Đại Ca Tôi Yêu Anh!
-
Chương 84: Lương tâm của Yoongi.
Không phải khi không Hoseok nhắm đến hạnh phúc của người khác mà đạp đổ, cũng không phải là kiểu người thích chiếm đoạt đi đồ vật người khác về tay mình mà vui vẻ. Chỉ là, Yoongi của quá khứ đã làm người anh yêu nhất tổn thương về mặt thể xác và tinh thần đến mức hoá điên.
Năm mười sáu tuổi, vô tình quen được Wooin, cậu ta lớn hơn anh hai tuổi. Cả hai tình cờ gặp nhau trong công viên ở New York rồi sinh cảm tình, từ đó chính thức hẹn hò.
Ở phương trời Tây thì chuyện tình yêu đồng tính luôn được chào đón và chấp nhận nên dường như không thấy buồn phiền. Hai người yêu nhau rất sâu đậm và cuồng nhiệt, tạo rất nhiều kỉ niệm đẹp với nhau. Hoseok định sau khi lên đại học sẽ đưa Wooin về sống cùng nhau đến lúc cả hai già đi.
Đó là ước mơ của thiếu niên Hoseok năm mười sáu tuổi. Rất đơn giản và tươi đẹp.
Nhưng, Wooin lại không muốn, anh muốn đến một nơi xa để sinh sống và làm việc, còn Hoseok thì không muốn Wooin cách biệt với nơi đây, ở đây phát triển cũng rất tốt nhưng Wooin không chịu.
Nói qua nói lại sinh ra chuyện cãi nhau rất to tiếng. Hai người giận nhau, Wooin từ đó không từ mà biệt, cả hai không còn thấy nhau. Hoseok bận việc nên không thể tìm cậu, hai người mất liên lạc từ đó giống như đã chia tay. Nhưng Hoseok thì không nghĩ vậy, anh vẫn còn yêu Wooin rất nhiều.
Wooin tức giận vì anh không đến tìm, bèn rời khỏi New York trở về Hàn.
...Cái kết đau thương cũng bắt đầu từ đấy mà nảy mầm. Sóng gió cũng chính thức thổi đến cuộc đời anh.
Yoongi nhớ lại, tổ chức hắn chuyên nhận tiền của khách hàng sau đó thực hiện sát hại người được nhắm. Phương thức thực thi có rất nhiều loại hình phạt được tổ chức đề ra để khách hàng chọn lựa. Nhẹ nhất là đe dọa, nặng nhất là giết. Tùy vào ý nguyện khách hàng mà sát thủ được giao nhiệm vụ cũng khác nhau. Sát thủ ở Hắc bang được chia thành hai cấp bậc, cấp một là những người mới đào tạo sẽ thực hiện nhiệm vụ đe dọa đến nạn nhân, có thể là chặt tay hoặc uy hiếp vũ lực khiến người đó không dám động đến khách hàng, cấp hai là sẽ thực hiện tra tấn đến chết, giết, hạ độc đối tượng.
Thủ pháp trong tổ chức rất gọn gàng nhưng cực kì tàn nhẫn.
Suga là một trong những gương mặt được chỉ huy nhiều nhất và hắn đạt cấp ba, cấp đặc biệt ít ai được ông trùm đề bạc, tức có nghĩa là hắn muốn làm gì nạn nhân thì làm, không cần phải hỏi ý kiến của khách hàng. Yoongi không giết những nạn nhân mà chỉ hành hạ gần mức sống không bằng chết, rồi lại thả về nhà. Rất nhiều người bị hắn ám ảnh đến mức tâm thần, nhiều người khi nghe tên Suga đều sợ hãi đến mức mặt mài trắng bệch như sắp chết. Suga luôn thỏa mãn thú tính lên người mà hắn ghét, ấy vậy hôm nay lại được người khác báo thù, lại là người yêu của nạn nhân. Hắn thấy rất thú vị vì ngày trả giá cũng đến nhanh.
Yoongi cười diễu cợt: "Vậy mày tìm tao trả thù?"
Thật hài hước, một tên hỉ mũi chưa sạch muốn báo thù cho một thằng điếm. Nghe đúng là buồn cười đếch chịu nổi, Yoongi còn tưởng anh đang diễn hài.
Yoongi vẫn ương bướng về mặt tính cách, giang sơn dễ đổi bản tính khó dời. Luôn thích chọc ghẹo máu điên của người kia xem nguy hiểm tới cỡ nào.
Hoseok không đáp. Cái ánh mắt như muốn lột da người đó, nếu người bình thường thấy được cũng không khỏi rùng mình, riêng chỉ có Yoongi ngồi đó chán ngẫm, tưởng anh đang nhát ma hù dọa thì đúng hơn.
Hoseok nhăn mài: "Mày chưa bao giờ cảm thấy tội lỗi?"
Yoongi muốn nói là có, tội lỗi và ân hận muốn chết nhưng lại không thể thốt nên lời. Muốn bày tỏ với anh rằng hắn đã hiểu được dù có cho hắn đau khổ đến cùng cực cũng chưa chuộc hết lỗi lầm.
Yoongi của quá khứ là một kẻ đáng thương cũng đáng trách, đáng thương là bị rơi vào con đường u tối mất hết nhân tính không thể thoát ra, đáng trách ở đây chính là sai vẫn hoàn sai, bạo lực, hành hung sau đó lại mãn nguyện cười một mình.
Hắn thở dài. Để chiếc cup lại trên kệ, đôi mắt hướng về bức tranh gia đình. Như một thói quen định sẵn, lúc nào buồn phiền cũng sẽ nhìn tranh để giải bày. Yoongi rất ganh tị với Jimin vì cậu có một gia đình trọn vẹn đến mức hắn thèm khát có được. Cả đời hắn cũng chưa cảm nhận được tình yêu gia đình là gì. Vì ai cũng bỏ hắn đi, cũng đúng... Hắn nghĩ bản thân đáng bị bỏ lại.
Yoongi lẩm bẩm: "Con kiến đó... Không thể tiếp tục!"
Con kiến nhỏ đó, dừng chân lại không thể đi tiếp vì nó không còn thấy điều gì tươi đẹp ở phía trước. Tất cả đều là màu đen.
Yoongi bây giờ mới hiểu, hắn đã không còn cứu vãn được, cuối cùng tất cả đều vẹn nguyên ban đầu, đều quay về điểm xuất phát. Yoongi nghĩ đã quên được nỗi tuyệt vọng hoá ra là không. Hắn vẫn còn ám ảnh đến mức đêm nào cũng mơ thấy. Nhưng dù có hối lỗi thì cũng chẳng thể làm gì, không thể cứu sống mẹ, em gái và nhân tính của hắn được nữa.
Hoseok nhăn mi, hoàn toàn không hiểu hắn đang nói gì, chỉ thấy ánh mắt hắn rất mệt mỏi và tuyệt vọng.
Yoongi: "Mày sẽ làm gì?. Giết tao, chặt đứt tứ chi, chôn sống hay làm loại chuyện tao đã làm với nó?. Hửm?"
Hoseok chỉ cười, anh đi đến chỗ hắn rồi cúi thấp người, mặt đối mặt. Anh không muốn đôi tay dính máu của tên đồ tể như hắn vì sẽ rất tởm. Ước muốn người này phải quỳ gối van xin, cúi đầu tạ lỗi truớc mặt Wooin và nói tôi sai rồi. Như vậy anh mới bỏ qua.
Hoseok: "Tao muốn mày đến xin lỗi Wooin, quỳ dưới chân em ấy lạy ba lạy sau đó tao sẽ không động vào Jimin!"
Yoongi: "..."
Hoseok: "Thế nào?"
Yoongi không đáp, chỉ im lặng suy nghĩ. Phương án này đúng là hạ lưu, bỉ ổi thật đấy. Bắt Yoongi phải cúi người vì một người, bắt hắn phải xin lỗi người hắn từng cưỡng hiếp, hắn nực cười. Yoongi rất giữ tự trọng nên việc này hoàn toàn không làm được.
Hắn nghiêng đầu, dựa vào ghế sofa nhìn ngắm gương mặt "khả ái đáng yêu"của Hoseok đang tức tối mặt mài.
Yoongi: "Đáng lí ra tao nên giết mày lúc Jimin cùng mày rời khỏi phòng học mới đúng"
Hoseok: "Ồ, tiếc thật. Lúc đó em ấy rất đáng yêu. Mua đồ uống để chuộc lỗi và mong tao sẽ không ghét mày, đúng là chu đáo!"
Càng nói càng thấy hắn không không xứng với Jimin, cậu có đức tính dịu dàng, luôn quan tâm đến thái độ của người khác mà chiều theo, tốt bụng và ngây thơ làm sao mà lại yêu được Yoongi, cái con người máu lạnh này chứ?.
Hoseok tiếp lời.
Hoseok: "Lúc đó tao đã tỏ tình, cậu ấy biết chứ nhưng cậu ấy chần chừ im lặng. Nhưng mấy hôm sau, cậu ta vẫn uống rượu với tao. Đáng ra Jimin nên giữ khoảng cách nhưng cậu ấy lại rất niềm nở, Yoongi à... Thật tội nghiệp, Jimin chắc cũng đấu tranh tâm lý lắm mới biểu hiện tốt như thế. Và... Em ấy hôn cực kì giỏi"
Hắn khựng lại. Khuôn mặt thay đổi khó coi.
Yoongi: "Vì tao dạy em ấy đấy!"
Hoseok: "Mày dạy đỉnh thật. Môi tao còn in hằng hương vị ngọt ngào của cậu ấy đấy, tên khốn"
Thì ra là Jimin biết rồi, biết Hoseok thích mình nhưng vẫn cùng anh đi uống rượu, vẫn để bản thân say bí tỉ. Yoongi lúc này mới cười buồn, cảm giác nếm được sự chua chát khi hiểu được tất thảy mọi chuyện. Yoongi cũng không biết nên làm gì với điều này, hắn có linh cảm mọi chuyện như thế là báo ứng.
Yoongi: "Tên khốn nạn lại đi chê người khác khốn nạn?. Mày cũng có hơn gì, cưỡng hôn một người say mềm trong khi đó mày bảo Wooin gì gì đó là người yêu mày mà?. Mày có lòng tự trọng không?"
Hoseok: "Dù có ra sao, để đạt được mục đích báo thù, tao không quan tâm đến mấy chuyện hôn hít hay chịch nhau đâu"
Yoongi lẩm bẩm, cười cười: "Khốn khiếp thật đấy"
Những lời này chỉ để công kích hắn, ép suy nghĩ đến đường cùng, một khi đến đường cục sẽ điên tiết. Hoseok muốn Yoongi kích động vì sẽ làm đau khổ cậu nhiều hơn. Nhưng anh đã lầm, Yoongi vẫn bình thản đến mức khuôn mặt không biểu lộ tí gì gọi là bực tức.
Yoongi cười: "Bắt tao dập đầu xuống con đĩ đó?. Nực cười. Vậy mày có biết còn đĩ khốn khiếp đó đã làm những chuyện gì mà đến mức bị người khác nhắm đến để giết không?"
Hoseok câm lặng, người anh yêu trong mắt luôn là một người dịu hiền, trầm tính và xinh đẹp mĩ miều. Đó là những gì loé lên đầu tiên trong tâm trí anh, Hoseok khó hiểu khi thấy Yoongi dùng ánh nhìn kinh tởm để nhắc đến người kia, lòng anh có chút hoang mang. Trong giây phút đó, anh muốn biết người đã đề nghị sát hại Wooin là ai và Wooin đã từng làm chuyện gì mà dính vào thế giới ngầm.
Hoseok: "Nói đi, tao sẽ tính xổ từng đứa một. Kể cả đứa "khách hàng" năm xưa!"
Yoongi: "Thế mày nghĩ còn điếm đó là người thế nào?"
Hoseok: "Anh ấy lớn hơn tao hai tuổi, mất mẹ sống với ba, tuy gia đình nghèo nhưng học giỏi nên được cử đi du học bên nước ngoài, nói chuyện ngọt ngào, hoạt bát và giàu tình cảm. Lại còn có ước mơ học quân y, là một người rất có tiềm năng..."
Nói đến đây, Hoseok lại càng căm phẫn người trước mặt, muốn dùng tay một lực bóp chết người này. Hoseok yêu Wooin đến chết đi sống lại, vậy mà bây giờ lại thành ra thế kia, phải chi Hoseok lúc đó giữ tay người mình yêu lại không cho Wooin bỏ đi, phải chi không đặt cái "tôi" của mình cao quá thì hôm nay cũng không đến nổi anh phải đau khổ vì Wooin phát điên từng đêm trong bệnh viện.
Yoongi nghe anh kể thì không khỏi vỗ bàn cười ầm. Hắn nghe mà muốn khóc rồi đây, nước mắt nước mũi sắp bị cái người có "tiềm năng" làm chảy cả ra.
Thật buồn cười.
Yoongi: "Trong mắt người yêu là một người xuất chúng nhỉ?. Nhưng tao thấy hồ sơ của cậu ta không vậy, cậu ta tên là Choi Wooin, thật ra bây giờ đã hai mươi bốn tuổi, cha mẹ đều mất trong vụ tai nạn chỉ có mình cậu ta sống sót, ở với ông bà, sớm đã nghĩ học từ lâu thì làm cái đéo gì mà có ước mơ quân y mà mày nói?"
Anh không tin, đập bàn một cái mạnh.
Hoseok quát: "Mày nói dối"
Yoongi: "Cái này mày nên tìm lại trong hồ sơ nạn nhân ở tầng hầm của tổ chức đi. Mày sẽ hiểu tao nói đéo bao giờ sai, vì tao là người có tính kỉ luật!"
Hoseok tức giận không muốn tin, người anh yêu không phải như vậy, Wooin là thiên thần trong lòng. Làm sao có chuyện anh ấy lừa gạt chứ. Anh điên đầu, nắm cổ áo Yoongi kéo mạnh về phía mình.
Hoseok: "Rút lại lời nói của mày đi. Wooin anh ấy không thể lừa dối tao!"
Yoongi: "Thật buồn nôn. Mày thông minh như vậy sao không tự suy nghĩ, nếu anh ta giỏi giang như vậy thì tại sao lại có người muốn ám sát?"
Hoseok thần người: "..."
Yoongi: "Wooin cậu ta không phải dạng vừa đâu, mười sáu tuổi tao đã thấy cậu ta ở trong quán gay bar. Qua lại với vô số đàn ông chỉ vì tiền. Tội bất hiếu khiến cho ông bà đau tim mà chết, sau này mày có biết cậu ta đã làm gì không?. Lừa tiền một tay giám đốc trong lúc yêu thằng ngu như mày đấy. Đồ ngốc à, mày bị nó lừa một cách trắng trợn, lần mày gặp nó bên New York đúng không?. Lần đó nó cặp với giám đốc là đối tác công ty ba tao. Lần đó nó câu được con cá lớn, đi cùng với giám đốc tài phiệt đến Mỹ để du lịch ai ngờ sau vài tuần thì ôm hết tiền bỏ trốn. Nhưng lại không biết đi đâu, định về quê trú ẩn với số tiền đó. Sau đó gã giám đốc thuê tao đến giết nó nhưng tao không giết, tao đã quá nhân nhượng rồi!"
Đúng là ngu không ai bằng, biết là thế lực tình nhân mình phản bội là người ra sao. Cậu ta cũng không tính chuyện sau này mình sẽ bị giết hại, vẫn thích về lại nơi đây, đúng là một tên điếm ngu ngốc đến mức đáng thương. Nhưng lừa dối thì cũng đáng bị báo ứng.
Hoseok nghe mà bủn rủn tay chân, đôi mắt anh đỏ hoe khi nghe được lời tường thuật của Yoongi. Anh dường như không tin mình đã nghe được cái gì, những câu từ luôn bay nhảy trong đầu anh liên tục làm cho anh rối bời. Hoseok nghe lại càng không muốn tin, nhưng Yoongi trước giờ việc giết người chưa từng nói sai sự thật. Hắn chỉ thấy hồ sơ nạn nhân ghi những gì thì nhớ lại kể cho anh nghe. Tin hay không là chuyện của anh.
Hoseok: "Mày nói dối!"
Yoongi: "Ha. Mày bị nó lừa đấy, nó cũng chỉ nhắm đến tiền của mày. Nhưng chắc mày keo quá hoặc mày muốn bên cạnh nó nên nó mới bỏ mày đấy, ăn không được thì rời đi. Tao quá quen với loại này!"
Hoseok: "Đệt mẹ, câm đi!"
Hoseok phát điên, anh đẩy ngã Yoongi rồi sau đó dùng cái tay còn lại lành lặng đánh vào vết thương hắn. Liên tục không dừng khiến Yoongi nhăn mài, hắn cắn răng chịu đựng không đáp trả. Hắn thấy tội nghiệp anh.
Vì bị người mình yêu đến tận cùng xương tủy lừa gạt mình. Nên hắn thấy tội nghiệp.
Yoongi trong phút giây mơ hồ nhìn ngắm trần nhà, vùng bụng liên tục bị người nọ tác động đến mức bị tê liệt. Yoongi không thấy đau cũng không trách Hoseok, đơn giản hắn đồng cảm. Vì hắn cũng từng bị lừa gạt nên hiểu rất rõ cảm giác ra sao. Yoongi muốn để Hoseok sau này không động vào Jimin, cũng không muốn anh sống trong thù hận như hắn. Thôi thì vẫn còn chút lương tâm, Yoongi không muốn chuyện này đi qua xa. Thà để Hoseok đánh mình như vậy, sau đó hoà giải.
Yoongi: "Đánh mạnh vào đi. Tao sẽ không phản kháng đâu, vì tao biết tao không nói sai!"
Hoseok gầm lên: "Chết tiệt, chết tiệt!"
Yoongi: "Xin mày đừng sống lại cuộc đời như tao. Đừng để thù hận che mờ con mắt mà hủy hoại tương lai tươi đẹp giống tao"
Jimin về nhà, thấy đồ đạc chung quanh rơi loạng xạ. Lại nghe có tiếng đánh vào da thịt, cậu điếng người khi thấy Yoongi nằm đó bất động mặc cho Hoseok đánh. Thấy Yoongi chỉ cười mỉm, đôi mắt bần thần đến mức dại.
Jimin: "Yoongi!"
Jimin từ hoảng hốt, sợ hãi chuyển sang tức tối. Cậu nhanh chân chạy đến chỗ Yoongi rồi đẩy anh ra. Hoseok không trụ được, ngã nhào xuống đất, người anh run rẩy không còn sức lực vực dậy. Hoseok nằm đó, đôi mắt ngập nước mắt, miệng anh cũng không tự chủ đang run theo thân thể, anh mím môi bật khóc.
Jimin: "Hoseok, anh đang làm cái quái gì vậy?"
Năm mười sáu tuổi, vô tình quen được Wooin, cậu ta lớn hơn anh hai tuổi. Cả hai tình cờ gặp nhau trong công viên ở New York rồi sinh cảm tình, từ đó chính thức hẹn hò.
Ở phương trời Tây thì chuyện tình yêu đồng tính luôn được chào đón và chấp nhận nên dường như không thấy buồn phiền. Hai người yêu nhau rất sâu đậm và cuồng nhiệt, tạo rất nhiều kỉ niệm đẹp với nhau. Hoseok định sau khi lên đại học sẽ đưa Wooin về sống cùng nhau đến lúc cả hai già đi.
Đó là ước mơ của thiếu niên Hoseok năm mười sáu tuổi. Rất đơn giản và tươi đẹp.
Nhưng, Wooin lại không muốn, anh muốn đến một nơi xa để sinh sống và làm việc, còn Hoseok thì không muốn Wooin cách biệt với nơi đây, ở đây phát triển cũng rất tốt nhưng Wooin không chịu.
Nói qua nói lại sinh ra chuyện cãi nhau rất to tiếng. Hai người giận nhau, Wooin từ đó không từ mà biệt, cả hai không còn thấy nhau. Hoseok bận việc nên không thể tìm cậu, hai người mất liên lạc từ đó giống như đã chia tay. Nhưng Hoseok thì không nghĩ vậy, anh vẫn còn yêu Wooin rất nhiều.
Wooin tức giận vì anh không đến tìm, bèn rời khỏi New York trở về Hàn.
...Cái kết đau thương cũng bắt đầu từ đấy mà nảy mầm. Sóng gió cũng chính thức thổi đến cuộc đời anh.
Yoongi nhớ lại, tổ chức hắn chuyên nhận tiền của khách hàng sau đó thực hiện sát hại người được nhắm. Phương thức thực thi có rất nhiều loại hình phạt được tổ chức đề ra để khách hàng chọn lựa. Nhẹ nhất là đe dọa, nặng nhất là giết. Tùy vào ý nguyện khách hàng mà sát thủ được giao nhiệm vụ cũng khác nhau. Sát thủ ở Hắc bang được chia thành hai cấp bậc, cấp một là những người mới đào tạo sẽ thực hiện nhiệm vụ đe dọa đến nạn nhân, có thể là chặt tay hoặc uy hiếp vũ lực khiến người đó không dám động đến khách hàng, cấp hai là sẽ thực hiện tra tấn đến chết, giết, hạ độc đối tượng.
Thủ pháp trong tổ chức rất gọn gàng nhưng cực kì tàn nhẫn.
Suga là một trong những gương mặt được chỉ huy nhiều nhất và hắn đạt cấp ba, cấp đặc biệt ít ai được ông trùm đề bạc, tức có nghĩa là hắn muốn làm gì nạn nhân thì làm, không cần phải hỏi ý kiến của khách hàng. Yoongi không giết những nạn nhân mà chỉ hành hạ gần mức sống không bằng chết, rồi lại thả về nhà. Rất nhiều người bị hắn ám ảnh đến mức tâm thần, nhiều người khi nghe tên Suga đều sợ hãi đến mức mặt mài trắng bệch như sắp chết. Suga luôn thỏa mãn thú tính lên người mà hắn ghét, ấy vậy hôm nay lại được người khác báo thù, lại là người yêu của nạn nhân. Hắn thấy rất thú vị vì ngày trả giá cũng đến nhanh.
Yoongi cười diễu cợt: "Vậy mày tìm tao trả thù?"
Thật hài hước, một tên hỉ mũi chưa sạch muốn báo thù cho một thằng điếm. Nghe đúng là buồn cười đếch chịu nổi, Yoongi còn tưởng anh đang diễn hài.
Yoongi vẫn ương bướng về mặt tính cách, giang sơn dễ đổi bản tính khó dời. Luôn thích chọc ghẹo máu điên của người kia xem nguy hiểm tới cỡ nào.
Hoseok không đáp. Cái ánh mắt như muốn lột da người đó, nếu người bình thường thấy được cũng không khỏi rùng mình, riêng chỉ có Yoongi ngồi đó chán ngẫm, tưởng anh đang nhát ma hù dọa thì đúng hơn.
Hoseok nhăn mài: "Mày chưa bao giờ cảm thấy tội lỗi?"
Yoongi muốn nói là có, tội lỗi và ân hận muốn chết nhưng lại không thể thốt nên lời. Muốn bày tỏ với anh rằng hắn đã hiểu được dù có cho hắn đau khổ đến cùng cực cũng chưa chuộc hết lỗi lầm.
Yoongi của quá khứ là một kẻ đáng thương cũng đáng trách, đáng thương là bị rơi vào con đường u tối mất hết nhân tính không thể thoát ra, đáng trách ở đây chính là sai vẫn hoàn sai, bạo lực, hành hung sau đó lại mãn nguyện cười một mình.
Hắn thở dài. Để chiếc cup lại trên kệ, đôi mắt hướng về bức tranh gia đình. Như một thói quen định sẵn, lúc nào buồn phiền cũng sẽ nhìn tranh để giải bày. Yoongi rất ganh tị với Jimin vì cậu có một gia đình trọn vẹn đến mức hắn thèm khát có được. Cả đời hắn cũng chưa cảm nhận được tình yêu gia đình là gì. Vì ai cũng bỏ hắn đi, cũng đúng... Hắn nghĩ bản thân đáng bị bỏ lại.
Yoongi lẩm bẩm: "Con kiến đó... Không thể tiếp tục!"
Con kiến nhỏ đó, dừng chân lại không thể đi tiếp vì nó không còn thấy điều gì tươi đẹp ở phía trước. Tất cả đều là màu đen.
Yoongi bây giờ mới hiểu, hắn đã không còn cứu vãn được, cuối cùng tất cả đều vẹn nguyên ban đầu, đều quay về điểm xuất phát. Yoongi nghĩ đã quên được nỗi tuyệt vọng hoá ra là không. Hắn vẫn còn ám ảnh đến mức đêm nào cũng mơ thấy. Nhưng dù có hối lỗi thì cũng chẳng thể làm gì, không thể cứu sống mẹ, em gái và nhân tính của hắn được nữa.
Hoseok nhăn mi, hoàn toàn không hiểu hắn đang nói gì, chỉ thấy ánh mắt hắn rất mệt mỏi và tuyệt vọng.
Yoongi: "Mày sẽ làm gì?. Giết tao, chặt đứt tứ chi, chôn sống hay làm loại chuyện tao đã làm với nó?. Hửm?"
Hoseok chỉ cười, anh đi đến chỗ hắn rồi cúi thấp người, mặt đối mặt. Anh không muốn đôi tay dính máu của tên đồ tể như hắn vì sẽ rất tởm. Ước muốn người này phải quỳ gối van xin, cúi đầu tạ lỗi truớc mặt Wooin và nói tôi sai rồi. Như vậy anh mới bỏ qua.
Hoseok: "Tao muốn mày đến xin lỗi Wooin, quỳ dưới chân em ấy lạy ba lạy sau đó tao sẽ không động vào Jimin!"
Yoongi: "..."
Hoseok: "Thế nào?"
Yoongi không đáp, chỉ im lặng suy nghĩ. Phương án này đúng là hạ lưu, bỉ ổi thật đấy. Bắt Yoongi phải cúi người vì một người, bắt hắn phải xin lỗi người hắn từng cưỡng hiếp, hắn nực cười. Yoongi rất giữ tự trọng nên việc này hoàn toàn không làm được.
Hắn nghiêng đầu, dựa vào ghế sofa nhìn ngắm gương mặt "khả ái đáng yêu"của Hoseok đang tức tối mặt mài.
Yoongi: "Đáng lí ra tao nên giết mày lúc Jimin cùng mày rời khỏi phòng học mới đúng"
Hoseok: "Ồ, tiếc thật. Lúc đó em ấy rất đáng yêu. Mua đồ uống để chuộc lỗi và mong tao sẽ không ghét mày, đúng là chu đáo!"
Càng nói càng thấy hắn không không xứng với Jimin, cậu có đức tính dịu dàng, luôn quan tâm đến thái độ của người khác mà chiều theo, tốt bụng và ngây thơ làm sao mà lại yêu được Yoongi, cái con người máu lạnh này chứ?.
Hoseok tiếp lời.
Hoseok: "Lúc đó tao đã tỏ tình, cậu ấy biết chứ nhưng cậu ấy chần chừ im lặng. Nhưng mấy hôm sau, cậu ta vẫn uống rượu với tao. Đáng ra Jimin nên giữ khoảng cách nhưng cậu ấy lại rất niềm nở, Yoongi à... Thật tội nghiệp, Jimin chắc cũng đấu tranh tâm lý lắm mới biểu hiện tốt như thế. Và... Em ấy hôn cực kì giỏi"
Hắn khựng lại. Khuôn mặt thay đổi khó coi.
Yoongi: "Vì tao dạy em ấy đấy!"
Hoseok: "Mày dạy đỉnh thật. Môi tao còn in hằng hương vị ngọt ngào của cậu ấy đấy, tên khốn"
Thì ra là Jimin biết rồi, biết Hoseok thích mình nhưng vẫn cùng anh đi uống rượu, vẫn để bản thân say bí tỉ. Yoongi lúc này mới cười buồn, cảm giác nếm được sự chua chát khi hiểu được tất thảy mọi chuyện. Yoongi cũng không biết nên làm gì với điều này, hắn có linh cảm mọi chuyện như thế là báo ứng.
Yoongi: "Tên khốn nạn lại đi chê người khác khốn nạn?. Mày cũng có hơn gì, cưỡng hôn một người say mềm trong khi đó mày bảo Wooin gì gì đó là người yêu mày mà?. Mày có lòng tự trọng không?"
Hoseok: "Dù có ra sao, để đạt được mục đích báo thù, tao không quan tâm đến mấy chuyện hôn hít hay chịch nhau đâu"
Yoongi lẩm bẩm, cười cười: "Khốn khiếp thật đấy"
Những lời này chỉ để công kích hắn, ép suy nghĩ đến đường cùng, một khi đến đường cục sẽ điên tiết. Hoseok muốn Yoongi kích động vì sẽ làm đau khổ cậu nhiều hơn. Nhưng anh đã lầm, Yoongi vẫn bình thản đến mức khuôn mặt không biểu lộ tí gì gọi là bực tức.
Yoongi cười: "Bắt tao dập đầu xuống con đĩ đó?. Nực cười. Vậy mày có biết còn đĩ khốn khiếp đó đã làm những chuyện gì mà đến mức bị người khác nhắm đến để giết không?"
Hoseok câm lặng, người anh yêu trong mắt luôn là một người dịu hiền, trầm tính và xinh đẹp mĩ miều. Đó là những gì loé lên đầu tiên trong tâm trí anh, Hoseok khó hiểu khi thấy Yoongi dùng ánh nhìn kinh tởm để nhắc đến người kia, lòng anh có chút hoang mang. Trong giây phút đó, anh muốn biết người đã đề nghị sát hại Wooin là ai và Wooin đã từng làm chuyện gì mà dính vào thế giới ngầm.
Hoseok: "Nói đi, tao sẽ tính xổ từng đứa một. Kể cả đứa "khách hàng" năm xưa!"
Yoongi: "Thế mày nghĩ còn điếm đó là người thế nào?"
Hoseok: "Anh ấy lớn hơn tao hai tuổi, mất mẹ sống với ba, tuy gia đình nghèo nhưng học giỏi nên được cử đi du học bên nước ngoài, nói chuyện ngọt ngào, hoạt bát và giàu tình cảm. Lại còn có ước mơ học quân y, là một người rất có tiềm năng..."
Nói đến đây, Hoseok lại càng căm phẫn người trước mặt, muốn dùng tay một lực bóp chết người này. Hoseok yêu Wooin đến chết đi sống lại, vậy mà bây giờ lại thành ra thế kia, phải chi Hoseok lúc đó giữ tay người mình yêu lại không cho Wooin bỏ đi, phải chi không đặt cái "tôi" của mình cao quá thì hôm nay cũng không đến nổi anh phải đau khổ vì Wooin phát điên từng đêm trong bệnh viện.
Yoongi nghe anh kể thì không khỏi vỗ bàn cười ầm. Hắn nghe mà muốn khóc rồi đây, nước mắt nước mũi sắp bị cái người có "tiềm năng" làm chảy cả ra.
Thật buồn cười.
Yoongi: "Trong mắt người yêu là một người xuất chúng nhỉ?. Nhưng tao thấy hồ sơ của cậu ta không vậy, cậu ta tên là Choi Wooin, thật ra bây giờ đã hai mươi bốn tuổi, cha mẹ đều mất trong vụ tai nạn chỉ có mình cậu ta sống sót, ở với ông bà, sớm đã nghĩ học từ lâu thì làm cái đéo gì mà có ước mơ quân y mà mày nói?"
Anh không tin, đập bàn một cái mạnh.
Hoseok quát: "Mày nói dối"
Yoongi: "Cái này mày nên tìm lại trong hồ sơ nạn nhân ở tầng hầm của tổ chức đi. Mày sẽ hiểu tao nói đéo bao giờ sai, vì tao là người có tính kỉ luật!"
Hoseok tức giận không muốn tin, người anh yêu không phải như vậy, Wooin là thiên thần trong lòng. Làm sao có chuyện anh ấy lừa gạt chứ. Anh điên đầu, nắm cổ áo Yoongi kéo mạnh về phía mình.
Hoseok: "Rút lại lời nói của mày đi. Wooin anh ấy không thể lừa dối tao!"
Yoongi: "Thật buồn nôn. Mày thông minh như vậy sao không tự suy nghĩ, nếu anh ta giỏi giang như vậy thì tại sao lại có người muốn ám sát?"
Hoseok thần người: "..."
Yoongi: "Wooin cậu ta không phải dạng vừa đâu, mười sáu tuổi tao đã thấy cậu ta ở trong quán gay bar. Qua lại với vô số đàn ông chỉ vì tiền. Tội bất hiếu khiến cho ông bà đau tim mà chết, sau này mày có biết cậu ta đã làm gì không?. Lừa tiền một tay giám đốc trong lúc yêu thằng ngu như mày đấy. Đồ ngốc à, mày bị nó lừa một cách trắng trợn, lần mày gặp nó bên New York đúng không?. Lần đó nó cặp với giám đốc là đối tác công ty ba tao. Lần đó nó câu được con cá lớn, đi cùng với giám đốc tài phiệt đến Mỹ để du lịch ai ngờ sau vài tuần thì ôm hết tiền bỏ trốn. Nhưng lại không biết đi đâu, định về quê trú ẩn với số tiền đó. Sau đó gã giám đốc thuê tao đến giết nó nhưng tao không giết, tao đã quá nhân nhượng rồi!"
Đúng là ngu không ai bằng, biết là thế lực tình nhân mình phản bội là người ra sao. Cậu ta cũng không tính chuyện sau này mình sẽ bị giết hại, vẫn thích về lại nơi đây, đúng là một tên điếm ngu ngốc đến mức đáng thương. Nhưng lừa dối thì cũng đáng bị báo ứng.
Hoseok nghe mà bủn rủn tay chân, đôi mắt anh đỏ hoe khi nghe được lời tường thuật của Yoongi. Anh dường như không tin mình đã nghe được cái gì, những câu từ luôn bay nhảy trong đầu anh liên tục làm cho anh rối bời. Hoseok nghe lại càng không muốn tin, nhưng Yoongi trước giờ việc giết người chưa từng nói sai sự thật. Hắn chỉ thấy hồ sơ nạn nhân ghi những gì thì nhớ lại kể cho anh nghe. Tin hay không là chuyện của anh.
Hoseok: "Mày nói dối!"
Yoongi: "Ha. Mày bị nó lừa đấy, nó cũng chỉ nhắm đến tiền của mày. Nhưng chắc mày keo quá hoặc mày muốn bên cạnh nó nên nó mới bỏ mày đấy, ăn không được thì rời đi. Tao quá quen với loại này!"
Hoseok: "Đệt mẹ, câm đi!"
Hoseok phát điên, anh đẩy ngã Yoongi rồi sau đó dùng cái tay còn lại lành lặng đánh vào vết thương hắn. Liên tục không dừng khiến Yoongi nhăn mài, hắn cắn răng chịu đựng không đáp trả. Hắn thấy tội nghiệp anh.
Vì bị người mình yêu đến tận cùng xương tủy lừa gạt mình. Nên hắn thấy tội nghiệp.
Yoongi trong phút giây mơ hồ nhìn ngắm trần nhà, vùng bụng liên tục bị người nọ tác động đến mức bị tê liệt. Yoongi không thấy đau cũng không trách Hoseok, đơn giản hắn đồng cảm. Vì hắn cũng từng bị lừa gạt nên hiểu rất rõ cảm giác ra sao. Yoongi muốn để Hoseok sau này không động vào Jimin, cũng không muốn anh sống trong thù hận như hắn. Thôi thì vẫn còn chút lương tâm, Yoongi không muốn chuyện này đi qua xa. Thà để Hoseok đánh mình như vậy, sau đó hoà giải.
Yoongi: "Đánh mạnh vào đi. Tao sẽ không phản kháng đâu, vì tao biết tao không nói sai!"
Hoseok gầm lên: "Chết tiệt, chết tiệt!"
Yoongi: "Xin mày đừng sống lại cuộc đời như tao. Đừng để thù hận che mờ con mắt mà hủy hoại tương lai tươi đẹp giống tao"
Jimin về nhà, thấy đồ đạc chung quanh rơi loạng xạ. Lại nghe có tiếng đánh vào da thịt, cậu điếng người khi thấy Yoongi nằm đó bất động mặc cho Hoseok đánh. Thấy Yoongi chỉ cười mỉm, đôi mắt bần thần đến mức dại.
Jimin: "Yoongi!"
Jimin từ hoảng hốt, sợ hãi chuyển sang tức tối. Cậu nhanh chân chạy đến chỗ Yoongi rồi đẩy anh ra. Hoseok không trụ được, ngã nhào xuống đất, người anh run rẩy không còn sức lực vực dậy. Hoseok nằm đó, đôi mắt ngập nước mắt, miệng anh cũng không tự chủ đang run theo thân thể, anh mím môi bật khóc.
Jimin: "Hoseok, anh đang làm cái quái gì vậy?"
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook