Đại Đế Cơ
-
Quyển 5 - Chương 124: Từ bi
Bụi tan, những người khác trong trướng mới kịp phản ứng.
Tống Nguyên vì không thấy rõ chuyện gì xảy ra nên nôn nóng kêu điện hạ. Thiền Y sắc mặt trắng bệch nhưng không chút sợ hãi nhào tới chỗ Tiết Thanh. Tống Anh ngẩng đầu lên, vẻ mặt bình tĩnh như trước.
"A di đà phật."
Lại một tiếng phật hiệu. Phịch. Lần này là Quý Trọng, đang nhắm tới Tiết Thanh, bị vứt xuống đất.
"Quý Trọng lui ra." Tống Anh nói, vẻ mặt bình tĩnh hiện lên ý cười: "Có Tứ đại sư ở đây, không phải lo." Nói xong thì thi lễ: "Tứ đại sư."
Tứ đại sư đến đây rồi?
Tống Nguyên giãy giụa cúi người, vui mừng, buồn bã và căm phẫn: "Tứ đại sư, Tứ đại sư, ngài đến là tốt rồi." Lại gọi điện hạ: "Người xem, Tứ đại sư vẫn che chở cho người đó." Lại nhìn Tiết Thanh...
Tầm mắt hắn đã mơ hồ, không thấy rõ Tiết Thanh ở nơi nào, chỉ nhìn bừa một hướng.
"Đồ ngỗ nghịch! Ngươi đừng hòng thương tổn điện hạ. Điện hạ là chân mệnh thiên tử, có Hoàng Tự bảo vệ. Ngươi luôn mồm nói mình là đế cơ thật, ngươi có biết Hoàng Tự không!"
Tiết Thanh vịn Thiền Y ngồi dậy, vỗ tay nàng ý là bản thân đã không sao, nhìn Tứ đại sư đang đứng trong trướng.
Lúc này Tứ đại sư không có kim quang chói lóa mà mặc tăng bào bình thường. Tăng bào đã cũ, đầu không đeo kim quan, trọc trọc. Cách ăn mặc này khiến khuôn mặt kia trông... buồn cười.
Tiết Thanh nở nụ cười, nói: "Ta mất trí nhớ, không còn nhớ được chuyện trước kia nên Hoàng Tự hay Tứ đại sư gì đó, ta đương nhiên không biết." Lại ngừng cười: "Huống chi ta có phải là chân mệnh thiên tử không, là cha mẹ ta quyết định. Hoàng Tự đại sư gì đó, sinh ra ta hay nuôi ta?"
Tống Nguyên gầm lên: "Câm mồm, chớ có vô lễ."
Chuyện nàng vô lễ đã không có gì đáng ngạc nhiên. Tứ đại sư không tức giận.
Tống Anh càng không để ý.
Quý Trọng nói: "Nàng ta muốn giết điện hạ." Toàn thân căng thẳng, nhìn chằm chằm Tiết Thanh, vận sức chờ hành động.
Tiết Thanh nói: "Ý của lời này nghĩa là chỉ cho các ngươi có quyền được giết ta à?"
Tống Nguyên đấm xuống đất: "Vô liêm sỉ! Giết nó!"
Binh lính ngoài trướng xông vào. Đám người Quách Tử An cũng ở trong đó, thấy Tiết Thanh ngồi dưới đất, miệng còn vết máu. Hai phe giằng co...
"Im miệng lại!"
Giọng trầm thấp của Tứ đại sư vang lên.
"Đừng ồn nữa!"
Nói xong nhìn Tống Anh.
"Để ta giải quyết chuyện này có được không?"
Tống Anh gật đầu, nói: "Ta nghe thầy."
Tứ đại sư nhìn Tiết Thanh.
Tiết Thanh ngồi dựa vào Thiền Y, giơ tay xoa mũi, nói: "Vậy phải xem ông định giải quyết như nào."
Tống Nguyên lại định mắng, Tứ đại sư đã nhìn Tống Anh, nói: "Giải tán binh mã, mời đám người Vương tướng gia tới. Để ta làm chứng chiêu cáo thiên hạ."
Tống Anh không hề suy nghĩ mà đáp vâng luôn.
Tiết Thanh ngồi thẳng người, nói: "Sau khi chiêu cáo thiên hạ?"
Tống Nguyên quát: "Ngươi còn muốn làm nghịch tặc thì người thiên hạ chém giết!"
Tứ đại sư nhìn, nói: "Tiết Thanh."
Tiết Thanh. Tiết Thanh nghĩ rằng, thật ra không mấy khi ông ta gọi tên mình, phần lớn là học sinh. Nhưng cũng không sao, giờ nàng không gọi ông ta là tiên sinh, gặp gỡ nhưng không nhận, huề nhau cả.
Tứ đại sư ôn hòa nói: "Một mình ngươi có thể giết được bao nhiêu?"
Trong trướng này hả? Giết Tống Nguyên thì không thành vấn đề, còn Quý Trọng thì hơi tốn công nhưng cũng không thành vấn đề. Giết được Quý Trọng rồi, Tống Anh không có gì đáng kể. Tính lại là ba người rồi. Còn người thứ tư, Tứ đại sư...
Tiết Thanh bỗng nhớ tới lúc bị Phụ Tá Đắc Lực đánh cho quỳ rạp xuống đất khi còn ở Huỳnh Sa Đạo, nàng từng nghĩ rằng nếu đánh với Tứ Hạt thì sẽ như thế nào. Khi đó Phụ Tá Đắc Lực là đối thủ lợi hại mà nàng chưa từng gặp bao giờ, không khỏi cho rằng vị Tứ Hạt tiên sinh bí hiểm cũng như vậy. Tới lúc muốn liều mạng, không hi hi ha ha, muốn tranh sinh tử với đối phương, Tứ Hạt tiên sinh sẽ như thế nào?
Khi đó vừa mới nghĩ vậy, nàng còn tự giễu cợt bản thân là suy nghĩ lung tung, cảm thấy kẻ địch chưa đủ nhiều hay sao mà còn muốn ngươi chết ta sống với Tứ Hạt tiên sinh...
Mỏ quạ đen ư? Ngày này thế mà lại đến.
Tiết Thanh im lặng. Thật ra không phải mỏ quạ đen, đây là trực giác được tích lũy từ trong những lần giết người và bị giết. Tới lúc nguy hiểm như vậy, Tứ Hạt tiên sinh không xuất hiện, lòng nàng đã đoán rằng bọn họ có lẽ không phải người có thể dựa vào nhau.
Một người bỗng dưng xuất hiện, mục đích là nàng, nếu không phải tới bảo vệ thì chỉ có một khả năng khác, chính là đối lập.
Tiết Thanh nhìn Tứ đại sư, nói: "Vậy phải thử một chút mới biết được."
Keng, một tiếng nhỏ vang lên. Nàng cắm gậy sắt xuống đất, ngồi thẳng như tùng.
......
Đây là tuyên chiến à?
Tuyên chiến với Hoàng Tự? Tuyên chiến với Tứ đại sư? Là có ý gì? Thần cản giết thần, phật chặn giết phật? Ai định ngăn cản nàng làm đế cơ, nàng sẽ giết kẻ đó?
Nhìn nàng ngồi chỗ đó, còn lùn cả khi đứng, khóe miệng nàng hãy còn vết máu, trông chật vật và đáng thương. Lại còn nói lời như vậy, tựa như bọ ngựa vung càng với xe ngựa, buồn cười.
Tống Anh bình tĩnh. Quý Trọng hờ hững. Tống Nguyên lại gầm thét.
"Đồ điên! Nghịch tặc! Cuồng đồ!"
"Ngươi cho ngươi là ai!"
Tiết Thanh làm như không nghe thấy. Thiền Y quỳ ngồi bên cạnh, giúp nàng vỗ vạt áo, phất đi bụi đất bám bên trên.
Quách Tử An đứng ở cửa, giằng co với đám binh lính trước mặt. Những nhân vật lớn kia không liên quan tới hắn, hắn chỉ nhìn đối thủ của mình, làm chuyện mình nên làm là được.
Tứ đại sư phất tay áo.
"Không phải ngươi muốn thế nào thì như thế đó." Ông ta thản nhiên nói, quay sang nhìn Tống Anh: "Theo ta đi gặp chúng sinh."
......
Đại quân cởi giáp, thu vũ khí và lui ra. Cửa thành Huỳnh Sa Đạo mở, vô số dân chúng ùa ra.
"Là đại sư Hoàng Tự tới đây."
"Là vị thần tiên trong truyền thuyết hả?"
"Xem ra Huỳnh Sa Đạo chúng ta là nơi linh thiêng, ngoài phượng linh của hoàng hậu nương nương, ngay cả thần tiên Hoàng Tự cũng tới."
"Là định tuyên cáo vị nào là đế cơ thật rồi!"
"Nhất định là Tiết Thanh!"
Dân chúng bị quan binh cản lại. Tiếng bàn tán như sóng triều lan ra. Bọn họ nhón chân lên cố gắng để nhìn rõ phía trước, mơ hồ thấy một đám quan viên vây quanh một ông lão đi tới.
Hồ tướng quân, tri phủ Huỳnh Sa Đạo cùng Vương Liệt Dương dẫn đám quan viên ra đồng loạt cung kính thi lễ với Tứ đại sư.
"Tứ đại sư đã tới rồi, thật tốt quá."
"Ngài cũng biết sắp xảy ra chuyện gì rồi."
Vài quan viên bi phẫn nói. Có người giơ tay áo gạt nước mắt.
Chờ bọn họ nói xong, Vương Liệt Dương mở miệng ngăn lại:
"Tất nhiên là Tứ đại sư biết nên mới đến đây." Vẻ mặt ông ta tiều tuỵ, lại nhìn Tứ đại sư: "Đại sư tới đúng lúc, đây là may mắn cho chúng sinh, tránh cho trăm họ Huỳnh Sa Đạo lầm than."
Nói xong cúi người thi lễ thật thấp nhưng đôi mắt rũ xuống ánh lên vẻ lo lắng.
Có phải chuyện may mắn hay không thì khó mà nói rõ. Nếu Tứ đại sư tuyên bố trước mặt mọi người rằng Tống Anh là đế cơ thật, Tống Anh sẽ không còn băn khoăn gì nữa, ngày sau không thể cưỡng chế gì. Điều ông ta phải làm không phải là suy nghĩ cách để giữ được địa vị trên triều đình, mà là làm sao để thoát thân, bảo vệ được gia tộc.
Tiết Thanh này sao không giết Tống Anh luôn đi!
Một chiêu không trúng thì không còn cơ hội nữa. Tiết Thanh coi như xong rồi.
"Tứ đại sư, xin hãy mau nói cho mọi người biết, ai là Bảo Chương đế cơ." Tống Nguyên nói.
Vương Liệt Dương rũ mắt xuống, không nhìn Tiết Thanh, Tống Nguyên hay Tống Anh nữa, chỉ chờ Tứ đại sư lên tiếng.
"Chuyện này, không thể nói bây giờ được."
Giọng Tứ đại sư vang lên.
......
Hiện giờ không thể nói? Là có ý gì?
Vương Liệt Dương ngẩng đầu lên. Tống Nguyên người cứng đờ. Đám quan lại ngạc nhiên.
Đứng bên người Tứ đại sư, Tống Anh có vẻ không có ý kiến gì. Mà ở bên kia, Tiết Thanh thì nhíu mày, xùy một tiếng như kiểu trong dự liệu.
"Đại sư!" Tống Nguyên hô lên: "Ngài..."
"Mười lăm tháng tám." Tứ đại sư cắt ngang lời hắn, lướt mắt qua mọi người, nhìn phía trước: "Hai người các ngươi tới Thương Sơn, ta sẽ giao Thủ Thư. Việc này sẽ kết thúc."
Là vậy à...
Người ở đây đều có vẻ mặt phức tạp.
Tống Anh không hề chần chờ: "Vâng."
Tống Nguyên giật giật môi, nuốt lời định nói lại. Hoàng Tự nói gì thì nghe theo đó là được. Đám quan viên ở đây cũng cúi người. Nhưng có một người không nghe theo.
"Thương Sơn là nơi nào?"
Một câu hỏi này vang lên, không hề che giấu sự nghi ngờ.
Tống Nguyên cười lạnh lùng, nhìn về phía người nói. Tất cả mọi người cũng nhìn sang.
Tiết Thanh nhìn lại mọi người, nói: "Sao lại dùng ánh mắt này nhìn ta? Câu hỏi của ta kỳ quái lắm à?"
"Thương Sơn là núi ngự của hoàng thất Đại Chu." Tống Anh nói: "Lúc trước tổ tiên được Hoàng Tự cứu ở Thương Sơn, trao cho sách quý định quốc an bang."
Tiết Thanh à một tiếng, nói: "Ta mất trí nhớ, không biết là bình thường, cũng đâu có ai nói cho ta biết đâu."
Tống Anh nhìn nàng, nói: "Còn nữa, năm đó phụ hoàng đi săn thú, bị thương chính là ở trên Thương Sơn."
Chuyện tiên đế bị thương thì nàng biết, ra là ở chỗ đó.
Tiết Thanh à một tiếng, nói: "Nghe thì có vẻ nơi đó không an toàn cho lắm."
"Ngươi có thể không đi." Tống Nguyên lạnh lùng nói.
Tiết Thanh cười, nói: "Tống đại nhân yên tâm, ta chỉ không tin các ngươi chứ không phải không dám đi. Chúng ta gặp lại ở Thương Sơn." Vung gậy sắt đeo sau lưng: "Quả nhân bãi giá về thành!"
Quách Tử An dạ. Mấy chục binh sĩ bên người lập tức cất bước mở đường.
Mà theo cái cất bước đó của bọn họ, đám quan viên ở nơi này xôn xao.
Giờ hai người này chưa phân rõ ai là đế cơ thật, cung tiễn hay là...
"Cung tiễn điện hạ về thành!"
Một giọng nói vang lên.
Tri phủ Huỳnh Sa Đạo đang bước ra hàng ngũ sửng sốt. Hắn như vừa mở miệng, lại thấy ra là Vương Liệt Dương đứng ra, cúi đầu với Tiết Thanh.
Ô! Bị người ta giành trước rồi! Tri phủ Huỳnh Sa Đạo vội vàng cúi người, nói: "... Điện hạ về thành."
Thấy Vương Liệt Dương bước ra, có thêm nhiều quan viên cúi đầu, tiếng càng lúc càng vang dội.
"Cung tiễn điện hạ về thành."
Tiết Thanh phất tay áo, sải bước đi qua con đường mà các vị quan viên đã tách ra.
......
Tống Nguyên đứng ở phía sau, nghiến răng phỉ nhổ, lại nhìn đám người cúi đầu kia. Hắn tuy nhìn không rõ nhưng nhận được giọng nói. Các ngươi, cái đám người các ngươi!
Tống Anh thờ ơ, mỉm cười thi lễ với Tứ đại sư.
"Đại sư, gặp ở Thương Sơn." Nàng ta nói.
......
"Thương Sơn à?"
Tần Đàm Công cúi người nhìn người hầu trước mặt.
"Thật là kỳ quái."
Một quan viên đứng cạnh nói: "Không phải công gia nói là Thương Sơn à?"
Tần Đàm Công nói: "Ta với Tứ đại sư đã quyết định là Thương Sơn, nhưng mà..." Ngón tay gõ đầu gối: "Nhưng mà thời điểm không đúng."
Đám quan viên ở đây khó hiểu.
"Đại sư ra mặt hơi sớm." Tần Đàm Công nói: "Hai đứa trẻ vẫn còn sống mà." Lại cười: "Xem ra, đại sư từ bi rồi."
Tống Nguyên vì không thấy rõ chuyện gì xảy ra nên nôn nóng kêu điện hạ. Thiền Y sắc mặt trắng bệch nhưng không chút sợ hãi nhào tới chỗ Tiết Thanh. Tống Anh ngẩng đầu lên, vẻ mặt bình tĩnh như trước.
"A di đà phật."
Lại một tiếng phật hiệu. Phịch. Lần này là Quý Trọng, đang nhắm tới Tiết Thanh, bị vứt xuống đất.
"Quý Trọng lui ra." Tống Anh nói, vẻ mặt bình tĩnh hiện lên ý cười: "Có Tứ đại sư ở đây, không phải lo." Nói xong thì thi lễ: "Tứ đại sư."
Tứ đại sư đến đây rồi?
Tống Nguyên giãy giụa cúi người, vui mừng, buồn bã và căm phẫn: "Tứ đại sư, Tứ đại sư, ngài đến là tốt rồi." Lại gọi điện hạ: "Người xem, Tứ đại sư vẫn che chở cho người đó." Lại nhìn Tiết Thanh...
Tầm mắt hắn đã mơ hồ, không thấy rõ Tiết Thanh ở nơi nào, chỉ nhìn bừa một hướng.
"Đồ ngỗ nghịch! Ngươi đừng hòng thương tổn điện hạ. Điện hạ là chân mệnh thiên tử, có Hoàng Tự bảo vệ. Ngươi luôn mồm nói mình là đế cơ thật, ngươi có biết Hoàng Tự không!"
Tiết Thanh vịn Thiền Y ngồi dậy, vỗ tay nàng ý là bản thân đã không sao, nhìn Tứ đại sư đang đứng trong trướng.
Lúc này Tứ đại sư không có kim quang chói lóa mà mặc tăng bào bình thường. Tăng bào đã cũ, đầu không đeo kim quan, trọc trọc. Cách ăn mặc này khiến khuôn mặt kia trông... buồn cười.
Tiết Thanh nở nụ cười, nói: "Ta mất trí nhớ, không còn nhớ được chuyện trước kia nên Hoàng Tự hay Tứ đại sư gì đó, ta đương nhiên không biết." Lại ngừng cười: "Huống chi ta có phải là chân mệnh thiên tử không, là cha mẹ ta quyết định. Hoàng Tự đại sư gì đó, sinh ra ta hay nuôi ta?"
Tống Nguyên gầm lên: "Câm mồm, chớ có vô lễ."
Chuyện nàng vô lễ đã không có gì đáng ngạc nhiên. Tứ đại sư không tức giận.
Tống Anh càng không để ý.
Quý Trọng nói: "Nàng ta muốn giết điện hạ." Toàn thân căng thẳng, nhìn chằm chằm Tiết Thanh, vận sức chờ hành động.
Tiết Thanh nói: "Ý của lời này nghĩa là chỉ cho các ngươi có quyền được giết ta à?"
Tống Nguyên đấm xuống đất: "Vô liêm sỉ! Giết nó!"
Binh lính ngoài trướng xông vào. Đám người Quách Tử An cũng ở trong đó, thấy Tiết Thanh ngồi dưới đất, miệng còn vết máu. Hai phe giằng co...
"Im miệng lại!"
Giọng trầm thấp của Tứ đại sư vang lên.
"Đừng ồn nữa!"
Nói xong nhìn Tống Anh.
"Để ta giải quyết chuyện này có được không?"
Tống Anh gật đầu, nói: "Ta nghe thầy."
Tứ đại sư nhìn Tiết Thanh.
Tiết Thanh ngồi dựa vào Thiền Y, giơ tay xoa mũi, nói: "Vậy phải xem ông định giải quyết như nào."
Tống Nguyên lại định mắng, Tứ đại sư đã nhìn Tống Anh, nói: "Giải tán binh mã, mời đám người Vương tướng gia tới. Để ta làm chứng chiêu cáo thiên hạ."
Tống Anh không hề suy nghĩ mà đáp vâng luôn.
Tiết Thanh ngồi thẳng người, nói: "Sau khi chiêu cáo thiên hạ?"
Tống Nguyên quát: "Ngươi còn muốn làm nghịch tặc thì người thiên hạ chém giết!"
Tứ đại sư nhìn, nói: "Tiết Thanh."
Tiết Thanh. Tiết Thanh nghĩ rằng, thật ra không mấy khi ông ta gọi tên mình, phần lớn là học sinh. Nhưng cũng không sao, giờ nàng không gọi ông ta là tiên sinh, gặp gỡ nhưng không nhận, huề nhau cả.
Tứ đại sư ôn hòa nói: "Một mình ngươi có thể giết được bao nhiêu?"
Trong trướng này hả? Giết Tống Nguyên thì không thành vấn đề, còn Quý Trọng thì hơi tốn công nhưng cũng không thành vấn đề. Giết được Quý Trọng rồi, Tống Anh không có gì đáng kể. Tính lại là ba người rồi. Còn người thứ tư, Tứ đại sư...
Tiết Thanh bỗng nhớ tới lúc bị Phụ Tá Đắc Lực đánh cho quỳ rạp xuống đất khi còn ở Huỳnh Sa Đạo, nàng từng nghĩ rằng nếu đánh với Tứ Hạt thì sẽ như thế nào. Khi đó Phụ Tá Đắc Lực là đối thủ lợi hại mà nàng chưa từng gặp bao giờ, không khỏi cho rằng vị Tứ Hạt tiên sinh bí hiểm cũng như vậy. Tới lúc muốn liều mạng, không hi hi ha ha, muốn tranh sinh tử với đối phương, Tứ Hạt tiên sinh sẽ như thế nào?
Khi đó vừa mới nghĩ vậy, nàng còn tự giễu cợt bản thân là suy nghĩ lung tung, cảm thấy kẻ địch chưa đủ nhiều hay sao mà còn muốn ngươi chết ta sống với Tứ Hạt tiên sinh...
Mỏ quạ đen ư? Ngày này thế mà lại đến.
Tiết Thanh im lặng. Thật ra không phải mỏ quạ đen, đây là trực giác được tích lũy từ trong những lần giết người và bị giết. Tới lúc nguy hiểm như vậy, Tứ Hạt tiên sinh không xuất hiện, lòng nàng đã đoán rằng bọn họ có lẽ không phải người có thể dựa vào nhau.
Một người bỗng dưng xuất hiện, mục đích là nàng, nếu không phải tới bảo vệ thì chỉ có một khả năng khác, chính là đối lập.
Tiết Thanh nhìn Tứ đại sư, nói: "Vậy phải thử một chút mới biết được."
Keng, một tiếng nhỏ vang lên. Nàng cắm gậy sắt xuống đất, ngồi thẳng như tùng.
......
Đây là tuyên chiến à?
Tuyên chiến với Hoàng Tự? Tuyên chiến với Tứ đại sư? Là có ý gì? Thần cản giết thần, phật chặn giết phật? Ai định ngăn cản nàng làm đế cơ, nàng sẽ giết kẻ đó?
Nhìn nàng ngồi chỗ đó, còn lùn cả khi đứng, khóe miệng nàng hãy còn vết máu, trông chật vật và đáng thương. Lại còn nói lời như vậy, tựa như bọ ngựa vung càng với xe ngựa, buồn cười.
Tống Anh bình tĩnh. Quý Trọng hờ hững. Tống Nguyên lại gầm thét.
"Đồ điên! Nghịch tặc! Cuồng đồ!"
"Ngươi cho ngươi là ai!"
Tiết Thanh làm như không nghe thấy. Thiền Y quỳ ngồi bên cạnh, giúp nàng vỗ vạt áo, phất đi bụi đất bám bên trên.
Quách Tử An đứng ở cửa, giằng co với đám binh lính trước mặt. Những nhân vật lớn kia không liên quan tới hắn, hắn chỉ nhìn đối thủ của mình, làm chuyện mình nên làm là được.
Tứ đại sư phất tay áo.
"Không phải ngươi muốn thế nào thì như thế đó." Ông ta thản nhiên nói, quay sang nhìn Tống Anh: "Theo ta đi gặp chúng sinh."
......
Đại quân cởi giáp, thu vũ khí và lui ra. Cửa thành Huỳnh Sa Đạo mở, vô số dân chúng ùa ra.
"Là đại sư Hoàng Tự tới đây."
"Là vị thần tiên trong truyền thuyết hả?"
"Xem ra Huỳnh Sa Đạo chúng ta là nơi linh thiêng, ngoài phượng linh của hoàng hậu nương nương, ngay cả thần tiên Hoàng Tự cũng tới."
"Là định tuyên cáo vị nào là đế cơ thật rồi!"
"Nhất định là Tiết Thanh!"
Dân chúng bị quan binh cản lại. Tiếng bàn tán như sóng triều lan ra. Bọn họ nhón chân lên cố gắng để nhìn rõ phía trước, mơ hồ thấy một đám quan viên vây quanh một ông lão đi tới.
Hồ tướng quân, tri phủ Huỳnh Sa Đạo cùng Vương Liệt Dương dẫn đám quan viên ra đồng loạt cung kính thi lễ với Tứ đại sư.
"Tứ đại sư đã tới rồi, thật tốt quá."
"Ngài cũng biết sắp xảy ra chuyện gì rồi."
Vài quan viên bi phẫn nói. Có người giơ tay áo gạt nước mắt.
Chờ bọn họ nói xong, Vương Liệt Dương mở miệng ngăn lại:
"Tất nhiên là Tứ đại sư biết nên mới đến đây." Vẻ mặt ông ta tiều tuỵ, lại nhìn Tứ đại sư: "Đại sư tới đúng lúc, đây là may mắn cho chúng sinh, tránh cho trăm họ Huỳnh Sa Đạo lầm than."
Nói xong cúi người thi lễ thật thấp nhưng đôi mắt rũ xuống ánh lên vẻ lo lắng.
Có phải chuyện may mắn hay không thì khó mà nói rõ. Nếu Tứ đại sư tuyên bố trước mặt mọi người rằng Tống Anh là đế cơ thật, Tống Anh sẽ không còn băn khoăn gì nữa, ngày sau không thể cưỡng chế gì. Điều ông ta phải làm không phải là suy nghĩ cách để giữ được địa vị trên triều đình, mà là làm sao để thoát thân, bảo vệ được gia tộc.
Tiết Thanh này sao không giết Tống Anh luôn đi!
Một chiêu không trúng thì không còn cơ hội nữa. Tiết Thanh coi như xong rồi.
"Tứ đại sư, xin hãy mau nói cho mọi người biết, ai là Bảo Chương đế cơ." Tống Nguyên nói.
Vương Liệt Dương rũ mắt xuống, không nhìn Tiết Thanh, Tống Nguyên hay Tống Anh nữa, chỉ chờ Tứ đại sư lên tiếng.
"Chuyện này, không thể nói bây giờ được."
Giọng Tứ đại sư vang lên.
......
Hiện giờ không thể nói? Là có ý gì?
Vương Liệt Dương ngẩng đầu lên. Tống Nguyên người cứng đờ. Đám quan lại ngạc nhiên.
Đứng bên người Tứ đại sư, Tống Anh có vẻ không có ý kiến gì. Mà ở bên kia, Tiết Thanh thì nhíu mày, xùy một tiếng như kiểu trong dự liệu.
"Đại sư!" Tống Nguyên hô lên: "Ngài..."
"Mười lăm tháng tám." Tứ đại sư cắt ngang lời hắn, lướt mắt qua mọi người, nhìn phía trước: "Hai người các ngươi tới Thương Sơn, ta sẽ giao Thủ Thư. Việc này sẽ kết thúc."
Là vậy à...
Người ở đây đều có vẻ mặt phức tạp.
Tống Anh không hề chần chờ: "Vâng."
Tống Nguyên giật giật môi, nuốt lời định nói lại. Hoàng Tự nói gì thì nghe theo đó là được. Đám quan viên ở đây cũng cúi người. Nhưng có một người không nghe theo.
"Thương Sơn là nơi nào?"
Một câu hỏi này vang lên, không hề che giấu sự nghi ngờ.
Tống Nguyên cười lạnh lùng, nhìn về phía người nói. Tất cả mọi người cũng nhìn sang.
Tiết Thanh nhìn lại mọi người, nói: "Sao lại dùng ánh mắt này nhìn ta? Câu hỏi của ta kỳ quái lắm à?"
"Thương Sơn là núi ngự của hoàng thất Đại Chu." Tống Anh nói: "Lúc trước tổ tiên được Hoàng Tự cứu ở Thương Sơn, trao cho sách quý định quốc an bang."
Tiết Thanh à một tiếng, nói: "Ta mất trí nhớ, không biết là bình thường, cũng đâu có ai nói cho ta biết đâu."
Tống Anh nhìn nàng, nói: "Còn nữa, năm đó phụ hoàng đi săn thú, bị thương chính là ở trên Thương Sơn."
Chuyện tiên đế bị thương thì nàng biết, ra là ở chỗ đó.
Tiết Thanh à một tiếng, nói: "Nghe thì có vẻ nơi đó không an toàn cho lắm."
"Ngươi có thể không đi." Tống Nguyên lạnh lùng nói.
Tiết Thanh cười, nói: "Tống đại nhân yên tâm, ta chỉ không tin các ngươi chứ không phải không dám đi. Chúng ta gặp lại ở Thương Sơn." Vung gậy sắt đeo sau lưng: "Quả nhân bãi giá về thành!"
Quách Tử An dạ. Mấy chục binh sĩ bên người lập tức cất bước mở đường.
Mà theo cái cất bước đó của bọn họ, đám quan viên ở nơi này xôn xao.
Giờ hai người này chưa phân rõ ai là đế cơ thật, cung tiễn hay là...
"Cung tiễn điện hạ về thành!"
Một giọng nói vang lên.
Tri phủ Huỳnh Sa Đạo đang bước ra hàng ngũ sửng sốt. Hắn như vừa mở miệng, lại thấy ra là Vương Liệt Dương đứng ra, cúi đầu với Tiết Thanh.
Ô! Bị người ta giành trước rồi! Tri phủ Huỳnh Sa Đạo vội vàng cúi người, nói: "... Điện hạ về thành."
Thấy Vương Liệt Dương bước ra, có thêm nhiều quan viên cúi đầu, tiếng càng lúc càng vang dội.
"Cung tiễn điện hạ về thành."
Tiết Thanh phất tay áo, sải bước đi qua con đường mà các vị quan viên đã tách ra.
......
Tống Nguyên đứng ở phía sau, nghiến răng phỉ nhổ, lại nhìn đám người cúi đầu kia. Hắn tuy nhìn không rõ nhưng nhận được giọng nói. Các ngươi, cái đám người các ngươi!
Tống Anh thờ ơ, mỉm cười thi lễ với Tứ đại sư.
"Đại sư, gặp ở Thương Sơn." Nàng ta nói.
......
"Thương Sơn à?"
Tần Đàm Công cúi người nhìn người hầu trước mặt.
"Thật là kỳ quái."
Một quan viên đứng cạnh nói: "Không phải công gia nói là Thương Sơn à?"
Tần Đàm Công nói: "Ta với Tứ đại sư đã quyết định là Thương Sơn, nhưng mà..." Ngón tay gõ đầu gối: "Nhưng mà thời điểm không đúng."
Đám quan viên ở đây khó hiểu.
"Đại sư ra mặt hơi sớm." Tần Đàm Công nói: "Hai đứa trẻ vẫn còn sống mà." Lại cười: "Xem ra, đại sư từ bi rồi."
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook