- Em làm sao đấy?? Thả chị ra!!! – Mạc Ảnh Quân níu lấy tay tôi, bước chân nhanh như gió, tôi thì không cách nào đuổi kịp được hắn, chỉ có thể lết theo phía sau.

Sau 1 hồi vùng vẫy lẫn la hét kịch liệt, hắn mới chịu thả tay tôi ra, lúc này đã bị tím bầm 1 mảng lớn. Hắn từ từ quay đầu, ánh mắt sâu thăm thẳm ấy xoáy sâu vào mắt tôi, khiến tim tôi hẫng đi 1 nhịp.

- Chị rốt cuộc đã quen biết bao nhiêu thằng? – Hắn từ từ bước đến gần tôi, môi nở nụ cười nhạt nhẽo mà côi lệ, ánh mắt thoáng qua nét buồn, nét yêu mị theo đó mà tăng lên. Tôi nhìn lầm chăng? Hắn buồn?

- Em làm sao vậy? Dạo này chị thấy em lạ lắm. – Chân tôi không tự chủ được mà bước về phía sau, tôi cười 1 cách méo mó với hắn, thực sự mà nói thì hắn bây giờ khác xưa rất rất nhiều.

Phía sau lưng tôi là bức tường, không thể lùi tiếp được nữa. Tôi thật muốn chửi thề, tại sao lại tạo tình huống cẩu huyết hệt như mấy bộ ngôn tình dỏm vậy? ( t/g: *gãi mũi* *quay đi*)

- Tôi bị làm sao hả? Chị nói thử xem... - Hắn đã chờ đợi bao nhiêu năm, làm sao có thể trơ mắt nhìn người con gái hắn yêu bị kẻ khác dòm ngó?

- Em...em khác xưa rồi! – Tôi líu cả lưỡi nhìn gương mặt họa thủy kia càng lúc càng gần.

- Khác? – Hắn điên cuồng cười phá lên – Ai rồi cũng khác thôi. Có gì lạ?

- Mạc Ảnh Quân??? – Tôi sợ hãi gằn giọng với hắn, nhưng có vẻ như không có hiệu quả.

Hắn ép sát tôi vào bờ tường, trong lúc tôi sợ muốn khuỵu cả chân xuống đất. Hắn chống tay lên tường ngăn cản sự trốn chạy của tôi, đồng thời cúi mặt xuống ngang tầm mắt tôi, môi nở nụ cười nhạt.

- Tôi nói cho em biết, em đừng hòng trốn chạy khỏi tôi. Từ lúc ở cô nhi viện em đã hứa sẽ ở bên cạnh tôi mãi mãi, thì giờ đừng có hòng thất hứa.

Tôi trợn trừng mắt, như không thể tin được vào tai mình.

- Chúng ta không phải chị em ruột, hơn nữa bấy lâu nay em đã hiểu lầm tôi rồi, tôi lớn hơn em đến 2 tuổi đấy. – Mạc Ảnh Quân đưa ngón tay thon dài của hắn lên phác họa khẽ khuôn mặt tôi, ánh mắt âm u đen tối không thấy đáy.

- Hả?? Này này... - Ê, cái này đùa hơi quá rồi, tôi không muốn tiếp tục câu chuyện này nữa. – Chị phải vào lớp, đến giờ đi học rồi!!!

Tôi xô hắn ra, chạy bán sống bán chết. Tim tôi vẫn còn đập thình thịch trong lồng ngực, tay chân toát ra mồ hôi lạnh không thể kiểm soát, nếu như tôi đứng yên tại chỗ bây giờ chắc hẳn tôi sẽ khuỵu xuống ngay lập tức. Tôi không biết nên làm gì nữa, Mạc Ảnh Quân là đứa mà tôi luôn xem là em trai thì bây giờ cũng chỉ có thể xem là em trai mà thôi, không thể hơn được.

Mạc Ảnh Quân nhìn theo bóng dáng cô chạy đi bằng đôi mắt đen âm u không mang theo chút ánh sáng nào. Hàn khí lẫn sát khí trên người hắn tỏa ra nồng nặc, chỉ cần nhìn thấy là sợ hãi, tựa như quỷ vương ngự trên ngai vàng ở dưới địa ngục.

- Mộc Kim Tiền...cả đời này em đừng hòng trốn chạy khỏi tôi. Còn những tên kỳ đà cản mũi kia...nên xử lý thế nào thì được đây nhỉ?

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương