Đại Chu Tiên Lại
Chương 15: Chân Ngôn chi uy

Dịch: Vong Mạng

Với việc Lý Mộ mời nàng cùng ăn cơm, thiếu nữ lập tức đồng ý không chút do dự.

Tiểu thư muốn giữ dáng nên hôm nay nàng lại phải một mình ra ngoài ăn cơm. Nàng nãy giờ đứng ở đầu tường đã thèm lắm rồi, tự nhiên là không thể từ chối được sự mê hoặc của mỹ thực.

Dù tiểu thư từng nói, đàn ông càng dễ nhìn lại càng hay lừa người nhưng hắn bất luận nhìn thế nào cũng không giống kẻ lừa đảo, hơn nữa hắn là hàng xóm duy nhất mời nàng ăn cơm, không hiểu làm sao mà tiểu thư lại không thích hắn…

Lý Mộ vừa nướng thịt, vừa trò chuyện với nàng.

“Vãn Vãn, năm nay ngươi bao nhiêu tuổi rồi?”

“Mười sáu.”

“Quê ở đâu thế?”

“Quên rồi.”

“Ngươi bắt đầu theo tiểu thư nhà ngươi từ bao giờ.”

“Năm tuổi.”



Thiếu nữ mười sáu tuổi, so với Lý Mộ cũng chỉ thua có hai tuổi, nhìn có chút ngốc nghếch đáng yêu, cơ bản là Lý Mộ hỏi một câu, nàng đáp một câu, mắt cũng không nháy một cái, trước sau chỉ tập trung nhìn chằm chằm vào thịt nướng trên phiến đá.

Lý Mộ trò chuyện cùng nàng mấy câu, gia tăng tình cảm, kéo gần khoảng cách rồi lên tiếng nhờ: “Vãn Vãn, người ăn trước, lát nữa nếu ta xảy ra chuyện gì, có thể phiền người tới huyện nha gọi Lý Thanh cô nương tới đây…”

Đây mới là mục đích thực sự để hắn mời nàng qua ăn cơm, dù sao việc hắn thử nghiệm vẫn có nguy hiểm, vạn nhất xảy ra sự cố mà bên mình lại không có ai trông, tới lúc đó dù hắn có xảy ra chuyện gì cũng chẳng có ai biết.

Thiếu nữ ngẩng đầu nhìn hắn, nghi hoặc hỏi: “Lại xảy ra chuyện gì nữa?”

“Đại loại như thổ huyết té xỉu…” Lý Mộ giải thích thêm: “Ngươi hôm nay không phải đã thấy thân thể ta không quá tốt, ta lo chút nữa lại ngất xỉu…”

“Ồ…”

Thiếu nữ khẽ gật đầu xong lại chú mục vào đám mỹ thực trước mắt. Lý Mộ đi tới cạnh bàn đá, mở cuốn thư tịch nhập môn mà Lý Thanh cho hắn ra, lật tới trang ghi về thủ ấn.

Thần Thông và Đạo thuật đều yêu cầu thi triển thông qua thủ ấn và chưởng quyết, trong đó thủ ấn của Thần thông là phức tạp hơn cả, thường thường phải là tổ hợp của ít nhất hai thủ ấn trở lên. Mà Đại Đạo lại tối gian, Đạo thuật bình thường đều là một thủ ấn, hơn nữa thủ ấn Đạo thuật chỉ có ba mươi sáu kiểu, theo đó thử nghiệm tối đa ba mươi sáu lần là liền có kết quả.

Bằng không, nếu là tổ hợp ngẫu nhiên của ba mươi sáu thủ ấn kia thì số lần phải thử sẽ không biết lớn tới cỡ nào, Lý Mộ cứ lần mò thử từng cái một thì cả đời này cũng không thử xong…

Lý Mộ nhìn nhìn thủ ấn đầu tiên xong thở sâu, duỗi thẳng năm ngón bàn tay phải, đưa đầu ngón tay hướng lên, ngón áp út và ngón giữa cong hướng vào lòng bàn tay rồi nhỏ giọng lẩm nhẩm: “Thiên địa vô cực, càn khôn tá pháp; Pháp do tâm sinh, sinh sinh bất tức…”

Xung quanh không thấy bất kỳ dị tượng nào xuất hiện, Lý Mộ cũng không thấy có chỗ nào không khỏe.

Hắn lại thử tiếp cái thứ hai, sau một lát liền lắc đầu tự nói: “Hay là không đúng…”

Thử liên tiếp hơn mười cái đều không có phản ứng gì, Lý Mộ một lần chuyển qua một thủ ấn tên là Bắc Đẩu ấn, nhỏ giọng nói: “Thiên địa vô cực, càn khôn tá pháp; Pháp do tâm sinh, sinh sinh bất tức…”

Ầm!

Một lực lượng cường đại đột nhiên xuất hiện trong hư không khiến cả người hắn chấn động, sắc mặt lập tức tái nhợt không chút huyết sắc, cơ thể cứ thẳng đơ đổ xuống…

Thiếu nữ đang chuyên tâm chén thịt nướng, nghe thấy âm thanh lạ sau lưng liền quay đầu nhìn. Kết quả vừa nhìn mặt liền biến sắc, cuống cuồng nuốt vội thức ăn trong miệng xuống rồi la lớn: “Tiểu thư, không ổn rồi, Lý công tử lại ngất rồi!”

Liễu Hàm Yên vội vàng chạy từ bên nhà sang, nhìn nhìn Lý Mộ đang bất tỉnh nhân sự nằm trên mặt đất xong cũng không hỏi tại sao nha hoàn nhà mình lại ở đây mà gấp giọng nói: “Vãn Vãn, nhanh đi mời đại phu tới đây…”

“Không cần!”

Lý Mộ gian nan từ mặt đất đứng dậy, nói ngay: “Ta không sao, tuyệt đối đừng đi mời đại phu…”

Mời đại phu một lần đã làm hắn mắc nợ mười lượng, mời thêm mấy lần nữa, nói không chừng hắn phải bán mình cho Liễu Hàm Yên.

Liễu Hàm Yên nhìn hắn, kinh nghi hỏi: “Ngươi thật không sao chứ?”

Lý Mộ khoát khoát tay, đáp: “Không vấn đề gì, chỉ là một bệnh vặt…”

“Chóng mặt ngất xỉu cũng là bệnh vặt?”

“Quen rồi, quen rồi…”

Liễu Hàm Yên quan sát hắn một lúc lâu rồi đột nhiên hỏi: “Không lẽ ngươi mắc trọng bệnh gì sao?”

Lý Mộ vốn muốn phủ nhận nhưng hắn chợt cảm nhận được một loại tâm tình đặc biệt ở trên người Liễu Hàm Yên. Hắn vận chuyển pháp lực lên mắt, thấy cả người nàng tỏa ra ánh sáng trắng dìu dịu.

Thất tình thất sắc, màu đỏ là Hỉ, xám là Nộ, xanh là Kỵ, không màu là Ái, đen là Ác, vàng là Dục, mà màu trắng chính là đại biểu cho Ai tình.

Bi thương, buồn bã, thương tiếc, thương cảm đều có thể sinh Ai tình--- không lẽ Liễu Hàm Yên cho rằng hắn mắc bệnh nan y nên sinh lòng thương cảm hắn?

Tước Âm sinh ra từ Ai tình, thân là một nam nhân, trong số bảy phách, Lý Mộ có thể không cần Thi Cẩu, không cần Thôn Tặc nhưng tuyệt đối không thể không cần Tước Âm.

Hắn bỏ ý nghĩ phủ nhận đi, kịp thời dẫn chút Ai tình qua đồng thời dưới ánh nhìn chăm chú của Liễu Hàm Yên, khẽ thở dài, chậm rãi cúi đầu nói: “Vẫn bị ngươi nhìn ra…”

Liễu Hàm Yên run run bờ môi, khó có thể tin: “Ngươi, ngươi thực sự…”

Lý Mộ khẽ gật đầu xong lại ngửa đầu nghiêng một góc bốn mươi lăm độ nhìn lên trời, bình tình nói tiếp: “Ta chỉ còn sống được tối đa nửa năm nữa.”

Sắc mặt Liễu Hàm Yên khẽ biến, khẽ than thở: “Làm sao có thể! Rõ ràng đại phụ đã bảo ngươi mạch tượng trầm ổn, cơ thể khỏe mạnh…”

“Người có thân thể khỏe mạnh lại ngất xỉu hai lần một ngày sao?” Lý Mộ cười tự giễu rồi nói tiếp: “Thực ra không phải ta buổi sáng ham ngủ, chỉ là ốm đau khiến đêm ta không thể ngủ, mãi tới lúc bình mình mới chợp mắt được, vậy nên mới dậy trễ…”

Nhân cơ hội này, hắn định giải thích với Liễu Hàm Yên chuyện mình không dậy nổi vào buổi sáng.

Liễu Hàm Yên nhớ tới chuyện hồi sáng hôm qua, mặt lộ ra vẻ tự trách, nói: “Thực xin lỗi nha, hôm qua ta không phải cố ý…”

“Không sao đâu. Người nào cũng phải chết một lần, ta đã sớm nghĩ thông, nếu việc mà chúng ta không thể thay đổi, vậy cũng chỉ có thể tiếp nhận, cố gắng mỗi ngày đều cố gắng sống cho thật tốt, có điều ngươi yên tâm, trước khi ta chết, mười lượng bạc ta nợ nhất định sẽ trả lại ngươi…”

Liễu Hàm Yên há to miệng, sau cùng cúi đầy, áy náy nói: “Thực ra là ta bảo đại phu dùng mấy dược liệu quý giá đó, mười lượng bạc kia, ngươi không cần trả lại…”

“Sau này nếu có bất kỳ khó khăn gì, có thể tới tìm ta, ta sẽ tận lực giúp ngươi.” Không đợi Lý Mộ trả lời, Liễu Hàm Yên liền đứng lên thi lễ với hắn một cái rồi kéo cô tiểu nha hoàn còn chưa nỡ chia xa đi ra ngoài.

Lý Mộ nhìn dáng vẻ áy này khi rời đi của nàng, trong lòng thầm thở dài.

Hắn đã từng là thanh niên tốt trung thực thủ tín, nay lại bị vận mệnh chết tiệt này bức thành tra nam vô sỉ dùng lý do thân mang bệnh nan ý để tranh thủ sự thông cảm của nữ nhân…

Than thở thì than thở nhưng đồng cảm sâu sắc vẫn còn cần nhiều.

Dù sao thì Ai tình so với Hỉ Tình hay Nộ tình khó đạt hơn khá nhiều, nếu muốn ngưng tự phách Tước Âm, trọng chấn bản sắc nam nhi thì vẫn không thể rời xa được cô hàng xóm có lòng trắc ẩn kia được.

Sau khi chủ tớ Liễu Hàm Yên rời đi, Lý Mộ đóng cửa sân lại, ổn định tâm tình rồi một lần nữa đưa hai tay kết thành Bắc Đẩu ấn nhưng không mở miệng niệm nữa.

Hắn vừa rồi đã chứng mình, ngoài Đạo Đức Kinh ra, Thái Nhất Bạt Tội Trảm Yêu Hộ Thân Chú của Đạo giáo từ một thế giới khác khi kết hợp với Bắc Đẩu ấn cũng có thể dẫn phát thiên địa cộng hưởng, nhưng trước mắt pháp lực của hắn quá mức thấp kém nên cưỡng ép thi triển ắt bị cắn trả.

Nếu không phải mới rồi hắn thấy tình hình không ổn, lập tức thu lại thủ ấn, e rằng kết quả sẽ lại là thổ huyết hôn mê.

Việc tăng cường pháp lực không có lối tắt có thể đi, nên dù tốc độ tu luyện của hắn có nhanh hơn một chút so với tu hành giả bình thường, nhưng để có thể chịu đựng được cắn trả từ mấy thứ Chân Ngôn này, không biết còn phải đợi đến khi nào.

Sau một hồi suy nghĩ, hắn vẫn quyết định tiếp tục thử nghiệm. Có nhiều Chân Ngôn và thần chú như vậy, nhất định sẽ có thứ mà hắn hiện tại có thể khống chế được.

Lý Mộ lục lọi trí nhớ, lẩm bẩm tự nói: “Kế tiếp phải thử bao nhiêu cái đây, hay là thử một chút ‘Cửu Tự Chân Ngôn’?”

Thời gian ba ngày thoáng cái đã qua.

Trên ngọn núi chính của Phù Lục phái ở Bạch Vân sơn.

Ô...ô...n...g!

Một tiếng chuông nặng nề vang lên, tức thì, mấy người đang khoanh chân ngồi xung quanh chuông cổ mãnh liệt ngẩng đầu lên.

"Lại nữa, lại nữa!"

“Đây lần thứ mấy Đạo chung minh hưởng? Số lần Đạo chung minh hưởng mà lão phu từng nghe trong mấy chục năm qua cũng không nhiều bằng ba ngày này!”

“Mười tám lần, trong ba ngày này, Đạo chung vang lên trọn vẹn mười tám lần!”

“Cái chuông rách này không phải là bị hỏng rồi chứ, không thể nào có nhiều Đạo thuật mới xuất hiện cùng lúc như vậy, nhất định là Đạo chung bị hỏng…”

Mấy người bên cạnh chuông cổ mắt ai cũng đỏ ngầu. Suốt ba ngày qua, tinh thần bọn họ căng thẳng cực độ, tâm tình của ai cũng bị Đạo chung trước mắt ảnh hưởng.

Không chỉ có Đạo Hiệt run rẩy, Đạo chung tự kêu mà trong ba ngày này, cái Đạo chung ba năm cũng không minh hưởng nổi một lần lại bỗng vang lên tới mười tám lần. Chịu ảnh hưởng của tiếng chuông, linh khí thiên địa tại Phù Lục phái rơi vào một mảnh hỗn loạn, các đệ tử ai ai cũng đều kinh hãi, từ khi Phù Lục pháp được lập ra tới nay cũng chưa từng trải qua dị tượng như vậy…

Nếu không phải Đạo chung bị hỏng thì đó chính là do có Đại năng giả tu vi thông thiên, trong ba ngày này đã không ngừng sáng tạo Đạo thuật mới mà trên Đạo Kinh không có…

Chuyện này làm sao có thể!

Ô...ô...n...g...

Trong khi mọi người ở đây vẫn còn đang kinh hoảng bất định, Đạo chung trước mặt bọn họ lại lần nữa phát ra tiếng vù vù…



Ánh trăng sáng tỏ, Lý Mộ khoanh chân ngồi giữa sân nhỏ, ngũ tâm hướng lên trời, tiếp tục luyện hóa Nộ tình và Ai tình hấp thu được từ Liễu Hàm Yên.

Trong ba ngày qua, hắn đều không nghe thấy Liễu Hàm Yên buổi sáng đứng trong sân luyện giọng. Từ khi biết được Lý Mộ thân mang bệnh nặng, không còn ở lại trên dương thế được bao lâu nữa, thái độ của nàng với Lý Mộ quay một trăm tám mươi độ, thậm chí còn bảo tiểu nha hoàn mang bánh ngọt cho hắn hai lần.

Vì như vậy, Lý Mộ cũng không tiện chọc giận nàng để thu hoạch Nô tình nữa, đợi tới lúc luyện hóa hết tâm tình hấp thu được từ hai ngày trước xong, hắn lại phải nghĩ cách khác.

Thời gian đã tới giờ Tý, ánh trăng như nước, chủ tớ Liễu Hàm Yên đã sớm đi ngủ, quanh Lý Mộ là một mảnh không gian tĩnh lặng.

Giờ Tý một khắc, Lý Mộ đang ngồi xếp bằng trong sân đột nhiên mở mắt.

Từ khi luyện hóa Hỉ Tình của Trương Vương Thị xong, cảm giác của hắn liền nhạy cảm hơn nhiều, huống chi lúc này, chuỗi Phật châu trên tay hay lại đang tỏa ra hào quang yếu ớt, Thanh Hồng kiếm bên hông cũng đang vù vù không thôi.

Hắn đưa mắt nhìn về phía cửa ra vào, chỉ thấy dưới ánh trăng, một đám khói đen xì từ trong khe cửa mau chóng chui vào trong sân rồi ngưng tụ thành một bóng người.

Bóng người do khói đen ngưng tụ thành quay cuồng bất định đồng thời phát ra âm thanh oán hận tới cực điểm.

“Ba ngày, ngươi biết ba ngày ta trải qua những gì không!”

“Hòa thượng chết tiệt kia bắt ta nghe hắn niệm kinh ba ngày!”

“Ba ngày, ta nghe trọn vẹn ba ngày, người biết đó là cảm giác gì không?”

“May mắn là đạo hạnh của ta lại đột phá, thừa dịp hoàn thượng kia không để ý mới trốn thoát…”

“Nếu không phải vì ngươi, hết thảy mấy chuyện đó sẽ không xảy ra, tối nay ta nhất định phải nuốt hồn phách của ngươi, hòa thượng kia không cứu nổi ngươi nữa, chuỗi tràng hạt rách nát kia càng không cứu nổi ngươi!”



Đám khói đen kia phát ra mấy tiếng rít gào xong liền tràn về phía Lý Mộ, từ khí tức của nó tản ra mà trông thì có vẻ còn mạnh hơn so với mấy hôm trước.

Chuỗi Phật châu trong tay Lý Mộ đột nhiên tỏa hào quang sáng rực, Thanh Hồng kiếm bên hông cũng rung kịch liệt hơn rất nhiều. Nhìn khói đen tràn tới, Lý Mộ cũng không đứng dậy mà trước tiên làm một động tác.

Hắn khoanh chân bất động, mười ngón hai tay đan chặt vào nhau, hai ngón trỏ duỗi ra chạm vào nhau.

Cùng lúc đó, trong miệng hắn khẽ vang lên một tiếng, “Lâm!”

Ầm!

Tiếng vừa nói ra, tức thì không gian ban đêm trong sân đột nhiên sáng như ban ngày, đồng thời một tia sét chói mắt bổ xuống, đánh cho nền sân ngay trước đám khói đen biến thành một cái hố.

Lý Mộ mở to mắt nhìn đám gạch xanh vỡ vụn, rầu rĩ nói: “Móa, lại đánh trượt…”

Khói đen đang cuồn cuồn kéo tới đột nhiên ngưng phắt lại, sau một thoáng yên lặng, từ trong đó có âm thanh run rẩy truyền ra: “Thực xin lỗi, vừa rồi nhận lầm người, tiểu quỷ này xin cáo lui, không quấy rầy ngài tu hành…”

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương