nước miếng, Vương Ân Thành lấy khăn tay lau nước miếng cho con, Bánh Đậu lại mơ mơ màng màng mở to mắt, ánh mắt lóe sáng, nằm trên gối hỏi : “Quả Cam đã về rồi sao? !” Hít hít cái mũi nhỏ, chu miệng chảy nước miếng : “Trên người Quả Cam có mùi thịt!”
Vương Ân Thành : “. . .”
Trên người Vương Ân Thành nhiễm mùi thịt nướng, bản thân cậu không ngửi ra được, nhưng Bánh Đậu lại đoán ra, hơn nữa cái mũi nhóc con đặc biệt thính, trong giấc mơ ngửi được mùi thịt thì bắt đầu chảy nước miếng, ngay sau đó liền tỉnh lại. Một Bánh Đậu sét đánh cũng không tỉnh, ấy vậy mà lại bị mùi thịt nướng đánh thức.
Bánh Đậu vừa tỉnh liền không chịu ngủ tiếp, đạp chân nhỏ nói Quả Cam có vị thịt có vị thịt, nhóc muốn ăn thịt muốn ăn thịt!
Vương Ân Thành bất đắc dĩ đi tắm rửa, kết quả khi đi ra nằm lên giường Bánh Đậu vẫn không ngủ, sáp lại gần ôm cổ Vương Ân Thành sống chết hít cái mũi, càng thêm không chịu ngủ, hiện tại trên người Vương Ân Thành không còn mùi thịt, mà là mùi cam pha lẫn rất ít mùi thịt, ánh mắt Bánh Đậu lấp lánh, lắc lắc mông nhỏ nói muốn gặm cổ Vương Ân Thành.
Lưu Hằng đẩy cửa tiến vào, hỏi Bánh Đậu vì sao chưa chịu ngủ, Bánh Đậu dẫu miệng nói, trên người Quả Cam có mùi thịt, con muốn ăn thịt, ngủ không được!
Lưu Hằng đã thay áo ngủ, lạnh lùng đi tới đối mặt với con trai ra lệnh : “Tự mình ngủ!”
Bánh Đậu hiển nhiên là không chịu, lại làm ầm ĩ trong chốc lát, quay đầu vừa thấy sắc mặt Lưu Hằng phi thường không tốt, cũng biết đã khuya lại thêm buồn ngủ, ngày mai còn phải đi nhà trẻ, lúc này mới phẫn nộ nằm xuống, nắm tay áo Quả Cam lớn nói : “Vậy được rồi, hôm nay Quả Cam ngủ cùng ba ba, nhưng ngày mai Quả Cam vẫn phải ngủ với con, không cho ngủ chung với ba ba!”
Vương Ân Thành : “. . .”
Lưu Hằng : “Được!”
Buổi tối Lưu Hằng cùng Bánh Đậu đợi Vương Ân Thành thật lâu, Bánh Đậu cuối cùng mệt quá nên đi ngủ, Lưu Hằng tổng cộng gọi ba cuộc điện thoại.
Anh hiểu được Vương Ân Thành có công việc của riêng mình, trong phạm vi sinh hoạt, đàn ông không thích mình là con chim bị nhốt trong lồng, quá bức bách sẽ luôn mơ ước được bay ra ngoài. Mặc kệ Vương Ân Thành là khổng tước hay là chim ưng hùng mạnh, Lưu Hằng đều biết mình không thể dùng Bánh Đậu để trói buộc Vương Ân Thành, cho nên gọi xong ba cuộc điện thoại, Lưu Hằng không gọi thêm để thúc giục nữa.
Nhưng kỳ thật dựa theo thủ đoạn làm việc của Lưu Hằng, đối với Vương Ân Thành, đâu chỉ là muốn trói lại mỗi ngày về nhà đều có thể nhìn thấy đơn giản như vậy, tốt nhất là mỗi một phút giây đều có thể trông thấy, cả ngày đặt ở trong nhà mà cưng chiều, cũng không cho người khác nhìn thấy.
Cho nên giữa bản năng và lý trí, Lưu Hằng thuyết phục chính mình tìm một biện pháp cân bằng, hiện tại nhịn một chút, nhịn một chút, hiện tại. . .
Cho nên sau khi Bánh Đậu ngủ thì đã hơn nửa đêm, lúc Lưu Hằng cùng Vương Ân Thành đứng trong phòng khách không nói lời nào, Lưu Hằng liền cảm thấy may mắn năm đó mình mua nhà ở khu trường học, không bắt chước Diệp Tiếu Thiên. Nhà của Lưu Hằng hiện tại rộng hơn chín mươi bình, hai phòng ngủ một thư phòng, mà nhà Diệp Tiếu Thiên rộng một trăm bốn mươi bình, ba phòng thật lớn.
Kỳ thật đi đến bước này ngày hôm nay, thật sự ngủ chung một giường. . . Cũng không có gì (? ? ).
Lưu Hằng vừa định mở miệng, thì Vương Ân Thành đặc biệt bình tĩnh nhìn anh hỏi : “Có tiện không?”
Lưu Hằng trên mặt bất động thanh sắc, trái tim đập mạnh một cái, nói : “Rất tiện.”
Lưu Hằng cùng Vương Ân Thành mỗi người nằm một bên, đắp chăn riêng, Vương Ân Thành sau khi nằm xuống liền nhắm mắt ngủ, ngày hôm nay cậu thật sự rất mệt, không có tâm tư suy nghĩ lung tung .
Nhưng Lưu Hằng không cảm thấy phiền, sau khi tắt đèn trong phòng im ắng, anh nhắm mắt lại là có thể nghe được tiếng tim đập trong sự kích động, từng tiếng từng tiếng một.
Lưu lão gia tử bên này có Kim Yến trấn giữ, hơn nữa Lưu Bình Niên cố ý muốn lấp liếm chuyện lần này của Lưu Hằng, việc nhà Lưu gia gần đây bình ổn rất nhiều.
Cổ phiếu của công ty khoa học kỹ thuật mà Hồ Hữu đầu tư không biết tại sao lúc này lại giảm giá, làm bà sầu lo mỗi ngày đều ngủ không ngon, cũng chẳng còn hơi sức đâu mà để ý đến việc của Lưu Hằng.
Trong thực tế tại Lưu gia, người có suy nghĩ sâu nhất vẫn là Lưu lão gia tử, lão cũng không kêu thư kí đi thăm dò xem gần đây Lưu Hằng đang làm gì, đỡ phải sau này bị lộ, cháu và chắt hai người quay đầu lại ầm ỉ trở mặt.
Lưu Hằng không phải nói là bỏ qua chức CEO của tập đoàn dược Hoa Vinh sao? Chẳng phải muốn thoát ly chuyện làm ăn, không muốn dính dáng quá nhiều lợi ích kinh tế cùng gia tộc sao?
Không hề gì, Lưu lão gia tử có nước cờ của riêng mình.
Lão gia tử triệu tập thư kí cùng luật sư đến, dặn dò : “Năm đó lúc Nguyệt Dung gả vào đây, của hồi môn bên nhà mẹ đẻ là một cửa hàng rượu, hiện giờ đã đổi thành nhà hàng, việc làm ăn không được tốt lắm, đem nhà hàng này của Nguyệt Dung giao cho Lưu Hằng quản lý đi. Nói cho nó biết, bà cố của Bánh Đậu trước khi mất đã nói, nhà hàng này là hồi môn của bà ấy năm đó, sau này sẽ cho Bánh Đậu vào lễ trưởng thành, kêu nó kinh doanh thật tốt cho ta!”
Lão gia tử không cản trở sự lựa chọn của Lưu Hằng, nhưng không có nghĩa là chẳng hỏi han gì, không phải là anh không cần việc làm ăn của Lưu gia sao? Của bà nội ruột dù sao cũng không thể bỏ chứ? Anh không thể đưa cho người khác quản lý kinh doanh ! Nếu có bản lĩnh thìlàm giảm sựthâm thụt hàng tháng của nhà hàng, bằng không thì cứ ngốc ở Lưu gia đi, đừng có cả ngày nghĩ đủ lông đủ cánh liền bay khỏi tổ!
Kim Yến đã biết chủ ý của lão gia tử cũng không khuyên can, chỉ cần không phải có người ở phía sau cố ý chơi đùa ra chuyện gì, bà luôn tôn trọng ý của lão gia tử.
Chính là quay đầu lại sau khi nghe ngóng liền có chút tối tăm mặt mày, nhà hàng của bà cố Bánh Đậu thế nhưng ở mãi tận M thị? M thị đó! Vậy còn không phải Lưu Hằng và con dâu tương lai đứa đầu sông đứa cuối sông sao? !
Thư kí truyền Đạt lệnh của lão gia tử rất nhanh chóng, khẩu khí không để cho người ta nghi ngờ cùng phản bác, mà Lưu Hằng cũng không có nửa điểm từ chối, trong điện thoại đồng ý luôn.
Anh biết ý của lão gia tử, cũng hiểu được mình hoàn toàn tách ra khỏi kinh tế Lưu gia là không có khả năng. Trên thực tế lão gia tử làm như vậy là đã xem như lui bước, cùng lúc anh cũng không định làm đông cứng mối quan hệ của hai ông cháu, hơn nữa cũng phải suy nghĩ đến tương lai của Bánh Đậu.
Sau hôm thư kí thông báo cho Lưu Hằng chính là sinh nhật Bánh Đậu, vừa vặn vào ngày cuối tuần, ban ngày Vương Ân Thành cùng Lưu Hằng dẫn Bánh Đậu đi vườn bách thú, buổi tối không ăn cơm ở ngoài, Vương Ân Thành nấu một bàn đồ ăn, rồi đem bánh ngọt đặt trước ra.
Bánh Đậu thổi nến nhìn một bàn đầy thịt chảy nước miếng, Vương Ân Thành dặn dò Bánh Đậu cũng nên ăn rau dưa, Bánh Đậu “Hừ” một tiếng, đặc biệt tinh nghịch nói : “Đàn ông con trai đương nhiên phải ăn thịt!” Nói xong liền vươn móng vuốt bốc thịt ăn.
Buổi tối Bánh Đậu nằm trên giường, Vương Ân Thành đưa ra món đồ chơi mô hình mà mình mua trước để lấy lòng, Bánh Đậu ánh mắt lóe sáng, ôm món đồ chơi mô hình nằm sấp trong ngực Vương Ân Thành, nói : “Quả Cam là tốt nhất tốt nhất ! Không giống ba ba hàng năm đều mua gấu bông cho con.”
Đang nói, Lưu Hằng cầm con gấu bông đẩy cửa đi vào.
Bánh Đậu chỉ con gấu bông trong tay Lưu Hằng, lớn tiếng : “Con nói có sai đâu!”
Lưu Hằng nhướng mày, nhìn thoáng qua Bánh Đậu, nhóc bánh bao vội vàng che miệng.
Đối với tất cả mọi chuyện, Lưu Hằng dùng hết khả năng để nắm chắc kỹ càng tỉ mỉ, lão gia tử chẳng những muốn anh quản lý nhà hàng ở M thị, mà còn phải bắt đầu nhanh một chút, như vậy khiến rất nhiều kế hoạch ban đầu của anh đều bị đảo lộn.
Sau khi Bánh Đậu đi ngủ Lưu Hằng cùng Vương Ân Thành ngồi trên ghế sa lông trong phòng khách, Lưu Hằng nói sơ qua mọi chuyện, Vương Ân Thành vừa nghe đã hiểu.
Kế hoạch của Lưu Hằng là, nhà hàng tại M thị, anhvốn đã sằn sàng đi đến đó, nếu bận rộn có khả năng thời gian ở M thị sẽ hơi lâu. Tháng chín năm nay Bánh Đậu lên tiểu học, bạn bè quen biết đều ở nơi này, sự nghiệp của Vương Ân Thành cũng vừa mới khởi sắc, cần sự ổn định để phát triển, sự nghiệp bạn bè đều ở đây, cho nên cậu không thể chuyển nhà.
Lưu Hằng nói : “Giai đoạn trước mắt cần chỉnh đốn và sửa sang cộng thêm thời gian buôn bán thử nên có khả năng sẽ mất nhiều thời gian, tôi không ở đây, Bánh Đậu chỉ có thể dựa vào em .”
Vương Ân Thành gật đầu, nói : “Vâng.”
Khi Bánh Đậu biết được Lưu Hằng phải đi nơi khác làm việc ngay từ đầu thực không thể chấp nhận, nhóc không quấn Lưu Hằng, chỉ lôi kéo tay áo Vương Ân Thành hỏi : “Ba ba có thể không đi được không?”
Vương Ân Thành đành phải dỗ dành con trẻ : “Ba ba phải kiếm tiền nuôi gia đình, Bánh Đậu còn đến trường và sinh hoạt, ba ba đương nhiên phải ra ngoài kiếm tiền rồi!”
Bánh Đậu vì thế buồn bực mất vài ngày, cơ hồ không thèm nhìn Lưu Hằng, dùng phương thức đặc biệt của trẻ con tỏ vẻ kháng nghị.
Ở nhà trẻ Diệp Phi không khuyên nhủ gì, ngược lại tiểu thần đồng Lưu Kế lại nói một câu : “Ba ba của em ở bên ngoài làm việc kiếm tiền nuôi gia đình, mẹ không đi làm ở nhà trông chừng em. Người lớn đều làm việc rất vất vả, ba ba nói với em, mẹ vì lo lắng cho gia đình và chăm sóc em nên mới không đi làm, hy sinh rất lớn, mẹ thì nói ba ba cũng không dễ dàng gì, một người phải làm việc nuôi gia đình, cũng thực vất vả. Anh không nên tức giận, cả ba và mẹ đều rất vất vả.”
Sau đó Bánh Đậu liền không náo loạn nữa, có lẽ Lưu Kế nói bạn nhỏ khác nghe không hiểu, nhưng Bánh Đậu thì hiểu được, trước kia đều là Lưu Hằng một mình vừa đi làm vừa phải chăm sóc cho nhóc, hiện tại Quả Cam đã trở lại, nhưng ba ba vẫn muốn kiếm tiền nuôi gia đình, phải nuôi Bánh Đậu còn thêm Quả Cam nữa.
Trước khi đi Lưu Hằng bàn giao mọi thứ cho Vương Ân Thành, rất kỹ càng tỉ mỉ, giấy tờ quyền sở hữu mấy ngôi nhà và bất động sản có trong tay, chìa khóa, thẻ điện nước, công chứng tài sản, thậm chí là sổ tiết kiệm đều được đặt trên bàn trà.
Trong tay Lưu Hằng có mấy sổ tiết kiệm, hoặc là tiền do chính mình kiếm được, không thì là cổ phiếu hiện có trong tay, hoặc là tiền làm thêm khi còn đi học, rồi học bổng, tất tần tật, xấp xỉ hơn bảy trăm vạn.
Đặt trên bàn trà có hai sổ tiết kiệm, một là sinh hoạt phí của Bánh Đậu, cuốn kia là chi tiêu sinh hoạt bình thường, Vương Ân Thành không từ chối cũng không nói thêm điều gì, tiếp nhận giữ gìn.
Vào ngày Lưu Hằng đi M thị Bánh Đậu còn phải đến trường, Bánh Đậu đứng trong phòng khách ngước cổ nhìn Lưu Hằng, khẽ nói : “Ba ba cứ yên tâm đi kiếm tiền nuôi gia đình, con sẽ rất ngoan.”
Lưu Hằng sờ sờ đầu con trai.
Buổi sáng bắt đầu một ngày mới vẫn còn mờ tối, Vương Ân Thành đứng ở ban công lấy quần áo đóng cửa sổ, Lưu Hằng đẩy cửa sổ sát đất đi ra.
“?” Vương Ân Thành nghiêng đầu nghi hoặc nhìn Lưu Hằng, vừa định mở miệng, Lưu Hằng đột nhiên tiến lên, một tay giữ ót Vương Ân Thành tay kia nắm chặt bờ vai của cậu, hung hăng hôn xuống.
Nụ hôn này của Lưu Hằng không có bất cứ ham muốn tình dục nào, chỉ mang theo một kiểu tuyên thệ bá đạo, khi nụ hôn vừa tách ra, trong mắt tràn ngập sự kiên định cùng chấp nhất : “Chờ tôi trở lại!” Có điều tim đập nhanh hơn bao giờ hết.
Khi Lưu Hằng đi M thị, Vương Ân Thành đưa Bánh Đậu đến nhà trẻ.
Bánh Đậu ngồi không yên, dán vào phía sau ghế lái che miệng cười trộm : “Quả Cam Quả Cam.”
Vương Ân Thành : “Ơi?”
Bánh Đậu : “Hồi sáng con nhìn thấy ba ba hôn cha nha!”
Vương Ân Thành : “. . .”
Bánh Đậu : “A ~~ Quả Cam đỏ mặt kìa! ~ “
Từ lúc Lục Hanh Đạt đi xem văn nghệ ở nhà trẻ rồi quen biết với Trần Giác, hai người tán gẫu rất hợp, thường hẹn nhau ra ngoài uống rượu.
Lục Hanh Đạt nghe Lưu Nghị nói Lưu Hằng hôm nay đã đi M thị để chỉnh đốn một nhà hàng khách sạn gần như sắp đóng cửa, thổn thức nói : “Lão bà còn chưa theo đuổi được đã phải đi, thật sự là đủ xui xẻo. Tôi nói này, có cần phiền toái như vậy không? Với tính cách của Lưu Hằng cứ trực tiếp cưỡng hôn, hôn cho vợ tối tăm mặt mày không nhận thức được gì, không phải là được rồi sao ! ?”
Trần Giác chú ý chính là ý khác của sự việc : “Cậu vừa mới nói Lưu Hằng đi thành phố nào?”
Lục Hanh Đạt : “M thị!”
“Fuck! Sao lại trùng hợp như thế? !” Trần Giác vỗ đùi : “Lưu Hằng thật sự là nhặt được bảo vật quý nha! Vương Ân Thành ở tại M thị rất nhiều năm, nhân mạch tất cả đều ở đó, đặc biệt tốt! Chính mình còn đầu tư khách sạn hạng sang nữa chứ!”
Lục Hanh Đạt : “. . .”
Vương Ân Thành lái xe, chở ba người đàn ông kia đến trường học. Lão Lưu ngồi ghế phó lái, Thiệu Chí Văn cùng Trần Lạc Phi hai người ngồi ở băng sau.
Vương Ân Thành nhìn vào kính chiếu hậu, nói : “Hai cậu sao vậy? Dán vào cửa làm chi?” Trần Lạc Phi cùng Thiệu Chí Văn mỗi người ngồi một bên, cả hai dán sát vào cửa xe, chừa ra một khoảng cách khá lớn, còn có thể nhét thêm một người to béo vô đó.
Lão Lưu mím môi, quay đầu nhìn hai người phía sau, nói : “Hai người các cậu bộ định kêu tôi ra băng sau ngồi hả? Đừng có dán vào cửa nữa! Lỡ đâu lăn xuống đường mất công phải dừng lại tìm người!”
Thiệu Chí Văn cùng Trần Lạc Phi không ai mở miệng.
Trần Lạc Phi đang còn học, Thiệu Chí Văn vừa mới tốt nghiệp năm nay, hai người tay chân vẫn còn thành thục, đụng tới trái bóng thì làm ngay động tác ba bước, dáng điệu uyển chuyển động tác thành thạo, lão Lưu nhìn thấy chậc chậc cảm khái : “Bà nội tụi nó ! Coi thường lão tử trên người toàn là mỡ phải không?” Dừng một chút, quay đầu về phía Vương Ân Thành nhíu mày : “Không hề gì, còn có Thành tử làm đệm lưng cho anh mà!”
Vương Ân Thành cởi bỏ nút áo cổ tay, xăn lên, ngước mắt nhìn lão Lưu, đôi mắt ngày thường thản nhiên lóe lên một vẻ rạng rỡ.
Thiệu Chí Văn ném banh cho Vương Ân Thành, Vương Ân Thành một tay bắtlấy di chuyển đến trước vạch ba mét, hai tay giơ qua đầu, cẳng và cánh tay cong thành một góc 90 độ, khuỷu tay hướng về phía rổ, đầu gối khuỵu xuống sau đó dùng sức bật nhảy lên, cùng lúc đó cánh tay dùng lực ném bóng đi, trái bóng trên không trung tạo thành một độ cong hoàn mỹ, rơi vào rỗ, không hề đụng tới khung.
Lão Lưu trợn tròn mắt, cằm muốn rớt xuống!
“Wow!” Thiệu Chí Văn giơ hai tay lên cao vỗ bộp bộp, la lớn, “Bóng đẹp!”
Trần Lạc Phi thay quần áo thể dục, giơ tay lên highfight với Vương Ân Thành, lão Lưu chỉ vào Vương Ân Thành mắng to : “Mẹ kiếp! Cậu dấu tài kĩ thế? ! Sao anh không biết cậu chơi bóng rổ tốt như vậy hả! ? Còn bày đặt?”
Vương Ân Thành cong môi nở nụ cười, sáu giờ chiều mà trời vẫn còn nắng, lão Lưu nhìn Vương Ân Thành, giật mình, gần đây càng ngày càng cảm thấy con người Vương Ân Thành sinh động hẳn lên, không hề thờ ơ lạnh nhạt giống như trước kia.
Bốn người chơi bóng rổ, Vương Ân Thành cùng Thiệu Chí Văn một tổ, lão Lưu chung tổ với Trần Lạc Phi, Vương Ân Thành chăm chú nhìn lão Lưu, Thiệu Chí Văn thì cùng Trần Lạc Phi hung hăng đối mắt, trước đó có nói qua thể thức, rằng thì là thi đấu hữu nghị vận động chủ yếu, nhưng không biết tại sao, chơi một hồi không khí giữa bốn người sặc mùi thuốc súng.
Lão Lưu là người có tính cách không chịu thua, Vương Ân Thành nhìn thì có vẻ thản nhiên , kỳ thật chuyền rê hay ném bóng đều phá lệ nghiêm túc, một chút cũng không lơ là, mà Thiệu Chí Văn cùng Trần Lạc Phi hai tên nhóc nóng tính toàn thân căng tràn nhiệt huyết, sôi trào không kiềm chế được, ánh mắt nét mặt trong lòng đều so đo thắng thua, phòng thủ tối đa, mỗi một bước chạy đều nghiêm túc hơn bình thường, nhìn qua so với NBA cũng không hơn kém là bao.
Lão Lưu to béo mau mệt thở hổn hển, nhìn Vương Ân Thành phất phất tay, Vương Ân Thành lau mồ hôi, hai người không chơi tiếp nữa, đi qua một bên nhìn hai tên nhóc nóng nảy chơi bóng.
Lão Lưu nhấp một hớp nước, nhíu mày nhìn Thiệu Chí Văn cùng Trần Lạc Phi chơi bóng đến chẳng phân biệt được bạn thù, hỏi : “Hai tên kia gần đây trong chuyên mục của cậu cũng không tồi ha! ? Giờ đang làm gì thế này ? Sao lại vậy?”
Vương Ân Thành đương nhiên cũng không hiểu nguyên do trong đó, nhìn nhìn bóng dáng hai người trên cầu trường nói : “Tuổi trẻ mà có gì là không thể đâu?”
Lão Lưu nghĩ nghĩ thấy cũng đúng, dù sao tuổi cũng còn trẻ, có khi là nhiệt huyết dâng trào, chơi một trận bóng thì có nghĩa gì đâu?
Cuối cùng khi Trần Lạc Phi nhảy lên ném bóng vào rổ, Thiệu Chí Văn bật cao vươn tay lên ngăn cản, mang mười phần lực đạo, “Ba” một cái đẩy bóng ra khỏi rổ, hai người đàn ông ngực đánh vào ngực, mắt mũi đối nhau, trong mắt cả hai đều là oán khí lửa giận, lúc tiếp đất Thiệu Chí Văn bất động thanh sắc đẩy Trần Lạc Phi một cái, hai người cùng ngã trên mặt đất.
Lão Lưu cùng Vương Ân Thành cũng không đi qua, lão Lưu hô to : “Được rồi được rồi, kết thúc thôi! Lão tử mời các cậu ăn đồ nướng!”
Nét mặt Thiệu Chí Văn đã bình tĩnh lại, đi về phía lão Lưu, lắc đầu nói : “Tối nay em có hẹn rồi.”
Lão Lưu : “Có hẹn? Đã vậy cậu còn chơi bóng? Thật là. . . Ai u má ơi, không phải cậu đi xem mắt chứ?”
Thiệu Chí Văn cũng không phủ nhận, xoay người cầm túi xách của mình lên vỗ vỗ, vẫy tay chào lão Lưu và Vương Ân Thành rồi rời đi.
Đầu kia Trần Lạc Phi từ trên mặt đất nhảy dựng lên, cầm bóng ném một phát nện mạnh vào khung giỏ bóng rỗ.
Lão Lưu đi ra ngoài mua nước, Trần Lạc Phi cùng Vương Ân Thành cùng ngồi ở trước bàn vuông trong quán thịt nướng, trên đó đã mang lên vài đĩa đồ ăn.
Trần Lạc Phi mặc đồ thể dục rộng thùng thình, sau lưng còn in logo đội bóng rổ của trường, ngồi cúi gằm mặt trước bàn, miệng ngồm ngoàm nhai thịt không có chút nghiêm túc.
Lão Lưu mua còn chưa quay lại, Trần Lạc Phi ăn vài miếng đột nhiên thở dài, nhìn Vương Ân Thành hỏi : “Đại vương, em hỏi anh chuyện này được không?”
“Cậu hỏi đi.”
“Lưu Hằng là bạn trai của anh hả?”
Vương Ân Thành nhìn Trần Lạc Phi, không ừ không hử. Trần Lạc Phi thấy Vương Ân Thành nhìn mình không lên tiếng, trong lòng đau xót, cảm thấy đáp án đã rõ ràng.
Tên nhóc tướng tá cao lớn tính tình nóng nảy cúi đầu vỗ vỗ đùi, cảm giác rất buồn bực và khó chịu, kỳ thật tình cảm của đàn ông không mềm mại ướt át như phụ nữ, nhất là một người có tính cách như Trần Lạc Phi, thích một người, cho dù là bao nhiêu năm, nếu biết người kia hoa thơm đã có chủ, hoặc là buông tay cút đi xa thật xa, hoặc là nhất quyết cướp về! Trần Lạc Phi vốn là muốn cạnh tranh cùng Lưu Hằng, nhưng hiện tại. . .
“Đại vương, em lại hỏi anh thêm một câu nữa.”
“Ừm!”
“Anh nghe nhé, nếu một người nam, tạm gọi là A, hắn đặc biệt thích một người là B, thích rất nhiều năm, vốn đang định thổ lộ, kết quả nửa đường hắn ngoài ý muốn lên giường với một người khác là C, anh nói xem A phải làm như thế nào? !”
Vương Ân Thành nghĩ nghĩ, phương diện tình cảm không phải là sở trường của cậu, chỉ hỏi lại : “B thích A sao?”
Trần Lạc Phi rất thành thật lắc đầu.
Vương Ân Thành nói : “Anh cảm thấy A và B không có hy vọng , suy nghĩ một chút đến C xem ra có khả năng hơn.”
Trần Lạc Phi đang uống bia phì cả ra ngoài.
Sau khi Lão Lưu quay lại ba người đàn ông bắt đầu ăn như gió cuốn mây tan, trò chuyện Đông Tây Nam Bắc rất rôm rả, trong quán thịt nướng có không ít sinh viên, lớn tiếng nói chuyện ăn uống ngồm ngoàm, mùi mồ hôi cùng mùi thịt nướng trộn lẫn vào nhau, khiến cho người ta có một loại cảm giác chân thật khác thường.
Vương Ân Thành lái xe nên không uống rượu, lão Lưu cùng Trần Lạc Phi đều uống không ít, hai ông lớn bè vai bá cổ lớn tiếng ca ngợi trường học của mình.
Trần Lạc Phi dang rộng tay la lên : “Thế nào? Cuộc sống trường học rất dễ chịu phải không? Come on baby! Thi nghiên cứu sinh vào trường của bọn tôi đi, lão tử sẽ giới thiệu giáo sư hướng dẫn cho! !”
Lão Lưu hô to : “Thúi lắm! Lão tử vốn đã tốt nghiệp nghiên cứu sinh! Lão tử mà muốn thi cũng là tiến sĩ! !”
Vương Ân Thành lái xe đưa lão Lưu cùng Trần Lạc Phi trở về, khi về đến nhà thì cũng đã khuya, lúc xuống xe đi lên lầu mở di động xem giờ, mới đột nhiên phát hiện ba cuộc gọi nhỡ của Lưu Hằng!
Vương Ân Thành sửng sốt, nhìn thời gian gọi tới là gần mười hai giờ, Vương Ân Thành lấy chìa khóa vừa mở cửa vừa gọi điện lại, lúc đẩy cửa ra rõ ràng nhìn thấy phòng khách sáng trưng, di động của Lưu Hằng đặt trên bàn trà đang run, trên ghế sa lông là đồ chơi bị vứt bừa bãi của Bánh Đậu.
Vương Ân Thành tắt di động đi vào đóng cửa lại, vừa lúc Lưu Hằng mới tắm rửa xong, phía dưới quấn khăn tắm, thân trên để trần đi ra, trên tóc còn đọng nước, vai rộng eo thon thân thể cường tráng, phần tam giác phía dưới eo ẩn hiện dưới khăn tắm.
Đèn trên trần nhà sáng trưng, đường cong trên thân hình Lưu Hằng Vương Ân Thành nhìn thấy không xót một chút nào.
Lưu Hằng là gay, Vương Ân Thành cũng vậy, không khí nhất thời vô cùng xấu hổ, nếu Lưu Hằng không như vậy mà đi ra thì chẳng sao, cho dù ăn mặc ít nhưng phòng khách không mở đèn sáng cũng chẳng là gì, nhưng Lưu Hằng cùng Bánh Đậu không ở nhà hai ngày nay Vương Ân Thành nhàn đến nhàm chán, lúc đọc sách ở phòng khách cảm thấy ngọn đèn không đủ sáng, bèn thay bằng bóng đèn công suất cao, có thể chiếu sángmọi ngóc ngách trong phòng khách.
Cho nên hiện tại trên người Lưu Hằng mỗi một cơ bắp mảng da thậm chí là bọt nước trên mái tóc rơi xuống ngực, được ánh đèn chiếu rọi, vô cùng rõ ràng.
Vương Ân Thành : “. . .”
Lưu Hằng : “. . .”
Vương Ân Thành : “Về rồi đấy hả?”
Lưu Hằng : “Về rồi đấy à?”
Cả hai cùng lên tiếng.
Vương Ân Thành : “Bánh Đậu ngủ rồi hả?”
Lưu Hằng : “Bánh Đậu ngủ rồi.”
Lại trăm miệng một lời.
Vương Ân Thành : “Em đi ngó xem sao.”
Lưu Hằng : “Em đi xem chừng nó đi.”
Lại nói cùng một câu.
Vương Ân Thành : “. . .”
Lưu Hằng : “. . .”
Vương Ân Thành đột nhiên có chút không biết nói gì, tại sao mình lại muốn đổi bóng đèn cơ chứ? !
Vương Ân Thành đẩy cửa phòng Bánh Đậu ra nhìn vào, nhóc đã ngủ, nhắm mắt nằm trên giường nhỏ, hơi thở đều đều , ngủ rất say.
Vương Ân Thành toàn thân nhiễm mùi thịt nướng, trên tay còn dính dầu, chỉ ngồi ở bên giường nhìn Bánh Đậu cũng không sờ mó con trai.
Đèn ngủ trong góc Phòng mờ mờ, Bánh Đậu ngủ nhưng không biết như thế nào hơi hơi hé miệng chảy nước miếng, Vương Ân Thành lấy khăn tay lau nước miếng cho con, Bánh Đậu lại mơ mơ màng màng mở to mắt, ánh mắt lóe sáng, nằm trên gối hỏi : “Quả Cam đã về rồi sao? !” Hít hít cái mũi nhỏ, chu miệng chảy nước miếng : “Trên người Quả Cam có mùi thịt!”
Vương Ân Thành : “. . .”
Trên người Vương Ân Thành nhiễm mùi thịt nướng, bản thân cậu không ngửi ra được, nhưng Bánh Đậu lại đoán ra, hơn nữa cái mũi nhóc con đặc biệt thính, trong giấc mơ ngửi được mùi thịt thì bắt đầu chảy nước miếng, ngay sau đó liền tỉnh lại. Một Bánh Đậu sét đánh cũng không tỉnh, ấy vậy mà lại bị mùi thịt nướng đánh thức.
Bánh Đậu vừa tỉnh liền không chịu ngủ tiếp, đạp chân nhỏ nói Quả Cam có vị thịt có vị thịt, nhóc muốn ăn thịt muốn ăn thịt!
Vương Ân Thành bất đắc dĩ đi tắm rửa, kết quả khi đi ra nằm lên giường Bánh Đậu vẫn không ngủ, sáp lại gần ôm cổ Vương Ân Thành sống chết hít cái mũi, càng thêm không chịu ngủ, hiện tại trên người Vương Ân Thành không còn mùi thịt, mà là mùi cam pha lẫn rất ít mùi thịt, ánh mắt Bánh Đậu lấp lánh, lắc lắc mông nhỏ nói muốn gặm cổ Vương Ân Thành.
Lưu Hằng đẩy cửa tiến vào, hỏi Bánh Đậu vì sao chưa chịu ngủ, Bánh Đậu dẫu miệng nói, trên người Quả Cam có mùi thịt, con muốn ăn thịt, ngủ không được!
Lưu Hằng đã thay áo ngủ, lạnh lùng đi tới đối mặt với con trai ra lệnh : “Tự mình ngủ!”
Bánh Đậu hiển nhiên là không chịu, lại làm ầm ĩ trong chốc lát, quay đầu vừa thấy sắc mặt Lưu Hằng phi thường không tốt, cũng biết đã khuya lại thêm buồn ngủ, ngày mai còn phải đi nhà trẻ, lúc này mới phẫn nộ nằm xuống, nắm tay áo Quả Cam lớn nói : “Vậy được rồi, hôm nay Quả Cam ngủ cùng ba ba, nhưng ngày mai Quả Cam vẫn phải ngủ với con, không cho ngủ chung với ba ba!”
Vương Ân Thành : “. . .”
Lưu Hằng : “Được!”
Buổi tối Lưu Hằng cùng Bánh Đậu đợi Vương Ân Thành thật lâu, Bánh Đậu cuối cùng mệt quá nên đi ngủ, Lưu Hằng tổng cộng gọi ba cuộc điện thoại.
Anh hiểu được Vương Ân Thành có công việc của riêng mình, trong phạm vi sinh hoạt, đàn ông không thích mình là con chim bị nhốt trong lồng, quá bức bách sẽ luôn mơ ước được bay ra ngoài. Mặc kệ Vương Ân Thành là khổng tước hay là chim ưng hùng mạnh, Lưu Hằng đều biết mình không thể dùng Bánh Đậu để trói buộc Vương Ân Thành, cho nên gọi xong ba cuộc điện thoại, Lưu Hằng không gọi thêm để thúc giục nữa.
Nhưng kỳ thật dựa theo thủ đoạn làm việc của Lưu Hằng, đối với Vương Ân Thành, đâu chỉ là muốn trói lại mỗi ngày về nhà đều có thể nhìn thấy đơn giản như vậy, tốt nhất là mỗi một phút giây đều có thể trông thấy, cả ngày đặt ở trong nhà mà cưng chiều, cũng không cho người khác nhìn thấy.
Cho nên giữa bản năng và lý trí, Lưu Hằng thuyết phục chính mình tìm một biện pháp cân bằng, hiện tại nhịn một chút, nhịn một chút, hiện tại. . .
Cho nên sau khi Bánh Đậu ngủ thì đã hơn nửa đêm, lúc Lưu Hằng cùng Vương Ân Thành đứng trong phòng khách không nói lời nào, Lưu Hằng liền cảm thấy may mắn năm đó mình mua nhà ở khu trường học, không bắt chước Diệp Tiếu Thiên. Nhà của Lưu Hằng hiện tại rộng hơn chín mươi bình, hai phòng ngủ một thư phòng, mà nhà Diệp Tiếu Thiên rộng một trăm bốn mươi bình, ba phòng thật lớn.
Kỳ thật đi đến bước này ngày hôm nay, thật sự ngủ chung một giường. . . Cũng không có gì (? ? ).
Lưu Hằng vừa định mở miệng, thì Vương Ân Thành đặc biệt bình tĩnh nhìn anh hỏi : “Có tiện không?”
Lưu Hằng trên mặt bất động thanh sắc, trái tim đập mạnh một cái, nói : “Rất tiện.”
Lưu Hằng cùng Vương Ân Thành mỗi người nằm một bên, đắp chăn riêng, Vương Ân Thành sau khi nằm xuống liền nhắm mắt ngủ, ngày hôm nay cậu thật sự rất mệt, không có tâm tư suy nghĩ lung tung .
Nhưng Lưu Hằng không cảm thấy phiền, sau khi tắt đèn trong phòng im ắng, anh nhắm mắt lại là có thể nghe được tiếng tim đập trong sự kích động, từng tiếng từng tiếng một.
Lưu lão gia tử bên này có Kim Yến trấn giữ, hơn nữa Lưu Bình Niên cố ý muốn lấp liếm chuyện lần này của Lưu Hằng, việc nhà Lưu gia gần đây bình ổn rất nhiều.
Cổ phiếu của công ty khoa học kỹ thuật mà Hồ Hữu đầu tư không biết tại sao lúc này lại giảm giá, làm bà sầu lo mỗi ngày đều ngủ không ngon, cũng chẳng còn hơi sức đâu mà để ý đến việc của Lưu Hằng.
Trong thực tế tại Lưu gia, người có suy nghĩ sâu nhất vẫn là Lưu lão gia tử, lão cũng không kêu thư kí đi thăm dò xem gần đây Lưu Hằng đang làm gì, đỡ phải sau này bị lộ, cháu và chắt hai người quay đầu lại ầm ỉ trở mặt.
Lưu Hằng không phải nói là bỏ qua chức CEO của tập đoàn dược Hoa Vinh sao? Chẳng phải muốn thoát ly chuyện làm ăn, không muốn dính dáng quá nhiều lợi ích kinh tế cùng gia tộc sao?
Không hề gì, Lưu lão gia tử có nước cờ của riêng mình.
Lão gia tử triệu tập thư kí cùng luật sư đến, dặn dò : “Năm đó lúc Nguyệt Dung gả vào đây, của hồi môn bên nhà mẹ đẻ là một cửa hàng rượu, hiện giờ đã đổi thành nhà hàng, việc làm ăn không được tốt lắm, đem nhà hàng này của Nguyệt Dung giao cho Lưu Hằng quản lý đi. Nói cho nó biết, bà cố của Bánh Đậu trước khi mất đã nói, nhà hàng này là hồi môn của bà ấy năm đó, sau này sẽ cho Bánh Đậu vào lễ trưởng thành, kêu nó kinh doanh thật tốt cho ta!”
Lão gia tử không cản trở sự lựa chọn của Lưu Hằng, nhưng không có nghĩa là chẳng hỏi han gì, không phải là anh không cần việc làm ăn của Lưu gia sao? Của bà nội ruột dù sao cũng không thể bỏ chứ? Anh không thể đưa cho người khác quản lý kinh doanh ! Nếu có bản lĩnh thìlàm giảm sựthâm thụt hàng tháng của nhà hàng, bằng không thì cứ ngốc ở Lưu gia đi, đừng có cả ngày nghĩ đủ lông đủ cánh liền bay khỏi tổ!
Kim Yến đã biết chủ ý của lão gia tử cũng không khuyên can, chỉ cần không phải có người ở phía sau cố ý chơi đùa ra chuyện gì, bà luôn tôn trọng ý của lão gia tử.
Chính là quay đầu lại sau khi nghe ngóng liền có chút tối tăm mặt mày, nhà hàng của bà cố Bánh Đậu thế nhưng ở mãi tận M thị? M thị đó! Vậy còn không phải Lưu Hằng và con dâu tương lai đứa đầu sông đứa cuối sông sao? !
Thư kí truyền Đạt lệnh của lão gia tử rất nhanh chóng, khẩu khí không để cho người ta nghi ngờ cùng phản bác, mà Lưu Hằng cũng không có nửa điểm từ chối, trong điện thoại đồng ý luôn.
Anh biết ý của lão gia tử, cũng hiểu được mình hoàn toàn tách ra khỏi kinh tế Lưu gia là không có khả năng. Trên thực tế lão gia tử làm như vậy là đã xem như lui bước, cùng lúc anh cũng không định làm đông cứng mối quan hệ của hai ông cháu, hơn nữa cũng phải suy nghĩ đến tương lai của Bánh Đậu.
Sau hôm thư kí thông báo cho Lưu Hằng chính là sinh nhật Bánh Đậu, vừa vặn vào ngày cuối tuần, ban ngày Vương Ân Thành cùng Lưu Hằng dẫn Bánh Đậu đi vườn bách thú, buổi tối không ăn cơm ở ngoài, Vương Ân Thành nấu một bàn đồ ăn, rồi đem bánh ngọt đặt trước ra.
Bánh Đậu thổi nến nhìn một bàn đầy thịt chảy nước miếng, Vương Ân Thành dặn dò Bánh Đậu cũng nên ăn rau dưa, Bánh Đậu “Hừ” một tiếng, đặc biệt tinh nghịch nói : “Đàn ông con trai đương nhiên phải ăn thịt!” Nói xong liền vươn móng vuốt bốc thịt ăn.
Buổi tối Bánh Đậu nằm trên giường, Vương Ân Thành đưa ra món đồ chơi mô hình mà mình mua trước để lấy lòng, Bánh Đậu ánh mắt lóe sáng, ôm món đồ chơi mô hình nằm sấp trong ngực Vương Ân Thành, nói : “Quả Cam là tốt nhất tốt nhất ! Không giống ba ba hàng năm đều mua gấu bông cho con.”
Đang nói, Lưu Hằng cầm con gấu bông đẩy cửa đi vào.
Bánh Đậu chỉ con gấu bông trong tay Lưu Hằng, lớn tiếng : “Con nói có sai đâu!”
Lưu Hằng nhướng mày, nhìn thoáng qua Bánh Đậu, nhóc bánh bao vội vàng che miệng.
Đối với tất cả mọi chuyện, Lưu Hằng dùng hết khả năng để nắm chắc kỹ càng tỉ mỉ, lão gia tử chẳng những muốn anh quản lý nhà hàng ở M thị, mà còn phải bắt đầu nhanh một chút, như vậy khiến rất nhiều kế hoạch ban đầu của anh đều bị đảo lộn.
Sau khi Bánh Đậu đi ngủ Lưu Hằng cùng Vương Ân Thành ngồi trên ghế sa lông trong phòng khách, Lưu Hằng nói sơ qua mọi chuyện, Vương Ân Thành vừa nghe đã hiểu.
Kế hoạch của Lưu Hằng là, nhà hàng tại M thị, anhvốn đã sằn sàng đi đến đó, nếu bận rộn có khả năng thời gian ở M thị sẽ hơi lâu. Tháng chín năm nay Bánh Đậu lên tiểu học, bạn bè quen biết đều ở nơi này, sự nghiệp của Vương Ân Thành cũng vừa mới khởi sắc, cần sự ổn định để phát triển, sự nghiệp bạn bè đều ở đây, cho nên cậu không thể chuyển nhà.
Lưu Hằng nói : “Giai đoạn trước mắt cần chỉnh đốn và sửa sang cộng thêm thời gian buôn bán thử nên có khả năng sẽ mất nhiều thời gian, tôi không ở đây, Bánh Đậu chỉ có thể dựa vào em .”
Vương Ân Thành gật đầu, nói : “Vâng.”
Khi Bánh Đậu biết được Lưu Hằng phải đi nơi khác làm việc ngay từ đầu thực không thể chấp nhận, nhóc không quấn Lưu Hằng, chỉ lôi kéo tay áo Vương Ân Thành hỏi : “Ba ba có thể không đi được không?”
Vương Ân Thành đành phải dỗ dành con trẻ : “Ba ba phải kiếm tiền nuôi gia đình, Bánh Đậu còn đến trường và sinh hoạt, ba ba đương nhiên phải ra ngoài kiếm tiền rồi!”
Bánh Đậu vì thế buồn bực mất vài ngày, cơ hồ không thèm nhìn Lưu Hằng, dùng phương thức đặc biệt của trẻ con tỏ vẻ kháng nghị.
Ở nhà trẻ Diệp Phi không khuyên nhủ gì, ngược lại tiểu thần đồng Lưu Kế lại nói một câu : “Ba ba của em ở bên ngoài làm việc kiếm tiền nuôi gia đình, mẹ không đi làm ở nhà trông chừng em. Người lớn đều làm việc rất vất vả, ba ba nói với em, mẹ vì lo lắng cho gia đình và chăm sóc em nên mới không đi làm, hy sinh rất lớn, mẹ thì nói ba ba cũng không dễ dàng gì, một người phải làm việc nuôi gia đình, cũng thực vất vả. Anh không nên tức giận, cả ba và mẹ đều rất vất vả.”
Sau đó Bánh Đậu liền không náo loạn nữa, có lẽ Lưu Kế nói bạn nhỏ khác nghe không hiểu, nhưng Bánh Đậu thì hiểu được, trước kia đều là Lưu Hằng một mình vừa đi làm vừa phải chăm sóc cho nhóc, hiện tại Quả Cam đã trở lại, nhưng ba ba vẫn muốn kiếm tiền nuôi gia đình, phải nuôi Bánh Đậu còn thêm Quả Cam nữa.
Trước khi đi Lưu Hằng bàn giao mọi thứ cho Vương Ân Thành, rất kỹ càng tỉ mỉ, giấy tờ quyền sở hữu mấy ngôi nhà và bất động sản có trong tay, chìa khóa, thẻ điện nước, công chứng tài sản, thậm chí là sổ tiết kiệm đều được đặt trên bàn trà.
Trong tay Lưu Hằng có mấy sổ tiết kiệm, hoặc là tiền do chính mình kiếm được, không thì là cổ phiếu hiện có trong tay, hoặc là tiền làm thêm khi còn đi học, rồi học bổng, tất tần tật, xấp xỉ hơn bảy trăm vạn.
Đặt trên bàn trà có hai sổ tiết kiệm, một là sinh hoạt phí của Bánh Đậu, cuốn kia là chi tiêu sinh hoạt bình thường, Vương Ân Thành không từ chối cũng không nói thêm điều gì, tiếp nhận giữ gìn.
Vào ngày Lưu Hằng đi M thị Bánh Đậu còn phải đến trường, Bánh Đậu đứng trong phòng khách ngước cổ nhìn Lưu Hằng, khẽ nói : “Ba ba cứ yên tâm đi kiếm tiền nuôi gia đình, con sẽ rất ngoan.”
Lưu Hằng sờ sờ đầu con trai.
Buổi sáng bắt đầu một ngày mới vẫn còn mờ tối, Vương Ân Thành đứng ở ban công lấy quần áo đóng cửa sổ, Lưu Hằng đẩy cửa sổ sát đất đi ra.
“?” Vương Ân Thành nghiêng đầu nghi hoặc nhìn Lưu Hằng, vừa định mở miệng, Lưu Hằng đột nhiên tiến lên, một tay giữ ót Vương Ân Thành tay kia nắm chặt bờ vai của cậu, hung hăng hôn xuống.
Nụ hôn này của Lưu Hằng không có bất cứ ham muốn tình dục nào, chỉ mang theo một kiểu tuyên thệ bá đạo, khi nụ hôn vừa tách ra, trong mắt tràn ngập sự kiên định cùng chấp nhất : “Chờ tôi trở lại!” Có điều tim đập nhanh hơn bao giờ hết.
Khi Lưu Hằng đi M thị, Vương Ân Thành đưa Bánh Đậu đến nhà trẻ.
Bánh Đậu ngồi không yên, dán vào phía sau ghế lái che miệng cười trộm : “Quả Cam Quả Cam.”
Vương Ân Thành : “Ơi?”
Bánh Đậu : “Hồi sáng con nhìn thấy ba ba hôn cha nha!”
Vương Ân Thành : “. . .”
Bánh Đậu : “A ~~ Quả Cam đỏ mặt kìa! ~ “
Từ lúc Lục Hanh Đạt đi xem văn nghệ ở nhà trẻ rồi quen biết với Trần Giác, hai người tán gẫu rất hợp, thường hẹn nhau ra ngoài uống rượu.
Lục Hanh Đạt nghe Lưu Nghị nói Lưu Hằng hôm nay đã đi M thị để chỉnh đốn một nhà hàng khách sạn gần như sắp đóng cửa, thổn thức nói : “Lão bà còn chưa theo đuổi được đã phải đi, thật sự là đủ xui xẻo. Tôi nói này, có cần phiền toái như vậy không? Với tính cách của Lưu Hằng cứ trực tiếp cưỡng hôn, hôn cho vợ tối tăm mặt mày không nhận thức được gì, không phải là được rồi sao ! ?”
Trần Giác chú ý chính là ý khác của sự việc : “Cậu vừa mới nói Lưu Hằng đi thành phố nào?”
Lục Hanh Đạt : “M thị!”
“Fuck! Sao lại trùng hợp như thế? !” Trần Giác vỗ đùi : “Lưu Hằng thật sự là nhặt được bảo vật quý nha! Vương Ân Thành ở tại M thị rất nhiều năm, nhân mạch tất cả đều ở đó, đặc biệt tốt! Chính mình còn đầu tư khách sạn hạng sang nữa chứ!”
Lục Hanh Đạt : “. . .”
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook