Vài ba hôm, Kim Taehyung tìm được cách liên lạc với thằng Khuyên Mày. Mới đầu nó chẳng hề lung lay, quyết không bán đứng đại ca của mình.



Nhưng tiền thì bao giờ rồi cũng che mờ lý trí người khác, Khuyên Mày nuốt nước bọt nó đáp lại lời của người trong điện thoại, âm thầm bạo biện rằng đây là chỉ muốn tốt cho đại ca mà thôi.



[Tôi sẽ đưa tiền cho anh sớm, mong rằng anh sẽ đưa thuốc bổ và những thứ cần thiết của tôi cho anh ấy. Lần khám thai tiếp theo, anh cũng phải báo cho tôi biết.]



"Tao biết rồi, thằng quỷ nhỏ bớt nói. Mày gửi đồ tốt cho đại ca... thì tao thay anh ấy nhận, lần tiếp theo khám thai là tháng thứ tư. Nhớ xuống cho đúng giờ, tao sẽ bao che cho mày!"



Lúc ngắt máy, nó chột dạ giật thót khi nhìn thấy Jungkook. Đại ca cầm trên tay vài viên kẹo sữa, lại chìa ra trước mặt nó. "Mày ăn không? Sao mà lấm lét thế?"




"Thôi anh ăn đi, em vào bếp đây." Khuyên Mày nhìn đại ca mà tim đập thình thịch. Nó né tránh ánh mắt cậu, nhanh chóng biến mất khỏi trước mặt Jungkook.



Mà đại ca thì ngày thường cũng nhìn thấy nó như vậy, chẳng xa lạ gì là bao. Jungkook ngồi xuống cái ghế mà bình thường vẫn hay đặt trên hiên nhà, bóc vỏ rồi bỏ kẹo vào miệng. Vị sữa ngòn ngọt lan tỏa ra khắp đầu lưỡi, lẫn vào vị beo béo ngon lành.



Jungkook dần tập quen với việc ăn vặt ít lại, sẽ thường bổ sung những thứ tốt nhất cho thai nhi. Chanh chua mà bình thường vốn hay ăn cũng đã cố quên đi từ vài tuần trước, nghĩ một chút lại sẽ ngủ đúng giờ, ăn đúng bữa. Tập thể dục và quan tâm đến việc mát xa nhẹ nhàng trên bụng tròn. Từ tháng này bụng Jungkook to lên rõ rệt, mỗi khi muốn cúi người sẽ khó khăn hơn.



Đại ca tò mò muốn biết bên trong bụng là một bạn gái hay là một bạn trai, cậu nghĩ rất nhiều. Rằng Kim Taehyung có thích một bé gái có đôi mắt thật đẹp, môi xinh xắn và mũi cao. Hay một bé trai có khuôn mặt tuấn tú, giỏi giang và vô cùng giống hắn?



Jungkook cảm thấy hạnh phúc khi nghĩ về điều đó, và những lúc như vậy lại sẽ cười khúc khích.


Nước cam thơm ngon được Jungkook uống sạch, cậu chăm chú đọc sách. Để hiểu thêm về những hoạt động của tháng tiếp theo, đại ca chú ý đến việc bổ sung dinh dưỡng cho con nhưng lại chưa từng nghĩ xem bản thân mình sẽ bị ảnh hưởng những gì. Jeon Jungkook có vài vết rạn da ở bắp chân, ở bụng dưới. Tuy là thế thì bản thân cậu cũng không đủ chú ý đến.



Căn bản cũng chỉ là lần đầu, không ai biết cơ thể Jungkook có vấn đề gì ngoài cậu. Mà đại ca cũng không phải tuýp người biết chăm sóc bản thân, cậu không quan tâm.





Thời gian một ngày trôi qua của một người sẽ là lâu hay nhanh, riêng với Kim Taehyung thì chớp mắt trăm lần vẫn chưa hết ngày. Nhưng đối với cậu thì cứ ăn uống rồi ngủ nghê, lại hết một ngày rất nhanh.


Jungkook đánh răng rồi đi ngủ, trong khi Kim Taehyung bấy giờ vẫn còn ngồi trong công ty, bận bịu ghi ghi, chép chép. Hắn không được phép bỏ bê công việc, mà cứ để cho thời gian trôi mau, hắn chỉ còn cách làm việc thật nhiều. Cơm tối dĩ nhiên chưa ăn, chọn lựa thời điểm thích hợp rồi mới gọi điện cho người kia.




[Cậu, cậu gọi đến làm cái gì?]


Taehyung áp vào tai, tay phải vẫn tiếp tục viết viết. Đôi mắt híp lại vì đang cười, Kim Taehyung im lặng để cậu mắng thêm vài câu rồi mới nói. "Anh nhớ ăn uống đầy đủ đó, phải thoa kem chống rạn da. Mang thai... bụng lớn, da sẽ sạm đi nhiều lắm nên em đều đã mua rất nhiều kem dưỡng, anh cứ sử dụng từ từ. Đừng ngại, con anh... cũng là con của em."



Jeon Jungkook ngồi một góc bên giường, tay mân mê vài ba lọ kem dưỡng. Bề ngoài vỏ hộp trông vô cùng sang chảnh, khóe môi đại ca hơi nhếch lên. Là đang cười ngốc, vẻ mặt vừa vui mà lại vừa hứng khởi, khác xa so với lời nói đầy gai nhọn kia nhiều.



"Ai là con của cậu? Chồng tôi còn ở bên cạnh, cậu... cậu khôn hồn. Anh ấy mua rất nhiều kem dưỡng cho tôi, nên không thèm của cậu. Đồ tưởng bở!"


Kim Taehyung chưa kịp đáp lại thì bên kia đã tắt máy. Hắn hơi chạnh lòng một chốc, chỉ cần mỗi lúc hắn gọi cho cậu thì Jungkook sẽ nói rằng chồng cậu đang ở bên cạnh. Bất kể là thời gian nào, người được đại ca một tiếng gọi "chồng" cũng đều ở bên cạnh. Hắn thở dài, dù là xấu xa nhưng vẫn muốn nói người kia thất nghiệp lâu như vậy, tiền đâu mà nuôi bầu và cậu. Chi bằng cứ để hắn nuôi là được rồi.




"Đại ca, anh thích chết đi được mà còn làm giá." Khuyên Mày nghiêng đầu nhìn Jeon Jungkook ỏn ẹn mím môi cười cười.






"Mày nhận đồ của cậu ấy, tao... tao chưa đánh mày là may!" Jungkook nhíu mày, dẫu bản thân thật sự muốn mở ra sử dụng thì cũng phải diễn cho tròn vai. Đại ca không muốn ai nhìn thấy vẻ mê mệt Kim Taehyung của mình, nên bởi vậy mới nuối tiếc cất vào tủ.





Lúc bọn họ đi ngủ, Jungkook mới lén lút mở ra dùng thử. Cậu không vói ra sau lưng để thoa được, nên chỉ đành xoa xoa trên vết rạn ở bụng. Lại sử dụng một ít kem dưỡng tay, đại ca đến khi nằm xuống vẫn còn ngại ngùng đỏ mặt. Mùi đào thoang thoảng còn vương ở trên mu bàn tay. Jungkook khịt mũi ngửi mãi, đó hẳn là lần đầu tiên mà cậu bôi kem dưỡng. Cảm giác vừa vui, mà lại vừa thú vị.


"Thơm quá, da tay cũng mềm mại ra một chút rồi!"

___



thôi cho gặp thiệt nè😊 cho ngủ lại nhà luonn

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương