Đại Boss Vương Phi
-
Chương 34
Ta từng hỏi, liệu gặp ngươi, yêu ngươi là đúng hay sai? Nhưng câu trả lời, ta không bao giờ có. Ngươi giúp ta trải nghiệm nhiều thú vị, nhiều điều mà trước đây cuộc sống cô độc của ta chưa từng trải qua. Ngươi là người mang đến hạnh phúc, mang đến tương lai, mang đến những điều tuyệt vời nhất cho ta. Nếu ngươi mất đi vĩnh viễn, ta cũng chẳng thiết sống nữa, chỉ vì một chữ Yêu, ta nguyện cùng ngươi đời đời kiếp kiếp, cùng sống cùng chết, một đời một thế một đôi. Vì sao ư? Vì ta thật lòng yêu ngươi.
==================================
Câu chuyện kéo dài có lẽ cũng đến hồi kết thúc...
Hắn tỉnh dậy, thấy bản thân và nàng cùng nằm ở bìa rừng. Hắn định ngồi dậy nhưng kỳ lạ thay, hắn không thể cử động được, cả người hắn như nặng trỉu, không nhấc nổi cánh tay. Chẳng lẽ... trong đầu hắn chợt nhớ về điều gì đó. Phải rồi, khi giao chiến, hắn đã dùng thân che chở cho nàng nên có lẽ, bây giờ lục phủ ngũ tạng của hắn đã tan nát. Trong lòng hắn nỗi một trận cuồng phong " Phụt..." Một ngụm máu tươi bị ho ra. Có lẽ, sự sống của hắn chỉ còn đếm bằng giây phút ngắn ngủi.
Nàng choàng tỉnh dậy, lắc nhẹ đầu để đỡ choáng. Bỗng nhìn thấy hắn thọ huyết, nàng hốt hoảng vô cùng.
" Chàng...chàng có sao không?" Nàng nhanh chóng đỡ hắn ngồi dậy, giọng run run.
" Cảm ơn nàng đã bên cạnh ta, bên cạnh ta đến gio...ờ phút...t này." Giọng hắn ngập ngừng, yếu dần, yếu dần.
" KHÔNG!!! Ta không cho chàng rời bỏ ta, ta không cho phép chàng làm điều đó." Nàng uất nghẹn, giọt nước mắt lấp lánh như hạt ngọc của nàng nữ vương vô tình bắt đầu rơi, lấm tấm làm nhoè cả tầm nhìn.
"Ta...ta xin lỗi, xin lỗi." Nắm chặt tay nàng, hắn nói một cách yếu ớt và khó khăn.
" Đừng bỏ ta, được không?" Nàng cần một lời hứa, nàng không muốn hắn biến mất, không muốn hắn xa nàng. Nàng lại nắm chặt bàn tay hắn.
" Xin lỗi, ta không...ng the...ể thực hiện rồi." Tay hắn dần buông lỏng, nhẹ nhàng khép đôi mi cong vút của mình. Ngay khoảng khắc ấy, tim nàng đau, đau lắm. Đau như thể xé cả ruột gan, bóp nát con tim bé nhỏ của nàng. Nàng như chết lặng, đưa tay sờ gương mặt tuấn mã tuyệt đẹp của hắn.
" AAAAAAAAAAAAAAAAAAAA...." Đau khổ tột cùng, nàng không thể làm gì hơn ngoài hét lên thật lớn. Nàng thật ra cũng yếu đuối lắm, đâu được mạnh mẽ như vẻ bề ngoài. Nhưng đáng tiếc, phút giây này nàng lại trở về với cô đơn, chẳng còn ai bên cạnh nàng nữa. Nàng cảm thấy thật bất lực, học võ để làm gì? Tài giỏi để làm gì? Rốt cục người mình yêu thuơng nhất cũng không thể bảo vệ tốt.
" Chàng có biết không? Sự tồn tại của ta là vì chàng, ta từ ngàn năm xa xôi kia đến đây cũng vì chàng. Tất cả đều vì chàng. Nếu chàng chẳng còn trên đời này nữa, ta cần chi thiết sống, cần chi tồn tại." Ôm lấy xác hắn, nàng tự lẫm nhẫm như một kẻ điên, nhìn về một phương vô định, đôi mắt xinh đẹp ngày hôm qua đã lấp đầy nước mắt và thật vô hồn.
Trời đỗ cơn mưa nặng hạt, nàng vẫn ngồi đó, ôm thật chặt xác của hắn, nàng bỗng nhớ những kỉ niệm lúc nhỏ của mình và hắn
" Nàng có làm sao không vậy,nếu lỡ nàng té chấn thương thì làm sao trở thành nương tử của ta được"
" Buông"
"Nàng biết nói?"
" Ta có miệng không cho ta nói à."
...
Nhếch môi cười, những kỉ niệm đẹp thật nhanh chóng trôi qua. Giờ đây, chỉ có mình nàng, nàng phải chống chọi với cuộc sống sao đây? Trời vẫn mưa như thế, nhưng mỗi lúc càng lớn hơn, lớn hơn. Vì sức khoẻ còn yêu, lại vừa bị một cú sốc bi thương như thế, không chịu nỗi nữa, nàng liền ngất xỉu bên người hắn.
Đến đây thì cả hai
chắc sẽ phải dừng lại
Đoạn đường kia ngày mai
em sẽ không cùng đi
Chúng ta dù vẫn yêu
phải nói câu chia lìa
Bởi duyên phận
không cho mình bên cạnh nhau
Nắm tay người rất lâu
chẳng biết phải làm sao
Từng buồn vui ngày xưa
không dễ phai mờ đâu
Trái tim này khắc sâu
những phút giây ngọt ngào
Ánh mắt và
nụ cười ấy đã in trong đầu
Ôm chặt người một lần sau cuối
Lòng tan nát anh cố gượng
cười
Chúc cho người
ngày mai sẽ luôn luôn yên bình
Còn yêu sao phải xa nhau
Phải quên bao kí ức một thời
Chắc tại trời không muốn mình
Được gần nhau yêu nhau mà thôi
Từ đây ta sẽ chia xa
Khẽ lau khô khóe mắt nhạt nhòa
Số phận mà đừng nên khóc
Hãy chúc cho nhau câu bình an
Hoài yêu anh mãi yêu anh
Sẽ yêu anh đến suốt cuộc đời
Nếu chọn lại em vẫn chọn
Được gặp anh yêu anh mà thôi
Hoài yêu em mãi yêu em
Sẽ yêu em đến suốt cuộc đời
Nở nụ cười chào nhau nhé
Duyên phận bắt ta
xa nhau rồi...
[ Duyên phận ý trời ]
==================================
Câu chuyện kéo dài có lẽ cũng đến hồi kết thúc...
Hắn tỉnh dậy, thấy bản thân và nàng cùng nằm ở bìa rừng. Hắn định ngồi dậy nhưng kỳ lạ thay, hắn không thể cử động được, cả người hắn như nặng trỉu, không nhấc nổi cánh tay. Chẳng lẽ... trong đầu hắn chợt nhớ về điều gì đó. Phải rồi, khi giao chiến, hắn đã dùng thân che chở cho nàng nên có lẽ, bây giờ lục phủ ngũ tạng của hắn đã tan nát. Trong lòng hắn nỗi một trận cuồng phong " Phụt..." Một ngụm máu tươi bị ho ra. Có lẽ, sự sống của hắn chỉ còn đếm bằng giây phút ngắn ngủi.
Nàng choàng tỉnh dậy, lắc nhẹ đầu để đỡ choáng. Bỗng nhìn thấy hắn thọ huyết, nàng hốt hoảng vô cùng.
" Chàng...chàng có sao không?" Nàng nhanh chóng đỡ hắn ngồi dậy, giọng run run.
" Cảm ơn nàng đã bên cạnh ta, bên cạnh ta đến gio...ờ phút...t này." Giọng hắn ngập ngừng, yếu dần, yếu dần.
" KHÔNG!!! Ta không cho chàng rời bỏ ta, ta không cho phép chàng làm điều đó." Nàng uất nghẹn, giọt nước mắt lấp lánh như hạt ngọc của nàng nữ vương vô tình bắt đầu rơi, lấm tấm làm nhoè cả tầm nhìn.
"Ta...ta xin lỗi, xin lỗi." Nắm chặt tay nàng, hắn nói một cách yếu ớt và khó khăn.
" Đừng bỏ ta, được không?" Nàng cần một lời hứa, nàng không muốn hắn biến mất, không muốn hắn xa nàng. Nàng lại nắm chặt bàn tay hắn.
" Xin lỗi, ta không...ng the...ể thực hiện rồi." Tay hắn dần buông lỏng, nhẹ nhàng khép đôi mi cong vút của mình. Ngay khoảng khắc ấy, tim nàng đau, đau lắm. Đau như thể xé cả ruột gan, bóp nát con tim bé nhỏ của nàng. Nàng như chết lặng, đưa tay sờ gương mặt tuấn mã tuyệt đẹp của hắn.
" AAAAAAAAAAAAAAAAAAAA...." Đau khổ tột cùng, nàng không thể làm gì hơn ngoài hét lên thật lớn. Nàng thật ra cũng yếu đuối lắm, đâu được mạnh mẽ như vẻ bề ngoài. Nhưng đáng tiếc, phút giây này nàng lại trở về với cô đơn, chẳng còn ai bên cạnh nàng nữa. Nàng cảm thấy thật bất lực, học võ để làm gì? Tài giỏi để làm gì? Rốt cục người mình yêu thuơng nhất cũng không thể bảo vệ tốt.
" Chàng có biết không? Sự tồn tại của ta là vì chàng, ta từ ngàn năm xa xôi kia đến đây cũng vì chàng. Tất cả đều vì chàng. Nếu chàng chẳng còn trên đời này nữa, ta cần chi thiết sống, cần chi tồn tại." Ôm lấy xác hắn, nàng tự lẫm nhẫm như một kẻ điên, nhìn về một phương vô định, đôi mắt xinh đẹp ngày hôm qua đã lấp đầy nước mắt và thật vô hồn.
Trời đỗ cơn mưa nặng hạt, nàng vẫn ngồi đó, ôm thật chặt xác của hắn, nàng bỗng nhớ những kỉ niệm lúc nhỏ của mình và hắn
" Nàng có làm sao không vậy,nếu lỡ nàng té chấn thương thì làm sao trở thành nương tử của ta được"
" Buông"
"Nàng biết nói?"
" Ta có miệng không cho ta nói à."
...
Nhếch môi cười, những kỉ niệm đẹp thật nhanh chóng trôi qua. Giờ đây, chỉ có mình nàng, nàng phải chống chọi với cuộc sống sao đây? Trời vẫn mưa như thế, nhưng mỗi lúc càng lớn hơn, lớn hơn. Vì sức khoẻ còn yêu, lại vừa bị một cú sốc bi thương như thế, không chịu nỗi nữa, nàng liền ngất xỉu bên người hắn.
Đến đây thì cả hai
chắc sẽ phải dừng lại
Đoạn đường kia ngày mai
em sẽ không cùng đi
Chúng ta dù vẫn yêu
phải nói câu chia lìa
Bởi duyên phận
không cho mình bên cạnh nhau
Nắm tay người rất lâu
chẳng biết phải làm sao
Từng buồn vui ngày xưa
không dễ phai mờ đâu
Trái tim này khắc sâu
những phút giây ngọt ngào
Ánh mắt và
nụ cười ấy đã in trong đầu
Ôm chặt người một lần sau cuối
Lòng tan nát anh cố gượng
cười
Chúc cho người
ngày mai sẽ luôn luôn yên bình
Còn yêu sao phải xa nhau
Phải quên bao kí ức một thời
Chắc tại trời không muốn mình
Được gần nhau yêu nhau mà thôi
Từ đây ta sẽ chia xa
Khẽ lau khô khóe mắt nhạt nhòa
Số phận mà đừng nên khóc
Hãy chúc cho nhau câu bình an
Hoài yêu anh mãi yêu anh
Sẽ yêu anh đến suốt cuộc đời
Nếu chọn lại em vẫn chọn
Được gặp anh yêu anh mà thôi
Hoài yêu em mãi yêu em
Sẽ yêu em đến suốt cuộc đời
Nở nụ cười chào nhau nhé
Duyên phận bắt ta
xa nhau rồi...
[ Duyên phận ý trời ]
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook