Quách Du là 1 người đàn ông lùn, mập mạp, gương mặt núc ních mỡ giờ đây thấm đẫm mồ hôi, cứ như tảng thịt vừa mới quét 1 lớp dầu bóng loáng, từng lớp da trên mặt hơi run run, đôi mắt hấp háy cứ nhìn bên nọ liếc bên kia, tướng mạo gian tà tột độ. Người như vậy mà có thể trở thành quản lý kho nguyên vật liệu hay sao?

Tôi vừa nhìn đã cảm thán, tại sao hắn lại có tướng mạo của mấy công công từ mấy thập kỉ trước vậy?

- Quách Du, thế này là thế nào? – Âu Dương Vô Thần ngồi trên ghế cao cao tại thượng, nhàn nhã nhấp 1 ngụm trà đắng, hàn khí lẫn nộ khí của hắn phát ra đủ khiến cho Quách Du sợ hãi mà quỳ thụp xuống.

- Giám đốc, chuyện này...tôi không hề biết gì cả!!! – Quách Du đảo mắt, trong não chất xám đều dồn lại 1 cục tìm mọi cách thoát thân.

- Không biết gì cả? – Hắn giận quá hóa cười, nhưng nụ cười này mang nét khinh bỉ nặng nề hơn. – Quách Du, ông đừng tưởng tôi không biết sau lưng tôi ông đã làm ra những gì. Đừng tưởng có mẹ tôi chống lưng thì ông muốn làm gì cũng được!!

Đến lúc này tôi chỉ biết đập đầu vỗ trán, thôi rồi, thật là giống như vua đang trừng phạt công công tâm phúc của hoàng thái hậu. ==" Tôi đang ở thời hiện đại hay cổ đại thế này?

- Không, tổng giám đốc!! Tôi thực sự không biết gì cả mà!!! – Quách Du đột nhiên bật dậy, nhào đến chân của Âu Dương Vô Thần ôm chặt lại, từng kẽ mắt cố gắng nhíu lại, ép nước mắt chảy ra. - Chắc chắn có ai đó đã hãm hại tôi!!! Chắc chắn có ai đó đã ganh ghét với chức vụ của tôi, hại tôi đấy tổng giám đốc!!

Âu Dương Vô Thần chán ghét đến tột độ, hắn không hề ưa kẻ nào đụng chạm vào cơ thể mình, hắn lập tức đem tay của Quách Du hất ra, lấy khăn lau thật kĩ càng như ông ta là 1 con vi khuẩn to đùng vậy.

- Ai có thể đổ tội cho ông? – Ánh mắt hắn tuy lạnh lùng, nhưng nộ khí trong đó đủ khiến cho ông ta sợ hãi đến tột độ - ông nghĩ mình có thể qua mắt được tôi sao? Sai rồi, ông đã sai khi cho rằng tôi vẫn còn là đứa con nít mười mấy tuổi. Bây giờ tôi có thể khiến cho ông sống không bằng chết đó có biết không?

- Vô Thần, con hãy nể tình chú đã từng là bạn của ba con mà tha cho chú lần này. Chú sẽ không lặp lại lần nữa đâu. – Quách Du lập tức quỳ rạp xuống, dập đầu binh binh xuống đất. – Nếu như mất việc ở đây, thì Quách Nhân và dì của con sẽ chết đói mất.

Tôi không dám nhìn cảnh này, trái tim tôi như bị ai đó bóp nghẹt lại. Mặc dù biết là ông ta có tội nhưng tôi thực sự không nỡ...

Nhưng khác với tôi, Vô Thần vô cùng lí trí, lí trí đến mức tàn nhẫn...

- Không cần phải nói nhiều, lôi ông ta xuống, ngày mai tòa án chính trị sẽ có tên ông. – Nói rồi, hắn ta phất áo bước ra ngoài, để mặc ông ta vẫn còn quỳ trong phòng họp hội đồng, vẻ mặt bần thần không thể tin.

Tôi không biết nên làm gì, chỉ đành chạy vội theo hắn. Nhưng cho dù tôi có chạy nhanh cỡ nào thì cũng không đuổi kịp hắn, chân dài quả là có lợi, chỉ tội cho tôi thôi TT__TT

Âu Dương Vô Thần đúng là tàn nhẫn, khi đã bị đưa lên tòa án chính trị thì sau này khó lòng mà vào được tập đoàn nào nữa, coi như thất nghiệp từ đây.

Nhưng hắn làm vậy đều là có mục đích, vì lúc nãy khi xem xét qua nguyên liệu trong kho, hắn và tôi đều bàng hoàng. Mọi thứ trong kho, đều đã quá hạn sử dụng, thậm chí còn có nguyên liệu đã mốc, nhưng màu sắc vẫn đẹp đẽ như thường, nếu nhìn sơ qua thì không thể biết được.

Thử nghĩ quản lý của công ty to lớn đến nhường này lại không có khả năng nhận biết nguyên liệu đã có vấn đề hay chưa, tôi cảm thấy không thể tin tưởng được. Thêm nữa, tôi còn nghe nói hắn đã gian lận hòng chiếm lấy tiền mua hàng, ngày ngày tháng tháng ngày nào cũng vậy, thử hỏi số tiền đã lên đến bao nhiêu? Nhưng tôi không nghĩ 1 chức vụ quản lý nhỏ nhoi như ông ta lại dám làm ra loại chuyện này, chắc chắn phía sau có kẻ chống lưng.

Âu Dương Vô Thần xử tội ông ta là không làm sai, nhưng hắn chắc cũng không vui vẻ gì khi làm như vậy đâu.

- Anh đợi tôi với!! – Tôi chạy theo muốn hụt cả hơi, chân tôi ngắn, khả năng vận động lại không hề coi là tốt, cho nên giờ đây tôi và hắn đã cách nhau 1 quãng đường khá xa.

Mà tôi đi theo hắn làm gì chứ? Nếu hắn điên lên không chừng sẽ cho tôi xuống hố nằm cùng Quách Du luôn ==". Nhưng mà...trông hắn không ổn cho lắm... Hơn nữa tôi lại đang đi nhờ xe hắn đến đây, nếu hắn bỏ tôi ở lại thì tôi đi bộ mà về chắc? =_=||| Tôi không ngu ngốc đến vậy đâu...

Âu Dương Vô Thần nghe thấy tiếng cô, cước bộ thoáng dừng lại. Hắn hít vào 1 hơi nhằm giảm bớt sự phẫn nộ đang dâng trào trong cơ thể, nhưng đó không phải là việc dễ dàng. Khớp tay hắn vẫn căng cứng xiết chặt lại, mái tóc của hắn vốn được chải chuốt đàng hoàng giờ đã vì gió cuốn mà rối bời, nhưng lại không hề làm giảm sự anh tuấn của hắn.

Thình thịch

Hả? Sao tự dưng tim tôi đập mạnh vậy? cái cảm giác này...thật là khó tả...

Hắn quay đầu lại nhìn tôi, khi ánh mắt sâu thẳm của hắn nhìn tôi, cái cảm giác này càng ngày càng rõ rệt.

- Đồ chậm chạp – Hắn thở dài nhìn tôi, nhưng tôi thấy hắn đã thả lỏng phần nào.

- Anh nói ai là đồ chậm chạp hử? – Tôi trợn mắt nhìn hắn – Không phải anh đi nhanh quá hay sao?

Hắn mỉm cười nhìn cô đang giơ nanh múa vuốt trước mặt hắn, mà không hiểu sao tảng đá đè nặng trong lòng hắn đã vụt tan gần hết. Hắn vô thức đưa tay lên vuốt nhẹ mái tóc thẳng mượt của cô, nhưng cô lại không hề có chút gì đề phòng cả.

- Đại Boss, có phải hôm nay tôi làm rất tốt không? – Mắt cô chớp chớp, long lanh nhìn hắn, môi nở 1 nụ cười thật tươi, nhưng lại có chút gian xảo – Tôi có nên được thêm tiền thưởng cuối tháng hay không?

Bàn tay đang vuốt mái tóc ấy trong phút chốc cứng đơ lại, hắn không nhịn được mà thở dài. Hầu như không có gì có thể lọt được vào mắt cô ngoài tiền cả.

- Được. Tiền thưởng tăng thêm 1 nửa

- Oh Yeah, đại boss, tôi nhất định sẽ dốc hết sức để giúp ngài phát triển công ty, ngài cũng đừng quên công sức tôi bỏ ra đấy nhé. – Tôi vui đến mức tay chân múa máy không ngừng.

- Uh... - Trên mặt hắn đã hiện ra nét cười, lại được dịp khiến tôi 1 phen điêu đứng.

Tên này có cần phải đẹp như vậy hay không?? Dù sao cũng là con trai, đẹp hết phần con gái để làm gì???TT__TT

*********$$$$$$$$$******

Lăng Ngạo Thiên tháo cà vạt trên cổ mình ra, quăng xuống đất. Hắn ngay lập tức nhào vào cô gái xinh đẹp quyến rũ nằm trên giường, đang vươn tay gọi mời hắn. Cả 2 lập tức bị cuốn vào trong cơn cầu hoan nồng nhiệt.

Mặc dù trong thâm tâm hắn vô cùng ghê tởm cô ta, nhưng hắn không thể làm gì khác được. Tập đoàn của cô ta rất lớn chỉ sau Âu Dương thị và LT mà thôi, hắn phải dùng mọi cách để hợp nhất 2 tập đoàn lại với nhau. Dã tâm của hắn cực kỳ lớn, vì sự lớn mạnh của LT và tương lai đè bẹp Âu Dương thị, hắn có thể làm tất cả.

Lệ Nhu đang chìm đắm trong dục vọng. Lần đầu tiên cô ta gặp hắn, cô ta đã đem lòng yêu hắn, yêu từ khuôn mặt họa thủy đến khí chất bất phàm của hắn. Mặc dù cô ta biết hắn chỉ mới 18 tuổi mà thôi, nhưng mà không sao, tuổi tác đâu phải là vấn đề. Chỉ cần với sắc đẹp vốn có của cô ta, cộng với năng lực tài chính của tập đoàn Lệ Linh mà cô đang nắm giữ, bắt trói hắn trong tay không phải là vấn đề gì to tát.

Cả 2 đang trong cơn kích tình nguyên thủy, từng giọt mồ hôi vươn trên người hắn càng khiến hắn trở nên quyến rũ và kích thích hơn, từng cú thúc mạnh đều khiến cho Lệ Nhu thét lên chói tai.

- A...Ân...Mạnh hơn nữa đi!! – Lệ Nhu níu lấy bờ vai rộng của hắn, từng ngón tay đâm sâu vào bên trong da thịt màu đồng khỏe mạnh, nước mắt do bị kích thích cực độ nên rơi ra lã chả lên gối.

Đầu óc của Lăng Ngạo Thiên dường như đã bị đóng băng trong khoảnh khắc này, trong đầu hắn chỉ có 1 hình ảnh duy nhất hiện lên, chính là khuôn mặt đáng yêu của Mộc Kim Tiền. Trong phút chốc, hắn dường như thấy người dưới thân đã thay đổi hình dạng, là cô gái trưa nay ngồi ăn chung với đối thủ nghìn năm của hắn, Âu Dương Vô Thần.

Môi hắn hiện lên nụ cười tàn khốc, nhìn mối quan hệ giữa 2 người không hề tầm thường, chắc chắn là có mối quan hệ mờ ám nào đó. Âu Dương Vô Thần thường ngày lãnh cảm, không gần nữ sắc lại có thể đi ăn chung với 1 nữ nhân, điều này khiến hắn vô cùng cảm thấy hứng thú.

Thực ra đối thủ chỉ là cách gọi bên ngoài, hắn và Âu Dương Vô Thần đã có xích mích từ lâu, xích mích này nặng đến mức hắn chỉ muốn băm vằm tên đó ra thành từng mảnh, không, như thế vẫn còn chưa đủ hả dạ.

Cô gái đi chung với ngươi, hừ, cô ta cuối cùng cũng sẽ bỏ ngươi mà đến với ta mà thôi. Cứ chờ đó Âu Dương Vô Thần, ta sẽ lấy hết bất cứ thứ gì ngươi muốn có, cho ngươi hiểu được cảm giác của chị ta năm xưa ra sao...

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương