Đại Địa Chủ
Chương 41: Đồng giường cộng chẩm

Uống xong rượu giao bôi, tiếp theo chính là bước cuối cùng cũng là bước tối trọng yếu của thành thân – động phòng.

An Tử Nhiên chưa bao giờ nghĩ qua vấn đề này, nếu đã là giả thì chẳng cần đem toàn bộ quá trình làm xong, huống chi vẫn là hai nam nhân và đương nghiên là hắn cho rằng Phó Vô Thiên cũng nghĩ vậy.

Tại trước khi uống rượu giao bôi hắn nghĩ vậy.

Sau khi uống xong hắn cũng không chắc nữa.

An Tử Nhiên làm bộ như không có việc gì đi đến bên giường ngồi xuống, đối Phó Vô Thiên vừa đặt chén rượu rỗng xuống bàn xong liền đi về phía hắn nói:”Đêm nay ta ngủ giường, ủy khuất Vương gia ngủ mặt đất, hẳn là không có vấn đề gì đi?”

“Có!” Phó Vô Thiên không cho hắn một đáp án như ý, khom lưng nhìn hắn nói:”Vương phi, chúng ta đã là phu thê.”

“Sớm thôi sẽ không phải.” An Tử Nhiên vẻ mặt bình tĩnh.

Phó Vô Thiên khóe môi hơi hơi cong lên:”Nhưng mà trước khi ngày đó đến, chúng ta vẫn là vợ chồng.”

An Tử Nhiên thoáng chốc giận tái mặt, nắm chặt tay, giống như sẽ tùy thời mà nện cho Phó Vô Thiên một phát vào mặt vậy.

Phó Vô Thiên liếc nhìn hai nắm tay nhỏ của hắn, chỉ cách y một đoạn ngắn, trong mắt không khỏi hiện lên ý cười, đột nhiên nắm tay vung qua, chính là còn chưa kịp va chạm đã bị y né tránh, mỉm cười nói:”Vương phi, hôm nay là ngày vui của bổn Vương, bổn Vương chưa bao giờ nghĩ sẽ ngủ sàn cả.”

“Ta đây ngủ sàn.” An Tử Nhiên nhanh chóng nói.

“Khó mà làm được, bổn Vương nỡ lòng nào để Vương phi ngủ sàn, đã lấy ngươi, bổn Vương sẽ đối xử tốt với ngươi.” Phó Vô Thiên dứt lời liền xoay người đi qua đem bầu rượu và chén lấy lại đây:”Vương phi tửu lượng tựa hồ không tồi, chi bằng chúng ta uống vài chén.”

An Tử Nhiên lạnh mặt nhìn y, muốn chuốc say hắn?

Đáng tiếc y tính sai rồi, tuy đời này hắn thay đổi một thân thể khác, nhưng nguyên lai An Tử Nhiên cũng là một con sâu rượu, điểm ấy cùng An Thường Phú giống nhau như đúc, vì vậy ở hầm ngầm của An gia tích trữ không ít hảo tửu, tuy không được đến cảnh giới ngàn chén không say, nhưng là chỉ một bầu rượu cũng không thể làm hắn say được. (Ồ vâng, với điều kiện nếu đó chỉ là một bầu rượu bình thường)

Phó Vô Thiên rót rượu đưa hắn.

An Tử Nhiên không chút do dự, tiếp nhận xong liền một hơi uống cạn, khí thế chém đinh chặt sắt.

Phó Vô Thiên trong mắt tràn đầy thâm ý, mà An Tử Nhiên vẫn một mực uống rượu không để ý đến, uống liên tiếp ba chén mới dừng, sắc mặt không chút biến hóa, Phó Vô Thiên tán dương:”Vương phi tửu lượng quả không thể xem thường, bổn Vương bội phục.”

“Uống rượu đã xong, ta có thể ngủ chưa?” An Tử Nhiên không thèm để ý đến khen tặng của y, hắn bây giờ chỉ muốn bình an vô sự vượt qua đêm nay.

“Đương nhiên.”

Ngoài dự liệu của hắn, Phó Vô Thiên đáp ứng phi thường sảng khoái.

An Tử Nhiên ngoài ý muốn nhìn y một cái, nghĩ thầm không phải y lại đánh cái chủ ý gì đi, nhưng mà toàn bộ quá trình cũng không phát sinh tình huống đặc biệt gì, hơn nữa hắn có thể khẳng định rượu không có vấn đề, nếu có thì y nhất định sẽ uống tiếp, không nghĩ y sẽ không muốn uống tiếp, mà quả thực nếu có vấn đề gì thì binh tới tướng đỡ, nước tới đất ngăn.

An Tử Nhiên cởi bỏ giá y hoa lệ trên người, tuy ngủ cùng Phó Vô Thiên, nhưng giá y rất nặng, không cởi ra khi ngủ sẽ không thoải mái, cho nên hắn chỉ do dự một chút liền cởi ngoại bào hồng sắc ra, vừa muốn treo lên, một đôi tay đột nhiên đưa qua đón lấy y phục của hắn, ngẩng đầu lên đã nhìn thấy gương mặt anh tuấn của Phó Vô Thiên.

“Để bổn Vương giúp ngươi.”

An Tử Nhiên nhíu mày nhìn Phó Vô Thiên treo tốt quần áo, ngẫm nghĩ một lúc, vẫn lên tiếng:”Ta quen ngủ bên ngoài, phiền toái Vương gia ngủ bên trong.”

Lời này không phải để thỉnh cầu hay hỏi ý kiến, nói xong hắn trực tiếp nằm bên ngoài, đưa lưng về phía y.

Phó Vô Thiên không hề gì, bất quá thời điểm y ngủ bên trong, An Tử Nhiên lại xoay người ra ngoài, chính là không thèm nhìn y, Phó Vô Thiên nhìn vậy tự nhiên lại thấy buồn cười, không nghĩ tới tiểu tử kia cũng có lúc mất tự nhiên như vậy.

Nến long phượng đã cháy gần hết, hai người nằm xuống không bao lâu, ánh nến cũng yếu dần, trong phòng như ám thượng một tầng bóng ma, không khí an tĩnh đến mức quỷ dị.

Trong yên tĩnh, An Tử Nhiên bỗng phát hiện thân thể hơi nóng, trung tuần tháng tư đã không còn là mùa xuân, thời tiết ấm dần, trên người hắn còn mặc không ít quần áo, quần áo nửa cởi trên người, nhưng hắn vẫn tưởng là do lúc rồi uống vài chén rượu, nên không quá mức để ý, thẳng đến khi thân thể ngày càng nóng, bụng dưới giống như có một cỗ tà hỏa bùng lên, thiêu đốt đến cả người hắn khô nóng không thôi, đến lúc này thì rốt cuộc phát hiện bất thường.

Cảm giác này, rõ ràng chính là loại dược kia.

Rượu nhất định có vấn đề!

An Tử Nhiên mãnh liệt quay đầu nhìn Phó Vô Thiên, sau khi nhìn đến y hai mắt nhắm nghiền như đang ngủ hắn mặt run lên một chút, hai người cùng uống rượu, nếu rượu có vấn đề, y không thể không có việc gì.

Tựa hồ nhận thấy ánh nhìn của hắn, Phó Vô Thiên mở to hai mắt, vừa vặn trông thấy biểu tình kinh ngạc của hắn:”Làm sao vậy?”

An Tử Nhiên quay đầu:”Không có gì!”

Hắn có thể khẳng định vấn đề nằm ở rượu, nhưng không nghĩ ra được chuyện gì xảy ra, nếu như là bôi dược trong chén rượu, khi Phó Vô Thiên rót rượu hắn nhất định sẽ phát hiện, cỗ tà hỏa trong người theo suy nghĩ của hắn cũng quay cuồng, hướng về giữa hai chân tràn ra, sự khô nóng kia khiến hắn vô pháp tự hỏi, không thể không kẹp chặt hai chân.

Lực nhẫn nại của An Tử Nhiên rất tốt, nhưng dù sức chịu đựng có tốt, thân thể bất đồng thì vẫn sẽ có ảnh hưởng, trong thân thể khô nóng mãnh liệt.

Nếu là thân thể trước kia của hắn có thể dùng ý chí nhẫn nại kìm nén, nhưng thân thể hiện tại đã được nuông chiều từ bé, hắn rèn luyện ba bốn tháng vẫn không thể thay đổi, làn da hơi chút ma sát, cái cảm giác run rẩy này sẽ phóng đại lên nhiều lần.

An Tử Nhiên nhẫn đến cả người đỏ lên, nhưng lại không thể không cố bảo trì hô hấp bình thường để tránh Phó Vô thiên nhận ra.

Không lâu sau, hai đùi trong không nhịn được mà ma sát, nhưng loại tự an ủi này không có tác dụng, ngược lại còn khiến cho cảm giác khô nóng càng thêm rõ ràng, hắn có thể cảm giác phía dưới dần đứng lên.

An Tử Nhiên rốt cuộc cố không nổi nữa, ngón tay nhẹ nhàng hỗ động, đột nhiên một bàn tay lớn vói vào nắm chặt tay hắn, một cỗ cảm giác vừa quen thuộc vừa xa lạ bao phủ phía trên hắn, ánh nến mơ hồ chiếu ra sự kinh ngạc của hắn, trong bóng đêm truyền đến một đạo âm thanh trầm thấp động nhân.

“Vương phi, một người ăn vụng là không tốt.”

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương