Đại Địa Chủ
Chương 11: Hứa hẹn

Nửa tháng sau, loạn dân cướp bóc lương thực lần thứ hai xuất hiện.

Một đám loạn dân tụ tập trước một cửa hàng do Phùng trưởng quầy quản lý, lần này họ không còn kháng nghị gì mà giá cả quá cao linh tinh nữa, mà là nối tiếp trước sau vọt váo cửa hàng, nhìn thấy lương thực là cướp, cướp được thì lập tức chạy ra ngoài.

Đường lớn nguyên bản vắng ngắt ngay sau khi họ chạy ra khỏi của hàng thì xuất hiện một đám người, mỗi người thân thể cường tráng, cơ bắp lực lưỡng, vẻ mặt hung thần ác sát nhìn chằm chằm nhóm loạn dân gầy đến mức chỉ có da bọc xương, nhóm loạn dân trợn tròn mắt, vừa nãy rõ ràng không có ai … Bây giờ họ mới nhận ra mình đã trúng kế.

Không phải là không có người, mà những người này đang chờ họ rơi vào bẫy.

Trong đám người, một nam tử thấp bé gương mặt đáng khinh ánh mắt không ngừng chuyển loạn tìm đường trốn chạy, nhưng bốn phía cơ hồ bị vậy chật như nêm cối, mỗi khi có chỗ hổng thì ngay lập tức sẽ có người đứng vào, nam tử cuối cùng đành lẩn sâu vào giữa đám loạn dân, không dám đánh tiếp chủ ý gì, miễn để người ta nghi ngờ.

Sự kiện cướp lương thực lần trước qua đi, phát hiện An gia không có báo quan, cũng không có truy cứu hành động của họ, điều này làm một số loạn dân vốn còn nơm nớp lo sợ rốt cuộc yên lòng, có lẽ đúng như người kia nói, căn bản là An gia không dám đi báo quan, mà dù có báo, Huyện lệnh cũng sẽ không giải quyết.

Ôm theo suy nghĩ may mắn này, nửa tháng tiếp theo họ quan sát thấy An gia thực sự không có phản ứng gì, bọn họ quyết định ra tay lần thứ hai, không ngờ lại bị vây khốn ở nơi này.

Ở đây đa phần là loạn dân tay không tấc sắt, nếu thật sự đánh lên thì sẽ không phải là đối thủ của những hộ vệ này, một đám nhất thời hoảng loạn, khẩn trương đến không biết làm thế nào mới phải, dù vậy nhưng hai tay vẫn ôm khư khư lương thực cướp được từ cửa hàng.

Đúng lúc này, từ trong cửa hang vừa bị cướp sạch sẽ đi ra một người. Hắn dáng người thoạt nhìn không nhỏ, khi xuất hiện lập tức làm người ta chú ý, âm thanh sôi nổi hướng hắn vọng qua, nhiều người sau khi nhận ra đó là An Đại thiếu gia An Tử Nhiên, trong mắt hiện lên chán ghét cùng thống hận.

Bọn họ trong này ăn đói mặc rách, An gia ở kia nổi tiếng ăn ngon mặc đẹp, nếu không phải An Thường Phú dùng thủ đoạn đê tiện đoạt đi ruộng đất của họ, bọn họ cũng không rơi vào bước đường này, nếu không thành có khi còn phải đi tù, lúc ấy gia đình họ phải sống ra sao a!

An Tử Nhiên đứng trên bậc cao nhìn xuống nhóm loạn dân vẻ mặt khủng hoảng, kỳ thật thể trọng của hắn trong nửa tháng này đã có sự cải thiện, từ bảy mươi tám kilogam biến thành bảy mươi ba kilogam, tuy rằng giảm năm cân nhưng hiệu quả chưa thực rõ ràng, phải là người thường xuyên gặp mặt An Tử Nhiên mới có thể phát hiện ra. ( trong QT năm cân là thập cân, có một sự nhầm lẫn 78 và 73 kg là theo đơn vị đo của Việt Nam, còn thập cân là theo đơn vị đo của TQ, 1kg TQ = 0,5 kg VN)

“Đại gia không phải sợ bọn họ, An gia vì giàu mà bất nhân, bóc lột nông dân, ông trời sớm muộn gì cũng trừng phạt họ, chúng ta là đang thay trời hành đạo, An gia không ai có thể chất tử tế được!”

Một giọng nói vang dội truyền ra từ trong đám đông, là nam tử có gương mặt đáng khinh, hắn thấy loạn dân có người bắt đầu dao động, vội vàng lên tiếng, mục đích là muốn khơi lên ý thức phản kháng của nhóm loạn dân, nếu An gia động thủ với họ, kế hoạch liền thành công một nửa.

“Không sai, An gia nhân không thể chết tử tế được, chúng ta muốn lật đổ An gia!”

“An gia phải đem đất đai trả lại cho chúng ta!”



Lời nói mang theo ý thức kích động mãnh liệt, vài loạn dân bình tĩnh lại từ khủng hoảng, ánh mắt trở nên kiên định, nhìn An Tử Nhiên đầy cừu hận, không sai, An gia bất nhân, bọn họ là đang thay trời hành đạo!

Nghĩ vậy, cả đám lại rục rịch, hiện trường lần thứ hai trở nên hỗn loạn, có người muốn xông lên bậc thang lôi An Tử Nhiên xuống nhưng lại bị nhóm hộ vệ ngăn lại, có tiếng ai đó chửi bậy, sau đó những lời khó nghe liên tiếp vang lên.

Nam tử lùn thấy đám người đã bị kích động lại, lập tức lại lẩn vào trong đám người, nhưng hắn không biết, có người đã sớm chú ý đến hắn, cơ hồ đã biết hắn là kẻ phá rối.

An Tử Nhiên ánh mắt bình tĩnh đảo qua người bọn họ, để mặc họ hô hoán, thẳng đến khi rát cổ không nói được nữa, hắn mới lên tiếng: “Căn cứ vào pháp luật Đại Á, hành vi của các ngươi đã cấu thành tội cướp bóc, nếu định hình phạt, các ngươi sẽ ngồi tù hai đến ba năm, hãy nghĩ đến thân nhân, phụ mẫu cùng thê tử các ngươi, nếu các ngươi ngồi tù, họ phải làm như thế nào?”

Thanh âm của hắn rất có lực xuyên thấu, hiện trường vốn nhao nhao như cái chợ sau khi nghe hắn nói thí yên tĩnh trở lại.

Loạn dân vốn chỉ là một đám nông dân thành thật, họ xuất hiện ở đây là vì có người nói với họ nhiều lời dễ nghe kích động họ, bản chất họ vẫn là nông dân, nhiều người không được đọc sách, nhưng cũng biết cướp bóc ở Đại Á là tội lớn, vì thế một đám lại bất an.

“Biết lần trước An gia vì sao lại không báo quan không? Là vì ta không muốn thân nhân của các ngươi mất đi các ngươi, ta biết các ngươi là những nông dân trung thực, tất cả chỉ là vì miếng ăn mà thôi, nhân chuyện này, ta tại nơi này thông báo với các ngươi, An gia sẽ không thu của các ngươi kếch xù địa tô như trước kia, hơn nữa còn miễn trừ nợ nần của các ngươi với An gia.”

Bốn phía một mảnh tĩnh mịch.

An Tử Nhiên nói hết lời, bên dưới nông dân không có một tiếng động.

Bọn họ đều động lòng, không phải vì cái gì khác, nếu không phải có người nhà phải nuôi, họ căn bản sẽ không gia nhập nhóm loạn dân, cướp lương thực, nếu họ ngồi tù, gia đình họ chỉ có thể chờ chết đói.

Nam tử lùn vẻ mặt kinh ngạc, hắn không ngờ An Tử Nhiên chỉ nói hai ba câu đã bình ổn cục diện, để kế hoạch tiếp diễn thuận lợi, hắn không thể không đứng ra: “Đại gia không cần bị hắn đánh lừa, mọi người nghĩ lại mà xem, những việc xấu An gia làm những năm nay còn chưa đủ nhiều sao, An Đại thiếu gia là loại người gì chúng ta đều biết, lời hắn nói căn bản không thể tin, hắn cùng An Thường Phú đều là cá mè một lứa!”

“An Thường Phú bóc lột chúng ta lâu như vậy, ngươi là con hắn, lời ngươi nói không thể tin được!”

“Không sai, An gia sao có thể không cần địa tô, còn có gì mà miễn nợ, tất cả là lừa gạt hết!”

“Ta từng đi cầu xin An Thường Phú, chính là hắn sai hạ nhân đem ta đánh đuổi ra, phụ tử các ngươi huyết mạch truyền thừa, cả hai đều không phải là thứ tốt.”



Nam tử lùn vẻ mặt đáng khinh đầy đắc ý, không ngờ vừa ngẩng đầu lên liền đối diện cặp mắt đen sâu thẳm của An Tử Nhiên, nhất thời rùng mình, theo bản năng cúi đầu, không dám nhìn hắn.

An Tử Nhiên chậm rãi thu hồi tầm mắt: “Các ngươi có thể không tin, nhưng ta sẽ dùng hành động thực tế chứng minh cho các ngươi, buổi sáng ba ngày nữa, tại đây, ta sẽ đem giấy nợ trả lại cho các ngươi.”

Nói xong cũng không chờ bọn họ phản ứng. An Tử Nhiên đem chuyện còn lại giao cho Phùng trưởng quầy.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương