Trong phòng khách ấm cúng, Cố Thừa Nhi ngồi giữa ghế, mai cua đặt ở trên đùi, tay trái có chút gượng mà xúc gạch cua ăn. Cố Thừa Hạo và Nghiêm Quân Dịch ngồi hai đầu ghế, mỗi người một nửa con cua cùng với mấy cái càng. Trên màn hình tivi vẫn chiếu trận đấu gay cấn giữa Nhật và Singapore.

Chừng đến nửa trận đấu, tỉ số vẫn hòa 0-0. Cố Thừa Nhi rốt cuộc buồn ngủ, không quan tâm nữa gục đầu ngủ. Nghiêm Quân Dịch thấy vậy liền để cô gối đầu lên đùi mình, hai cha con vẫn chăm chú xem trận đấu.

Kết thúc trận đấu, kết quả đúng như Cố Thừa Nhi nói, Nhật thắng!.

Cố Thừa Hạo chán nản đứng lên, khuôn mặt trẻ con có chút không vui:

- Đúng là cả đời đi tu chưa chắc đã thành chính quả, nhưng một lần ngu thì gánh hậu quả ngay.

Nghiêm Quân Dịch vì lời này của con trai mà buồn cười, khuôn mặt tràn đầy khinh bỉ hướng con trai xì một cái:

- Con có mà tu hú!.

- Tu hú ăn quả vải thiều. Lão Dịch không có vải thiều mà ăn.

Thằng bé chẳng buồn phản bác, nghêu ngao hát rồi bỏ lên phòng, để lại cho Nghiêm Quân Dịch mặt đen như trời sắp mưa.

-----

Trải qua một đêm, tiết trời gần Tết có chút lạnh hơn bình thường, đào mai bắt đầu nở, khung cảnh cũng nhộn nhịp lên không ít. Buổi sáng, Cố Thừa Nhi đứng trên ban công, trên người khoác một cái áo bông mỏng, khuôn mặt vì lạnh mà ửng đỏ. Từ trên cao, Cố Thừa Nhi có thể thấy sắc đỏ tràn ngập cả thành phố. Những nhành đào hồng phấn được bày bán tập trung vô cùng xinh đẹp, ửng lên cả một vùng. Phía Tây thành phố, có một rừng đào. Rừng đào này mỗi khi đến Tết sẽ nở rộ hết sức đẹp đẽ. Đặc biệt, phía Tây cũng là khu vực duy nhất sẽ có Tuyết vào mùa đông. Thời điểm đào nở năm nay được dự báo sẽ trùng vào thời điểm tuyết rơi, khung cảnh chắc chắn sẽ phi thường lộng lẫy. Cố Thừa Nhi thầm hạ quyết tâm, muốn đến đó cùng với Nghiêm Quân Dịch và Cố Thừa Hạo. Gia đình này tuy rằng không tồn tại được bao lâu, nhưng ít nhất, cô muốn cho tiểu Hạo trải nghiệm đủ cảm xúc có một gia đình đầy đủ.

Nghiêm Quân Dịch bước vào phòng, thấy Cố Thừa Nhi đang thất thần nhìn về phía Tây liền biết cô muốn đến rừng đào. Hắn bước đến cạnh cô, chỉnh lại áo bông, vô cùng ôn nhu mà mỉm cười:

- Em muốn đến phía Tây xem rừng đào không?.

- Muốn.

Cố Thừa Nhi quay qua nhìn Nghiêm Quân Dịch, sau đó gật đầu. Cô ngồi xuống ghế tròn ở ban công, có chút bi thương mở miệng:

- Tiểu Hạo từ nhỏ đã kiên cường. Khi ở nước ngoài, cho dù bạn bè nói nó không có cha, nó vẫn đem ra một mặt ương ngạnh mà đối lại. Năm nó 4 tuổi, nó liên tục hỏi, ba nó ở đâu, tại sao không về với nó. Thời điểm đó, em rất rất thương con. Thực sự nhiều lúc, chỉ muốn trở về ngay, đưa nó đến trước mặt anh. Nhưng cái đêm hôm đó vẫn ám ảnh em, em sợ, anh sẽ ra tay tàn nhẫn với nó. Tiểu Hạo dần lớn lên, nó cũng không hỏi về cha nữa. Có đôi khi nhìn gia đình người ta đầy đủ, đôi mắt nó sáng đến lạ. Lần này ba gọi em trở về, em vốn đã chuẩn bị đầy đủ mọi thứ để đối mặt với anh, đối mặt với con khi sự thật bị phơi bày. Nhưng đến cuối cùng, em nhận ra, tiểu Hạo thực sự hiểu chuyện hơn những đứa bé bằng tuổi. Tiểu Hạo... là em đã nợ thằng bé.

- Em không nợ nó. - Nghiêm Quân Dịch vỗ vỗ vai cô. - Là tôi nợ con, nợ em. Em đừng nghĩ ngợi nữa, thằng bé rất yêu em. Em phải vui vẻ thì con mới vui vẻ được.

Cố Thừa Nhi gật đầu. Sau đó tùy ý dựa vào ghế, ngắm nhìn những nhộn nhịp của thành phố. Nghiêm Quân Dịch đứng tựa vào lan can, đôi mắt có chút vô hồn. Hắn biết con trai mình xuất sắc, nhưng hắn lại quên mất con trai hắn cũng có một mảng yếu đuối. Thằng bé cần cha, và hắn không có quyền để tước bỏ quyền có cha của thằng bé. Hắn phải ở bên cô, hoặc để cô đi lấy người khác, để thằng bé có một gia đình trọn vẹn. Hắn không dám nói hắn muốn ở bên cô, nhưng hắn chắc chắn mình không muốn để cô đến với người khác.

-----

Hứa An Vy một mình trong bệnh viện, có chút bực bội cùng không vui không nhỏ. Nghiêm Quân Dịch tại sao hai hôm nay vẫn chưa tới thăm cô ta?. Có phải Cố Thừa Nhi đã chinh phục được Nghiêm Quân Dịch?. Bàn tay Hứa An Vy nắm chặt, nhất định, nhất định chuyện này không thể xảy ra!!!!!.

Điện thoại Hứa An Vy reo lên một hồi chuông. Dãy số không lưu tên quen thuộc làm cho Hứa An Vy có chút giật mình, cô ta bắt máy. Một giọng nói rè rè truyền đến, hiển nhiên, đây là giọng nói đã qua chỉnh sửa:

- Hứa An Vy, chuyện cô nhờ tôi làm, đã đến lúc phải trả giá rồi!.

- Trả giá cái gì?. Cố Thừa Nhi vẫn còn sống!.

Đầu dây bên kia truyền đến tiếng cười rè rè:

- Hứa An Vy, có trách thì phải trách cô chọn đối thủ quá nguy hiểm. Vì ám sát Cố Thừa Nhi, hai trợ thủ của tôi đã chết. Cô cũng nên cho tôi thứ gì đó gọi là trả công trước đi!.

- Ám sát?. - Hứa An Vy cười ngặt nghẽo. - Cố Thừa Nhi đến một cái móng tay còn chưa mất!.

Đầu dây bên kia im lặng chừng gần một phút, sau đó lại truyền đến một tiếng cười rùng rợn:

- Người của tôi đã chính mắt thấy tay Cố Thừa Nhi bị thương. Cô chỉ cần làm đau cô ta ở chỗ đó, chắc chắn với tính cách không khoan nhường ai của cô ta, cô ta sẽ lập tức làm thương cô. Khi đó chỉ cần khéo léo để Nghiêm Quân Dịch chứng kiến, anh ta sẽ lại tin cô thôi. - Ngừng một chút, thanh âm khàn khàn kia lại tiếp tục nói. - Lần trước cô làm ăn quá bẩn cẩn. Con gái tôi nói Cố Thừa Nhi đã ở biệt thự Phong Vân trực tiếp cho Nghiêm Quân Dịch xem vết thương cô gây ra. Anh ta không trừng trị cô vì có hai bản mặt đã là may mắn lắm với cô rồi đấy!.

Lời này của lão ta quả nhiên làm Hứa An Vy sợ hãi. Cô ta thật sự cảm thấy may mắn. Nhưng Nghiêm Quân Dịch không nhắc gì đến việc này với cô ta, chắc chắn là đã ngầm tha thứ cho ta. Trong lòng Nghiêm Quân Dịch, xem ra cô ta vẫn là quan trọng nhất!.

- Được rồi, vậy ông muốn gì?.

- Tôi muốn cô lấy toàn bộ hồ sơ về dự án cải tạo khu đất phía Nam thành phố của Nghiêm thị cho tôi!.

- Ông điên sao?. A Dịch nếu biết sẽ giết tôi!.

Hứa An Vy kích động hét lên, mà người bên kia cũng vô cùng vô sỉ mà cười:

- Cô chỉ có hai lựa chọn. Một là lấy hồ sơ đó cho tôi, hai là tôi sẽ đem sự thật phơi bày.

Hứa An Vy bị dọa sợ, đành phải thỏa hiệp với ông ta. Vừa ngắt máy, cô ta liền gọi điện cho thám tử, nhờ hắn xác định lịch trình của Cố Thừa Nhi.

-----

Buổi chiều, Cố Thừa Nhi và Nghiêm Quân Dịch đến trường đón Cố Thừa Hạo, sau đó thẳng hướng rừng đào phía Tây mà tới. Lịch trình hôm nay rất đơn giản, đi thăm quan rừng đào, sau đó tới nhà ăn trong rừng ăn một bữa cơm. Buổi tối tới bờ biển đi dạo.

Rừng đào tuy chưa nở rộ, nhưng những bông hoa đào đã lác đác nở, nụ cũng đã ướm một sắc hồng tươi mới. Dưới sự kìm hãm của những người chăm sóc, những bông hoa đào này chắc chắn sẽ nở được hết cả một cái Tết. Dưới gốc đào, những hàng rào gỗ vây quay. Bên trên mỗi hàng rào gỗ đều có một hàng móc treo. Những người đến đây đều cầu nguyện dưới gốc đào. Treo nguyện ước của mình vào gốc đào, sau đó đến nhà ăn ăn một chén súp hoa đào, nguyện ước chắn chắn thành sự thật.

Một nhà ba người Cố Thừa Nhi treo nguyện ước vào gốc đào, sau đó cũng nhau ngắm những bông đào chúm chím. Cố Thừa Hạo cầm điện thoại, vô cùng thích thú chụp lại khung cảnh xung quanh. Thằng bé đưa máy lên, thu trọn vào đó hình ảnh Cố Thừa Nhi và Nghiêm Quân Dịch đang đứng cạnh nhau. Nghiêm Quân dịch đang chỉ cho cô một nhành đào nở rộ. Cố Thừa Hạo nhấn chụp, sau đó không dấu vết cài làm ảnh nền điện thoai. Thằng bé rất thích cảm giác được ở bên cả ba và mẹ. Nhưng nó biết, nếu ba ở bên cạnh mẹ, mẹ sẽ không hạnh phúc. Bởi vì, ba đã thương người phụ nữ khác rồi!.

Bởi vì tay đau, Cố Thừa Nhi chỉ có thể đứng nhìn những cành đào. Nghiêm Quân Dịch cầm máy ảnh, vô thức chụp lại cảnh Cố Thừa Nhi đang đứng ở đầu ngọn gió. Gió thổi cánh hoa đào cùng tóc cô bay lên, tạo nên một khung cảnh vô cùng lãng mạn. Nghiêm Quân Dịch đưa tay sờ nhẹ lên màn hình máy ảnh, Cố Thừa Nhi của hiện tại so với hình ảnh 7 năm trước đã trở nên thành thục hơn, quyến rũ hơn. Nhưng có một điều vẫn không thay đổi, đó là đôi mắt màu nâu vô cùng đẹp đẽ của cô.

Chơi tới tận khi trời tối, một nhà ba người Cố Thừa Nhi mới đến nhà ăn. Để cho điều ước hiệu nghiệm, ba người đều gọi món khai vị là súp hoa đào. Tay phải Cố Thừa Nhi đau, tay trái lại không thuận, Nghiêm Quân Dịch vừa định tới đút cho cô ăn thì một bóng dáng quen thuộc lại xuất hiện.

- Chào mọi người....

Âm thanh ngọt ngào như nước của Hứa An Vy truyền đến tai, không hiểu sao Nghiêm Quân dịch lại cảm thấy có chút khó chịu. Không đợi Nghiêm Quân Dịch phản ứng, Hứa An Vy liền kéo ghế ở giữa Cố Thừa Nhi và Nghiêm Quân dịch ra, ngồi xuống, cười một cách vô cùng dịu dàng:

- Em ngồi được chứ?..

- Ngồi đi!.

Cố Thừa Nhi vốn dĩ không xem Hứa An Vy là đối thủ, cô tiếu phi tiếu cười gật đầu. Hứa An Vy, để tôi xem cô làm được gì.

Ở phía đối diện, hai cha con Nghiêm Quân Dịch vẫn một mặt không đổi sắc, nhưng trong lòng lại nổi lên không ít khó chịu không tên. Cố Thừa Hạo bực bội, mụ Hứa này, lại dám phá hỏng tâm trạng tốt của cậu!. Nghiêm Quân Dịch cũng nhăn mày, An nhi tại sao đến vào lúc này chứ???.

Phục vụ mang lên thêm một bát súp. Hứa An Vy liền cười vô cùng dịu dàng, dành lấy thìa trong tay Cố thừa Nhi:

- Để mình đút cho cậu.

Cố Thừa Nhi nhìn vào sâu trong mắt Hứa An Vy. Cô ta đang tính kế cái gì?.

Quả nhiên, chưa đầy nửa phút, cô ta đã nóng vội đưa một tay bóp mạnh bàn tay bị thương của Cố Thừa Nhi, khiến cho vết thương vừa khô miệng lập tức nứt ra, chảy máu. Bởi vì tay phải cô ta còn cầm thìa súp, lại quay nghiêng người, Nghiêm Quân Dịch không thể thấy được tay kia của cô ta đang dùng sức cùng cánh tay run run của Cố Thừa Nhi. Mà Cố Thừa Hạo ở bên kia khoảng cách quá xa, cũng không thể nhìn thấy sự việc dưới gần bàn.

Cố Thừa Nhi ăn đau, tuy nhiên, cô lại là loại người ăn gan cóc tía lì lợm, bộ mặt vẫn trưng ra nụ cười, há miệng chờ Hứa An Vy đút tới. Hứa An Vy hiển nhiên bị bộ dáng này của Cố Thừa Nhi chọc cho tức giận, bàn tay lại càng ra thêm lực. Khuôn mặt Cố Thừa Nhi vì đau mà mồ hôi lấm tấm, nhưng trên môi vẫn là bộ dạng không sợ chết cười cười. Hứa An Vy tức giận, lại càng bóp mạnh hơn.

Cố Thừa Nhi có thể cảm thấy máu âm ấm đang chảy ra, theo mu bàn tay mà chảy xuống sàn, bắn cả lên cổ chân mình. Vào thời điểm Cố Thừa Nhi cảm thấy mình thực sự không chịu nổi nữa thì phục vụ la lên thấy thanh:

- Tiểu thư, máu!. Máu!. Cô bị thương rồi!.

Vị phục vụ này còn vô cùng nghĩa khí, lôi ghế của Cố Thừa Nhi ra. Kết quả, một mảnh huyết sắc ghê rợn lọt vào mắt mọi người. Nhưng ghê rợn hơn cả, vẫn là bàn tay của Hứa An Vy đang nắm chặt tay Cố Thừa Nhi vẫn còn chưa kịp rút về. Không cần giải thích, tất cả mọi người đều hiểu rõ, vị tiểu thư này bị chảy máu nhiều như vậy, chắc chắn là do bị vị tiểu thư bên cạnh độc ác làm thương!.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương