Đại Ca Và Giám Đốc [taekook]
-
C11: 10,
Chẳng biết vì sao, nhưng sau khi rời khỏi căn nhà đó từ ngày nọ. Jeon Jungkook có số điện thoại của hắn, vài hôm lại bị gọi đến một lần. Hoặc là ở công ty, hoặc là ở ngay phòng của cậu. Bắt đầu những cuộc giao dịch, tôi cho cậu trả. Như cái cách mà người ta làm việc bất chính. Ở công ty, vẫn luôn phải nén lại tiếng van cầu, về đến phòng lại khẩn thiết bịt chặt miệng để không phát ra tiếng. Trong khi thứ Jungkook nhận được là tiền của hắn, chứ không phải là tình yêu.
Jungkook chán đời, yêu đương lận đận, đòi nợ cũng lận đận theo. Đại ca bắt đầu phải đi theo đàn em mỗi nơi. Vì vốn dĩ mang cái danh bảo kê, cậu trong mắt người ta chính là thật sự biết chém, biết giết.
Đại ca cho tay vào túi, vẻ mặt ngờ nghệch chẳng để ý đến những lời chửi rủa mang tính nhục mạ của đàn em. Chỉ đứng ở sau lưng nhìn, xem gã mượn nợ bị đánh đến lơ mơ lại chẳng chịu trả. Xem qua chính là loại người Jeon Jungkook từng gặp, ở đâu đó mà cậu không nhớ rõ.
Lần gần nhất Jeon Jungkook ở cùng giám đốc là lần ở trong xe, ngay bên vệ đường vắng vẻ. Quấn quýt lấy nhau chẳng rõ bên ngoài, sau đó Jungkook mở cửa xe, đầu óc đã choáng váng còn va phải người lạ mà ngã phịch xuống đất.
Nhưng Kim Taehyung vốn sau khi cậu mở cửa xe bước xuống, đã đạp chân ga chạy đi mất. Không đoái hoài xem bản thân đã tàn phá cậu như thế nào, chính là không xem trọng món đồ chơi vẫn còn sử dụng được. Nhưng Jungkook chỉ nhún vai, ngày nào cậu còn gặp được hắn, thì ngày đó đại ca vẫn sẽ ôm chút tương tư.
Không đau khổ, nhưng lại ủy khuất vô cùng. Cách mua bán tình dục kiểu này, Jeon Jungkook vốn dĩ còn chưa từng chấp nhận. Bây giờ cũng thử qua rồi, đổi lại khách hàng của cậu rất giàu, cho rất nhiều tiền.
"Thằng khốn! Đại ca của bọn mày... cao thương vậy à? Tao còn thấy nó từ trên xe người ta đi xuống, quần áo xộc xệch, chân sớm đã nhũn ra tới nơi... không phải là mua tình dục hay sao? Chẳng khác nào..." Nó nằm ở dưới chân của Đầu Đinh, một mực không chịu trả tiền. Ngược lại vô cùng ngoan cố. Càng nói, lại chỉ khiến ánh mắt Jeon Jungkook tròn xoe vì kinh ngạc.
Tụi đàn em cũng phát hoảng nhìn cậu, dạo gần đây Jeon Jungkook chia cho chúng nó rất nhiều tiền nhưng cũng chưa từng nói ở đâu mà có. Nghe đến như thế, Khuyên Mày nhìn cậu. Nó thốt lên. "Chuyện này... là, là sao hả anh?"
Jeon Jungkook xoay lưng, không đánh nhau. Cậu lẳng lặng ra ngoài nhưng Không Lông Mày thì tức điên, mắt nó nổi đầy tơ máu. "Mẹ thằng điên, đại ca của tao là cao thương nhất! Mày chẳng là cục phân gì cả, trả tiền cho bạn tao hoặc là tao đập mày đến chết?"
Không Lông Mày tức giận như vậy vốn bình thường, vì đã theo đại ca rất lâu. Lại còn lớn tuổi hơn Jeon Jungkook, đổi lại mọi thứ, từ hai chữ "đại ca" hay mọi loại bảo vệ đều được nó dành cho cậu.
Tiền nhận trên tay, người dưới đất máu me đầm đìa. Đầu Đinh đạp nhẹ vào cánh tay nó. Rồi cười khúc khích. "Còn sống á!"
"Thế thì đi về, đại ca đang buồn... rủ anh ấy đi ăn chút gì đi." Không Lông Mày nói, để bọn phía sau tự đi tìm chỗ ăn trước. Riêng nó lại đến đứng bên cạnh cậu.
"Sao không đi?" Jungkook nhả ra một đợt khói, cậu híp mắt.
"Chờ đại ca đi cùng đấy! Nhanh lên, hôm nay em bao đại ca ăn no." Nó cười cười, huýt lấy vai cậu kéo đi như con.
Jeon Jungkook ăn không thì chẳng đúng, lại vừa ăn vừa uống. Sau đó say bí tỉ, gục đầu vào vai người bên cạnh. Đại ca mơ màng. "Nhớ ba mẹ thật đấy..."
"Người ta không có cần tao, đến cả gặp tao cũng không muốn. Hức- tay tao dính mực xăm, không học thức gì hết... ai cũng xem thường. Rốt cuộc tất cả là tại tao hay sao?" Jeon Jungkook vừa nghĩ ngợi, lại vừa thút thít khóc. Bọn đàn em cúi đầu, vì trước giờ luôn làm bộ không thấy khi đại ca khóc. Jungkook vốn rất hay xấu hổ, tính tình ôn hòa lại ngô nghê. Thích cười sẽ cười, lúc buồn vẫn sẽ khóc.
Không Lông Mày ngồi như vậy để cậu dựa, nó vẫn chưa say. Có điều nhìn Jeon Jungkook gục tới, gục lui cũng thôi lên rượu. Ban trước Jungkook thường mặc áo ba lỗ hay áo thun tay ngắn, nhưng gần đây toàn là áo tay dài. Che đi cánh tay dính mực xăm, dường như muốn trở lại cái hồi còn non nớt.
"Về nhé? Anh xỉn thật rồi."
"Đi không nổi, chân tao tê lắm..." Jungkook khụt khịt, cậu cố gắng ngồi thẳng sau đó gục trở lại. Lúc về được đến phòng cũng là người ta cõng về.
Bấy giờ say bí tỉ, Jungkook một mực ôm cổ Không Lông Mày. Khóc rất thảm, lại bám rất chặt. Bọn đàn em nhìn Jungkook, đây không phải lần đầu tiên nhưng là lần duy nhất mà đại ca gọi tên người khác thay vì ba mẹ.
Đầu Đinh mở được cửa phòng, thằng Khuyên Mày lại ngơ ngơ lên tiếng. "Ai gọi đại ca nè anh?"
"Mày nghe đi, đại ca không có tỉnh táo."
Khuyên Mày trả lời không lâu. Thì Jeon Jungkook đã bị kéo ra khỏi đàn em, Không Lông Mày đối diện với ánh mắt của người kia. Nó ngước mắt, nhìn nhìn. "Ai vậy?"
"Tôi là nơi lấy tiền của anh ta, bây giờ là thời gian Jeon Jungkook phải làm việc. Mấy người, về được rồi." Jungkook ôm cổ hắn, vẫn đang thút thít. Hai chân nhón lên, cuối cùng vẫn được Kim Taehyung thuận lợi bế bồng.
Không Lông Mày cau có, khóe mi nó co giật. Đây còn chẳng phải là thằng nhóc mà dạo gần đây đại ca chết mê, chết mệt hay sao? Kim Taehyung xem cậu chẳng là trân quý, ngược lại chẳng khác nào đồ chơi.
Nó tức phát điên, đột nhiên lại đạp chân vào tường. "Thằng quỷ nhỏ! Đại ca của tao mà có chuyện gì, thì cái mặt đẹp đẽ của mày coi như toang."
___
nay bão chap bù nho😊 hai chap hoi nhé
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook