[Này, anh đừng thích tôi nữa nhé?]


"Đừng có mơ!"


_



Jeon Jungkook sau một tuần không theo đuổi giám đốc, cậu nhốt mình ở trong phòng trọ. Nói đừng thích thì sẽ quên đi tức khắc hay sao?


Jungkook giận vô cùng nhưng cậu biết mình chẳng thể dỗi hờn kiểu thế. Kim Taehyung ra nước ngoài một tuần, trên báo chí hay tin tức đều đồn ầm lên rằng Giám đốc Kim gấp rút bay đến Mỹ chỉ vì lo cho vị hôn phu.



Nghe như vậy Jungkook lại càng đau lòng, cho nên mới bảo cậu đừng thích hắn nữa. Cách mà Kim Taehyung khuyên nhủ khiến cậu bức bối không thôi, đại ca ăn uống, ngủ nghê tán loạn giờ giấc. Không Lông Mày gọi điện cũng chẳng chịu nghe máy, để đến khi mặt mày xanh xao, đầu óc nhức nhối không thôi.




Jeon Jungkook nhập viện trong tình trạng mê man, bác sĩ nói cậu mang thai được gần năm tuần rồi. Bụng không lớn nhưng bác sĩ lại vì nhầm tưởng Không Lông Mày là cha mà mắng cho một trận, ông nói cậu bị suy nhược, cơ thể không khoẻ mạnh.



Lúc đại ca tỉnh lại cũng đã một ngày sau đó, Jungkook nhìn bình nước được truyền vào qua kim ghim ở tay. Cậu nhoẻn miệng nhìn gã đàn ông lớn hơn mình ba tuổi, quen miệng, đại ca khản đặc cất tiếng. "Tao xin lỗi."




"Điên rồi! Anh mang thai còn không chịu nói với thằng nhóc kia, bây giờ ra nông nỗi này rồi... ai lo được cho anh đây? Jeon Jungkook! Cậu rốt cuộc phát ngốc như thế à?" Không Lông Mày tức đến đỏ mặt, một bên nhìn đứa bạn mà bản thân đã cưu mang. Giúo đỡ cậu trong những lúc khó khăn nhất, hiện tại nhìn thấy Jeon Jungkook mặt mày trắng bệch, sức khoẻ tiều tuỵ.



Thề rằng trong lòng nó như có hàng vạn con kiến châm chích, Jeon Jungkook ăn ngủ không đủ vì nhớ người kia. Người kia lại vui vẻ hưởng thụ cuộc sống với người yêu nhỏ. Không Lông Mày thở dải, nó ngồi xuống ghế.



"Về quê đi, em nuôi anh."



"Nhưng..."




Đại ca xuất viện sau một tuần bị giữ lại ở bệnh viện, lúc ấy mới bắt đầu để ý bụng mình. Tuy không lớn nhưng so ra còn có chút thịt thừa, kiểu như béo lên mà lại chẳng phải.




Jeon Jungkook trước khi theo đàn em về quê, vẫn cố chấp đi đến trước căn nhà của hắn. Cậu lưu luyến nhìn rất lâu, sau đó vẫy vẫy tay. "Không gặp nữa, tôi sẽ không thích em nữa đâu. Cảm ơn... vì đã để lại cho tôi một món quà."




Đại ca xem thứ mà mọi người nói là gánh nặng như đứa trẻ trong bụng, Jungkook xem đó là món quà cuối cùng giám đốc trẻ tặng mình khi cả hai chấm dứt quan hệ. Để đại ca nhớ rằng cả hai đã từng quen biết, để sau này hoài niệm về nó Jungkook thấy thì ra lúc đó mình rất ngốc nghếch.




Bước chân dần xa, cũng như cách Kim Taehyung bứt dứt về chuyện công việc lẫn việc bị chặn số. Rằng hắn biết không chỉ lúc cần giải toả mới nhớ đến Jungkook, mà còn nhớ đến cậu vào những khi đầu óc hắn rảnh rỗi. Chỉ đơn giản là nhớ, mường tượng lại đôi ba cái ôm đầy nũng nịu khi trong men say của cậu. Hay những chiếc hôn vụn vặt, chẳng rõ tư vị.


Kim Taehyung không biết loại cảm giác ấy gọi là gì, nhưng dẫu sao hắn cảm nhận được việc làm tình thật ra không phải ai cũng đều được, chuyện hôn môi hoá ra chỉ muốn làm cùng Jungkook. Rất đơn giản để tất cả những suy nghĩ hoá thành nỗi nhớ.




Giám đốc thở dài, hắn không nghĩ mình lại hối hận thế này. Dù sao chuyện quen biết cũng chẳng phải ngày một ngày hai, rồi Kim Taehyung cũng sẽ ghét người kia như cách hắn từng thấy Jungkook. Rồi giám đốc sẽ lại ở bên cạnh người kia lâu hơn một chốc, cũng sẽ nhớ về người kia hệt như cách hắn nhớ Jungkook.



Chắc là như vậy, nhỉ?



Kim Taehyung không biết.




"Mệt thật, phải chi bên tai có Jeon Jungkook lải nhải. Phiền thật đấy, thế mà vẫn rất vui." Giám đốc mông lung, hắn nghiêng đầu nhìn ra cửa số. Xe cộ tấp nập, ánh đèn của thành phố về đêm lấp lánh,mà điều đó lại hệt như nói rằng Jungkook cũng rất nổi bật. Tròn xoe trong sáng như em thỏ, lại lả lướt và quyến rũ như một bạn cáo.



Kim Taehyung day day trán, bình thường hắn vẫn luôn dùng thuốc ngủ. Giám đốc ngủ không sâu, thường làm việc đêm nên rất dễ quên giấc. Mà mỗi khi như thế, Jungkook cũng tự nhiên nghe điện thoại của hắn. Luôn là lời đồng ý, tuy không muốn nhưng lại luôn chấp thuận hắn.





"Anh ta bây giờ có đang nhớ mình không? Muốn biết thật, nhưng Jungkook chặn số mình rồi."



Jungkook ngồi trước hiên nhà, cậu dựa vào ghế. Lại nhìn trời, liệu giám đốc Kim có đang nghĩ về cậu hay không?



Đại ca thở dài, Jeon Jungkook muốn gọi cho hắn nhưng cậu biết dù sao thì Kim Taehyung cũng sẽ ở bên cạnh vị hôn phu. Người ta từng nói gu của hắn chính là trắng trẻo xinh xắn, thuốc lá không hút, xăm hình lại không. Vậy nên, Jungkook không dựa vào điều gì để tâng bốc mình cả. Vì cậu không hề giống.


Jungkook rũ mi, Cậu ve vuốt bụng mình. Lại nghiêng đầu nhìn ngôi sao sáng trên trời. "Nhớ Kim Taehyung thật nhiều, nhưng cậu ấy sẽ không thể biết được."



Vì Jungkook chỉ âm thầm gửi nỗi nhớ vào ngôi sao trên trời cao, nếu Kim Taehyung có nhìn thấy được thì mong hắn sẽ nhìn thấy ngôi sao sáng nọ và nhớ rằng Jeon Jungkook rất yêu hắn.




___

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương