Kim Taehyung đi theo người trước mặt cho đến khi nhìn thấy đại ca với cái nón màu vàng rực rỡ lạch bạch đi về đến nhà. Nếu hắn không nhìn rõ còn nghĩ bản thân hoa mắt, giám đốc vẫn đang trao đổi hợp đồng với người ta, vừa hay quay sang đã thấy Jeon Jungkook lắc lư, vẫn đang hát ca chẳng quản xung quanh. Tay cầm kem, gò má núng nính xinh xắn.


Đi đến tận nhà, Jeon Jungkook mới thở ra một hơi dài. Cậu nhìn thằng Khuyên Mày đang ngồi lựa đậu, dạo gần đây đại ca rất hay ăn chè đậu đỏ. Mỗi hôm đều treo trên môi vài ba câu "thèm lắm rồi". Mà trong nhà chỉ mỗi nó là bếp núc chu toàn, cái gì cũng biết nấu. Khuyên Mày nhìn thấy cậu, nó phát ra tiếng động bằng giọng mũi.


"Đại ca ngồi nghỉ ngơi một lát đi, sao mà đi chơi cả buổi sáng vậy chứ? Nhỡ tối mỏi chân, có than thì ai mà dám bóp cho đại ca, chúng em cũng không phải chồng anh!" Than thì vẫn than, nhưng Jeon Jungkook vốn thương tụi nó có khổ cũng đi theo mình. Cậu theo ý nó ngồi xuống ghế, lại bĩu môi chẳng nói gì. Khuyên Mày biết Jungkook sắp sửa tự trách, nhưng thật ra dẫu sao mỗi khi đại ca mệt mõi, nó hay bọn còn lại cũng sẽ sẵn sàng bóp chân cho cậu. Sớm đã thân quen vô cùng.



Kim Taehyung đứng ở bên ngoài nhìn rất lâu, chỉ cảm thấy có gì đó không đúng. Hắn nheo mắt, thử đến gần một tẹo, sau đó mới núp vào thân cây gần đó. Hệt như chồng đang đi bắt gian, giám đốc Kim càng nhìn, lại càng mơ hồ chẳng rõ. Kết quả chưa kịp đường đường, chính chính đi vào đã bị điện thoại làm cho hốt hoảng.


Hắn bực dọc nghe điện thoại, dẫu vẫn muốn nán lại để nhìn một tẹo nhưng công việc vẫn chưa hoàn thành. Vì điều đó nên Kim Taehyung khó mà có thời gian đến tìm cậu. Giám đốc âm thầm ghi nhớ con đường này, để sau khi xong việc ngay lập tức tới tìm cậu.




Trời xuống tối trời, Jeon Jungkook ngáp một cái. Tay bưng chén chè đậu đỏ, vừa nhai vừa khen ngon lành. Thằng Khuyên Mày được khen mà nở to lỗ mũi, nó cứ chống cằm cười khúc khích. "Đại ca ăn nhiều đậu đỏ, mai sau nhóc con ra đời thì đỗ luôn đại học nhỉ?"





"Sao mày biết là nhóc con? Nhỡ tao sinh con gái thì sao? Thì không đậu được đại học à." Jungkook nheo mắt, bĩu môi nhìn nó. Bộ dạng hơn thua rõ ràng, nếu như Khuyên Mày muốn cãi thì Jungkook sẽ chơi tay đôi.



"Đại ca cứ nói, em nào bảo thế? Nhóc con thì cũng có nhóc con đẹp trai, nhóc con xinh gái chứ? Đại ca ấu trĩ vừa!"



Jeon Jungkook mỗi ngày không cãi nhau với đám kia sẽ tìm đến Khuyên Mày, nó và cậu ngồi lại chắc chắn không hợp. Jungkook nghe gì nói đó, Khuyên Mày cũng y hệt. Đôi khi còn vì vài câu đùa mà gầm gừ nhìn nhau, thế thì thôi đại ca đang mang thai, nó khoanh tay. "Chén này là chén cuối, không nấu cho anh nữa!"




"Không thèm ăn của mày!" Jeon Jungkook nói như vậy, nhưng đến khi bọn còn lại về nhà. Đại ca đã chén sạch chè, căng da bụng chùng da mắt. Khuyên Mày ăn cơm sau cũng biết dọn, sau đó trải chăn đệm xuống sàn.




Jiwon đóng cửa nhà, nó đi ngang qua giường nhìn Jungkook. Đại ca sớm đã ôm chăn quay mặt vào tường, khụt khịt hai tiếng rồi mơ màng ngủ ngon. Bầu bí dễ ăn, dễ vào giấc. Khuyên Mày cũng như vậy, sớm đã lăn ra ngáy o o.


"Ngủ đi, mày đừng thức nữa... cả ngày chỉ toàn thấy mày đi thu nợ. Có nghe được tin gì không?" Jiwon nằm phịch xuống bên cạnh Đầu Đinh, nó liếc nhìn vào điện thoại.




"Kim Taehyung ở ngay gần đây, hình như là đang chuẩn bị mua đất. Xem chừng sớm muộn, đại ca cũng sẽ...-"




Tiếng cửa gõ inh ỏi, Kim Taehyung lại chẳng rõ tìm đâu ra can đảm đập cửa giờ này. Hắn gõ gõ thêm hai nhịp, sau đó trực tiếp dựa người vào cửa. Tửu lượng vốn kém, chỉ vì một hợp đồng mà nâng lên một ly. Song vì là loại mạnh, mà trực tiếp đau đầu. Muốn làm gì sẽ làm cho bằng được.



Việc hắn muốn làm hiện tại, chỉ duy nhất là muốn gặp Jeon Jungkook.




Thằng Đầu Đinh buông câu chửi thề, nó mở cửa nhà. Kim Taehyung ở ngoài ngã ngay vào người nó, mơ hồ mắng loạn.



Giám đốc trẻ ồn ào bao nhiêu thì Jungkook sẽ tỉnh dậy, cậu xoay người. Mắt tròn xoe cũng mở ra. Cậu hơi hoảng, nhưng nhìn Jiwon có ý định muốn đuổi hắn ra lại chẳng cam lòng.




Bầu trời ngoài kia đã đỏ rực, tựa như khi cơn mưa sắp đến. Đôi khi sẽ chớp nháy một lần, gió lạnh thổi qua. Dẫu chỉ là đứng ở trước cửa thì vẫn còn cảm thấy run rẩy.





Kim Taehyung lúc say mất hoàn toàn nhận thức, hắn ngã ngửa ra phía sau. Rất bức bối nhìn hai đứa đàn em còn lại ở sau lưng Đầu Đinh.



"Anh Jungkookie đâu? Tôi muốn gặp, gọi ra đây... cho, cho tôi với."






Khuyên Mày vừa bị phá giấc, nó gầm gừ. Tay chống nạnh, miệng mấp máy. "Thằng quỷ nhỏ, đi về dùm! Đại ca ngủ rồi, đừng có gây sự, không tại mày..m thì đại ca sẽ--"




Nó chưa kịp xả giận, Jeon Jungkook đã tập tễnh bước tới trước mặt. Cậu nhìn qua Kim Taehyung, trái tim cũng rung lên một chốc. Đại ca vuốt vuốt lưng Khuyên Mày, lại như đang cầu xin Jiwon. "Cho cậu ấy ở lại được không? Trời sắp mưa, nhỡ bị cảm..."




"Tùy anh!"





Đầu Đinh đẩy hắn cho Khuyên Mày, nó đi lấy chăn đệm trải ở dưới sàn. Chỗ cách xa với giường của Jeon Jungkook nhất, đầy chắc chắn nói. "Ở lại thì chẳng sao, miễn là không gần đại ca thôi. Anh đừng bận tâm, em cũng chẳng ném thằng quỷ nhỏ này ra ngoài mưa đâu."






____

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương